Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết vốn có hiệu quả phản phác quy chân, hai tay Lâm Hiên nắm chặt, đem Ẩn Nặc thuật thi triển đến tận cùng.
Nhưng rốt cuộc có thể tránh được tai mắt của đối phương hay không thì trong nội tâm Lâm Hiên cũng chưa dám chắc. Dù sao, thực lực của tồn tại Độ Kiếp kỳ cũng hoàn toàn bất đồng với tu sĩ Phân Thần kỳ. Cũng may, tuy hai cỗ linh khí này đều vô cùng cường đại, nhưng rõ ràng là một đuổi một chạy, nói ốc còn không lo nổi mình ốc cũng chẳng sai.
Nói cách khác, cho dù đối phương phát hiện ra mình, cũng chưa chắc đã muốn dây dưa.
Ý niệm chuyển qua trong đầu, Lâm Hiên mới buông lỏng một chút, nhưng tay áo hắn phất lên, một trương phù lục từ trong đó bay ra, bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tuy theo lẽ thường mà phỏng đoán thì khả năng chính mình dính phải tai vạ không lớn, nhưng cẩn thận cũng không thừa. Lâm Hiên đã chuẩn bị sẵn sàng Tùy Cơ Truyền Tống phù lấy được từ Ma giới, đã có vật này, cho dù đối mặt với lão quái vật Độ Kiếp kỳ, hẳn là vẫn có thể bình yên thoát thân. Tuy dùng xong có chút đáng tiếc, nhưng so với cái mạng nhỏ của mình thì đương nhiên là không đáng kể, Lâm Hiên tự nhiên hiểu rõ nặng nhẹ.
Sau khi chuẩn bị hết thảy mọi thứ, tuy hắn vẫn có chút khẩn trương, nhưng đã không còn sợ hãi, lặng yên đem thần thức thả ra.
Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nắm rõ tình hình xung quang sẽ giúp mình ứng biến tốt hơn.
....
Lại qua thời gian mấy nhịp thở, thần sắc Lâm Hiên đột nhiên khẽ động, hai đạo linh lực khổng lồ kia không biết tại sao bỗng nhiên lần lượt dừng lại. Cách nơi này chừng năm sáu nghìn dặm, khoảng cách như vậy, dùng thần thức vượt xa tu sĩ cùng giai của Lâm Hiên vẫn có thể quan sát rõ ràng.
Sau đó, tiếng bạo liệt ầm ầm như sấm rền vang lên, thanh âm kia cuồn cuộn không ngớt.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hoảng sợ.
Năm sáu nghìn dặm, khoảng cách xa như vậy mà vẫn nghe thấy rõ ràng, thần thông của hắn có uy lực thế nào thì khỏi phải nói. Người trong nghề ra tay liền biết hay dở, mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng tình huống như vậy cũng có thể cảm nhận được, không khác nhiều lắm. Lâm Hiên một lần nữa ý thức được lão quái vật Độ Kiếp kỳ trong truyền thuyết đáng sợ như thế nào. Đối với cảnh giới này, hắn càng một lòng muốn đạt tới.
Tiếng ầm ầm bạo liệt không ngừng truyền đến, cùng lúc đó, Thiên Địa nguyên khí bắt đầu chấn động kịch liệt...Không, không đúng, tình huống này không thể nói là chấn động, là cuồng bạo mới đúng.
Cảm giác được áp lực cực lớn từ linh áp kia, da đầu Lâm Hiên có chút run lên.
Cho dù khoảng cách rất xa, mà mục tiêu cũng không phải là hắn. Nhưng Lâm Hiên có thể khẳng định, nếu có một tu sĩ Động Huyền kỳ ở chỗ này, có khi đã không thể chống chọi nổi, bạo thể mà chết.
Lâm Hiên thờ dài, trong nội tâm âm thầm phỏng đoán, thân phận của hai lão quái vật thần bí này đến tột cùng là gì? Mặc dù không được tận mắt chứng kiến, nhưng kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên phong phú như thế nào, theo thuộc tính của những chấn động linh khí kia, cũng có thể tìm hiểu được vài phần.
Trong đó có một kẻ, Yêu khí tuôn trào, độ đậm đặc cùng huyền diệu đã đạt đến tột đỉnh, nếu mình đoán không lầm thì khả năng rất lớn chính là Huyền Băng lão tổ.
