Bá Chủ Lừa Thê

Chương 9

/10


Bầu trời xanh cao, tiếng chim muông côn trùng kêu rả rích, những cánh bướm rập rờn giữa những đóa hoa rực rỡ, làn gió nhè nhẹ thổi làm cho mọi người có cảm giác thoải mái chỉ muốn chợp mắt ngủ một giấc nhỏ. Trên đồng cỏ có sáu cô nương hoặc đứng hoặc ngồi, đang vui vẻ cười vang.

Nữ tử đứng đầu mặc y phục màu xanh biếc nhanh nhẹn vui vẻ, như tinh linh của đất trời, cả thân người cũng như toàn bộ âm thanh đều hòa vào làm một sắc với đất trời.

Nữ tử thứ hai yêu kiều thân mặc hồng y hoạt bát chạy dò xét xung quanh, giống như một hoa yêu vui vẻ vô ưu vậy. Còn một nữ tử thân mặc y phục vàng khác lại giống như tiên nữ lặng lẽ ngồi bên trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười vui vẻ, gương mặt bình thường luôn trắng như giấy giờ xem ra đã lộng lẫy hơn rất nhiều. Ba người họ đem theo a hoàn thân cận bên mình, nhưng lúc này đã không còn phân biệt được ai chủ ai tớ nữa, tất cả mọi người đều đang cùng vui vẻ cười ha ha.

Lăng Trúc và Ly Nhi thành công đưa diều của mình bay lên tít trên cao kia, sau khi đã để ổn định, lập tức đem diều đưa cho Hướng Ngạo Tuyết đang hưng phấn chờ mong ở bên cạnh.

“Ya ! Bay lên rồi, bay lên rồi … … Ya ! Hình như lại sắp rơi xuống rồi , Lăng tỷ tỷ cứu mạng a ! “. Chưa được mấy cái, Hướng Ngạo Tuyết không biết chơi đã bắt đầu kêu cứu.

Lăng Trúc chán nản mà buông xuống chiếc diều khác trong tay, sau khi dạy lại Hướng Ngạo Tuyết, mãn nguyện gật đầu nói : “Tiểu Tuyết Nhi thực lợi hại! Chỉ một chốc mà đã biết phải chơi thế nào rồi !”

“Hey ! Lăng tỷ tỷ, chúng ta cùng so tài nào .” Trong tim Hướng Ngạo Tuyết ngây thơ này, tự thấy bản thân giờ đã rất lợi hại rồi.

“Có gan đấy. Lăng tỷ tỷ tiếp nhận lời thách thức của muội. Có điều phải đợi một lát đã, Bình Nhi cũng phải chơi cùng mới được.” . Lăng Trúc nhanh chóng đem một con diều khác đưa bay lên bầu trời.

“Trúc Nhi, ta không biết … …”. Vân Bình Nhi gương mặt khổ não, vừa kỳ vọng mà lại vừa lo sợ bị thương nhìn Lăng Trúc.

“Tuyết Nhi tuổi còn nhỏ hơn nàng còn biết, nàng nhất định sẽ làm được.” Lăng Trúc đem cuộn dây đưa vào trên tay Bình Nhi, “Nào, kéo như thế này là được rồi.”

Vân Bình Nhi chẳng dễ dạy tí nào, nàng phải mất một lúc mới dạy cho nàng ta biết được.

“Tiểu thư, diều của biểu tiểu thư sắp bay cao hơn của cô rồi, cố lên !” . A hoàn của Hướng Ngạo Tuyết khẩn cấp gọi, làm cho a hoàn bên Vân Bình Nhi cũng không cam tâm ở bên cạnh cố gắng giúp sức.

Chỉ một lát, tay ai nấy cũng đã cầm cuộn dây, ngẩng đầu lên bầu trời cao , ” Ha ha ha ha ! Mọi người cùng chơi mới vui mà !” Lăng Trúc nàng vốn dĩ đã chuẩn bị đủ sáu con diều giấy, chơi một mình làm sao bằng chơi cùng với mọi người. Xem xem, đám a hoàn này không phải cũng đang hưng phấn đến phát điên rồi sao !

“Ya ! Tiểu thư sao mà nhanh thế đã bay cao hơn ta rồi ?” Ly Nhi không cam tâm hỏi, mắt nhìn con diều giấy của chủ tử đang tăng tốc bay cao lên trên kia, không đừng được thán phục nàng sát đất, “Tiểu thư, người hình như chơi rất giỏi a ?” . Rõ ràng là lợi hại vô cùng !

“Ha ha ! Muốn thắng ta, thì phải luyện thêm mười năm nhé !” Lăng Trúc lại thả diều bay lên cao tít, đã bay xa trên tít trên đầu bọn họ.

“Lăng tỷ tỷ sao của tỷ lại bay cao hơn của ta thế ?” Hướng Ngạo Tuyết bất mãn nói, song lại cũng không dám tùy ý thả dây ra dài hơn, nàng ta lo sợ diều sẽ rơi xuống mất.

“Tiểu Tuyết Nhi, muội phải cố lên ! Có điều chơi thứ này muội chắc chắn không thắng được ta đâu .” Nàng đã chơi từ nhỏ đến giờ, làm sao có thể để thua bọn họ được chứ !

“Trúc Nhi cứu mạng a ! ” Vân Bình Nhi lo lắng gọi , hóa ra là con diều giấy của nàng và a hoàn đã cuốn vào một chỗ rồi.

“Trời ơi ! Thực xin lỗi nhưng ta cũng chẳng làm gì được, hai người hiện giờ chỉ có thể đợi cho chúng bứt ra tìm tự do rồi.” . Nàng đâu có lợi hại thế chứ, lại còn có thể đem hai con diều đó tách ra nữa.

