- Em ngày càng xinh ra đó !_ Ánh mắt nóng rực của anh chàng làm Loan thoáng rùng mình
- Sao ngươi lại chở về ?_ Loan
- Chả lẽ anh không được về sao ?_ Anh chàng thích thú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trái xoan trắng hồng , nhỏ nhắn đang dần chuyển sang màu tím của Loan
- Đúng vậy ?_ Loan
- Vừa nãy em nhảy rất đẹp, rất hấp dẫn!!_ Hắn liếc nhìn dáng người hoàn hảo của nhỏ , đôi môi mỏng khẽ vẽ thành 1 nụ cười
- Tôi nhảy thế nào thì mặc tôi ! Tốt nhất là anh đừng có bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa ? _ Nhỏ Loan hằm hè nói, nhưng trong lòng dâng lên cảm giác sợ hại cùng sự khinh thường .Nói xong Cô đá thật mạnh vào chân của hắn rồi chạy nhanh khỏi hiện trường
- ” Đúng là hoa hồng có gai, nhưng anh ngày càng muốn em rồi đó ! ” _ Anh chàng bỏ lại câu nói rồi bước chân vào quán Bar
………………………………
” Muốn món đồ chơi tôi vừa tìm thấy sao ! chỉ sợ là không được”
——————————–
Nhỏ Loan chạy như bay về trường , trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi tột cùng , Quá khứ đáng sợ không ngừng ùa về trong tâm trí nhỏ. Loan thẫn thờ bước chân về phía cổng trường …….
- Mau gọi ngay bố mẹ đến cho tôi ! Không thì đợi đuổi học đi! _ Tiếng quát của thầy quản lý học sinh vang lên cắt đứt suy nghĩ của nhỏ Loan
” Thôi chết ! thầy quản lý đang đi bắt học sinh chốn ra khỏi kí túc xá, tí nữa thì mình quên mất ! ” Nhẹ nhàng di chuyển sang hướng khác , nhỏ đi về phía góc khuất ,…..và bắt đầu trèo tường ….
” Cộp ”
- Chả lẽ mình ném đôi giày cao gót trúng vào ai rồi _ nhỏ nói thầm nhưng vẫn leo lên tường 1 cách thuần thục , nhưng không may nó bị trượt chân vào rồi …..
” Á….”
- Ngã như thế mà mình chả cảm thấy đâu tẹo nào! Không lẽ tập võ nhiều lại trở thành ‘mình đồng da sắt sao’ _ Loan
- Tôi nghĩ mình mới là ‘mình đồng da sắt’ _ Thiên Kì hằn giọng nói , có lẽ do cú va chạm đã khiến cho anh đau
- Áaaaaaaaaa……_ Loan hét to lên, vì nghe thấy giọng nói từ dưới thân mình vang lên…..
- Ai ở đó !_ Giọng nói đe dọa của thầy quản lý vang lên, thầy chiếu ánh đèn pin đến gần chỗ nhỏ
- Chết rồi_ Loan biết mình lỡ miệng, cô nàng lúng túng không biết làm thế nào thì …..Thiên Kì đã nhanh tay ôm kéo cô vào bụi hoa hồng bên cạnh đó….
- Ra ngoài mau ! tôi biết cô đang nấp ở đó !_ Thầy quản lý
- ………..
Nghe lời đe dọa đó nhỏ Loan rùng hết cả , cô nàng nép chặt mình vào gần Thiên Kì , thở cũng không dám thở mạnh . Hiện giờ mà bị đuổi học thì chêt!
Reng! reng ! Reng….
Tiếng nhạc chuông phát ra từ chiếc điện thoại cổ của thầy
- Vâng…tôi sẽ đến ngay ……_ Thầy quản lý
……………..
- Hú hồn! tí thì bị phát hiện !_ Loan thở dài , thầm cảm thán. Nhưng nhỏ cảm thấy bên eo của mình bị chiết chặn , bên cạnh bị một hơi thở nhẹ nhẹ bao quanh. Thật khó chịu mà!