Dù sao thì tại Băng Hải giới, tồn tại Độ Kiếp kỳ cũng chỉ có một mình lão. Tuy đã lâu không xuất hiện, nhưng theo Lâm Hiên phỏng đoán, hẳn là không như lời đồn đãi bên ngoài, rằng lão đã vẫn lạc.
Dù sao cơ duyên của Lâm Hiên cũng không tệ, đối với tồn tại Độ Kiếp kỳ hắn cũng có hiểu biết nhất định. So với Tu Tiên giả khác, cảnh giới của lão quái vật kia mặc dù chưa chính thức chạm tới Trường Sinh, nhưng thọ nguyên đã dài dằng dặc, có thể dùng đơn vị vạn năm mà tính toán.
Hơn nữa, thần thông lại huyền diệu hơn tưởng tượng của kẻ khác rất nhiều, nói rằng có thể hủy Thiên diệt Địa cũng chưa đủ. Tồn tại như vậy, lại có thêm bao nhiêu thủ đoạn bảo vệ tính mạng...Nào có dễ dàng vẫn lạc. Cho nên, Lâm Hiên cảm thấy nhất định là Huyền Băng lão tổ vẫn còn sống, chỉ có điều chẳng biết tại sao lại ít khi xuất hiện trước mặt người khác.
Về phần lão quái vật khác, thuộc tính linh lực phát ra lại không giống như...Không đúng, hắn đâu có cái gì gọi là linh lực, căn bản chính là vô tận Ma khí. Hơn nữa còn thâm sâu vô cùng, Thậm chí Lâm Hiên còn cảm thấy có phần giống như Chân Ma chi khí của Thánh Tổ.
Quỷ dị hơn nữa là Ma khí này lại cho Lâm Hiên cảm giác có vài phần quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu đó.
Hắn không khỏi cực kỳ tò mò.
Không phải Thiên Nguyên Thánh Tổ, càng không phải vị Băng Phách tiên tử đáng sợ kia.
Cũng không phải gia hỏa Tam Nhãn, lại không giống Bảo xà. Lâm Hiên không khỏi có vài phần kinh ngạc, những vị Thánh Tổ Ma giới mà mình đã trực tiếp hay gián tiếp tiếp xúc cũng chỉ có từng đó, tại sao lại không giống bất kỳ ai trong số này?
Hắn bên này đang nhíu mày suy tư thì bên kia, hai tồn tại Độ Kiếp kỳ đấu pháp càng lúc càng kịch liệt.
Tiếng ầm ầm bạo liệt cứ liên tiếp truyền đến, khoảng cách mấy nghìn dặm mà giống như ở ngay bên cạnh, thậm chí còn cảm thấy từng hồi cương phong thổi đến nơi này.
Tuy phải đi qua khoảng cách dài như vậy nên uy lực của cương phong kia không còn nhiều lắm, nhưng chỉ từng đó cũng đủ khiến người ta nghẹn họng trân trối mà nhìn.
Lâm Hiên nín thở, đã đem giường ngọc thu hồi, bước ra ngoài động phủ, dõi mắt trông về hướng truyền đến chấn động.
Lúc này trời vẫn còn tối đen, từng cơn gió phất phơ thổi qua, chỉ thấy ở phía chân trời, ẩn ẩn hiện ra đủ loại màu sắc quang cầu như lưu ly, không ngừng biến ảo xoay tròn, trông cực kỳ mỹ lệ. Vẻ đẹp rực rỡ mà thần bí này có điểm giống khói lửa nơi phàm tục, nhưng trông bắt mắt hơn rất nhiều.
Mà hai lão quái vật Độ Kiếp kỳ kia đúng là chênh lệch rất nhiều, tuy chưa phân thắng bại nhưng kẻ mà Lâm Hiên cho là Huyền Băng lão tổ kia rõ ràng đang ở thế hạ phong.
Giới diện này có Ma vật cường đại như thế sao?
Lâm Hiên rối như tơ vò, nhưng ý nghĩ này chưa kịp chuyển qua, một tiếng nổ lớn bỗng truyền đến, giống như sét đánh ngang tai.
Oanhhh!
Đi kèm với tiếng nổ này, đất rung núi chuyển, một đạo bạch quang, một đám hắc khí, trước sau xuất hiện trong tầm mắt. Cho dù khoảng cách là mấy nghìn dặm, nhưng vì thể tích của chúng quá mức khủng bố, nên vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Chỉ thấy hai đầu quái vật giống như Cự Thú Man Hoang, lấy tốc độ cực nhanh, hung hăng lao vào nhau.
