“Chương trình tạp kỹ… là ghi lại cuộc đời của em, sau đó phát sóng trên tivi cho mọi người xem.”
Vương Tâm Như nhìn về phía em trai ở bên cạnh, thuận miệng nói.
“Tại sao em trai lại muốn hỏi vấn đề này?”
Tiểu Kha nhấc bàn tay nhỏ bé của mình lên, mỉm cười đáp lại.
“Hôm nay em nghe được người hâm mộ nói muốn em quay một chương trình tạp kỹ.”
Nghe vậy, Vương Tâm Như đột nhiên có hứng thú, cô ấy hỏi em trai mình.
“Vậy… em trai, em có muốn quay chương trình tạp kỹ không?”
Vẻ mặt Tiểu Kha đầy trầm tư, sau đó gật đầu với chị gái.
Quay chương trình tạp kỹ hẳn là sẽ rất vui đúng không?
Vương Tâm Như hít sâu một hơi, trong lòng có chút do dự.
Cô ấy không biết việc đưa em trai mình vào làng giải trí là tốt hay xấu.
Nước ở đây quá sâu, chưa chắc Tiểu Kha có thể nắm bắt được.
Điện thoại vẫn chưa cúp, cô ấy thản nhiên dặn dò người đàn ông.
“Giúp tôi chú ý đến một số chương trình tạp kỹ có chị em cùng tham gia, những cái còn lại thì từ chối.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ấy âu yếm nhéo má Tiểu Kha.
Trang viên nhà họ Vương.
Tiểu Kha xuống xe liền đi thẳng vào biệt thự.
Lúc này, Vương Tư Kỳ và Vương Nhạc Nhạc đang ngồi trong phòng khách uống trà trò chuyện.
Để ý thấy em trai đẩy cửa đi vào, hai người nhẹ nhàng ra hiệu cho cậu lại gần.
Tiểu Kha nhìn quanh phòng khách trống trải, ánh mắt có chút ảm đạm.
Trước đây, chị tư sẽ ở phòng khách chào mừng cậu trở về, nhưng mà bây giờ chị tư đã ra ngoài rồi…
Cậu bước tới chỗ hai cô gái rồi ngồi xuống, cúi đầu không nói gì, vẻ mặt có chút buồn bã.
Adv
Vương Nhạc Nhạc nắm lấy bàn tay trắng nõn của em trai, nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ mọng.
“Em trai, có phải đang nhớ chị tư không?”
Tiểu Kha gật đầu, mặt mày ỉu xìu.
“Chị tư sẽ về nhanh thôi, em đừng buồn.”
“Đúng rồi, em có muốn xem hai chiếc trực thăng của mình không?”
Câu nói này lập tức khiến Tiểu Kha phấn chấn lên.
Về nhà lâu như vậy, cậu còn chưa được nhìn thấy sân bay của nhà họ Vương.
Hai chiếc trực thăng mà chị tám tặng cho cậu vẫn còn đậu ở đó.
Nhìn thấy em trai vui trở lại, Vương Nhạc Nhạc mỉm cười rạng rỡ.
Ngay lập tức, mấy người họ đi đến sân bay nhà họ Vương.
Vị trí của sân bay không nằm trong trang viên mà là ở một khoảng không gian rộng lớn phía sau trang viên.
Nơi này có người đặc biệt phụ trách canh gác, người không phải người nhà họ Vương không được phép đi vào.
Ba cô gái dẫn theo em trai đi thẳng vào giữa sân mà không bị cản trở.
Tiểu Kha tò mò nhìn xung quanh, từ lúc vào cửa đến giờ, cái miệng nhỏ nhắn của cậu vẫn luôn há hốc vì kinh ngạc, không khép lại được.
Chỉ thấy một chiếc máy bay hành khách khổng lồ đang đậu giữa khoảng sân trống trải.
Adv
Đây là chiếc máy bay hành khách Boeing 747 mà nhà họ Vương đã mua trước đây, bình thường cũng hiếm khi sử dụng.
