Anh Là Đồ Khốn Nhưng…..em Yêu Anh

Chương 3

/54


Hắn nhanh chóng lấy lại sự phong độ thường ngày, đến cúi chào papa nó:

- Thưa bác, cháu có một chuyện muốn hỏi bác ạ. – Hắn lễ phép.

Papa nó vẫn còn ngạc nhiên vì hành động lúc nãy của nó vì trước giờ, nó có gần gũi con trai bao giờ đâu, chỉ toàn chơi với con bé Giao Châu mà thôi, vậy thì tại sao với cậu Phong, nó lại hành động như vậy nhỉ. Mải suy nghĩ, ông không nghe thấy hắn, hắn ngước lên nhìn ông, mỉm cười:

- Thưa bác, cháu muốn hỏi bác một chuyện ạ! – Hắn lặp lại.

- À…..ờ…..gì hả cháu, cháu cứ nói đi.

- Ở đây không tiện, chúng ta có thể nói ở nơi khác được không ạ? – Hắn vừa nói, vừa nhìn nó đầy thích thú và cười gian khiến nó thấy khó hiểu.

- Chúng ta vào phòng của bác đi.

- Vâng ạ.

Nói rồi, papa nó và hắn nhanh chóng lên lầu và vào phòng làm việc của papa nó. Hắn đóng cửa lại, vào thẳng vấn đề:

- Có phải là ngày xưa bác có hứa với ba cháu là nếu ba cháu có con trai, bác có con gái thì hai người sẽ kết thông gia không ạ? – Hắn cười đầy ẩn ý.

Nghe hắn nói, Lâm Minh cười phá lên:

- Hahaha, ta cứ tưởng cháu muốn nói chuyện gì, thì ra là chuyện đó sao? Hahahaha

- Vâng ạ, cháu muốn nói chuyện đó đấy ạ!!!!

- Hôm nay ta mời cháu đến đây cũng vì chuyện đó đấy, coi bộ cháu đã thích con bé rồi phải không?

- Vâng ạ, cô ấy rất thú vị ạ.

- Ừ, nó là vậy, nhưng ta không thể ép nó làm chuyện nó không thích, nếu nó đồng ý, hôn ước này sẽ được thực hiện, nếu không thì chắc ta phải xin lỗi cháu thôi. – Ông nghiêm mặt nói.

Nghe papa nó nói, hắn mỉm cười thú vị:

- Thưa bác, hãy cho cô ấy đến ở nhà cháu cho tới khi cô ấy tốt nghiệp ra trường, nếu tới lúc đó, cô ấy không đồng ý lấy cháu, hôn ước này sẽ bị hủy, cháu hứa sẽ không làm chuyện gì quá đáng với cô ấy, như vậy có được không ạ?

Nghe hắn nói cũng hợp lý, papa nó gật đầu cái rụp:

- Được, quyết định vậy đi, ngày mai ta sẽ đưa nó đến nhà cậu.

- Dạ không, không cần đâu ạ, chiều mai cháu sẽ đến đón cô ấy. – Hắn vội nói.

- Được, quyết định vậy đi. Bây giờ ta xuống dưới đi, mọi người đang đợi đó.

Hắn gật đầu, theo papa nó xuống dưới, trong lòng thì vui sướng vô cùng:” Lâm Bạch Nguyệt, cô sẽ chết với tôi, hahaha”, hắn hả hê trong bụng.

Còn về phần nó, lúc thấy hắn với papa nó thì thầm với nhau, nó tò mò lắm. Bình thường nó vốn không quan tâm tới chuyện của người khác nhưng không hiểu vì sao hôm nay nó lại cảm thấy bất an.< Haiz, trực giác của chị đúng đó ạ>. Nhỏ Giao Châu thấy nó cứ lầm lầm lì lì bèn lay lay nó:

- Đi lại đây đi, tui giới thiệu cho bà người này, hihi, vui lên đi.

