Đảo mắt đã nửa ngày trôi đi.
Lúc này Lâm Hiên vẫn không thu thập được gì, hắn tìm một địa điểm bí ẩn ngồi xuống tĩnh tọa.
Nhưng vừa mới điều tức chưa được một tuần trà đột nhiên Lâm Hiên nhíu mày, chậm rãi mở hai mắt.
Có phản ứng, Lâm Hiên đứng dậy hóa thành một đạo thanh hồng biến mất không còn hành tung.
Thương Lĩnh sơn kéo dài ngàn dặm, ngoài rừng rậm và hồ nhỏ thì địa mạo cũng không có gì đặc biệt.
Lúc này đứng cạnh một tiểu hồ là lão giả nhị sư huynh cùng với tên hán tử râu quai nón khi nãy, trước mặt bọn họ là một vầng sáng màu xanh.
Thanh quang lóe lên bất định, bên trong còn có một thân ảnh, hơn nữa còn có mộc linh khí tràn ngập bốn phía. Phía trước thân ảnh có một thanh Phi xoa, một thanh Tiên kiếm đang bị vô số sợi tơ nhỏ trói chặt.
Lúc này sắc mặt của hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ vô cùng khó coi, không phải chưởng môn nói thụ mộc quái tinh không mấy lợi hại sao, vì sao lại dễ dàng giam cầm linh khí của bọn họ?
Cũng may bọn họ đã phát truyền âm phù, sư thúc bá hẳn là sẽ đến nhanh thôi. Chỉ cần cầm cự thêm một lúc nữa.
Thụ Tinh kia tựa hồ đang chiếm thế thượng phong, linh trí đã mở hiểu nên đối phương còn có viện trợ, vài lần muốn chạy trốn nhưng lão giả kia cực kỳ gian xảo trước khi tới đây đã từng có chuẩn bị.
Hắn tu luyện công pháp mộc thuộc tính nhưng trên người có nhiều linh phù hỏa thuộc tính, đào tinh này đương nhiên bị khắc chế, mỗi lần muốn bỏ chạy đều bị hỏa phù kia đánh trở về.
Hiện tại Lâm Hiên đã đến kịp lúc. Mừng rỡ hắn vươn tay đánh ra một trảo, một luồng sương mù màu đen như một xoáy nước lớn cuồn cuộn chụp xuống đối phương.
Lâm Hiên đột nhiên ra sát chiêu khiến hai bên đều chấn động.
Nhất là hai tu sĩ Cự Mộc Môn kinh sợ vốn muốn quát lớn một tiếng nhưng kịp thời nhịn xuống.
Ngưng Đan Kỳ tu sĩ!!!
Hơn nữa, nhìn cách xuất thủ lại như là ma tu.
Sương mù áp tới đỉnh đầu, Thụ tinh đương nhiên không khoanh tay chịu trói, chỉ thấy thanh quang chợt lóe rồi bên trong tiếp tục phun ra vô số sợi tơ màu xanh.
Thanh tơ có thể cản được Linh Khí nhưng đối mặt với ma vụ thì như một đi không trở lại dễ dàng bị cắn nuốt.
Trói!
Lâm Hiên quát nhẹ một tiếng, hắc vụ lập úp xuống đã vây lấy toàn bộ quầng sáng màu xanh rồi biến thành một cái kén màu đen.
Hai tay Lâm Hiên biến ảo không ngừng kết pháp ấn, cái kén màu đen đã biến thành một khối hắc cầu cỡ một thước.
Thấy thế trong lòng Lâm Hiên vui vẻ, bấm tay bắn ra một đạo sáng cuốn cái kén màu đen về. Lúc này thông linh thần mộc đã bị phong ấn ở trong.
Lâm Hiên thò vào túi trữ vật lấy ra một cái hộp ngọc, để cái kén vào sau đó lật tay một cái, hộp ngọc đã biến mất.
Toàn bộ quá trình trong chốc lát khiến hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ trợn mắt ra há miệng nhưng không dám nói gì.
Cá lớn nuốt cá bé là quy tắc Vạn Niên bất biến của tiên giới, hai người dù phát hiện ra bảo vật trước nhưng người đến cướp là tu sĩ Ngưng Đan kỳ, đương nhiên đâu dám than phiền gì.
Rồi Lâm Hiên đưa ánh mắt giá băng nhìn qua hai người.
