Diệp Nhất Thế quả thật rất thậ thà. Tống An Thần bảo cô đừng loanh quanh trong
thế giới của anh nữa, cô làm đúng như thế. Cùng làm chung khoa ung bướu, bác sĩ
và y tá vốn phải giáp mặt thườờng xuyên, nhưng hơn một tuần liền, Tống An Thần đi
làm hàng ngày vẫn không hề thấy bóng dáng Nhất Thế.. Anh không biết vì sao,
không gặp mặt ngược lạii càng cảm thấy trống rỗng.
Nhất Thế đang gặm đầu bút, ngồi trong phòng trực, chống óc lên đọc Sổ tay điều
trị. Giơ tay xem đồng hồ, vừa vặn qua giờ cơm trưa, cảm thấy đến lúc đi tìm y tá
trưởng được rồi. Tuần trước, vì tránh Tống An Thần, cô tìm đủ cớ để đổi trực với
người khác, đổi được một tuần rồi, cô không moi đâu ra lý do nữa, giờ chỉ có đi từ
gốc, trực tiếp đề nghị y tá trưởng đổi lịch trực.
Cô nói hơn nói thiệt mãi mới thỏa thuận được với y tá Giản Mỹ Mỹ ở tua khác, đổi
trực với cô ấy. Cô cuốc bộ đến phòng làm việc của y tá trưởng, gõ cửa.
“Vào đi.” Y tá trưởng ở trong phòng lên tiếng.
Nhất Thế đẩy cửa, thấy y tá trưởng đang trò chuyện với ai đó, hình như có gặp mặt
một lần, là bác sĩ điều trị khoa nội ung bướu La Lạc Thi, một nữ bác sĩ rất xinh đẹp,
nghe nói là học trò cuối cùng của giáo sư bác sĩ nổi tiếng đại học y A. Cô cũng
ngẩng đầu nhìn Nhất Thế, thái độ bình thản.
Y tá trưởng thấy Nhất Thế, hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Là thế này, y tá trưởng, em muốn đổi thời gian trực với Giản Mỹ Mỹ, thời gian
trực của em trùng với một công việc khác rất quan trọng với em.”
Nụ cười cứng đờ trên mặt y tá trưởng, “Có chuyện gì quan trọng hơn tua trực chứ?
Là một y tá, không phải em muốn tùy hứng thế nào cũng được, em phải chấp hành
theo sự sắp xếp của y tá trưởng, hiểu không?”
“Nhưng…” Cô không tìm ra lý do nào khác, không thể nói là vì cô tránh Tống An
Thần được? Cô cắn môi, đi cũng không được mà không đi cũng không xong.
La Lạc Thi nhẹ nhàng nhìn cô, ánh mắt giống như nhìn thấu điều gì đó.
“Em ra ngoài đi.” Y tá trưởng trực tiếp đuổi người.
Nhất Thế không còn cách nào, cấp trên không đồng ý, chuyện này coi như thành
bọt nước. Trong lòng cô không vui vẻ, quay người đi ra ngoài.
“Y tá trưởng, tôi cũng đi đây.” Ngay lúc cô quay đi, La Lạc Thi nói với y tá trưởng.
“Ngồi thêm một lát đã.”
“Không được rồi, đến giờ khám bệnh rồi.” Tiếng nói sau lưng càng lúc càng rõ, đợi
cô mở cửa đi ra, La Lạc Thi cũng bám sát gót. Nhất Thế đi được vài bước, cô ta gọi
cô từ đằng sau, “Diệp Nhất Thế?”
Nhất Thế chớp mắt, cảm thấy kỳ lạ quay lại, cô nổi tiếng thế à? Đến khoa nội cũng
biết cô?
Hai tay La Lạc Thi đút trong túi áo blouse, nhấc chân đi về phía cô, đánh giá cô từ
trên xuống dưới xác định không nhận lầm người, cô ta cười khẽ, “Cô hơn cô gái
trong ảnh rất nhiều.”
Cô ngơ ngác, không hiểu cô ta nói ảnh gì?