Không để nó kịp trả lời, nhỏ kéo nó lại cạnh một anh chàng vô cùng điển trai, giới thiệu:

- Nguyệt à, đây là Trịnh Gia Long, người mà tui đã nói với bà đó, hihi – Nhỏ nhìn nó, nháy mắt đầy ẩn ý.

- Chào anh, tôi là Lâm Bạch Nguyệt, hân hạnh được biết anh. – Nó cười xã giao.

- A, là cô? – Gia Long tỏ vẻ ngạc nhiên.

Nhỏ tỏ vẻ khó hiểu:

- Là tôi thì sao?

- À không! – Gia Long cười cười – Cô là con gái của bác Minh phải không? Hân hạnh được biết cô.

Anh làm sao có thể quên được cô gái đã cho vị công tử đào hoa Chấn Phong một cái tát nhá lửa được chứ, không ngờ cô gái đó lại là con gái của tập đoàn Green, xem ra Chấn Phong đã gặp phải đối thủ rồi. Anh mỉm cười. Nhỏ nhìn nãy giờ cứ thấy Gia Long cười mãi, nhỏ bẹo vào má anh, cười tinh nghịch:

- Làm gì mà anh cứ cười hoài vậy? Đang nhớ tới cô nào phải không? – Nhỏ lè lưỡi.

- Đâu có đâu, anh làm gì có cô nào mà nghĩ tới? – Hắn cười, kéo hai má nhỏ ra.

- Ay da, đau. – Nhỏ đánh anh bôm bốp, dùng tay xoa xoa hai má – Cái đồ bạo lực, tui méc ba anh cho mà coi, nếu không phải ba anh nhờ tôi đi cùng anh thì còn lâu nhé!!!!

- Hahahahaha….- Hắn cười – Anh thì lại nghĩ là em mê anh đấy cô nhóc ạ.

- Còn lâu nhá, anh nghĩ anh có cửa à? – Nhỏ cãi bướng nhưng mặt lại hơi ửng hồng.

Nó nhìn hai người một hồi lâu rồi kéo nhỏ lại một góc:

- Này, anh ta là gì của bà vậy? Sao thấy hai người thân thiết quá vậy?

- Ba anh ta nhờ tôi cùng dự tiệc với anh ta thì có cứ quan hệ gì đâu chứ? – Nhỏ liếng thoắng.

- Phải vậy không? Vậy ai đỏ mặt vậy ta? – Nó cười tinh nghịch.

Nghe nó nói, mặt nhỏ càng đỏ thêm:

- Cái bà này, tui không nói chuyện với bà nữa đâu. – Nó dỗi, toan quay mặt bỏ đi.

- Thôi mà, nói tui nghe đi, bà thích anh ta phải không?

- Cũng không hẳn là thích mà, tại tui chỉ thấy anh ấy……ưhm…..anh ấy tốt thôi mà. – Mặt nhỏ đỏ hồng lên trông rất đáng yêu.

Nhìn vẻ mặt nhỏ, nó phì cười:

- Ay da da, Giao Châu ngây thơ ngốc nghếch của chúng ta đã biết yêu rồi, hihi – Nhỏ chọc ghẹo.

- Cái bà này kì quá à, yêu đâu mà yêu chứ?

- Mà sao bà nói anh ta tốt?

- Không, tại vì hôm qua khi tui đến nhà anh ta, đi lòng vòng chơi thì bị ngã, đau lắm á, tui khóc luôn. Lúc đó không hiểu anh ta từ đâu đi đến, đỡ tui dậy, rồi…….- Nhỏ im im.

- Rồi sao? – Nó hỏi.

- Rồi anh ta cầm một cây kẹo và đút vào miệng tui, tui hết khóc liền luôn. Mà cây kẹo đó ngon thiệt. – Nhỏ vô tư kể.

