Trong không gian rộng lớn của chiếc limousine, một thân hình nho nhỏ cuộn người lại, ngồi chồm hổm đưa lưng về phía thiếu niên xinh đẹp, Dã cục cưng năm tuổi đang tức giận thở phì phì, bàn tay nhỏ đang lặng lẽ cấu xé tấm đệm da tinh xảo đắt tiền.
Anh đẹp trai…. Người xấu.
Làm cho mẹ và các cha không cần cục cưng nữa rồi…. Đại xấu xa….
Cô nhóc cố kìm nén cơn giận, đôi lông mày thanh tú dựng thẳng lên, ngồi chồm hổm, vùi đầu giương nanh múa vuốt, tự gặm nhấm nỗi đau quên hết mọi thứ xung quanh.
Mồ hôi lạnh….
Coi bộ, là đang đem tấm nệm cao cấp này coi như thiếu niên xinh đẹp kia dùng sức…. cấu xé….
Thiếu niên xinh đẹp khẽ nghiêng cặp chân thon dài, gõ gõ vào quyển sổ ghi chép, trông có vẻ rất nhàn nhã.
Dã cục cưng cấu xé một hồi, thấy mệt, bắt đầu chuyển sang dòm ngó lung tung, liếc mắt nhìn hắn một cái, rốt cuộc mệt mỏi, đặt mông ngồi xuống tấm đệm mới vừa bị nhóc chà đạp không thương tiếc, nhích trái nhích phải, bộ dáng không chút an phận, lắc lư cặp chân phục phịch, chà cho đến khi tấm đệm lấm đầy vết bẩn.
Thiếu niên xinh đẹp ngẩng đầu liếc mắt về phía cái kẻ đang sửa từ tư thế ngồi chồm hổm sang tư thế ngồi “đúng đắn” Dã cục cưng, ánh mắt ôn nhu hàm chứa ý cười, hắn khép sổ ghi chép lại, đưa tay lên ra hiệu cho tài xế Khánh Dương đang ngồi phía trước.
Tài xế ngồi thẳng dậy, điều chỉnh lại kính chiếu hậu, hướng với Dã cục cưng cung kính nói, “Tiểu thư đã ngồi ngay ngắn rồi, vậy tôi sẽ cho xe chạy.”
Dã cục cưng mếu máo, không thèm để ý tới hắn, nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ, bắt chước dáng điệu của người trưởng thành.
“Chi Nhược.”
“…..”
“Chi Nhược, nói chuyện với ca ca một lát, em không thích anh hả?”
“Dã cục cưng.”
“Em gọi là Chi Nhược, Hành Chi Nhược. Không thể lại tự xưng mình là Dã cục cưng.”
Dã cục cưng xoay mặt lại, đôi mày thanh tú nhíu lại, hai nắm tay nhỏ bé nắm chặt, nhìn trừng trừng vào thiếu niên xinh đẹp, vẻ mặt hung ác duy trì không được đến ba giây, rồi thì biểu tình thay đổi, chuyển sang chán nản, cái miệng đáng yêu của cô nhóc mếu máo, một lớp sương mù ẩm ướt phủ lên đôi mắt của nhóc, bộ dạng đáng thương làm cho ai nhìn thấy trái tim bất giác cũng đau theo, nhóc tuyệt vọng vặn xoắn tay áo, run rẩy thì thào, “…. Vẫn gọi là Dã cục cưng đi mà.”
Bàn tay của thiếu niên xinh đẹp đặt trên tay đệm, ngón tay khẽ run, khuôn mặt tuấn tú vẫn điềm tĩnh như trước, luồng mắt từ trên người cục cưng chậm rãi trượt qua khung cảnh trước mắt, hắn trầm tĩnh nói, “Nhớ kỹ, bắt đầu từ bây giờ em gọi là Hành Chi Nhược, anh là Hành Chi Thiên, là người thân duy nhất của em.”
Hừ
Dã cục cưng lập tức thu hồi bộ dạng đáng thương của mình lại, ngồi ngay ngắn, hai bàn tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, quật cường xoay đầu nhìn khung cảnh đang lướt nhanh bên ngoài cửa sổ.
