"Anh thấy cái này thế nào?" Tiêu Vũ Nhu cầm một cái áo khoác màu đỏ lên, hỏi Úy Dương
"Màu đỏ à? Hình như không hợp với anh lắm." Anh gãi gãi đầu.
"Thử một chút đi." Cô cầu khẩn, khiến Úy Dương bất đắc dĩ cầm chiếc áo ấy.
Chợt, điện thoại di động của anh vang lên, cũng làm cho nụ cười Vũ Nhu cứng lại.
Lòng của cô bắt đầu co rút, lại là cậu ấy sao?
Anh bắt máy, ngay trước mặt Vũ Nhu, chỉ là nói vòng vo mấy tiếng, nhưng sự lo lắng lại biểu lộ ra ngoài. Một lát sau, anh cất điện thoại, xin lỗi Vũ Nhu: "Vũ Nhu, anh có chút việc gấp muốn làm, thật xin lỗi, anh phải đi rồi."
"Chuyện gì mà vội vã như vậy?" Cô hỏi.
Cô vẫn làm bộ như đang chọn quần áo, nhưng tâm bắt đầu rét run ——
Úy Dương, nói với em đi. . . . . . Anh không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa. . . . . .
Anh nhìn đồng hồ trên tay, sau đó hôn lên gò má của cô, nói: "Là chuyện ở trường học, anh giải quyết xong sẽ gọi điện cho em!"
Không đợi cô trả lời, anh liền xoải bước ra khỏi cửa.
"Anh đi đi. . . . . ." Cho dù không ai nghe, nhưng Vũ Nhu vẫn lạnh nhạt nói.
Ánh mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm trên quần áo, nhưng lại không có tiêu cự.
Ha ha, cô cười, nụ cười lạnh quá, lạnh khiến cuộc đời cô băng giá lại.
Tiếp theo, cô đẩy cửa tiệm, ra ngoài, lặng lẽ đi theo anh. . . . . .
Cô thấy anh đi vào bệnh viện.
Hải Lan bị bệnh?
Vì vậy, cô cũng vào theo, cho đến. . . . . . Cho đến khi cô thấy anh đi về khoa phụ sản. . . . . .
Cô giật mình, cắn chặt lấy đôi môi run rẩy.
Không phải như vậy. . . . . . không phải. . . . . .
Cô cứ chờ đợi, tự nói với mình là không phải.
Vậy mà, không lâu sau đó, bọn họ cùng nhau ra ngoài.
Không khí đang lạnh lại sao? Chắc vậy, nó đang khiến người ta không thở nổi. . . . . .
Trên mặt Hải Lan vừa lo lắng lại vừa hạnh phúc, tay trái của cô được Úy Dương đỡ lấy, tay phải cẩn thận từng li từng tí vuốt ve bụng mình.
Mà trên mặt Úy Dương cũng lo lắng, nhưng nghiêm túc che chở cô như một người chồng thực thụ. Bọn họ rất giống một cặp vợ chồng!
Lòng của cô bắt đầu cười to, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì, cứ đứng thẳng tắp như vậy.
"Vũ Nhu!" Hải Lan thấy Vũ Nhu đứng ở hành lang.
Cô và Úy Dương đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức chuyển thành chột dạ.
Rốt cuộc thấy tôi rồi sao? Rốt cuộc không có biện pháp nào che giấu nữa à? Cô mắt lạnh nhìn bạn thân và người yêu.
"Đứa bé là của ai?" Cô nhìn Hải Lan, hỏi.
Nước mắt Hải Lan trợt xuống khuôn mặt tái nhợt, áy náy nói: "Tớ. . . . . . Tớ. . . . . .. . . . Tớ. . . . . ." Toàn thân cô phát run, không nói được thành lời.
Vũ Nhu thờ ơ với biểu tình buồn bã kia, cô nhìn Úy Dương.
"Đứa bé là của ai?" Giọng nói bình thản.
Anh không trả lời, ánh mắt lại lộ ra không đành lòng.
Ngay cả nói mà anh cũng không dám sao?
Nhưng kỳ quái, cô lại không khóc nổi! Không phải trên phim, đến cảnh này thì nữ chính sẽ khóc rống lên à? Thậm chí ngay cả ý nghĩ muốn khóc cô cũng không có!
À! Không phải, giữa bọn họ chẳng những có người thứ ba, bây giờ có người thứ tư rồi, cô còn khóc cái gì?
Mà có lẽ chính cô mới là người thứ ba.
Cô cười lạnh một tiếng, cảm thấy mình không còn gì phải chờ đợi nữa.
Cô thật không ngờ, chuyện khiến cô khiếp sợ vẫn còn ở phía sau!
"Lan!" Một người đàn ông chạy vội mà tới.