Nghe nhỏ kể, nó đứng hình. Thấy nó im ru, nhỏ quay sang hỏi nó:

- Này, bà bị cái gì dzạ? – Nhỏ ngây ngô chớp chớp mắt.

Đứng hình thêm 3 giây, nó nhìn nhỏ, gằn từng tiếng:

- P.H.Ù.N.G G.I.A.O C.H.Â.U!!!!! Bà có bị bệnh điên không hả????? Người ta cho bà một cây kẹo thì bà nói người ta tốt, còn kết người ta nữa, vậy nếu người ta mua cho bà nguyên một tiệm bánh kẹo, chắc bà quỳ xuống tôn sùng người ta luôn quá. Ngây thơ vừa vừa thôi chứ!!!!!!

Nhỏ chớp chớp mắt, ngây thơ:

- Bộ làm vậy là không được hả?

- Trời ạ, thôi, tui thua bà rồi, sau này bị gạt đừng có mà tới tìm tui khóc lóc nhé!!!!! – Nó thở dài, ngán ngẩm trước sự vô tư bất bình thường của con bạn thân.

- Ừ, hihi, thôi, đi kiếm gì ăn đi, tui đói.

- Ừ, đi thì đi. Tui cũng muốn ăn một cái gì đó.

Nó vừa dứt lời thì tiếng nhạc khiêu vũ êm dịu nổi lên, các chàng trai lịch thiệp mời các cô gái làm bạn nhảy của mình. Đứng cạnh nó, nhỏ Giao Châu reo lên khe khẽ:

- Ôi, thật là lãng mạng quá, hihi, tui cũng muốn nhảy nữa, hihi.

Nhỏ vừa dứt lời thì có một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng hai đứa:

- Nếu Giao Châu tiểu thư muốn nhảy, tôi có được vinh dự để làm bạn nhảy của tiểu thư không?

Hai đứa quay đầu lại thì thấy Gia Long đứng sau lưng hai đứa nó tự bao giờ không biết, nhỏ ngại ngùng đứng nép sau nó, còn nó thì cười thầm rồi đẩy nhỏ ra, bất ngờ, nhỏ bổ nhào vào vòng tay Gia Long, mặt đỏ bừng bừng. Gia Long cười cười:

- Hahaha, em gan quá nhỉ? Vậy mà nói không thích anh cơ đấy, hahaha – Gia Long chọc ghẹo.

- Không thích, còn bây giờ thì bỏ tôi ra. – Nhỏ cãi bướng, đẩy anh ra khỏi mình, quay lại nhìn nó với ánh mắt tóe lửa như sẵn sàng xông vào giết chết nó vậy.

Nhìn nhỏ, nó cười thách thức như muốn thử xem nhỏ sẽ làm gì nó. Sau lưng nhỏ, Gia Long vòng tay qua eo nhỏ và lôi đi, không để nhỏ có cơ hội phản kháng:

- Đi nào, chúng ta đi khiêu vũ nào, hahaha, cô ngốc đáng yêu.

- Ai ngốc chứ? Anh mới ngốc á!!!!! – Nhỏ cố gắng cãi lại nhưng mặt vẫn đỏ hồng.

Nhỏ đâu có biết dáng vẻ ngốc nghếch của mình đã khiến cho Trịnh thiếu gia cảm thấy thích thú, trước giờ, những người con gái tiếp cận anh cũng chỉ vì vẻ ngoài và tiền bạc của hắn, giả vờ ngốc cũng có, giả vờ ngoan hiền cũng có, vâng vâng và vâng vâng. Còn ở nhỏ, anh tìm thấy sự ngây thơ thuần khiết, chân thật, không giả tạo và anh thích nhỏ cũng là vì thế.

Nó đứng trong góc khuất, nhâm nhi một li kem bạc hà, nhìn nhỏ và Gia long khiêu vũ. Thật ra trong lòng nó rất rất rất muốn được nhảy nhưng nó ghét những tên con trai cứ giả vờ như vô tình chạm vào người nó nên nó chọn cho mình giải pháp là chỉ đứng nhìn thôi chứ không tham gia.