- Tên khốn này ! anh ăn đậu hũ xong chưa?_ Loan hèm hè trách móc , tiện tay đẩy mạnh Thiên Kì sang bên cạnh
- Cô nghĩ vs thân hình này của mình thì đáng để tôi ‘ ăn đậu hũ sao’?_ Thiên Kì dựa nửa người vào bức tường , ánh mắt đảo quanh nhỏ , môi mỏng khẽ mỉm cười
Trước mặt Loan là 1 người rất đẹp, rất anh tuấn , mái tóc bòng màu đen huyền ,nàn da trắng không tì vết , môi mỏng khiêu gợi , đôi mắt hổ phách sâu thẳm nó làm cho người khác nhìn vào phải run sợ, khí chất hơn người , áo sơ mi màu đen đóng hờ 2 cúc trên làm cho anh càng trở lên quyến rũ hơn. Từ khi nào mà trong trường cô lại có 1 anh chàng hoàn mĩ như vậy.
Nhưng mà anh ta nói thật là khó nghe mà! Nghĩ lại câu chê bai vừa rồi nhỏ Loan nổi đóa lên…..
- Anh đúng là quá tự cao rồi _ Loan
…..Thiên Kì không nói gì , anh nhìn thẳng vào khuôn mặt trái xoan trắng hồng thích thú mỉm cười
” Đúng là 1 món đồ chơi tốt mà ”
Không thấy anh nói gì nhỏ Loan đang chuẩn bị quay người bỏ đi ……
Không thấy anh nói gì nhỏ Loan đang chuẩn bị quay người đi thì giọng nói trầm ấm vang lên…
- Đúng là 1 món đồ chơi thú vị! _ Thiên Kì mỉm cười
- Anh đang nói tôi sao? _ Loan trỏ tay vào mặt mình , mặt ngơ ngơ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mĩ của người con trai trước mặt
- Đúng! _ Chất giọng lành lạnh , nhỏ nhẹ vang lên rất kiên định
Loan tiến lại gần Thiên Kì , đưa đôi bàn tay nhỏ trắng nõn áp lên trán của cậu……
- Anh bị bệnh thật rồi !_ Loan bỏ tay ra nhanh của khuôn mặt thiên Kì , nhẹ giọng than thở nói
Không phản ứng gì , cậu để yên cho cô nàng tự biên tự diễn…..
- Người ta bảo tôi xinh như búp bê, nhưng anh đừng có nhầm lẫn được không? Thôi thì ra cái quán bán đồ lưu niệm kia mà mua 1 con búp bê mà chơi nha!_ Loan vỗ nhẹ vai Thiên Kì , thích thú trêu chọc anh. Cô cứ nghĩ anh chàng có vẻ đẹp hoàn hảo này rất ngu ngơ , dễ tính
Nhưng thật sự là cô đã lầm….
- Búp bê?_ Mặt Thiên Kì đen xì lại
- Đúng vậy! Anh đừng ngại mà, tôi cũng có thằng bạn có sở thích kì quái như anh. Nhưng yên tâm đi tôi không kì thị anh đâu!_ Loan cười teo
- Cô thực sự muốn chết rồi !_ Thiên Kì nắm chặt cô tay của Loan hằn giọng đe dọa
” Chết chọc vào tổ kiến lửa rồi !” Loan than dài trong lòng. Bây giờ thì phải chuồn thôi , vừa nghĩ đến đây nó liền đưa chân định đá chân cậu. nhưng đã thất bại
- Nhắc cho cô biết 1 điều là : đừng bao giờ sử dụng lại chiêu đã dùng qua vs người khác để đối phó vs tôi _ Thiên Kì bỏ tay nhỏ Loan ra, chân bước về phía trước bỏ mặc cô nàng ở đó 1 mình …..
