Rốt cục, tiếng vó ngựa đã đi qua rừng cây, xuất hiện ở trước mắt của đám Bán Thú Nhân trên tế đàn!
Những người trên chiến mã, trong tay cầm một cây đuốc, một trận gió đêm thổi tới, ánh lửa bị thổi làm chập chờn, chiếu vào khuôn mặt của bọn họ, ánh mắt của bọn họ lạnh lùng, nhìn phương hướng của tế đàn xa xa.
Người dẫn đầu của tiểu đội này, là một người nam cưỡi Tấn Mãnh Long, trong tay hắn cầm hai thanh rìu dữ tợn, ánh mắt tiêu sát, chính là Hoàng Dật.
Vừa rồi hóa thân của hắn bay lên cực cao, bao quát mặt đất, rốt cục phát hiện tế đàn lớn này, ở đây không có cây cối, trên không trung rất dễ phát hiện.
Hơn nữa lổ tai của hóa thân nhạy bén không gì sánh được, có năng lực phong hệ, hắn từ trong gió đêm của tế đàn thổi tới, nghe được từng tiếng ca của tế tự, cuối cùng phán đoán ra kẻ địch ngay tại phương hướng này, sau đó bản thể của hắn liền suất lĩnh nhóm người người chơi kia đến đây.
Lúc này, Lưu Oanh cũng nhìn Hoàng Dật, hai tử địch đối diện nhau như thế dưới trời đêm, trong ánh mắt bọn họ tựa như đang tóe ra từng tia lửa.
"Lưu Oanh thiếu chủ, tên đứng trước của đội ngũ kia là Miểu Sát, là hắn hủy diệt bộ lạc của chúng ta, chờ chúng ta truyền tống đến Mộc Quang Sâm Lâm phía nam, nhất định phải dùng bí thuật miếu thờ tượng thần, đem hình tượng của hắn điêu khắc ra, để tất cả tộc nhân nguyền rủa!" Lúc này, một người Bán Thú Nhân ghé vào bên tai của Lưu Oanh, hạ giọng nói.
Âm thanh của Bán Thú Nhân này rất thấp, chỉ có hai người nghe được, một người là Lưu Oanh, mà người còn lại, cũng là hóa thân của Hoàng Dật đang bay trên bầu trời, lổ tai của hóa thân hầu như cực thính, nghe được rõ ràng cái âm thanh này.
Lưu Oanh nghe được lời nói này của Bán Thú Nhân, trong mắt nhất thời toát ra quang mang thù hận, nhìn chằm chằm Hoàng Dật, hầu như là từ trong hàm răng nói ra một câu: "Ngươi cũng là Miểu Sát phải không! Bộ lạc chúng ta, sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ thù hận của ngày hôm nay, tương lai chúng ta nhất định sẽ quay về tìm ngươi!"
Mà cùng lúc đó, tế đàn cũng lặn tới mặt đất, tia sáng bắt đầu bùng lên, sẽ truyền tống rời khỏi!
"Miểu Sát đại ca, tôi tiêu hao điểm kinh nghiệm của hai cấp, có thể sử dụng một kỹ năng, cắt đứt truyền tống của những người này!" Một người chơi vội vàng nói với Hoàng Dật, muốn ngăn cản đám người kia truyền tống.
Khóe miệng của Hoàng Dật lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, lắc đầu: "Cấp bậc của cậu quan trọng hơn, không cần ngăn cản bọn họ, để cho bọn họ chạy đi!"
"Hả? Miểu Sát đại ca, không được! Không thể ở lại bất luận hậu họa gì, bọn họ sau này sẽ trả thù chúng ta!" Một người cao tầng công hội nhanh chóng khuyên, âm thanh của hắn gấp không gì sánh được, thậm chí đã giơ vũ khí lên, muốn ra tay!
