Thời gian trôi qua thật nhanh, hôm nay đã là ngày Hà My xuất viện, cô tung tăng như một đưa trẻ từ sáng đến giờ cười nói liên tục, Lâm cũng lắc đầu chào thua cô luôn, thấy My chơi đùa quá Lâm nhẹ nhàng nhắc cô
-Chơi ít thôi,mai mốt khỏe hẳn rồi chơi tiếp, lỡ có chuyện gì thì khổ đó
-Kệ em, em khỏe như trâu vầy, à hay là anh sợ phải chăm sóc em thêm nên nói thế
Lâm chỉ biết cười trừ, lúc nào cãi nhau My cũng là người thắng thế, nghĩ lại anh thấy mình thật hạnh phúc khi có người con gái này bên cạnh nhưng liệu đó có phải là tình yêu hay chỉ là thói quen Lâm chưa thể trả lời được, ở cô có những tính cách mà Diệp không có được, vui tươi hồn nhiên, nhín hảnh, Diệp thì chững chạc ,tình cảm, luôn yếu đuối khi ở bên anh, có xua đi những dòng ý nghĩ tội lỗi đang nhen nhóm trong đầu, không thể, mình không thể lại đem hai người ra so sánh với nhau như thế , nhìn ra phía ban công bệnh viện Hà My vẫn còn đang cười đùa vui vẻ với những chú nhóc , anh thấy tâm trạng rối bời, mình phải làm sao cho cân bằng tình cảm giữa hai người phụ nữ ,một hiện tại một đã khuất bây giờ
Nhận tờ quyết định chính thức xuất viện trên tay, Lâm và My vui vẻ chào tạm biệt mọi người, xong đâu đó họ tiến ra cổng bệnh viện,Trang cũng vừa đến kịp,nở nụ cười tươi cô tiến đến đưa bó hoa ly vàng ra chúc mừng Hà My
-May quá, còn kịp, chúc mừng em ra viện
-cảm ơn chị ,sao chị biết…
-Anh Lâm nói chớ ai, cái anh này cũng kỳ ghê,người ta nằm viện cả tháng trời mà giờ này mới báo với em là sao ,Trang trách móc
-Ủa hai người quen nhau à, My ngạc nhiên
-Ảnh là khách hàng quen của chị
-À…,My tỏ vẻ thấu hiểu nhưng ánh mắt cô cũng thoáng đăm chiêu như suy nghĩ đến một vấn đề nào đó
Lâm lịch sự mời cả ba người đi ăn trưa, từ chối không được nên Trang cũng đồng ý, bữa trưa nhanh gọn không cao lương mỹ vị không nhà hàng sang trọng nhưng ấm áp không khí bạn bè, suốt buổi ăn cả ba cười đùa vui vẻ, Trang kể chuyện về chuyến đi du lịch thú vị của mình, My thì kể về quá trình nằm viện, ….., cuối buổi Trang xin phép về trước ,khi đi cô không quên nói nhỏ vào tai Hà My”anh Lâm là người tốt hiếm có, ráng mà gìn giữ nhan em”,và Hà My cười itnh nghịch “em biết rồi,cám ơn chị”
………………………………………
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 25 của Trang, cũng như mọi năm nó không có gì nổi bật, không có tiệc tùng xa hoa, lãng phí, chỉ có những buổi vui chơi ở hàng quán ven đường do tụi bạn khởi xướng, năm nay, các bạn cô đã lần lượt theo chàng về dinh hết rồi, không biết có còn nhớ đến sinh nhật cô không,tự thưởng cho mình một ngày nghỉ ,Trang lang thang khắp các cửa hàng siêu thị để chọn quà cho mình, cô cảm thấy cuộc sống của mình thật vô vị, mẹ cô thường bảo con gái sinh vào mùa mưa là rất hay khóc và yếu đuối, Trang lại sinh đúng vào một đêm mưa tầm tã như thế là đúng rồi,lần quần mãi một hồi lâu ,cuối cùng Trang cũng chọn được cho mình một món quà, một chiếc móc chìa khóa đôi hình trái tim rất xinh xắn ,cẩn thận gói vào hộp, Trang dự định sẽ cất giữ nó đến khi nào tìm được một nửa của mình cô sẽ trao tặng cho người ấy, không biết là đến bao giờ nhưng cô có lòng tin và hi vọng ngày đó sẽ không còn xa
