Vũ Nhu không thích nơi ồn ào, nhưng mà Hải Lan lại muốn cô đến, cô không đành lòng từ chối.
Cô có chút lo lắng, hoặc phải nói là cô sợ có người quấy nhiễu tâm tư mình. Trước kia, cô chắc chắn sẽ không có loại cảm xúc " Không đành lòng".
Cô vừa đến nơi nướng thịt, đã cảm giác có một tầm mắt đang quan sát cô, nhưng nhiều người như vậy, cô không thể nào tìm được nơi tầm mắt đó phát ra, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua nó.
Hải Lan làm bạn để cô từ từ quen với không khí náo nhiệt. "Như thế nào? Đồ ăn ngon không?" Hải Lan lại nướng hai cánh gà, trở lại ngồi xuống bên cạnh Vũ Nhu.
Trong suốt quá trình, cô đều giống như con gà mái già bảo hộ lấy Vũ Nhu. Một lát thì giúp cô nướng đồ, nói là sợ cô phỏng tay; một lát thấy có nam sinh đi tới bên người cô nói chuyện, lập tức chạy như bay đến bên người cô, "Cảnh cáo" bọn kia không được bắt nạt thiếu nữ vị thành niên,
Mà trên mặt Vũ Nhu luôn mỉm cười, trong lòng cảm kích cô bạn này.
tầm mắt Vũ Nhu dần dần chuyển dời đến đống lửa.
ngọn lửa màu đỏ theo gió tung bay, đó là một loại vẻ đẹp mỹ lệ. . . . . .
Cô nhắm mắt lại tậptr ung tư tưởng suy nghĩ, đột nhiên một ý nghĩ hiện lên—
Carmen! Đúng! Chính là Carmen! Đó là cô gái có màu da lúa mạch, mặc váy mua màu đỏ.
(Carmen là một vở kịch opéra Pháp của Georges Bizet, đồng thời, carmen là tên nhân vật chính trong vở kịch opera này)
Cô ta tựa như một vòng lửa, không bao giờ bị dập tắt!
Carmen là một người dám hận dám yêu, tình cảm thay đổi là do tính tình cô cho phép. Có lẽ nhiều người coi cô như người đàn bà dâm đãng, nhưng nếu cô chỉ một lòng với một người đàn ông, vậy thì cô không phải là Carmen rồi !
Cô bỗng chốc mở mắt, linh cảm giống như suối nước trào ra. Cô muốn nhanh chóng viết xuống , nếu không linh cảm này sẽ một lóe lên rồi mất.
"Hải Lan, tớ đi rửa tay đây!" Đứng lên, cô cố gắng khiến giọng điệu của mình có vẻ ‘bình thường’.
"Hả?" Hải Lan đang nướng đồ, nghe không rõ.
Mà cô không đợi Hải Lan quay đầu lại, liền vội đi ra ngoài.
Hải Lan còn không kịp phản ứng, la hét sau lưng cô: "Này, đừng vội vã như vậy. . . . . ."
Đợi đến khi ra khỏi tầm mắt của mọi người, cô lập tức nhấc chân chạy như điên, chạy đến thư viện, may mắn thư viện còn mở.
Cô không để ý hình tượng của mình, đẩy cánh cửa nặng nề ra, sải bước chạy vào.
Cô biết tất cả mọi người đều đi tham gia buổi tiệc nướng, cho nên cô không lo có người thấy dáng vẻ thô lỗ này của cô.
Quả nhiên, thư viện rộng rãi khong có một bóng người.
Cô ngắm nhìn bốn phía, thấy một dãy máy tính được đặt sáp cạnh tường. Cô không nói hai lời, lập tức xông tới khởi động máy tính, kéo một cái ghế, hai mắt chăm chú nhìn màn hình, lấy tốc độ nhanh nhất gõ trên bàn phím. Hai mươi lăm phút sau, mấy tờ A4 chằng chịt chữ từ trong máy in dắt nhau đi ra.
Cô duỗi lưng một cái, đi tới bên cạnh máy in, hài lòng đọc lại một lần "Ngọn lửa Carmen", cầm cây bút bạc bên cạnh, phía sau mỗi tờ giấy, viết lên một chữ thật to "Băng"
"Băng" là bút danh khác của cô, phong cách sáng tác khác hoàn toàn với "Mưa"•
"Mưa" có chút u buồn, dịu dàng; mà"Băng" rõ ràng là nguội lạnh, ngòi bút sắc bén,
Nhưng mà, không ai biết hai bút danh là cùng một người viết.