” Tên điên này, đừng để tôi gặp lại anh nữa…” Loan nhìn bóng dáng cao đã khuất sau bức tường cảm thán nói
——————————–
Tại một tòa biệt thự cao cấp:
- Ưhm
- Tiểu thư đã tình rồi sao_ Giọng nói dễ nghe của 1 cô gái vang lên , đáng thức sự mơ màng cuả nó hiện giờ
” Thôi xong, hôm qua mình đi uống rượu , không có về qua nhà” nó thoáng nhớ lại chợt mặt nó tái lại , giọng nói run run hổi cô nàng giúp việc đang đứng cúi đầu bên cạnh
- Quần….quần…áo..áo tôi đâu _ nó
- Dạ , đồ của tiểu thư hôm qua bị dơ cho lên chúng tôi đã mang đi giặt rồi ạ !_ người hầu
- Ý là mấy người đã thay quần áo cho tôi có đúng không?_ nó cẩn thận dò hỏi
- Vâng ạ…
Phù! Sợ hết cả hồn . Nó vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm
- Mà đây là đâu vậy?_ nó
- Nhà của thiếu gia ạ!_ người hầu
- Thiếu gia?_ nó
- Vâng
Không để nó hỏi gì nữa đám người hầu đã tự mình bước ra ngoài
Oa ! đẹp quá ! đây là nhà ở sao ! nó nhìn chằm chằm vào quả cầu pha lê phát sáng giữa phòng , cùng những vật dụng hoàn mĩ mà cảm thán . …
Không biết thiếu gia ở đây là ai nhỉ?
Nó bước ra khỏi căn phòng đó , đi ra ngoài hàng lang, một dãy hàng lang thẳng tắp được thiết kế nhất độc đáo , tùng ngọn đèn hình ngôi sao sáng trưng , điều đặc biệt ở đây là chỉ có 2 căn phòng. Tò mò nó mở cánh cửa phòng bên cạnh…..
“Cạnh”
Ngỡ ngàng….
Ngạc nhiên tột độ…..
Đôi mắt mở to hết cỡ ……
Nó nhìn không chớp mắt vào căn phòng rộng lớn chỉ có 1 thứ duy nhất ……
Đó là…..
Ảnh…
Mà nhân vật chính trong đó lại là nó……
Những bức ảnh mà chưa bao giờ nó được nhìn thấy .
Ở giữa căn phòng là bức ảnh nó đang nô đùa trên cánh đồng hoa bồ anh, khuôn mặt nhỏ đang ướt đẫm mồ hôi , mái tóc theo gió mà bay theo nhiều hướng trong nó thật là thần khiết đáng yêu như những bông hoa bồ công anh
” cạnh”
- Sao em lại vào đây !_ Quân nhìn chằm chằm vào nó. Lúc nghe đám người hầu báo là cô đã tỉnh anh liền bỏ việc kí kết hợp đồng quan trong chạy tức tốc về đây. Nhưng khi vào trong phòng anh lại không thấy cô , …..
Lúc đó anh rất sợ mất cô…..
- Anh…_ nó chạt đến ôm chầm lấy Quân , nước mắt cứ thế tuôn ra…
- Đừng khóc _ Quân nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ của nó lên , khẽ hôn lên những giọt nước mắt trong như thủy tinh của nó , thật nhẹ , thật ôn nhu …..
- hức….hức …hức….
- Thôi ra đây hai chúng mình cùng nói chiện_ Quân nhẹ nắm tay nó kéo đi……………………….
Trong vườn hoa ti gôn từng tia nắng khẽ chiếu rọi lên mọi nơi……
- Lúc 5 tuổi mẹ anh bỗng rời bỏ anh, mà không để lại lý do. Lúc ấy anh liền chạy ra hỏi bố thì ông ấy nói là: do anh vô dụng quá lên bà ghét anh và không muốn anh xuất hiện trước mặt bà nữa ,…._ Giọng Quân nghẹn ngào , có vẻ hơi run run,….
Nó nắm chặt lấy tay anh
- Lúc đó anh đã khóc rất nhiều, trong lòng tự nhủ là phải học thật giỏi để lớn lên tìm bà….Nhưng chỉ có 1 người mới biết bà đang ở đâu….
- Là ai vậy?_ nó
- Ba anh!_ Quân
- Ông từ bé đã không thích anh, nhưng mà có gì khó khăn lại lôi anh ra. Hiện giờ ông ấy đang muốn hợp nhất 2 công ti bất động sản lớn nhất thế giới lại vs nhau vì thế ông ta bắt anh phải kết hôn vs con gái của công ti đó
…..nó không nói gì chỉ yên lặng nhìn anh
- Ông ấy rất thủ đoạn phải không?
- Ưhm…
- Anh cương quyết phản đối . nhưng chỉ bằng 1 câu anh đã không thể làm gì được…..