"Không có việc gì, tôi có quyết định của mình." Hoàng Dật khoát khoát tay ngăn cản người cao tầng của công hội kia, hắn cứ như vậy nhìn tế đàn, nhìn đám Bán Thú Nhân Lưu Oanh bọn họ truyền tống rời đi.
Sau một khắc, tế đàn bỗng nhiên lóe ra tia sáng chói mắt, dường như một mặt trời từ nơi này sinh ra, một khí tức sử thi cổ xưa cuồn cuộn đập vào mặt, quét ngang khu rừng!
Sau đó, hơn mười vạn người trên tế đàn toàn bộ biến mất!
Kẻ địch cuối cùng, cứ như vậy được Hoàng Dật để cho chạy!
Thành viên công hội phía sau của Hoàng Dật đều có chút tiếc hận, nhưng đây là Hoàng Dật ra lệnh, bọn họ không thể cãi, chỉ có thể mở mắt nhìn kẻ địch chạy mất.
"Mọi người trở về đi! Tiếp tục tìm kiếm bảo vật còn lại trong bộ lạc!" Hoàng Dật hướng thành viên công hội bốn phía phân phó một tiếng, sau đó tự cưỡi Tấn Mãnh Long rời khỏi, biến mất trong rừng rậm phía trước, hóa thân cũng từ không trung bay khỏi đây.
Đám thành viên công hội quay đầu, nhìn tế đàn vắng vẻ, sau đó thở dài một tiếng, một lần nữa trở về hướng bộ lạc.
Tại chỗ chỉ còn lại có một mình Bá Vương, ông nhìn tế đàn một chút, lại nhìn hóa thân đang rời đi của Hoàng Dật, tựa như bỗng nhiên rõ ràng cái gì, nhanh chóng đuổi theo hướng bản thể của Hoàng Dật.
"Miểu Sát, cậu vừa rồi thả đám Bán Thú Nhân kia rời đi, là không phải bởi vì hóa thân của cậu nghe được tin tức gì?" Bá Vương rất nhanh đuổi theo Hoàng Dật, đem nghi vấn trong lòng hỏi ra.
Hoàng Dật quay đầu nhìn ông ta một chút, mỉm cười: "Đúng vậy, tôi nghe thấy địa điểm bọn họ muốn đi, địa điểm kia khiến cho tôi buông tha suy nghĩ giết chết bọn họ."
"Hả? Là địa điểm gì?" Bá Vương hơi ngẩn ra, hiếu kỳ hỏi thăm.
Hoàng Dật nhìn chằm chằm Bá Vương, nói ra bốn chữ: "Mộc Quang Sâm Lâm."
"A!" Bá Vương sau khi nghe bốn chữ đó, kinh hô một tiếng, tròng mắt chuyển động, tựa như lập tức rõ ràng suy nghĩ của Hoàng Dật, sợ hãi nói: "Cậu đây là đưa tiền qua cho Lôi Thần!"
"Đúng vậy!" Hoàng Dật gật đầu, " Thái Dương đảo của Lôi Thần ngay gần Mộc Quang Sâm Lâm, khu rừng ấy đã là vật trong bàn tay của công hội bọn họ, được bọn họ nắm vững trong tay. Thái Dương công hội của ông ấy cũng không so được với Anh Hùng công hội chúng ta, chúng ta sống rất thoải mái, vô luận là Long Đô hay là Địa Long cốc, mỗi ngày đều có rất nhiều tài chính vào túi. Nhưng Thái Dương công hội của Lôi Thần lại không được, không có tiền gì, công hội phát triển đã bị trở ngại rất lớn, mà Lưu Oanh mang theo bảo vật của bộ lạc truyền tống đến Mộc Quang Sâm Lâm, cũng là tương đương đem những tài bảo này đưa đến cửa nhà của Lôi Thần, vừa vặn giải quyết vấn đề tài chính của bọn họ."
"Cái này Lôi Thần sẽ vui vẻ đến chết mất!" Bá Vương lắc đầu cười, "Hai người các người, thật đúng là biết trợ giúp lẫn nhau!"