Cô tự giễu cười cười, như loại này phản nghịch văn chương chỉ có thể lấy"Băng" tới phát biểu,
"Thì ra là "Băng" và"Mưa" là cùng một người."
Một giọng nói trầm thấp, không hề báo động trước mà vang lên trong thư viện yên tĩnh.
Vũ Nhu sợ hết hồn, trang giấy trong tay cũng rơi xuống đất. Cô quay đầu lại, theo bản năng lùi về sau một bước, chỉ là máy in sau lưng chặn đường lui của cô.
"Ha ha. . . . . . Là anh, quên anh sao?"
Tiếng cười rất sảng khoái, khiến Vũ Nhu lập tức nhận ra anh.
Cô lập tức nở nụ cười, "Học trưởng, là anh à!"
"Không muốn cười thì đừng cười." Vẫn dịu dàng như vậy, mở miệng nói trúng tim đen của cô.
"Học trưởng. . . . . ." Vũ Nhu cảm thấy lần đầu mình bồn chồn thế này!
Anh biết rồi sao? Làm sao lại như vậy?
Úy Dương khom lưng nhặt tờ giấy trên đất lên, nghiêm túc nhìn nhìn, nói với Tiêu Vũ Nhu: "Viết rất tốt! anh đã đọc qua tác phẩm "Mưa", nhưng không nghĩ đến, "Mưa" và "Băng" mà anh sùng bái là cùng một người, em đang lừa độc giả đó." Mặc dù nói vậy, nhưng trong giọng nói của anh chỉ có hài hước, không có trách mắng, giống như anh sớm biết rõ rồi.
"Học trưởng vào đây khi nào?" Vũ Nhu nhẹ giọng hỏi.
Cho dù là người lạnh lùng nhất, chắc cũng sẽ bị hòa tan bởi giọng nói mềm mại của cô.
Anh nở nụ cười thật to, "Đã lâu. Em đánh chữ ở đây nên không phát hiện ra mà thôi."
Vũ Nhu đem lấy tờ giấy của cô đoạt lại, mỉm cười: "Học trưởng, em muốn trở về kí túc xá." Nói xong, liền xoay người rời đi.
"Anh nói rồi, không muốn cười thì đừng cười, anh không thích nụ cười dối trá của em." Anh rộng rãi nâng tay cô, không để cô tránh thoát, "Anh đưa em trở về."
Vũ Nhu có chút kinh ngạc. Thật kỳ quái, anh lại có thể nhìn thấy cô cố ý nở nụ cười. Trong sự sững sờ, cô cứ mặc anh lôi kéo mình ra thư viện.
Ban đêm, gió nhẹ thổi mái tóc không dài cũng không ngắn, vừa chạm bả vai của cô.
tiếng cười vui từ nơi xa truyền tới, khiến đêm tối yên tĩnh lại bừng lên sức sống. Trong lòng cô nghĩ nên làm như thế nào để giải thích với Hải Lan chuyện mình rời khỏi đó.
Úy Dương giống như hiểu rõ ý tưởng của cô, nói "Hải Lan là một người vô tư, cô ấy không để ý đâu."
Trong giọng của anh nói ra anh rất hiểu rõ Hải Lan, chỉ là cũng không khiến Vũ Nhu không vui. Có lẽ bởi vì cô căn bản không quan tâm, vì vậy cô giữ vững trầm mặc.
"Em biết không? Từ khi nhìn thấy em, anh liền biết đó không phải tính cách thật sự của em."
Úy Dương lơ đãng nói một câu, khiến Tiêu Vũ Nhu chấn động,
Anh có thể nhìn thấu cô sao?
"Anh muốn nói gì?" Cô cố gắng giữ vững bình tĩnh.
"Người không để ý đến tất cả, mới là người lạnh lùng nhất." anh nhìn vào mắt cô, đáp trả.
"Oanh" một tiếng, lời của anh như quả bom nổ tung đầu óc Vũ Nhu!
Không sai, thật sự là cô không để ý điều gì. . . . . .
