Trong Cửu Long Sơn kéo dài tới hơn vạn dặm, những ngọn núi to nhỏ nhiều vô số kể. Tuy nhiên nổi danh nhất chính là Thiên Vân phong. Sơn phong này hình dạng lạ lùng tựa như một thanh kiếm sắc xuyên thẳng vào mây xanh. Lại cao tới mấy ngàn trượng quanh năm có sương trắng bao phủ.
Về sơn giả này còn có một đoạn truyền thuyết mỹ diệu. Năm đó Cửu Long Thiên tôn đại chiến Tam âm Cốt ma tại đây. Hai vị Ly Hợp Kỳ cao thủ đánh tới trời đất đảo lộn. Nghe nói một ngọn núi ban đầu to lớn hùng vĩ lại bị phá thành như hiện nay.
Cửu Long phái vốn là một môn phái cỡ trung bình, có khoảng năm nghìn đệ tử và ba vị Ngưng Đan kỳ.
Âm hồn xâm phạm. Trong lúc nguy nan các thế lực tu sĩ lớn đành đem ân oán tạm thời gác lại chung tay kháng ngoại địch.
Địa điểm liên minh đã được chọn ở Cửu Long phái.
Có thể chủ trì hội minh lần này, đối với Cửu Long phái là một chuyện vô cùng nở mày nở mặt nên trên dưới trong môn đều toàn tâm toàn ý. Không chỉ sớm tu bổ thường xuyên quét dọn Nghênh khách quán. Với lại mỗi ngày phái ra các đệ tự nhạy bén tuần tra ở chung quanh.
Thời gian hội minh ấn định ở đầu tuần trăng thứ tám nhưng thế lực các nơi đã bắt đầu đến sớm hơn mấy ngày.
Lần này đến đây toàn là những nhân vật quan trọng trong tu tiên giới. Cửu Long phái tự nhiên không dám có chút thất lễ khinh thường.
Lúc này hai gã thanh niên tu sĩ khoảng hai mươi, tu vị rất thấp, chỉ là Linh Động Kỳ đang theo lệ tuần tra, vừa bay vừa khe khẽ nói nhỏ.
Sư huynh, Âm hồn thực sự lợi hại đến thế sao? Nghe nói là U Châu đã thất thủ một phần ba. Nhưng hàng trăm môn phái lớn nhỏ tan biến thành khói mây thì có phần khuếch trương quá chăng? Một tiểu tu sĩ vận áo xanh vẻ mặt chất phác dường như không tin nổi hỏi.
Ngươi hỏi ta thì ta đi hỏi ai đây. Ngu huynh cùng ngươi bái nhập môn phái, cũng chưa bao giờ rời khỏi Cửu Long Sơn. Tuy nhiên ngoại giới đều như vậy truyền chắc hẳn cũng không phải là nói bừa. Tên tu sĩ vận nho bào còn lại có vẻ già dặn hơn một chút nhướng mày nói.
Ừm. Có lẽ là như vậy nên chính ma mới hội minh ở Cửu Long Sơn ta Đệ tử áo xanh kia gật đầu có vẻ đã hiểu ra. Đột nhiên trên mặt hắn hiện vẻ kinh ngạc: Sư huynh xem kìa, đó là cái gì?
Chỉ thấy phía trên bầu trời phương xa xuất hiện bốn đạo độn quang rực rỡ, tốc độ kinh người bay về phía nơi này.
Là tu sĩ tới tham gia hội minh?
Sắc mặt nho sinh thanh niên đại biến nhưng phản ứng rất nhanh. Từ trong lòng ngực lấy ra một cái Truyền Âm Phù tế lên, sau đó kéo ống tay áo sư đệ chuẩn bị nghênh đón.
Một lát sau bốn đạo độn quang đã tới đây, quang hoa thu liễm hiện ra ba nam một nữ khí chất phi phàm.
Hai tiểu tu sĩ dùng thần niệm đảo qua thì phát hiện tu vị của bọn họ sâu khôn lường, càng lộ vẻ cung kính hơn.
Tham kiến các vị tiền bối. Xin hỏi phải chăng bốn vị tới tham gia hội minh lần này?
Nho sinh hỏi xong lại lén lút đem thần thức phóng ra đánh giá đối phương một lần nữa, đặc biệt là thiếu niên nhìn còn trẻ hơn hắn một chút kia mà có thể là cao thủ sao?
Hành động ngây ngô của hắn đương nhiên không thể qua mắt được các cao thủ nơi đây. Tuy nhiên Lâm Hiên không so đo cùng tiểu bối làm gì.
Mặc Hòa không được vô lễ!
Một tiếng quát to như tiếng sấm truyền đến vào tai tu sĩ nho sinh. Theo âm thanh vang vọng, từ bên trái bay tới một con tiên hạc khá lớn có bộ lông vũ màu vàng, trên lưng có một đạo nhân trung niên khí thế an nhàn.
Tham kiến sư tổ.
Hai gã tiểu tu sĩ lại càng hoảng sợ, nhanh chóng khom mình hành lễ. Người này chính là một trong ba cao thủ Cửu Long phái. Tu vị đã tới Ngưng đan sơ kì.
Linh Dược Sơn sớm đã nổi danh ở tu tiên giới U châu. Tuy rằng số tu sĩ tận mắt nhìn thấy Thông Vũ chân nhân không nhiều nhưng chân dung của lão sớm đã lưu truyền. Mà sự kiện Thông Vũ mới kết anh thành công cũng đã lan đến nơi này.
Vãn bối là Cửu Long phái Hạc Si xin tham kiến Thông Vũ tiền bối chưởng môn cùng các vị đạo hữu. Tiểu bối trẻ người non dạ không biết quy củ xin các vị bỏ quá cho. Đạo nhân trung niên nói xong cúi xuống vái chào Thông vũ chân nhân một cái.
Thông vũ chân nhân chỉ khẽ mỉm cười vuốt râu, Lâm Hiên thấy vậy thì lên tiếng:
Hạc đạo hữu quá khách sáo rồi. Vị tiểu đạo hữu này chỉ là tò mò mà thôi. Ta sao lại chấp nhặt với hắn chứ!
Đa tạ, hôm nay được diện kiến phương nhan thật là tam sinh hữu hạnh. Xin mời tiền bối cùng các đạo hữu theo ta đến nghênh khách quán của bổn môn nghỉ tạm.
Như thế xin làm phiền tới tiểu đạo hữu. Lúc này Thông vũ chân nhân ôn hòa nói.
