Niên Tích Thành và Thịnh Thư đáp xuống sân bay Ngurah Rai ở Bali, nhìn Thịnh Thư tung tăng chạy đi lấy hành lý mà Niên Tích Thành chỉ biết cười. Anh muốn cô như vậy, lúc nào cũng vui vẻ không cần nghĩ ngợi nhiều thứ, ở bên anh là được.
Hai người sẽ ở tại một resort cạnh biển, Niên Tích Thành đã mua lại nó lúc sắp kết hôn để chuẩn bị cho chuyến đi
nay.
Khung cảnh tại resort nơi hai người ở là một thiên đường thực sự, với những căn villa bằng gỗ nằm sát bờ biển và được bao quanh bởi hoa sứ thơm ngát. Niên Tích Thành chọn cho hai người một villa biệt lập, có hồ bơi riêng nhìn ra đại dương mềnh mông. Sau khi ổn định hành lý, anh kéo Thịnh Thư ra ngoài, cười nói:
"Đã đến thiên đường thì phải tận hưởng đúng không?"
Thịnh Thư nhìn cảnh sắc rực rỡ xung quanh, trái tim ngập tràn niềm vui và bình yên. Cô nắm lấy tay anh, cả hai bước xuống bãi cát trắng, chân trần chạm vào lớp cát mềm mịn. Họ dạo bước, cùng nhau ngắm nhìn biển xanh sóng vỗ. Mặt trời bắt đầu ngả về phía chân trời, ráng chiều hồng phớt bao phủ bầu trời, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Thịnh Thư cười nhẹ, tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh.
Cô ngồi tựa vào lòng anh, bàn tay anh kéo cô lại gần mình.
" Sao the?"
"Người ta bị mệt" cô nói
" Hửm? Mệt làm sao?"
"Anh...hay chúng ta ở lại đây luôn nhỉ? Em không muốn phải đối mặt với mớ rắc rối kia đâu..."
Niên Tích Thành siết chặt vòng tay ôm lấy Thịnh Thư, ánh mắt dịu dàng khi nhìn vào cô. Anh hiểu những gì cô đang trải qua, sự căng thẳng và áp lực từ gia tộc và những mối quan hệ phức tạp vẫn đeo bám không ngừng. Khế vuốt nhẹ tóc cô, anh trầm giọng đáp:
"Anh cũng muốn như vậy, thật đấy. Ở đây cùng em, quên hết mọi thứ và chỉ tận hưởng sự yên bình. Nhưng...".
Anh ngừng lại
"có những chuyện chúng ta phải đối mặt, dù muốn hay không. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, bảo vệ em, cùng em vượt qua tất cả."
Thịnh Thư ngước lên nhìn anh, ánh mắt pha lẫn sự cảm kích và chút băn khoăn.
"Em không muốn thấy anh phải khổ sở vì những chuyện đó. Em chỉ mong có thể sống một cuộc sống bình dị bên anh."
"Chúng ta sẽ có cuộc sống đó, anh hứa" anh khẳng định chắc chắn, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên để cô nhìn vào mắt anh.
"Chỉ là không phải lúc này. Nhưng anh hứa, chúng ta sẽ có một gia đình nhỏ, nơi chỉ có em và anh, nơi không có ai làm phiền."
Cảm giác an toàn và ấm áp từ lời nói của Niên Tích Thành giúp xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng Thịnh Thư. Cô khẽ mỉm cười, tựa đầu vào ngực anh một lần nữa, lẳng nghe nhịp tim anh đập đều đều. Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy, khi họ cảm nhận được sự kết nối sâu sắc và niềm tin lẫn nhau.
"Anh hứa rồi đó nhé?" Thịnh Thư thì thầm, giọng nói đầy tin tưởng.
Niên Tích Thành khẽ gật đầu, ánh mắt anh lấp lánh niềm hứa hẹn.
"Anh hứa. Bất kể có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ ở bên em."
Sau một ngày dài khám phá Bali, Thịnh Thư và Niên Tích Thành quay trở lại resort khi trời đã ngả tối. Đêm đó, họ quyết định sẽ tự mình khám phá khu chợ đêm gần đó để thưởng thức không khí Bali về đêm.
