Âm Mưu Thay Não

Chương 29

/48


Ra khỏi bệnh viện, Hà Phan nghĩ ngay đến Trần Phách. Anh không biết ông ta hôm qua có nghe rõ anh nói gì không, nếu nghe thấy chắc ông ta đã cho người đi theo anh lên núi X. Hoặc ít ra ông đang sốt ruột đợi tin anh sau khi đi trinh sát ngọn núi đó. Tìm một vị trí khuất trong bệnh viện trong khi mắt không rời hai kẻ tình nghi. Hà Phan gọi về cho Trần Phách.

- Chào sếp, cái tin Tôn Thất Sắc bị giam trên núi H là giả và tôi suýt mất mạng vì nó.

- Tại sao hôm qua không nói cho tôi là cậu lên đó.

Hóa ra ông ta hôm qua không nghe anh nói, cũng may là chưa có gì nghiêm trọng.

- Hôm qua máy nhiễu, vả lại vệ binh đang truy đuổi nên tôi không thể nói rõ hơn.

- Giáo sư Samdech có biết chuyện này không?

- Chắc ông ta nghe thấy và biết tôi lên đó. Sau khi tôi lên núi cũng gọi cho ông ta lên cứu một người giống hệt Tôn Thất Sắc, nhưng hóa ra là cái bẫy để lừa ta.

Bỗng Trần Phách cắt ngang lời anh.

- Cậu phá hỏng hết của tôi rồi. Để người thứ hai biết cậu đi đâu là tối kị lúc này, hơn nữa đó lại là Samdech. Hãy nghe tôi hỏi tiếp đây, ngoài Samdech có ai biết cậu lên hang H không?

- Kẻ đặt bẫy giết tôi cũng biết.

- Hắn nay đang ở đâu?

- Do tôi đã tự vệ chính đáng nên hắn đã bị thương và nằm lại trên hang. Vì tình thế rất nguy hiểm, hơn nữa bác sĩ Samdech đã cho máy bay đến nên tôi đã bỏ chạy xuống núi.

Hà Phan nghe rõ tiếng thở phào phía đầu dây bên kia.

- Lẽ ra cậu phải gô cổ thằng cha đó lại rồi nộp cho cảnh sát. Bắt sống được hắn có nghĩa là con đường đi tìm Trần Phách sẽ mở ra, nhưng cậu đã không làm được thế.

Hà Phan im lặng không nói gì, anh cũng không muốn sự việc lại xảy ra như vậy. Từ ngày đặt chân đến xứ sở huyền bí này, mọi sự sắp đặt và tính toán luôn luôn bị đảo ngược một cách không thể ngờ nổi.

- Cậu vẫn chưa làm được cái thá gì cả, mà đang ở đâu đấy?

- Tôi đang bệnh viện sisophon và luôn bị hai mũi nhọn truy đuổi, vệ binh và nhóm sát thủ. Nếu rơi vào tay một trong hai đội quân kia thì hậu quả không gì có thể tồi tệ hơn.

tình cho ông ta biết anh đang ở bệnh viện, hi vọng đau đớn này mà ông ta thông cảm cho những thất bại đã qua. Nhưng không, giọng Trần Phách thản nhiên đến lạ lùng:

- Nếu còn kẻ đeo bám là còn tốt đấy.

- Tôi không hiểu?

Ông ta tỉnh queo:

- Kẻ nào muốn giết cậu là còn sợ cậu đấy, lần theo dấu chân chúng về hang ổ, công việc đang tiến triển rất tốt đấy.

- Tốt ư? – Hà Phan đau đớn rên lên.

Ngay lúc đó, đôi trai gái từ trong phòng bệnh bước ra hành lang. Hà Phan ém sát góc tường và lóe lên một ý nghĩ.

- Báo cáo sếp, còn một cách nếu sếp cho phép.

- Cách gì?

- Bắt sống bọn sát thủ!

Đầu giây bên kia im lặng hồi lâu. Anh tiếp tục nói:

- Phải bắt để lấy cung. Đó là cách duy nhất.

