“Em không đi cắt tóc!” Mặc bộ quần áo này, còn không bị bọn A Kiện cười chết sao?
“Ánh mắt của người khác lại không thể làm cơm ăn…” Anh xã không quá đồng ý.
“Không làm cơm ăn được, lại có thể làm nước uống.” Người có thể một tuần không ăn cơm, cũng không thể một tuần không uống nước, điều ấy là anh xã nói với em. Có đôi khi buổi tối bị em quấn lấy, anh liền kể cho em chuyện ngày xưa trong quân ngũ, nghe xong mà lòng em kinh hãi. Vốn ngủ không được, nghe xong biến thành hoàn toàn mất ngủ. Sau đó, anh không kể cho em nghe nữa. Kết quả anh không nói, em càng ngủ không được. Anh xã khó xử nắm mũi em, vẻ mặt không kiên nhẫn nói:
“Em chính là cái tổ tông~”
Kỳ thật, ai là tổ tông của ai còn không nhất định đâu!
Anh xã nhìn em thật sự không muốn mặc bộ quần áo này cho nhiều người thấy, cuối cùng không thể không thỏa hiệp lái xe về nhà.
“Anh hôm nay cho phép em tùy tiện ăn mặc.”
Anh xã nói một câu làm em bay lên mây.
Em vừa ngân nga vừa mặc vào áo len cổ chữ V cỡ M, phía dưới mặc đồ lót giữ ấm thêm vớ màu đen, cuối cùng đi boot quá gối. Quấn một vòng khăn quanh cổ, đội thêm mũ cùng bộ, cuối cùng mặc vào chiếc áo khoác ngắn bằng nhung, em say sưa nhìn cô gái trẻ trung đáng yêu lại không mất khêu gợi trong gương một phen mới xuống lầu. Anh xã rõ ràng trước mắt sáng ngời, vừa nhìn thấy em chỉ đi một tầng tất chân, mày liền nhíu lại. Anh còn chưa mở miệng, mẹ chồng đã lên tiếng:
“Ôi Bảo Bối, con đây là không bệnh tự chuốc lấy phiền phức sao? Trời lạnh như thế, ra ngoài mặc dày thêm chút! Đừng ỷ vào tuổi trẻ muốn làm gì thì làm, chờ già đi chỉ biết khó chịu!” Mẹ chồng tuy nói chuyện hơi khó nghe, cũng phát ra từ nội tâm đau lòng em. Em vẫn biết thế, bởi vì vẻ mặt hiện tại của mẹ y hệt mẹ ruột em.
“Mẹ~ bên trong con còn mặc thêm một cái áo giữ ấm nữa! Hơn nữa con cũng không ra ngoài trời, xuống xe liền vào cửa hàng cắt tóc, bên trong còn bật điều hòa rất ấm!”
Em đi quanh mẹ chồng trình diễn một phen, cuối cùng mẹ bảo người giúp việc lấy một chiếc áo khoác len dài đến mắt cá chân em mà lần trước chị cả để quên, bao em kín mít từ trong ra ngoài mới cho vợ chồng em ra ngoài, vẹn cả đôi đường. Đi đến salon em liền cởi áo ngoài ra cho anh xã cầm.
Em đi vào trong nháy mắt, rõ ràng cảm giác được không ít ánh mắt sáng ngời, ngay cả A Kiện cũng nói với em:
“Hôm nay hình tượng rất ổn, về sau cần trường kì giữ trạng thái như vậy…”
Nhưng mà, khi em bỏ mũ xuống, em nhìn thấy trong gương A Kiện đến cả môi cũng run rẩy.
“Em, em…. em đến tột cùng là bao lâu rồi không cắt tóc?!!!” Thanh âm run run của A Kiện có chút bén nhọn. Có thể thấy được, anh ta thật sự đã bị đả kích lớn.
“Lúc trước bận quá, không có thời gian để ý tới. Vẫn để như cũ, sửa kiểu không cắt.”
A Kiện vẻ mặt xanh mét chạy vòng quanh em hai giờ, mới đem một người phụ nữ lôi thôi đã kết hôn trở về cô gái hoạt bát thanh xuân tịnh lệ.
“Nếu em cứ thế này, anh sẽ không quản em!” A Kiện ghét nhất những người không để ý tới kiểu tóc của mình, em phạm vào tối kị của anh ta.
“Tiểu nữ hiểu được, tiểu nữ hiểu được!”
Anh xã nhìn tới nhìn lui em mấy lần, lần này trả tiền còn cảm thấy mĩ mãn.
