Bách Biến Dạ Hành

Chương 83 - Ngân Tuệ Và Song Khả

/134


-☉----------☉----------☉-

Tạm gác đến chuyện của Hàm Hương, bởi cách rất xa lãnh địa của Yêu tộc đang xảy ra một chuyện liên quan tới người của nhóm Vô Cực.

Tại một sa mạc mênh mông vô tận, có một người đang lặng lẽ đi về phía trước. Trên vai người này còn có hai đứa trẻ trọc đầu đang chán nản ngồi đó.

Thân hình to lớn cùng với cặp sừng vàng quá khổ, Đại Tượng vẫn từng bước chắc chắn đi về phía trước không ngừng nghỉ. Hai đứa nhóc Song Khả đối với việc này có thể nói là buồn chán đến cực độ. Khắp nơi chỉ toàn là cát, ban ngày thì nóng bỏng khô rát, ban đêm thì lạnh lẽo âm u. Hoàn toàn không có một thứ gì khác ngoài cát và cát.

Đại Tượng và Song Khả đã đi như vậy suốt mấy ngày liền nhưng vẫn chưa thoát khỏi sa mạc hoang vắng này.

Đi được một đoạn, Đại Tượng ngước đầu nhìn lên trời sau đó kéo tấm áo choàng che nắng cho Song Khả bay ra ngoài.

- Nếu không lầm thì bây giờ bắt đầu trời tối.

Đúng như Đại Tượng vừa nói, mặt trời đang sáng chói trên cao bỗng từ từ nhẹ dịu dần dần. Trông hoàn toàn giống một ngọn đèn đang được điều chỉnh nhỏ dần lại theo thời gian. Chỉ sau một khoảng thời gian thì mặt trời đã tắt, bóng đêm bao trùm nơi này nhưng cũng có thể lờ mờ nhìn rõ xung quanh. Nhất là trên trời vẫn còn hiện diện “mặt trời” ở yên đó, dù nó không còn tỏa sáng rực rỡ nữa mà trở thành một quả cầu mờ ảo, hay nói cách khác nó bỗng phát ra ánh sáng êm dịu như một mặt trăng.

- Quỷ dị… Mặt trời luôn luôn ở trên cao, trời tối tức là nó không hoạt động, trời sáng thì nó lại hoạt động. Bây giờ thì nó lại biến thành mặt trăng.

Đại Tượng vừa đi vừa lẩm bẩm, hắn đã phân tích tình huống này suốt mấy ngày nay nhưng vẫn không thể hiểu được nguyên nhân. Chỉ biết rằng cái mặt trời kỳ lạ này luôn được lập trình theo đúng một quy luật sáng trưa chiều tối như vậy.

-☉-

Sau vài ngày rong ruổi trên sa mạc theo một hướng nhất định, cuối cùng Đại Tượng cũng nhìn thấy đằng trước có một màu xanh.

- Là rừng - Đại Tượng nheo mắt nhìn kỹ đằng trước rồi sau đó mừng rỡ nói - Phía trước là một khu rừng, Song Khả… chúng ta sắp thoát khỏi sa mạc chết tiệt này rồi.

Song Khả đang buồn chán nhưng nghe Đại Tượng nói đến rừng thì hai đứa hô hào ầm ỹ cả lên. Không đợi Đại Tượng nói lời nào, Song Khả đã rời khỏi vai Đại Tượng rồi bay vút về phía trước.

Hiện tại trời còn đang tờ mờ sáng nên ánh nắng không gắt gỏng. Song Khả nhờ vậy nên có thể bay nhanh về phía trước mà không sợ nắng hay phải núp dưới tấm áo choàng nữa, dù sao phía trước đã là rừng, một màu xanh khiến Song Khả mừng rỡ không thôi, cuối cùng hai đứa cũng thoát khỏi cảnh lang thang trên sa mạc đầy cát này rồi.