Lại mưa,một cơn mưa rất to là đằng khác, như mọi hôm cô lại không có áo mưa, đứng nép dưới cửa của siêu thị cô lại bồi hồi nhớ đến Văn, nhớ đến cái hẹn bị Văn cho leo cây ướt sũng và bệnh mất mấy ngày, mãi đến sau này cô mới biết hôm đó Văn lỗi hẹn là do chạy đến bên Thư, mỉm cười cay đắng, cố áp sát chiếc túi xách vào người cho đỡ ướt, một bóng hình quen thuộc lướt qua trước mặt Trang, cố mở to mắt để xem mình không nhìn lầm, bao nhiêu nhớ nhung lại ùa về khi Văn xuất hiện, Trang không có can đảm chạy đến bên Văn nói hững lời nhớ thương mà cô đang cất dấu bởi dẫu sao Trang cũng là con gái, đạo đức và tính cách của người con gái phương đông không cho phép cô làm điều đó, hơn nữa văn không phải đi một mình người sánh bước bên Văn khong ai khác là Quỳnh Thư, họ đang nói chuyện rất vui vẻ, Thư khoác vai Văn rất tình tứ, vội quay mặt đi chỗ khác để họ không nhận ra mình mà khóe măt Trang cay cay,Văn vẫn vô tình lướt nhanh qua Trang mà không hề hay biết sự có mặt của cô, không thể chịu đựng được nữa ,Trang cố chạy thật nhanh trong màn mưa trắng xóa để ra về, tại sao,tại sao con đã cố quên mà ông trời lại nỡ đôi xử với con như vậy ,chẳng lẽ kíp trước con là người con gái bội bạc hay sao mà kíp này con phải lãnh hậu quả…..trong màn mưa trắng xóa một cánh tay rắn chắc bất ngờ kép Trang lại, Trang không còn tâm trí để ngước nhìn xem người đó là ai, chỉ biết tựa đầu vào vai anh khóc đến ngon lành, khóc như chưa bao giờ được khóc.Một giọng nói trần ấm vang lên khiến Trang giật nảy mình buông vội người đàn ông đó ra
-Tình yêu mà em đã chọn chỉ có thế thôi sao?
-Anh Nguyên, tại sao anh lại ở đây?
- Trang không cần biết điều đó, trước đây tôi đã từ bỏ em vì hắn, rồi lại hối hận, từng dùng thủ đoạn để có em, nhưng rồi bị em phát hiện tôi đã buôn tay, nhưng kết quả là thế này sao, em nói đi, tại sao, em đã không chọn tôi thì ít nhất cũng phải có được hạnh phúc chứ
-Anh hiểu lầm rồi, em và anh ấy không có gì cả, chúng em chỉ là bạn
-Bạn mà em phải khổ vì hắn như thế này ư?,
-Mặc kệ em, buông em ra, em muốn về…
Trang cố giãy dụa Nguyên cương quyết không cho Trang đi, những hạt mưa vô tình tuôn rơi càng lúc càng mạnh ,hai con người hai nỗi đau đang xan xẻ cho nhau ,họ cứ đừng như thế như không màn đến thiên nhiên khắc nghiệt , họ đâu biết rằng hình ảnh ấy đã lọt vào mắc của Văn, anh đau khổ ,tim anh nhói đau lên thành tiếng, thì ra cô cũng như bao người con gái khác, tôi thật thất vọng về em quá Trang à.
