Chương đầu tiên đã ra lò các nàng nhé! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Chương 1: (1) Thờì gian đổi mới: 16 -02-2014 15:00:02 số chữ: 4352 (Mình để nguyên tiêu đề của tác giả nhé)
Reng reng reng. . . . . .
Chuông tan học vang lên, các học sinh tiểu học tan trường.
Doãn Tuyết Lâm cùng bạn nữ thân thật vui vẻ cùng đi ra khỏi cổng trường, bàn về buổi lễ tốt nghiệp ngày mai .
"Doãn Tuyết Lâm cái này tặng cho cậu." Cổ Tư Kiệt cùng một đám nam sinh thân thiết cũng đi ra ngoài cổng trường, nhìn thấy Doãn Tuyết Lâm, đưa cho cô một túi giấy.
"Đây là cái gì?" Doãn Tuyết Lâm kinh ngạc cầm ở trên tay, sắc mặt khẽ biến thành ửng hồng, không biết nên hay không nên tiếp nhận.
"Đây là quà tốt nghiệp vương tử(*) tặng cho cậu." Cổ Tư Kiệt và đám nam sinh thân thiết vui đùa ầm ĩ nói.
(*) Con vua, ở đây Cổ Tư Kiệt tự xưng mình là vương tử.
"Oa!" Đi theo Doãn Tuyết Lâm bạn học nhỏ bên cạnh phát ra tiếng thở dài, Cổ Tư Kiệt đúng là vương tử danh gia vọng tộc trong mắt mọi người, bố cậu ta là ông chủ lớn của công ty điện ảnh, mẹ là minh tinh điện ảnh nổi tiếng Hàn Âm, cậu đánh Piano được ca tụng bậc nhất, tất cả mọi người nói tương lai cậu nhất định sẽ trở thành đại minh tinh.
Vương tử tặng quà cho Doãn Tuyết Lâm là việc vô cùng hệ trọng, mtj đám nữ sinh đều rất muốn nhìn một chút bên trong là cái gì?
"Tuyết Lâm, mở ra xem một chút, chúng tớ thật là muốn nhìn đó!" Các nữ sinh oòn ào mà chen chúc, thật tò mò muốn nhìn.
Doãn Tuyết Lâm ngượng ngùng lắc đầu, trên vẻ mặt thanh tú rất nhanh lộ ra ý muốn trả lại, thật ra thì trong lòng cũng rất tò mò bên trong chứa cái gì. Cổ Tư Kiệt là nam sinh mà cô thích ! Hôm qua cô mới xin cậu ấy ký tên nhắn lại trên sổ lưu niệm tốt nghiệp, chữ viết của cậu ấy rất ngay ngắn, cậu ấy chúc cô luôn xinh đẹp, cô cũng giúp cậu ấy ký tên trên sổ lưu niệm tốt nghiệp, cô chúc cậu tiền đồ tựa như gấm(*).
(*) Chỉ tương lai luôn rực rỡ.
"Mở ra xem một chút đi!" Cổ Tư Kiệt cười một cách đẹp trai, muốn cô mở túi giấy ra.
"Xem đi, xem đi. . . . . ." Một đám nam sinh cùng nữ sinh cũng lẩm bẩm.
Doãn Tuyết Lâm không chịu được mọi người giật dây, bị động mở ra, bên trong đột nhiên nhảy ra một con gì đó xanh xanh biếc nằm sấp ở trên mặt cô, còn"Quắc quắc, quắc quắc. . . . . ." gọi.
"A. . . . . . Con ếch!" Các nữ sinh hoa dung thất sắc(*) mà kinh hãi kêu lên.
(*) Khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt, sợ hãi.
Doãn Tuyết Lâm lại càng bị dọa cho sợ đến nỗi hai tay hướng lên mặt khua loạn xạ, con ếch nhảy xuống đất, "Ếch ộp, ếch ộp. . . . . ." Mà nhảy đi.
"Ha ha ha. . . . . ." Cổ Tư Kiệt cùng các nam sinh tất cả đều ôm bụng cười lăn lộn.
"Cổ Tư Kiệt cậu. . . . . . Tên bại hoại này!" Mặt Doãn Tuyết Lâm trắng bệch, vẻ mặt đưa đám mắng Cổ Tư Kiệt, trong lòng tình cảm rất tốt đối với cậu ta giống như một loại thủy tinh trong chốc lát vỡ nát.