"Đây là đương nhiên, Thái Dương công hội cũng là công hội của tôi, đều là người một nhà. Tôi càng hy vọng thấy hai công hội chúng tôi cùng nhau lớn mạnh, khiến cho người ngoài vĩnh viễn sản sinh cảm giác chúng tôi là tử địch. Nếu như chúng ta phát triển quá nhanh, vượt xa Thái Dương công hội của Lôi Thần, vậy người ngoài sẽ không sinh ra loại ảo giác này, bởi vì bọn họ cho rằng hai bên đã không cùng một cấp." Hoàng Dật ý vị thâm trường nói.
"Ngày mai chúng ta ăn sáng, đem tin tức tốt này nói cho Lôi Thần đi!" Bá Vương cười hắc hắc, nếp nhăn trên mặt già khép lại với nhau.
Kế tiếp, hai người cũng chậm rãi đi về bộ lạc.
Lúc này, các phân đoàn của Anh Hùng công hội, đã đem chiến lợi phẩm còn lại của bộ lạc đoạt sạch sẽ, tất cả đều chất đống tại một bãi đất trống, chất thành một ngọn núi.
Tịch Dương, Vô Danh Thị, Kính Đoạn mấy người cao tầng, đang đứng trước núi tài bảo, nói chuyện với nhau cái gì đó. Mà hội viên còn lại của Anh Hùng công hội, thì nhìn núi chiến lợi phẩm, hơi nuốt nước bọt, thần sắc tràn đầy hâm mộ, nhưng bọn họ không có quyền hạn đi lấy, chỉ có thể dùng độ cống hiến đi đổi.
"Miểu Sát đại ca, hiện tại chiến lợi phẩm đã thu hoạch hoàn tất!" Lúc này, Tịch Dương thấy Hoàng Dật đến, lập tức tiến lên vài bước báo cáo nói: " Giá trị của những chiến lợi phẩm này, tính sơ bộ ra là hai trăm triệu kim tệ, hoàn toàn không xứng với quy mô của bộ lạc này. Phần lớn tài vật của bộ lạc này, hẳn là đều bị người mang đi!"
"Ừm! Tôi biết!" Hoàng Dật gật đầu, hắn chính là cần Lưu Oanh đem tài bảo này đưa cho Lôi Thần, giải quyết vấn đề tài chính của công hội bọn họ.
" Trong những tài vật này, đồ tốt nhất là cái gì?" Hoàng Dật nhìn chằm chằm đống chiến lợi phẩm chồng chất thành núi nhỏ hỏi.
"Chúng tôi sàng chọn một chút, đồ tốt nhất tổng cộng là hai cái này!" Tịch Dương nói xong, chỉ chỉ hai món vật phẩm đặt ở một nơi khác bên cạnh.
Hoàng Dật quay đầu nhìn một chút, trong hai vật phẩm, phân biệt là một quyển trục và một tấm da thú.
Ánh mắt của hắn đặt vào tấm da.
Loại da này toàn thân tràn ngập từng đồ án hình rồng, loại đồ án này cũng không phải được khắc ra, mà là thiên nhiên hình thành. Trong đêm tối, ánh trăng chiếu xuống, được tấm da hấp thu vào, có vẻ vô cùng thần diệu.
"Long Thú bì?" Hoàng Dật quay đầu nhìn Tịch Dương một chút.
"Đúng vậy! Cái này chính là một trong các tài liệu đỉnh cấp Long Thú bì!" Tịch Dương gật đầu.
Khóe miệng Hoàng Dật giương lên, hắn vừa lúc tìm kiếm loại tài liệu này. Long Thú bì và Thế Giới thạch, Lưu Vân bố hi hữu như nhau, số lượng có hạn, thuộc về tài nguyên không thể tái sinh. Long Thú bì là từ trên người một loại sinh vật hiếm thấy tên là "Long Thú" lột xuống, cho tới nay, Hoàng Dật chỉ nghe qua tin tức của một con Long Thú, đó chính là thú cưỡi của Lôi Thần, thú cưỡi của Lôi Thần cũng là một con Hải Long Thú hiếm thấy.