Những giai điệu mềm mại khiến nó cảm thấy thoải mái, nó hoàn toàn thả hồn vào nhạc.Đột nhiên, một bản Waltz nhẹ nhàng cất lên, đây là vũ điệu mà nó rất thích và bỗng nhiên từ trong đám đông, có một người con trai đang tiến về phía nó. “ Là hắn?”, nó nghĩ thầm, không giấu đi vẻ ngạc nhiên.

Hắn lịch lãm bước đến trước mặt nó, giơ tay ra:

- Tôi có vinh dự được mời Bạch Nguyệt tiểu thư nhảy với tôi bài này không?

Không hiểu sao nó lại nắm lấy tay hắn, tim nó lỗi mất một nhịp và gương mặt hơi ửng hồng, nó mỉm cười tỏ ý chấp nhận. Hắn mỉm cười với nó, nắm chặt tay nó và cả hai bắt đầu nhảy. Nó nhảy nhẹ nhàng, uyển chuyển và mềm mại. Hắn thì mạnh mẽ, phối hợp với nó một cách hoàn hảo. Nhìn hai người nhảy mà mọi người cứ trầm trồ khen ngợi: hai người cứ như là trời sinh một cặp.

Bên cạnh Giao Châu, Gia Long mỉm cười nói với nhỏ:

- Bạn em nhảy cứ như người chuyên nghiệp vậy, đẹp không chỗ nào chê được, cô ấy và Chấn Phong thật là đẹp đôi phải không?

- Chuyên nghiệp chứ còn gì nữa, Nguyệt từng giành giải khiêu vũ của nước ngoài đó, không có ai nhảy đẹp hơn nó được đâu, động tác của nó không chỉ mềm mại mà còn rất hút hồn nữa.

- Thì ra là vậy – Gia Long cười cười – Chấn Phong cũng từng đánh bại cao thủ khiêu vũ đó, mặc dù không thông qua cuộc thi nào.

- Vậy hai người nó hợp ghê ha, hihi, ai cũng giỏi ý, hihi. – Nhỏ cười tinh nghịch.

- Ừ, em cũng giỏi mà!!! – Gia Long nhìn nhỏ trìu mến còn nhỏ thì mặt cứ hồng hồng, cúi gằm mặt xuống đất sau câu nói của anh.

- Anh cứ trêu em không à!!!!!! – Nhỏ ngại ngùng.

Gia Long chỉ cười và tiếp tục nhảy. Ở không xa bọn họ, Bạch Nguyệt cũng đang chìm đắm vào điệu nhảy. Đã lâu lắm rồi nó không được nhảy thỏa thích như hôm nay, dù không thích nhưng nó cũng phải công nhận rằng hắn nhảy rất giỏi. Bàn tay dìu dắt mạnh mẽ, khuôn mặt điển trai và cả nụ cười “ đáng ghét” của hắn lại khiến tim nó lỗi nhịp nhưng nó một mực nghĩ rằng là do nãy giờ nhảy nhiều mệt nên tim mới đập hơi nhanh một chút. < Nản chị ghê>

Và cứ thế, hai người nhảy một phát 5 bài liền mà không biết mệt< Hai người này trâu nàk>, đến bài thứ 6, một bản Slow nhẹ nhàng, hắn bắt đầu có những dấu hiệu bất bình thường. Bàn tay 5 phút trước còn đang yên vị trên eo nó giờ đã hạ xuống dưới và vuốt vuốt. Hắn còn kéo nó áp sát vào cơ thể lực lưỡng của hắn nữa. Một phần vì giận và một phần cũng vì ngại nên nó cố gắng đẩy hắn ra nhưng vô ích. Hắn mỉm cười ranh mãnh, nhìn nó say đắm (mặc cho cô gái bé nhỏ trong vòng tay hắn đang dùng toàn lực để đẩy hắn ra) và hắn đột nhiên cúi xuống……………………………