Đại Tượng cũng không ngăn cản Song Khả lại, vì hắn cũng đang háo hức chả kém gì Song Khả. Đại Tượng lấy ra một viên Hồi Khí Đan có tác dụng bổ sung chân khí, hắn nuốt vào miệng rồi vận chuyển chân khí toàn thân.

Sau đó Đại Tượng cũng dùng sức chạy nhanh về phía trước. Lạc giữa sa mạc mà tìm được lối thoát thì đây đúng là một chuyện khiến bất cứ ai cũng phải kinh hỷ.

Khoảng cách tuy xa nhưng Song Khả có tốc độ bay rất nhanh nên sau một khoảng thời gian cũng đã gần đến được với cánh rừng này. Càng gần đến rừng thì mặt đất bên dưới càng thay đổi. Từ một nơi chỉ toàn là cát, đi thêm một khoảng là đất đá khô cằn, đi thêm một khoảng dài nữa bắt đầu xuất hiện mặt đất. Và khi mặt đất xuất hiện thì cũng là lúc cánh rừng đã ở ngay trước mắt.

Song Khả mừng rỡ đến nỗi bay tuốt và khu rừng rồi mất tích.

Đại Tượng dùng toàn lực chạy nhanh tới, tuy đã đuổi kịp Song Khả nhưng vừa tới cánh rừng thì Song Khả đã bay vào bên trong.

Đại Tượng có cảm giác khu rừng này có một thứ gì đó rất quỷ dị, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc nào đó khiến Đại Tượng vừa mừng vừa sợ.

Nhưng thấy Song Khả bay vào trong nên Đại Tượng không chần chừ gì nữa mà cũng nhanh chóng tiến bước vào trong rừng.

Cánh rừng này trông có vẻ đã xuất hiện vô cùng lâu, khắp nơi cây cối um tùm rậm rạp, lại có những cây cao to đến mức trông như những tòa nhà. Cả khu rừng phát ra một không khí ẩm thấp ngược hẳn với vẻ khô nóng ở sa mạc.

Đại Tượng nhìn khắp nơi, ánh mắt đảo qua hết cây này đến cây khác. Cây cối nơi đây rất lạ, Đại Tượng có cảm tưởng như những cái cây khổng lồ này đang nhìn chằm chằm vào mình vậy.

- Song Khả… Song Khả…

Đại Tượng cất tiếng gọi Song Khả, tiếng của Đại Tượng vừa cất lên thì ngay sau đó tiếng vọng từ khắp nơi như bị dội ngược lại: “Song Khả… Song Khả… Song Khả… Song Khả…”

Đại Tượng bắt đầu lo lắng cho Song Khả. Hai đứa nhóc ham vui này chưa gì đã lao vào nơi quỷ dị đầy bí ẩn khiến Đại Tượng thấp thỏm lo sợ cho Song Khả. Song Khả thân thể cực kỳ bình thường, hai đứa chỉ có Tâm Năng mạnh mẽ cùng năng lực tinh thần khủng bố thôi. Nếu gặp những tình huống gây hại đến thân thể thì Song Khả khó có thể thoát được.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa…

Đại Tượng bất chợt nghe được tiếng la của trẻ nhỏ. Giọng thét này chắc chắn là của Song Khả. Đại Tượng không hề suy nghĩ gì thêm, thân hình khổng lồ loáng một cái đã lao vút về hướng phát ra tiếng thét.

-☉-

Khi Đại Tượng vừa chạy tới nơi, Song Khả bất ngờ từ đâu bay nhanh đến với Đại Tượng. Hai đứa nhóc dường như sợ hãi điều gì đó nên vội bay ra sau lưng Đại Tượng rồi bắt đầu run rẩy.

Đại Tượng thấy cảnh này thì vô cùng ngạc nhiên. Song Khả có năng lực tinh thần rất mạnh, nó không khiến cho người khác sợ hãi thì thôi, chứ đằng này nó lại sợ hãi thì hẳn là có một thứ gì đó rất đáng sợ tác động đến Song Khả.