Tác dụng lớn nhất của Long Thú bì, Thế Giới thạch, Lưu Vân bố, cũng là dùng để sửa chữa và chế tạo trang bị truyền kỳ trở lên! Hố trời chỗ cứ điểm chủ của Anh Hùng công hội, có Thế Giới thạch, là Tần Thời Vũ vất vả tìm được.【 dấu chân của Mạt Nhật Sứ Giả 】dưới chân và【 Quỷ Phủ 】trong tay của Hoàng Dật hai món trang bị truyền kỳ, chỉ cần độ bền tiêu hao hết, phải dùng Thế Giới thạch mới có thể sửa chữa.
Trong quá trình tìm kiếm trái tim Sa Đạo Vương trước đó của Hoàng Dật và Bá Vương, đã từng hại chết Hắc Xà, lần kia hắn thu được hai món đồ, là giọt máu mãng xà thần bí ca, một cái khác là một cái áo choàng truyền kỳ tên là 【 Hắc Long Chi Bì 】. Thế nhưng áo choàng không có độ bền, hắn mặc không được, cần tìm được Long Thú bì loại tài liệu đỉnh cấp này mới có thể sửa chữa.
Hiện tại, hắn rốt cục thu được loại tài liệu đỉnh cấp này, vậy truyền kỳ áo choàng rốt cục có hi vọng mặc vào!
Kế tiếp, Hoàng Dật kiểm tra vật phẩm thứ hai, đây là một cái quyển da dê --
【Kỹ Thuật Xây Dựng Miếu Thờ Tượng Thần】( vật phẩm đặc thù )
Kỹ năng xây dựng mà kiến trúc sư có thể học được, xây dựng miếu thờ, cũng bố trí tượng thần của một tôn giáo trong miếu thờ, để tín đồ cung phụng, tượng thần sẽ thu được Tín Ngưỡng chi lực của tín đồ, cũng tặng lại cho tín đồ thuộc tính tăng thêm nhất định.
"Tín Ngưỡng chi lực!" Ánh mắt Của Hoàng Dật, từ đầu đến cuối đều dừng lại ở bốn chữ này.
Hắn trước đó đi Địa Long cốc của Hiên Viên thị, đã từng được Nhược Thủy đưa vào trong giáo đường của Hiên Viên trấn, lúc đó trong giáo đường đang có một đám thánh nữ ca hát, sau đó thánh nữ hướng Hoàng Dật hát một bài 《 phúc âm Johanns 》, giúp cho hắn thu được 20 điểm Tín Ngưỡng chi lực.
Lúc đó hệ thống đã từng nhắc nhở hắn, cần gôm đủ một tỷ điểm Tín Ngưỡng chi lực, mới có thể thu được một loại tinh thần, mà tinh thần vừa lúc cũng là một điều kiện trở thành anh hùng sử thi, bằng không hắn cho dù có tên ban thưởng【 Sát Thần 】, cũng chỉ có thể trở thành anh hùng truyền kỳ.
Lúc đó Hoàng Dật cảm thấy rất vô lực, một tỷ điểm Tín Ngưỡng chi lực không biết đến năm nào tháng nào mới đủ, cho dù hắn cái gì cũng không làm, đứng ở trong thánh đường để người ta hát《 phúc âm Johanns 》, cũng không biết phải bao lâu mới có thể gôm đủ một tỷ Tín Ngưỡng chi lực.
Mà hiện tại có《thuật chế tạo tượng thần》, hắn có thể phát triển theo phương hướng này, xây dựng miếu thờ của mình tại các chỗ của đại lục, để cho người khác cung phụng tượng thần của mình, thu thập Tín Ngưỡng chi lực của mọi người, cứ như vậy, một tỷ điểm Tín Ngưỡng chi lực sẽ dễ hơn.