Tiêu Vũ Nhu quay đầu nhìn về phía sau,
Ba?
Hôm nay có quá nhiều "vui mừng", nếu bây giờ có người ngoài hành tinh xuất hiện cô cũng thấy bình thường.
Tiêu Kiến Hoa thấy con gái cũng ở đây, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Con bé biết rồi? Ánh mắt ông né tránh, lúng túng nói: "Nhu Nhu, ba. . . . . ." Ông nhìn Hải Lan nước mắt đầy mặt, đau lòng tiến lên đỡ lấy cô.
Vũ Nhu lạnh lùng nhìn, kịch vui trước mắt càng ngày càng phức tạp.
Rốt cuộc ba cũng nhìn cô, con ngươi có một phần đau lòng cho Hải Lan, còn có một phần cầu xin cô,
"Thật xin lỗi, Nhu Nhu, ba đã phản bội con và mẹ con. Nhưng đây không phải là lỗi của Lan Lan! Con. . . . . ." Tiêu Kiến Hoa nói không được nữa, ông cũng hiểu yêu cầu của ông vô lí cỡ nào, hoang đường cỡ nào.
Ba yêu người bạn thân của mình, một người nhỏ hơn ông hai mươi tuổi. Trong bụng cô "bạn thân" lại có đứa bé của người yêu cô. Mà bây giờ ông đang cầu xin cô, sao không cầu xin mẹ cô tha thứ chứ?
Trong lúc bất chợt, cô cảm giác thế giới của cô bị hủy diệt. . . . . .
"Tha thứ cho cô ta?" Cô thay ông nói hết lời, "Ông còn hi vọng tôi nói cái gì?" Cô nhìn ba của mình.
Sau đó cô nhìn Hải Lan, Hải Lan lập tức cúi đầu.
"Vậy thì ông muốn cho tôi nói gì?"
Cuối cùng, cô nhìn Úy Dương, "Còn anh?"
Không ả trả lời cô. . . . . .
Tim cô hoàn toàn đông lạnh lại.
Vì vậy cô đi, mỗi một bước thật khó khăn. Tựa hồ ở một góc nào đó trong trái tim, những vệt kí ức ấm áp giữa cô và bọn họ đang bóc dần ra——
……..
Khi đó là mùa hè, cô tính đi dọc theo sân cỏ về nhà, rồi gặp anh.
Sau đó, cô giống như bị anh đầu độc, thấy anh ấm áp như ánh mặt trờ.
Ngày đó là bắt đầu của sự rung động. . . . . .
Giữa trưa, cô gặp mẹ, mẹ đang vẽ cảnh biển và trời xanh biếc.
Bà nói: "Đừng bỏ qua thứ mà con đáng giá theo đuổi, nếu không, con sẽ phải hối hận!"
Cô đuổi theo rồi, vậy mà quay đầu lại chỉ là công dã tràng.
Cô còn là cô sao? Tại sao đến khi không còn chỗ để trốn tránh, cô mới nguyện ý thừa nhận thất bại?
"Có lẽ kết cục vẫn là đau, theo đuổi ước mơ của bản thân cũng tốt đẹp." Đúng vậy, bây giờ cô biết rõ rồi, trong ngọt ngào sẽ có đắng cay . Chỉ là mẹ không nói ra mùi vị này sẽ đau khổ cỡ nào. . . . . .
Ngày đó, gió thu lẳng lặng quét qua, anh nói với cô: "Vì anh mà hòa tan. . . . . ."
Cô cười khổ, cô tan ra rồi, nhưng người kết nó băng lại là anh!
Anh nói: "Đừng rời khỏi anh. . . . . ."
Bởi vì anh thâm tình, vì vậy cô cho anh tất cả; Thì ra ấm áp, thâm tình lại biến thành phản bội.
"Em là cô gái đầu tiên của anh!"
Quan trọng sao?
"Đừng sợ, anh sẽ cẩn thận."
Anh dịu dàng khiến cô mê mẩn. . . . . .
"Đúng vậy! Cậu là bạn thân nhất của tớ!"
Vậy mà, "bạn thân nhất” là đối xử với cô như vậy. . . . . . Cô ta thật đúng là coi cô như bạn thân nhất rồi!
Cô nhớ rõ mỗi một câu một lời, thật buồn cười!
Thật, cô không hề lưu luyến nữa rồi! Cô đi, mỗi một bước đều rất vững chắc, giống như cô sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa!
"Vũ Nhu! Em hãy nghe anh nói. . . . . ." Úy Dương muốn tiến lên kéo Tiêu Vũ Nhu lại, vậy mà thấy Hải Lan yếu đuối, anh lại không thể không đỡ cô.