Tiền bối tha mạng, chuyện này vãn bối nhất định sẽ giữ kín miệng Lão giả nhị sư huynh cũng khá nhanh nhẹn lập tức quỳ xuống đất dập đầu.
Xin người hạ thủ lưu tình Tên hán tử râu quai nón cũng không ngốc, biến sắc vội vàng lên tiếng cầu xin.
Lâm Hiên không nói gì phất tay áo lên, một mảng quỷ sương vụ cuồn cuộn tuôn ra.
Trên mặt hai người hiện vẻ tuyệt vọng nhưng đương nhiên không ngồi chờ chết vội vàng khống chế Linh Khí muốn chạy đi. Đáng tiếc quỉ sương vụ này nhanh hơn cuốn lấy cả hai vào trong.
Cả hai chỉ thấy đầu nặng chân nhẹ lăn ra bất tỉnh nhân sự. Lâm Hiên đương nhiên không chừa lại hậu hoạn. Còn thi triển Vong Ưu Quyết hủy đi một đoạn ký ức của bọn họ.
Rồi hắn lập tức hóa thành một đạo độn quang đi vào sâu trong rừng rậm. Bay gần nửa canh giờ Lâm Hiên từ từ hạ xuống.
Hắn đem thần thức phát ra cảm ứng bốn phía, trong phạm vi mười dặm không có tu tiên giả.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng vỗ tay một cái lấy hộp ngọc ra.
Nắp hộp mở ra đập vào ánh mắt chính là cái kén màu đen.
Lâm Hiên đem thần thức nhập vào dò xét, cảm ứng được Đào tinh này đang giãy dụa bên trong, đáng tiếc là đã bị ma công của hắn chế ngự.
Có thể tìm được cổ truyền tống trận hay không chính là dựa vào Đào tinh này.
Lâm Hiên khép hai tay, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng. Dù sao đây là lần đầu hắn sử dụng Sưu Hồn thuật với thảo mộc linh chi có linh trí nên không chắc lắm.
Linh quang chợt lóe khắp người Lâm Hiên, trong miệng lẩm nhẩm đọc chú ngữ khó hiểu đồng thời thi triển bí pháp.
Một lát sau Lâm Hiên để kén tằm vào trong hộp ngọc, sắc mặt có vẻ giãn ra.
Thiếu gia sao rồi, có tìm được manh mối không?
Ừm Lâm Hiên gật đầu, lần này thật đúng là nhất tiễn hạ song điêu.
Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng tiếp tục bay đi, gần nửa ngày sau hắn đã đến một hạp cốc.
Hạp cốc này bí ẩn, cũng không có gì đặc biệt, nếu không để ý thì dù có bay ngang qua cũng không nhận ra.
Hắn đem thần thức phát ra cẩn thận tìm kiếm một hồi.
Rất nhanh chân mày của Lâm Hiên nhướng lên, vươn tay bắn ra vài đạo kiếm khí màu xanh vào một sơn bích.
Ầm ầm!
Sơn thạch ở đây tuy rằng cứng rắn nhưng sau một tiếng nổ, đất đá bắn tung tóe rồi một sơn động hiện trong tầm mắt.
Cửa động không lớn chỉ đủ cho một người chui vào.
Thân hình Lâm Hiên chợt lóe đã tiến vào trong, trong động rất nhiều lối rẽ nhưng cũng không sâu. Cuối cùng hắn đến một gian thạch thất thật lớn.
Thạch thất khá rộng chừng mười mấy trượng hình tròn. Giữa thạch thất có một đài cao, thanh quang trên người Lâm Hiên nổi lên vội bay lên đó.
Đây là Cổ Truyền tống trận kích phát được khe hở không gian chăng! Lâm Hiên đánh giá một vật đài cao rồi hiện lên sự tán thưởng.
Về truyền tống trận hắn tuyệt không xa lạ, cho dù là Cổ truyền tống trận cũng nắm rõ vài phần.
Nhưng truyền tống trận này lại hoàn toàn khác, có thể Phá toái hư không lợi dụng bước nhảy không gian. Khoảng cách truyền tống không phải là mấy vạn mà lên đến mấy chục vạn, thậm chí là mấy trăm ngàn vạn dặm.
Cả tòa truyền tống trận không ngờ lại là một khối noãn ngọc cực lớn, với nhãn lực của Lâm Hiên đã nhìn ra vật này chính là một kiện dị bảo, kém nhất cũng là một tài liệu tu tiên rất tốt.