Chỉ một lát, hai chiếc diều giấy bị dính vào cùng một chỗ kia quả đúng như dự đoán của Lăng Trúc, đã tự bứt ra đi tìm tự do.

“Trúc Nhi … …” Vân Bình Nhi gương mặt khổ não, nàng ta đang chơi vui thế cơ mà.

“Haiz ! Được rồi! Của nàng đây, ta đi bắt mấy con cá.” Quả thực, dạ dày nàng cũng đang mềm hết cả ra rồi.“Lăng tiểu thư, nô tỳ đi cùng người.” A hoàn của Vân Bình Nhi là tiểu Bảo chạy vội những bước ngắn theo nàng, cùng nàng đi về hướng con suối nhỏ.

Không biết có phải là do kỹ thuật của mấy người kia tệ quá hay không, mà Lăng Trúc vừa đi chưa được bao lâu, những con diều giấy khác cũng đứt dây đi tìm tự do hết cả.

Đợi đến lúc họ quay lại, thấy mấy vị cô nương kia đã nhóm lửa xong rồi.

“Nhanh thế đã không chơi nữa sao ! Diều giấy đâu rồi ?” Chẳng còn đến một cái, lẽ nào … …

“Đều bay hết cả rồi.” Hướng Ngạo Tuyết chu miệng, rất không cam tâm mà nói.

“Lợi hại, lợi hại, tiểu nữ tử thực bái phục mấy vị.”

Thở dài một hơi, Lăng Trúc thành thục xử lý mấy con cá được bắt về, sau đó xiên vào để nướng, lòng lại nghĩ đám diều kia nàng bỏ không ít tiền ra mua đấy, đến giờ … … Haiz !

Mấy cô gái còn đang u sầu vậy mà nhìn thấy cá đã được nướng chín, tâm tình cũng tốt lên không ít, nhất là lại được ăn từng miếng từng miếng thịt cá thơm ngon thế kia, quả thực … …

“Ngon quá đi mất, đây là thứ cá ngon nhất mà muội được ăn đấy.” Hướng Ngạo Tuyết kinh ngạc kêu lên, mùi vị này đúng là cả đời cũng không quên được.

“Ừm, cực phẩm nhân gian.” ‘Vân Bình Nhi cũng ăn đến quên hết mọi sự.

Những người khác cũng đang chăm chú ăn, còn chẳng buồn nói lời nào.

Thoáng cái cá nướng đã bị ăn hết sạch, song mọi người vẫn là một bộ dạng chưa được thỏa mãn.

“Lăng tỷ tỷ, đi bắt thêm có được không ? Người ta vẫn muốn ăn thêm.” Hướng Ngạo Tuyết làm nũng kéo kéo vạt áo của Lăng Trúc.

“Lần sau nhé ! Ăn nhiều quá sẽ bị ngấy đấy.” Nàng cũng chỉ biết bắt mỗi cá, nếu để mấy người họ ăn đến ngấy ra, thù lần sau nàng lấy gì nướng cho họ ăn đây ?

“Sẽ không, sẽ không đâu, muội đảm bảo sẽ không ăn đến ngấy đâu.”

“Cái đảm bảo của muội chẳng đáng tiền, ta vẫn nên … … ”

“Đúng đấy ! Vậy thì đảm bảo của tất cả chúng ta rất đáng tiền rồi .”

Đột nhiên giọng nói của một nam nhân xen vào, có bốn người nam nhân bộ dáng không mang theo chút ý tốt nào bước tới.

Tất cả các cô nương khác thấy vậy đều trốn sau lưng Lăng Trúc, cùng nàng lùi dần về phía sau.

“Các người là ai ?” Nàng không muốn mở lời cũng không được, ai bảo ở chỗ này nàng lớn nhất chứ, hơn nữa lại còn là nàng kéo mấy người họ ra ngoài, đương nhiên nàng phải chịu trách nhiệm cho mấy người họ rồi.

“Ha ha ha ! Hỏi hay lắm, chúng ta là tứ thiếu của ‘Nam Thiên quan’. ” Tên nam nhân đứng đầu đắc ý nói.

“Nam Thiên quan ? Nam Thiên quan là cái gì ? Quán trà, quán cơm, hay là quán rượu ?” Hướng Ngạo Tuyết gương mặt hoài nghi, nàng sao lại chưa từng nghe qua tên này chứ ?

“Nam Thiên quan là một võ quán ở gần đây, là một võ quán rác rưởi chuyên đi ức hiếp dân lành.” Lăng Trúc trả lời, nàng đã được nghe dân trên đường bàn luận về nơi này trước đây.

“Trúc Nhi, tin tức của nàng tốt thật.” Vân Bình Nhi thán phục nói, đến chuyện này mà nàng ta cũng biết được.“Chẳng làm khác được, kết quả của việc hay chạy lung tung.” Ly Nhi nhịn không được bật ra, ai bảo nàng lần nào cũng phải chạy theo Lăng Trúc chứ.

“Đúng đấy ! Toàn đi nghe những chuyện quỷ thần rắn rít, làm cho trái tim trong sạch của ta cũng bị vẩn đục theo.”

“Xem ra các ngươi đã biết chúng ta là ai rồi, chỉ cần mấy người các ngươi hầu hạ anh em chúng ta cho tốt, anh em chúng ta đương nhiên sẽ không làm khó cho các ngươi.” Bọn chúng rõ ràng cho rằng những lời vừa rồi của các nàng là tán dương chúng mà.