La Lạc Thi ghé bên tai cô, nhẹ nhàng nói kháy một câu, “Tôi xem qua ảnh chụp hở
vai của cô rồi đấy.”
Nhất Thế không nhịn được run rẩy, lùi lại một bước, nhìn cô ta không thể hiểu nổi.
La Lạc Thi lại phì cười, quay lưng bỏ đi. Để lại Nhất Thế mờ mịt, cô hở vai, rõ ràng
ảnh trong hồ sơ của cô mặc áo có cổ mà, sao có thể?
“Nhất Thế!” Sau lưng cô vang lên tiếng Giản Mỹ Mỹ. Cô quay lại nhìn, Giản Mỹ
Mỹ đã đi tới, nhìn hướng La Lạc Thi đi, miệng thì cằn nhằn không ngớt, “Đổi trực
thế nào rồi?”
“Không đổi được!” Nhất Thế có chút khổ sở.
“Ôi!” Giản Mỹ Mỹ hình như còn thất vọng hơn, “Không thể cùng một kíp với
vương tử lạnh lùng được rồi.”
Miệng Nhất Thế giật giật, tỏ vẻ không có hứng thú. Đột nhiên lại nghĩ tới câu nói
khó hiểu vừa rồi của La Lạc Thi, không khỏi tò mò nghe ngóng, “Cái cô La Lạc Thi
là từ đại học y A à?”
Giản Mỹ Mỹ cũng tốt nghiệp đại học A, hẳn là biết cô ta.
“Có phải hơi kiêu ngạo không?” Câu đầu tiên của Giản Mỹ Mỹ lại là câu này.
Nhất Thế cười cười cho xong. Cô không cảm thấy cô ta cao ngạo mà là quái gở mới
đúng. Giản Mỹ Mỹ bĩu môi, cực kỳ xem thường La Lạc Thi, nói: “Chẳng qua là học
trò cuối cùng của giáo sư Hồ thôi, có gì mà đắc ý chứ. Cái bệnh viện này đâu phải
chỉ mình cô ta là học trò cuối cùng của giáo sư Hồ.” Cô hừ một tiếng, vênh vang
nói, “Tống vương tử của chúng ta chẳng những là học trò cưng của giáo sư Hồ, còn
là sinh viên xuất sắc chuyên thu gom các giải thưởng y học, người duy nhất được
giáo sư Hồ khen ngợi đó.”
Vừa nhắc tới Tống An Thần, cô không bình tĩnh nổi. Xấu hổ nói qua quít cho xong
chuyện, “Đã giỏi như vậy rồi hẳn là nên chọn khoa cấp cứu hoặc khoa ngoại tốt hơn
chứ.” Khoa ngoại ung bướu còn không bằng được nội ung bướu nữa, tất cả bệnh
nhân ngoại ung bướu tiếp nhận đều là từ nội ung bướu, chẳng thú vị gì.
“Haiz, ai biết vương tử Tống mắc chứng gì,” Cô lại than thở, “Năm đó lúc chọn
khoa, giáo sư Hồ cũng rất buồn bực với quyết định của anh ấy nhưng hình như
vương tử Tống nói có một người thân chết sau phẫu thuật ung thư thì phải, để lại
cho anh ấy bóng đen rất lớn.”
Tống An Thần có người thân chết vì ung thư? Nhất Thế hoang mang, có điều mẹ cô
đúng là chết sau khi phẫu thuật ung thư dạ dày, bóng đen trong lòng cô rất lớn, cô
rất sợ hậu phẫu, không có lý do.
Lúc này, Triệu Cát Tường đi qua thấy Nhất Thế và Giản Mỹ Mỹ đứng chung một
chỗ, không nhịn được cười chạy lại, vỗ vai hai người, “Hai cậu đứng đây ngơ ngác
làm gì? Quá giờ cơm luôn rồi.”
“Á, nhanh đi thôi.” Giản Mỹ Mỹ chạy vụt đi. Nhất Thế cũng muốn đi theo nhưng bị
Triệu Cát Tường túm lại, kéo cô vào một góc, tỏ vẻ bí ẩn hỏi: “Cậu hỏi trúc mã của
cậu giúp tớ, dùng sản phẩm dưỡng da gì vậy? Trời ạ, mềm mịn đến nỗi búng cũng
lõm được nữa.”