Niên Tích Thành nắm tay Thịnh Thư, cả hai bước ra đường, hòa mình vào dòng người nhộn nhịp. Những gian hàng lấp lánh ánh đèn với đủ loại hàng hóa và đồ ăn địa phương khiến cô thích thú. Họ cùng dừng chân ở một quầy đồ ăn đường phố, cùng nhau thử món sate nướng thơm phức, cười nói vui vẻ. Trong một khoảnh khắc, cô mải nhìn những gian hàng đồ lưu niệm với ánh mắt thích thú, Niên Tích Thành hơi lùi lại phía sau để nghe điện thoại từ trợ lý.
"Em sẽ dạo quanh một chút nhé!" Thịnh Thư mỉm cười với anh rồi bước đến một gian hàng bày biện những vòng hoa và chuỗi hạt thủ công. Anh khẽ gật đầu, tiếp tục cuộc điện thoại ngắn, ánh mắt vẫn dõi theo cô từ xa.
Nhưng khi anh kết thúc cuộc gọi và quay lại tìm Thịnh Thư, cô đã không còn ở chỗ cũ. Anh nhíu mày, bước nhanh về phía quầy hàng nơi cô đứng. Thời điểm đó, cô vẫn còn mải ngắm nghía và trò chuyện với chủ quầy mà không để ý mình đang dần lạc khỏi dòng người. Khi nhìn xung quanh để quay về chỗ Niên Tích Thành, cô mới nhận ra mình đã rời xa tẩm mắt anh.
Lúc này, một người đàn ông lịch thiệp trong bộ đồ vest đen bước tới, giọng nói lịch sự:
"Cô là Thịnh Thư phải không? Xin lỗi đã làm phiền, tôi được phái đến để đưa cô đến một địa điểm bí mật, một món quà bất ngờ từ Niên Tích Thành."
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng trước thái độ chuyên nghiệp và vẻ ngoài đáng tin cậy của người đàn ông, cô nghĩ đây có thể là một phần trong kế hoạch bất ngờ của Niên Tích Thành, anh vốn thường xuyên tạo những điều thú vị cho cô. Người đàn ông chỉ tay về phía chiếc xe đang chờ sẵn gần đó.
Nhưng khi cô bước đến gần chiếc xe, cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong lòng. Trước khi kịp phản ứng, một bàn tay bất ngờ đánh ngất cô, kéo cô vào xe. Cửa xe đóng sầm lại, và chiếc xe phóng đi nhanh chóng, lẫn vào dòng xe cộ đềm khuya.
Lúc này Niên Tích Thành mới vội vàng chạy khắp nơi tìm kiếm. Anh hỏi thăm những người xung quanh nhưng không ai nhớ đã thấy Thịnh Thư đi hướng nào. Nhân viên của chợ đêm cũng không có thêm thông tin gì, và anh bắt đầu thực sự lo lắng. Anh gọi vào điện thoại của cô nhưng chỉ nghe tiếng chuông đồ dài, không ai bắt máy.
Niên Tích Thành chạy khắp chợ đêm, gọi tên Thịnh Thư đến khản cả giọng. Mỗi giây phút trôi qua mà không có tung tích của cô, đầu óc anh như muốn nổ tung. Từng suy nghĩ đan xen giữa lo lắng, hối hận và tức giận, anh tự trách bản thân vì đã rời mắt khỏi cô dù chỉ trong một khoảnh khắc.
Anh nhanh chóng gọi cho trợ lý, giọng lạc đi trong cơn hoảng loạn:
"Huy động mọi người! Phải tìm được Thịnh Thư bằng mọi giá. Tra hết camera khu vực này, và chuẩn bị phương án liên lạc với cảnh sát nếu cần."
Trong khi đó, bên trong chiếc xe lao vun vút giữa màn đêm, Thịnh Thư mê man, đầu óc choáng váng. Cảm giác yếu ớt xâm chiếm từng tế bào, đôi mắt cô cố gắng mở ra nhưng chỉ thấy mọi thứ mờ mịt, như bị phủ bởi một màn sương dày đặc. Cô cố gắng nhớ lại mọi thứ, nhưng chỉ nhớ lờ mờ người đàn ông lạ mặt và câu nói rằng anh ta được Niên Tích Thành phái đến.
