Sắc mặt Cổ lão ma khó coi vô cùng, rõ ràng hắn cảm nhận được bên trong đan điền cùng kinh mạch tràn đầy linh lực. Nhưng hết lần này tới lần khác đều không thể điều động một chút nào.
Đáng giận!
Cổ lão ma vừa dứt lời, thì bản thân cũng như chim gãy cánh, từ trên bầu trời rơi xuống.
Aaa!
Tiếng kêu đau đớn vang lên, thân thể bị ném một cú như vậy, may mắn là tu sĩ mỗi lần tấn cấp thì toàn thân đều được linh lực rèn luyện một lần, cường đại hơn xa so với phàm nhân. Nếu không, cũng chẳng phải chỉ bị đứt gân gãy xương mà trực tiếp mất mạng rồi.
Đến tột cùng là xảy ra chuyện gi?
Lão ma phẫn nộ thét lên một tiếng, nhưng sâu trong con mắt không thể giấu được vẻ kinh hoàng. Mà so với biểu lộ của hắn, đám đệ tử Phiêu Miểu Tiên cung lại lộ ra vẻ kinh hỉ.
Tuy bọn hắn không rõ biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng biến cố ngoài ý muốn này tốt hơn trăm lần những gì vừa trải qua. Ít nhất cũng giúp bọn hắn vượt qua được nguy cơ trước mắt, nếu không, cái mạng nhỏ này không chừng đã bị lão quái vật kia lấy đi.
Mà giờ khắc này, bầu trời càng lúc càng trở nên u ám vô cùng. Lại qua một lát, Thiên Địa nguyên khí ùn ùn bốc lên rồi hợp lại, rất nhanh, vô số quang điểm lớn nhỏ không ngừng xuất hiện.
Những quang điểm kia, cái lớn thì có đường kính hơn trượng, cái nhỏ lại chỉ cỡ hạt đật. Từ xa nhìn lại, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Không phải dị bảo xuất thế!
Cổ lão ma trở nên vô cùng kinh hoảng, cách đó hơn trăm trượng, nữ tử vận cung trang cũng chẳng khá hơn. Hai người chính là Tu Tiên giả Ly Hợp kỳ, đương nhiên cũng nhận ra một vài điểm khác thường.
Một màn kinh người trước mắt, có thể là ở có người đang tu tập bí thuật đáng sợ nào đó, cũng có thể là tu sĩ tiến giai dẫn động thiên tượng.
Mà bất luận là tình huống nào thì thực lực kẻ này cũng rất mạnh, hơn xa sự tưởng tượng của bọn hắn. Chắc chắn không phải là người mà bọn hắn có thể trêu chọc.
Hơn nữa, cho dù tu sĩ đang tu luyện bí thuật hay đột phá bình cảnh thì điều kiêng kỵ nhất là có kẻ ở bên cạnh quấy rối. Nói cách khác, chỉ sợ bọn hắn đã mạo phạm vào điều tối kỵ của vị cao nhân thần bí kia. Một khi hắn xuất quan, nhất định sẽ nghiền nát cả đám như con sâu cái kiến.
Nghĩ tới đây, tạm thời không đề cập tới đám người Phiêu Miểu Tiên cung, sắc mặt Cổ lão ma đã phiền muộn vô cùng. Thợ săn biến thành con mồi, chẳng mấy chốc sẽ phải nếm qua mùi vị bị người khác đuổi giết, quả thực không dễ chịu chút nào.
Mà lựa chọn đúng đắn nhất là thừa dịp tu sĩ thần bí kia không có cách nào phân thân, trước hết ly khai khỏi nơi này. Chỉ cần chạy được mấy vạn dặm, thoát khỏi phạm vi cảm ứng thần thức của hắn, sẽ không còn lo lắng bị đuổi giết nữa.