"Lêu lêu lêu. . . . . ." Cổ Tư Kiệt thờ ơ làm mặt quỷ, dẫn đầu chạy đi, các nam sinh cũng đi theo cậu ta lập tức giải tán.
Doãn Tuyết Lâm lấy khăn ra ra sức lau mặt, không nhịn được khóc.
"Tuyết Lâm đừng khóc nữa! Nam sinh xấu xa còn rất ấu trĩ, cứ thích loại trò đùa nhàm chán doạn người này." Các nữ sinh an ủi cô, không nghĩ tới người bình thường rất tốt duyên Cổ Tư Kiệt mà lại sẽ trêu chọc người khác.
"Ngày mai sẽ là buổi lễ tốt nghiệp, mẹ của Cổ Tư Kiệt nhất định sẽ đến , chúng ta liền mách mẹ của cậu ấy." Các nữ sinh thay cô nghĩ kế.
Doãn Tuyết Lâm cúi đầu, ngấn lệ, trong lòng vừa khó chịu lại vừa sửng sốt, cùng lớp với Cổ Tư Kiệt lâu như vậy, trong lòng cô còn rất thích Cổ Tư Kiệt , cậu ấy thật cao đẹp trai lại xuất sắc, môn học cấp một giỏi, đàn piano làm cho người khác kinh ngạc, cậu ấy là siêu cấp thần tượng trong lòng cô, không ngờ trước khi tốt nghiệp cậu ấy vậy mà đem cô ra trêu đùa, nhìn nàng bị hoảng sợ, dường như cậu ấy rất cao hứng.
Trò trêu đùa này thật ác ý, cô ghét nhất côn trùng và chán ghét con ếch.
Nhất định phải tố cáo , cô muốn kể với mẹ của cậu ta, cậu ta thật là xấu xa.
*
Ngày hôm sau, buổi lễ tốt nghiệp náo nhiệt, mẹ Cổ Tư Kiệt đến tham gia.
Mẹ minh tinh xinh đẹp của cậu ta mang đến rất nhiều kẹo tinh xảo cho tất cả bạn học, Doãn Tuyết Lâm cũng nhận được một phần.
Cô cũng không cs bị kẹ mua chuộc, cô vẫn muốn hướng về mẹ của Cổ Tư Kiệt tố cáo, nhưng mà ngày hốm qua các bạn nữ sinh muốn thay cô tố cáo đều vui vẻ mà ăn kẹo, dường như đã quên chuyện kia rồi.
Không sao, mẹ của cô cũng đến , nhưng mà. . . . . . Mẹ đâu?
Ngước mắt nhìn lên, vóc người mập mạp của mẹ hòa cùng phụ huynh nhà khác chen chúc thành một đám, anh dũng chen lấn về phía trước sát mẹ minh tinh Hàn Âm của Cổ Tư Kiệt xin ký tên, ôi!
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Doãn Tuyết Lâm không chút suy nghĩ đi về phía biển người, chen tới phía trước, lần lượt lần lượt mà chen đến bên cạnh mẹ mình, muốn nói với mẹ Cổ Tư Kiệt có bao nhiêu xấu xa, để cho mẹ đi nói với mẹ của Cổ Tư Kiệt.
"Đừng quấy rầy!" Bàn tay mập mạp của mẹ chụp tay cô kéo đi, vọi vàng hướng về phía mẹ Cổ Tư Kiệt xin ký tên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Doãn Tuyết Lâm xụ xuống, chán nản đứng ở bên cạnh mẹ, mà Cổ Tư Kiệt cũng đứng bên cạnh mẹ xinh đẹp của cậu ta, nhìn thấy cô, vẻ mặt tự nhiên, giương mày lên cười với cô.
Cô khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm cậu ta, cậu ta làm chuyện xấu lại còn cười được?
"Tuyết Lâm thật đáng yêu, Doãn phu nhân, thật hâm mộ chị có một cô con gái dễ thương." Mẹ của Cổ Tư Kiệt phát hiện ra Tuyết Lâm chen ở phía trên cùng với mẹ của Tuyết Lâm. đưa tay sơn màu xanh nhạt sờ sờ đầu Tuyết Lâm, nhẹ nhàng cười mà nói.
Mặc dù mấy năm nay Hàn Âm dần dần lui về phía sau ánh đèn, nhưng phong thái vẫn như cũ, luôn luôn rất mê điện ảnh.