Hai người sẽ ở tại một resort cạnh biển, Niên Tích Thành đã mua lại nó lúc sắp kết hôn để chuẩn bị cho chuyến đi
nay.
Khung cảnh tại resort nơi hai người ở là một thiên đường thực sự, với những căn villa bằng gỗ nằm sát bờ biển và được bao quanh bởi hoa sứ thơm ngát. Niên Tích Thành chọn cho hai người một villa biệt lập, có hồ bơi riêng nhìn ra đại dương mềnh mông. Sau khi ổn định hành lý, anh kéo Thịnh Thư ra ngoài, cười nói:
"Đã đến thiên đường thì phải tận hưởng đúng không?"
Thịnh Thư nhìn cảnh sắc rực rỡ xung quanh, trái tim ngập tràn niềm vui và bình yên. Cô nắm lấy tay anh, cả hai bước xuống bãi cát trắng, chân trần chạm vào lớp cát mềm mịn. Họ dạo bước, cùng nhau ngắm nhìn biển xanh sóng vỗ. Mặt trời bắt đầu ngả về phía chân trời, ráng chiều hồng phớt bao phủ bầu trời, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Thịnh Thư cười nhẹ, tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh.
Cô ngồi tựa vào lòng anh, bàn tay anh kéo cô lại gần mình.
" Sao the?"
"Người ta bị mệt" cô nói
" Hửm? Mệt làm sao?"
"Anh...hay chúng ta ở lại đây luôn nhỉ? Em không muốn phải đối mặt với mớ rắc rối kia đâu..."
Niên Tích Thành siết chặt vòng tay ôm lấy Thịnh Thư, ánh mắt dịu dàng khi nhìn vào cô. Anh hiểu những gì cô đang trải qua, sự căng thẳng và áp lực từ gia tộc và những mối quan hệ phức tạp vẫn đeo bám không ngừng. Khế vuốt nhẹ tóc cô, anh trầm giọng đáp:
"Anh cũng muốn như vậy, thật đấy. Ở đây cùng em, quên hết mọi thứ và chỉ tận hưởng sự yên bình. Nhưng...".
Anh ngừng lại
"có những chuyện chúng ta phải đối mặt, dù muốn hay không. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, bảo vệ em, cùng em vượt qua tất cả."
Thịnh Thư ngước lên nhìn anh, ánh mắt pha lẫn sự cảm kích và chút băn khoăn.
"Em không muốn thấy anh phải khổ sở vì những chuyện đó. Em chỉ mong có thể sống một cuộc sống bình dị bên anh."
"Chúng ta sẽ có cuộc sống đó, anh hứa" anh khẳng định chắc chắn, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên để cô nhìn vào mắt anh.
"Chỉ là không phải lúc này. Nhưng anh hứa, chúng ta sẽ có một gia đình nhỏ, nơi chỉ có em và anh, nơi không có ai làm phiền."
Cảm giác an toàn và ấm áp từ lời nói của Niên Tích Thành giúp xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng Thịnh Thư. Cô khẽ mỉm cười, tựa đầu vào ngực anh một lần nữa, lẳng nghe nhịp tim anh đập đều đều. Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy, khi họ cảm nhận được sự kết nối sâu sắc và niềm tin lẫn nhau.
"Anh hứa rồi đó nhé?" Thịnh Thư thì thầm, giọng nói đầy tin tưởng.
Niên Tích Thành khẽ gật đầu, ánh mắt anh lấp lánh niềm hứa hẹn.
"Anh hứa. Bất kể có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ ở bên em."
Sau một ngày dài khám phá Bali, Thịnh Thư và Niên Tích Thành quay trở lại resort khi trời đã ngả tối. Đêm đó, họ quyết định sẽ tự mình khám phá khu chợ đêm gần đó để thưởng thức không khí Bali về đêm.