Nhưng rốt cuộc có thể tránh được tai mắt của đối phương hay không thì trong nội tâm Lâm Hiên cũng chưa dám chắc. Dù sao, thực lực của tồn tại Độ Kiếp kỳ cũng hoàn toàn bất đồng với tu sĩ Phân Thần kỳ. Cũng may, tuy hai cỗ linh khí này đều vô cùng cường đại, nhưng rõ ràng là một đuổi một chạy, nói ốc còn không lo nổi mình ốc cũng chẳng sai.
Nói cách khác, cho dù đối phương phát hiện ra mình, cũng chưa chắc đã muốn dây dưa.
Ý niệm chuyển qua trong đầu, Lâm Hiên mới buông lỏng một chút, nhưng tay áo hắn phất lên, một trương phù lục từ trong đó bay ra, bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tuy theo lẽ thường mà phỏng đoán thì khả năng chính mình dính phải tai vạ không lớn, nhưng cẩn thận cũng không thừa. Lâm Hiên đã chuẩn bị sẵn sàng Tùy Cơ Truyền Tống phù lấy được từ Ma giới, đã có vật này, cho dù đối mặt với lão quái vật Độ Kiếp kỳ, hẳn là vẫn có thể bình yên thoát thân. Tuy dùng xong có chút đáng tiếc, nhưng so với cái mạng nhỏ của mình thì đương nhiên là không đáng kể, Lâm Hiên tự nhiên hiểu rõ nặng nhẹ.
Sau khi chuẩn bị hết thảy mọi thứ, tuy hắn vẫn có chút khẩn trương, nhưng đã không còn sợ hãi, lặng yên đem thần thức thả ra.
Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nắm rõ tình hình xung quang sẽ giúp mình ứng biến tốt hơn.
....
Lại qua thời gian mấy nhịp thở, thần sắc Lâm Hiên đột nhiên khẽ động, hai đạo linh lực khổng lồ kia không biết tại sao bỗng nhiên lần lượt dừng lại. Cách nơi này chừng năm sáu nghìn dặm, khoảng cách như vậy, dùng thần thức vượt xa tu sĩ cùng giai của Lâm Hiên vẫn có thể quan sát rõ ràng.
Sau đó, tiếng bạo liệt ầm ầm như sấm rền vang lên, thanh âm kia cuồn cuộn không ngớt.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hoảng sợ.
Năm sáu nghìn dặm, khoảng cách xa như vậy mà vẫn nghe thấy rõ ràng, thần thông của hắn có uy lực thế nào thì khỏi phải nói. Người trong nghề ra tay liền biết hay dở, mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng tình huống như vậy cũng có thể cảm nhận được, không khác nhiều lắm. Lâm Hiên một lần nữa ý thức được lão quái vật Độ Kiếp kỳ trong truyền thuyết đáng sợ như thế nào. Đối với cảnh giới này, hắn càng một lòng muốn đạt tới.
Tiếng ầm ầm bạo liệt không ngừng truyền đến, cùng lúc đó, Thiên Địa nguyên khí bắt đầu chấn động kịch liệt...Không, không đúng, tình huống này không thể nói là chấn động, là cuồng bạo mới đúng.
Cảm giác được áp lực cực lớn từ linh áp kia, da đầu Lâm Hiên có chút run lên.
Cho dù khoảng cách rất xa, mà mục tiêu cũng không phải là hắn. Nhưng Lâm Hiên có thể khẳng định, nếu có một tu sĩ Động Huyền kỳ ở chỗ này, có khi đã không thể chống chọi nổi, bạo thể mà chết.
Lâm Hiên thờ dài, trong nội tâm âm thầm phỏng đoán, thân phận của hai lão quái vật thần bí này đến tột cùng là gì? Mặc dù không được tận mắt chứng kiến, nhưng kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên phong phú như thế nào, theo thuộc tính của những chấn động linh khí kia, cũng có thể tìm hiểu được vài phần.
Trong đó có một kẻ, Yêu khí tuôn trào, độ đậm đặc cùng huyền diệu đã đạt đến tột đỉnh, nếu mình đoán không lầm thì khả năng rất lớn chính là Huyền Băng lão tổ.
Dù sao thì tại Băng Hải giới, tồn tại Độ Kiếp kỳ cũng chỉ có một mình lão. Tuy đã lâu không xuất hiện, nhưng theo Lâm Hiên phỏng đoán, hẳn là không như lời đồn đãi bên ngoài, rằng lão đã vẫn lạc.