Nhìn thấy dấu hiệu nguy hiểm, nó cố gắng đẩy hắn ra nhưng không còn kịp nữa. Hắn đang chiếm trọn đôi môi anh đào nhỏ xinh của nó. Nó chống cự không ngừng nghỉ, dùng răng cắn vào môi hắn một phát khiến hắn nhăn mặt lại vì đau nhưng vẫn tiếp tục bá đạo trên đôi môi của nó, mỗi lúc một mãnh liệt hơn. Nó không còn khả năng chống cự được hắn nên đành ngậm chặt miệng lại và quyết định buông xuôi, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Dường như cũng biết nó không chống cự nữa nên hắn cười một nụ cười quá ư là gian manh, tiếp tục hôn nó say đắm. Từ lúc nhảy với nó tới giờ, đã không ít lần hắn muốn hôn nó nhưng lại cố gắng kiềm chế, nhưng tới giờ phút này, trước đôi môi quyến rũ cùa nó, hắn hoàn toàn bị mê hoặc và hắn quyết định là: thà hôn một lần cho rồi còn hơn là không được lần nào.

5 phút trôi qua, hắn vẫn chưa rời môi ra khỏi nó mà vẫn cứ tấn công, nó dùng hết sức đẩy hắn ra nhưng vẫn vô vọng. Nó đưa mắt tìm kiếm nhỏ, cố gắng gửi đi ánh mắt cầu cứu và rồi nó ngất đi, không còn biết trời trăng mây gió gì nữa. Cảnh cuối cùng nó còn nhớ là nhỏ đang hớt hải chạy về phía nó và một vòng tay ấm áp.

Ngày hôm sau………..

- Nguyệt, con tỉnh rồi à? Sao rồi, con thấy trong người thế nào? – Mẹ nó dịu dàng hỏi.

- Sao con lại ở đây? – Nó ngạc nhiên.

- Con gái ngốc, không lẽ con quên hết mọi chuyện rồi sao? – Bà Như Huỳnh khẽ mỉm cười.

Nghe bà nói, nó ngồi dậy và bắt đầu lục lọi kí ức của mình. Nó nhớ hôm qua nó và hắn đang nhảy, nhảy rất nhiều bài và rồi………..” Aaaaaaaaaaaaaa”, nó hét trong lòng. “ Trời đất ơi, nụ hôn đầu của tôi, trời ơi”, nó tiếp tục hò hét trong câm lặng. Nhìn thấy nó ngẩn ngơ nhưng gương mặt đỏ ửng, mẹ nó cười cười:

- Ay da, nhớ rồi phải không? Thiệt là…..người ta hôn có một cái mà bất tỉnh nhân sự rồi, làm sao sau này lấy chồng hả con?

- MẸ – Nó đột nhiên hét toáng lên, tỏ ý không bằng lòng – Đó là nụ hôn đầu của con mà, mà con không lấy chồng đâu, ở với mẹ thích hơn.

Đang sát khí hầm hầm, nó đột nhiên chuyển qua nịnh nọt mẹ nó, mẹ nó nghe nó nói chỉ “hừ” một tiếng rồi nói:

- Thôi đi cô, cô không lấy chồng, ở nhà bám lấy tôi à? Mai mốt tốt nghiệp thì lo mà lấy chồng cho sớm đi nhé, không tôi quẳng ra đường đấy.

- Hixhix, con gái thân yêu của mẹ mà mẹ nỡ nói vậy sao? – Nó nũng nịu.

- Không thân yêu gì hết ráo, ăn cái này đi cho đỡ đói. – Bà vừa nói, vừa bưng đến cho nó một tô cháo thập cẩm.