Niên Tích Thành nắm tay Thịnh Thư, cả hai bước ra đường, hòa mình vào dòng người nhộn nhịp. Những gian hàng lấp lánh ánh đèn với đủ loại hàng hóa và đồ ăn địa phương khiến cô thích thú. Họ cùng dừng chân ở một quầy đồ ăn đường phố, cùng nhau thử món sate nướng thơm phức, cười nói vui vẻ. Trong một khoảnh khắc, cô mải nhìn những gian hàng đồ lưu niệm với ánh mắt thích thú, Niên Tích Thành hơi lùi lại phía sau để nghe điện thoại từ trợ lý.
"Em sẽ dạo quanh một chút nhé!" Thịnh Thư mỉm cười với anh rồi bước đến một gian hàng bày biện những vòng hoa và chuỗi hạt thủ công. Anh khẽ gật đầu, tiếp tục cuộc điện thoại ngắn, ánh mắt vẫn dõi theo cô từ xa.
Nhưng khi anh kết thúc cuộc gọi và quay lại tìm Thịnh Thư, cô đã không còn ở chỗ cũ. Anh nhíu mày, bước nhanh về phía quầy hàng nơi cô đứng. Thời điểm đó, cô vẫn còn mải ngắm nghía và trò chuyện với chủ quầy mà không để ý mình đang dần lạc khỏi dòng người. Khi nhìn xung quanh để quay về chỗ Niên Tích Thành, cô mới nhận ra mình đã rời xa tẩm mắt anh.
Lúc này, một người đàn ông lịch thiệp trong bộ đồ vest đen bước tới, giọng nói lịch sự:
"Cô là Thịnh Thư phải không? Xin lỗi đã làm phiền, tôi được phái đến để đưa cô đến một địa điểm bí mật, một món quà bất ngờ từ Niên Tích Thành."
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng trước thái độ chuyên nghiệp và vẻ ngoài đáng tin cậy của người đàn ông, cô nghĩ đây có thể là một phần trong kế hoạch bất ngờ của Niên Tích Thành, anh vốn thường xuyên tạo những điều thú vị cho cô. Người đàn ông chỉ tay về phía chiếc xe đang chờ sẵn gần đó.
Nhưng khi cô bước đến gần chiếc xe, cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong lòng. Trước khi kịp phản ứng, một bàn tay bất ngờ đánh ngất cô, kéo cô vào xe. Cửa xe đóng sầm lại, và chiếc xe phóng đi nhanh chóng, lẫn vào dòng xe cộ đềm khuya.
Lúc này Niên Tích Thành mới vội vàng chạy khắp nơi tìm kiếm. Anh hỏi thăm những người xung quanh nhưng không ai nhớ đã thấy Thịnh Thư đi hướng nào. Nhân viên của chợ đêm cũng không có thêm thông tin gì, và anh bắt đầu thực sự lo lắng. Anh gọi vào điện thoại của cô nhưng chỉ nghe tiếng chuông đồ dài, không ai bắt máy.
Niên Tích Thành chạy khắp chợ đêm, gọi tên Thịnh Thư đến khản cả giọng. Mỗi giây phút trôi qua mà không có tung tích của cô, đầu óc anh như muốn nổ tung. Từng suy nghĩ đan xen giữa lo lắng, hối hận và tức giận, anh tự trách bản thân vì đã rời mắt khỏi cô dù chỉ trong một khoảnh khắc.
Anh nhanh chóng gọi cho trợ lý, giọng lạc đi trong cơn hoảng loạn:
"Huy động mọi người! Phải tìm được Thịnh Thư bằng mọi giá. Tra hết camera khu vực này, và chuẩn bị phương án liên lạc với cảnh sát nếu cần."
Trong khi đó, bên trong chiếc xe lao vun vút giữa màn đêm, Thịnh Thư mê man, đầu óc choáng váng. Cảm giác yếu ớt xâm chiếm từng tế bào, đôi mắt cô cố gắng mở ra nhưng chỉ thấy mọi thứ mờ mịt, như bị phủ bởi một màn sương dày đặc. Cô cố gắng nhớ lại mọi thứ, nhưng chỉ nhớ lờ mờ người đàn ông lạ mặt và câu nói rằng anh ta được Niên Tích Thành phái đến.
/62
|