Sau tiết học thứ nhất ( Trung y chẩn đoán học ) Tần Lạc đi tới khu nhà hành chính. Gõ cửa phòng làm việc của chủ nhiệm khoa.
"Vào đi" Tiếng chủ nhiệm Quách từ bên trong vọng ra, vẫn giọng nói trầm, dứt khoát như mọi ngày.
" Chủ nhiệm Quách. Tìm tôi à?" Tần lạc đẩy cửa vào, hắn hỏi chủ nhiệm Quách đang ngồi đọc tài liệu ở ghế.
"Ừ, đúng vậy. Thầy Tần. Cậu đợi chút. Tôi phải xử lý xong tập tài liệu này đã" Chủ nhiệm Quách khoát tay bảo Tần Lạc, ý bảo hắn ngồi đợi ở ghế salong một lát.
"Được" Tần Lạc gật đầu trả lời.
Trong phòng rất yên tĩnh chỉ có tiếng chuông của chiếc đồng hồ quả lắc trên tường cùng tiếng xoàn xoạt của bút cọ sát vào giấy. Tần Lạc yên lặng ngồi đợi, thầm suy đoán lý do chủ nhiệm Quách vội gọi hắn tới.
Đại khái sau khoảng bốn, năm phút chủ nhiệm Quách mới gấp tài liệu, bỏ bút đứng lên.
"Thầy Tần, thầy uống gì?" Quách chủ nhiệm hỏi.
"Trà" Tần Lạc nói. Hắn đã nói cả một tiết học, lại ngồi đợi như thằng ngốc mấy phút nên cảm thấy hơi khát nước.
Chủ nhiệm Quách thầm bực tức. Ông ta thầm nghĩ gã thanh niên này chẳng biết phép tắc gì cả.
Trước đó ông ta đã cho nhân viên văn phòng Tiểu Mẫn đi mời Tần Lạc. Hắn lấy lý do đang trong giờ dạy để từ chối. Hắn hoàn toàn không để ý tới sự uy nghiêm của một chủ nhiệm.
Mình đã phải kiềm chế hỏi hắn có uống nước không. Đó chỉ là lời nói đầu môi chót lưỡi mà thôi, không ngờ hắn lại cộc lốc trả lời làm cho một chủ nhiệm như mình phải đi rót trà cho hắn. Hắn không sợ tổn thọ ư?
Cố nén lửa giận trong lòng, chủ nhiệm Quách rót một chén trà để trước mặt Tần Lạc. Trên mặt ông ta hiện ra vẻ âm trầm.
"Tiểu Tần, lần này tôi tìm cậu là muốn thảo luận với cậu một chuyện" Quách chủ nhiệm cầm chén trà của mình ngồi xuống ghế salong nhìn Tần Lạc nói.
"Tôi biết" Tần Lạc nói. Đúng là nói nhảm. Không có việc gì thì tìm tôi làm gì chứ?
"Là thế này. Từ trước tới nay tôi rất hài lòng với công tác của cậu. Cậu trẻ tuổi, có lòng nhiệt tình, trong công việc nếu có gì sơ xuất đó là do thiếu kinh nghiệm công tác gây ra, chúng tôi cũng có thể bỏ qua, mà cũng không có chuyện gì lớn".
Tần Lạc kiên nhẫn lắng nghe, chờ đợi bước chuyển hướng tiếp theo của chủ nhiệm Quách.
"Nhưng có một vấn đề chúng tôi đã quên" Chủ nhiêm Quách nhìn Tần Lạc nói.
"Vấn đề gì?" Tần Lạc hỏi. Hắn biết chủ nhiệm Quách bắt đầu khai trò.
"Là thế này. Có người báo lên cấp trên nói học viện Trung y, dược chúng ta tuyển giảng viên không có bằng chứng nhận đủ tư cách giảng viên cùng chứng nhận hành nghề Trung y, ảnh hưởng không tốt tới việc học tập của sinh viên".
Chủ nhiệm Quách chăm chú quan sát sắc mặt của Tần Lạc. Ông ta thấy hắn ngồi thờ ơ như một lão tăng ngồi thiền, không hề tức giận.
Ông ta thầm nghĩ cậu đừng tưởng Lệ Vĩnh Cương có thể bao bọc cho cậu cả đời này.
"Cậu cũng biết nếu ở học viện khác hoặc chuyên ngành khác thì không có chứng nhận cũng không có vấn đề gì, chỉ cần có tài đức. Nhưng chúng ta là học viện Trung y, đào tạo ra các thầy thuốc chuyên nghiệp có đủ năng lực cứu chữa người bệnh vì thế nhà trường có yêu cầu chặt chẽ hơn đối với các giảng viên của mình".
"Hơn nữa ở lớp của cậu có chuyện sinh viên xin chuyển khoa. Cấp trên cũng đã lập hồ sơ sự việc này. Trên học viện cũng yêu cầu tôi tiến hành điều tra, đánh giá lại tư cách giảng dạy của cậu một lần nữa. Cậu nói xem việc này là có ý gì?"
Tần Lạc cười, hắn cầm chén trà uống một ngụm rồi đặt xuống nói: "Chủ nhiệm Quách, ông cứ nói thẳng ra. Đánh giá của ông là gì?"
"Cậu thẳng thắn cho tôi biết cậu có chứng nhận tư cách giảng viên cùng chứng nhận hành nghề Trung y không?" Chủ nhiệm Quách hách dịch hỏi. Khi Lệ Vĩnh Cương đưa người tới ông ta không dám đắc tội làm quá nên bỏ quên mất khâu kiểm tra, sát hạch thực tế.
"Không có" Tần Lạc nói: "Ngay cả bằng tốt nghiệp nhà trẻ tôi cũng không có. Bởi vì tôi không đi học".
Chủ nhiệm Quách biến sắc nói: "Vậy tôi chỉ có thể xin lỗi mà thông báo cho cậu biết cậu bị học viện Trung y sa thải. Chúng tôi không thể nào giữ lại một người chưa bao giờ đi học làm giảng viên. Làm như vậy là không có trách nhiệm với các sinh viên, không có trách nhiệm với tính mạng của bệnh nhân".
Tần Lạc khoát tay nói: "Không sao. Tốt hơn ông nên đi tìm những người có trách nhiệm".
Tần Lạc biết chủ nhiệm khoa đột nhiên gây khó dễ cho hắn chính là đã có cao nhân đứng sau lưng giở trò.
"Cậu nói vậy là ý gì?" Chủ nhiệm Quách sầm mặt hỏi lại.
"Quên đi. Không có ý gì" Tần Lạc cười nói. Hắn lấy từ trong ví ra một chi phiếu giơ trước mặt chủ nhiệm Quách hỏi: "Ông có biết chi phiếu này có bao nhiêu tiền không?"
/1521
|