“Các người đang làm khó cho chúng ta đấy .” Muốn bọn họ đi hầu hạ chúng ? Nằm mơ thì nhanh hơn đấy !“Các ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”

Khó mà gặp được mấy mỹ nhân như thế này, chúng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế ?

“Các ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”

Khó mà gặp được mấy mỹ nhân như thế này, chúng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế ?

“Thực xin lỗi ! Chúng tiểu nữ tử đều không uống rượu.” Để bảo vệ đám ‘tiểu nữ tử ‘ này, Lăng Trúc không thể không giữ nguyên sắc mặt mà đối đãi với mấy tên ác bá , nếu có núi cao dựa vào lúc này đời nào nàng lại chịu lễ phép như thế chứ !

Nàng giả vờ ho mấy tiếng, lại thuận thế nhỏ giọng nói : “Đợi một lát nữa khi bọn chúng quay đầu đi, các nàng phải chạy thật nhanh về hướng nhà nhé, chạy được càng xa càng tốt, đừng để ý đến người phía đằng sau, mau chạy về để kêu viện binh mới quan trọng, đã biết chưa ?”

“Ừm, chỉ đừng để tất cả bị bắt lại là được.” Vân Bình Nhi là người yếu ớt nhất, nhưng nàng lúc này cũng nguyện ý để thử xem.

“Ta dám nói, ở đây không ai chạy nhanh bằng ta, nhưng ta phải giữ chân bọn chúng, không thể chạy về nhất được.” Mặc dù thân đang gặp phải nguy hiểm, ấy vậy mà Lăng Trúc vẫn chẳng hề quên được bản tính hay nói đùa.

“Tiểu thư cố lên !” Ly Nhi nhỏ giọng nói, lòng lại nghĩ : “Người chạy nhanh thứ hai chắc chắn là nàng rồi, Ly Nhi nhất định sẽ gọi viện binh tới.”

“Chuẩn bị xong nhé !” Lăng Trúc đột nhiên chỉ vào phía sau lưng mấy tên kia la to : “Hey ! Hướng Ngạo Thiên chàng đến rồi !”

Bốn kẻ kia trong tim nhất thời kinh ngạc, không nghi ngờ gì mà cùng tất cả quay đầu lại, Hướng Ngạo Thiên bọn chúng nào dám đụng đến.

Sáu cô nương chỉ chờ có thế nhấc váy lên chạy thật nhanh, không quản đến bốn tên kia ở đằng sau lúc này phát hiện ra đang gầm hét ầm ỹ.

“Mau, chạy mau lên !” Lăng Trúc kéo Vân Bình Nhi, có thể chạy thêm được một bước là được một bước, kéo dài được thời gian, song chẳng được mấy bước, hai người họ đã bị chúng áp sát.

Nhìn thấy bốn tên kia đang tiến đến gần, Lăng Trúc đột nhiên hét to lên : “Hướng Ngạo Thiên, cứu mạng a !”Không ngờ tới nàng lại đột nhiên hét to lên như vậy, bốn tên kia rõ ràng bị ngây ra, rồi một tên trong đó rút đao ra mà kề vào cổ nàng.

“Ngươi im miệng cho ta !”

“Ta lập tức im đây.” Nàng nghe lời mà không kêu gào lên nữa, có điều qua kiểm chứng thực tế, thì tiếng kêu cứu của nàng quả thực là rất nhỏ.

Đao trên cổ cũng nới lỏng bớt xuống, Lăng Trúc thở phào một hơi, may quá, trước mắt nàng cũng chưa chết nhanh thế được.

“Hướng Ngạo Thiên là gì của ngươi ?”

“Người quen.” Nàng thật thà trả lời.

“Vớ vẩn, ta hỏi hắn và ngươi là quan hệ gì ?”

Lăng Trúc nghĩ một lát, “Là quan hệ không nông cũng không sâu.” . Kỳ thực, nàng và hắn quen biết chưa lâu, lại là vị hôn thê tương lai của hắn, vừa hay chính là mối quan hệ vừa không nông lại không sâu.

“Ngươi nói rõ cho ta, ngươi là gì của hắn ?” Bốn kẻ kia điên cuồng giục nàng.

“Là khách.” Nàng đâu có nói dối chứ, đó là thân phận lúc trước, vừa hay đây lại là cách hay nhất để kéo dài thời gian.

“Ngươi … … ”

Một tên trong số đó tương đối lạnh nhạt mở miệng nói : “Hướng Ngạo Thiên gần đây chỉ đưa hai người khách về nhà, một là thê tử chưa qua cửa nhà hắn, người kia là một a hoàn.” . Nói vậy, tức là hắn đã biết rõ nàng là ai.

“Ngươi là thê tử chưa qua cửa của Hướng Ngạo Thiên ?” Mấy kẻ còn lại gương mặt không thể tin được hỏi.“Tin tức của vị đại gia này thực nhanh nhạy đấy.” Hướng Ngạo Thiên đáng sợ đến thế sao ? Nhìn tất cả bọn chúng bị dọa kìa.

“Ngươi đã là thê tử tương lai của Hướng Ngạo Thiên thì không thể giữ ngươi lại được.” Tránh để Hướng Ngạo Thiên tìm huynh đệ hắn trả thù, vậy thì nhất định phải giết hai người này để tự bảo vệ vậy.

Lăng Trúc dìu Vân Bình Nhi lùi ra sau mấy bước, “Sao ? Các ngươi không sợ Hướng Ngạo Thiên giết hết cả nhà các ngươi sao ?”