- Song Khả… có chuyện gì vậy? - Đại Tượng quay người lại, đưa tay vỗ nhẹ lưng hai đứa nhóc đang sợ hãi rồi nhỏ giọng hỏi.

Song Khả khóc nấc thành tiếng sau đó run rẩy nói:

- Quái vật… là quái vật.

Đại Tượng ngẩn người, bởi Song Khả hay gọi Tử Phong là quái vật nên khi Song Khả nói đến từ này thì Đại Tượng ngay lập tức liên tưởng đến Tử Phong. Nhưng sau đó Đại Tượng vội lắc đầu, vì nếu là Tử Phong thì Song Khả sẽ không sợ hãi như vậy. Song Khả cũng hay gọi những Yêu thú hay Yêu nhân khác là quái vật, nhưng loại quái vật khiến cho Song Khả sợ hãi dường như chưa gặp qua bởi không quái vật nào làm hại đến Song Khả được cả. Tâm Năng của Song Khả rất cao nên có thừa sức khống chế đối thủ, hoặc khiến chúng rời vào Huyễn Cảnh.

- Trừ khi… - Đại Tượng nghĩ đến đây thì thầm đoán một nguyên nhân.

Trong khi Đại Tượng đang xoay lưng lại, có một bóng người không hề tạo ra một tiếng động đi tới. Người này cực kỳ quỷ dị, thân thể không có bất kỳ một dao động nào đặc biệt trông như một cái bóng mờ, di chuyển nhanh gọn nhưng không hề gây ra một tiếng động nào.

Đại Tượng không nhận ra có người đã đến sau lưng mình, nhưng Song Khả lại cảm nhận được. Bởi hai đứa nhóc này chính là gặp phải người kia nên mới sợ hãi như vậy.

- Quái vật…

Song Khả hét to khiến Đại Tượng chú ý, hắn vội quay người ra sau.

Khi vừa nhìn ra sau, Đại Tượng bắt gặp một bóng dáng mờ ảo không rõ dung mạo lẫn hình dáng. Nhưng Đại Tượng lại có cảm giác rất quen thuộc với người này. Tim Đại Tượng như thắt lại, một cảm giác vô cùng kỳ lạ xuất hiện trong hắn.

Đến khi một giọng nói cất liên khiến Đại Tượng gần như chết điếng:

- Đồ nhi… cuối cùng ta cũng tìm được ngươi.

Bóng người mờ ảo đó dần dần hiện rõ trước mắt Đại Tượng. Đó là một cô gái xinh đẹp có một cặp sừng cong mọc ngược từ đầu đến hai bên tai. Trên trán nàng có bốn chiếc sừng nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp của nàng toát ra vẻ lạnh lẽo mang vẻ bất cần đời. Đặc biệt là môi mà mũi có đeo những chiếc khuyên tròn nhỏ trông rất cá tính.

Đại Tượng vừa nhìn thấy người con gái này thì hai tay nắm chặt, miệng gầm lên một cách đầy dữ tợn. Đây là lần đầu tiên Đại Tượng thể hiện sự tức giận điên cuồng đến vậy:

- NGÂN... TUỆ…

-☉-

Đại Tượng vừa gầm lên thì thân thể cũng hóa thành kim thân. Đại Tượng với kích thước như cũ nhưng toàn thân vàng rực phát ra chân khí mãnh liệt. Một tay mang theo một quả cầu màu vàng rực đấm mạnh về Ngân Tuệ.

Không khí bị lực phản chấn gây đổ vỡ, cây cối xung quanh bị áp lực khiến những cây nhỏ ngã rạp xuống đất. Đến cây lớn còn rung lắc dữ dội trước áp lực này.

Song Khả trước đó đã bay ra rất xa nơi này, hai đứa thật sự rất sợ Ngân Tuệ bởi hai đứa đã đụng độ với Ngân Tuệ trước đó không lâu.