Bề ngoài ngọc thạch có khắc vô số hoa văn phức tạp vô cùng, Lâm Hiên cẩn thận quan sát rồi một hồi rồi cười khổ lắc đầu.
Hoa văn này quá phức tạp, đừng nói là với kiến thức nông cạn của hắn. Cho dù có tập hợp tất cả đại sư trận pháp U châu lại ở đây, thì nhất thời cũng chưa chắc tìm được may mối. Dù sao đây chính là thủ bút của tu sĩ Linh giới.
Tuy rằng tuế nguyệt vô tình nhưng truyền tống trận này vẫn bảo trì hoàn hảo. Lâm Hiên kiểm tra một hồi không thấy có gì hư hại. Hắn lật bàn tay trái lên lấy ra một cái hộp gỗ.
Một khối tinh thạch to bằng nắm tay hiện ra, linh lung lóng lánh, phát ra ánh sáng u ám, một luồng linh khí kinh người tỏa vào mặt.
Thượng phẩm tinh thạch!
Bảo vậy này hầu như đã tuyệt tích ở U châu, chính là hắn thu được khi sát diệt Hồng Phấn lão ma.
Lâm Hiên khẽ thở dài nuối tiếc rồi đem tinh thạch cẩn thận đặt vào trong trung tâm truyền tống trận, rồi hắn lại lấy trong túi trữ vật ra một bình ngọc.
Mở nắp bình ra, thoang thoảng có mùi huyết tinh tản ra mang theo linh lực nồng đậm.
Ngửi thấy khí tức này trong lòng Lâm Hiên đột nhiên ấm áp, chợt nhớ đến môi thơm ngọt ngào đê mê kia.
Nhưng Lâm Hiên lắc đầu nhanh chóng thoát khỏi tâm tình này, các ngón tay múa như đao rồi ngón út gập lại bắt một pháp ấn cổ quái, một vầng hào quang từ đầu ngón tay bay ra.
Bành một tiếng bình nhỏ bạo nổ, hào quang nhanh chóng cuốn những giọt tinh huyết rồi tụ thành một quang cầu nhỏ. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngưng trọng, há miệng phun ra một đạo đan hỏa cỡ ngón cái bao lấy quang cầu.
Nhập!
Lâm Hiên trịnh trọng chỉ tay một cái, quang cầu lập tức rung lên rồi hóa thành năm quang trụ có màu sắc khác nhau bắn vào trong trập pháp.
Trận pháp bắt đầu rung nhẹ không ngừng. Lúc này toàn bộ sơn động như đang chịu một cơn chấn động.
Quả nhiên có tác dụng! Trong lòng Lâm Hiên mừng rỡ hai tay nhoáng lên. Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn đã hiện ra trước mặt, luân chuyển xung quanh thân thể hắn tạo ra các tia sáng rực rỡ trông rất đẹp mắt.
Lâm Hiên hít vào một hơi, kim đan luân chuyển nhanh chóng đem linh lực bàng bạc không ngừng truyền vào trong Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn.
Đây là bước cước cùng, lấy bảo vật song thuộc tính mượn lực của pháp trận mở ra khe hở không gian.
Chỉ thấy sắc mặt của Lâm Hiên đỏ hồng, pháp lực toàn thân như nước tràn đê trút ra, trong lòng hắn thầm kêu may mắn không thôi. Nếu không phải cơ duyên xảo hợp vừa tiến giai lên Ngưng Đan hậu kỳ thì chắc chắn lúc này đã xảy ra vấn đề!
“Nhập!’
Hai tay Lâm Hiên phân ra hai bên biến ảo ra một đạo cổ pháp quyết.
Từ Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn phụt lên một quầng sáng bạc vô cùng chói mắt, chiếu thẳng lên nóc động phủ.
Cùng lúc đó pháp trận như là bị cộng hưởng bắt đầu vận hành, các tia sáng màu lam chợt lóe kèm theo là ánh sáng màu hồng. Các tia sáng hai màu tụ thành hai trụ sáng chói mắt bay tới dung hòa cùng ánh sáng bạc thành một quang cầu tam sắc lung linh rực rỡ.
Lúc này mặt đất bắt đầu rung lên kịch liệt như muốn nứt ra. Lâm Hiên không thể cử động vì hiện tại toàn thân hắn đang cảm giác choáng váng khó chịu vô cùng.