Cũng không biết là Hướng Ngạo Thiên liệu có khả năng đó hay không, nhưng vì bảo vệ mạng sống, nàng chỉ có thể làm thế này để hù dọa chúng.

“Chính là vì Hướng Ngạo Thiên, cho nên các ngươi mới phải chết.” Bốn kẻ kia đều rút dao ra, từng bước từng bước bức đến gần hai nàng.

Vân Bình Nhi căng thẳng nắm chặt lấy cánh tay Lăng Trúc, sớm đã bị dọa sợ đến nỗi không nói được lời nào.“Các người không sợ bị Hướng Ngạo Thiên trả thù sao ?” Trời ơi ! Bốn tên này lẽ nào thực muốn giết chết họ mới được sao ?

“Người chết không biết nói.”

Bọn chúng tay cầm dao chém về phía hai nàng, hai người họ chân ríu vào nhau, làm cả hai cùng lúc ngã ngồi xuống trên cỏ, dù đã trốn được một dao này, nhưng nhát dao thứ hai tiếp sau đây bọn họ đã không còn đường để trốn nữa rồi … …

Hai người họ ôm chặt lấy nhau, nhắm mắt lại không dám nhìn dao tiếp theo chém xuống nữa, nhưng đợi đã lâu, mà sự đau đớn nhẽ ra phải tới vẫn chưa thấy đến, bên tai lại thấy truyền đến tiếng đấu đá. Vừa mở mắt ra, đã thấy Hướng Ngạo Thiên cùng Hướng Dữ Thiên nhanh nhẹn đánh cho bốn tên kia như hoa rơi nước chảy, còn phế võ công trên một cánh tay của bọn chúng để cảnh cáo.

“Hai nàng không sao chứ ?” Hướng Ngạo Thiên đỡ lấy Lăng Trúc, còn Hướng Dữ Thiên cũng nhanh nhẹn đỡ Vân Bình Nhi đứng lên.

“Không sao. Này ! Hướng Dữ Thiên , thật không nhìn ra là võ công của ngươi lại tốt như thế đấy !” Quả thực võ công của hai huynh đệ nhà họ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.

“Nàng bây giờ mới biết ưu điểm của ta sao … ” Có chuyện để làm nàng bái phục như thế này, Hướng Dữ Thiên vui vẻ kiêu ngạo hẳn lên.

Vân Bình Nhi bên cạnh vừa được buông ra, cả người đã ngất đi luôn.

“Nếu ngươi có thể đưa Bình Nhi an toàn về phủ, thì ưu điểm của ngươi lại tăng thêm một bậc nữa rồi.” Tốt nhất là phải mời thêm một đại phu đến xem xem thế nào, sau đó lại mời cả đạo sĩ để làm nàng ta bớt kinh sợ nữa.

“Điều này thì có vấn đề gì chứ .” Hướng Dữ Thiên nhẹ nhàng ôm biểu muội lên, nhanh chóng hướng về phía nhà mà bước, gương mặt đầy gió xuân đắc ý.

Bàn tay Hướng Ngạo Thiên đặt trên eo nàng kia đột nhiên lại thắt chặt lấy, đem nàng dán chặt vào trên người hắn làm Lăng Trúc không hiểu được ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy gương mặt hắn lúc này đang lạnh lùng vô cùng.

“Chàng sao thế ?” Lẽ nào vừa rồi bị đánh vào đầu sao ?

“Võ công của Hướng Dữ Thiên thật sự tốt hơn ta sao ?” Hắn là đang ghen, lẽ nào nàng còn không nhìn ra ?“Đúng.” Lăng Trúc chẳng suy nghĩ gì trả lời luôn.

Nhất thời bàn tay kia lại càng thắt chặt hơn, làm nàng có chút đau đớn.

“Hắn thực sự tốt hơn ta ?” Gương mặt Hướng Ngạo Thiên sa sầm xuống, càng lạnh hơn.

Nàng mà còn không an ủi hắn nữa, thì e là sẽ bị hắn siết chết mất thôi, ” Sao có thể chứ ? Võ công của chàng tốt hơn hắn nhiều, chàng là người có võ công giỏi nhất mà ta từng gặp đấy, nhưng đôi khi cũng phải khen ngợi đệ đệ của chàng mấy câu chứ, tránh để sau này lại làm khó ta.”

Những lời nàng nói đều là sự thật, trước mắt thì võ công của hắn đúng là tốt nhất, có điều Hướng Dữ Thiên cũng không tệ, xếp thứ hai.

“Vậy anh hùng không phải đều nên có phần thưởng sao.”

Lăng Trúc căn bản không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ đành bị động nhìn hắn nhanh chóng chiếm lấy cánh môi hồng của nàng, toàn thân vô lực dựa trên người hắn, mặc hắn ôm siết lấy.

Nhìn đôi cánh môi xinh đẹp hồng nhuận của nàng sau khi bị hắn ngược đãi lại càng thêm mê người, hắn không nhịn được mà lại cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn nàng tiếp.

“Chàng lại ăn đậu hũ ta.” Lăng Trúc gương mặt đỏ ửng lên buộc tội hắn, nhưng lại không tránh được xấu hổ mà giấu đầu vào trong lòng Hướng Ngạo Thiên, bọn họ giờ đang ở ngoài cơ mà, nếu để cho ai nhìn thấy được thì làm sao đây ? Nàng không muốn không còn mặt mũi gặp ai đâu !

Hướng Ngạo Thiên buồn cười nhìn hành động của nàng. Nếu nàng biết được hành động lúc này của nàng lại làm hắn càng thêm ham muốn nàng, nhất định sẽ trốn xa hắn mất.