Tại quán cà phê Như Nguyệt, Nguyên đang ngồi đối diện với Trang,qua những lời kể của anh, sau khi rời khỏi IC anh đã đầu quân cho Lan Anh nhưng được một thời gian thấy môi trường làm việc quá khắt nghiệt và thủ đoạn nên anh đã tự ý rút lui,ngày đầu đến đó anh luôn bị khinh miệt bởi ai cũng biết anh vừa rời khỏi IC, đối thủ cạnh trang chính của Lan Anh, anh đã rất hối hận vì hành động nông nỗi của mình nhưng anh không còn mặt mũi nào gặp lại Trang gặp lại các đồng nghiệp trong công ty, hiện nay anh đang làm quản lý cho công ty SoBoc một công ty may mặc của Thái Lan có chi nhánh tại Việt Nam tuy không bằng IC nhưng cũng là quá đủ đối với một người phản bội như anh,Trang ngồi chăm chú lắng nghe Nguyên kể, cô cũng nhận thấy sự hối hận và biết lỗi in rõ trên khuôn mặt của anh, suy nghĩ một lúc cô nói
-Anh về lại IC đi, chỗ của anh còn trống đó, từ ngày anh đi chị Nga chưa thay ai vào cả
-Nhưng anh, anh không dám ,anh không xứng
-Em chưa nói với ai về chuyện hôm trước đâu, em hiểu mà, hơn nữa anh cũng đã tự nhận ra lỗi của mình, em sẽ bỏ qua cho anh,
-CÁm ơn em, nhưng anh sẽ không trở về đó đâu
-Tùy ý anh thối, em không có ép
Nguyên lôi trong túi áo ra một hộp quà nhỏ nhắn màu đỏ, được thắt dây nơ hồng, nhẹ nhàng đẩy về phía Trang
-Chúc mừng sinh nhật em
Trang thoáng ngỡ ngàng không ngờ Nguyên vẫn còn nhớ đến sinh nhật của cô, đây là lần đầu tiên có một người bạn khác giới tặng quà cho cô vào ngày sinh nhật, vui cũng có nhưng cảm giác này không trọn vẹn, nhận lấy món quà của Nguyên cô mở ra ,là một đôi hoa tai bằng đá ruby ,thoáng ngập ngừng cô đưa trả Nguyên
-Em không dám nhận món quà lớn thế này đâu,
-Em cứ cầml ấy, coi như giữ dùm anh, khi nào anh cần anh sẽ đòi lại
Trang cũng phải bật cười vì cách nói dí dỏm của Nguyên, ai đời tặng quà sinh nhật mà đi đòi lại chứ,thế là cô đành nhận, Nguyên còn dí dỏm nói nửa thật nửa đùa
-Anh có thể típ tục theo đuổi em không?
-Không được? Trang phá lên cười
Nguyên cũng cười theo ,ngoài kia đám mây giông xám xịt vẫn chưa tan, những hạt mưa có vẻ như nhẹ lại, Trang chào Nguyên ra về, lòng cô lại nặng trĩu một nỗi buồn , cho xe chạy chậm chạp qua các con phố, mùi rác thải bốc len nồng nặc trên các con đường khiến cô ớn nhợn, mưa là thế, đường phố trở nên dơ hơn, hi vọng hết đợt mưa này sẽ có đợt ánh nắng hiếm hoi trong mùa đông lạnh giá năm nay
.