Nguyên tưởng rằng đời này sẽ không ai phát hiện ra, không nghĩ rằng, lại bị một người mới gặp mặt có 3 lần nhìn thấu!
Úy Dương dừng lại, không kinh ngạc thấy sự cảnh giác càng lúc càng đậm trong mắt Vũ Nhu.
Người luôn che giấu mình bình thường đều không thích bị người khác khám phá, Tiêu Vũ nhu chính là người như vậy?
Vậy mà anh lại thích cô, anh thích một cô gái mới gặp mặt ba lần!
Khi mới gặp cô, cô khiến người ta cảm thấy rất yên tĩnh, yên tĩnh làm người ta rất dễ dàng coi thường cô. Thật kỳ lạ, một người lạnh lùng như vậy, nụ cười lại dịu dàng động lòng người đến thế.
Anh hiểu được, "Cô" không phải là cô.
Sau đó là vào lần khai giảng đấy.
Trong đám người tấp nập, anh có thể tìm được cô một cách chính xác.
không khí xung quanh cô như ngừng lại, đứng cạnh cô, anh cảm thấy ồn ào bốn phía đã giảm đi gần hết. Bởi vì trong mắt anh: đều có cô!
Đây là một lần gặp gỡ mà yêu sao? Anh âm thầm nghĩ.
Anh cảm thấy mình cũng là người dối trá, bề ngoài chói mắt, linh hồn lại xa cách, mà cô giống như một hồ nước dịu êm làm anh cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Lần thứ ba gặp mặt là ngoài dự đoán của anh.
Trong lửa trại nhìn thấy cô, khiến anh cảm thấy kinh ngạc và may mắn. Cô mặc một bộ đồng phục thanh nhã, hơi thở lạnh lùng, cho dù lửa có mạnh đến đâu cũng không khiến cô bớt lạnh lùng—— đây chính là cô!
Vũ Nhu nhìn ánh mắt thâm thúy của anh, nói không ra lời.
Sau đó, anh giơ tay nhẹ nhàng gạt sợi tóc cho cô, cúi đầu nỉ non bên tai cô: "Vì sao em lại khiến anh rung động?"
Cô giật mình. . . . . .
Đầu thu, gió thổi, lá cây theo gió đung đưa, mà Tiêu Vũ Nhu bị sự thâm tình trong mắt Úy Dương làm kinh hãi.
Đồng ý làm quen với một người mới gặp ba lần, đối với người luôn luôn xử sự tỉnh táo như Tiêu Vũ Nhu mà nói, đó là chuyện cực kì điên cuồng.
Nhưng cô biết mình không sai, bởi vì tìm được một người hợp cả về linh hồn lẫn thể xác đâu phải là một điều dễ dàng.
Cái gọi là hợp về linh hồn và thể xác, không chỉ anh cũng là người lạnh nhạt. Ngược lại, trải qua mấy ngày quan sát, cô phát hiện anh giống như ấn tượng vừa ban đầu của cô —— sáng sủa, ấm áp; điều duy nhất không quá tương xứng với dáng ngoài của anh, chính là độ bén nhạy tương đối cao.
Cũng khó trách anh lại đi học kinh tế.
Vì vậy, tin tức "Tài nữ đại học T yêu đương", tựa như đám lửa bùng lên nhanh chóng, mà những người kia thỉnh thoảng gặp bọn họ nắm tay nhau, càng như lửa được tiếp thêm dầu, tuyên truyền khắp nơi.
"Hôm nay học có vui không?" Úy dương cầm tay Vũ Nhu, chân hai người in lên bờ cát trắng.
"Không tệ." Vũ Nhu không keo kiệt chút nào cho anh một giọng nói ngọt ngào cùng nụ cười ấm áp, bàn tay nhỏ bé kéo cánh tay bền chắc, chân nhỏ giẫm cát mịn mềm mại.
Anh cùng cô ngồi xuống, ánh sáng trời chiều mang theo hương vị của biển cả bao la chiếu rọi.
"Em vẫn cho rằng ánh sáng mặt trời như ánh sáng của anh." Vũ Nhu cười nói.
Úy dương duỗi người nằm lên cát, nhìn bầu trời, nói với cô: ""Băng" từng nói, tình yêu là cảm giác hư vô mờ mịt, chỉ có mình tự nắm giữ được, mới vĩnh hằng nhất . . . . . . Em là muốn như vậy sao?" giọng nói của anh trở nên rất hấp dẫn.