Lại một hồi im lặng nặng nề trôi qua. Một giọng trầm nhưng cứng rắn vang lên rất gọn.

- Hoặc là anh phải hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là về nước ngay tức khắc.

- Rõ.

Hà Phan đút máy vào túi rồi bước nhanh ra cổng bệnh viện. Anh định thần rồi xét lại mình còn đủ tỉnh táo nữa không, hay đã bị lòng hận thù và cay cú lấn át.

Một nước cờ sai trên đất khách sẽ liên lụy đến Bộ và uy tín Quốc gia. Nếu trên chiến trường K trước đây anh bắt tù binh để khai thác là phương án được khuyến khích. Nhưng hiện nay hoàn cảnh lại khác nhau hoàn toàn, tuy không nói thẳng ra nhưng Trần Phách hiểu rõ luật pháp nước bạn vô cùng nghiêm khắc. Anh cần tự hiểu để tránh lún sâu vào rắc rối không đáng có. Bắt sống địch để lấy lời khai là một kĩ năng và nghệ thuật của trinh sát chiến trường, nay anh sẽ tái bản một tác phẩm năm xưa.

Hà Phan bước nhanh ra cổng tìm một quán nhỏ để tiện quan sát đôi trai gái.

Nhìn gã đàn ông lững lững như con mãnh thú làm anh lo ngại cho cánh tay sắp lìa của mình. Loài thú trở nên dữ tợn và khó lường khi đang đói mà săn hụt mồi. Chúng tức tối leo lên chiếc Mercury Mountaineer đỗ trong sân.

Hà Phan sờ cánh tay được nẹp bằng hai thanh đũa cái rất chắc chắn. Lần này thay vì chạy trốn khỏi hiểm nguy anh quyết định đối đầu với chúng. Nhất định phải lật ngửa ván bài này

Lúc này anh mới nhận ra rằng manh mối về Tôn Thất Sắc không phải là những bức thư điện tử mơ hồ. Cũng không cần lặn lội rừng thiêng nước độc.

Đầu mối con tin đang hiển hiện trước mặt, ngay trong chiếc xe SUV.

Thậm chí manh mối tên sát thủ đang trong túi anh, chiếc Iphone. Trong phút giây, anh thấy xung quanh mình đều là manh mối, ngay cả Tôn Thất Sắc cũng đang chơi trò ú tim với anh. Ông ta đang mỉm cười thử thách anh trong bóng tối.

Mình không cần phải cuống lên thế. Anh tự răn. Hà Phan nhớ lại hai ngày nay chưa có phút nào rỗi để ăn, đúng hơn là không có gì để ăn. Hai đêm qua anh cũng không ngủ, nếu như đêm đầu tiên anh phục ngoài nhà xác bệnh viện thì đêm thứ hai làm mồi cho đàn muỗi bên dòng suối phum soya.

Gọi xong một bát hủ tiếu Nam Vang ưa thích, anh húp roạt để giải quyết cái dạ dày rồi bật lon bia Angkor tráng miệng. Máu đã bắt đầu bơm rần rật trong huyết quản, trí não đã trở lại minh mẫn và anh đã vạch ra hai hướng chính để giải quyết.

Một là bám theo chiếc SUV đang nằm trong bệnh viện.

Hai là giải mã cuộc gọi trong chiếc Iphone.

Công việc của anh bây giờ thiên về kĩ thuật cao chứ không phải là ‘’lăn lê bò toài’’ nữa. Hà Phan bật chiếc Iphone chờ sẵn rồi nghĩ cách bám theo chiếc Mercury.

Quyết không để mất đầu mối quan trọng này, khi thấy chiếc SUV ra khỏi cổng rồi rẽ về Poipet, Hà Phan tiến lại cổng bệnh viện bắt xe ôm. Mắt anh sáng lên khi thấy gã xe ôm quen đã chở anh đến lúc nãy. Gã cũng mừng vẫy tay miệng rối rít.

- Ôi, tưởng anh nằm luôn trong kia.

- Bong gân thôi, nhằm nhò gì.

- Bây giờ anh đi đâu em chở? May quá suýt nữa em về xe không.