Cách nghĩ này không tệ, nhưng muốn thực hiện lại chẳng khác gì si tâm vọng tưởng. Bởi hiện tại, pháp lực của bọn hắn đã không cách nào điều động được nữa!
Không thể phi hành, chỉ dựa vào hai chân mà chạy, có thể chạy được bao xa?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Cổ lão ma đã xám như tro tàn. Tuy hắn có nhiều thủ đoạn, nhưng không thể khu động linh lực nên cũng chẳng có tác dụng gì. Cái này chẳng khác gì đạo lý không bột đố gột nên hồ.
Phụ cận nơi Thiên Địa nguyên khí hội tụ càng lúc càng xuất hiện nhiều quang điểm. Lại qua một lát, vòng xoáy trên bầu trời tỏa ra linh quang chói mắt. Những quang điểm kia như trường kình hấp thủy, lần lượt bị hút vào trong vòng xoáy.
Ầm ầm!
Giống như tiếng sét đánh bên tai, thanh âm khiến cho lòng người rung động. Mà vòng xoáy cứ như vậy thu nạp Thiên Địa nguyên khí, trọn vẹn duy trì trong mấy canh giờ. Thu nạp càng nhiều, thể tích của nó cũng theo đó tăng lên.
Ban đầu, bất quá chỉ tầm hơn mười trượng, về sau tăng lên đến mấy chục lần, diện tích đạt đến gần ngàn trượng. Phóng nhãn nhìn lại, toàn bộ không gian bị nó che phủ, chỉ thấy những tia chớp màu bạc liên tục xẹt ngang bầu trời đen kịt.
Đồng thời, trong phương viên trăm dặm, tràn ngập một cỗ linh áp cực kỳ đáng sợ.
Lúc này, ngay cả Cổ lão ma, không chỉ pháp lực trong cơ thể bị giam cầm mà thậm chí muốn đứng vững cũng vô cùng khó khăn.
Tu sĩ Ly Hợp kỳ còn như thế, tình cảnh đám đệ tử Nguyên Anh kỳ kia thế nào thì khỏi phải nói, gần như tất cả đã bị linh áp đè cho nằm bẹp xuống đất. Đến một ngón tay cũng không thể cử động, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi. Bọn hắn không thể tưởng tượng nổi, đến tột cùng là tồn tại như thế nào, lại đang tu luyện bí thuật gì, chỉ là dẫn động thiên tượng đã kinh người đến thế...
Hiện tại bọn hắn không thể động đậy. mặc kệ trong lòng có tính toán gì cũng chỉ còn cách ngồi yên ngoan ngoãn chờ đợi.
Lại qua thời gian uống một chén trà, từ vóng xoáy kia bắn ra một quang trụ, cách bọn hắn chừng mười dặm.
Không...Không ổn rồi.
Cả đám sắc mặt đại biến, tổ chim bị phá thì trứng cũng chẳng an toàn, khoảng cách gần như vậy, bọn hắn nhất định sẽ bị cuốn vào.
Mà lúc này ngay cả ngón tay cũng không thể cử động, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, chỉ còn biết nhắm mắt chờ chết mà thôi.
Nhưng sau một khắc, lại xuất hiện một màn không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ thấy linh quang lóe lên, một dãy núi nhỏ dài hơn mười dặm đột nhiên hiện ra trước mắt. Đồng thời, một cỗ linh khí nồng đậm phả vào mặt. Chúng tu sĩ nghẹn họng trân trối mà nhìn, còn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy đạo quang trụ kia đã hướng vào đỉnh núi cao nhất mà chui vào.
Sau đó biến mất không còn tăm hơi.
Linh Khí Quán Thể!
Cổ lão ma thét lên một tiếng kinh hãi, trên mặt lộ ra vẻ si mê, hâm mộ vô cùng. Phương pháp này có thể giúp thực lực tu sĩ tăng vọt, thậm chí trực tiếp tấn cấp.