Vũ Nhu đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Bởi vì cô biết, tình cảm cô bỏ ra ít hơn rất nhiều so với anh, cho nên cô chọn im lặng để trốn tránh vấn đề này.
"Trả lời anh." Úy Dương có chút bướng bỉnh.
“Cách nhìn của "Băng" không nhất định là cách nhìn của em." Cô cảm động, nhưng lại vẫn không hiểu rõ cảm giác của mình.
Người như cô sẽ có thể chân chính yêu một người sao? Cô có chút nghi ngờ.
Úy Dương nắm được tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Vũ Nhu cảm thấy một hồi run rẩy.
Anh yên lặng nhìn chăm chú vào cô, giống như muốn đem hình ảnh của cô ghi sâu vào trí nhớ.
Hình như yêu cô là kiếp số của anh.
Bọn họ mỗi ngày đều ở chung một chỗ, anh có thể thấy cô, cùng cô trò chuyện, chạm tới cô, gián tiếp qua những thứ này để cảm nhận cô
Vậy mà anh còn không chạm tới tim cô được.
Điều này khiến anh sợ, lo lắng sẽ có một ngày cô rời đi. . . . . .
Úy Dương đột nhiên ôm chặt lấy Vũ Nhu, nói với cô: "Đừng rời xa anh!" anh đem mặt chôn thật sâu ở cổ cô, giống như là sợ cô đột nhiên biến mất.
Vũ Nhu bị lời nói anh lay động, lời nói của mẹ như văng vẳng bên tai——
Đừng bỏ qua thứ mà con đáng giá theo đuổi, nếu không, con sẽ phải hối hận. . . . . .
Cô cũng từng hỏi mình, anh có đáng giá để cô theo đuổi hay không? Cô nên đuổi theo sao? Cho dù cuối cùng vẫn không chiếm được? Cho dù cuối cùng sẽ bị thương?
Tròng mắt luôn trong suốt của Vũ Nhu lúc này nâng lên một tầng nghi ngờ cùng không hiểu —— cô nên làm cái gì?
Cô có chút lo lắng, hoặc phải nói là cô sợ có người quấy nhiễu tâm tư mình. Trước kia, cô chắc chắn sẽ không có loại cảm xúc " Không đành lòng".
Cô vừa đến nơi nướng thịt, đã cảm giác có một tầm mắt đang quan sát cô, nhưng nhiều người như vậy, cô không thể nào tìm được nơi tầm mắt đó phát ra, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua nó.
Hải Lan làm bạn để cô từ từ quen với không khí náo nhiệt. "Như thế nào? Đồ ăn ngon không?" Hải Lan lại nướng hai cánh gà, trở lại ngồi xuống bên cạnh Vũ Nhu.
Trong suốt quá trình, cô đều giống như con gà mái già bảo hộ lấy Vũ Nhu. Một lát thì giúp cô nướng đồ, nói là sợ cô phỏng tay; một lát thấy có nam sinh đi tới bên người cô nói chuyện, lập tức chạy như bay đến bên người cô, "Cảnh cáo" bọn kia không được bắt nạt thiếu nữ vị thành niên,
Mà trên mặt Vũ Nhu luôn mỉm cười, trong lòng cảm kích cô bạn này.
tầm mắt Vũ Nhu dần dần chuyển dời đến đống lửa.
ngọn lửa màu đỏ theo gió tung bay, đó là một loại vẻ đẹp mỹ lệ. . . . . .
Cô nhắm mắt lại tậptr ung tư tưởng suy nghĩ, đột nhiên một ý nghĩ hiện lên—
Carmen! Đúng! Chính là Carmen! Đó là cô gái có màu da lúa mạch, mặc váy mua màu đỏ.
(Carmen là một vở kịch opéra Pháp của Georges Bizet, đồng thời, carmen là tên nhân vật chính trong vở kịch opera này)
Cô ta tựa như một vòng lửa, không bao giờ bị dập tắt!
Carmen là một người dám hận dám yêu, tình cảm thay đổi là do tính tình cô cho phép. Có lẽ nhiều người coi cô như người đàn bà dâm đãng, nhưng nếu cô chỉ một lòng với một người đàn ông, vậy thì cô không phải là Carmen rồi !