Hà Phan liếc thấy chiếc SUV đang chầm chậm rà dọc đường như tìm kiếm.

- Cứ từ từ để tôi nghĩ xem đã.

- Ơ kìa, đi đâu mà còn phải nghĩ à? Cửa khẩu Poipet giờ nhiều sòng bạc lắm, hay tôi dẫn anh đi chơi?

Lúc đó chiếc SUV tăng tốc lao về hướng Poipet, anh vỗ vai gã xe ôm.

- Ừ, poipet thì poipet. Lẹ lên!

Gã xe ôm hăm hở vặn ga về hướng cửa khẩu. Bỗng anh thấy chiếc SUV bất ngờ đi chậm lại.

- Cứ đi từ từ thôi.

Chiếc Dream tiến gần đuôi chiếc SUV định vượt nhưng Hà Phan lại vỗ nhẹ vai anh ta.

- Chậm thôi, tôi sợ tốc độ lắm.

Gã xe ôm quay ra sau, quả là có mùi bia thật, hắn càu nhàu:

- Anh say à, lúc nhanh lúc chậm.

Chờ cho chiếc xe máy vượt lên khá xa, anh nhìn gương chiếu hậu thấy chiếc SUV dừng lại phía sau liền ghé sát tai gã nói.

- Anh dừng lại tôi nhờ một tí.

Gã xe ôm phanh xe rồi bực bội quay hẳn đầu lại nhưng đã thấy anh nhảy xuống đường. Thấy chiếc xe quay ngược trở lại, Hà Phan vội vã gọi gã.

- Quay lại!

Gã xe ôm lúc này không giấu nổi vẻ cục cằn, hắn nhìn Hà Phan như trên trời rơi xuống.

- Anh điên à?

Gã vội nhận ra một sự trùng hợp giữa chiếc ô đắt tiền và người khách lạ. Gã ngần ngại nhìn vị khách.

- Anh đang theo dõi ai đúng không?

- Người nhà ấy mà.

Gã xe ôm sõi đời gần như biết tỏng thủ đoạn của các nhóm cướp lưu động trên khu vực vùng biên này. Sau khi nắm chắc quy luật con mồi, chúng chọn thời điểm sơ hở nhất để gây án rồi tẩu thoát bỏ lại nạn nhân cho toán xe ôm như gã. Những nạn nhân của chúng là kẻ lắm tiền nhưng hiếm khi sống sót.

Hà Phan và gã xe ôm đứng lặng thinh nhìn nhau như hai gã hâm. Hai bên đều hiểu đối phương đang nghĩ gì. Thấy không ổn, Hà Phan kiểm tra lại khẩu súng kín đáo trong người rồi đánh bài ngửa với gã.

- Tôi đi theo họ, nhưng không hề đe dọa đến tính mạng họ. Xong xuôi tôi tính tiền luôn thể.

Nhìn kĩ vị khách không giống bọn đầu trộm đuôi cướp cho lắm, gã hỏi bừa.

- Anh là thám tử à?

- Không, tôi muốn biết vợ tôi đi đâu?

Minh bạch mục đích, với lại trời còn sáng sủa và trông vị khách khá lương thiện, gã cho rằng một kẻ bị thương như anh ta thì không thể tấn công một chiếc ô-tô. Gã đồng ý và tự động điều khiển tốc độ sao cho hợp lí mà chẳng cần anh chỉ đạo.

Gã xe ôm nhìn công -tơ -mét cười mãn ý rồi cài số hăm hở bám theo.

- Giữ khoảng cách đấy! - Hà Phan nhắc.

Chiếc xe máy chạy theo được một quãng chợt phanh két lại khi chiếc SUV dừng hẳn trước một quán bán hoa quả ven đường. Người phụ nữ chạy xuống hỏi thăm gì đó rồi lại chạy lên xe. Lập tức chiếc xe quay đầu lại.

- Vào quán ấy xem sao. – Anh ra lệnh.

Đợi chiếc SUV đi khá xa, Hà Phan hỏi chủ quán?

- Hôm qua tôi bỏ quên cái mũ đây không?

- Không thấy - Bà chủ đáp.