“Không ổn!”
Trong lòng Lâm Hiên thầm kêu không tốt, đây chính là điềm báo pháp lực sắp khô cạn.
Mắt thấy truyền tống trận sắp kích phát Phá Toái Hư Không. Lâm Hiên cắn chặt răng phun ra một ngụm tinh huyết.
Đây chính là tinh hoa bổn mạng khiến sắc mặt hắn khó coi vô cùng, những giọt tinh huyết vừa bay ra rất nhanh đã bị quang cầu hấp thu.
Linh lực bắt đầu tán bốn phía, quang cầu lập tức biến thành một đạo sáng hình trăng lưỡi liềm màu đỏ.
Ánh sáng đỏ như máu lóe lên, chỉ thấy lưỡi đao hình bán nguyệt chớp lòe giữa không gian.
Một âm thanh phá không vang lên, trên không trung lúc này đang bị bao phủ bởi một đám mây đen hơn mười dặm, liên tục phát ra những ánh chớp chói lòa khiến người ta hoa mắt.
Ở giữa đám mây đen khổng lồ trên đỉnh đầu của Lâm Hiên chợt xuất hiện một khe hở quái lạ mà bằng mắt thường có thể quan sát được.
Bên trong đó truyền ra một hấp lực kinh người, đừng nói là cây cỏ đất đá mà ngay cả những quầng sáng xung quanh đều bị nó bị hút vào.
Lâm Hiên hơi lưỡng lự một chút rồi nhanh chóng nhảy vào trong khe hở. Trong nháy mắt khe hở cùng những dị triệu kia biến mất tích như chưa từng xảy ra. Lúc này khối noãn ngọc trận pháp trên đài cao cũng đồng thời bị nứt ra vụn vỡ thành những miếng ngọc nhỏ lấp lánh cực kỳ mỹ lệ.
Ở trăm dặm quanh nơi đây, hiện tượng thiên văn kỳ quái xuất hiện khiến các môn phái mừng như điên còn tưởng rằng dị bảo xuất thế. Không biết là bao lâu sau này nơi đây vẫn còn nổi lên những trận tinh phong huyết vũ vì dị triệu ngày hôm nay.
***
Lúc này Lâm Hiên vẫn không thu thập được gì, hắn tìm một địa điểm bí ẩn ngồi xuống tĩnh tọa.
Nhưng vừa mới điều tức chưa được một tuần trà đột nhiên Lâm Hiên nhíu mày, chậm rãi mở hai mắt.
Có phản ứng, Lâm Hiên đứng dậy hóa thành một đạo thanh hồng biến mất không còn hành tung.
Thương Lĩnh sơn kéo dài ngàn dặm, ngoài rừng rậm và hồ nhỏ thì địa mạo cũng không có gì đặc biệt.
Lúc này đứng cạnh một tiểu hồ là lão giả nhị sư huynh cùng với tên hán tử râu quai nón khi nãy, trước mặt bọn họ là một vầng sáng màu xanh.
Thanh quang lóe lên bất định, bên trong còn có một thân ảnh, hơn nữa còn có mộc linh khí tràn ngập bốn phía. Phía trước thân ảnh có một thanh Phi xoa, một thanh Tiên kiếm đang bị vô số sợi tơ nhỏ trói chặt.
Lúc này sắc mặt của hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ vô cùng khó coi, không phải chưởng môn nói thụ mộc quái tinh không mấy lợi hại sao, vì sao lại dễ dàng giam cầm linh khí của bọn họ?
Cũng may bọn họ đã phát truyền âm phù, sư thúc bá hẳn là sẽ đến nhanh thôi. Chỉ cần cầm cự thêm một lúc nữa.
Thụ Tinh kia tựa hồ đang chiếm thế thượng phong, linh trí đã mở hiểu nên đối phương còn có viện trợ, vài lần muốn chạy trốn nhưng lão giả kia cực kỳ gian xảo trước khi tới đây đã từng có chuẩn bị.
Hắn tu luyện công pháp mộc thuộc tính nhưng trên người có nhiều linh phù hỏa thuộc tính, đào tinh này đương nhiên bị khắc chế, mỗi lần muốn bỏ chạy đều bị hỏa phù kia đánh trở về.
Hiện tại Lâm Hiên đã đến kịp lúc. Mừng rỡ hắn vươn tay đánh ra một trảo, một luồng sương mù màu đen như một xoáy nước lớn cuồn cuộn chụp xuống đối phương.