Cú đấm cực nhanh lao thẳng vào người Ngân Tuệ, nhưng Ngân Tuệ lại chỉ đứng yên mà không làm gì cả. Ngay khi cú đấm mạnh bạo đó đánh vào người Ngân Tuệ thì Ngân Tuệ tựa như một hư ảnh, chỉ dao động một xíu rồi tan mất.

- Đồ nhi… gặp lại sư phụ mà ngươi nỡ lòng nào lại ra tay như vậy.

Giọng nói lạnh lẽo của Ngân Tuệ vang vọng khắp khu rừng. Âm thanh còn bị dội ngược lại tựa như va chạm vào thứ gì đó khiến câu nói của Ngân Tuệ như được lặp đi lặp lại nhiều lần.

Đại Tượng trong lòng biết không thể nào đánh trúng được Ngân Tuệ, nhưng vừa rồi hắn trong nhất thời giận dữ đã tung ra một quyền cực mạnh. Kết quả là chỉ làm cả vùng xung quanh bị rung chấn hay cây cối ngã rạp ra mà thôi, còn lại thì Đại Tượng chỉ giống như đấm vào không khí vậy.

Đại Tượng cố nén cơn giận, hắn hít sâu một hơi rồi cất giọng ồm ồm:

- Tại sao ngươi lại ở đây? Nếu ngươi đã tới chiến trường viễn cổ thì hẳn phải ở lại Yêu thành chứ?

- Ha ha ha ha… ta việc gì phải ở cùng với lũ ngu ấy - Giọng nói của Ngân Tuệ lại tiếp tục từ bốn phía vọng ra - Cấp cho bọn chúng một cái ổ để ở đã là quá tốt đối với chúng rồi.

Đại Tượng không biết Ngân Tuệ nhắc đến “cái ổ” nào? Nhưng nếu người khác nghe được thì đều biết cái ổ mà Ngân Tuệ nói chính là đại trận bảo hộ Yêu tộc. Việc Yêu tộc nhờ vào đại trận bảo vệ cũng không khác gì một cái ổ kín đáo cả.

- Ngươi đi theo Minh Nguyệt hơn mười năm, hẳn cũng biết được không ít bí mật của cô ta nhỉ?

Đại Tượng nghe Ngân Tuệ nói vậy thì mặt biến sắc. Đại Tượng lớn tiếng giận giữ:

- Ngươi muốn gì?

- Đồ nhi, ta không muốn gì cả, chỉ đơn giản là ta muốn xem một vở kịch thôi… - Nói tới đây Ngân Tuệ bỗng hỏi - Có phải cô ta đã vào đây?

Đại Tượng không trả lời mà chỉ im lặng bóp chặt tay. Ngân Tuệ dường như biết Đại Tượng sẽ không nói gì nên lại cất giọng:

- Ngươi theo cô ta lâu như vậy chắc chắn là biết cô ta mang trong người sức mạnh như thế nào, nhưng ngươi có lẽ lại không biết đến chuyện này. Cô ta vào chiến trường viễn cổ… chỉ có một con đường chết mà thôi.

- CÂM MỒM!

Đại Tượng gầm lên.

- Ha ha ha… lo lắng sao? - Ngân Tuệ cười vang - Ngươi cho rằng ta có chủ ý với cô ta sao? Nói cho ngươi hay… cô ta chết không phải vì ta mà là chính cô ta đã chọn lấy. Ngươi nghĩ cô ta chỉ là người mang trong mình sức mạnh của Âm Dương thú mười nghìn năm trước? hay ngươi có thể cho rằng cô ta là do nó tái sinh cũng được.

Đại Tượng nghe vậy thì tay nắm chặt hơn nữa, hắn không ngờ Ngân Tuệ lại biết đến chuyện này, ngay cả bí mật của Minh Nguyệt mà Ngân Tuệ cũng biết.