Vương Tâm Như nhìn về phía em trai ở bên cạnh, thuận miệng nói.
“Tại sao em trai lại muốn hỏi vấn đề này?”
Tiểu Kha nhấc bàn tay nhỏ bé của mình lên, mỉm cười đáp lại.
“Hôm nay em nghe được người hâm mộ nói muốn em quay một chương trình tạp kỹ.”
Nghe vậy, Vương Tâm Như đột nhiên có hứng thú, cô ấy hỏi em trai mình.
“Vậy… em trai, em có muốn quay chương trình tạp kỹ không?”
Vẻ mặt Tiểu Kha đầy trầm tư, sau đó gật đầu với chị gái.
Quay chương trình tạp kỹ hẳn là sẽ rất vui đúng không?
Vương Tâm Như hít sâu một hơi, trong lòng có chút do dự.
Cô ấy không biết việc đưa em trai mình vào làng giải trí là tốt hay xấu.
Nước ở đây quá sâu, chưa chắc Tiểu Kha có thể nắm bắt được.
Điện thoại vẫn chưa cúp, cô ấy thản nhiên dặn dò người đàn ông.
“Giúp tôi chú ý đến một số chương trình tạp kỹ có chị em cùng tham gia, những cái còn lại thì từ chối.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ấy âu yếm nhéo má Tiểu Kha.
Trang viên nhà họ Vương.
Tiểu Kha xuống xe liền đi thẳng vào biệt thự.
Lúc này, Vương Tư Kỳ và Vương Nhạc Nhạc đang ngồi trong phòng khách uống trà trò chuyện.
Để ý thấy em trai đẩy cửa đi vào, hai người nhẹ nhàng ra hiệu cho cậu lại gần.
Tiểu Kha nhìn quanh phòng khách trống trải, ánh mắt có chút ảm đạm.
Trước đây, chị tư sẽ ở phòng khách chào mừng cậu trở về, nhưng mà bây giờ chị tư đã ra ngoài rồi…
Cậu bước tới chỗ hai cô gái rồi ngồi xuống, cúi đầu không nói gì, vẻ mặt có chút buồn bã.
Adv
Vương Nhạc Nhạc nắm lấy bàn tay trắng nõn của em trai, nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ mọng.
“Em trai, có phải đang nhớ chị tư không?”
Tiểu Kha gật đầu, mặt mày ỉu xìu.
“Chị tư sẽ về nhanh thôi, em đừng buồn.”
“Đúng rồi, em có muốn xem hai chiếc trực thăng của mình không?”
Câu nói này lập tức khiến Tiểu Kha phấn chấn lên.
Về nhà lâu như vậy, cậu còn chưa được nhìn thấy sân bay của nhà họ Vương.
Hai chiếc trực thăng mà chị tám tặng cho cậu vẫn còn đậu ở đó.
Nhìn thấy em trai vui trở lại, Vương Nhạc Nhạc mỉm cười rạng rỡ.
Ngay lập tức, mấy người họ đi đến sân bay nhà họ Vương.
Vị trí của sân bay không nằm trong trang viên mà là ở một khoảng không gian rộng lớn phía sau trang viên.
Nơi này có người đặc biệt phụ trách canh gác, người không phải người nhà họ Vương không được phép đi vào.
Ba cô gái dẫn theo em trai đi thẳng vào giữa sân mà không bị cản trở.
Tiểu Kha tò mò nhìn xung quanh, từ lúc vào cửa đến giờ, cái miệng nhỏ nhắn của cậu vẫn luôn há hốc vì kinh ngạc, không khép lại được.
Chỉ thấy một chiếc máy bay hành khách khổng lồ đang đậu giữa khoảng sân trống trải.
Adv
Đây là chiếc máy bay hành khách Boeing 747 mà nhà họ Vương đã mua trước đây, bình thường cũng hiếm khi sử dụng.
/297
|