- Câu gì vậy?_ nó
- ” Chỉ cần việc này thành công thì ta có thể cho con biết tung tích của bà ấy “_ Quân thuật lại lời nói của ba anh
- Vì vậy , anh sẽ cưới cô ấy sao? _nó nhỏ giọng hỏi, khuôn mặt cúi gằm xuống
- Không , vì bây giờ anh phải làm 1 việc quan trong hơn hết ._ Quân
- Chuyện gì..?_ nó thắc mắc hỏi
- Đi theo anh….._ Quân kéo nó đi
—————————-
- Em không sao chứ !_ Quân nheo mắt nhìn cô nàng đang cắm đầu đang đọc tờ giấy công chứng trước mặt …thích thú mỉm cười nhẹ
-…..lắc đầu
- Em nói gì đi _ Quân lo lắng vỗ nhẹ vào khuôn mặt bầu bầu của cô , hiện giờ cô đang đơ toàn tập
- Hai ..chúng ta…đã…đã…._ nó ấp úng không nói lên lời, khuôn mặt đỏ dần lên
- Đúng vậy ! _ Quân khẳng định như đinh đóng cột
- Sao anh lại có giấy chứng minh thư của em?_ nó thắc mắc hỏi , nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy hôn thú đã được đóng giấu đỏ , trong đó có tên của cô và anh
- Ba mẹ em đưa cho anh
- Sao lại thế được ? Anh đã gặp bố mẹ em đâu?
- Đồ ngốc ! anh đã tính hết rồi _ Quân xoa đầu cô âu yếm nói
- Họ đồng ý bán em sao ?_ nó mếu máo
- Ý em là gì?_ Quân nheo mắt lại
- Không !
- Vậy từ giờ chở đi cấm nhìn thằng con trai nào đấy!_ Quân ôm nó vào lòng khẽ mở miệng đe dọa
- Êu , Anh bá đạo thế ! em ứ thèm chơi vs anh nữa!_ nó thoát khỏi vòng tay anh chạy về phía trước ….
Đã thế lại còn quay lại lè lưỡi lêu lêu anh chứ!
” Vợ mình đáng iu thật ! Thế này thì mình phải quản lý cô ấy thật nghiêm mới được!”
Quân thầm nghĩ , rồi anh nhanh chóng đuổi theo cô.
- Sao ngươi lại chở về ?_ Loan
- Chả lẽ anh không được về sao ?_ Anh chàng thích thú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trái xoan trắng hồng , nhỏ nhắn đang dần chuyển sang màu tím của Loan
- Đúng vậy ?_ Loan
- Vừa nãy em nhảy rất đẹp, rất hấp dẫn!!_ Hắn liếc nhìn dáng người hoàn hảo của nhỏ , đôi môi mỏng khẽ vẽ thành 1 nụ cười
- Tôi nhảy thế nào thì mặc tôi ! Tốt nhất là anh đừng có bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa ? _ Nhỏ Loan hằm hè nói, nhưng trong lòng dâng lên cảm giác sợ hại cùng sự khinh thường .Nói xong Cô đá thật mạnh vào chân của hắn rồi chạy nhanh khỏi hiện trường
- ” Đúng là hoa hồng có gai, nhưng anh ngày càng muốn em rồi đó ! ” _ Anh chàng bỏ lại câu nói rồi bước chân vào quán Bar
………………………………
” Muốn món đồ chơi tôi vừa tìm thấy sao ! chỉ sợ là không được”
——————————–
Nhỏ Loan chạy như bay về trường , trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi tột cùng , Quá khứ đáng sợ không ngừng ùa về trong tâm trí nhỏ. Loan thẫn thờ bước chân về phía cổng trường …….
- Mau gọi ngay bố mẹ đến cho tôi ! Không thì đợi đuổi học đi! _ Tiếng quát của thầy quản lý học sinh vang lên cắt đứt suy nghĩ của nhỏ Loan
” Thôi chết ! thầy quản lý đang đi bắt học sinh chốn ra khỏi kí túc xá, tí nữa thì mình quên mất ! ” Nhẹ nhàng di chuyển sang hướng khác , nhỏ đi về phía góc khuất ,…..và bắt đầu trèo tường ….
” Cộp ”
- Chả lẽ mình ném đôi giày cao gót trúng vào ai rồi _ nhỏ nói thầm nhưng vẫn leo lên tường 1 cách thuần thục , nhưng không may nó bị trượt chân vào rồi …..