Cha nhỏ…. Cục cưng thật nhớ cha.
Hai tay nhỏ bé của nhóc đang xoắn chặt lấy vạt áo. Đôi mắt của bé sáng rực, làm gì có một tia sương mù nào, cứ như thể cái hình ảnh đáng thương ngập tràn nước mắt ấy chỉ là ảo giác, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ bé đang cực kỳ tức giận.
Ngày thường chỉ cần cục cưng khóc, cha nhỏ sẽ lập tức dỗ dành, cha lớn cũng đau lòng, ngay cả mẹ cũng sẽ cống nạp cho nhóc bánh ngọt vòng donut mà nhóc thích nhất.
Nhưng….
Hắn lại dửng dưng, không thèm quan tâm, thằng nhóc xấu xa.
Quả nhiên là mẹ nói đúng, đàn ông càng đẹp, càng vô tình.
Dã cục cưng trong lòng một bên nghĩ, một bên gật đầu khẳng định.
Xem phong cảnh một hồi, Dã cục cưng nhàm chán rồi.
Nhóc cúi đầu, học theo bộ dạng của Hành Chi Thiên đặt tay lên tay đệm, động tác cực ngốc, thanh âm non nớt của trẻ con lúng búng vang lên, “Chi Thiên, anh sẽ cho em thường xuyên gặp mẹ với các cha được không?”
“Nếu Chi Nhược nghe lời, ca ca sẽ chấp thuận.”
“Nhưng anh đã đáp ứng mẹ, nói là cho cục cưng về thăm họ mà.”
“Một năm thăm một lần, hai năm, ba năm, cũng…. Có lẽ là mười năm thăm một lần.” (Dã man!! >_<)
Đôi chân mày thanh tú của Dã cục cưng lại một lần nữa dựng thẳng lên, đôi mắt đẫm lệ đáng thương nhìn hắn, hình như sắp khóc, nhưng nghẹn ngào cố nén trở lại, trực giác của trẻ con nói cho nhóc biết, chiêu này dùng với vị ca ca đẹp trai xấu xa kia là vô dụng, nhưng mà…. rất ủy khuất rồi….
Mẹ, cha lớn, cha nhỏ đem bán Dã cục cưng mất rồi.
“Ngoan, không khóc…..” Vòng tay ấm áp ôm lấy Dã cục cưng vào lòng, mùi hương thanh nhã, tươi mát, cảm giác thật ấm áp…. Dịu dàng nỉ non vào tai nhóc, “Chi Nhược, em sợ anh như thế sao, không muốn ở cùng anh sao, anh là anh trai của em.”
Anh là anh trai của em….
Anh trai….
Dã cục cưng buông tha cho đấu tranh giai cấp, vùi mình vào trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt nước mũi tèm lem ở trên áo sơmi của hắn cọ tới cọ lui, bận rộn hưởng thụ niềm vui của bản thân đến quên hết mọi thứ xung quanh.
Nước mũi…. chà nè….
Còn có hai hàng nước mắt, chà nè chà nè.
Hành Chi Thiên ôm chặt lấy nhóc. Mặc kệ cái đầu nhỏ không an phận kia đang ở chiếc áo sơ mi mới tinh của hắn tô vẽ loạn xạ.
Cậu trai nhỏ, cúi đầu ngắm nhìn thân ảnh xinh xắn trong lòng, đôi mắt sáng ngời lần đầu tiên lộ ra biểu cảm ngây ngô cùng vui sướng, đúng với tuổi của hắn.
Em gái,
Lần này thì nhóc không giãy dụa.
Hắn ôm em gái của mình.
Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy đôi mắt ngập tràn hạnh phúc cùng với khóe miệng hàm chứa ý cười của thiếu niên xinh đẹp kia, trong một lúc cảm thấy choáng váng, thiếu gia đã bao lâu không cười vui vẻ như thế…. Nhớ ngày đó, cậu ấy vẫn được lão gia bồi dưỡng với như là người nối nghiệp, giỏi giang lão thành không phù hợp với tuổi của một cậu bé, lúc này có thể giống như những đứa trẻ hàng xóm cười đến không hề tâm cơ.