……………………………………………
12h đêm ,Trang vẫn không ngủ được hình ảnh Văn và Thư lúc nhìu cứ hiện lên trong đầu cô liên tục dù cô không muốn, vớ lấy cái điện thoại có rất nhìu tin nhắn chúc mừng sinh nhật của các bạn, trong đó có con Uyên, nó bảo bận đi Hà Nội nên không thể đến chúc mừng cô được ,toàn là viện cớ đang vi vu với chồng thì có, hey dù sao người ta cũng có niềm vui của riêng mình trách sao được chỉ đời cô đơn là khổ,Vy cũng nhắn tin chúc mừng, tệ hơn nừa là Khánh ,đến cả sinh nhật em gái mà không có lấy một món quà, lại đi chơi giờ này chưa về nữa chứ, Trang thầm ghen ty với Vy ,mặc dù tuổi đời còn trẻ nhưng Vy đã có một tình yêu rất đẹp với một người đàn ông rất tốt tất nhiên rồi, Khánh là anh Trang mà,cố trùm chiếc chăn lên kín đầu, dỗ dỗ giấc ngủ trang đã thiu thiu, điện thoại lại vang lên, bực mình vì có kẻ phá hoại cô thô bạo bắt máy mà không thèm nhòm số
-Alo
-Vân Trang cô là đồ xấu xa
Nhận ra giọng Văn Trang giật nảy mình,nhìn lại số đúng rồi là số của Văn, tại sao mình lại bất cẩn như vậy chứ,vội vàng cúp máy, tim cô đập lên thình thịch,điện thoại lại reo lên không ngừng,Trang sợ hãi dấu nó dưới gối, trong mơ hồ cô nhận ra hình như anh đang say, cố lắc đầu xua đi ,cô lại trùm kín mền, trời bên ngoài vẫn còn mưa, một viên sỏi từ đâu tán vào ô kính mỏng kèm theo một giọng nói như đang gào thét vang lên
-Vân Trang, cô xuống đây cho tôi
Sợ hãi Trang cố định hình xem tiếng nói phát ra từ đâu, nhìn vào điện thoại ,rõ ràng cô đã tắt nguồn, hay là, lật đật chạy ra mở cửa sổ, nhìn xuống đường, Văn đang đứng bên chiếc ô tô của mình, người ướt sũng nước mưa trên tay càm trai rượu hạng nặng miệng không ngừng trách móc Trang, cô lặng người , tại sao anh ta lại đến đây, vào giờ này chứ, định quay vào mặc kệ Văn nhưng nhìn bộ quần áo đang thấm dính vào da thịt ,cơ thể đang run lên bần bật của Văn ,cô không kiềm được lòng ,một phần cũng sợ mẹ sẽ thức giấc thì biết ăn nói sao đây, đóng cửa sổ vớ vội lấy cây dù, cô tức tốc chạy xuống
Mở cánh cổng ,Trang nhìn Văn, anh cũng hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của cô, khóe mắt anh hằn lên sự đau khổ, môi anh run run, từ từ tiến lại gần Trang, giơ cây dù ra che cho anh ,Trang gằn giọng
-Anh điên hả, tại saio giờ này còn đến đây?
Hất phăng cây dù trên tay Trang, Văn lảo đảo xuýt ngã, nắm chặt lấy tay cô anh quát
-Cô là thứ con gái gì hả,tôi là người đàn ông thứ mấy cô muốn típ cận, cô nói đi, văn đưa tay lắt mạnh vai Trang,Bực tức cộng đau nhưng Trang vãn cố bình tĩnh
-Anh nói gì? Tôi không hiểu
-Cô còn định giả vờ đến khi nào nữa, thì ra mấy ngày qua cô tránh tôi để đi hẹn hò với thằng khác, đồ cáo già
Cảm thấy bị xúc phạm, cô Trang dùng hết sức hất tay Văn ra, tát thẳng vào mặt anh một cái
-Tôi không ngờ anh là kẻ không hiểu chuyện như vậy ,nửa đêm say sỉn như thế này chạy đến nhục mạ tôi, anh xem tôi là cái gì hả, cút, cút ngay ,nhanh không tôi gọi công an
Văn cười cay đắng, đưa chai rượu lên tu một hơi dài anh típ tục
-Vân Trang ,cô được lắm, ha ha ha ha
Một tràng cười được phát ra từ Văn, anh vứt chai rượu loạng choạng lên xe lái đi, Trang đứng nhìn theo mà nước mắt tuôn như mưa, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra tại sao Văn lại đối xử với cô như vậy …. như không còn cảm giác của cái lạnh cô lững thững bước vào nhà mặc cho mưa đang tuôn sối sả vào mặt.