” Miếng đậu hũ là nàng vừa thơm vừa mềm, làm ta không đừng được muốn nếm cho sạch sẽ.” Hắn cúi đầu thì thầm bên tai nàng, làm nàng càng thẹn hơn.

“Đại sắc lang, không cho chàng nói linh tinh nữa.” Hắn không đợi được nàng hết đỏ mặt rồi hẵng nói sao ? Lúc này nàng thật không còn mặt mũi nào gặp ai nữa, chỉ đành đem đầu giấu vào trong lòng hắn thôi.

“Ta đâu có nói linh tinh, nếu không phải vì e làm nàng sợ, những điều ta muốn nói đâu chỉ có thế này.” Nàng quả thực nếu còn cọ đi cọ lại trong lòng hắn thế này, làm sự tự chủ của hắn sụp đổ, thì hắn muốn làm sẽ chẳng phải chỉ những việc thế này nữa đâu.

“Vậy thì chàng đừng có nói nữa.” Như thế là tốt nhất.

“Nhưng ta muốn để nàng biết được tình ý của vi phu.” Những lời yêu thương này hắn chỉ muốn nói với nàng, mà nàng cũng chỉ được như thế này với hắn mà thôi.

“Ta biết rồi, ta biết rồi, chàng đừng nói nữa.” Để tránh hắn nói thêm những lời ghê người kia ra nữa, nàng lập tức chặn họng hắn lại, đến cả chữ ‘ vi phu ‘ vừa rồi của hắn cũng chẳng buồn chấp nữa.

“Sẽ có một ngày, ta sẽ nghe được câu nàng nói yêu ta.”

Nghe hắn nói thế, Lăng Trúc lập tức ngẩng đầu lên, nhìn vào trong con mắt đong đầy thâm tình của hắn, làm nàng lại đành phải cúi đầu xuống.

Nàng biết chứ, hắn rất để ý đến nàng. Nghĩ thế không tự giác mà khóe miệng nàng nhếch lên, đúng là hiện giờ nàng đang vui vẻ lắm, muốn nàng thừa nhận yêu hắn cũng dường như không còn khó thế nữa.

Nếu lúc này hắn gặng hỏi, hắn sẽ biết được ngay thôi. Có điều nàng hiện giờ tuyệt đối không thể để hắn biết được trái tim nàng đang nghĩ gì, cứ để đấy sau này nói cũng được. ~

Sau khi quyết định gả cho Hướng Ngạo Thiên, tâm tình Lăng Trúc đột nhiên vui vẻ lên không ít, cũng quyết định sẽ quay về Lăng gia để thăm mọi người ở nhà mà nàng vẫn luôn nhung nhớ trong lòng, nhưng trước tiên phải quay về nơi gần hơn là Mạnh phủ trước.

Lần trở về này không khác mấy với khi mới tới nhà Hướng Ngạo Thiên, điều duy nhất không giống là, có thêm một người hộ tống dũng mãnh đi theo. Sau năm ngày vừa đi vừa chơi, mấy người họ cũng đã về đến được Mạnh phủ. Lăng Trúc và Hướng Ngạo Thiên cũng đã bàn bạc qua với nhau, quyết định sẽ xuất giá từ Mạnh phủ, vì lo nếu vị di nương nhà nàng kia mà biết đối tượng nàng gả cho là một bá chủ thương nghiệp, chắc chắn là sẽ lải nhải không ngừng đòi một phần tiền lớn, nàng làm sao có thể để cho bà ta kiếm chác như thế chứ !

Lăng Trúc thân mặc y phục nam nhân bước nhanh vào đại sảnh nhà Mạnh phủ, đằng sau còn có Hướng Ngạo Thiên và mấy người khác, còn chưa kịp ngồi xuống, khóe mắt đã liếc thấy một nữ nhi kiều diễm. Nhìn ‘nàng ta’ chầm chậm quay người lại, đôi mắt Lăng Trúc theo đó mà càng lúc càng mở to hơn, Hướng Ngạo Thiên trên mặt cũng không thể ngờ được nhìn nữ nhân xa lạ kia, song hai người sau lưng hắn thì lại không được như chủ tử ai nấy đều mồm miệng há hốc, giống như gặp phải thứ không nên nhìn thấy vậy.

“Giống hệt tiểu thư … …”

Nữ nhân xa lạ kia cũng gương mặt đầy kinh ngạc mà nhìn họ, sau mấy khắc ngạc nhiên đó mới mở miệng nói : “Trúc Nhi … …tỷ là Trúc Nhi !”

“Ngươi … … Húc Nhi !” Lăng Trúc sau lúc kinh ngạc đã qua đi lập tức vui vẻ mà ôm chầm lấy hắn, “Sau đệ lại ở đây ? Còn nữa, sao đệ lại hóa trang ra thế này ? Nương đâu ?”

Mặc dù bộ dáng lúc này của hắn đúng là rất xinh đẹp, nhưng hắn vốn dĩ là nam nhân, phải hóa trang thành thế này thực đúng là có chút kỳ quái.

“Nương … …” Lăng Húc gương mặt khổ não bật khóc, nước mắt như của nữ nhân rơi xuống liên tiếp nhìn tỷ tỷ chỉ cao bằng nửa hắn kia.

“Không phải đệ định nói với ta, là nương mất rồi đấy chứ ?” Lăng Trúc trêu đùa, ai mà ngờ Lăng Húc lại gật đầu, làm nụ cười của nàng trong phút chốc biến mất , “Nói rõ xem nào.”