Những người trên chiến mã, trong tay cầm một cây đuốc, một trận gió đêm thổi tới, ánh lửa bị thổi làm chập chờn, chiếu vào khuôn mặt của bọn họ, ánh mắt của bọn họ lạnh lùng, nhìn phương hướng của tế đàn xa xa.
Người dẫn đầu của tiểu đội này, là một người nam cưỡi Tấn Mãnh Long, trong tay hắn cầm hai thanh rìu dữ tợn, ánh mắt tiêu sát, chính là Hoàng Dật.
Vừa rồi hóa thân của hắn bay lên cực cao, bao quát mặt đất, rốt cục phát hiện tế đàn lớn này, ở đây không có cây cối, trên không trung rất dễ phát hiện.
Hơn nữa lổ tai của hóa thân nhạy bén không gì sánh được, có năng lực phong hệ, hắn từ trong gió đêm của tế đàn thổi tới, nghe được từng tiếng ca của tế tự, cuối cùng phán đoán ra kẻ địch ngay tại phương hướng này, sau đó bản thể của hắn liền suất lĩnh nhóm người người chơi kia đến đây.
Lúc này, Lưu Oanh cũng nhìn Hoàng Dật, hai tử địch đối diện nhau như thế dưới trời đêm, trong ánh mắt bọn họ tựa như đang tóe ra từng tia lửa.
"Lưu Oanh thiếu chủ, tên đứng trước của đội ngũ kia là Miểu Sát, là hắn hủy diệt bộ lạc của chúng ta, chờ chúng ta truyền tống đến Mộc Quang Sâm Lâm phía nam, nhất định phải dùng bí thuật miếu thờ tượng thần, đem hình tượng của hắn điêu khắc ra, để tất cả tộc nhân nguyền rủa!" Lúc này, một người Bán Thú Nhân ghé vào bên tai của Lưu Oanh, hạ giọng nói.
Âm thanh của Bán Thú Nhân này rất thấp, chỉ có hai người nghe được, một người là Lưu Oanh, mà người còn lại, cũng là hóa thân của Hoàng Dật đang bay trên bầu trời, lổ tai của hóa thân hầu như cực thính, nghe được rõ ràng cái âm thanh này.
Lưu Oanh nghe được lời nói này của Bán Thú Nhân, trong mắt nhất thời toát ra quang mang thù hận, nhìn chằm chằm Hoàng Dật, hầu như là từ trong hàm răng nói ra một câu: "Ngươi cũng là Miểu Sát phải không! Bộ lạc chúng ta, sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ thù hận của ngày hôm nay, tương lai chúng ta nhất định sẽ quay về tìm ngươi!"
Mà cùng lúc đó, tế đàn cũng lặn tới mặt đất, tia sáng bắt đầu bùng lên, sẽ truyền tống rời khỏi!
"Miểu Sát đại ca, tôi tiêu hao điểm kinh nghiệm của hai cấp, có thể sử dụng một kỹ năng, cắt đứt truyền tống của những người này!" Một người chơi vội vàng nói với Hoàng Dật, muốn ngăn cản đám người kia truyền tống.
Khóe miệng của Hoàng Dật lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, lắc đầu: "Cấp bậc của cậu quan trọng hơn, không cần ngăn cản bọn họ, để cho bọn họ chạy đi!"
"Hả? Miểu Sát đại ca, không được! Không thể ở lại bất luận hậu họa gì, bọn họ sau này sẽ trả thù chúng ta!" Một người cao tầng công hội nhanh chóng khuyên, âm thanh của hắn gấp không gì sánh được, thậm chí đã giơ vũ khí lên, muốn ra tay!
"Không có việc gì, tôi có quyết định của mình." Hoàng Dật khoát khoát tay ngăn cản người cao tầng của công hội kia, hắn cứ như vậy nhìn tế đàn, nhìn đám Bán Thú Nhân Lưu Oanh bọn họ truyền tống rời đi.