-Chơi ít thôi,mai mốt khỏe hẳn rồi chơi tiếp, lỡ có chuyện gì thì khổ đó
-Kệ em, em khỏe như trâu vầy, à hay là anh sợ phải chăm sóc em thêm nên nói thế
Lâm chỉ biết cười trừ, lúc nào cãi nhau My cũng là người thắng thế, nghĩ lại anh thấy mình thật hạnh phúc khi có người con gái này bên cạnh nhưng liệu đó có phải là tình yêu hay chỉ là thói quen Lâm chưa thể trả lời được, ở cô có những tính cách mà Diệp không có được, vui tươi hồn nhiên, nhín hảnh, Diệp thì chững chạc ,tình cảm, luôn yếu đuối khi ở bên anh, có xua đi những dòng ý nghĩ tội lỗi đang nhen nhóm trong đầu, không thể, mình không thể lại đem hai người ra so sánh với nhau như thế , nhìn ra phía ban công bệnh viện Hà My vẫn còn đang cười đùa vui vẻ với những chú nhóc , anh thấy tâm trạng rối bời, mình phải làm sao cho cân bằng tình cảm giữa hai người phụ nữ ,một hiện tại một đã khuất bây giờ
Nhận tờ quyết định chính thức xuất viện trên tay, Lâm và My vui vẻ chào tạm biệt mọi người, xong đâu đó họ tiến ra cổng bệnh viện,Trang cũng vừa đến kịp,nở nụ cười tươi cô tiến đến đưa bó hoa ly vàng ra chúc mừng Hà My
-May quá, còn kịp, chúc mừng em ra viện
-cảm ơn chị ,sao chị biết…
-Anh Lâm nói chớ ai, cái anh này cũng kỳ ghê,người ta nằm viện cả tháng trời mà giờ này mới báo với em là sao ,Trang trách móc
-Ủa hai người quen nhau à, My ngạc nhiên
-Ảnh là khách hàng quen của chị
-À…,My tỏ vẻ thấu hiểu nhưng ánh mắt cô cũng thoáng đăm chiêu như suy nghĩ đến một vấn đề nào đó
Lâm lịch sự mời cả ba người đi ăn trưa, từ chối không được nên Trang cũng đồng ý, bữa trưa nhanh gọn không cao lương mỹ vị không nhà hàng sang trọng nhưng ấm áp không khí bạn bè, suốt buổi ăn cả ba cười đùa vui vẻ, Trang kể chuyện về chuyến đi du lịch thú vị của mình, My thì kể về quá trình nằm viện, ….., cuối buổi Trang xin phép về trước ,khi đi cô không quên nói nhỏ vào tai Hà My”anh Lâm là người tốt hiếm có, ráng mà gìn giữ nhan em”,và Hà My cười itnh nghịch “em biết rồi,cám ơn chị”
………………………………………
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 25 của Trang, cũng như mọi năm nó không có gì nổi bật, không có tiệc tùng xa hoa, lãng phí, chỉ có những buổi vui chơi ở hàng quán ven đường do tụi bạn khởi xướng, năm nay, các bạn cô đã lần lượt theo chàng về dinh hết rồi, không biết có còn nhớ đến sinh nhật cô không,tự thưởng cho mình một ngày nghỉ ,Trang lang thang khắp các cửa hàng siêu thị để chọn quà cho mình, cô cảm thấy cuộc sống của mình thật vô vị, mẹ cô thường bảo con gái sinh vào mùa mưa là rất hay khóc và yếu đuối, Trang lại sinh đúng vào một đêm mưa tầm tã như thế là đúng rồi,lần quần mãi một hồi lâu ,cuối cùng Trang cũng chọn được cho mình một món quà, một chiếc móc chìa khóa đôi hình trái tim rất xinh xắn ,cẩn thận gói vào hộp, Trang dự định sẽ cất giữ nó đến khi nào tìm được một nửa của mình cô sẽ trao tặng cho người ấy, không biết là đến bao giờ nhưng cô có lòng tin và hi vọng ngày đó sẽ không còn xa