"Nào có, chị quá khen rồi, con bé đó, chỗ nào so với Tư Kiệt được, ha ha, có thể xin chị ký tên không?" Mẹ Doãn Tuyết Lâm cười hề hề nói.
"Có thể, có thể." Hàn Âm nhận lấy quyển vở nhỏ của cô để ký tên cho bà ấy.
Doãn Tuyết Lâm thật bất đắc dĩ, Cổ Tư Kiệt và người nhà của cậu ta khắp người đều tràn đầy hào quang, bất kể đi đến nơi nào hào quang liền ở đó, nhưng mà nói gì thì mẹ cũng không nên lấy cô so với cậu ta, làm cho cô thật mất mặt rồi đấy!
Nhìn Cổ Tư Kiệt còn cười đến đắc ý như vậy, không có ai vì cô biểu dương chính nghĩa, cô cũng chỉ có thể thừa nhận, cũng đã tót nghiệp rồi, sau khi chia tay hôm nay, bắt dầu ngày mai tất cả mọi người sắp có hành trình nhân sinh hoàn toàn mới.
Cô và cậu ta sẽ không gặp lại nhau nữa!
Cô muốn đi học trường tư nhân, mà nghe nói cậu ta phải ra nước ngoài du học, thì khoan dung nhiều hơn một chút tha thứ cho cậu ta đi, chớ cùng cậu ta so đo nữa.
Doãn Tuyết Lâm bỏ qua tố cáo chuyện này, xuyên qua đám người trở lại chỗ ngồi.
Cặp mắt tinh anh của Cổ Tư Kiệt thấy Doãn Tuyết Lâm không để ý tới mình mà thẳng bước đi, kỳ thật trong lòng có chút lo lắng, có điều cậu ta phải nhịn xuống, trò đùa này còn chưa kết thúc, cậu sẽ cho thêm cô một lễ vật đặc biệt hơn. cậu muốn làm cho cô vĩnh viễn không quên người này là cậu.
Thật vất vả, rốt cuộc cầm cự đến giờ tan trường, giờ phút xa cách đã đến, mọi người phải nói với nhau gặp lại sau.
Doãn Tuyết Lâm đi ra cổng trường chờ mẹ lái xe tới đây, mà tài xế riêng của Cổ Tư Kiệt đã mang đến tặng phẩm mang phong thái nhà cậu ta đến cổng trường chờ.
Mắt Doãn Tuyết Lâm thấy mẹ Cổ Tư Kiệt ngồi vào bên trong xe, nhưng Cổ Tư Kiệt cuối cùng lại không lên xe, cậu ta chạy về phía cô.
Cô đề cao cảnh giác trừng mắt về phía cậu ta.
"Tuyết Lâm. . . . . ." Cổ Tư Kiệt đứng lại ở trước mặt cô, vẻ mặt đầy thành ý gọi cô.
"Làm chi?" Doãn Tuyết Lâm tức giận hỏi.
"Có thể cùng tôi bắt tay giảng hòa không?" Cậu ta hỏi.
Muốn làm lành? Trong lòng cô bực bội đã dịu xuống rồi, nếu cậu ta nguyện ý nhận lỗi lầm của ngày hôm qua, cô cũng không nên nhỏ mọn tức giận như vậy, với lại mọi người ở trước mặt cô nữa, cô sẽ cùng cậu ta giảng hòa.
Cô đưa bàn tay nhỏ be mềm mại ra.
Cổ Tư Kiệt cười cười, cũng đưa tay ra cố sức mà cầm lên.
Doãn Tuyết Lâm phát hiện chỗ không đúng lắm, giữa tay của cô và tay của cậu ta giống như có thứ gì đó đang di chuyển.
Cậu ta buông tay cô ra, nàng cúi đầu nhìn xuỗng, là con. . . . . . Con gián.
"Á. . . . . ." cô hất mạnh tay, thét lên tiếng kinh hãi chói tai, đến khi con gián rơi xuống đất cô mới phát hiện, đó là giả.
"Gặp lại sau, bé cưng, chúc cậu gặp nhiều may mắn." Cổ Tư Kiệt cười ha ha, chạy về phía xe, sau đó mở cửa xe ra ngồi xuống.
"Tôi. . . . . . Cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại cậu cái người này, cậu thật xấu! Rất xấu!" Doãn Tuyết Lâm vừa sợ vừa tức, hướng về phía cậu ta gào to.