Cô bỗng chốc mở mắt, linh cảm giống như suối nước trào ra. Cô muốn nhanh chóng viết xuống , nếu không linh cảm này sẽ một lóe lên rồi mất.
"Hải Lan, tớ đi rửa tay đây!" Đứng lên, cô cố gắng khiến giọng điệu của mình có vẻ ‘bình thường’.
"Hả?" Hải Lan đang nướng đồ, nghe không rõ.
Mà cô không đợi Hải Lan quay đầu lại, liền vội đi ra ngoài.
Hải Lan còn không kịp phản ứng, la hét sau lưng cô: "Này, đừng vội vã như vậy. . . . . ."
Đợi đến khi ra khỏi tầm mắt của mọi người, cô lập tức nhấc chân chạy như điên, chạy đến thư viện, may mắn thư viện còn mở.
Cô không để ý hình tượng của mình, đẩy cánh cửa nặng nề ra, sải bước chạy vào.
Cô biết tất cả mọi người đều đi tham gia buổi tiệc nướng, cho nên cô không lo có người thấy dáng vẻ thô lỗ này của cô.
Quả nhiên, thư viện rộng rãi khong có một bóng người.
Cô ngắm nhìn bốn phía, thấy một dãy máy tính được đặt sáp cạnh tường. Cô không nói hai lời, lập tức xông tới khởi động máy tính, kéo một cái ghế, hai mắt chăm chú nhìn màn hình, lấy tốc độ nhanh nhất gõ trên bàn phím. Hai mươi lăm phút sau, mấy tờ A4 chằng chịt chữ từ trong máy in dắt nhau đi ra.
Cô duỗi lưng một cái, đi tới bên cạnh máy in, hài lòng đọc lại một lần "Ngọn lửa Carmen", cầm cây bút bạc bên cạnh, phía sau mỗi tờ giấy, viết lên một chữ thật to "Băng"
"Băng" là bút danh khác của cô, phong cách sáng tác khác hoàn toàn với "Mưa"•
"Mưa" có chút u buồn, dịu dàng; mà"Băng" rõ ràng là nguội lạnh, ngòi bút sắc bén,
Nhưng mà, không ai biết hai bút danh là cùng một người viết.
Cô tự giễu cười cười, như loại này phản nghịch văn chương chỉ có thể lấy"Băng" tới phát biểu,
"Thì ra là "Băng" và"Mưa" là cùng một người."
Một giọng nói trầm thấp, không hề báo động trước mà vang lên trong thư viện yên tĩnh.
Vũ Nhu sợ hết hồn, trang giấy trong tay cũng rơi xuống đất. Cô quay đầu lại, theo bản năng lùi về sau một bước, chỉ là máy in sau lưng chặn đường lui của cô.
"Ha ha. . . . . . Là anh, quên anh sao?"
Tiếng cười rất sảng khoái, khiến Vũ Nhu lập tức nhận ra anh.
Cô lập tức nở nụ cười, "Học trưởng, là anh à!"
"Không muốn cười thì đừng cười." Vẫn dịu dàng như vậy, mở miệng nói trúng tim đen của cô.
"Học trưởng. . . . . ." Vũ Nhu cảm thấy lần đầu mình bồn chồn thế này!
Anh biết rồi sao? Làm sao lại như vậy?
Úy Dương khom lưng nhặt tờ giấy trên đất lên, nghiêm túc nhìn nhìn, nói với Tiêu Vũ Nhu: "Viết rất tốt! anh đã đọc qua tác phẩm "Mưa", nhưng không nghĩ đến, "Mưa" và "Băng" mà anh sùng bái là cùng một người, em đang lừa độc giả đó." Mặc dù nói vậy, nhưng trong giọng nói của anh chỉ có hài hước, không có trách mắng, giống như anh sớm biết rõ rồi.
"Học trưởng vào đây khi nào?" Vũ Nhu nhẹ giọng hỏi.
Cho dù là người lạnh lùng nhất, chắc cũng sẽ bị hòa tan bởi giọng nói mềm mại của cô.
Anh nở nụ cười thật to, "Đã lâu. Em đánh chữ ở đây nên không phát hiện ra mà thôi."