Lâm Hiên đột nhiên ra sát chiêu khiến hai bên đều chấn động.
Nhất là hai tu sĩ Cự Mộc Môn kinh sợ vốn muốn quát lớn một tiếng nhưng kịp thời nhịn xuống.
Ngưng Đan Kỳ tu sĩ!!!
Hơn nữa, nhìn cách xuất thủ lại như là ma tu.
Sương mù áp tới đỉnh đầu, Thụ tinh đương nhiên không khoanh tay chịu trói, chỉ thấy thanh quang chợt lóe rồi bên trong tiếp tục phun ra vô số sợi tơ màu xanh.
Thanh tơ có thể cản được Linh Khí nhưng đối mặt với ma vụ thì như một đi không trở lại dễ dàng bị cắn nuốt.
Trói!
Lâm Hiên quát nhẹ một tiếng, hắc vụ lập úp xuống đã vây lấy toàn bộ quầng sáng màu xanh rồi biến thành một cái kén màu đen.
Hai tay Lâm Hiên biến ảo không ngừng kết pháp ấn, cái kén màu đen đã biến thành một khối hắc cầu cỡ một thước.
Thấy thế trong lòng Lâm Hiên vui vẻ, bấm tay bắn ra một đạo sáng cuốn cái kén màu đen về. Lúc này thông linh thần mộc đã bị phong ấn ở trong.
Lâm Hiên thò vào túi trữ vật lấy ra một cái hộp ngọc, để cái kén vào sau đó lật tay một cái, hộp ngọc đã biến mất.
Toàn bộ quá trình trong chốc lát khiến hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ trợn mắt ra há miệng nhưng không dám nói gì.
Cá lớn nuốt cá bé là quy tắc Vạn Niên bất biến của tiên giới, hai người dù phát hiện ra bảo vật trước nhưng người đến cướp là tu sĩ Ngưng Đan kỳ, đương nhiên đâu dám than phiền gì.
Rồi Lâm Hiên đưa ánh mắt giá băng nhìn qua hai người.
Tiền bối tha mạng, chuyện này vãn bối nhất định sẽ giữ kín miệng Lão giả nhị sư huynh cũng khá nhanh nhẹn lập tức quỳ xuống đất dập đầu.
Xin người hạ thủ lưu tình Tên hán tử râu quai nón cũng không ngốc, biến sắc vội vàng lên tiếng cầu xin.
Lâm Hiên không nói gì phất tay áo lên, một mảng quỷ sương vụ cuồn cuộn tuôn ra.
Trên mặt hai người hiện vẻ tuyệt vọng nhưng đương nhiên không ngồi chờ chết vội vàng khống chế Linh Khí muốn chạy đi. Đáng tiếc quỉ sương vụ này nhanh hơn cuốn lấy cả hai vào trong.
Cả hai chỉ thấy đầu nặng chân nhẹ lăn ra bất tỉnh nhân sự. Lâm Hiên đương nhiên không chừa lại hậu hoạn. Còn thi triển Vong Ưu Quyết hủy đi một đoạn ký ức của bọn họ.
Rồi hắn lập tức hóa thành một đạo độn quang đi vào sâu trong rừng rậm. Bay gần nửa canh giờ Lâm Hiên từ từ hạ xuống.
Hắn đem thần thức phát ra cảm ứng bốn phía, trong phạm vi mười dặm không có tu tiên giả.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng vỗ tay một cái lấy hộp ngọc ra.
Nắp hộp mở ra đập vào ánh mắt chính là cái kén màu đen.
Lâm Hiên đem thần thức nhập vào dò xét, cảm ứng được Đào tinh này đang giãy dụa bên trong, đáng tiếc là đã bị ma công của hắn chế ngự.
Có thể tìm được cổ truyền tống trận hay không chính là dựa vào Đào tinh này.
Lâm Hiên khép hai tay, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng. Dù sao đây là lần đầu hắn sử dụng Sưu Hồn thuật với thảo mộc linh chi có linh trí nên không chắc lắm.
Linh quang chợt lóe khắp người Lâm Hiên, trong miệng lẩm nhẩm đọc chú ngữ khó hiểu đồng thời thi triển bí pháp.
Một lát sau Lâm Hiên để kén tằm vào trong hộp ngọc, sắc mặt có vẻ giãn ra.