Lại mưa,một cơn mưa rất to là đằng khác, như mọi hôm cô lại không có áo mưa, đứng nép dưới cửa của siêu thị cô lại bồi hồi nhớ đến Văn, nhớ đến cái hẹn bị Văn cho leo cây ướt sũng và bệnh mất mấy ngày, mãi đến sau này cô mới biết hôm đó Văn lỗi hẹn là do chạy đến bên Thư, mỉm cười cay đắng, cố áp sát chiếc túi xách vào người cho đỡ ướt, một bóng hình quen thuộc lướt qua trước mặt Trang, cố mở to mắt để xem mình không nhìn lầm, bao nhiêu nhớ nhung lại ùa về khi Văn xuất hiện, Trang không có can đảm chạy đến bên Văn nói hững lời nhớ thương mà cô đang cất dấu bởi dẫu sao Trang cũng là con gái, đạo đức và tính cách của người con gái phương đông không cho phép cô làm điều đó, hơn nữa văn không phải đi một mình người sánh bước bên Văn khong ai khác là Quỳnh Thư, họ đang nói chuyện rất vui vẻ, Thư khoác vai Văn rất tình tứ, vội quay mặt đi chỗ khác để họ không nhận ra mình mà khóe măt Trang cay cay,Văn vẫn vô tình lướt nhanh qua Trang mà không hề hay biết sự có mặt của cô, không thể chịu đựng được nữa ,Trang cố chạy thật nhanh trong màn mưa trắng xóa để ra về, tại sao,tại sao con đã cố quên mà ông trời lại nỡ đôi xử với con như vậy ,chẳng lẽ kíp trước con là người con gái bội bạc hay sao mà kíp này con phải lãnh hậu quả…..trong màn mưa trắng xóa một cánh tay rắn chắc bất ngờ kép Trang lại, Trang không còn tâm trí để ngước nhìn xem người đó là ai, chỉ biết tựa đầu vào vai anh khóc đến ngon lành, khóc như chưa bao giờ được khóc.Một giọng nói trần ấm vang lên khiến Trang giật nảy mình buông vội người đàn ông đó ra
-Tình yêu mà em đã chọn chỉ có thế thôi sao?
-Anh Nguyên, tại sao anh lại ở đây?
- Trang không cần biết điều đó, trước đây tôi đã từ bỏ em vì hắn, rồi lại hối hận, từng dùng thủ đoạn để có em, nhưng rồi bị em phát hiện tôi đã buôn tay, nhưng kết quả là thế này sao, em nói đi, tại sao, em đã không chọn tôi thì ít nhất cũng phải có được hạnh phúc chứ
-Anh hiểu lầm rồi, em và anh ấy không có gì cả, chúng em chỉ là bạn
-Bạn mà em phải khổ vì hắn như thế này ư?,
-Mặc kệ em, buông em ra, em muốn về…
Trang cố giãy dụa Nguyên cương quyết không cho Trang đi, những hạt mưa vô tình tuôn rơi càng lúc càng mạnh ,hai con người hai nỗi đau đang xan xẻ cho nhau ,họ cứ đừng như thế như không màn đến thiên nhiên khắc nghiệt , họ đâu biết rằng hình ảnh ấy đã lọt vào mắc của Văn, anh đau khổ ,tim anh nhói đau lên thành tiếng, thì ra cô cũng như bao người con gái khác, tôi thật thất vọng về em quá Trang à.