Năm mới đến, em theo đuôi anh xã giúp anh dán câu đối treo đèn lồng. Nhà mẹ đẻ đã không còn những phong tục kia, em chỉ có thể nhìn thấy trên ti vi. Nhưng mà bố mẹ chồng phi thường để ý đến mấy việc này. Cho nên, anh xã cũng đi ra ngoài bất chấp giá rét đông lạnh.
Em bị anh xã bao thành hình tròn mới cho phép đi sau anh nhảy nhót. Dán câu đối trong nhà xong, anh xã lại tận chức tận trách lái xe đến nhà mẹ đẻ em, từ trong ra ngoài đều là ánh đèn đỏ đỏ hồng hồng, Bảo Bảo cùng Bối Bối cùng em đều thấy mới mẻ , ba mẹ mừng rỡ cười đến mang tai .Ngày hai mươi chín, vợ chồng về nhà mẹ đẻ ăn cơm, em nấu chính, anh xã giúp một tay. Vì chưa biết em đã học nấu ăn, Bảo Bảo cùng Bối Bối sắc mặt thật “phấn khích”, hết đỏ lại xanh còn thêm chút đen.
Thế mà chờ đồ ăn dọn lên bàn xong, hai đứa nhóc ăn đến lang thôn hổ yết, ăn khỏe nhất nhà. Càng đáng giận là, làm fan trung thành của anh xã, Bảo Bảo ăn xong lau miệng, vô cùng nịnh nọt nói với anh xã:
“Anh rể, không nghĩ anh còn có tài này! Giỏi quá!”
Dám quên công lao của em, đánh nha! Em gái bị em đánh đến liên tục cầu xin tha thứ mới không thể không thừa nhận đồ ăn là do em làm. Mẹ mẹ thật vui mừng nói:
“Bảo Bối nhi rốt cục trưởng thành, đều đã nấu cơm.”
Em rõ ràng nhìn thấy trong mắt mẹ lóe lên nước mắt, không biết là cao hứng hay là…
Ba ba trầm mặc một lúc lâu sau mới đặt tay lên vai anh xã, trầm trầm nói:
“Anh nên đối xử tốt với Bảo Bối nhi nhà chúng ta!”
Buổi chiều cùng mẹ mẹ làm há cảo, buổi tối ăn xong há cảo hai vợ chồng mới về nhà. Nhớ tới vẻ mặt ba ba lúc ăn há cảo em liền cảm thấy ánh mắt ê ẩm. Ba ba cắn một miếng há cảo liền nói một câu: Con gái tôi làm.
“Vất vả em.” Buổi tối đi ngủ anh xã vuốt ve vết chai trên tay em, thản nhiên mở miệng.
“Vậy anh phải tốt với em hơn chút.”
Em nghiêng người ngồi trên bụng anh xã, lấy phong thái nữ vương nhìn hắn.
Kết quả, người ta nghiêng người, em nháy mắt lại biến thành tiểu nô tỳ khúm núm, mặc cho chủ nhân ép buộc [T__T]
Anh xã tựa hồ không quá thích hôn môi, mỗi lần * triều xong em đều nhịn không được quấn quít lấy anh muốn anh hôn. Anh cũng là không chiếu lệ, hôn thực thành thật. Em nghĩ, em chính là thích bộ dạng thành thật của anh.
Anh hôn thật thoải mái, kết quả hôn hôn em liền thiếp đi. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, em hỏng mất phát hiện em chảy nước miếng lên cổ anh xã. Sắc mặt anh xã còn thực bình thường, không chút thay đổi. Kết quả chờ anh xã ra khỏi phòng tắm liền lập tức cắn cắn lên cái cổ mềm mại của em hai miếng, để lại vài dấu hồng mười phần ái muội.
Ngày ba mươi nhiệm vụ duy nhất của em là làm há cảo … Làm há cảo cho cả nhà. Anh xã tay khỏe , giúp em nhào bột.
“Ôi, đàn ông con trai sao có thể nhào bột đâu?” Mẹ chồng nhịn không được.
“Hiện tại không phải đều như vậy? Ngọc Sơn còn nấu cơm quét tước vệ sinh mỗi ngày.” Bố chồng nói đỡ. Ngọc Sơn, chính là anh rể cả tao nhã như ngọc . Không biết tay nghề nấu ăn hiện tại của anh ấy thế nào?
“Mẹ, tay vợ con bé thế kia, mệt chặt đứt cũng không ra một mẻ há cảo. Tay con to khỏe, phát huy ưu thế được!” Anh xã vung tay lên, lau bột mì dính trên mặt, làm cho gương mặt ngày thường vốn nghiêm túc trở nên đặc biệt nghịch ngợm, ngay cả mẹ chồng đều nhịn không được nở nụ cười.
Em cảm thấy, chúng mình vẫn sẽ tiếp tục hài hòa như vậy. Khi em giúp anh xã lau vết bột mì trên mặt, ý tưởng này kiên định là thế.