- Chỉ đúng một phần thôi, tất cả chỉ là suy đoán và giải thích của các ngươi - Ngân Tuệ cất giọng lạnh lẽo - Nếu thật sự là Âm Dương thú tái sinh thì liệu cô ta có phải là một Đại Yêu như bây giờ? Ngươi nghĩ sức mạnh đến cả Tiên Quân cũng bỏ mạng mà khi tái sinh qua hai mươi năm lại chỉ là một Đại Yêu sao? Đặc biệt là Âm Dương thú là do Âm Dương nhị khí hóa sinh ra, làm sao có thể là một Long Nhân được? Đó là nghi vấn của ta… cô ta không phải là Âm Dương thú tái sinh, cô ta chỉ mang sức mạnh tạm thời của nó mà thôi.

- Chuyện thứ hai, liên quan tới cái chết của cô ta - Ngân Tuệ lại tiếp tục nói - Ngươi có biết tại sao ở Rigel lại không có một Tiên Đế nào tồn tại, thực lực cao nhất cũng chỉ có thể là Tiên Quân đỉnh phong? Nếu nói trước kia chưa bao giờ xuất hiện Tiên Đế ở Rigel thì đó là chuyện ta không tin, vậy thì chiến trường viễn cổ này ở đâu ra? Nó xuất hiện vì cái gì?

Đại Tượng trầm ngâm, hắn cũng biết đến những vấn đề này nhưng cũng không có cách nào lý giải. Ngay cả chuyện mười nghìn năm trước cũng không ai biết được nhiều trừ người trong cuộc. Mà người trong cuộc đều là những cường giả hàng đầu, và toàn bộ đều quy ẩn không xuất hiện. Nếu có thì cũng không ai nhắc đến chuyện tại sao ở lục địa Thiên Tước, hay thậm chí là toàn bộ Rigel này lại không xuất hiện một Tiên Đế nào.

- Ta đã suy đoán thế này - Ngân Tuệ bỗng cất giọng - Tiên Đế thời xưa không còn có thể nói là vì họ một là đã không còn ở Rigel này, hay là… toàn bộ đều đã chết. Còn ngày nay lại không thể đột phá lên Tiên Đế thì nguyên nhân chính chắc chắn không phải người tu luyện không thể đạt tới, mà là nằm ở môi trường. Ngươi có biết đây là đâu không? Ngươi có thể không cần trả lời, nhưng câu này hẳn ngươi sẽ biết… ngươi có biết linh khí ở nơi đây tại sao lại bất ổn? Có phải nó đang thiếu một thứ gì đó không?

Đại Tượng chợt rùng mình, từ những lời nói của Ngân Tuệ, Đại Tượng dường như nghĩ đến một khả năng nào đó. Ngân Tuệ cất giọng cười quái dị rồi cất tiếng nói vang vọng khắp bốn hướng:

- Đúng, linh khí nơi đây chính là thiếu âm dương nhị khí, thứ cơ bản cấu tạo nên vạn vật. Âm Dương thú của mười nghìn năm trước rất có thể chính là do âm dương nhị khí nơi đây hóa sinh ra. Nhưng nó đã bị giết nên khiến linh khí nơi này bị bất ổn một thời gian rất dài. Minh Nguyệt mang trong mình sức mạnh của nó, nhưng lại vô cùng nhỏ bé, nếu cô ta xuất hiện ở đây thì chắc chắn… cô ta sẽ bị môi trường nơi này hấp thụ toàn bộ sinh khí trong người, với năng lực hiện thời của cô ta, cô ta nhất định sẽ CHẾT.

Đại Tượng quay người nhìn xung quanh, hắn muốn tìm ra Ngân Tuệ đang ở đâu nhưng vô phương phát hiện. Hắn bực tức nói lớn:

- Tại sao ngươi lại nói với ta những lời này?

- Đồ nhi… ta là người công bằng, điều này hẳn ngươi cũng đã biết, ta đã nói ra chuyện này cho ngươi thì ta tất sẽ lấy đi của ngươi một thứ… và thứ ta muốn lấy, chính là hai đứa nhóc kia.