Theo Hạc Si mấy người nhằm hướng Thiên Vân phong bay tới. Mới được nửa đường phía trước hào quang nổi lên, thì ra là Cửu Long phái chưởng môn, một lão giả Ngưng Đan trung kỳ, tướng mạo bình thường nhận được truyền âm tự mình dẫn bổn phái đệ tử ra nghênh đón.
Sau mấy lời hàn huyên, chúng tu sĩ đã về tới Nghênh khách quán.
Đây là một khu kiến trúc gồm các đình đài lầu các, thác nước lớn nhỏ. Sự tình lần này trọng đại, để lấy lòng các thế lực lớn trong Tu Tiên giới, Cửu Long phái đã bỏ ra không ít công phu.
Lâm Hiên đem thần thức thả ra thì trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Thịnh tình của tiểu đạo hữu lão phu xin tâm lĩnh, chỉ là chúng ta đường xa mà đến, trước tiên muốn ổn định một chút. Thông Vũ chân nhân mỉm cười nói.
Vâng, vãn bối không dám quấy quả nữa. Tiền bối cùng các vị đạo hữu có cần gì nghìn vạn không cần khách khí cứ việc phân phó. Lão giả cũng rất tinh tế vội vàng khom người thi lễ một cái rồi dẫn bổn phái đệ tử lui ra ngoài.
Bốn người Lâm Hiên mỗi người chọn một tòa lầu các. Thông Vũ chân nhân dặn dò một chút rồi về phòng, lão mới ngưng anh không lâu cảnh giới chưa hoàn toàn được củng cố, tự nhiên muốn bế quan tu luyện.
Sau khi tạm biệt hai người kia Lâm Hiên trở về phòng, gian phòng này khá xa hoa lộng lẫy. Hắn mặc dù không ham hưởng thụ nhưng ở những nơi thế này cũng cảm thấy rất thoải mái.
Hắn nghỉ ngơi một chốc lát rồi rời lầu các, đem thần thức lần nữa phát ra. Không thấy có ai theo dõi mới hóa thành một đạo kinh hồng phá không mà đi.
Nơi này chính là đào nguyên thánh địa trong truyền thuyết, Lâm Hiên quyết định trước tiên xem xét hoàn cảnh chung quanh một chút.
Nửa canh giờ sau Lâm Hiên bay tới một nơi được gọi là Thúy Vân Cốc.
Thúy Vân Cốc cách Thiên Vân phong khoảng hai trăm dặm về phía tây. Cảnh sắc nơi này thanh nhã có một tòa phường thị quy mô vừa phải.
Trong phạm vi vạn dặm của Cửu Long Sơn, ngoài Cửu Long phái ra còn có thêm bảy tám gia tộc tông môn lớn nhỏ khác. Phường thị này chính là bọn họ cộng doanh mở ra.
Lâm Hiên tới nơi này chủ yếu là tìm hiểu một số tin tức.
Lần này chính ma cùng Linh Dược Sơn tụ hội nơi đây. Số lượng tu sĩ bỗng chốc tăng lên tới mấy lần.
Là phường thị duy nhất nên lúc này nơi đây nhân khí trở nên cực kỳ thịnh vượng, chúng tu sĩ tụ tập tại đây giao dịch và trao đổi tin tức.
Lâm Hiên dừng độn quang hạ xuống một nơi lân cận phường thị sau đó thi triển Liễm Khí thuật đem tu vị hạ xuống khoảng Trúc Cơ sơ kỳ tránh có kẻ để ý, rồi hắn tiến vào bên trong phường thị.
Bên trong phi thường náo nhiệt, toàn bộ phường thị do ba con đường lớn xen kẽ tạo thành. Mỗi con phố đều dài tới ngàn trượng đông đúc tu sĩ vận các loại trang phục đi lại giao dịch. Hai bên thì là đủ loại cửa tiệm cao thấp. Lâm Hiên đem thần thức phát ra nghe ngóng các tu sĩ đàm tiếu.
Sau một lát vẫn chưa thu được gì. Lúc Lâm Hiên ở quán trà nghỉ tạm thì ngẫu nhiên nghe được một tin tức nhỏ.
Có một cửa tiệm tên là Bách Thiện Đường chuẩn bị được bán ra.
Bách Thiện Đường chỉ là dược tiệm nho nhỏ, được mở ra mấy trăm năm bởi một tu tiên gia tộc ở quanh đây. Có lẽ gia tộc này hiện nay đang gặp khó khăn nên muốn bán đi.
Lâm Hiên nghe đến đó liền đi ra một chỗ không người rồi gọi thiếu nữ âm hồn ra: Nguyệt Nhi, phiền ngươi đi xa một chuyến đem Lưu Tâm và Lục Doanh Nhi tới đây.
Thiếu gia, ngươi tính mua Bách Thiện Đường, mở ra cửa tiệm thu mua phương đan cổ truyền cùng phế đan.
Ừm, ban đầu ta dự định chờ tu vị hai nha đầu tăng tiến hơn, nhưng ở đây lại có dược tiệm như vậy thì đành hành động sớm một chút vậy. Lâm Hiên mỉm cười nói.
Bây giờ tình hình địa phương khác ở U Châu không ổn, chỉ có nơi đào nguyên thánh địa an toàn này chính là địa điểm lý tưởng thi hành.
Mua cửa tiệm lâu năm thì có lợi hơn khi mở ra cửa tiệm mới. Buôn bán ở Tu Tiên giới vốn là giống như thế tục, kinh doanh cần thời gian tích lũy, Bách Thiện Đường mặc dù không lớn nhưng đã là dược tiệm lâu đời tới trăm năm, về danh tiếng tự nhiên không kém.
Lại nói trước khi hắn rời Linh Dược Sơn mấy ngày Lưu Tâm đã trúc cơ thành công. Với tu vị hai người nha đầu bây giờ trấn thủ nơi này thì không có vấn đề.
Ngoài ra Lâm Hiên đã tính, với tình thế bất ổn hiện nay. Càng sớm thực hiện kế hoạch lấy trộm phương dược điều chế Thiên Trần Đan sớm lúc nào thì tốt lúc ấy.
Nếu tất cả thuận lợi thần không biết quỷ không hay thì không thể tốt hơn. Nhưng vạn nhất bị phát hiện ra có trời mới biết lão Thông Vũ gia hỏa kia có trở mặt hay không.