Chiếc xe rung lắc một chút, dừng lại trước một tòa kiến trúc nguy nga, tráng lệ.
Tài xế cung kính bước xuống mở cửa xe.
Hành Chi Thiên tao nhã xuống xe, đưa một tay cẩn thận đỡ lấy Dã cục cưng.
Dã cục cưng lúng túng nghiêng đầu sang một bên, chụp lấy tay của hắn, đánh ‘chát’ một cái thanh âm thanh thúy vang lên, làm cho tài xế nhất thời lảo đảo, chân mềm nhũn thiếu chút nữa là ngã sấp xuống đất.
Hành Chi Thiên cũng không tức giận, chỉ là yên lặng xoa xoa mu bàn tay đã bị đánh đến đỏ hồng, lui về sau mấy bước, do dự, có chút lo lắng nhìn Dã cục cưng.
Dã cục cưng một mình đứng bên trong xe limousine, nhón chân cúi đầu thăm dò khoảng cách từ xe đến mặt đất, vẻ mặt đen xì.
Leo xuống….
Có vẻ không được hứa hẹn.
Biến đi….
Nhóc liếc mắt về phía độ cao, khoảng cách này…. Tâm lạnh lẽo, lăn xuống thế nào cũng ngã chết, không cẩn thận có thể tay nhỏ chân nhỏ còn bị nửa tàn phế à.
Mẹ nói, cô gái nhỏ phải học trở thành thục nữ.
Cha nhỏ nói, hãy biết khoan dung và độ lượng, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt.
Dã cục cưng ưỡn ngực, vẻ mặt thấy chết không sờn. Nhóc ngẩng mặt lên, nở một nụ cười cực kỳ đáng yêu, bắt chước bộ dạng của cún con giơ hai tay lên…. Hướng về phía Hành Chi Thiên…. Nghiêng người về trước, ôm…. Ôm một cái….
Lời thuyết minh: Mồ hôi lạnh…. Nhóc con này nhà ai nuôi vậy…. thật chẳng có nguyên tắc.
Hành Chi Thiên: Ta thích.
Anh đẹp trai…. Người xấu.
Làm cho mẹ và các cha không cần cục cưng nữa rồi…. Đại xấu xa….
Cô nhóc cố kìm nén cơn giận, đôi lông mày thanh tú dựng thẳng lên, ngồi chồm hổm, vùi đầu giương nanh múa vuốt, tự gặm nhấm nỗi đau quên hết mọi thứ xung quanh.
Mồ hôi lạnh….
Coi bộ, là đang đem tấm nệm cao cấp này coi như thiếu niên xinh đẹp kia dùng sức…. cấu xé….
Thiếu niên xinh đẹp khẽ nghiêng cặp chân thon dài, gõ gõ vào quyển sổ ghi chép, trông có vẻ rất nhàn nhã.
Dã cục cưng cấu xé một hồi, thấy mệt, bắt đầu chuyển sang dòm ngó lung tung, liếc mắt nhìn hắn một cái, rốt cuộc mệt mỏi, đặt mông ngồi xuống tấm đệm mới vừa bị nhóc chà đạp không thương tiếc, nhích trái nhích phải, bộ dáng không chút an phận, lắc lư cặp chân phục phịch, chà cho đến khi tấm đệm lấm đầy vết bẩn.
Thiếu niên xinh đẹp ngẩng đầu liếc mắt về phía cái kẻ đang sửa từ tư thế ngồi chồm hổm sang tư thế ngồi “đúng đắn” Dã cục cưng, ánh mắt ôn nhu hàm chứa ý cười, hắn khép sổ ghi chép lại, đưa tay lên ra hiệu cho tài xế Khánh Dương đang ngồi phía trước.
Tài xế ngồi thẳng dậy, điều chỉnh lại kính chiếu hậu, hướng với Dã cục cưng cung kính nói, “Tiểu thư đã ngồi ngay ngắn rồi, vậy tôi sẽ cho xe chạy.”