Vậy mà cậu ta quay cửa kính xe xuống, dùng hết sức vẫy tay với cô, lộ ra nụ cười rạng rỡ, hô to ——
"I’ll¬ be ¬back!"(Tôi sẽ trở về)
Xe đi rồi, khuôn mặt tươi cười của cậu ta mơ hồ trong đôi mắt đẫm lệ của cô, cô thề sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên món quà tốt nghiệp của cậu ta tặng cô, cũng sẽ không quên hắn xấu xa.
Cổ Tư Kiệt quay cửa xe lên, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn không ngừng được nụ cười , sau ngày hôm nay cầu sắp phải đến nước Mĩ đi du học, trước khi chia tay cậu còn phải khổ não như thế nào để cho Doãn Tuyết Lâm có thể vĩnh viễn nhớ nhân vật như cậu, bạn tốt A Bảo liền đưa ra cho cậu ý kiến, muốn cậu tặng con ếch cho cô, con gián giả kia là để cho cô tăng cường trí nhớ thôi.
Nhưng mà thấy nàng khóc, thật ra thì cậu cảm thấy không được tốt cho lắm.
Chỉ mong cô có thể thật sự vĩnh viễn nhớ cậu mới tốt.
"Tư Kiệt, con đã làm chuyện tốt gì vậy?" Mới vừa rồi Hàn Âm cách cửa sổ xe nhìn thấy con trai và Tuyết Lâm bắt tay từ biệt, sau đó vậy mà Tuyết Lâm lại thét chói tai.
"Con thích cậu ấy, hi vọng cậu ấy đừng quên con." Cổ Tư Kiệt không hề gạt mẹ.
"Ồ! Thì ra là con trai trưởng thành rồi, còn thích bạn gái." Hàn Âm vỗ vỗ vai con trai, tư tưởng cởi mở bà cũng không phản đối cậu thích bất kỳ nữ sinh nào, nhưng nàng cũng khuyên bảo cậu nói: "Biết đâu con lớn hơn chút nữa quan điểm sẽ không như bây giờ nữa, hơn nữa sau khi đến nước ngoài, con sẽ thích cô gái khác."
"Không, con chính là thích cậu ấy." Sẽ không thay đổi, hắn thích cá tính vừa yên tĩnh vừa năng động của Doãn Tuyết Lâm, dung mạo của cô ngọt ngào, dịu dàng, cậu cũng là yêu thích hình dáng.
"Được rồi, bất kể con thích người nào, tối hôm nay vẫn phải thoải mái đánh đàn.” Hàn Âm không nói vòng quanh nhiều ở vấn đề này.
"Khúc Chopin phóng túng, con biết rõ trước mắt phải luyện tập thật tốt." Cổ Tư Kiệt tràn đầy tự tin nói, lặng lẽ nhìn về phía ngoài xe, xe đi xa rồi, bóng dáng của Doãn Tuyết lâm vẫn lưu lại trong sâu thẳm lòng cậu, cậu âm thầm hi vọng tương lai cố gắng có tài năng xuất chúng để có thể cho cô nhìn thấy.
Cậu sẽ không quên cô, chỉ mong cô cũng sẽ nhớ kỹ cậu.
*
Mười hai năm sau ——
"Cổ Tư Kiệt em yêu anh. . . . . ." Sân khấu hình tròn khổng lồ ở Đài Bắc, vạn người đung đưa cây gậy huỳnh quang, nhiệt tình gào thét, thưởng thức Thiên Vương châu Á Cổ Tư Kiệt biểu diễn.
Trên sân khấu bất kể là Cổ Tư Kiệt hát sôi động nhảy nóng bỏng, hoặc là biểu diễn tình ca dịu dàng tất cả mọi người rất cổ vũ, có người mê ca nhạc cảm động mà khóc, cũng có người mê ca nhạc nhiệt tình hò hét.
"Tôi cũng yêu tất cả các bạn, bài hát đầu tiên dưới đây là của tôi mới sáng tác, ca khúc mang tên ‘ bảo bối của tôi ’, muốn tặng cho một người bạn vô cùng đặc biệt, hôm nay là sinh nhật của cô ấy, tôi hi vọng cô ấy có thể nghe được. . . . . ." Sân khấu sáng rực ánh đèn dần dần tối xuống, duy nhất chỉ có một ánh sáng tỏa ra trên người Cổ Tư Kiệt.