Có câu ốc còn không mang nổi mình ốc chớ là mang thêm rêu. Khi đó hắn chạy trốn đã là khó khăn chứ nói quan tâm đến hai nha đầu kia, mà hắn đã nhận hai nàng làm đệ tử ký danh thì tránh sao cho khỏi liên lụy.
Thiếu gia, hóa ra ngươi suy nghĩ sâu xa như vậy. Yên tâm, ta sẽ mang hai nàng tới đây.
Ừm, lần này hãy cẩn thận nhớ không thể người phát hiện tung tích, tốt nhất là làm ra hai thiếu nữ vô tung vô ảnh bị mất tích.
Ta hiểu rồi.
Thiếu nữ nói xong tay ngọc ngoắt một cái, đem đôi Uyên ương đao tế ra rồi hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía chân trời.
Lâm Hiên dõi mắt trông về phía xa cho đến khi thân ảnh Nguyệt Nhi biến mất mới trở lại phường thị.
Với tu vị hiện tại của Nguyệt Nhi thì Lâm Hiên không lo lắng lắm về an toàn của nàng. Hắn từ từ đi tới Bách Thiện đường.
Phường thị trong Thúy Vân cốc có quy mô khá lớn, dược điếm cũng bảy tám tiệm. So với các dược tiệm của các tông môn khác thì Bách Thiện đường không mấy nổi trội, đứng ở phía sau chỉ là một tiểu thế gia họ Trịnh.
Tiểu thế gia này cũng chỉ có hơn hai mươi người. Có thể xem như tầng dưới cùng hơn Tán Tu một chút.
Hiện giờ Trịnh gia đang gặp phiền toái không nhỏ, đành đem dược tiệm muốn truyền thừa mấy đời này bán ra.
Toàn bộ dược điếm không khí trầm lặng. Khi Lâm Hiên đi tới bên ngoài chỉ có một thanh niên chừng hai mươi ăn vận trang phục tiểu nhị. Tu vị cũng thấp đáng thương là Linh Động trung kỳ.
Thưa tiền bối, bổn điếm đã đóng cửa.
Hiện tại bên ngoài Lâm Hiên là “cao thủ” Trúc Cơ kỳ nên tiểu nhị không dám chậm trễ, thi lễ một cái nói.
Đóng cửa sao? Không phải là Bách Thiện đường này đang muốn bán đi sao?' Lâm Hiên đưa mắt lạnh lùng như muốn nhìn xuyên thấu hắn hỏi.
A, thì ra tiền bối tới đây là vì chuyện này . . Tiểu nhị sửng sốt rồi lộ ra một chút xấu hổ kinh ngạc nói.
Không sai. Ta muốn mua nơi này, thế nào?
Điều này… Tiểu nhị dừng cước bộ. Hắn tuy tu vị không cao nhưng cũng biết rằng một Trúc Cơ tu sĩ khó mà mua nổi Bách Thiện đường này.
Thế nào. Ngươi cho là Lý mỗ đang giỡn à, còn không mau đi thông báo? -Lâm Hiên nói xong ngón tay cong lên búng ra một chỉ. Một khối thổ tinh thạch màu vàng trong tay áo bay ra. Tên tiểu nhị nhận được thì trên mặt lộ vẻ mừng rỡ: Đa tạ tiền bối ban cho. Thỉnh người ngồi tạm nơi đây một lát, vãn bối sẽ nhanh chóng đi mời chủ tiệm .
Ừm
Lâm Hiên tiến vào Bách Thiện đường. Dược tiệm này không lớn, chỉ khoảng trên dưới trăm trượng vuông. Một ả phàm nhân nô tỳ áo xanh dâng hương trà lên.
Lâm Hiên khẽ nhấp một ngụm. Trong miệng thanh ngát hương vị không tồi.
Không biết là vị đạo hữu nào muốn mua lại bổn điếm. Dư mỗ không từ xa tiếp đón được xin đạo hữu đừng trách cứ.
Lâm Hiên quay đầu lại thì thấy một trung niên nho sinh thần thái bất phàm. Nhưng tu vị cũng chỉ là Linh Động kỳ trung kỳ.
Đạo hữu ở họ Dư, vậy không phải tu sĩ Trịnh gia? Trên mặt Lâm Hiên hiện chút ngạc nhiên. Bách Thiện đường là của tiểu gia tộc họ Trịnh, sao chưởng quầy lại mang họ Dư?
Dư mỗ vốn không phải Trịnh gia đệ tử. Chính là làm mướn cho chủ nhân mà thôi
Làm mướn?
Lâm Hiên gãi gãi đầu. Nô tỳ áo xanh lại dâng hương trà lên, chưởng quỹ nhấp một ngụm rồi bắt ddaaauf giải thích.
Vốn dĩ có điều này là do Cửu Long sơn là nơi đặc biệt không có địch nhân bên ngoài xâm lấn. Các tông môn gia tộc phân tranh cũng rất ít dùng vũ lực giải quyết. Ví một cách hoa mỹ thì việc giết người đoạt bảo ở đây lại hiếm như lông vũ phượng hoàng và sừng Kỳ lân vậy.
Các tông môn gia tộc có thể kinh doanh để thu về tài nguyên cung cấp nhu cầu tu luyện của đệ tử. Nhưng tán tu thì thảm hơn nhiều, hầu như không có nguồn tài nguyên vì không phải tán tu nào cũng có thực lực đi ra ngoài tầm bảo.
Để tránh cho Tán Tu gây chuyện thì các tông môn gia tộc trong Cửu Long sơn cùng giới tán tu đạt thành một hiệp nghị.
Chính là khi kinh doanh ở phường thị. Trừ người chủ sự ra thì không cần bổn môn đệ tử mà chưởng quầy cùng tiểu nhị mà là mướn tán tu. Đương nhiên sẽ trả cho họ một ít tinh thạch làm thù lao.
Như vậy bổn môn đệ tử cũng không cần vì tục vụ mà phân tâm nên tu vị có thể tăng tiến thêm.
Ngược lại tán tu tuy rằng được chút ít tinh thạch nhưng thời gian tu luyện lại ngắn đi. Tự nhiên không có khả năng xuất hiện ra cao thủ có thể uy hiếp tới tông môn.
Đúng là một mũi tên mà trúng hai đích, Lâm Hiên nghe mà không khỏi cảm thán. Kẻ nghĩ ra thủ đoạn này tâm cơ thật đúng là không tầm thường.