Nhất Thế ngớ người. Cô giải thích chuyện ồn ào lần xem mắt trước với Triệu Cát
Tường, Tống An Thần là trúc mã của cô, quan hệ rất tốt, chỉ thế mà thôi. Đương
nhiên trong mắt Triệu Cát Tường, quan hệ bọn họ không đơn giản, một trúc mã ưu
tú như vậy, làm gì có đạo lý không chấm mút? Nhất Thế giải thích, trúc mã quá ưu
tú, không coi trọng cô. Thế mà Triệu Cát Tường đáng ghét lại còn gật đầu tán
thành, cảm giác cái này mới khớp với sự thật.
Mấy ngày nay, vì tránh Tống An Thần Nhất Thế không đi ăn cơm ở nhà ăn, tùy tiện
ăn đại đồ ăn vặt cho qua bữa. Triệu Cát Tường lạc đàn đành mỗi ngày bám theo
Tiểu Trác Tử ăn cơm. Mỗi lần Triệu Cát Tường trở về sẽ phát hiện thêm một điểm
tốt của Tống An Thần, không phải nói ngón tay anh thon dài thì là mặt mũi tuấn tú
thế nào, rồi lại lông mi dài cong ra sao, hôm nay lại còn da đẹp nữa…
Nhất Thế lườm cô khinh bỉ, “Cậu đi ăn cơm hay đi nhìn lén hả? Tiểu Trác Tử nhà
cậu cũng không ghen nữa.”
“Anh ta? Anh ta có thể nói gì? Bộ dạng không bằng người ta, vương tử là vương tử,
càng nhìn càng thuận mắt. Aiz, Nhất Thế, hâm mộ cậu thật đó, có thể cùng vương
tử tuyệt vời như thế vô tư lúc nhỏ.”
Cô cười cứng nhắc.
“Có điều sao gần đây cậu không đi ăn cơm?”
“Không có hứng.”
“Đồ ăn không hợp bụng?”
“Ừ, chắc vậy.” Nhất Thế nói đại cho xong. Triệu Cát Tường chợt hiểu, “Như vậy
đi, chúng ta cùng đi ăn lẩu?”
“Vậy Tiểu Trác Tử nhà cậu đâu?”
“Cùng đi chung chứ sao.”
Nhất Thế cười lạnh, “Tớ không muốn làm bóng đèn.”
“Có sao nào? Tớ bảo Tiểu Trác Tử dẫn Tống An Thần theo, bốn người chúng ta hẹn
hò?” Triệu Cát Tường đột nhiên cười gian. Nhất Thế nhìn đột nhiên có cảm giác
như ma nhập thân, đổ mồ hôi lạnh, xua tay quay người đi về phòng trực, “Không
hơi đâu nói với cậu.”
“Này, tớ tạo cơ hội cho cậu mà.” Triệu Cát Tường thì thầm sau lưng, đuổi theo cô.
Cô, đã không cần cơ hội từ lâu rồi.
***
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, sắp tới giờ tan trực. Một y tá chạy ào vào, thở hổn
hển “Này, tin lớn đây tin lớn đây.”
Vài y tá trong phòng trực nhìn nhau, tin lớn gì?
“Thì ra em trai bác sĩ Ngôn nằm ở bệnh viện chúng ta đấy.” Nhất Thế thấy mắt mấy
cô nàng sáng hẳn lên. Các y tá khác cũng đổ xô lại, “Phòng bệnh nào?”
“Hóa ra là nằm ở phòng bệnh cao cấp G31, nếu không phải em trai anh ấy trốn viện,
chúng ta còn chẳng biết đó là em bác sĩ Ngôn nữa.”