- Thế bán cho tôi cái mũ này đi. Hà Phan chỉ lên quầy lưu niệm.

Trong khi thanh toán anh hỏi nhỏ không để gã xe ôm nghe thấy.

- Lúc nãy cô gái kia hỏi gì thế?

- Cô ta hỏi có thấy người đàn ông tay trái bị thương từ viện đi ra không?

- Bà trả lời sao?

- Tôi bảo trong viện đi làm gì có ai lành lặn đâu, thế là họ đi.

Đến lúc này Hà Phan dám khẳng định hai kẻ này đang truy sát anh, chúng với tên sát thủ bị anh hạ trên núi là một. Sau khi gọi điện cho cô y tá, chúng biết anh đang ở đây. Chúng vẫn chưa từ bỏ âm mưu giết anh. Chúng bắt đầu đeo bám anh từ khi nào? Từ khi anh xuống sân bay? Từ bệnh viện Quân Y hay từ hiện trường vụ án. Chỉ có chúng nó mới trả lời được anh những câu hỏi này.

Hà Phan cảm ơn bà cụ rồi nhảy lên xe giục:

- Đuổi nhanh.

- Có nguy hiểm không anh? nó thấy ta rồi đấy.

- Đừng lo, họ là người tử tế cả mà.

- Hình như anh quen cô gái kia à?

- Đúng thế.

Bám chiếc xe cho đến k đôi trai gái nhanh nhẹn tiến vào trong. Hà Phan nhảy xuống nói nhỏ gã xe ôm.

- Chúng đang tìm nơi qua đêm đấy, nhất định phải bắt quả tang bọn chúng. Nếu anh vội về tôi thanh toán luôn.

Gã nhìn công tơ mét rồi nhe cặp răng xỉn khói cười hề hề:

- Vội gì đâu? Nghề em đâu quản gì sớm tối.

- Thế anh ngồi loanh quanh đây chờ tôi. Tôi ra ngay.

Gã xe ôm gạt chân chống ngồi gác chân lên ghi đông nhìn theo anh. Gã nhìn túi quần sau anh cộm lên hình khẩu súng và liên tưởng đến sự chết chóc. Trời đất! Gã định kéo anh lại khuyên răn đôi điều nhưng anh ta đã lủi vào đại sảnh.

Ngoại tình là một điều cấm kị của đất nước phật giáo này. Gã lo lắng cho cặp tình nhân đang dắt díu kia, chúng có hiểu được đâu rằng nếu như chuyện tày trời này xảy ra thời Khơ Me đỏ chúng sẽ bị hành quyết ngay giữa bàn dân thiên hạ. Còn hiện nay theo luật mới họ có thể bị ngồi tù một năm kèm theo khoản tiền phạt 250 đô la.

Đạo luật nhanh chóng ra đời và mỉa mai thay nó chĩa ngay mũi dùi vào hoàng thân Norodom Ranariddh, người mà luôn mang theo bồ đi hội họp bất chấp vợ mình và hàng chục luật sư đang vật lộn bên đống hồ sơ tố tụng. Tuy nhiên vị hoàng thân từng đứng đầu ngành lập pháp này chẳng mảy may run sợ. Thượng bất chính hạ tất loạn. Gã lẩm bẩm.

Gã xe ôm bỗng dưng đồng cảm đến thương hại người khách lạ.

Mọi kẻ bị mọc sừng đều muốn tự tay trừng phạt kẻ lăng loàn hơn là chờ đợi sự phán quyết muộn màng của toàn án. Dù đoán rằng anh ta rất giống một kẻ có học nhưng khẩu súng cộm lên sau quần lại mang hơi hám một vụ tắm máu. Gã xe ôm bắt đầu lo lắng.

Hà Phan đĩnh đạc bước về quầy lễ tân, đúng lúc người đàn ông lấy chìa khóa đang tiến về phía thang máy nơi cô gái đang chờ, anh từ từ ngồi xuống sa -lông nhưng mắt không rời họ.

Để ý thấy họ ấn số 3, anh leo nhanh thang bộ rồi đứng chờ sẵn. Khi thang máy dừng lại anh để ý thấy họ vào buồng 307 và anh lại bắt thang máy đi xuống.