Lúc này Lâm Hiên đưa mắt nhìn nho sinh rồi chậm rãi mở miệng.
Theo lời Dư đạo hữu thì ngươi chỉ là chưởng quầy mà thôi. Bách Thiện đường hẳn là có người chủ sự khác. Ta muốn mua nó đạo hữu thì có thể làm chủ được sao?
Đạo hữu yên tâm. Trịnh chủ nhân bởi vì có việc đã ủy quyền giao dịch Bách Thiện đường cho ta. Chỉ cần tiền bối ra giá thích hợp ta có thể quyết định Nho sinh chậm rãi mở miệng rồi quan sát sắc mặt Lâm Hiên. Hắn đã ở chỗ này làm chưởng quầy hơn hai mươi năm, từng gặp qua không ít khách nhân. Nhưng chỉ là một tu sĩ Trúc cơ kỳ mà có gia sản lớn như thế thì chưa thấy bao giờ. Nghĩ đến đây hắn liền hỏi một câu:
Không biết đại danh của tiền bối là chi, thường ngày tiềm tu ở nơi nào?
Lão phu Lý Diệu Thiên, thích vân du tứ hải, chỉ là một kẻ tán tu
Thì ra là Lý tiền bối. Đây là cùng danh sách linh dược cùng tài sản của bổn điếm. Xin tiền bối xem qua sau đó chúng ta mới dễ giao dịch Chưởng quỹ vừa nói vừa đưa qua một cái ngọc giản.
Lâm Hiên gật đầu đem thần thức rót vào trong đó thăm dò.
Chủng loại đan dược không nhiều lắm. Công dụng chỉ để bồi nguyên hoặc là chữa thương tầm thường. Có thể tăng tiến pháp lực chỉ có duy nhất một loại. Mà tất cả số lượng cực kỳ hữu hạn. Dược điếm này chủ yếu sinh lợi là nhờ giao dịch các loại dược liệu. Hơn nữa chỉ là một tiểu gia tộc tự nhiên không có vật trân hiếm.
Lâm Hiên buông ngọc giản xuống, trên mặt hiện chút dị sắc: Không biết Bách Thiện đường này đạo hữu ra giá bao nhiêu?
Ba vạn tinh thạch
Lâm Hiên bưng trà nhấp một ngụm lặng im một lát.
Tiền bối chê mắc sao. Tuy Bách Thiện đường không lớn nhưng đã tồn tại mấy trăm năm. Lại có không ít khách nhân cố định hằng năm đều đặt số lớn lượng dược thảo. Nếu không phải chủ nhân gặp đại sự tuyệt đối sẽ không dễ dàng bán đi Ánh mắt chưởng quầy hiện lên một tia lo lắng mở miệng giải thích.
Thật ra Lâm Hiên không có ý ép giá, nhưng một Trúc Cơ kỳ tu sĩ nếu biểu hiện quá vượt mức, đem mấy vạn tinh thạch ném ra không chút nào đau lòng thì sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Để cho chưởng quầy nhẫn nại cò kè mặc cả qua nửa ngày, Lâm Hiên mới như bị thuyết phục.
Được rồi, thì ba vạn tinh thạch vậy
Thật tốt quá, vãn bối xin đi lấy khế ước Chưởng quầy mừng rỡ đứng lên.
Lâm Hiên lại khoát tay áo nói: Việc này không cần vội. Ta còn có một việc muốn thỉnh giáo đạo hữu
Tiền bối xin cứ nói. Chỉ cần vãn bối biết thì tuyệt không dám giấu diếm Dư chưởng quỹ lại ngồi xuống cung kính tiếp lời.
Dược điếm này có bao nhiêu nhân thủ. Sau khi bán đi rồi, các ngươi có nguyện ở lại làm cho ta? Lâm Hiên nhấp thêm một ngụm trà, thần sắc trầm ổn mở miệng.
Không dám dấu dối tiền bối. Bách Thiện đường vốn không rộng lớn. Ngoại trừ ta còn có thêm năm tên tiểu nhị. Trước kia Trịnh gia một năm cấp cho ta hai mươi khối tinh thạch. Các tiểu nhị mỗi người được mười lăm khối. Chỉ cần tiền bối cấp cho thù lao không kém số này chúng ta nguyện vì người ra sức
Nghe vậy chân mày Lâm Hiên cau lại. So với hắn tưởng tượng thì số này thực quá ít. Một tiểu tông môn gia tộc mà cũng khinh thường tán tu như vậy. Những người này đúng là giai tầng thấp nhất của Tu Tiên giới.
Thế này, Hàng năm ta sẽ cho thêm mỗi người hai khối tinh thạch so với trước.
Đa tạ tiền bối, chúng ta sẽ cố hết sức Dư chưởng quỹ mừng rỡ thi lễ rồi đi lấy khế ước.
Nhìn bóng lưng của chưỡng quầy Lâm Hiên thở dài. Không phải là hắn keo kiệt nhưng lòng dạ con người tham lam, nếu hắn biểu hiện quá hào phóng nói không chừng sẽ khiến bọn họ cho rằng chủ nhân mềm lòng, sẽ bất lợi cho hai nha đầu quản lý ngày sau.
Sau chốc lát tin tức trong đám tiểu nhị đã lan ra. Bách Thiện đường đã được bán đi. Chủ nhân mới vẫn tiếp tục mướn bọn họ, lại cho mỗi người nhiều hơn hai khối tinh thạch. Cả đám liền mừng rỡ, không khí trầm lặng bỗng chốc tan biến.
Rồi Dư chưởng quầy phát ra Truyền Âm Phù. Một lúc sau Trịnh gia chủ sự đã tới điểm chỉ đồng ý. Sau đó Lâm Hiên đem khế ước đến quản lý phường thị và trở thành tân chủ nhân của Bách Thảo đường.
Lúc này sắc trời đã tối. Lâm Hiên cũng đã đi dạo một vòng quanh phường thị. Hắn chưa vội trở về Cửu Long phái mà ở đây chờ Nguyệt Nhi.
Bách Thiện đường đương nhiên có Khách phòng. Tuy rằng linh khí ở Thúy Vân cốc ít ỏi nhưng Lâm Hiên tu luyện chủ yếu dựa vào linh đan nên không quan trọng.
Hắn bày ra vài cái tiểu cấm chế ở xung quanh rồi bắt đầu phục đan dược đả tọa. Tranh thủ thời gian cố gắng tu luyện.