Nhưng Linh Khí Quán Thể chẳng phải là tu sĩ đẳng cấp cao không tiếc tổn hao nhiều chân nguyên, thi triển bí thuật cưỡng ép đề thăng tu vi cho đám hậu bối đệ tử sao?
Trước mắt lại là Thiên Địa nguyên khí trực tiếp thi triển Linh Khí Quán Thể, loại tình huống này đúng là chưa từng nghe qua.
Đến tột cùng là do mình ngu dốt hay hoa mắt nhìn lầm đây?
Trong lòng Cổ lão ma tràn đầy nghi hoặc, mà vòng xoáy trên đỉnh đầu không ngừng phun ra từng đạo quang trụ. Sau đó, chúng lại lần lượt chui vào đỉnh núi cao nhất kia.
Đúng là Linh Khí Quán Thể sao?
Thanh thế, quy mô như vậy, kẻ sắp tấn cấp kia hẳn là Tu Tiên giả Phân Thần kỳ. Chỉ là, loại tồn tại như thế sao lại chọn một nơi hoang vắng như thế này để đột phá bình cảnh? Hơn nữa, xung quanh rõ ràng không có đồng môn hảo hữu nào thủ hộ, cái này thực sự quá mức kì quái.
.....
Vô số nghi vấn không có lời giải cứ quanh quẩn trong đầu Cổ lão ma. Mà trong động phủ, Lâm Hiên đang ngồi khoanh chân, bên ngoài thân thể, một vầng sáng ngũ sắc không ngừng lưu chuyển, toàn thân tản mát một cỗ khí tức cực kỳ huyền ảo.
Những đạo quang trụ sau khi chui vào đỉnh núi, toàn bộ đều thu nhỏ lại cỡ cánh tay rồi chui vào đỉnh đầu hắn.
Trên mặt Lâm Hiên không hề có biểu lộ gì, hai tay khoanh trước ngực, thỉnh thoảng còn biến ảo ra mấy đạo pháp quyết. Linh Khí Quán Thể, Lâm Hiên chưa từng nghĩ đến, sau khi phục dụng Bàn Đào, lại dùng phương pháp này để tấn cấp.
Đáng giận!
Cổ lão ma vừa dứt lời, thì bản thân cũng như chim gãy cánh, từ trên bầu trời rơi xuống.
Aaa!
Tiếng kêu đau đớn vang lên, thân thể bị ném một cú như vậy, may mắn là tu sĩ mỗi lần tấn cấp thì toàn thân đều được linh lực rèn luyện một lần, cường đại hơn xa so với phàm nhân. Nếu không, cũng chẳng phải chỉ bị đứt gân gãy xương mà trực tiếp mất mạng rồi.
Đến tột cùng là xảy ra chuyện gi?
Lão ma phẫn nộ thét lên một tiếng, nhưng sâu trong con mắt không thể giấu được vẻ kinh hoàng. Mà so với biểu lộ của hắn, đám đệ tử Phiêu Miểu Tiên cung lại lộ ra vẻ kinh hỉ.
Tuy bọn hắn không rõ biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng biến cố ngoài ý muốn này tốt hơn trăm lần những gì vừa trải qua. Ít nhất cũng giúp bọn hắn vượt qua được nguy cơ trước mắt, nếu không, cái mạng nhỏ này không chừng đã bị lão quái vật kia lấy đi.
Mà giờ khắc này, bầu trời càng lúc càng trở nên u ám vô cùng. Lại qua một lát, Thiên Địa nguyên khí ùn ùn bốc lên rồi hợp lại, rất nhanh, vô số quang điểm lớn nhỏ không ngừng xuất hiện.
Những quang điểm kia, cái lớn thì có đường kính hơn trượng, cái nhỏ lại chỉ cỡ hạt đật. Từ xa nhìn lại, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Không phải dị bảo xuất thế!