Hà Phan bước ra khách sạn và nghĩ kế cùng các tình huống đối phó.

Đợi mãi chẳng có tiếng súng nào, chỉ thấy vị khách hớt ha hớt hải lao ra ngoài. Gã xe ôm thở phào hỏi:

- Đừng làm dại đấy.

- Yên tâm, không liên lụy đến anh đâu.

Càng thấy bất an, gã xe ôm gạ gẫm.

- Anh em mình lại kia làm vại bia giải nhiệt đã đi.

Anh móc lấy 20 đô la nhét vào túi anh ta.

- Thôi thế này, tốt nhất anh tự nhậu đi, khi nào cần tôi sẽ gọi. Cho tôi số tel của anh để liên hệ.

- Xe ôm thì làm đếch gì có tel với fax, cần thì lại quán bia kia gọi nhé.

- Cũng được, tôi còn nhờ anh nhiều đấy.

Gã xe ôm cười toe toét:

- Này, tôi hỏi khí không phải. Hình như anh đang theo dõi vợ trốn nhà đi với trai?

- Anh láu thật! Bái phục.

Gã cười đắc ý.

- Biết ngay mà, đàn ông với nhau lạ gì.

Hà Phan nghiêm giọng nhắc nhở.

- Đây là việc riêng của tôi, anh từng bung xung với ai đấy.

Nổi lòng tự ái, gã nhếch mép sổ toẹt:

- Giời ơi, nói mẹ là đi đánh nghen cho nó nhanh, thậm thò thậm thụt rách việc.

Gã đề máy định phóng đi, chợt nhớ ra điều gì gã quay lại nói.

- Thôi, ông anh cứ việc. Tôi bắt khách đầu kia, cần gì lại ới nhé.

- Tốt lắm.

Biết vị khách kì dị này còn cần đến xe ôm nhiều, gã vê ga tấp vào một quán bia cạnh đó. Hà Phan nhìn về phía khách sạn, qua cánh cửa kính trong suốt anh thấy gã đàn ông bước về quầy tiếp tân. Hắn lại bỏ đi đâu nhỉ, người phụ nữ kia đâu. Cần phải theo dõi nhất cử nhất động của nó. Nếu anh phải bám theo hắn, thì ai sẽ ở lại canh cô gái trong phòng. Tốt nhất không bỏ sót một ai.

Hà Phan vẫy tay gọi gã xe ôm đang uống bia bên hè thì gã rồ máy đỗ xoẹt ngay trước mặt.

- Đi nữa hả anh

- Không, tôi xin lỗi vì đã nóng với anh lúc nãy.

Gã xe ôm mặt đỏ tía khoát tay.

- Ui giời, chuyện vặt!

- Thú thực tôi đang giận điên người khi bị con vợ hư đốn cho cắm sừng. - Miệng nói với gã xe ôm, nhưng mắt anh vẫn không rời gã đàn ông đang đứng trước bàn lễ tân. - Nó tưởng tôi nằm liệt giường trong viện nên hẹn trai vào khách sạn. Tôi rình bắt mấy lần mà không thành, lần này tôi quyết dạy cho chúng thế nào là nhân phẩm. Tôi nhờ anh chạy một vài cua nữa hết bao nhiêu tôi trả một thể.

Gã ngoác miệng toe toét.

- Ui giời, chuyện vặt. Xong ngay, nhưng lần này trả lương thám tử chứ không phải xe ôm đâu nhé!

- Ui giời, chuyện vặt! - Anh cười xòa.

Gã đàn ông đã bước ra cửa rồi lên chiếc Mercury đỗ trong sân. Hà Phan kéo vai gã xe ôm lại gần.

- Anh tên gì nhỉ

- Tôi là Duch.

- Anh chưa say đúng không?

- Ui giời, còn khuya. Đuổi theo thằng khốn kia chứ gì. – Duch phất tay chỉ chiếc SUV.

- Anh thông minh lắm. Tôi tạm ứng thêm 20 đô nhé, hết bao nhiêu ta tính sau. - Hà Phan chủ động nhét luôn tờ 20 đô la cho gã.