Lăng Húc lau đi nước mắt nói : “Một tháng trước, Nương nói tim bị đau, đại phu nói là do tim không được tốt … …chẳng được mấy ngày, thì nương đã xuôi tay về Tây phương… …”. Mặc dù là nói nam nhi không dễ gì rơi lệ, nhưng khi gặp phải nỗi đau mất người thân, liệu thế gian này có mấy người nam nhân có thể nuốt được nước mắt vào trong lòng ? Hai tỷ đệ họ cùng ôm chầm lấy nhau mà khóc một lúc, mãi cho đến khi hít thở sâu mấy cái rồi mới hồi phục lại được.

“Húc Nhi , nói cho tỷ tỷ biết, đệ sao lại ở nơi này ?” Người đã mất chẳng thể sống lại được, có bi thương cũng không thể thay đổi được, chuyện quan trọng trước mắt lúc này là những người còn sống đây.

“Di nương đổ cho đệ lấy trộm đồ, muốn phụ thân đánh đệ một trận, còn nói đệ không phải là con trai đẻ của phụ thân nữa, là tạp chủng nương cùng người khác sinh ra …. …” Lăng Húc tức giận phì phò nói, nhìn thấy bộ dạng không thể tin nổi của Lăng Trúc, hắn lại cảm thấy thực may mắn người chọc vào tỷ lúc này không phải là hắn.

“Bà già đáng chết đó nói vậy sao ?” Dám bôi nhọ lên nương mà nàng tôn kính ! Còn dám đổ tội cho Húc Nhi nữa ! Bà già này không có kiên nhẫn để sống nữa hay sao ?

“Phụ thân đâu ? Ông ấy nói gì ? Ông ấy cũng tin lời bà ta nói sao ?” Nhất định là thế rồi, ông già hồ đồ đó.

“Phụ thân muốn đánh chết thứ tạp chủng là đệ … …” Hắn hiện giờ đang cực kỳ để bụng hai chữ kia, nhưng hắn cũng tin rằng, hắn nhất định là cốt nhục nhà Lăng gia, nương hắn sống trung thành và đạo đức như vậy, không thể nào làm ra chuyện có lỗi với phụ thân được.

“Dù đệ có là tạp chủng đi chăng nữa thì cũng là do chính thê được ông ta cưới hỏi đàng hoàng về sinh ra.” Lời nói kia đối với một đứa trẻ mà nói quả thực là quá ác độc, tiếc cho mấy người đó đã sống nhiều hơn tiểu bối mấy năm, mà tâm trí chẳng trưởng thành bằng họ.

“Tỷ, đệ không muốn thi nữa, để đệ được cùng phấn đấu với tỷ có được không ?” Lăng Húc cẩn thận dò hỏi tỷ mình, chỉ sợ nàng phản đối, khi thấy nàng không nói gì, hắn lại càng chủ động nói tiếp :

“Đệ biết tỷ muốn đi xuống phương Nam, cho nên đệ cũng đi theo hướng này mà tìm tỷ, trên đường đi thì gặp Mạnh đại ca, do đi cùng đường, nên huynh ấy mời đệ đi cùng, nơi đây là nhà của huynh ấy, nhưng cũng chẳng biết vì sao mà huynh ấy lại cứ muốn đệ phải mặc thế này ở đây để đợi.”

Lăng Húc lúc này rõ ràng chẳng hiểu gì hết, căn bản là không biết được ý tứ của người kia.

“Mạnh đại ca, tên đầy đủ của hắn ta là gì ?” Lẽ nào hắn lại là … …

“Huynh ấy tên là Mạnh Diệm Nhiếp.” Lăng Húc thực thà trả lời.

Quả nhiên chính là Mạnh đại thiếu gia trăm năm khó về nhà một lần.

“Trúc Nhi, tỷ quen biết Mạnh đại ca sao ?” Lăng Húc nhìn bộ dạng của nàng dường như biết hắn đang nói đến ai vậy.

“Không quen biết, có điều ta đã bái cha mẹ hắn làm cha mẹ nuôi.” Thế hắn sao lại muốn Lăng Húc mặc nữ phục chứ ?

“Thực là tốt quá rồi, nhanh thế đã có thể tìm được tỷ, đi theo Mạnh đại ca quả nhiên là không sai.” Lăng Húc nhất thời vui quá quên mất, dùng lực ôm chặt lấy nàng. Lăng Trúc suýt nữa không thở nổi còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản sự thô bạo của hắn, thì đã thấy hắn bị người ta kéo ra, nếu không phải có Hướng Ngạo Thiên nhanh chóng ngăn lại, e là nàng sớm đã cho hắn một quyền rồi.

“Không cho phép ngươi động đến ‘nàng’ !” Một người mới đến hung dữ kéo Lăng Húc ra phía sau lưng mình, thái độ rõ ràng là đang bảo vệ. Hắn trên đường đã phải ngăn cản không biết bao nhiêu là kẻ muốn trêu hoa gheo nguyệt với Húc Nhi rồi, thật chẳng ngờ được là về đến nhà rồi mà cũng thế này, ‘nàng’ ta vẫn lại bị người ta trêu ghẹo.

Lăng Trúc không thoải mái hất cằm trừng với hắn, “Ngươi dựa vào cái gì mà không cho phép ta đụng vào ?” Thiết nghĩ vị này có lẽ chính là Mạnh đại thiếu gia ! Nhìn bộ dạng của hắn mà xem, cứ như thể là nàng có ý đồ gì không tốt vậy.