Nhất Thế ngớ người, G31? Trong ấn tượng của cô, đêm trực đầu tiên có một thằng
nhãi quậy phá ấn bừa chuông, bị cô nhéo cho một chập. Cô chớp mắt lia lịa, thằng
quỷ nhỏ ấy là em trai của sư huynh? Tính cách sao khác nhau dữ vậy? Em trai anh
hình như bị máu trắng, vừa mới làm phẫu thuật thay tủy không lâu, bây giờ lại trốn
viện? Nhất Thế lập tức gọi điện thoại cho sư huynh, đầu kia đổ chuông rất lâu mới
có người bắt máy, tiếng Ngôn Hành nghe mệt mỏi, “A lô.”
“Sư huynh, tìm được em trai anh chưa?”
Ngôn Hành trầm ngâm cả nửa ngày không nói, anh không ngờ Nhất Thế biết rồi,
càng không ngờ cô vẫn quan tâm anh, anh cười khổ, “Thằng nhóc đó đúng là thần
long thấy đầu không thấy đuôi, thành phố này lại lớn như vậy, rất khó tìm.”
Nhất Thế nhìn đồng hồ, còn một chút nữa là tan ca rồi, cô vội hỏi, “Sư huynh, anh ở
đâu? Em đi tìm anh.”
“Không phải em chưa tan ca sao?” Ngôn Hành hơi kinh ngạc.
“Còn chưa tới nửa tiếng nữa, mặc kệ đi.” Nhất Thế nói cứng.
Ngôn Hành đầu bên kia lại im lặng một lúc không nói, cũng không biết là đang nghĩ
gì. Có lẽ vì ba chữ “mặc kệ đi” của Nhất Thế mà áy náy hoặc là mâu thuẫn. Cuối
cùng anh nói “Anh ở… hồ phun nước quảng trường nhân dân.”
“Vâng, em tới liền.” Cô buông đồ trong tay, nói với Triệu Cát Tường ngồi bên bà
tám, “Tớ tan ca trước, cái đó… nếu y tá trưởng đi kiểm tra, cậu đỡ dùm tớ một lần.”
Nhất Thế nói xong, chạy ào vào phòng thay đồ, căn bản không cho Triệu Cát
Tường có thời gian ý kiến. Đúng lúc Tống An Thần đi kiểm tra phòng bệnh lần cuối
trước khi nghỉ, thấy Nhất Thế lướt qua như gió. Anh giật mình.
Bên tai vang lên đoạn đối thoại của các y tá.
“Tôi đã nói Diệp Nhất Thế này có gì đó với bác sĩ Ngôn mà. Coi đấy, vừa nói bác sĩ
Ngôn có chuyện là chạy nhanh hơn ai hết, sốt ruột đến thế.”
“Tôi cũng thấy vậy, rõ ràng còn thực tập mà dám chuồn sớm, nếu bị tóm thì thảm
rồi.”
“Sợ cái gì, người ta có bác sĩ Ngôn làm núi dựa rồi. Câu một con rùa vàng, đương
nhiên phải ân cần nhiều một chút.” Y tá nào đó đặc biệt chua.
Triệu Cát Tường rống to, “Các cô không vừa mắt người ta câu được rùa vàng, vậy
đi câu đi, ở đó nói người ta đúng sai cái gì, mắt đều đỏ thành thỏ hết rồi.”
“Cô cũng không phải vậy à, ngày nào cũng chạy đến bàn bác sĩ Tống ăn cơm, nhìn
là biết chẳng tốt lành gì.”
“Các cô…” Triệu Cát Tường nổi giận, trực tiếp nổi bão, chỉ nghe thấy tiếng ầm ỹ
trong phòng trực. Tống An Thần im lặng quay lưng bỏ đi, bàn tay siết chặt bệnh án,
thậm chí bắt đầu phát đau.
Anh bảo cô yêu đương đi, cô thật sự nghe lời đấy chứ. Tống An Thần không khỏi
cười khổ, nhưng lòng thì chua xót không thôi. Rõ ràng là chính mình nói, bây giờ
nghe thấy sao lại khó chịu thế này. Anh trách cô, trách cô không để ý anh, trách cô,
trong lòng căn bảnn không có anh.