“Ánh mắt của người khác lại không thể làm cơm ăn…” Anh xã không quá đồng ý.
“Không làm cơm ăn được, lại có thể làm nước uống.” Người có thể một tuần không ăn cơm, cũng không thể một tuần không uống nước, điều ấy là anh xã nói với em. Có đôi khi buổi tối bị em quấn lấy, anh liền kể cho em chuyện ngày xưa trong quân ngũ, nghe xong mà lòng em kinh hãi. Vốn ngủ không được, nghe xong biến thành hoàn toàn mất ngủ. Sau đó, anh không kể cho em nghe nữa. Kết quả anh không nói, em càng ngủ không được. Anh xã khó xử nắm mũi em, vẻ mặt không kiên nhẫn nói:
“Em chính là cái tổ tông~”
Kỳ thật, ai là tổ tông của ai còn không nhất định đâu!
Anh xã nhìn em thật sự không muốn mặc bộ quần áo này cho nhiều người thấy, cuối cùng không thể không thỏa hiệp lái xe về nhà.
“Anh hôm nay cho phép em tùy tiện ăn mặc.”
Anh xã nói một câu làm em bay lên mây.
Em vừa ngân nga vừa mặc vào áo len cổ chữ V cỡ M, phía dưới mặc đồ lót giữ ấm thêm vớ màu đen, cuối cùng đi boot quá gối. Quấn một vòng khăn quanh cổ, đội thêm mũ cùng bộ, cuối cùng mặc vào chiếc áo khoác ngắn bằng nhung, em say sưa nhìn cô gái trẻ trung đáng yêu lại không mất khêu gợi trong gương một phen mới xuống lầu. Anh xã rõ ràng trước mắt sáng ngời, vừa nhìn thấy em chỉ đi một tầng tất chân, mày liền nhíu lại. Anh còn chưa mở miệng, mẹ chồng đã lên tiếng:
“Ôi Bảo Bối, con đây là không bệnh tự chuốc lấy phiền phức sao? Trời lạnh như thế, ra ngoài mặc dày thêm chút! Đừng ỷ vào tuổi trẻ muốn làm gì thì làm, chờ già đi chỉ biết khó chịu!” Mẹ chồng tuy nói chuyện hơi khó nghe, cũng phát ra từ nội tâm đau lòng em. Em vẫn biết thế, bởi vì vẻ mặt hiện tại của mẹ y hệt mẹ ruột em.
“Mẹ~ bên trong con còn mặc thêm một cái áo giữ ấm nữa! Hơn nữa con cũng không ra ngoài trời, xuống xe liền vào cửa hàng cắt tóc, bên trong còn bật điều hòa rất ấm!”
Em đi quanh mẹ chồng trình diễn một phen, cuối cùng mẹ bảo người giúp việc lấy một chiếc áo khoác len dài đến mắt cá chân em mà lần trước chị cả để quên, bao em kín mít từ trong ra ngoài mới cho vợ chồng em ra ngoài, vẹn cả đôi đường. Đi đến salon em liền cởi áo ngoài ra cho anh xã cầm.
Em đi vào trong nháy mắt, rõ ràng cảm giác được không ít ánh mắt sáng ngời, ngay cả A Kiện cũng nói với em:
“Hôm nay hình tượng rất ổn, về sau cần trường kì giữ trạng thái như vậy…”
Nhưng mà, khi em bỏ mũ xuống, em nhìn thấy trong gương A Kiện đến cả môi cũng run rẩy.
“Em, em…. em đến tột cùng là bao lâu rồi không cắt tóc?!!!” Thanh âm run run của A Kiện có chút bén nhọn. Có thể thấy được, anh ta thật sự đã bị đả kích lớn.
“Lúc trước bận quá, không có thời gian để ý tới. Vẫn để như cũ, sửa kiểu không cắt.”
A Kiện vẻ mặt xanh mét chạy vòng quanh em hai giờ, mới đem một người phụ nữ lôi thôi đã kết hôn trở về cô gái hoạt bát thanh xuân tịnh lệ.
“Nếu em cứ thế này, anh sẽ không quản em!” A Kiện ghét nhất những người không để ý tới kiểu tóc của mình, em phạm vào tối kị của anh ta.
“Tiểu nữ hiểu được, tiểu nữ hiểu được!”
Anh xã nhìn tới nhìn lui em mấy lần, lần này trả tiền còn cảm thấy mĩ mãn.
Năm mới đến, em theo đuôi anh xã giúp anh dán câu đối treo đèn lồng. Nhà mẹ đẻ đã không còn những phong tục kia, em chỉ có thể nhìn thấy trên ti vi. Nhưng mà bố mẹ chồng phi thường để ý đến mấy việc này. Cho nên, anh xã cũng đi ra ngoài bất chấp giá rét đông lạnh.