Vũ Nhu đem lấy tờ giấy của cô đoạt lại, mỉm cười: "Học trưởng, em muốn trở về kí túc xá." Nói xong, liền xoay người rời đi.
"Anh nói rồi, không muốn cười thì đừng cười, anh không thích nụ cười dối trá của em." Anh rộng rãi nâng tay cô, không để cô tránh thoát, "Anh đưa em trở về."
Vũ Nhu có chút kinh ngạc. Thật kỳ quái, anh lại có thể nhìn thấy cô cố ý nở nụ cười. Trong sự sững sờ, cô cứ mặc anh lôi kéo mình ra thư viện.
Ban đêm, gió nhẹ thổi mái tóc không dài cũng không ngắn, vừa chạm bả vai của cô.
tiếng cười vui từ nơi xa truyền tới, khiến đêm tối yên tĩnh lại bừng lên sức sống. Trong lòng cô nghĩ nên làm như thế nào để giải thích với Hải Lan chuyện mình rời khỏi đó.
Úy Dương giống như hiểu rõ ý tưởng của cô, nói "Hải Lan là một người vô tư, cô ấy không để ý đâu."
Trong giọng của anh nói ra anh rất hiểu rõ Hải Lan, chỉ là cũng không khiến Vũ Nhu không vui. Có lẽ bởi vì cô căn bản không quan tâm, vì vậy cô giữ vững trầm mặc.
"Em biết không? Từ khi nhìn thấy em, anh liền biết đó không phải tính cách thật sự của em."
Úy Dương lơ đãng nói một câu, khiến Tiêu Vũ Nhu chấn động,
Anh có thể nhìn thấu cô sao?
"Anh muốn nói gì?" Cô cố gắng giữ vững bình tĩnh.
"Người không để ý đến tất cả, mới là người lạnh lùng nhất." anh nhìn vào mắt cô, đáp trả.
"Oanh" một tiếng, lời của anh như quả bom nổ tung đầu óc Vũ Nhu!
Không sai, thật sự là cô không để ý điều gì. . . . . .
Nguyên tưởng rằng đời này sẽ không ai phát hiện ra, không nghĩ rằng, lại bị một người mới gặp mặt có 3 lần nhìn thấu!
Úy Dương dừng lại, không kinh ngạc thấy sự cảnh giác càng lúc càng đậm trong mắt Vũ Nhu.
Người luôn che giấu mình bình thường đều không thích bị người khác khám phá, Tiêu Vũ nhu chính là người như vậy?
Vậy mà anh lại thích cô, anh thích một cô gái mới gặp mặt ba lần!
Khi mới gặp cô, cô khiến người ta cảm thấy rất yên tĩnh, yên tĩnh làm người ta rất dễ dàng coi thường cô. Thật kỳ lạ, một người lạnh lùng như vậy, nụ cười lại dịu dàng động lòng người đến thế.
Anh hiểu được, "Cô" không phải là cô.
Sau đó là vào lần khai giảng đấy.
Trong đám người tấp nập, anh có thể tìm được cô một cách chính xác.
không khí xung quanh cô như ngừng lại, đứng cạnh cô, anh cảm thấy ồn ào bốn phía đã giảm đi gần hết. Bởi vì trong mắt anh: đều có cô!
Đây là một lần gặp gỡ mà yêu sao? Anh âm thầm nghĩ.
Anh cảm thấy mình cũng là người dối trá, bề ngoài chói mắt, linh hồn lại xa cách, mà cô giống như một hồ nước dịu êm làm anh cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Lần thứ ba gặp mặt là ngoài dự đoán của anh.
Trong lửa trại nhìn thấy cô, khiến anh cảm thấy kinh ngạc và may mắn. Cô mặc một bộ đồng phục thanh nhã, hơi thở lạnh lùng, cho dù lửa có mạnh đến đâu cũng không khiến cô bớt lạnh lùng—— đây chính là cô!
Vũ Nhu nhìn ánh mắt thâm thúy của anh, nói không ra lời.
Sau đó, anh giơ tay nhẹ nhàng gạt sợi tóc cho cô, cúi đầu nỉ non bên tai cô: "Vì sao em lại khiến anh rung động?"
Cô giật mình. . . . . .