Mà anh không làm được, cho dù lòng cô không có anh, anh vẫn cứ để ý.
thế giới của anh nữa, cô làm đúng như thế. Cùng làm chung khoa ung bướu, bác sĩ
và y tá vốn phải giáp mặt thườờng xuyên, nhưng hơn một tuần liền, Tống An Thần đi
làm hàng ngày vẫn không hề thấy bóng dáng Nhất Thế.. Anh không biết vì sao,
không gặp mặt ngược lạii càng cảm thấy trống rỗng.
Nhất Thế đang gặm đầu bút, ngồi trong phòng trực, chống óc lên đọc Sổ tay điều
trị. Giơ tay xem đồng hồ, vừa vặn qua giờ cơm trưa, cảm thấy đến lúc đi tìm y tá
trưởng được rồi. Tuần trước, vì tránh Tống An Thần, cô tìm đủ cớ để đổi trực với
người khác, đổi được một tuần rồi, cô không moi đâu ra lý do nữa, giờ chỉ có đi từ
gốc, trực tiếp đề nghị y tá trưởng đổi lịch trực.
Cô nói hơn nói thiệt mãi mới thỏa thuận được với y tá Giản Mỹ Mỹ ở tua khác, đổi
trực với cô ấy. Cô cuốc bộ đến phòng làm việc của y tá trưởng, gõ cửa.
“Vào đi.” Y tá trưởng ở trong phòng lên tiếng.
Nhất Thế đẩy cửa, thấy y tá trưởng đang trò chuyện với ai đó, hình như có gặp mặt
một lần, là bác sĩ điều trị khoa nội ung bướu La Lạc Thi, một nữ bác sĩ rất xinh đẹp,
nghe nói là học trò cuối cùng của giáo sư bác sĩ nổi tiếng đại học y A. Cô cũng
ngẩng đầu nhìn Nhất Thế, thái độ bình thản.
Y tá trưởng thấy Nhất Thế, hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Là thế này, y tá trưởng, em muốn đổi thời gian trực với Giản Mỹ Mỹ, thời gian
trực của em trùng với một công việc khác rất quan trọng với em.”
Nụ cười cứng đờ trên mặt y tá trưởng, “Có chuyện gì quan trọng hơn tua trực chứ?
Là một y tá, không phải em muốn tùy hứng thế nào cũng được, em phải chấp hành
theo sự sắp xếp của y tá trưởng, hiểu không?”
“Nhưng…” Cô không tìm ra lý do nào khác, không thể nói là vì cô tránh Tống An
Thần được? Cô cắn môi, đi cũng không được mà không đi cũng không xong.
La Lạc Thi nhẹ nhàng nhìn cô, ánh mắt giống như nhìn thấu điều gì đó.
“Em ra ngoài đi.” Y tá trưởng trực tiếp đuổi người.
Nhất Thế không còn cách nào, cấp trên không đồng ý, chuyện này coi như thành
bọt nước. Trong lòng cô không vui vẻ, quay người đi ra ngoài.
“Y tá trưởng, tôi cũng đi đây.” Ngay lúc cô quay đi, La Lạc Thi nói với y tá trưởng.
“Ngồi thêm một lát đã.”
“Không được rồi, đến giờ khám bệnh rồi.” Tiếng nói sau lưng càng lúc càng rõ, đợi
cô mở cửa đi ra, La Lạc Thi cũng bám sát gót. Nhất Thế đi được vài bước, cô ta gọi
cô từ đằng sau, “Diệp Nhất Thế?”
Nhất Thế chớp mắt, cảm thấy kỳ lạ quay lại, cô nổi tiếng thế à? Đến khoa nội cũng
biết cô?
Hai tay La Lạc Thi đút trong túi áo blouse, nhấc chân đi về phía cô, đánh giá cô từ
trên xuống dưới xác định không nhận lầm người, cô ta cười khẽ, “Cô hơn cô gái
trong ảnh rất nhiều.”
Cô ngơ ngác, không hiểu cô ta nói ảnh gì?
La Lạc Thi ghé bên tai cô, nhẹ nhàng nói kháy một câu, “Tôi xem qua ảnh chụp hở
vai của cô rồi đấy.”