Mạnh đại thiếu gia kia vừa rồi còn chưa nhìn rõ dung mạo của ‘hắn’ , giờ thì đã nhìn rõ rồi, “Huynh là ca ca của Húc Nhi ?”. Diện mạo giống Lăng Húc như đúc. “Vừa rồi đã thất lễ, ta còn cho rằng huynh là kẻ trêu ghẹo … …”

“Này ! Mạnh thiếu gia, xin ngài mở to mắt mà nhìn ta cho kỹ, ta là tỷ tỷ của Lăng Húc, chứ đâu có phải ca ca .” Thực đúng là quá xúc phạm nàng, mặc dù nàng vẫn chưa có được sự dịu dàng của nữ tử, nhưng nói nàng là nam nhân e là cũng thực quá đáng ! Gần đây rõ ràng nàng đã nữ tính lên nhiều rồi mà !

“Nàng là nữ nhân ? Nhưng Húc Nhi nói … …”

“Thực xin lỗi, Mạnh đại ca, kỳ thực ta đang tìm là tỷ tỷ Trúc Nhi, chứ không phải ca ca.” Nếu thực sự nói hắn đang đi tìm tỷ tỷ, chỉ sợ sẽ dọa huynh ấy sợ mất, nào có tiểu thư nhà ai lại bỏ nhà đi như thế này chứ ?

“Nhiếp Nhi, con nói có khách quý là … …” Mạnh Hạo đỡ phu nhân mình bước vào tiền sảnh, “Trúc Nhi, con về lúc nào thế … … Nhu Nhi, có phải là ta hoa mắt rồi chăng ? Sao ta lại nhìn thấy có đến hai Trúc Nhi thế ?”

“Tướng công, thiếp cũng nhìn thấy có hai Trúc Nhi … …” Mạnh Hạo phu nhân đôi mắt đảo qua đảo lại nhìn hai tỷ đệ nhà họ.

“Con mới là Trúc Nhi, đây là Húc Nhi, đệ đệ của con, không biết là vì lý do gì mà lại có người muốn đệ ấy giả nữ thế này.” Lăng Trúc vội vàng giải thích, không quên liếc một cái Mạnh Diệm Nhiếp.

Mạnh Diệm Nhiếp gương mặt kinh ngạc không dám tin vào mắt mình nhìn Lăng Húc đang mặc đồ giả gái lúc này , “Nàng … …nàng là nam nhi ?”

Lăng Húc gương mặt không thể ngờ được, “Đúng thế ! Mạnh đại ca không phải sớm đã biết rồi sao ?”

Thấy vậy, Lăng Trúc cuối cùng đã biết vì sao mà hắn ta vừa rồi lại hiểu lầm nàng là kẻ trêu ghẹo như vậy, “Hóa ra có người đem nam nhi mặc áo xanh nhìn thành nữ tử áo hồng, thực đúng không phải là lợi hại bình thường, tiểu nữ tử thán phục vô cùng.” Nàng cùng Ly nhi xoay người lén cười, nhất thời cười quá mức, làm nàng suýt chút nữa thì sặc.

“Tỷ, không phải là bảo tỷ phải biết kiềm chế sao ? Cẩn thận không lại tự mình sặc chết đấy.” Lăng Húc không có chút lương tâm nào nói, nhưng lại vẫn quan tâm mà nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cho nàng, hắn liếc mắt thấy Hướng Ngạo Thiên đang rót một cốc trà cho Trúc Nhi, thấy hắn cũng cười cười gật đầu với mình, như thể rất đồng tình với lời nói của hắn vậy , “Huynh là ai ? Sao lại cùng đi vào với Trúc Nhi ?” .

Lời này hắn không hỏi ai khác, chính là hỏi Hướng Ngạo Thiên, bởi vì ở đây chỉ có hắn là đặc biệt nhất.

“Tại hạ Hướng Ngạo Thiên, là tỷ phu tương lai của đệ.” Hướng Ngạo Thiên mỉm cười thản nhiên ‘vứt một viên đạn xuống’ , sức nổ lớn đến nỗi khiến Lăng Húc lập tức như biến thành tượng điêu khắc vậy.

“Húc Nhi, đệ làm sao thế ?” Mạnh Diệm Nhiếp quan tâm hỏi, đã chấp nhận chuyện ‘nàng’ không phải là nữ tử nữa. Vỗn dĩ hắn là vì thấy dung mạo của Húc Nhi rất giống với muội muội đã qua đời của mình, nên mới muốn để Húc Nhi về nhà cùng an ủi cha mẹ đang đau lòng, có điều giờ thấy đã không cần nữa rồi.

Gương mặt Lăng Húc kinh ngạc, “Mạnh đại ca … …” hắn đột nhiên vươn tay ra nhéo Mạnh Diệm Nhiếp một cái .

“Húc Nhi ?” Mạnh Diệm Nhiếp cau mày vì cánh tay bị hắn nhéo đau, không thể hiểu được nhìn lại Húc Nhi.“Huynh không đau sao ?” Lẽ nào là hắn đang nằm mơ chăng ?

“Đương nhiên là đau rồi.” Tên tiểu tử này rốt cuộc sao thế ?

“Đau… …vậy là thực rồi … …tỷ sẽ gả cho người ta thật sao ?” Lăng Húc không dám tin nữa, tỷ tỷ suốt ngày hò hét sẽ không gả cho ai hết sao lại đổi tính thế này ? Giờ tỷ ấy lại muốn gả cho người ta !

“Cái này … …có lẽ thế.” Lăng Trúc cũng không dám tin vào chuyện này lại có thể gả cho người ta, quyết định này là đúng hay là sai đến bản thân nàng cũng không biết nữa, tất cả chỉ có thể chờ thời gian trả lời mà thôi.