Đầu thu, gió thổi, lá cây theo gió đung đưa, mà Tiêu Vũ Nhu bị sự thâm tình trong mắt Úy Dương làm kinh hãi.
Đồng ý làm quen với một người mới gặp ba lần, đối với người luôn luôn xử sự tỉnh táo như Tiêu Vũ Nhu mà nói, đó là chuyện cực kì điên cuồng.
Nhưng cô biết mình không sai, bởi vì tìm được một người hợp cả về linh hồn lẫn thể xác đâu phải là một điều dễ dàng.
Cái gọi là hợp về linh hồn và thể xác, không chỉ anh cũng là người lạnh nhạt. Ngược lại, trải qua mấy ngày quan sát, cô phát hiện anh giống như ấn tượng vừa ban đầu của cô —— sáng sủa, ấm áp; điều duy nhất không quá tương xứng với dáng ngoài của anh, chính là độ bén nhạy tương đối cao.
Cũng khó trách anh lại đi học kinh tế.
Vì vậy, tin tức "Tài nữ đại học T yêu đương", tựa như đám lửa bùng lên nhanh chóng, mà những người kia thỉnh thoảng gặp bọn họ nắm tay nhau, càng như lửa được tiếp thêm dầu, tuyên truyền khắp nơi.
"Hôm nay học có vui không?" Úy dương cầm tay Vũ Nhu, chân hai người in lên bờ cát trắng.
"Không tệ." Vũ Nhu không keo kiệt chút nào cho anh một giọng nói ngọt ngào cùng nụ cười ấm áp, bàn tay nhỏ bé kéo cánh tay bền chắc, chân nhỏ giẫm cát mịn mềm mại.
Anh cùng cô ngồi xuống, ánh sáng trời chiều mang theo hương vị của biển cả bao la chiếu rọi.
"Em vẫn cho rằng ánh sáng mặt trời như ánh sáng của anh." Vũ Nhu cười nói.
Úy dương duỗi người nằm lên cát, nhìn bầu trời, nói với cô: ""Băng" từng nói, tình yêu là cảm giác hư vô mờ mịt, chỉ có mình tự nắm giữ được, mới vĩnh hằng nhất . . . . . . Em là muốn như vậy sao?" giọng nói của anh trở nên rất hấp dẫn.
Vũ Nhu đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Bởi vì cô biết, tình cảm cô bỏ ra ít hơn rất nhiều so với anh, cho nên cô chọn im lặng để trốn tránh vấn đề này.
"Trả lời anh." Úy Dương có chút bướng bỉnh.
“Cách nhìn của "Băng" không nhất định là cách nhìn của em." Cô cảm động, nhưng lại vẫn không hiểu rõ cảm giác của mình.
Người như cô sẽ có thể chân chính yêu một người sao? Cô có chút nghi ngờ.
Úy Dương nắm được tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Vũ Nhu cảm thấy một hồi run rẩy.
Anh yên lặng nhìn chăm chú vào cô, giống như muốn đem hình ảnh của cô ghi sâu vào trí nhớ.
Hình như yêu cô là kiếp số của anh.
Bọn họ mỗi ngày đều ở chung một chỗ, anh có thể thấy cô, cùng cô trò chuyện, chạm tới cô, gián tiếp qua những thứ này để cảm nhận cô
Vậy mà anh còn không chạm tới tim cô được.
Điều này khiến anh sợ, lo lắng sẽ có một ngày cô rời đi. . . . . .
Úy Dương đột nhiên ôm chặt lấy Vũ Nhu, nói với cô: "Đừng rời xa anh!" anh đem mặt chôn thật sâu ở cổ cô, giống như là sợ cô đột nhiên biến mất.
Vũ Nhu bị lời nói anh lay động, lời nói của mẹ như văng vẳng bên tai——
Đừng bỏ qua thứ mà con đáng giá theo đuổi, nếu không, con sẽ phải hối hận. . . . . .
Cô cũng từng hỏi mình, anh có đáng giá để cô theo đuổi hay không? Cô nên đuổi theo sao? Cho dù cuối cùng vẫn không chiếm được? Cho dù cuối cùng sẽ bị thương?
Tròng mắt luôn trong suốt của Vũ Nhu lúc này nâng lên một tầng nghi ngờ cùng không hiểu —— cô nên làm cái gì?
/23
|