Úy dương nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng đột nhiên có cảm giác——
Cô không bao giờ thuộc về anh nữa!
"Màu đỏ à? Hình như không hợp với anh lắm." Anh gãi gãi đầu.
"Thử một chút đi." Cô cầu khẩn, khiến Úy Dương bất đắc dĩ cầm chiếc áo ấy.
Chợt, điện thoại di động của anh vang lên, cũng làm cho nụ cười Vũ Nhu cứng lại.
Lòng của cô bắt đầu co rút, lại là cậu ấy sao?
Anh bắt máy, ngay trước mặt Vũ Nhu, chỉ là nói vòng vo mấy tiếng, nhưng sự lo lắng lại biểu lộ ra ngoài. Một lát sau, anh cất điện thoại, xin lỗi Vũ Nhu: "Vũ Nhu, anh có chút việc gấp muốn làm, thật xin lỗi, anh phải đi rồi."
"Chuyện gì mà vội vã như vậy?" Cô hỏi.
Cô vẫn làm bộ như đang chọn quần áo, nhưng tâm bắt đầu rét run ——
Úy Dương, nói với em đi. . . . . . Anh không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa. . . . . .
Anh nhìn đồng hồ trên tay, sau đó hôn lên gò má của cô, nói: "Là chuyện ở trường học, anh giải quyết xong sẽ gọi điện cho em!"
Không đợi cô trả lời, anh liền xoải bước ra khỏi cửa.
"Anh đi đi. . . . . ." Cho dù không ai nghe, nhưng Vũ Nhu vẫn lạnh nhạt nói.
Ánh mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm trên quần áo, nhưng lại không có tiêu cự.
Ha ha, cô cười, nụ cười lạnh quá, lạnh khiến cuộc đời cô băng giá lại.
Tiếp theo, cô đẩy cửa tiệm, ra ngoài, lặng lẽ đi theo anh. . . . . .
Cô thấy anh đi vào bệnh viện.
Hải Lan bị bệnh?
Vì vậy, cô cũng vào theo, cho đến. . . . . . Cho đến khi cô thấy anh đi về khoa phụ sản. . . . . .
Cô giật mình, cắn chặt lấy đôi môi run rẩy.
Không phải như vậy. . . . . . không phải. . . . . .
Cô cứ chờ đợi, tự nói với mình là không phải.
Vậy mà, không lâu sau đó, bọn họ cùng nhau ra ngoài.
Không khí đang lạnh lại sao? Chắc vậy, nó đang khiến người ta không thở nổi. . . . . .
Trên mặt Hải Lan vừa lo lắng lại vừa hạnh phúc, tay trái của cô được Úy Dương đỡ lấy, tay phải cẩn thận từng li từng tí vuốt ve bụng mình.
Mà trên mặt Úy Dương cũng lo lắng, nhưng nghiêm túc che chở cô như một người chồng thực thụ. Bọn họ rất giống một cặp vợ chồng!
Lòng của cô bắt đầu cười to, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì, cứ đứng thẳng tắp như vậy.
"Vũ Nhu!" Hải Lan thấy Vũ Nhu đứng ở hành lang.
Cô và Úy Dương đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức chuyển thành chột dạ.
Rốt cuộc thấy tôi rồi sao? Rốt cuộc không có biện pháp nào che giấu nữa à? Cô mắt lạnh nhìn bạn thân và người yêu.
"Đứa bé là của ai?" Cô nhìn Hải Lan, hỏi.
Nước mắt Hải Lan trợt xuống khuôn mặt tái nhợt, áy náy nói: "Tớ. . . . . . Tớ. . . . . .. . . . Tớ. . . . . ." Toàn thân cô phát run, không nói được thành lời.
Vũ Nhu thờ ơ với biểu tình buồn bã kia, cô nhìn Úy Dương.
"Đứa bé là của ai?" Giọng nói bình thản.
Anh không trả lời, ánh mắt lại lộ ra không đành lòng.
Ngay cả nói mà anh cũng không dám sao?
Nhưng kỳ quái, cô lại không khóc nổi! Không phải trên phim, đến cảnh này thì nữ chính sẽ khóc rống lên à? Thậm chí ngay cả ý nghĩ muốn khóc cô cũng không có!
À! Không phải, giữa bọn họ chẳng những có người thứ ba, bây giờ có người thứ tư rồi, cô còn khóc cái gì?
Mà có lẽ chính cô mới là người thứ ba.
Cô cười lạnh một tiếng, cảm thấy mình không còn gì phải chờ đợi nữa.
Cô thật không ngờ, chuyện khiến cô khiếp sợ vẫn còn ở phía sau!
"Lan!" Một người đàn ông chạy vội mà tới.
Tiêu Vũ Nhu quay đầu nhìn về phía sau,
Ba?