Quả nhiên Nguyệt Nhi không để cho hắn thất vọng, chỉ sau một đêm đã cùng hai nha đầu tới đây.
Tham kiến thiếu chủ
Doanh nhi cùng Lưu Tâm khom mình hành lễ.
Về sơn giả này còn có một đoạn truyền thuyết mỹ diệu. Năm đó Cửu Long Thiên tôn đại chiến Tam âm Cốt ma tại đây. Hai vị Ly Hợp Kỳ cao thủ đánh tới trời đất đảo lộn. Nghe nói một ngọn núi ban đầu to lớn hùng vĩ lại bị phá thành như hiện nay.
Cửu Long phái vốn là một môn phái cỡ trung bình, có khoảng năm nghìn đệ tử và ba vị Ngưng Đan kỳ.
Âm hồn xâm phạm. Trong lúc nguy nan các thế lực tu sĩ lớn đành đem ân oán tạm thời gác lại chung tay kháng ngoại địch.
Địa điểm liên minh đã được chọn ở Cửu Long phái.
Có thể chủ trì hội minh lần này, đối với Cửu Long phái là một chuyện vô cùng nở mày nở mặt nên trên dưới trong môn đều toàn tâm toàn ý. Không chỉ sớm tu bổ thường xuyên quét dọn Nghênh khách quán. Với lại mỗi ngày phái ra các đệ tự nhạy bén tuần tra ở chung quanh.
Thời gian hội minh ấn định ở đầu tuần trăng thứ tám nhưng thế lực các nơi đã bắt đầu đến sớm hơn mấy ngày.
Lần này đến đây toàn là những nhân vật quan trọng trong tu tiên giới. Cửu Long phái tự nhiên không dám có chút thất lễ khinh thường.
Lúc này hai gã thanh niên tu sĩ khoảng hai mươi, tu vị rất thấp, chỉ là Linh Động Kỳ đang theo lệ tuần tra, vừa bay vừa khe khẽ nói nhỏ.
Sư huynh, Âm hồn thực sự lợi hại đến thế sao? Nghe nói là U Châu đã thất thủ một phần ba. Nhưng hàng trăm môn phái lớn nhỏ tan biến thành khói mây thì có phần khuếch trương quá chăng? Một tiểu tu sĩ vận áo xanh vẻ mặt chất phác dường như không tin nổi hỏi.
Ngươi hỏi ta thì ta đi hỏi ai đây. Ngu huynh cùng ngươi bái nhập môn phái, cũng chưa bao giờ rời khỏi Cửu Long Sơn. Tuy nhiên ngoại giới đều như vậy truyền chắc hẳn cũng không phải là nói bừa. Tên tu sĩ vận nho bào còn lại có vẻ già dặn hơn một chút nhướng mày nói.
Ừm. Có lẽ là như vậy nên chính ma mới hội minh ở Cửu Long Sơn ta Đệ tử áo xanh kia gật đầu có vẻ đã hiểu ra. Đột nhiên trên mặt hắn hiện vẻ kinh ngạc: Sư huynh xem kìa, đó là cái gì?
Chỉ thấy phía trên bầu trời phương xa xuất hiện bốn đạo độn quang rực rỡ, tốc độ kinh người bay về phía nơi này.
Là tu sĩ tới tham gia hội minh?
Sắc mặt nho sinh thanh niên đại biến nhưng phản ứng rất nhanh. Từ trong lòng ngực lấy ra một cái Truyền Âm Phù tế lên, sau đó kéo ống tay áo sư đệ chuẩn bị nghênh đón.
Một lát sau bốn đạo độn quang đã tới đây, quang hoa thu liễm hiện ra ba nam một nữ khí chất phi phàm.
Hai tiểu tu sĩ dùng thần niệm đảo qua thì phát hiện tu vị của bọn họ sâu khôn lường, càng lộ vẻ cung kính hơn.
Tham kiến các vị tiền bối. Xin hỏi phải chăng bốn vị tới tham gia hội minh lần này?
Nho sinh hỏi xong lại lén lút đem thần thức phóng ra đánh giá đối phương một lần nữa, đặc biệt là thiếu niên nhìn còn trẻ hơn hắn một chút kia mà có thể là cao thủ sao?
Hành động ngây ngô của hắn đương nhiên không thể qua mắt được các cao thủ nơi đây. Tuy nhiên Lâm Hiên không so đo cùng tiểu bối làm gì.
Mặc Hòa không được vô lễ!
Một tiếng quát to như tiếng sấm truyền đến vào tai tu sĩ nho sinh. Theo âm thanh vang vọng, từ bên trái bay tới một con tiên hạc khá lớn có bộ lông vũ màu vàng, trên lưng có một đạo nhân trung niên khí thế an nhàn.
Tham kiến sư tổ.
Hai gã tiểu tu sĩ lại càng hoảng sợ, nhanh chóng khom mình hành lễ. Người này chính là một trong ba cao thủ Cửu Long phái. Tu vị đã tới Ngưng đan sơ kì.
Linh Dược Sơn sớm đã nổi danh ở tu tiên giới U châu. Tuy rằng số tu sĩ tận mắt nhìn thấy Thông Vũ chân nhân không nhiều nhưng chân dung của lão sớm đã lưu truyền. Mà sự kiện Thông Vũ mới kết anh thành công cũng đã lan đến nơi này.
Vãn bối là Cửu Long phái Hạc Si xin tham kiến Thông Vũ tiền bối chưởng môn cùng các vị đạo hữu. Tiểu bối trẻ người non dạ không biết quy củ xin các vị bỏ quá cho. Đạo nhân trung niên nói xong cúi xuống vái chào Thông vũ chân nhân một cái.
Thông vũ chân nhân chỉ khẽ mỉm cười vuốt râu, Lâm Hiên thấy vậy thì lên tiếng:
Hạc đạo hữu quá khách sáo rồi. Vị tiểu đạo hữu này chỉ là tò mò mà thôi. Ta sao lại chấp nhặt với hắn chứ!
Đa tạ, hôm nay được diện kiến phương nhan thật là tam sinh hữu hạnh. Xin mời tiền bối cùng các đạo hữu theo ta đến nghênh khách quán của bổn môn nghỉ tạm.
Như thế xin làm phiền tới tiểu đạo hữu. Lúc này Thông vũ chân nhân ôn hòa nói.