Thiếu gia sao rồi, có tìm được manh mối không?
Ừm Lâm Hiên gật đầu, lần này thật đúng là nhất tiễn hạ song điêu.
Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng tiếp tục bay đi, gần nửa ngày sau hắn đã đến một hạp cốc.
Hạp cốc này bí ẩn, cũng không có gì đặc biệt, nếu không để ý thì dù có bay ngang qua cũng không nhận ra.
Hắn đem thần thức phát ra cẩn thận tìm kiếm một hồi.
Rất nhanh chân mày của Lâm Hiên nhướng lên, vươn tay bắn ra vài đạo kiếm khí màu xanh vào một sơn bích.
Ầm ầm!
Sơn thạch ở đây tuy rằng cứng rắn nhưng sau một tiếng nổ, đất đá bắn tung tóe rồi một sơn động hiện trong tầm mắt.
Cửa động không lớn chỉ đủ cho một người chui vào.
Thân hình Lâm Hiên chợt lóe đã tiến vào trong, trong động rất nhiều lối rẽ nhưng cũng không sâu. Cuối cùng hắn đến một gian thạch thất thật lớn.
Thạch thất khá rộng chừng mười mấy trượng hình tròn. Giữa thạch thất có một đài cao, thanh quang trên người Lâm Hiên nổi lên vội bay lên đó.
Đây là Cổ Truyền tống trận kích phát được khe hở không gian chăng! Lâm Hiên đánh giá một vật đài cao rồi hiện lên sự tán thưởng.
Về truyền tống trận hắn tuyệt không xa lạ, cho dù là Cổ truyền tống trận cũng nắm rõ vài phần.
Nhưng truyền tống trận này lại hoàn toàn khác, có thể Phá toái hư không lợi dụng bước nhảy không gian. Khoảng cách truyền tống không phải là mấy vạn mà lên đến mấy chục vạn, thậm chí là mấy trăm ngàn vạn dặm.
Cả tòa truyền tống trận không ngờ lại là một khối noãn ngọc cực lớn, với nhãn lực của Lâm Hiên đã nhìn ra vật này chính là một kiện dị bảo, kém nhất cũng là một tài liệu tu tiên rất tốt.
Bề ngoài ngọc thạch có khắc vô số hoa văn phức tạp vô cùng, Lâm Hiên cẩn thận quan sát rồi một hồi rồi cười khổ lắc đầu.
Hoa văn này quá phức tạp, đừng nói là với kiến thức nông cạn của hắn. Cho dù có tập hợp tất cả đại sư trận pháp U châu lại ở đây, thì nhất thời cũng chưa chắc tìm được may mối. Dù sao đây chính là thủ bút của tu sĩ Linh giới.
Tuy rằng tuế nguyệt vô tình nhưng truyền tống trận này vẫn bảo trì hoàn hảo. Lâm Hiên kiểm tra một hồi không thấy có gì hư hại. Hắn lật bàn tay trái lên lấy ra một cái hộp gỗ.
Một khối tinh thạch to bằng nắm tay hiện ra, linh lung lóng lánh, phát ra ánh sáng u ám, một luồng linh khí kinh người tỏa vào mặt.
Thượng phẩm tinh thạch!
Bảo vậy này hầu như đã tuyệt tích ở U châu, chính là hắn thu được khi sát diệt Hồng Phấn lão ma.
Lâm Hiên khẽ thở dài nuối tiếc rồi đem tinh thạch cẩn thận đặt vào trong trung tâm truyền tống trận, rồi hắn lại lấy trong túi trữ vật ra một bình ngọc.
Mở nắp bình ra, thoang thoảng có mùi huyết tinh tản ra mang theo linh lực nồng đậm.
Ngửi thấy khí tức này trong lòng Lâm Hiên đột nhiên ấm áp, chợt nhớ đến môi thơm ngọt ngào đê mê kia.
Nhưng Lâm Hiên lắc đầu nhanh chóng thoát khỏi tâm tình này, các ngón tay múa như đao rồi ngón út gập lại bắt một pháp ấn cổ quái, một vầng hào quang từ đầu ngón tay bay ra.
Bành một tiếng bình nhỏ bạo nổ, hào quang nhanh chóng cuốn những giọt tinh huyết rồi tụ thành một quang cầu nhỏ. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngưng trọng, há miệng phun ra một đạo đan hỏa cỡ ngón cái bao lấy quang cầu.