Dã cục cưng mếu máo, không thèm để ý tới hắn, nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ, bắt chước dáng điệu của người trưởng thành.
“Chi Nhược.”
“…..”
“Chi Nhược, nói chuyện với ca ca một lát, em không thích anh hả?”
“Dã cục cưng.”
“Em gọi là Chi Nhược, Hành Chi Nhược. Không thể lại tự xưng mình là Dã cục cưng.”
Dã cục cưng xoay mặt lại, đôi mày thanh tú nhíu lại, hai nắm tay nhỏ bé nắm chặt, nhìn trừng trừng vào thiếu niên xinh đẹp, vẻ mặt hung ác duy trì không được đến ba giây, rồi thì biểu tình thay đổi, chuyển sang chán nản, cái miệng đáng yêu của cô nhóc mếu máo, một lớp sương mù ẩm ướt phủ lên đôi mắt của nhóc, bộ dạng đáng thương làm cho ai nhìn thấy trái tim bất giác cũng đau theo, nhóc tuyệt vọng vặn xoắn tay áo, run rẩy thì thào, “…. Vẫn gọi là Dã cục cưng đi mà.”
Bàn tay của thiếu niên xinh đẹp đặt trên tay đệm, ngón tay khẽ run, khuôn mặt tuấn tú vẫn điềm tĩnh như trước, luồng mắt từ trên người cục cưng chậm rãi trượt qua khung cảnh trước mắt, hắn trầm tĩnh nói, “Nhớ kỹ, bắt đầu từ bây giờ em gọi là Hành Chi Nhược, anh là Hành Chi Thiên, là người thân duy nhất của em.”
Hừ
Dã cục cưng lập tức thu hồi bộ dạng đáng thương của mình lại, ngồi ngay ngắn, hai bàn tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, quật cường xoay đầu nhìn khung cảnh đang lướt nhanh bên ngoài cửa sổ.
Cha nhỏ…. Cục cưng thật nhớ cha.
Hai tay nhỏ bé của nhóc đang xoắn chặt lấy vạt áo. Đôi mắt của bé sáng rực, làm gì có một tia sương mù nào, cứ như thể cái hình ảnh đáng thương ngập tràn nước mắt ấy chỉ là ảo giác, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ bé đang cực kỳ tức giận.
Ngày thường chỉ cần cục cưng khóc, cha nhỏ sẽ lập tức dỗ dành, cha lớn cũng đau lòng, ngay cả mẹ cũng sẽ cống nạp cho nhóc bánh ngọt vòng donut mà nhóc thích nhất.
Nhưng….
Hắn lại dửng dưng, không thèm quan tâm, thằng nhóc xấu xa.
Quả nhiên là mẹ nói đúng, đàn ông càng đẹp, càng vô tình.
Dã cục cưng trong lòng một bên nghĩ, một bên gật đầu khẳng định.
Xem phong cảnh một hồi, Dã cục cưng nhàm chán rồi.
Nhóc cúi đầu, học theo bộ dạng của Hành Chi Thiên đặt tay lên tay đệm, động tác cực ngốc, thanh âm non nớt của trẻ con lúng búng vang lên, “Chi Thiên, anh sẽ cho em thường xuyên gặp mẹ với các cha được không?”
“Nếu Chi Nhược nghe lời, ca ca sẽ chấp thuận.”
“Nhưng anh đã đáp ứng mẹ, nói là cho cục cưng về thăm họ mà.”
“Một năm thăm một lần, hai năm, ba năm, cũng…. Có lẽ là mười năm thăm một lần.” (Dã man!! >_<)
Đôi chân mày thanh tú của Dã cục cưng lại một lần nữa dựng thẳng lên, đôi mắt đẫm lệ đáng thương nhìn hắn, hình như sắp khóc, nhưng nghẹn ngào cố nén trở lại, trực giác của trẻ con nói cho nhóc biết, chiêu này dùng với vị ca ca đẹp trai xấu xa kia là vô dụng, nhưng mà…. rất ủy khuất rồi….