Nhất Thế không nhịn được run rẩy, lùi lại một bước, nhìn cô ta không thể hiểu nổi.
La Lạc Thi lại phì cười, quay lưng bỏ đi. Để lại Nhất Thế mờ mịt, cô hở vai, rõ ràng
ảnh trong hồ sơ của cô mặc áo có cổ mà, sao có thể?
“Nhất Thế!” Sau lưng cô vang lên tiếng Giản Mỹ Mỹ. Cô quay lại nhìn, Giản Mỹ
Mỹ đã đi tới, nhìn hướng La Lạc Thi đi, miệng thì cằn nhằn không ngớt, “Đổi trực
thế nào rồi?”
“Không đổi được!” Nhất Thế có chút khổ sở.
“Ôi!” Giản Mỹ Mỹ hình như còn thất vọng hơn, “Không thể cùng một kíp với
vương tử lạnh lùng được rồi.”
Miệng Nhất Thế giật giật, tỏ vẻ không có hứng thú. Đột nhiên lại nghĩ tới câu nói
khó hiểu vừa rồi của La Lạc Thi, không khỏi tò mò nghe ngóng, “Cái cô La Lạc Thi
là từ đại học y A à?”
Giản Mỹ Mỹ cũng tốt nghiệp đại học A, hẳn là biết cô ta.
“Có phải hơi kiêu ngạo không?” Câu đầu tiên của Giản Mỹ Mỹ lại là câu này.
Nhất Thế cười cười cho xong. Cô không cảm thấy cô ta cao ngạo mà là quái gở mới
đúng. Giản Mỹ Mỹ bĩu môi, cực kỳ xem thường La Lạc Thi, nói: “Chẳng qua là học
trò cuối cùng của giáo sư Hồ thôi, có gì mà đắc ý chứ. Cái bệnh viện này đâu phải
chỉ mình cô ta là học trò cuối cùng của giáo sư Hồ.” Cô hừ một tiếng, vênh vang
nói, “Tống vương tử của chúng ta chẳng những là học trò cưng của giáo sư Hồ, còn
là sinh viên xuất sắc chuyên thu gom các giải thưởng y học, người duy nhất được
giáo sư Hồ khen ngợi đó.”
Vừa nhắc tới Tống An Thần, cô không bình tĩnh nổi. Xấu hổ nói qua quít cho xong
chuyện, “Đã giỏi như vậy rồi hẳn là nên chọn khoa cấp cứu hoặc khoa ngoại tốt hơn
chứ.” Khoa ngoại ung bướu còn không bằng được nội ung bướu nữa, tất cả bệnh
nhân ngoại ung bướu tiếp nhận đều là từ nội ung bướu, chẳng thú vị gì.
“Haiz, ai biết vương tử Tống mắc chứng gì,” Cô lại than thở, “Năm đó lúc chọn
khoa, giáo sư Hồ cũng rất buồn bực với quyết định của anh ấy nhưng hình như
vương tử Tống nói có một người thân chết sau phẫu thuật ung thư thì phải, để lại
cho anh ấy bóng đen rất lớn.”
Tống An Thần có người thân chết vì ung thư? Nhất Thế hoang mang, có điều mẹ cô
đúng là chết sau khi phẫu thuật ung thư dạ dày, bóng đen trong lòng cô rất lớn, cô
rất sợ hậu phẫu, không có lý do.
Lúc này, Triệu Cát Tường đi qua thấy Nhất Thế và Giản Mỹ Mỹ đứng chung một
chỗ, không nhịn được cười chạy lại, vỗ vai hai người, “Hai cậu đứng đây ngơ ngác
làm gì? Quá giờ cơm luôn rồi.”
“Á, nhanh đi thôi.” Giản Mỹ Mỹ chạy vụt đi. Nhất Thế cũng muốn đi theo nhưng bị
Triệu Cát Tường túm lại, kéo cô vào một góc, tỏ vẻ bí ẩn hỏi: “Cậu hỏi trúc mã của
cậu giúp tớ, dùng sản phẩm dưỡng da gì vậy? Trời ạ, mềm mịn đến nỗi búng cũng
lõm được nữa.”