Đại Tượng nghe vậy thì giật mình, hắn vội chạy tới chỗ Song Khả gần đó nhưng đã quá chậm. Song Khả chỉ la lên một tiếng thất thanh, cả hai đứa nhóc đồng thời từ trên cao rơi xuống.

Ngay vị trí Song Khả rơi xuống, bóng dáng của Ngân Tuệ đã xuất hiện. Ngân Tuệ dễ dàng đưa tay chụp lấy hai đứa nhóc, nàng còn nhìn Đại Tượng rồi nở một nụ cười đầy tiếu ý.

Đại Tượng giận giữ cực độ, hắn như một con trâu điên gào thét lao tới Ngân Tuệ.

Đúng lúc đó, Ngân Tuệ một tay chỉ thẳng về Đại Tượng, giọng nói lãnh lẽo vang vọng cả khu rừng:

- Vĩnh Hằng Chi Mộng.

Một tia hắc ám nhỏ từ Ngân Tuệ mang tốc độ kinh hoàng bắn thẳng vào đầu Đại Tượng. Đại Tượng đang trong trạng thái kim thân, có thể phản chấn mọi đòn tấn công từ chiêu thức tới vật lý. Nhưng tia hắc ám của Ngân Tuệ lại hoàn toàn xuyên qua đầu Đại Tượng bởi đó là công kích tinh thần.

- Ta sẽ đem hai đứa nhóc này đến lãnh địa của Thần Ma, nếu ngươi muốn tìm ta thì cứ tới đó - Ngân Tuệ khẽ nở nụ cười quỷ dị - Đồ nhi… ta chờ ngươi.

Đại Tượng chạy được vài bước nữa thì đầu óc quay cuồng rồi đổ gục xuống đất, hình ảnh hắn nhìn thấy cuối cùng chính là nụ cười của Ngân Tuệ.

Ngay sau đó Đại Tượng liền chìm vào một cơn ác mộng, cơn ác mộng đã ám ảnh hắn suốt bao nhiêu năm qua.

Đó là cảnh tượng Đại Tượng khi còn là một đứa bé mười tuổi, hắn chạy khắp làng với bộ dạng kinh hoảng. Khắp nơi là xác người đầy máu tanh, cả ngôi làng của Ngưu tộc đang yên bình bổng trở thành một vùng đầy tử thi.

Đứa bé ấy chạy về nhà, khi mở choàng cửa ra thì nó bắt gặp cha mẹ, anh em của nó đang nằm trên mặt đất. Tất cả mọi người đều đã chết với một thân thể chảy máu lênh láng khắp nơi.

Nhưng ở đó vẫn còn một người còn sống, đó là một cô bé tầm ngang tuổi với hắn, một cô bé Dương tộc với bộ trang phục đơn giản và mái tóc ngắn đen mượt.

Cô bé ấy đang quay lưng về phía hắn, khi hắn còn đang bần thần trước cảnh tượng này thì cô bé ấy chợt quay người lại. Đó chính là Ngân Tuệ, nhưng là Ngân Tuệ của hơn mười năm trước. Ngân Tuệ lúc đó vừa xuất hiện bốn cái sừng nhỏ trên trán, khuôn mặt đầy máu tươi, cả hai cánh tay cũng đầy máu. Cặp mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm đứa bé khiến nó bủn rủn ngã người ra sau.

Cô bé ấy lạnh tanh đi tới, chỉ thoáng nhìn qua hắn rồi mở cửa đi ra ngoài.

Đứa bé lúc đó sợ hãi đến tột đột, nhưng cũng lấy hết dũng khí gào lên:

- Ngân Tuệ… tại saoooooooooooooooooooooooo?

Cô bé không dừng lại mà vẫn thản nhiên đi về phía trước, để lại một ngôi làng Ngưu tộc hoang vắng đã trở thành một tử địa tràn ngập xác chết, chỉ còn lại một đứa bé đã đau đớn đến tột cùng trong sợ hãi rồi dần dần bất tỉnh.