Mẹ, cha lớn, cha nhỏ đem bán Dã cục cưng mất rồi.
“Ngoan, không khóc…..” Vòng tay ấm áp ôm lấy Dã cục cưng vào lòng, mùi hương thanh nhã, tươi mát, cảm giác thật ấm áp…. Dịu dàng nỉ non vào tai nhóc, “Chi Nhược, em sợ anh như thế sao, không muốn ở cùng anh sao, anh là anh trai của em.”
Anh là anh trai của em….
Anh trai….
Dã cục cưng buông tha cho đấu tranh giai cấp, vùi mình vào trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt nước mũi tèm lem ở trên áo sơmi của hắn cọ tới cọ lui, bận rộn hưởng thụ niềm vui của bản thân đến quên hết mọi thứ xung quanh.
Nước mũi…. chà nè….
Còn có hai hàng nước mắt, chà nè chà nè.
Hành Chi Thiên ôm chặt lấy nhóc. Mặc kệ cái đầu nhỏ không an phận kia đang ở chiếc áo sơ mi mới tinh của hắn tô vẽ loạn xạ.
Cậu trai nhỏ, cúi đầu ngắm nhìn thân ảnh xinh xắn trong lòng, đôi mắt sáng ngời lần đầu tiên lộ ra biểu cảm ngây ngô cùng vui sướng, đúng với tuổi của hắn.
Em gái,
Lần này thì nhóc không giãy dụa.
Hắn ôm em gái của mình.
Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy đôi mắt ngập tràn hạnh phúc cùng với khóe miệng hàm chứa ý cười của thiếu niên xinh đẹp kia, trong một lúc cảm thấy choáng váng, thiếu gia đã bao lâu không cười vui vẻ như thế…. Nhớ ngày đó, cậu ấy vẫn được lão gia bồi dưỡng với như là người nối nghiệp, giỏi giang lão thành không phù hợp với tuổi của một cậu bé, lúc này có thể giống như những đứa trẻ hàng xóm cười đến không hề tâm cơ.
Chiếc xe rung lắc một chút, dừng lại trước một tòa kiến trúc nguy nga, tráng lệ.
Tài xế cung kính bước xuống mở cửa xe.
Hành Chi Thiên tao nhã xuống xe, đưa một tay cẩn thận đỡ lấy Dã cục cưng.
Dã cục cưng lúng túng nghiêng đầu sang một bên, chụp lấy tay của hắn, đánh ‘chát’ một cái thanh âm thanh thúy vang lên, làm cho tài xế nhất thời lảo đảo, chân mềm nhũn thiếu chút nữa là ngã sấp xuống đất.
Hành Chi Thiên cũng không tức giận, chỉ là yên lặng xoa xoa mu bàn tay đã bị đánh đến đỏ hồng, lui về sau mấy bước, do dự, có chút lo lắng nhìn Dã cục cưng.
Dã cục cưng một mình đứng bên trong xe limousine, nhón chân cúi đầu thăm dò khoảng cách từ xe đến mặt đất, vẻ mặt đen xì.
Leo xuống….
Có vẻ không được hứa hẹn.
Biến đi….
Nhóc liếc mắt về phía độ cao, khoảng cách này…. Tâm lạnh lẽo, lăn xuống thế nào cũng ngã chết, không cẩn thận có thể tay nhỏ chân nhỏ còn bị nửa tàn phế à.
Mẹ nói, cô gái nhỏ phải học trở thành thục nữ.
Cha nhỏ nói, hãy biết khoan dung và độ lượng, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt.
Dã cục cưng ưỡn ngực, vẻ mặt thấy chết không sờn. Nhóc ngẩng mặt lên, nở một nụ cười cực kỳ đáng yêu, bắt chước bộ dạng của cún con giơ hai tay lên…. Hướng về phía Hành Chi Thiên…. Nghiêng người về trước, ôm…. Ôm một cái….
Lời thuyết minh: Mồ hôi lạnh…. Nhóc con này nhà ai nuôi vậy…. thật chẳng có nguyên tắc.
Hành Chi Thiên: Ta thích.
/58
|