Theo Hạc Si mấy người nhằm hướng Thiên Vân phong bay tới. Mới được nửa đường phía trước hào quang nổi lên, thì ra là Cửu Long phái chưởng môn, một lão giả Ngưng Đan trung kỳ, tướng mạo bình thường nhận được truyền âm tự mình dẫn bổn phái đệ tử ra nghênh đón.
Sau mấy lời hàn huyên, chúng tu sĩ đã về tới Nghênh khách quán.
Đây là một khu kiến trúc gồm các đình đài lầu các, thác nước lớn nhỏ. Sự tình lần này trọng đại, để lấy lòng các thế lực lớn trong Tu Tiên giới, Cửu Long phái đã bỏ ra không ít công phu.
Lâm Hiên đem thần thức thả ra thì trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Thịnh tình của tiểu đạo hữu lão phu xin tâm lĩnh, chỉ là chúng ta đường xa mà đến, trước tiên muốn ổn định một chút. Thông Vũ chân nhân mỉm cười nói.
Vâng, vãn bối không dám quấy quả nữa. Tiền bối cùng các vị đạo hữu có cần gì nghìn vạn không cần khách khí cứ việc phân phó. Lão giả cũng rất tinh tế vội vàng khom người thi lễ một cái rồi dẫn bổn phái đệ tử lui ra ngoài.
Bốn người Lâm Hiên mỗi người chọn một tòa lầu các. Thông Vũ chân nhân dặn dò một chút rồi về phòng, lão mới ngưng anh không lâu cảnh giới chưa hoàn toàn được củng cố, tự nhiên muốn bế quan tu luyện.
Sau khi tạm biệt hai người kia Lâm Hiên trở về phòng, gian phòng này khá xa hoa lộng lẫy. Hắn mặc dù không ham hưởng thụ nhưng ở những nơi thế này cũng cảm thấy rất thoải mái.
Hắn nghỉ ngơi một chốc lát rồi rời lầu các, đem thần thức lần nữa phát ra. Không thấy có ai theo dõi mới hóa thành một đạo kinh hồng phá không mà đi.
Nơi này chính là đào nguyên thánh địa trong truyền thuyết, Lâm Hiên quyết định trước tiên xem xét hoàn cảnh chung quanh một chút.
Nửa canh giờ sau Lâm Hiên bay tới một nơi được gọi là Thúy Vân Cốc.
Thúy Vân Cốc cách Thiên Vân phong khoảng hai trăm dặm về phía tây. Cảnh sắc nơi này thanh nhã có một tòa phường thị quy mô vừa phải.
Trong phạm vi vạn dặm của Cửu Long Sơn, ngoài Cửu Long phái ra còn có thêm bảy tám gia tộc tông môn lớn nhỏ khác. Phường thị này chính là bọn họ cộng doanh mở ra.
Lâm Hiên tới nơi này chủ yếu là tìm hiểu một số tin tức.
Lần này chính ma cùng Linh Dược Sơn tụ hội nơi đây. Số lượng tu sĩ bỗng chốc tăng lên tới mấy lần.
Là phường thị duy nhất nên lúc này nơi đây nhân khí trở nên cực kỳ thịnh vượng, chúng tu sĩ tụ tập tại đây giao dịch và trao đổi tin tức.
Lâm Hiên dừng độn quang hạ xuống một nơi lân cận phường thị sau đó thi triển Liễm Khí thuật đem tu vị hạ xuống khoảng Trúc Cơ sơ kỳ tránh có kẻ để ý, rồi hắn tiến vào bên trong phường thị.
Bên trong phi thường náo nhiệt, toàn bộ phường thị do ba con đường lớn xen kẽ tạo thành. Mỗi con phố đều dài tới ngàn trượng đông đúc tu sĩ vận các loại trang phục đi lại giao dịch. Hai bên thì là đủ loại cửa tiệm cao thấp. Lâm Hiên đem thần thức phát ra nghe ngóng các tu sĩ đàm tiếu.
Sau một lát vẫn chưa thu được gì. Lúc Lâm Hiên ở quán trà nghỉ tạm thì ngẫu nhiên nghe được một tin tức nhỏ.
Có một cửa tiệm tên là Bách Thiện Đường chuẩn bị được bán ra.
Bách Thiện Đường chỉ là dược tiệm nho nhỏ, được mở ra mấy trăm năm bởi một tu tiên gia tộc ở quanh đây. Có lẽ gia tộc này hiện nay đang gặp khó khăn nên muốn bán đi.
Lâm Hiên nghe đến đó liền đi ra một chỗ không người rồi gọi thiếu nữ âm hồn ra: Nguyệt Nhi, phiền ngươi đi xa một chuyến đem Lưu Tâm và Lục Doanh Nhi tới đây.
Thiếu gia, ngươi tính mua Bách Thiện Đường, mở ra cửa tiệm thu mua phương đan cổ truyền cùng phế đan.
Ừm, ban đầu ta dự định chờ tu vị hai nha đầu tăng tiến hơn, nhưng ở đây lại có dược tiệm như vậy thì đành hành động sớm một chút vậy. Lâm Hiên mỉm cười nói.
Bây giờ tình hình địa phương khác ở U Châu không ổn, chỉ có nơi đào nguyên thánh địa an toàn này chính là địa điểm lý tưởng thi hành.
Mua cửa tiệm lâu năm thì có lợi hơn khi mở ra cửa tiệm mới. Buôn bán ở Tu Tiên giới vốn là giống như thế tục, kinh doanh cần thời gian tích lũy, Bách Thiện Đường mặc dù không lớn nhưng đã là dược tiệm lâu đời tới trăm năm, về danh tiếng tự nhiên không kém.
Lại nói trước khi hắn rời Linh Dược Sơn mấy ngày Lưu Tâm đã trúc cơ thành công. Với tu vị hai người nha đầu bây giờ trấn thủ nơi này thì không có vấn đề.
Ngoài ra Lâm Hiên đã tính, với tình thế bất ổn hiện nay. Càng sớm thực hiện kế hoạch lấy trộm phương dược điều chế Thiên Trần Đan sớm lúc nào thì tốt lúc ấy.
Nếu tất cả thuận lợi thần không biết quỷ không hay thì không thể tốt hơn. Nhưng vạn nhất bị phát hiện ra có trời mới biết lão Thông Vũ gia hỏa kia có trở mặt hay không.
Có câu ốc còn không mang nổi mình ốc chớ là mang thêm rêu. Khi đó hắn chạy trốn đã là khó khăn chứ nói quan tâm đến hai nha đầu kia, mà hắn đã nhận hai nàng làm đệ tử ký danh thì tránh sao cho khỏi liên lụy.