Gã xe ôm vào số rồi vê ga định vù đi nhưng Hà Phan kịp lôi gã lại dặn.

- Đừng sát quá nó nghi, giữ khoảng cách 100m là được miễn đừng mất dấu vết. Chỉ cần anh nhớ rõ địa điểm hắn đến là được, nếu có tình huống nguy cấp gì anh báo ngay cho tôi.

- Báo cho anh kiểu gì?

Hà Phan nhớ mình có hai chiếc điện thoại, anh rút ngay chiếc điện thoại rẻ tiền mới mua định đưa cho gã nhưng chợt nhớ ra, nếu Trần Phách gọi thì không gặp được anh. Đắn đo giây lát anh rút con Iphone mới cứng đưa cho gã.

- À đây! Anh hãy cầm chiếc máy xịn này, chỉ gọi khi có việc gấp thôi đấy. Số tel của tôi là 097 3927231.

- Year sir! - Gã sụp mũ bảo hiểm lên đầu rồi lao đi.

Hà Phan lo rằng gã hấp tấp này không thể nhớ. Nhìn thấy gã hớn hở chiếc xe SUV một cách lộ liễu anh chợt dấy lên một nỗi bất an.

Lợi dụng sự nhiệt tình của người khác vào mục đích của mình làm cho anh rất áy náy. Chỉ một chút lơ đễnh gã xe ôm có thể bị bại lộ hoặc gặp nguy hiểm. Không thể làm như thế được.

Anh định gọi cho gã hủy ngay công việc thì chợt nhận ra số chiếc Iphone anh lại chưa biết.

Mà chiếc SUV lại đi đâu nhỉ, về gặp cấp trên, đi điều thêm quân để tiếp tục truy sát anh chăng. Thời điểm này trên phòng 307 chắc chắn chỉ một mình cô gái, nàng đang một mình trong phòng. Tuyệt lắm!

Anh nhận một cơ hội ngàn vàng. Giờ phút đột nhập đã điểm.

Anh đã sai lầm quá nhiều và giờ đã đến lúc lập công.

Hà Phan ung dung tiến vào khách sạn 4 sao hiếm hoi của thị xã vùng biên. Khu đại sảnh khá nhộn nhịp bởi các du khách và những thương nhân Thái Lan dừng chân quá cảnh. Và điều làm anh xúc động nhất là những thương binh từ Việt Nam sang thăm lại chiến trường xưa. Họ là đồng đội của anh, một thời cùng sống cùng chết với nhau. Điều họ không ngờ rằng, hôm nay cũng có một chiến binh quay lại đây không phải thăm thú mà vì một cuộc chiến không kém phần ác hiểm.

Làm sao lẻn được vào phòng và khai thác được cô gái mới là bài toán khó. Ngược lại, nếu sơ suất thì kẻ bị bắt chính là anh.

Thay vì đi thang máy, anh leo bộ cầu thang để vận động tim mạch và cơ bắp đồng thời kéo dài thời gian suy nghĩ. Lên hành lang tầng 3 anh đã thấy bà lao công đang đẩy xe chất đầy ga rồi dừng ngay trước phòng 311. Anh lách qua chiếc xe rồi dừng lại trước cửa 307 và thấy một tấm biển treo ngay bên ngoài

‘’ No disturb’’.

Rõ ràng chủ nhân nó từ chối mọi giao tiếp từ bên ngoài. Anh lại sát chiếc xe và nhìn thấy bà ta đang chui vào buồng vệ sinh, anh khép nhẹ cánh cửa rồi đẩy chiếc xe sang trước cửa phòng 307 rồi gõ cửa. Gõ đến hồi thứ ba mới có tiếng bước chân bên trong. Hà Phan cố tình né chính giữa để tránh chiếc thấu kính gắn trên cửa. Chắc cô gái chỉ thấy mỗi chiếc xe nên mở cửa.

Cánh cửa hé mở nhưng sợi dây xích giằng vẫn không buông xuống.

Một giọng nữ bên trong vọng ra:

- Gì đấy?