“Hôn lễ được định vào ngày mười lăm tháng sau.” Hướng Ngạo Thiên trịnh trọng tuyên bố, ngữ khí như không cho phép ai khác phản đối cả.

“Tỷ, lời huynh ấy nói là thật sao ?” Lăng Húc vẫn thấy loạn hết cả lên, hắn không biết liệu có nên tin lời nam nhân này không nữa.

“Ừm… …hình như đúng là như thế.” Đã tuyên bố thế rồi, nàng còn phản đối thế nào được nữa ? Hướng gia bên kia cũng đang chuẩn bị hôn lễ rồi.

“Rốt cuộc có phải là thật hay không ?” Lăng Húc không nhịn được nữa hét lên với tỷ mình, tỷ ấy nói hàm hồ như thế, bảo hắn phải nghe ai đây ?

“Đúng là thật ! ” Không biết tôn trọng tiền bối gì cả, dám hò hét với nàng nữa đấy !

Nghe thấy nàng thừa nhận, Lăng Húc mặc dù gương mặt vẫn không thể tin được mà quán sát đánh giá tỷ phu trong tương lai của hắn, càng nhìn càng vừa lòng, còn liên tục gật đầu nữa, “Tỷ, mắt tỷ không tệ nhé ! Nếu đệ là nữ nhân, cũng sẽ muốn gả cho huynh ấy … …”

“Sao ? Đệ cũng muốn gả cho chàng ? Đã muốn gả như thế thì cùng gả đi ! Ta lớn đệ nhỏ, thế nào ?” Lăng Trúc quá đáng nói trong lúc ngồi xuống bên cạnh Mạnh Hạo phu nhân đang uống trà ăn bánh, không lạnh không nhạt đặt câu hỏi cho hắn, để hắn biết là nàng vẫn đang nghe hắn nói.

“Xin tỷ ! Ta là nam nhân mà. Ta lại có bị làm sao đâu .” Lăng Húc cũng không khách sáo ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm bánh trên bàn lên mở miệng ăn.

“Đệ là nam nhân ?” Gương mặt nhỏ bé của Lăng Trúc đong đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm vào hắn, “Không nhìn ra được đấy.”

Đừng nói hắn lúc này đang mặc nữ phục có biết bao phần giống nữ nhi, chỉ tính tuổi tác ít ỏi của hắn, thì cũng chỉ có thể gọi là đứa bé trai, còn cách ‘nam nhân’ hai chữ kia một đoạn dài lắm.

“Sau này sẽ nhìn ra được, hơn nữa đệ sẽ còn cao hơn tỷ nữa.” Nàng đang nghĩ những gì lẽ nào hắn lại không đoán ra được, nhất là cái bệnh thích tóm gáy người khác kia, hắn vừa nói những gì bản thân rất rõ ràng, vì thế muốn đoán được ý của nàng cũng chẳng khó chút nào.

“Sau này mà lại ‘ngắn’ hơn ta nữa thì đệ nên đi tự sát đi nhé.” Trong quan niệm của nàng, nam nhân đương nhiên phải cao hơn nữ nhân, nếu không thì chẳng thể coi là nam nhân được.

Tỷ, tỷ còn không dịu dàng hơn một chút, lại còn nói những lời độc ác như thế, cẩn thận tỷ phu sẽ mang một nữ nhân hiền thục về cho tỷ tức chết đấy.”

“Hắn lấy mấy người ta không quản, chỉ cần đừng để ta nhìn thấy là được.” Những lời này không hề có ý nàng là người trái tim rộng lượng. Chỉ là nàng không hề yếu ớt như nương mình, cả đời phải phụ thuộc vào một người đàn ông, nàng là nữ nhân độc lập tự chủ, không có nam nhân cũng có thể sống tốt được.

Lăng Húc đột nhiên tiến đến gần tai nàng hỏi nhỏ : “Tỷ không phải sẽ định bỏ nhà đi đấy chứ ?”. Với sự thấu hiểu của hắn về tỷ mình, đây là chuyện rất có khả năng.

“Có gì mà không được ?”. Nàng không phải đối chuyện bỏ nhà ra đi, chỉ là nếu đó là việc tốt cho mình hay là người bên cạnh, thì nàng sẽ không ngại phải ra đi.

“Nàng không có cơ hội đó đâu.” Hướng Ngạo Thiên đột nhiên nói bên tai nàng, là lời hẹn ước, cũng là lời cảnh cáo. Hắn đã nghe nàng nói qua chuyện nhà nàng, không khó mà hiểu được trong tim nàng đang nghĩ gì, hắn đương nhiên không thể để cho nàng có cơ hội để chạy thoát khỏi hắn được.

“Nghe trộm người khác nói chuyện là hành vi không lịch sự chút nào.”Lăng Trúc bị dọa đến nhảy dựng lên giờ đang dùng hết sức mà trừng mắt với hắn.

“Ta đâu có nghe trộm.” Người học võ hầu hết đều có đôi tai rất mẫn cảm mà thôi.

“Đúng, là chàng chính đại quang minh mà nghe.” Hứ, nghe trộm thì là nghe trộm, còn tìm lý do nữa sao ?

“Tỷ, tỷ phu nói tỷ không có cơ hội kìa !”. Nói xong lại nghĩ Lăng Trúc này trước giờ luôn thích khiêu chiến giờ lại bỏ qua sao ?

Liếc hắn một cái,, trong mắt Lăng Trúc lóe ra một tia sáng, “Vậy thì cứ chờ mà xem !” Nàng hiểu ý của hắn nghĩa là hắn sẽ không bao giờ có tình cảm gì khác, nàng … …liệu có thể thật sự tin hắn được không ? ~


/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status