Dù sao cơ duyên của Lâm Hiên cũng không tệ, đối với tồn tại Độ Kiếp kỳ hắn cũng có hiểu biết nhất định. So với Tu Tiên giả khác, cảnh giới của lão quái vật kia mặc dù chưa chính thức chạm tới Trường Sinh, nhưng thọ nguyên đã dài dằng dặc, có thể dùng đơn vị vạn năm mà tính toán.
Hơn nữa, thần thông lại huyền diệu hơn tưởng tượng của kẻ khác rất nhiều, nói rằng có thể hủy Thiên diệt Địa cũng chưa đủ. Tồn tại như vậy, lại có thêm bao nhiêu thủ đoạn bảo vệ tính mạng...Nào có dễ dàng vẫn lạc. Cho nên, Lâm Hiên cảm thấy nhất định là Huyền Băng lão tổ vẫn còn sống, chỉ có điều chẳng biết tại sao lại ít khi xuất hiện trước mặt người khác.
Về phần lão quái vật khác, thuộc tính linh lực phát ra lại không giống như...Không đúng, hắn đâu có cái gì gọi là linh lực, căn bản chính là vô tận Ma khí. Hơn nữa còn thâm sâu vô cùng, Thậm chí Lâm Hiên còn cảm thấy có phần giống như Chân Ma chi khí của Thánh Tổ.
Quỷ dị hơn nữa là Ma khí này lại cho Lâm Hiên cảm giác có vài phần quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu đó.
Hắn không khỏi cực kỳ tò mò.
Không phải Thiên Nguyên Thánh Tổ, càng không phải vị Băng Phách tiên tử đáng sợ kia.
Cũng không phải gia hỏa Tam Nhãn, lại không giống Bảo xà. Lâm Hiên không khỏi có vài phần kinh ngạc, những vị Thánh Tổ Ma giới mà mình đã trực tiếp hay gián tiếp tiếp xúc cũng chỉ có từng đó, tại sao lại không giống bất kỳ ai trong số này?
Hắn bên này đang nhíu mày suy tư thì bên kia, hai tồn tại Độ Kiếp kỳ đấu pháp càng lúc càng kịch liệt.
Tiếng ầm ầm bạo liệt cứ liên tiếp truyền đến, khoảng cách mấy nghìn dặm mà giống như ở ngay bên cạnh, thậm chí còn cảm thấy từng hồi cương phong thổi đến nơi này.
Tuy phải đi qua khoảng cách dài như vậy nên uy lực của cương phong kia không còn nhiều lắm, nhưng chỉ từng đó cũng đủ khiến người ta nghẹn họng trân trối mà nhìn.
Lâm Hiên nín thở, đã đem giường ngọc thu hồi, bước ra ngoài động phủ, dõi mắt trông về hướng truyền đến chấn động.
Lúc này trời vẫn còn tối đen, từng cơn gió phất phơ thổi qua, chỉ thấy ở phía chân trời, ẩn ẩn hiện ra đủ loại màu sắc quang cầu như lưu ly, không ngừng biến ảo xoay tròn, trông cực kỳ mỹ lệ. Vẻ đẹp rực rỡ mà thần bí này có điểm giống khói lửa nơi phàm tục, nhưng trông bắt mắt hơn rất nhiều.
Mà hai lão quái vật Độ Kiếp kỳ kia đúng là chênh lệch rất nhiều, tuy chưa phân thắng bại nhưng kẻ mà Lâm Hiên cho là Huyền Băng lão tổ kia rõ ràng đang ở thế hạ phong.
Giới diện này có Ma vật cường đại như thế sao?
Lâm Hiên rối như tơ vò, nhưng ý nghĩ này chưa kịp chuyển qua, một tiếng nổ lớn bỗng truyền đến, giống như sét đánh ngang tai.
Oanhhh!
Đi kèm với tiếng nổ này, đất rung núi chuyển, một đạo bạch quang, một đám hắc khí, trước sau xuất hiện trong tầm mắt. Cho dù khoảng cách là mấy nghìn dặm, nhưng vì thể tích của chúng quá mức khủng bố, nên vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Chỉ thấy hai đầu quái vật giống như Cự Thú Man Hoang, lấy tốc độ cực nhanh, hung hăng lao vào nhau.
/2355
|