Nhất Thế ngớ người. Cô giải thích chuyện ồn ào lần xem mắt trước với Triệu Cát
Tường, Tống An Thần là trúc mã của cô, quan hệ rất tốt, chỉ thế mà thôi. Đương
nhiên trong mắt Triệu Cát Tường, quan hệ bọn họ không đơn giản, một trúc mã ưu
tú như vậy, làm gì có đạo lý không chấm mút? Nhất Thế giải thích, trúc mã quá ưu
tú, không coi trọng cô. Thế mà Triệu Cát Tường đáng ghét lại còn gật đầu tán
thành, cảm giác cái này mới khớp với sự thật.
Mấy ngày nay, vì tránh Tống An Thần Nhất Thế không đi ăn cơm ở nhà ăn, tùy tiện
ăn đại đồ ăn vặt cho qua bữa. Triệu Cát Tường lạc đàn đành mỗi ngày bám theo
Tiểu Trác Tử ăn cơm. Mỗi lần Triệu Cát Tường trở về sẽ phát hiện thêm một điểm
tốt của Tống An Thần, không phải nói ngón tay anh thon dài thì là mặt mũi tuấn tú
thế nào, rồi lại lông mi dài cong ra sao, hôm nay lại còn da đẹp nữa…
Nhất Thế lườm cô khinh bỉ, “Cậu đi ăn cơm hay đi nhìn lén hả? Tiểu Trác Tử nhà
cậu cũng không ghen nữa.”
“Anh ta? Anh ta có thể nói gì? Bộ dạng không bằng người ta, vương tử là vương tử,
càng nhìn càng thuận mắt. Aiz, Nhất Thế, hâm mộ cậu thật đó, có thể cùng vương
tử tuyệt vời như thế vô tư lúc nhỏ.”
Cô cười cứng nhắc.
“Có điều sao gần đây cậu không đi ăn cơm?”
“Không có hứng.”
“Đồ ăn không hợp bụng?”
“Ừ, chắc vậy.” Nhất Thế nói đại cho xong. Triệu Cát Tường chợt hiểu, “Như vậy
đi, chúng ta cùng đi ăn lẩu?”
“Vậy Tiểu Trác Tử nhà cậu đâu?”
“Cùng đi chung chứ sao.”
Nhất Thế cười lạnh, “Tớ không muốn làm bóng đèn.”
“Có sao nào? Tớ bảo Tiểu Trác Tử dẫn Tống An Thần theo, bốn người chúng ta hẹn
hò?” Triệu Cát Tường đột nhiên cười gian. Nhất Thế nhìn đột nhiên có cảm giác
như ma nhập thân, đổ mồ hôi lạnh, xua tay quay người đi về phòng trực, “Không
hơi đâu nói với cậu.”
“Này, tớ tạo cơ hội cho cậu mà.” Triệu Cát Tường thì thầm sau lưng, đuổi theo cô.
Cô, đã không cần cơ hội từ lâu rồi.
***
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, sắp tới giờ tan trực. Một y tá chạy ào vào, thở hổn
hển “Này, tin lớn đây tin lớn đây.”
Vài y tá trong phòng trực nhìn nhau, tin lớn gì?
“Thì ra em trai bác sĩ Ngôn nằm ở bệnh viện chúng ta đấy.” Nhất Thế thấy mắt mấy
cô nàng sáng hẳn lên. Các y tá khác cũng đổ xô lại, “Phòng bệnh nào?”
“Hóa ra là nằm ở phòng bệnh cao cấp G31, nếu không phải em trai anh ấy trốn viện,
chúng ta còn chẳng biết đó là em bác sĩ Ngôn nữa.”