-☉-

Trở lại hiện thực, Ngân Tuệ từ từ đi đến bên Đại Tượng. Đại Tượng đã nằm bất động dưới đất, khuôn mặt đau khổ cùng cực đang cố gắng nói điều gì đó. Ngân Tuệ biết hắn đang bị gì, nàng cũng nghe được hắn đang nói gì, đó chỉ là những câu “tại sao?... tại sao?” liên tục của hắn.

Ngân Tuệ đứng nhìn Đại Tượng một lúc rồi khẽ nói:

- Tại sao à? - Nàng trầm mặc giây lát rồi quay người đi về một hướng - Ta là như vậy… ta vốn là như vậy… ta là cơn ác mộng, ta gieo rắc nỗi kinh hoàng… ngươi còn muốn biết tại sao ta lại giết họ ư? Đừng hỏi ta… mà hãy hỏi Ngân Tuệ của quá khứ?

Ngân Tuệ vừa quay người thì vung tay lên, cả khu rừng chợt rung lắc rồi dần dần biến mất. Thật không ngờ rằng cả khu rừng này lại là một ảo cảnh khổng lồ do chính Ngân Tuệ tạo ra. Ảo cảnh này chân thật đến nỗi một người am hiểu về trận pháp hay ảo cảnh của Đại Tượng còn không thể nhận ra.

Sau khi khu rừng biến mất, sa mạc nóng bỏng lại hiện ra như cũ. Chỉ có Đại Tượng nằm trên lớp cát vàng như đang ngủ say. Nhưng đó không phải là ngủ, mà Đại Tượng đang chìm vào một cơn ác mộng.

Ngân Tuệ nhìn Đại Tượng nằm đó rồi khẽ cất giọng:

- Song Khả! Hai ngươi còn muốn giả vờ đến bao giờ?

Song Khả đang nằm trong lòng Ngân Tuệ nghe vậy thì nở nụ cười hì hì bay ra khỏi người nàng. Hai đứa nhóc trông không có vẻ gì là sợ hãi Ngân Tuệ như lúc trước, mà còn có vẻ rất thân thiết với Ngân Tuệ.

- Tỷ tỷ… để hắn nằm ở đây sao? - Song Khả đồng thanh cười nói.

- Con trâu da dày thịt béo ấy không chết đâu mà lo - Ngân Tuệ khẽ cười.

- Vừa rồi Song Khả diễn có đạt không? - Song Khả hào hứng nói - Vẻ mặt sợ hãi này… bay vèo vèo này… lại còn thét nữa hì hì hì.

Ngân Tuệ chỉ mỉm cười đầy ý tứ rồi xoay người về một hướng bước đi tới trước. Nàng vừa đi vừa nói một cách bình thản:

- Hai ngươi theo nhóm sát thủ đó nhiêu năm như vậy, hẳn là học được nhiều trò lừa đảo lắm nhỉ? Nhìn không giống hai đứa bé ngây thơ chút nào.

- Tỷ tỷ à… Song Khả vẫn còn không diễn đạt bằng tên cẩu tặc đâu, hắn mới là kẻ mặt dày nhất đó.

- Hai ngươi mới là mặt dày nhất... ha ha.

Ngân Tuệ vừa đi vừa cười, Song Khả bay lượn xung quanh trông có vẻ không sợ hãi gì đến ánh nắng mặt trời như trước. Ba người dần dần hướng về một hướng, ở hướng đó xa xa có thể nhìn thấy một khu rừng. Đó mới chính là khu rừng thật chứ không phải là ảo cảnh do Ngân Tuệ tạo ra.

Hai đứa nhóc Song Khả bay bên cạnh Ngân Tuệ lại ăn nói chững chạc khác hẳn với vẻ ngây thơ trong sáng trước kia, chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật của Song Khả? Còn Ngân Tuệ tại sao lại thân thiết với Song Khả như vậy? Rốt cuộc… chuyện gì đang diễn ra?


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status