Tại quán cà phê Như Nguyệt, Nguyên đang ngồi đối diện với Trang,qua những lời kể của anh, sau khi rời khỏi IC anh đã đầu quân cho Lan Anh nhưng được một thời gian thấy môi trường làm việc quá khắt nghiệt và thủ đoạn nên anh đã tự ý rút lui,ngày đầu đến đó anh luôn bị khinh miệt bởi ai cũng biết anh vừa rời khỏi IC, đối thủ cạnh trang chính của Lan Anh, anh đã rất hối hận vì hành động nông nỗi của mình nhưng anh không còn mặt mũi nào gặp lại Trang gặp lại các đồng nghiệp trong công ty, hiện nay anh đang làm quản lý cho công ty SoBoc một công ty may mặc của Thái Lan có chi nhánh tại Việt Nam tuy không bằng IC nhưng cũng là quá đủ đối với một người phản bội như anh,Trang ngồi chăm chú lắng nghe Nguyên kể, cô cũng nhận thấy sự hối hận và biết lỗi in rõ trên khuôn mặt của anh, suy nghĩ một lúc cô nói
-Anh về lại IC đi, chỗ của anh còn trống đó, từ ngày anh đi chị Nga chưa thay ai vào cả
-Nhưng anh, anh không dám ,anh không xứng
-Em chưa nói với ai về chuyện hôm trước đâu, em hiểu mà, hơn nữa anh cũng đã tự nhận ra lỗi của mình, em sẽ bỏ qua cho anh,
-CÁm ơn em, nhưng anh sẽ không trở về đó đâu
-Tùy ý anh thối, em không có ép
Nguyên lôi trong túi áo ra một hộp quà nhỏ nhắn màu đỏ, được thắt dây nơ hồng, nhẹ nhàng đẩy về phía Trang
-Chúc mừng sinh nhật em
Trang thoáng ngỡ ngàng không ngờ Nguyên vẫn còn nhớ đến sinh nhật của cô, đây là lần đầu tiên có một người bạn khác giới tặng quà cho cô vào ngày sinh nhật, vui cũng có nhưng cảm giác này không trọn vẹn, nhận lấy món quà của Nguyên cô mở ra ,là một đôi hoa tai bằng đá ruby ,thoáng ngập ngừng cô đưa trả Nguyên
-Em không dám nhận món quà lớn thế này đâu,
-Em cứ cầml ấy, coi như giữ dùm anh, khi nào anh cần anh sẽ đòi lại
Trang cũng phải bật cười vì cách nói dí dỏm của Nguyên, ai đời tặng quà sinh nhật mà đi đòi lại chứ,thế là cô đành nhận, Nguyên còn dí dỏm nói nửa thật nửa đùa
-Anh có thể típ tục theo đuổi em không?
-Không được? Trang phá lên cười
Nguyên cũng cười theo ,ngoài kia đám mây giông xám xịt vẫn chưa tan, những hạt mưa có vẻ như nhẹ lại, Trang chào Nguyên ra về, lòng cô lại nặng trĩu một nỗi buồn , cho xe chạy chậm chạp qua các con phố, mùi rác thải bốc len nồng nặc trên các con đường khiến cô ớn nhợn, mưa là thế, đường phố trở nên dơ hơn, hi vọng hết đợt mưa này sẽ có đợt ánh nắng hiếm hoi trong mùa đông lạnh giá năm nay
.