” Á….”
- Ngã như thế mà mình chả cảm thấy đâu tẹo nào! Không lẽ tập võ nhiều lại trở thành ‘mình đồng da sắt sao’ _ Loan
- Tôi nghĩ mình mới là ‘mình đồng da sắt’ _ Thiên Kì hằn giọng nói , có lẽ do cú va chạm đã khiến cho anh đau
- Áaaaaaaaaa……_ Loan hét to lên, vì nghe thấy giọng nói từ dưới thân mình vang lên…..
- Ai ở đó !_ Giọng nói đe dọa của thầy quản lý vang lên, thầy chiếu ánh đèn pin đến gần chỗ nhỏ
- Chết rồi_ Loan biết mình lỡ miệng, cô nàng lúng túng không biết làm thế nào thì …..Thiên Kì đã nhanh tay ôm kéo cô vào bụi hoa hồng bên cạnh đó….
- Ra ngoài mau ! tôi biết cô đang nấp ở đó !_ Thầy quản lý
- ………..
Nghe lời đe dọa đó nhỏ Loan rùng hết cả , cô nàng nép chặt mình vào gần Thiên Kì , thở cũng không dám thở mạnh . Hiện giờ mà bị đuổi học thì chêt!
Reng! reng ! Reng….
Tiếng nhạc chuông phát ra từ chiếc điện thoại cổ của thầy
- Vâng…tôi sẽ đến ngay ……_ Thầy quản lý
……………..
- Hú hồn! tí thì bị phát hiện !_ Loan thở dài , thầm cảm thán. Nhưng nhỏ cảm thấy bên eo của mình bị chiết chặn , bên cạnh bị một hơi thở nhẹ nhẹ bao quanh. Thật khó chịu mà!
- Tên khốn này ! anh ăn đậu hũ xong chưa?_ Loan hèm hè trách móc , tiện tay đẩy mạnh Thiên Kì sang bên cạnh
- Cô nghĩ vs thân hình này của mình thì đáng để tôi ‘ ăn đậu hũ sao’?_ Thiên Kì dựa nửa người vào bức tường , ánh mắt đảo quanh nhỏ , môi mỏng khẽ mỉm cười
Trước mặt Loan là 1 người rất đẹp, rất anh tuấn , mái tóc bòng màu đen huyền ,nàn da trắng không tì vết , môi mỏng khiêu gợi , đôi mắt hổ phách sâu thẳm nó làm cho người khác nhìn vào phải run sợ, khí chất hơn người , áo sơ mi màu đen đóng hờ 2 cúc trên làm cho anh càng trở lên quyến rũ hơn. Từ khi nào mà trong trường cô lại có 1 anh chàng hoàn mĩ như vậy.
Nhưng mà anh ta nói thật là khó nghe mà! Nghĩ lại câu chê bai vừa rồi nhỏ Loan nổi đóa lên…..
- Anh đúng là quá tự cao rồi _ Loan
…..Thiên Kì không nói gì , anh nhìn thẳng vào khuôn mặt trái xoan trắng hồng thích thú mỉm cười
” Đúng là 1 món đồ chơi tốt mà ”
Không thấy anh nói gì nhỏ Loan đang chuẩn bị quay người bỏ đi ……
Không thấy anh nói gì nhỏ Loan đang chuẩn bị quay người đi thì giọng nói trầm ấm vang lên…
- Đúng là 1 món đồ chơi thú vị! _ Thiên Kì mỉm cười
- Anh đang nói tôi sao? _ Loan trỏ tay vào mặt mình , mặt ngơ ngơ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mĩ của người con trai trước mặt
- Đúng! _ Chất giọng lành lạnh , nhỏ nhẹ vang lên rất kiên định
Loan tiến lại gần Thiên Kì , đưa đôi bàn tay nhỏ trắng nõn áp lên trán của cậu……
- Anh bị bệnh thật rồi !_ Loan bỏ tay ra nhanh của khuôn mặt thiên Kì , nhẹ giọng than thở nói
Không phản ứng gì , cậu để yên cho cô nàng tự biên tự diễn…..