Em bị anh xã bao thành hình tròn mới cho phép đi sau anh nhảy nhót. Dán câu đối trong nhà xong, anh xã lại tận chức tận trách lái xe đến nhà mẹ đẻ em, từ trong ra ngoài đều là ánh đèn đỏ đỏ hồng hồng, Bảo Bảo cùng Bối Bối cùng em đều thấy mới mẻ , ba mẹ mừng rỡ cười đến mang tai .Ngày hai mươi chín, vợ chồng về nhà mẹ đẻ ăn cơm, em nấu chính, anh xã giúp một tay. Vì chưa biết em đã học nấu ăn, Bảo Bảo cùng Bối Bối sắc mặt thật “phấn khích”, hết đỏ lại xanh còn thêm chút đen.
Thế mà chờ đồ ăn dọn lên bàn xong, hai đứa nhóc ăn đến lang thôn hổ yết, ăn khỏe nhất nhà. Càng đáng giận là, làm fan trung thành của anh xã, Bảo Bảo ăn xong lau miệng, vô cùng nịnh nọt nói với anh xã:
“Anh rể, không nghĩ anh còn có tài này! Giỏi quá!”
Dám quên công lao của em, đánh nha! Em gái bị em đánh đến liên tục cầu xin tha thứ mới không thể không thừa nhận đồ ăn là do em làm. Mẹ mẹ thật vui mừng nói:
“Bảo Bối nhi rốt cục trưởng thành, đều đã nấu cơm.”
Em rõ ràng nhìn thấy trong mắt mẹ lóe lên nước mắt, không biết là cao hứng hay là…
Ba ba trầm mặc một lúc lâu sau mới đặt tay lên vai anh xã, trầm trầm nói:
“Anh nên đối xử tốt với Bảo Bối nhi nhà chúng ta!”
Buổi chiều cùng mẹ mẹ làm há cảo, buổi tối ăn xong há cảo hai vợ chồng mới về nhà. Nhớ tới vẻ mặt ba ba lúc ăn há cảo em liền cảm thấy ánh mắt ê ẩm. Ba ba cắn một miếng há cảo liền nói một câu: Con gái tôi làm.
“Vất vả em.” Buổi tối đi ngủ anh xã vuốt ve vết chai trên tay em, thản nhiên mở miệng.
“Vậy anh phải tốt với em hơn chút.”
Em nghiêng người ngồi trên bụng anh xã, lấy phong thái nữ vương nhìn hắn.
Kết quả, người ta nghiêng người, em nháy mắt lại biến thành tiểu nô tỳ khúm núm, mặc cho chủ nhân ép buộc [T__T]
Anh xã tựa hồ không quá thích hôn môi, mỗi lần * triều xong em đều nhịn không được quấn quít lấy anh muốn anh hôn. Anh cũng là không chiếu lệ, hôn thực thành thật. Em nghĩ, em chính là thích bộ dạng thành thật của anh.
Anh hôn thật thoải mái, kết quả hôn hôn em liền thiếp đi. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, em hỏng mất phát hiện em chảy nước miếng lên cổ anh xã. Sắc mặt anh xã còn thực bình thường, không chút thay đổi. Kết quả chờ anh xã ra khỏi phòng tắm liền lập tức cắn cắn lên cái cổ mềm mại của em hai miếng, để lại vài dấu hồng mười phần ái muội.
Ngày ba mươi nhiệm vụ duy nhất của em là làm há cảo … Làm há cảo cho cả nhà. Anh xã tay khỏe , giúp em nhào bột.
“Ôi, đàn ông con trai sao có thể nhào bột đâu?” Mẹ chồng nhịn không được.
“Hiện tại không phải đều như vậy? Ngọc Sơn còn nấu cơm quét tước vệ sinh mỗi ngày.” Bố chồng nói đỡ. Ngọc Sơn, chính là anh rể cả tao nhã như ngọc . Không biết tay nghề nấu ăn hiện tại của anh ấy thế nào?
“Mẹ, tay vợ con bé thế kia, mệt chặt đứt cũng không ra một mẻ há cảo. Tay con to khỏe, phát huy ưu thế được!” Anh xã vung tay lên, lau bột mì dính trên mặt, làm cho gương mặt ngày thường vốn nghiêm túc trở nên đặc biệt nghịch ngợm, ngay cả mẹ chồng đều nhịn không được nở nụ cười.
Em cảm thấy, chúng mình vẫn sẽ tiếp tục hài hòa như vậy. Khi em giúp anh xã lau vết bột mì trên mặt, ý tưởng này kiên định là thế.
/66
|