……………………………………………
12h đêm ,Trang vẫn không ngủ được hình ảnh Văn và Thư lúc nhìu cứ hiện lên trong đầu cô liên tục dù cô không muốn, vớ lấy cái điện thoại có rất nhìu tin nhắn chúc mừng sinh nhật của các bạn, trong đó có con Uyên, nó bảo bận đi Hà Nội nên không thể đến chúc mừng cô được ,toàn là viện cớ đang vi vu với chồng thì có, hey dù sao người ta cũng có niềm vui của riêng mình trách sao được chỉ đời cô đơn là khổ,Vy cũng nhắn tin chúc mừng, tệ hơn nừa là Khánh ,đến cả sinh nhật em gái mà không có lấy một món quà, lại đi chơi giờ này chưa về nữa chứ, Trang thầm ghen ty với Vy ,mặc dù tuổi đời còn trẻ nhưng Vy đã có một tình yêu rất đẹp với một người đàn ông rất tốt tất nhiên rồi, Khánh là anh Trang mà,cố trùm chiếc chăn lên kín đầu, dỗ dỗ giấc ngủ trang đã thiu thiu, điện thoại lại vang lên, bực mình vì có kẻ phá hoại cô thô bạo bắt máy mà không thèm nhòm số
-Alo
-Vân Trang cô là đồ xấu xa
Nhận ra giọng Văn Trang giật nảy mình,nhìn lại số đúng rồi là số của Văn, tại sao mình lại bất cẩn như vậy chứ,vội vàng cúp máy, tim cô đập lên thình thịch,điện thoại lại reo lên không ngừng,Trang sợ hãi dấu nó dưới gối, trong mơ hồ cô nhận ra hình như anh đang say, cố lắc đầu xua đi ,cô lại trùm kín mền, trời bên ngoài vẫn còn mưa, một viên sỏi từ đâu tán vào ô kính mỏng kèm theo một giọng nói như đang gào thét vang lên
-Vân Trang, cô xuống đây cho tôi
Sợ hãi Trang cố định hình xem tiếng nói phát ra từ đâu, nhìn vào điện thoại ,rõ ràng cô đã tắt nguồn, hay là, lật đật chạy ra mở cửa sổ, nhìn xuống đường, Văn đang đứng bên chiếc ô tô của mình, người ướt sũng nước mưa trên tay càm trai rượu hạng nặng miệng không ngừng trách móc Trang, cô lặng người , tại sao anh ta lại đến đây, vào giờ này chứ, định quay vào mặc kệ Văn nhưng nhìn bộ quần áo đang thấm dính vào da thịt ,cơ thể đang run lên bần bật của Văn ,cô không kiềm được lòng ,một phần cũng sợ mẹ sẽ thức giấc thì biết ăn nói sao đây, đóng cửa sổ vớ vội lấy cây dù, cô tức tốc chạy xuống
Mở cánh cổng ,Trang nhìn Văn, anh cũng hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của cô, khóe mắt anh hằn lên sự đau khổ, môi anh run run, từ từ tiến lại gần Trang, giơ cây dù ra che cho anh ,Trang gằn giọng
-Anh điên hả, tại saio giờ này còn đến đây?
Hất phăng cây dù trên tay Trang, Văn lảo đảo xuýt ngã, nắm chặt lấy tay cô anh quát
-Cô là thứ con gái gì hả,tôi là người đàn ông thứ mấy cô muốn típ cận, cô nói đi, văn đưa tay lắt mạnh vai Trang,Bực tức cộng đau nhưng Trang vãn cố bình tĩnh
-Anh nói gì? Tôi không hiểu
-Cô còn định giả vờ đến khi nào nữa, thì ra mấy ngày qua cô tránh tôi để đi hẹn hò với thằng khác, đồ cáo già
Cảm thấy bị xúc phạm, cô Trang dùng hết sức hất tay Văn ra, tát thẳng vào mặt anh một cái
-Tôi không ngờ anh là kẻ không hiểu chuyện như vậy ,nửa đêm say sỉn như thế này chạy đến nhục mạ tôi, anh xem tôi là cái gì hả, cút, cút ngay ,nhanh không tôi gọi công an
Văn cười cay đắng, đưa chai rượu lên tu một hơi dài anh típ tục
-Vân Trang ,cô được lắm, ha ha ha ha
Một tràng cười được phát ra từ Văn, anh vứt chai rượu loạng choạng lên xe lái đi, Trang đứng nhìn theo mà nước mắt tuôn như mưa, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra tại sao Văn lại đối xử với cô như vậy …. như không còn cảm giác của cái lạnh cô lững thững bước vào nhà mặc cho mưa đang tuôn sối sả vào mặt.
/41
|