- Người ta bảo tôi xinh như búp bê, nhưng anh đừng có nhầm lẫn được không? Thôi thì ra cái quán bán đồ lưu niệm kia mà mua 1 con búp bê mà chơi nha!_ Loan vỗ nhẹ vai Thiên Kì , thích thú trêu chọc anh. Cô cứ nghĩ anh chàng có vẻ đẹp hoàn hảo này rất ngu ngơ , dễ tính
Nhưng thật sự là cô đã lầm….
- Búp bê?_ Mặt Thiên Kì đen xì lại
- Đúng vậy! Anh đừng ngại mà, tôi cũng có thằng bạn có sở thích kì quái như anh. Nhưng yên tâm đi tôi không kì thị anh đâu!_ Loan cười teo
- Cô thực sự muốn chết rồi !_ Thiên Kì nắm chặt cô tay của Loan hằn giọng đe dọa
” Chết chọc vào tổ kiến lửa rồi !” Loan than dài trong lòng. Bây giờ thì phải chuồn thôi , vừa nghĩ đến đây nó liền đưa chân định đá chân cậu. nhưng đã thất bại
- Nhắc cho cô biết 1 điều là : đừng bao giờ sử dụng lại chiêu đã dùng qua vs người khác để đối phó vs tôi _ Thiên Kì bỏ tay nhỏ Loan ra, chân bước về phía trước bỏ mặc cô nàng ở đó 1 mình …..
” Tên điên này, đừng để tôi gặp lại anh nữa…” Loan nhìn bóng dáng cao đã khuất sau bức tường cảm thán nói
——————————–
Tại một tòa biệt thự cao cấp:
- Ưhm
- Tiểu thư đã tình rồi sao_ Giọng nói dễ nghe của 1 cô gái vang lên , đáng thức sự mơ màng cuả nó hiện giờ
” Thôi xong, hôm qua mình đi uống rượu , không có về qua nhà” nó thoáng nhớ lại chợt mặt nó tái lại , giọng nói run run hổi cô nàng giúp việc đang đứng cúi đầu bên cạnh
- Quần….quần…áo..áo tôi đâu _ nó
- Dạ , đồ của tiểu thư hôm qua bị dơ cho lên chúng tôi đã mang đi giặt rồi ạ !_ người hầu
- Ý là mấy người đã thay quần áo cho tôi có đúng không?_ nó cẩn thận dò hỏi
- Vâng ạ…
Phù! Sợ hết cả hồn . Nó vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm
- Mà đây là đâu vậy?_ nó
- Nhà của thiếu gia ạ!_ người hầu
- Thiếu gia?_ nó
- Vâng
Không để nó hỏi gì nữa đám người hầu đã tự mình bước ra ngoài
Oa ! đẹp quá ! đây là nhà ở sao ! nó nhìn chằm chằm vào quả cầu pha lê phát sáng giữa phòng , cùng những vật dụng hoàn mĩ mà cảm thán . …
Không biết thiếu gia ở đây là ai nhỉ?
Nó bước ra khỏi căn phòng đó , đi ra ngoài hàng lang, một dãy hàng lang thẳng tắp được thiết kế nhất độc đáo , tùng ngọn đèn hình ngôi sao sáng trưng , điều đặc biệt ở đây là chỉ có 2 căn phòng. Tò mò nó mở cánh cửa phòng bên cạnh…..
“Cạnh”
Ngỡ ngàng….
Ngạc nhiên tột độ…..
Đôi mắt mở to hết cỡ ……
Nó nhìn không chớp mắt vào căn phòng rộng lớn chỉ có 1 thứ duy nhất ……
Đó là…..
Ảnh…
Mà nhân vật chính trong đó lại là nó……
Những bức ảnh mà chưa bao giờ nó được nhìn thấy .
Ở giữa căn phòng là bức ảnh nó đang nô đùa trên cánh đồng hoa bồ anh, khuôn mặt nhỏ đang ướt đẫm mồ hôi , mái tóc theo gió mà bay theo nhiều hướng trong nó thật là thần khiết đáng yêu như những bông hoa bồ công anh
” cạnh”
- Sao em lại vào đây !_ Quân nhìn chằm chằm vào nó. Lúc nghe đám người hầu báo là cô đã tỉnh anh liền bỏ việc kí kết hợp đồng quan trong chạy tức tốc về đây. Nhưng khi vào trong phòng anh lại không thấy cô , …..