Sau một khắc, tế đàn bỗng nhiên lóe ra tia sáng chói mắt, dường như một mặt trời từ nơi này sinh ra, một khí tức sử thi cổ xưa cuồn cuộn đập vào mặt, quét ngang khu rừng!
Sau đó, hơn mười vạn người trên tế đàn toàn bộ biến mất!
Kẻ địch cuối cùng, cứ như vậy được Hoàng Dật để cho chạy!
Thành viên công hội phía sau của Hoàng Dật đều có chút tiếc hận, nhưng đây là Hoàng Dật ra lệnh, bọn họ không thể cãi, chỉ có thể mở mắt nhìn kẻ địch chạy mất.
"Mọi người trở về đi! Tiếp tục tìm kiếm bảo vật còn lại trong bộ lạc!" Hoàng Dật hướng thành viên công hội bốn phía phân phó một tiếng, sau đó tự cưỡi Tấn Mãnh Long rời khỏi, biến mất trong rừng rậm phía trước, hóa thân cũng từ không trung bay khỏi đây.
Đám thành viên công hội quay đầu, nhìn tế đàn vắng vẻ, sau đó thở dài một tiếng, một lần nữa trở về hướng bộ lạc.
Tại chỗ chỉ còn lại có một mình Bá Vương, ông nhìn tế đàn một chút, lại nhìn hóa thân đang rời đi của Hoàng Dật, tựa như bỗng nhiên rõ ràng cái gì, nhanh chóng đuổi theo hướng bản thể của Hoàng Dật.
"Miểu Sát, cậu vừa rồi thả đám Bán Thú Nhân kia rời đi, là không phải bởi vì hóa thân của cậu nghe được tin tức gì?" Bá Vương rất nhanh đuổi theo Hoàng Dật, đem nghi vấn trong lòng hỏi ra.
Hoàng Dật quay đầu nhìn ông ta một chút, mỉm cười: "Đúng vậy, tôi nghe thấy địa điểm bọn họ muốn đi, địa điểm kia khiến cho tôi buông tha suy nghĩ giết chết bọn họ."
"Hả? Là địa điểm gì?" Bá Vương hơi ngẩn ra, hiếu kỳ hỏi thăm.
Hoàng Dật nhìn chằm chằm Bá Vương, nói ra bốn chữ: "Mộc Quang Sâm Lâm."
"A!" Bá Vương sau khi nghe bốn chữ đó, kinh hô một tiếng, tròng mắt chuyển động, tựa như lập tức rõ ràng suy nghĩ của Hoàng Dật, sợ hãi nói: "Cậu đây là đưa tiền qua cho Lôi Thần!"
"Đúng vậy!" Hoàng Dật gật đầu, " Thái Dương đảo của Lôi Thần ngay gần Mộc Quang Sâm Lâm, khu rừng ấy đã là vật trong bàn tay của công hội bọn họ, được bọn họ nắm vững trong tay. Thái Dương công hội của ông ấy cũng không so được với Anh Hùng công hội chúng ta, chúng ta sống rất thoải mái, vô luận là Long Đô hay là Địa Long cốc, mỗi ngày đều có rất nhiều tài chính vào túi. Nhưng Thái Dương công hội của Lôi Thần lại không được, không có tiền gì, công hội phát triển đã bị trở ngại rất lớn, mà Lưu Oanh mang theo bảo vật của bộ lạc truyền tống đến Mộc Quang Sâm Lâm, cũng là tương đương đem những tài bảo này đưa đến cửa nhà của Lôi Thần, vừa vặn giải quyết vấn đề tài chính của bọn họ."
"Cái này Lôi Thần sẽ vui vẻ đến chết mất!" Bá Vương lắc đầu cười, "Hai người các người, thật đúng là biết trợ giúp lẫn nhau!"