- Vâng ạ, hihi – Nó cười, vồ lấy tô cháo mà ăn như hổ – Con đói quá à.< còn đâu hình tượng thục nữ?????>

Đang ăn, chợt nó sực nhớ:

- Aaaaaaaaa, chết rồi, đi học, mấy giờ rồi mẹ? – Nó hỏi, chộp lấy cái đồng hồ trên giường – 11h30 rồi hả? Huhuhu

- Lo ăn đi, con bé Giao Châu có xin phép cho con rồi, nó bảo lát nữa nó sẽ đến thăm con đấy.

Mẹ nó vừa dứt lời thì tiếng hét của nhỏ đã vang vọng, nhỏ khổ sở bước vào phòng nó cùng với một đống quà cao ngập mặt. Thấy nhỏ, mẹ nó ra ngoài cho hai đứa nói chuyện. Nó trêu nhỏ:

- Bộ hôm nay tính mở party hay gì mà mua gì mà lắm quà vậy bà?

- Party con khỉ á, tại bà mà tui ra nông nỗi này nè. – Nhỏ hét um lên, mồ hôi lấm tấm trên trán.

- Sao tại tui? – Nó ngây thơ hỏi.

- Tui nói với thầy là bà bị bệnh, không đi học được, thế là đám con trai như nổi điên á, chúng nó tống cho tui một đống quà thăm bệnh đây nè. – Nhỏ vừa nói vừa quăng đống quà xuống sàn, thở hồng hộc như người sắp chết, ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa trong phòng nó.

Nó tót ra khỏi giường bay đến ngồi với nhỏ, cười hì hì:

- Thôi mà, bà là bạn tốt nhất của tui đó, hihi, thương bà lắm á.

Nhỏ “xí” một tiếng rồi quay qua nhìn nó, cười gian xảo:

- Mà hôm qua bà cũng ghê lắm nha, trước mặt mọi người mà bạo quá trời luôn, hehe

- Bạo cái đầu bà á, cái đó là ép hôn, là ép hôn đó. – Nó nổi đóa, mặt đỏ bừng bừng.

- Hihihi, mà sao bà biết Chấn Phong vậy? Nghe nói hai người đâu có gặp nhau bao giờ đâu.

- Bà còn nhớ cái tên biến thái siêu cấp tui kể cho bà hôm bữa không?

- Nhớ, rồi sao? Chẳng lẽ tên đó là…… – Nhỏ ngạc nhiên, hai mắt trợn tròn rồi cười như điên.

- Ê, cười cái gì hả? Bà điên sao?

- Không phải, mà tại tui thấy sao hai người có duyên ghê á, hahaha – Nhỏ cười chảy cả nước mắt.

- Là nghiệt duyên, là nghiệt duyên thì có, huhu, nụ hôn đầu của tui. – Nó ấm ức.

- Tui thấy hai người đẹp đôi lắm mà. – Nhỏ nói nhỏ xíu. Vừa nói xong là phải lãnh trọn ánh mắt nhá lửa của nó khiến nhỏ im bặt, nhưng trong lòng vẫn tự nhủ như vậy.

Ăn xong tô cháo, nó tót xuống nhà để dẹp thì gặp papa nó. Ông Minh nhìn thấy nó thì bảo nó ngồi xuống rồi từ tốn nói chuyện với nó:

- Hôm nay con phải ở nhà biết chưa? Không được ra ngoài đâu đó.

- Sao vậy ba? – Nó ngơ ngác hỏi.

- Rồi con sẽ biết. Nhớ là phải ở nhà đó. Thôi, ba đi làm việc đây – Nói rồi ông dứng dậy, đi khỏi nhà bếp, không đợi nó trả lời.

Nó rửa tô xong thì lên phòng, ngồi tám với nhỏ. Tíu ta tíu tít một hồi, nhỏ rủ nó đi mua sắm. Ban đầu nó còn từ chối nhưng ngồi nghe nhỏ thuyết phục một hồi, đam mê mua sắm của nó nổi dậy và hai đứa nhanh chóng chuồn ra khỏi nhà.

/54

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status