Hà Phan khẽ lên tiếng.

- Phòng này cần thay khăn và ga trải giường

- Khỏi cần. – Tiếng sập cửa đánh rầm.

Ngay lúc đó bà lao công phòng bên bước ra và nhận thấy chiếc xe của mình hình như đang nằm sai vị trí.

- Này anh kia! Đẩy xe đi đâu?

Hà Phan quay phắt sang người phụ nữ mặc tạp dề đi găng tay. Sẵn bực mình, anh đáp:

- Để xe giữa đường, ai đi nổi.

Cô nhân viên khách sạn 4 sao kiệm lời lôi chiếc xe đi mà không quên kèm lời xin lỗi. Anh chịu thất bại đi xuống trong ánh mắt khó hiểu của cô ta. Cần phải tính ngay kế khác. Hà Phan ra ngoài khách sạn quan sát kĩ khu nhà ba tầng và nhận thấy không nên đột nhập qua cửa sổ. Anh chợt nhớ lại gã đàn ông lúc nãy trước khi ra ngoài còn ghé qua lễ tân trao đổi gì đó khá lâu. Anh thấy số điện thoại khách sạn trên tấm biển quảng cáo rồi tìm một chỗ vắng gọi ngay cho lễ tân.

- Chào chị, khách sạn Monoreach đúng không nhỉ?

- Xin chào, đúng rồi, anh cần thuê phòng à?

- Cảm ơn, tôi thuê rồi. Chính tôi đang thuê phòng 307 của Monoreach đây mà, cách đây vài phút tôi có việc phải ra ngoài nên...

- À... tôi nhớ rồi. Anh có dặn tôi đặt thêm hai phòng nữa và gọi một suất cơm trắng với mắm Bò hóc đúng không?

- ... Đúng! đúng đấy. Mắm Bò hóc Sisophone ngon tuyệt. - Anh xuýt xoa - Nhưng nhờ chị gọi lên phòng 307 nhắn cho bạn gái tôi rằng xuống ngay đại sảnh bây giờ một lát. Vì cô ta không có di động nên phiền chị nhắn giùm nhé.

- Vâng ạ, Còn gì nữa không anh?

- Thế thôi, bảo cô ta xuống ngay đừng gọi điện cho tôi.

Hà Phan cúp điện thoại rồi bước vào sảnh ấn cửa thang máy. Anh cười thầm khi liếc mắt qua lễ tân, một cô gái đang cầm máy gọi cho ai đó.

Chiếc thang máy khép lại và tiến ngược lên, anh chỉ cầu mong lần nay cô lễ tân không lảng vảng gần đó. Lên đến sảnh tầng 3 anh nép bên mép cửa 307 hồi hộp chờ đợi.

Quả thực mẹo vặt của anh có tác dụng tức thì. Có tiếng bước chân rõ dần bên trong. Anh nín thở, tim đập thình thình. Cánh cửa dần hé mở, sợi xích an toàn được gỡ xuống đánh ‘’xẻng’’. Môt cô gái mặc xà-rông tím thò đầu ra ngoài. Chỉ chờ có thế, nhanh như cắt, anh xoay người chèn bàn chân khe cửa, tay đẩy mạnh buộc cô gái té ngược vào trong. Bị bất ngờ cô ta ngã chổng vó trên sàn nhà, anh ậpập cửa đồng thời rút chiếc thẻ của viên chỉ huy dơ cao:

- Cảnh sát quân đội Hoàng gia đây. Cô đã bị bắt!

Hà Phan hành động mau lẹ đầy dũng mãnh nhằm trấn át đối tượng một cách tuyệt đối. Choáng váng do bị tập kích bất ngờ, cô gái hốt hoảng tùa vội mớ xà-rông khép đùi lồm cồm bò dậy. Cặp mắt đen đầy vẻ hoảng loạn:

- Ông nhầm rồi, tại sao lại bắt tôi?

- Cô và đồng bọn đang tham gia ám sát. Chúng tôi có đủ mọi bằng chứng.

Cô gái lấy lại dáng một bà chủ quyền thế.