"Đây là đương nhiên, Thái Dương công hội cũng là công hội của tôi, đều là người một nhà. Tôi càng hy vọng thấy hai công hội chúng tôi cùng nhau lớn mạnh, khiến cho người ngoài vĩnh viễn sản sinh cảm giác chúng tôi là tử địch. Nếu như chúng ta phát triển quá nhanh, vượt xa Thái Dương công hội của Lôi Thần, vậy người ngoài sẽ không sinh ra loại ảo giác này, bởi vì bọn họ cho rằng hai bên đã không cùng một cấp." Hoàng Dật ý vị thâm trường nói.
"Ngày mai chúng ta ăn sáng, đem tin tức tốt này nói cho Lôi Thần đi!" Bá Vương cười hắc hắc, nếp nhăn trên mặt già khép lại với nhau.
Kế tiếp, hai người cũng chậm rãi đi về bộ lạc.
Lúc này, các phân đoàn của Anh Hùng công hội, đã đem chiến lợi phẩm còn lại của bộ lạc đoạt sạch sẽ, tất cả đều chất đống tại một bãi đất trống, chất thành một ngọn núi.
Tịch Dương, Vô Danh Thị, Kính Đoạn mấy người cao tầng, đang đứng trước núi tài bảo, nói chuyện với nhau cái gì đó. Mà hội viên còn lại của Anh Hùng công hội, thì nhìn núi chiến lợi phẩm, hơi nuốt nước bọt, thần sắc tràn đầy hâm mộ, nhưng bọn họ không có quyền hạn đi lấy, chỉ có thể dùng độ cống hiến đi đổi.
"Miểu Sát đại ca, hiện tại chiến lợi phẩm đã thu hoạch hoàn tất!" Lúc này, Tịch Dương thấy Hoàng Dật đến, lập tức tiến lên vài bước báo cáo nói: " Giá trị của những chiến lợi phẩm này, tính sơ bộ ra là hai trăm triệu kim tệ, hoàn toàn không xứng với quy mô của bộ lạc này. Phần lớn tài vật của bộ lạc này, hẳn là đều bị người mang đi!"
"Ừm! Tôi biết!" Hoàng Dật gật đầu, hắn chính là cần Lưu Oanh đem tài bảo này đưa cho Lôi Thần, giải quyết vấn đề tài chính của công hội bọn họ.
" Trong những tài vật này, đồ tốt nhất là cái gì?" Hoàng Dật nhìn chằm chằm đống chiến lợi phẩm chồng chất thành núi nhỏ hỏi.
"Chúng tôi sàng chọn một chút, đồ tốt nhất tổng cộng là hai cái này!" Tịch Dương nói xong, chỉ chỉ hai món vật phẩm đặt ở một nơi khác bên cạnh.
Hoàng Dật quay đầu nhìn một chút, trong hai vật phẩm, phân biệt là một quyển trục và một tấm da thú.
Ánh mắt của hắn đặt vào tấm da.
Loại da này toàn thân tràn ngập từng đồ án hình rồng, loại đồ án này cũng không phải được khắc ra, mà là thiên nhiên hình thành. Trong đêm tối, ánh trăng chiếu xuống, được tấm da hấp thu vào, có vẻ vô cùng thần diệu.
"Long Thú bì?" Hoàng Dật quay đầu nhìn Tịch Dương một chút.
"Đúng vậy! Cái này chính là một trong các tài liệu đỉnh cấp Long Thú bì!" Tịch Dương gật đầu.
Khóe miệng Hoàng Dật giương lên, hắn vừa lúc tìm kiếm loại tài liệu này. Long Thú bì và Thế Giới thạch, Lưu Vân bố hi hữu như nhau, số lượng có hạn, thuộc về tài nguyên không thể tái sinh. Long Thú bì là từ trên người một loại sinh vật hiếm thấy tên là "Long Thú" lột xuống, cho tới nay, Hoàng Dật chỉ nghe qua tin tức của một con Long Thú, đó chính là thú cưỡi của Lôi Thần, thú cưỡi của Lôi Thần cũng là một con Hải Long Thú hiếm thấy.