Nhập!
Lâm Hiên trịnh trọng chỉ tay một cái, quang cầu lập tức rung lên rồi hóa thành năm quang trụ có màu sắc khác nhau bắn vào trong trập pháp.
Trận pháp bắt đầu rung nhẹ không ngừng. Lúc này toàn bộ sơn động như đang chịu một cơn chấn động.
Quả nhiên có tác dụng! Trong lòng Lâm Hiên mừng rỡ hai tay nhoáng lên. Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn đã hiện ra trước mặt, luân chuyển xung quanh thân thể hắn tạo ra các tia sáng rực rỡ trông rất đẹp mắt.
Lâm Hiên hít vào một hơi, kim đan luân chuyển nhanh chóng đem linh lực bàng bạc không ngừng truyền vào trong Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn.
Đây là bước cước cùng, lấy bảo vật song thuộc tính mượn lực của pháp trận mở ra khe hở không gian.
Chỉ thấy sắc mặt của Lâm Hiên đỏ hồng, pháp lực toàn thân như nước tràn đê trút ra, trong lòng hắn thầm kêu may mắn không thôi. Nếu không phải cơ duyên xảo hợp vừa tiến giai lên Ngưng Đan hậu kỳ thì chắc chắn lúc này đã xảy ra vấn đề!
“Nhập!’
Hai tay Lâm Hiên phân ra hai bên biến ảo ra một đạo cổ pháp quyết.
Từ Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn phụt lên một quầng sáng bạc vô cùng chói mắt, chiếu thẳng lên nóc động phủ.
Cùng lúc đó pháp trận như là bị cộng hưởng bắt đầu vận hành, các tia sáng màu lam chợt lóe kèm theo là ánh sáng màu hồng. Các tia sáng hai màu tụ thành hai trụ sáng chói mắt bay tới dung hòa cùng ánh sáng bạc thành một quang cầu tam sắc lung linh rực rỡ.
Lúc này mặt đất bắt đầu rung lên kịch liệt như muốn nứt ra. Lâm Hiên không thể cử động vì hiện tại toàn thân hắn đang cảm giác choáng váng khó chịu vô cùng.
“Không ổn!”
Trong lòng Lâm Hiên thầm kêu không tốt, đây chính là điềm báo pháp lực sắp khô cạn.
Mắt thấy truyền tống trận sắp kích phát Phá Toái Hư Không. Lâm Hiên cắn chặt răng phun ra một ngụm tinh huyết.
Đây chính là tinh hoa bổn mạng khiến sắc mặt hắn khó coi vô cùng, những giọt tinh huyết vừa bay ra rất nhanh đã bị quang cầu hấp thu.
Linh lực bắt đầu tán bốn phía, quang cầu lập tức biến thành một đạo sáng hình trăng lưỡi liềm màu đỏ.
Ánh sáng đỏ như máu lóe lên, chỉ thấy lưỡi đao hình bán nguyệt chớp lòe giữa không gian.
Một âm thanh phá không vang lên, trên không trung lúc này đang bị bao phủ bởi một đám mây đen hơn mười dặm, liên tục phát ra những ánh chớp chói lòa khiến người ta hoa mắt.
Ở giữa đám mây đen khổng lồ trên đỉnh đầu của Lâm Hiên chợt xuất hiện một khe hở quái lạ mà bằng mắt thường có thể quan sát được.
Bên trong đó truyền ra một hấp lực kinh người, đừng nói là cây cỏ đất đá mà ngay cả những quầng sáng xung quanh đều bị nó bị hút vào.
Lâm Hiên hơi lưỡng lự một chút rồi nhanh chóng nhảy vào trong khe hở. Trong nháy mắt khe hở cùng những dị triệu kia biến mất tích như chưa từng xảy ra. Lúc này khối noãn ngọc trận pháp trên đài cao cũng đồng thời bị nứt ra vụn vỡ thành những miếng ngọc nhỏ lấp lánh cực kỳ mỹ lệ.
Ở trăm dặm quanh nơi đây, hiện tượng thiên văn kỳ quái xuất hiện khiến các môn phái mừng như điên còn tưởng rằng dị bảo xuất thế. Không biết là bao lâu sau này nơi đây vẫn còn nổi lên những trận tinh phong huyết vũ vì dị triệu ngày hôm nay.
***
/2355
|