Tiểu Kha có vẻ ngoài ngây thơ, trong đôi mắt to mang theo nghi hoặc lớn.
Ông chủ cửa hàng khen ngợi rồi nói.
“Bây giờ có ai không biết cháu cơ chứ? Cháu đã thống trị các hot search rồi.”
“Hả?”
Chủ cửa hàng không lấy tiền của Tiểu Kha mà còn hào phóng nói muốn mời cậu ăn miễn phí.
Hai người cầm đồ ăn vặt lắc lư ra khỏi cửa, ngồi trên chiếc ghế dài ở cửa nghỉ ngơi.
Tiểu Kha lấy điện thoại di động ra mở Weibo, vẻ mặt nghiêm túc mà chăm chú.
Tình cờ, thầy quản sinh và một số giáo viên vừa trò chuyện vừa đi về phía bên này.
Sắc mặt của thầy quản sinh lập tức tối sầm khi thấy cậu bé đang nghịch điện thoại di động.
Thầy chắp tay sau lưng đi về phía trước, chộp lấy điện thoại di động, nghiêm túc nhìn Tiểu Kha.
“Em học lớp nào? Không biết trường học cấm sử dụng điện thoại di động à? Giáo viên chủ nhiệm của em là ai? Mời cha mẹ em đến đây cho tôi để tôi xem bọn họ dạy dỗ em như thế nào!”
Tiểu Kha hoang mang khi bị mắng.
Xa xa, Giang Nam đang ngậm một cây kẹo mút trong miệng, luôn chú ý tới động tĩnh của cậu chủ.
Anh ta vỗ hai người đàn ông bên cạnh, trên mặt hiện lên một nụ cười.
“Đi thôi, cậu chủ đã xảy ra chuyện.”
Hai người đàn ông hừ lạnh một tiếng.
“Đợi lâu như vậy, cuối cùng đã có việc!”
“Đi!”
Ba người họ nhanh chóng đi về phía cậu, nhanh như báo săn.
Thầy quản sinh vẫn đang nói luyên thuyên.
Đột nhiên, thầy cảm thấy vai mình bị hai người giữ chặt.
Thầy quản sinh quay đầu lại, lần này đến lượt thầy bối rối.
Cô giáo đứng cạnh chạy tới nhắc nhở thầy quản sinh.
“Thầy à, cậu bé kia chính là Vương Tiểu Kha…”
“Vương Tiểu Kha cái gì! Ai cũng không được phép mang theo… Vương… Vương Tiểu Kha?”
Thầy quản sinh cảm giác như bị năm tia sét giáng xuống đầu.
Thầy biết Vương Tiểu Kha nha.
Lần trước khi thành viên hội đồng trường học bị bắt đi, thầy còn có mặt ở hiện trường, chỉ là cách hơi xa nên không thấy rõ bộ dạng của cậu.
Giang Nam thả cây kẹo mút vào miệng, cười nói.
“Thầy quản sinh phải không? Đi với chúng tôi đi.”
Từ góc nhìn của thầy quản sinh, trong nụ cười Giang Nam giấu dao, không có ý tốt.
Thầy lập tức chuyển sang vẻ mặt hòa ái, quay người lại và đưa điện thoại cho Tiểu Kha bằng cả hai tay.
Ông chủ cửa hàng khen ngợi rồi nói.
“Bây giờ có ai không biết cháu cơ chứ? Cháu đã thống trị các hot search rồi.”
“Hả?”
Chủ cửa hàng không lấy tiền của Tiểu Kha mà còn hào phóng nói muốn mời cậu ăn miễn phí.
Hai người cầm đồ ăn vặt lắc lư ra khỏi cửa, ngồi trên chiếc ghế dài ở cửa nghỉ ngơi.
Tiểu Kha lấy điện thoại di động ra mở Weibo, vẻ mặt nghiêm túc mà chăm chú.
Tình cờ, thầy quản sinh và một số giáo viên vừa trò chuyện vừa đi về phía bên này.
Sắc mặt của thầy quản sinh lập tức tối sầm khi thấy cậu bé đang nghịch điện thoại di động.
Thầy chắp tay sau lưng đi về phía trước, chộp lấy điện thoại di động, nghiêm túc nhìn Tiểu Kha.
“Em học lớp nào? Không biết trường học cấm sử dụng điện thoại di động à? Giáo viên chủ nhiệm của em là ai? Mời cha mẹ em đến đây cho tôi để tôi xem bọn họ dạy dỗ em như thế nào!”
Tiểu Kha hoang mang khi bị mắng.
Xa xa, Giang Nam đang ngậm một cây kẹo mút trong miệng, luôn chú ý tới động tĩnh của cậu chủ.
Anh ta vỗ hai người đàn ông bên cạnh, trên mặt hiện lên một nụ cười.
“Đi thôi, cậu chủ đã xảy ra chuyện.”
Hai người đàn ông hừ lạnh một tiếng.
“Đợi lâu như vậy, cuối cùng đã có việc!”
“Đi!”
Ba người họ nhanh chóng đi về phía cậu, nhanh như báo săn.
Thầy quản sinh vẫn đang nói luyên thuyên.
Đột nhiên, thầy cảm thấy vai mình bị hai người giữ chặt.
Thầy quản sinh quay đầu lại, lần này đến lượt thầy bối rối.
Cô giáo đứng cạnh chạy tới nhắc nhở thầy quản sinh.
“Thầy à, cậu bé kia chính là Vương Tiểu Kha…”
“Vương Tiểu Kha cái gì! Ai cũng không được phép mang theo… Vương… Vương Tiểu Kha?”
Thầy quản sinh cảm giác như bị năm tia sét giáng xuống đầu.
Thầy biết Vương Tiểu Kha nha.
Lần trước khi thành viên hội đồng trường học bị bắt đi, thầy còn có mặt ở hiện trường, chỉ là cách hơi xa nên không thấy rõ bộ dạng của cậu.
Giang Nam thả cây kẹo mút vào miệng, cười nói.
“Thầy quản sinh phải không? Đi với chúng tôi đi.”
Từ góc nhìn của thầy quản sinh, trong nụ cười Giang Nam giấu dao, không có ý tốt.
Thầy lập tức chuyển sang vẻ mặt hòa ái, quay người lại và đưa điện thoại cho Tiểu Kha bằng cả hai tay.
/297
|