Hôm nay có quá nhiều "vui mừng", nếu bây giờ có người ngoài hành tinh xuất hiện cô cũng thấy bình thường.
Tiêu Kiến Hoa thấy con gái cũng ở đây, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Con bé biết rồi? Ánh mắt ông né tránh, lúng túng nói: "Nhu Nhu, ba. . . . . ." Ông nhìn Hải Lan nước mắt đầy mặt, đau lòng tiến lên đỡ lấy cô.
Vũ Nhu lạnh lùng nhìn, kịch vui trước mắt càng ngày càng phức tạp.
Rốt cuộc ba cũng nhìn cô, con ngươi có một phần đau lòng cho Hải Lan, còn có một phần cầu xin cô,
"Thật xin lỗi, Nhu Nhu, ba đã phản bội con và mẹ con. Nhưng đây không phải là lỗi của Lan Lan! Con. . . . . ." Tiêu Kiến Hoa nói không được nữa, ông cũng hiểu yêu cầu của ông vô lí cỡ nào, hoang đường cỡ nào.
Ba yêu người bạn thân của mình, một người nhỏ hơn ông hai mươi tuổi. Trong bụng cô "bạn thân" lại có đứa bé của người yêu cô. Mà bây giờ ông đang cầu xin cô, sao không cầu xin mẹ cô tha thứ chứ?
Trong lúc bất chợt, cô cảm giác thế giới của cô bị hủy diệt. . . . . .
"Tha thứ cho cô ta?" Cô thay ông nói hết lời, "Ông còn hi vọng tôi nói cái gì?" Cô nhìn ba của mình.
Sau đó cô nhìn Hải Lan, Hải Lan lập tức cúi đầu.
"Vậy thì ông muốn cho tôi nói gì?"
Cuối cùng, cô nhìn Úy Dương, "Còn anh?"
Không ả trả lời cô. . . . . .
Tim cô hoàn toàn đông lạnh lại.
Vì vậy cô đi, mỗi một bước thật khó khăn. Tựa hồ ở một góc nào đó trong trái tim, những vệt kí ức ấm áp giữa cô và bọn họ đang bóc dần ra——
……..
Khi đó là mùa hè, cô tính đi dọc theo sân cỏ về nhà, rồi gặp anh.
Sau đó, cô giống như bị anh đầu độc, thấy anh ấm áp như ánh mặt trờ.
Ngày đó là bắt đầu của sự rung động. . . . . .
Giữa trưa, cô gặp mẹ, mẹ đang vẽ cảnh biển và trời xanh biếc.
Bà nói: "Đừng bỏ qua thứ mà con đáng giá theo đuổi, nếu không, con sẽ phải hối hận!"
Cô đuổi theo rồi, vậy mà quay đầu lại chỉ là công dã tràng.
Cô còn là cô sao? Tại sao đến khi không còn chỗ để trốn tránh, cô mới nguyện ý thừa nhận thất bại?
"Có lẽ kết cục vẫn là đau, theo đuổi ước mơ của bản thân cũng tốt đẹp." Đúng vậy, bây giờ cô biết rõ rồi, trong ngọt ngào sẽ có đắng cay . Chỉ là mẹ không nói ra mùi vị này sẽ đau khổ cỡ nào. . . . . .
Ngày đó, gió thu lẳng lặng quét qua, anh nói với cô: "Vì anh mà hòa tan. . . . . ."
Cô cười khổ, cô tan ra rồi, nhưng người kết nó băng lại là anh!
Anh nói: "Đừng rời khỏi anh. . . . . ."
Bởi vì anh thâm tình, vì vậy cô cho anh tất cả; Thì ra ấm áp, thâm tình lại biến thành phản bội.
"Em là cô gái đầu tiên của anh!"
Quan trọng sao?
"Đừng sợ, anh sẽ cẩn thận."
Anh dịu dàng khiến cô mê mẩn. . . . . .
"Đúng vậy! Cậu là bạn thân nhất của tớ!"
Vậy mà, "bạn thân nhất” là đối xử với cô như vậy. . . . . . Cô ta thật đúng là coi cô như bạn thân nhất rồi!
Cô nhớ rõ mỗi một câu một lời, thật buồn cười!
Thật, cô không hề lưu luyến nữa rồi! Cô đi, mỗi một bước đều rất vững chắc, giống như cô sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa!
"Vũ Nhu! Em hãy nghe anh nói. . . . . ." Úy Dương muốn tiến lên kéo Tiêu Vũ Nhu lại, vậy mà thấy Hải Lan yếu đuối, anh lại không thể không đỡ cô.
Úy dương nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng đột nhiên có cảm giác——
Cô không bao giờ thuộc về anh nữa!
/23
|