Nhất Thế ngớ người, G31? Trong ấn tượng của cô, đêm trực đầu tiên có một thằng
nhãi quậy phá ấn bừa chuông, bị cô nhéo cho một chập. Cô chớp mắt lia lịa, thằng
quỷ nhỏ ấy là em trai của sư huynh? Tính cách sao khác nhau dữ vậy? Em trai anh
hình như bị máu trắng, vừa mới làm phẫu thuật thay tủy không lâu, bây giờ lại trốn
viện? Nhất Thế lập tức gọi điện thoại cho sư huynh, đầu kia đổ chuông rất lâu mới
có người bắt máy, tiếng Ngôn Hành nghe mệt mỏi, “A lô.”
“Sư huynh, tìm được em trai anh chưa?”
Ngôn Hành trầm ngâm cả nửa ngày không nói, anh không ngờ Nhất Thế biết rồi,
càng không ngờ cô vẫn quan tâm anh, anh cười khổ, “Thằng nhóc đó đúng là thần
long thấy đầu không thấy đuôi, thành phố này lại lớn như vậy, rất khó tìm.”
Nhất Thế nhìn đồng hồ, còn một chút nữa là tan ca rồi, cô vội hỏi, “Sư huynh, anh ở
đâu? Em đi tìm anh.”
“Không phải em chưa tan ca sao?” Ngôn Hành hơi kinh ngạc.
“Còn chưa tới nửa tiếng nữa, mặc kệ đi.” Nhất Thế nói cứng.
Ngôn Hành đầu bên kia lại im lặng một lúc không nói, cũng không biết là đang nghĩ
gì. Có lẽ vì ba chữ “mặc kệ đi” của Nhất Thế mà áy náy hoặc là mâu thuẫn. Cuối
cùng anh nói “Anh ở… hồ phun nước quảng trường nhân dân.”
“Vâng, em tới liền.” Cô buông đồ trong tay, nói với Triệu Cát Tường ngồi bên bà
tám, “Tớ tan ca trước, cái đó… nếu y tá trưởng đi kiểm tra, cậu đỡ dùm tớ một lần.”
Nhất Thế nói xong, chạy ào vào phòng thay đồ, căn bản không cho Triệu Cát
Tường có thời gian ý kiến. Đúng lúc Tống An Thần đi kiểm tra phòng bệnh lần cuối
trước khi nghỉ, thấy Nhất Thế lướt qua như gió. Anh giật mình.
Bên tai vang lên đoạn đối thoại của các y tá.
“Tôi đã nói Diệp Nhất Thế này có gì đó với bác sĩ Ngôn mà. Coi đấy, vừa nói bác sĩ
Ngôn có chuyện là chạy nhanh hơn ai hết, sốt ruột đến thế.”
“Tôi cũng thấy vậy, rõ ràng còn thực tập mà dám chuồn sớm, nếu bị tóm thì thảm
rồi.”
“Sợ cái gì, người ta có bác sĩ Ngôn làm núi dựa rồi. Câu một con rùa vàng, đương
nhiên phải ân cần nhiều một chút.” Y tá nào đó đặc biệt chua.
Triệu Cát Tường rống to, “Các cô không vừa mắt người ta câu được rùa vàng, vậy
đi câu đi, ở đó nói người ta đúng sai cái gì, mắt đều đỏ thành thỏ hết rồi.”
“Cô cũng không phải vậy à, ngày nào cũng chạy đến bàn bác sĩ Tống ăn cơm, nhìn
là biết chẳng tốt lành gì.”
“Các cô…” Triệu Cát Tường nổi giận, trực tiếp nổi bão, chỉ nghe thấy tiếng ầm ỹ
trong phòng trực. Tống An Thần im lặng quay lưng bỏ đi, bàn tay siết chặt bệnh án,
thậm chí bắt đầu phát đau.
Anh bảo cô yêu đương đi, cô thật sự nghe lời đấy chứ. Tống An Thần không khỏi
cười khổ, nhưng lòng thì chua xót không thôi. Rõ ràng là chính mình nói, bây giờ
nghe thấy sao lại khó chịu thế này. Anh trách cô, trách cô không để ý anh, trách cô,
trong lòng căn bảnn không có anh.
Mà anh không làm được, cho dù lòng cô không có anh, anh vẫn cứ để ý.
/46
|