Lúc đó anh rất sợ mất cô…..
- Anh…_ nó chạt đến ôm chầm lấy Quân , nước mắt cứ thế tuôn ra…
- Đừng khóc _ Quân nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ của nó lên , khẽ hôn lên những giọt nước mắt trong như thủy tinh của nó , thật nhẹ , thật ôn nhu …..
- hức….hức …hức….
- Thôi ra đây hai chúng mình cùng nói chiện_ Quân nhẹ nắm tay nó kéo đi……………………….
Trong vườn hoa ti gôn từng tia nắng khẽ chiếu rọi lên mọi nơi……
- Lúc 5 tuổi mẹ anh bỗng rời bỏ anh, mà không để lại lý do. Lúc ấy anh liền chạy ra hỏi bố thì ông ấy nói là: do anh vô dụng quá lên bà ghét anh và không muốn anh xuất hiện trước mặt bà nữa ,…._ Giọng Quân nghẹn ngào , có vẻ hơi run run,….
Nó nắm chặt lấy tay anh
- Lúc đó anh đã khóc rất nhiều, trong lòng tự nhủ là phải học thật giỏi để lớn lên tìm bà….Nhưng chỉ có 1 người mới biết bà đang ở đâu….
- Là ai vậy?_ nó
- Ba anh!_ Quân
- Ông từ bé đã không thích anh, nhưng mà có gì khó khăn lại lôi anh ra. Hiện giờ ông ấy đang muốn hợp nhất 2 công ti bất động sản lớn nhất thế giới lại vs nhau vì thế ông ta bắt anh phải kết hôn vs con gái của công ti đó
…..nó không nói gì chỉ yên lặng nhìn anh
- Ông ấy rất thủ đoạn phải không?
- Ưhm…
- Anh cương quyết phản đối . nhưng chỉ bằng 1 câu anh đã không thể làm gì được…..
- Câu gì vậy?_ nó
- ” Chỉ cần việc này thành công thì ta có thể cho con biết tung tích của bà ấy “_ Quân thuật lại lời nói của ba anh
- Vì vậy , anh sẽ cưới cô ấy sao? _nó nhỏ giọng hỏi, khuôn mặt cúi gằm xuống
- Không , vì bây giờ anh phải làm 1 việc quan trong hơn hết ._ Quân
- Chuyện gì..?_ nó thắc mắc hỏi
- Đi theo anh….._ Quân kéo nó đi
—————————-
- Em không sao chứ !_ Quân nheo mắt nhìn cô nàng đang cắm đầu đang đọc tờ giấy công chứng trước mặt …thích thú mỉm cười nhẹ
-…..lắc đầu
- Em nói gì đi _ Quân lo lắng vỗ nhẹ vào khuôn mặt bầu bầu của cô , hiện giờ cô đang đơ toàn tập
- Hai ..chúng ta…đã…đã…._ nó ấp úng không nói lên lời, khuôn mặt đỏ dần lên
- Đúng vậy ! _ Quân khẳng định như đinh đóng cột
- Sao anh lại có giấy chứng minh thư của em?_ nó thắc mắc hỏi , nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy hôn thú đã được đóng giấu đỏ , trong đó có tên của cô và anh
- Ba mẹ em đưa cho anh
- Sao lại thế được ? Anh đã gặp bố mẹ em đâu?
- Đồ ngốc ! anh đã tính hết rồi _ Quân xoa đầu cô âu yếm nói
- Họ đồng ý bán em sao ?_ nó mếu máo
- Ý em là gì?_ Quân nheo mắt lại
- Không !
- Vậy từ giờ chở đi cấm nhìn thằng con trai nào đấy!_ Quân ôm nó vào lòng khẽ mở miệng đe dọa
- Êu , Anh bá đạo thế ! em ứ thèm chơi vs anh nữa!_ nó thoát khỏi vòng tay anh chạy về phía trước ….
Đã thế lại còn quay lại lè lưỡi lêu lêu anh chứ!
” Vợ mình đáng iu thật ! Thế này thì mình phải quản lý cô ấy thật nghiêm mới được!”
Quân thầm nghĩ , rồi anh nhanh chóng đuổi theo cô.
/35
|