Cổ lão ma trở nên vô cùng kinh hoảng, cách đó hơn trăm trượng, nữ tử vận cung trang cũng chẳng khá hơn. Hai người chính là Tu Tiên giả Ly Hợp kỳ, đương nhiên cũng nhận ra một vài điểm khác thường.
Một màn kinh người trước mắt, có thể là ở có người đang tu tập bí thuật đáng sợ nào đó, cũng có thể là tu sĩ tiến giai dẫn động thiên tượng.
Mà bất luận là tình huống nào thì thực lực kẻ này cũng rất mạnh, hơn xa sự tưởng tượng của bọn hắn. Chắc chắn không phải là người mà bọn hắn có thể trêu chọc.
Hơn nữa, cho dù tu sĩ đang tu luyện bí thuật hay đột phá bình cảnh thì điều kiêng kỵ nhất là có kẻ ở bên cạnh quấy rối. Nói cách khác, chỉ sợ bọn hắn đã mạo phạm vào điều tối kỵ của vị cao nhân thần bí kia. Một khi hắn xuất quan, nhất định sẽ nghiền nát cả đám như con sâu cái kiến.
Nghĩ tới đây, tạm thời không đề cập tới đám người Phiêu Miểu Tiên cung, sắc mặt Cổ lão ma đã phiền muộn vô cùng. Thợ săn biến thành con mồi, chẳng mấy chốc sẽ phải nếm qua mùi vị bị người khác đuổi giết, quả thực không dễ chịu chút nào.
Mà lựa chọn đúng đắn nhất là thừa dịp tu sĩ thần bí kia không có cách nào phân thân, trước hết ly khai khỏi nơi này. Chỉ cần chạy được mấy vạn dặm, thoát khỏi phạm vi cảm ứng thần thức của hắn, sẽ không còn lo lắng bị đuổi giết nữa.
Cách nghĩ này không tệ, nhưng muốn thực hiện lại chẳng khác gì si tâm vọng tưởng. Bởi hiện tại, pháp lực của bọn hắn đã không cách nào điều động được nữa!
Không thể phi hành, chỉ dựa vào hai chân mà chạy, có thể chạy được bao xa?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Cổ lão ma đã xám như tro tàn. Tuy hắn có nhiều thủ đoạn, nhưng không thể khu động linh lực nên cũng chẳng có tác dụng gì. Cái này chẳng khác gì đạo lý không bột đố gột nên hồ.
Phụ cận nơi Thiên Địa nguyên khí hội tụ càng lúc càng xuất hiện nhiều quang điểm. Lại qua một lát, vòng xoáy trên bầu trời tỏa ra linh quang chói mắt. Những quang điểm kia như trường kình hấp thủy, lần lượt bị hút vào trong vòng xoáy.
Ầm ầm!
Giống như tiếng sét đánh bên tai, thanh âm khiến cho lòng người rung động. Mà vòng xoáy cứ như vậy thu nạp Thiên Địa nguyên khí, trọn vẹn duy trì trong mấy canh giờ. Thu nạp càng nhiều, thể tích của nó cũng theo đó tăng lên.
Ban đầu, bất quá chỉ tầm hơn mười trượng, về sau tăng lên đến mấy chục lần, diện tích đạt đến gần ngàn trượng. Phóng nhãn nhìn lại, toàn bộ không gian bị nó che phủ, chỉ thấy những tia chớp màu bạc liên tục xẹt ngang bầu trời đen kịt.
Đồng thời, trong phương viên trăm dặm, tràn ngập một cỗ linh áp cực kỳ đáng sợ.
Lúc này, ngay cả Cổ lão ma, không chỉ pháp lực trong cơ thể bị giam cầm mà thậm chí muốn đứng vững cũng vô cùng khó khăn.
Tu sĩ Ly Hợp kỳ còn như thế, tình cảnh đám đệ tử Nguyên Anh kỳ kia thế nào thì khỏi phải nói, gần như tất cả đã bị linh áp đè cho nằm bẹp xuống đất. Đến một ngón tay cũng không thể cử động, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi. Bọn hắn không thể tưởng tượng nổi, đến tột cùng là tồn tại như thế nào, lại đang tu luyện bí thuật gì, chỉ là dẫn động thiên tượng đã kinh người đến thế...