Thiếu gia, hóa ra ngươi suy nghĩ sâu xa như vậy. Yên tâm, ta sẽ mang hai nàng tới đây.
Ừm, lần này hãy cẩn thận nhớ không thể người phát hiện tung tích, tốt nhất là làm ra hai thiếu nữ vô tung vô ảnh bị mất tích.
Ta hiểu rồi.
Thiếu nữ nói xong tay ngọc ngoắt một cái, đem đôi Uyên ương đao tế ra rồi hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía chân trời.
Lâm Hiên dõi mắt trông về phía xa cho đến khi thân ảnh Nguyệt Nhi biến mất mới trở lại phường thị.
Với tu vị hiện tại của Nguyệt Nhi thì Lâm Hiên không lo lắng lắm về an toàn của nàng. Hắn từ từ đi tới Bách Thiện đường.
Phường thị trong Thúy Vân cốc có quy mô khá lớn, dược điếm cũng bảy tám tiệm. So với các dược tiệm của các tông môn khác thì Bách Thiện đường không mấy nổi trội, đứng ở phía sau chỉ là một tiểu thế gia họ Trịnh.
Tiểu thế gia này cũng chỉ có hơn hai mươi người. Có thể xem như tầng dưới cùng hơn Tán Tu một chút.
Hiện giờ Trịnh gia đang gặp phiền toái không nhỏ, đành đem dược tiệm muốn truyền thừa mấy đời này bán ra.
Toàn bộ dược điếm không khí trầm lặng. Khi Lâm Hiên đi tới bên ngoài chỉ có một thanh niên chừng hai mươi ăn vận trang phục tiểu nhị. Tu vị cũng thấp đáng thương là Linh Động trung kỳ.
Thưa tiền bối, bổn điếm đã đóng cửa.
Hiện tại bên ngoài Lâm Hiên là “cao thủ” Trúc Cơ kỳ nên tiểu nhị không dám chậm trễ, thi lễ một cái nói.
Đóng cửa sao? Không phải là Bách Thiện đường này đang muốn bán đi sao?' Lâm Hiên đưa mắt lạnh lùng như muốn nhìn xuyên thấu hắn hỏi.
A, thì ra tiền bối tới đây là vì chuyện này . . Tiểu nhị sửng sốt rồi lộ ra một chút xấu hổ kinh ngạc nói.
Không sai. Ta muốn mua nơi này, thế nào?
Điều này… Tiểu nhị dừng cước bộ. Hắn tuy tu vị không cao nhưng cũng biết rằng một Trúc Cơ tu sĩ khó mà mua nổi Bách Thiện đường này.
Thế nào. Ngươi cho là Lý mỗ đang giỡn à, còn không mau đi thông báo? -Lâm Hiên nói xong ngón tay cong lên búng ra một chỉ. Một khối thổ tinh thạch màu vàng trong tay áo bay ra. Tên tiểu nhị nhận được thì trên mặt lộ vẻ mừng rỡ: Đa tạ tiền bối ban cho. Thỉnh người ngồi tạm nơi đây một lát, vãn bối sẽ nhanh chóng đi mời chủ tiệm .
Ừm
Lâm Hiên tiến vào Bách Thiện đường. Dược tiệm này không lớn, chỉ khoảng trên dưới trăm trượng vuông. Một ả phàm nhân nô tỳ áo xanh dâng hương trà lên.
Lâm Hiên khẽ nhấp một ngụm. Trong miệng thanh ngát hương vị không tồi.
Không biết là vị đạo hữu nào muốn mua lại bổn điếm. Dư mỗ không từ xa tiếp đón được xin đạo hữu đừng trách cứ.
Lâm Hiên quay đầu lại thì thấy một trung niên nho sinh thần thái bất phàm. Nhưng tu vị cũng chỉ là Linh Động kỳ trung kỳ.
Đạo hữu ở họ Dư, vậy không phải tu sĩ Trịnh gia? Trên mặt Lâm Hiên hiện chút ngạc nhiên. Bách Thiện đường là của tiểu gia tộc họ Trịnh, sao chưởng quầy lại mang họ Dư?
Dư mỗ vốn không phải Trịnh gia đệ tử. Chính là làm mướn cho chủ nhân mà thôi
Làm mướn?
Lâm Hiên gãi gãi đầu. Nô tỳ áo xanh lại dâng hương trà lên, chưởng quỹ nhấp một ngụm rồi bắt ddaaauf giải thích.
Vốn dĩ có điều này là do Cửu Long sơn là nơi đặc biệt không có địch nhân bên ngoài xâm lấn. Các tông môn gia tộc phân tranh cũng rất ít dùng vũ lực giải quyết. Ví một cách hoa mỹ thì việc giết người đoạt bảo ở đây lại hiếm như lông vũ phượng hoàng và sừng Kỳ lân vậy.
Các tông môn gia tộc có thể kinh doanh để thu về tài nguyên cung cấp nhu cầu tu luyện của đệ tử. Nhưng tán tu thì thảm hơn nhiều, hầu như không có nguồn tài nguyên vì không phải tán tu nào cũng có thực lực đi ra ngoài tầm bảo.
Để tránh cho Tán Tu gây chuyện thì các tông môn gia tộc trong Cửu Long sơn cùng giới tán tu đạt thành một hiệp nghị.
Chính là khi kinh doanh ở phường thị. Trừ người chủ sự ra thì không cần bổn môn đệ tử mà chưởng quầy cùng tiểu nhị mà là mướn tán tu. Đương nhiên sẽ trả cho họ một ít tinh thạch làm thù lao.
Như vậy bổn môn đệ tử cũng không cần vì tục vụ mà phân tâm nên tu vị có thể tăng tiến thêm.
Ngược lại tán tu tuy rằng được chút ít tinh thạch nhưng thời gian tu luyện lại ngắn đi. Tự nhiên không có khả năng xuất hiện ra cao thủ có thể uy hiếp tới tông môn.
Đúng là một mũi tên mà trúng hai đích, Lâm Hiên nghe mà không khỏi cảm thán. Kẻ nghĩ ra thủ đoạn này tâm cơ thật đúng là không tầm thường.
Lúc này Lâm Hiên đưa mắt nhìn nho sinh rồi chậm rãi mở miệng.
Theo lời Dư đạo hữu thì ngươi chỉ là chưởng quầy mà thôi. Bách Thiện đường hẳn là có người chủ sự khác. Ta muốn mua nó đạo hữu thì có thể làm chủ được sao?