- Các ông bắt nhầm rồi, mời ông ra khỏi phòng ngay lập tức hoặc tôi sẽ gọi cảnh sát.

Vừa nói cô ta vừa lùi từng bước về phía sau. Hà Phan liếc nhanh căn phòng sang trọng. Chiếc bàn cạnh cửa sổ có đặt một chiếc máy tính xách tay đang trong chế độ bảo vệ màn hình.

Bất thần, cô gái xoay người lao vụt về chiếc máy tính. Như một phản xạ dây chuyền, anh chồm theo đẩy chuồi cô ta về góc nhà làm cây đèn đổ rầm lên bàn. Chiếc bàn rung lên làm chiếc máy tính bừng sáng hiện rõ một bản đồ điện tử với các điểm sáng đang chuyển động.

- Đừng động vào! – Cô gái với biệt danh ‘’chuyên gia’’ hét lên.

Với thế phản công không tồi, cô gái vặn người lấy thăng bằng rồi vung cây đèn inox phang mạnh vào gáy Hà Phan. Anh thụt đầu làm cây đèn vụt trúng mặt bàn hất chiếc máy tính văng xuống đất.

Không thể để thiết bị quan trọng tan tành, Hà Phan phi người vồ lấy đứa con cưng của khoa học trước khi ngã ngửa trên sàn. Thấy đối thủ đang chới với, mụ chuyên gia chớp thời cơ vụt tới tấp lên người anh đang sóng soài trên nền nhà. Hà Phan ôm chặt máy tính vừa tránh đòn vừa che các chỗ hiểm. Lựa thế, anh nhè cổ tay cô gái đá mạnh và chính xác buộc chiếc trụ đèn văng ra xa.

Đặt vội chiếc máy xuống sàn, anh chưa kịp bật dậy thì chiếc bàn to kềnh bất ngờ bị xô đổ. Anh chỉ kịp vặn nửa người sang trái tránh chiếc bàn cùng phích nước sôi úp xuống người bắn tung tóe.

Hà Phan chưa kịp vùng dậy sau màn tấn công dồn dập của Chamnang- kar thì trên tay cô ta đã xuất hiện một lưỡi dao sáng quắc. Trong nháy mắt, một quầng tím trùm lên mặt anh. Khi cô gái lao vào đúng tầm, bằng động tác tuyệt đẹp, anh tung hai chân lên cao kẹp trúng cổ cô ta quật xuống. Mớ xà -rông tím sổ tung trùm lên mặt anh tối lòa.

Anh gồng tung người dậy rút phắ khẩu Glock dí vào trán tên nữ sát thủ.

- Nằm im, chống cự tao bắn!

Biết mình không phải là đối thủ, chuyên gia co tấm thân ngọc ngà trong hai gọng chân cứng như sắt. Cô ta bất lực nhìn người đàn ông nhặt chiếc đai yếm bung ra trên sàn trói chặt tay.

- Tại sao chúng mày định giết tao? Tại sao! - Anh gằn lên giận dữ.

- Mày không phải là cảnh sát, mày là tên Duôn chó má.

- Câm ngay! - Hà Phan gầm lên. - Ai ra lệnh cho mày? Ai? Giáo sư Tôn Thất Sắc ở đâu? khai ra!

Cô gái câm như hến. Sau một hồi vùng vẫy thì chamneng-kar đã bị trói chặt như con heo nái. Hà Phan liền buông cô ta rồi phủi tay ngồi dậy.

Mặt cô ta đanh lại. Đôi môi mọng dày như môi đá tượng đá Apsara khẽ nhếch một nụ cười Bayon nửa như mỉa mai nửa như khinh bỉ kẻ thù. Bất chợt anh quỳ xuống tì gối lên cổ cô ta thét vang.

- Tôn Thất Sắc đâu khai mau!

Nòng khẩu Glock cố chọc thủng lớp chai lì trên khuôn mặt Chamnang-kar trong vô vọng. Bỗng dưng anh chùn tay lại khi một sắc thần bí ẩn lóe tỏa từ đôi mắt đen tuyền của cô gái Khmer.


/48

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status