Tác dụng lớn nhất của Long Thú bì, Thế Giới thạch, Lưu Vân bố, cũng là dùng để sửa chữa và chế tạo trang bị truyền kỳ trở lên! Hố trời chỗ cứ điểm chủ của Anh Hùng công hội, có Thế Giới thạch, là Tần Thời Vũ vất vả tìm được.【 dấu chân của Mạt Nhật Sứ Giả 】dưới chân và【 Quỷ Phủ 】trong tay của Hoàng Dật hai món trang bị truyền kỳ, chỉ cần độ bền tiêu hao hết, phải dùng Thế Giới thạch mới có thể sửa chữa.
Trong quá trình tìm kiếm trái tim Sa Đạo Vương trước đó của Hoàng Dật và Bá Vương, đã từng hại chết Hắc Xà, lần kia hắn thu được hai món đồ, là giọt máu mãng xà thần bí ca, một cái khác là một cái áo choàng truyền kỳ tên là 【 Hắc Long Chi Bì 】. Thế nhưng áo choàng không có độ bền, hắn mặc không được, cần tìm được Long Thú bì loại tài liệu đỉnh cấp này mới có thể sửa chữa.
Hiện tại, hắn rốt cục thu được loại tài liệu đỉnh cấp này, vậy truyền kỳ áo choàng rốt cục có hi vọng mặc vào!
Kế tiếp, Hoàng Dật kiểm tra vật phẩm thứ hai, đây là một cái quyển da dê --
【Kỹ Thuật Xây Dựng Miếu Thờ Tượng Thần】( vật phẩm đặc thù )
Kỹ năng xây dựng mà kiến trúc sư có thể học được, xây dựng miếu thờ, cũng bố trí tượng thần của một tôn giáo trong miếu thờ, để tín đồ cung phụng, tượng thần sẽ thu được Tín Ngưỡng chi lực của tín đồ, cũng tặng lại cho tín đồ thuộc tính tăng thêm nhất định.
"Tín Ngưỡng chi lực!" Ánh mắt Của Hoàng Dật, từ đầu đến cuối đều dừng lại ở bốn chữ này.
Hắn trước đó đi Địa Long cốc của Hiên Viên thị, đã từng được Nhược Thủy đưa vào trong giáo đường của Hiên Viên trấn, lúc đó trong giáo đường đang có một đám thánh nữ ca hát, sau đó thánh nữ hướng Hoàng Dật hát một bài 《 phúc âm Johanns 》, giúp cho hắn thu được 20 điểm Tín Ngưỡng chi lực.
Lúc đó hệ thống đã từng nhắc nhở hắn, cần gôm đủ một tỷ điểm Tín Ngưỡng chi lực, mới có thể thu được một loại tinh thần, mà tinh thần vừa lúc cũng là một điều kiện trở thành anh hùng sử thi, bằng không hắn cho dù có tên ban thưởng【 Sát Thần 】, cũng chỉ có thể trở thành anh hùng truyền kỳ.
Lúc đó Hoàng Dật cảm thấy rất vô lực, một tỷ điểm Tín Ngưỡng chi lực không biết đến năm nào tháng nào mới đủ, cho dù hắn cái gì cũng không làm, đứng ở trong thánh đường để người ta hát《 phúc âm Johanns 》, cũng không biết phải bao lâu mới có thể gôm đủ một tỷ Tín Ngưỡng chi lực.
Mà hiện tại có《thuật chế tạo tượng thần》, hắn có thể phát triển theo phương hướng này, xây dựng miếu thờ của mình tại các chỗ của đại lục, để cho người khác cung phụng tượng thần của mình, thu thập Tín Ngưỡng chi lực của mọi người, cứ như vậy, một tỷ điểm Tín Ngưỡng chi lực sẽ dễ hơn.
/399
|