Hiện tại bọn hắn không thể động đậy. mặc kệ trong lòng có tính toán gì cũng chỉ còn cách ngồi yên ngoan ngoãn chờ đợi.
Lại qua thời gian uống một chén trà, từ vóng xoáy kia bắn ra một quang trụ, cách bọn hắn chừng mười dặm.
Không...Không ổn rồi.
Cả đám sắc mặt đại biến, tổ chim bị phá thì trứng cũng chẳng an toàn, khoảng cách gần như vậy, bọn hắn nhất định sẽ bị cuốn vào.
Mà lúc này ngay cả ngón tay cũng không thể cử động, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, chỉ còn biết nhắm mắt chờ chết mà thôi.
Nhưng sau một khắc, lại xuất hiện một màn không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ thấy linh quang lóe lên, một dãy núi nhỏ dài hơn mười dặm đột nhiên hiện ra trước mắt. Đồng thời, một cỗ linh khí nồng đậm phả vào mặt. Chúng tu sĩ nghẹn họng trân trối mà nhìn, còn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy đạo quang trụ kia đã hướng vào đỉnh núi cao nhất mà chui vào.
Sau đó biến mất không còn tăm hơi.
Linh Khí Quán Thể!
Cổ lão ma thét lên một tiếng kinh hãi, trên mặt lộ ra vẻ si mê, hâm mộ vô cùng. Phương pháp này có thể giúp thực lực tu sĩ tăng vọt, thậm chí trực tiếp tấn cấp.
Nhưng Linh Khí Quán Thể chẳng phải là tu sĩ đẳng cấp cao không tiếc tổn hao nhiều chân nguyên, thi triển bí thuật cưỡng ép đề thăng tu vi cho đám hậu bối đệ tử sao?
Trước mắt lại là Thiên Địa nguyên khí trực tiếp thi triển Linh Khí Quán Thể, loại tình huống này đúng là chưa từng nghe qua.
Đến tột cùng là do mình ngu dốt hay hoa mắt nhìn lầm đây?
Trong lòng Cổ lão ma tràn đầy nghi hoặc, mà vòng xoáy trên đỉnh đầu không ngừng phun ra từng đạo quang trụ. Sau đó, chúng lại lần lượt chui vào đỉnh núi cao nhất kia.
Đúng là Linh Khí Quán Thể sao?
Thanh thế, quy mô như vậy, kẻ sắp tấn cấp kia hẳn là Tu Tiên giả Phân Thần kỳ. Chỉ là, loại tồn tại như thế sao lại chọn một nơi hoang vắng như thế này để đột phá bình cảnh? Hơn nữa, xung quanh rõ ràng không có đồng môn hảo hữu nào thủ hộ, cái này thực sự quá mức kì quái.
.....
Vô số nghi vấn không có lời giải cứ quanh quẩn trong đầu Cổ lão ma. Mà trong động phủ, Lâm Hiên đang ngồi khoanh chân, bên ngoài thân thể, một vầng sáng ngũ sắc không ngừng lưu chuyển, toàn thân tản mát một cỗ khí tức cực kỳ huyền ảo.
Những đạo quang trụ sau khi chui vào đỉnh núi, toàn bộ đều thu nhỏ lại cỡ cánh tay rồi chui vào đỉnh đầu hắn.
Trên mặt Lâm Hiên không hề có biểu lộ gì, hai tay khoanh trước ngực, thỉnh thoảng còn biến ảo ra mấy đạo pháp quyết. Linh Khí Quán Thể, Lâm Hiên chưa từng nghĩ đến, sau khi phục dụng Bàn Đào, lại dùng phương pháp này để tấn cấp.
/2355
|