Toàn thân anh ánh màu đen áo da, quần da, anh tuấn đi bốt dài, ngồi ổn định trước đàn piano, mười ngón tay linh hoạt lướt qua phím đàn, trình diễn sáng tác mới nhất của anh, giọng hát trầm thấp đầy hấp dẫn thể hiện ca khúc dịu dàng, dùng tình cảm nồng nàn lan truyền lên toàn bộ sân khấu, tiếng vỗ tay nổi lên từ bốn phía, có người thổi tiếng huýt sáo vang dội.
Không có ai biết trong miệng anh nói bạn bè đặc biệt là ai, sôi nổi phỏng đoán, mà ngày trước loan truyền xi căng đan của anh và nữ ca sĩ Hà Mộ Tư?
Một khúc cuối, trên sân khấu một ánh đèn sáng lên, chiếu theo lên trên một bóng dáng kiều mỵ, nữ ca sĩ Hà Mộ Tư lên sân khấu tặng hoa, dưới sân khấu hàng loạt tiếng hét chói tai . . . . . .
"Hôn tặng đi, hôn tặng đi. . . . . ." Âm thanh ồn ào nổi lên từ bốn phía, trên sân khấu Hà Mộ Tư hôn Cổ Tư Kiệt thật.
Cũng trong lúc đó, Doãn Tuyết Lâm người đang ở ngay chiếc giá chụp hình trên sân khấu chứng kiến toàn bộ màn biểu diễn khác thường này, tận mắt thất Hà Mộ Tư tự nhiên mà hôn một cái trên mặt Cổ Tư Kiệt.
Cũng không biết vì sao, cô không quá muốn nhìn một màn này.
Mới vừa nãy Cổ Tư Kiệt bảo hôm nay là sinh nhật “Cô ấy” thì trái tim cô thoáng xao động mạnh, bởi vì hôm nay chính là sinh nhật hai mươi bốn tuổi của cô .
Chỉ có điều trên đời này cùng năm sinh cùng tháng sinh cùng ngày sinh trùng hợp nhiều biết bao nhiêu, cô chỉ có thể nghĩ, Cổ Tư Kiệt chỉ đến có lẽ là Hà Mộ Tư, anh ta làm sao có thể nhớ được người bình thường Doãn Tuyết Lâm này sinh tháng nào ngày nào?
Mặc dù trên sổ kỷ niệm tốt nghiệp có lưu lại sinh nhật, nhưng anh ta không thể nào nhớ.
Nhưng mà ngược lại cô vẫn luôn nhớ anh, biết được nam sinh xấu xa ngày xưa Cổ Tư Kiệt ấy về nước, còn biết anh có hai học vị nghệ thuật, một là học vị nghệ thuật Piano, một cái khác là học vị đạo diễn nghệ thuật, một năm ngắn ngủi phong cách của anh đã cuốn hút toàn bộ châu Á, ca khúc sáng tác bán rất chạy, gần đây còn thêm đạo diễn cho phim mới, đang có một khoảng bầu trời nghệ thuật riêng của mình, có thể nói chính là nhân vật đẳng cấp Thiên vương.
Cô cũng muốn quên anh, nhưng công việc của cô ngay tại Đài truyền hình, đảm nhiệm quản lý bộ phận sản xuất thực hiện.
Lần này Cổ Tư Kiệt đem bản quyền phát sóng bán cho Đài truyền hình, cho nên hôm nay cô mới có cơ hội đứng ở một chỗ có khoảng cách gần nhất nhìn anh.
Nhưng khoảng cách gần nhất đối với cô và anh mà nói cũng chính là khoảng cách rất xa, với thành tựu của anh thì không phải cô người sản xuất thực hiện nho nhỏ này muốn mà có thể sánh bằng được, hơn nữa hẳn là anh cũng đã sớm không nhớ rõ họ từng là người quen biết cũ rồi!
Nhưng cô lại có thể nhiều năm sau như vậy vẫn nhớ anh, cô nhớ anh đánh đàn rất tốt, cô càng nhớ lời nói từ biệt năm ấy, trên sổ lưu niêm tốt nghiệp anh viết —— chúc Tuyết Lâm luôn luôn xinh đẹp!
Còn có đáng ghét, anh tặng cho cô một con ếch sống sờ sờ còn thêm một con gián giả dọa người, cho dù ai cũng khó quên cảm giác bị một con ếch kêu bám dính ở trên mặt.
Anh thật là xấu, thật sự rất xấu.
/4
|