Đạo hữu yên tâm. Trịnh chủ nhân bởi vì có việc đã ủy quyền giao dịch Bách Thiện đường cho ta. Chỉ cần tiền bối ra giá thích hợp ta có thể quyết định Nho sinh chậm rãi mở miệng rồi quan sát sắc mặt Lâm Hiên. Hắn đã ở chỗ này làm chưởng quầy hơn hai mươi năm, từng gặp qua không ít khách nhân. Nhưng chỉ là một tu sĩ Trúc cơ kỳ mà có gia sản lớn như thế thì chưa thấy bao giờ. Nghĩ đến đây hắn liền hỏi một câu:
Không biết đại danh của tiền bối là chi, thường ngày tiềm tu ở nơi nào?
Lão phu Lý Diệu Thiên, thích vân du tứ hải, chỉ là một kẻ tán tu
Thì ra là Lý tiền bối. Đây là cùng danh sách linh dược cùng tài sản của bổn điếm. Xin tiền bối xem qua sau đó chúng ta mới dễ giao dịch Chưởng quỹ vừa nói vừa đưa qua một cái ngọc giản.
Lâm Hiên gật đầu đem thần thức rót vào trong đó thăm dò.
Chủng loại đan dược không nhiều lắm. Công dụng chỉ để bồi nguyên hoặc là chữa thương tầm thường. Có thể tăng tiến pháp lực chỉ có duy nhất một loại. Mà tất cả số lượng cực kỳ hữu hạn. Dược điếm này chủ yếu sinh lợi là nhờ giao dịch các loại dược liệu. Hơn nữa chỉ là một tiểu gia tộc tự nhiên không có vật trân hiếm.
Lâm Hiên buông ngọc giản xuống, trên mặt hiện chút dị sắc: Không biết Bách Thiện đường này đạo hữu ra giá bao nhiêu?
Ba vạn tinh thạch
Lâm Hiên bưng trà nhấp một ngụm lặng im một lát.
Tiền bối chê mắc sao. Tuy Bách Thiện đường không lớn nhưng đã tồn tại mấy trăm năm. Lại có không ít khách nhân cố định hằng năm đều đặt số lớn lượng dược thảo. Nếu không phải chủ nhân gặp đại sự tuyệt đối sẽ không dễ dàng bán đi Ánh mắt chưởng quầy hiện lên một tia lo lắng mở miệng giải thích.
Thật ra Lâm Hiên không có ý ép giá, nhưng một Trúc Cơ kỳ tu sĩ nếu biểu hiện quá vượt mức, đem mấy vạn tinh thạch ném ra không chút nào đau lòng thì sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Để cho chưởng quầy nhẫn nại cò kè mặc cả qua nửa ngày, Lâm Hiên mới như bị thuyết phục.
Được rồi, thì ba vạn tinh thạch vậy
Thật tốt quá, vãn bối xin đi lấy khế ước Chưởng quầy mừng rỡ đứng lên.
Lâm Hiên lại khoát tay áo nói: Việc này không cần vội. Ta còn có một việc muốn thỉnh giáo đạo hữu
Tiền bối xin cứ nói. Chỉ cần vãn bối biết thì tuyệt không dám giấu diếm Dư chưởng quỹ lại ngồi xuống cung kính tiếp lời.
Dược điếm này có bao nhiêu nhân thủ. Sau khi bán đi rồi, các ngươi có nguyện ở lại làm cho ta? Lâm Hiên nhấp thêm một ngụm trà, thần sắc trầm ổn mở miệng.
Không dám dấu dối tiền bối. Bách Thiện đường vốn không rộng lớn. Ngoại trừ ta còn có thêm năm tên tiểu nhị. Trước kia Trịnh gia một năm cấp cho ta hai mươi khối tinh thạch. Các tiểu nhị mỗi người được mười lăm khối. Chỉ cần tiền bối cấp cho thù lao không kém số này chúng ta nguyện vì người ra sức
Nghe vậy chân mày Lâm Hiên cau lại. So với hắn tưởng tượng thì số này thực quá ít. Một tiểu tông môn gia tộc mà cũng khinh thường tán tu như vậy. Những người này đúng là giai tầng thấp nhất của Tu Tiên giới.
Thế này, Hàng năm ta sẽ cho thêm mỗi người hai khối tinh thạch so với trước.
Đa tạ tiền bối, chúng ta sẽ cố hết sức Dư chưởng quỹ mừng rỡ thi lễ rồi đi lấy khế ước.
Nhìn bóng lưng của chưỡng quầy Lâm Hiên thở dài. Không phải là hắn keo kiệt nhưng lòng dạ con người tham lam, nếu hắn biểu hiện quá hào phóng nói không chừng sẽ khiến bọn họ cho rằng chủ nhân mềm lòng, sẽ bất lợi cho hai nha đầu quản lý ngày sau.
Sau chốc lát tin tức trong đám tiểu nhị đã lan ra. Bách Thiện đường đã được bán đi. Chủ nhân mới vẫn tiếp tục mướn bọn họ, lại cho mỗi người nhiều hơn hai khối tinh thạch. Cả đám liền mừng rỡ, không khí trầm lặng bỗng chốc tan biến.
Rồi Dư chưởng quầy phát ra Truyền Âm Phù. Một lúc sau Trịnh gia chủ sự đã tới điểm chỉ đồng ý. Sau đó Lâm Hiên đem khế ước đến quản lý phường thị và trở thành tân chủ nhân của Bách Thảo đường.
Lúc này sắc trời đã tối. Lâm Hiên cũng đã đi dạo một vòng quanh phường thị. Hắn chưa vội trở về Cửu Long phái mà ở đây chờ Nguyệt Nhi.
Bách Thiện đường đương nhiên có Khách phòng. Tuy rằng linh khí ở Thúy Vân cốc ít ỏi nhưng Lâm Hiên tu luyện chủ yếu dựa vào linh đan nên không quan trọng.
Hắn bày ra vài cái tiểu cấm chế ở xung quanh rồi bắt đầu phục đan dược đả tọa. Tranh thủ thời gian cố gắng tu luyện.
Quả nhiên Nguyệt Nhi không để cho hắn thất vọng, chỉ sau một đêm đã cùng hai nha đầu tới đây.
Tham kiến thiếu chủ
Doanh nhi cùng Lưu Tâm khom mình hành lễ.
/2355
|