Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 216: Diễn trò cũng phải có chút thành tâm

/249


Tôi nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt Mặc Hàn muốn dời đi, bị tôi duỗi tay ôm mặt, để cho hắn đối diện tôi.

“Không được trốn tránh! Anh nói cho em, anh không trở về với chúng em sao!”

“Nếu có thể tiêu trừ Thủy Kỳ Lân ma hóa ảnh hưởng với ta, tự nhiên là trở về với các nàng.” Ý đồ của Mặc Hàn vẫn giả tạo cảnh thái bình ở trước mặt tôi.

“Nếu không thể thì sao……” Giọng nói của tôi có chút run.

Hắn do dự một chút, nói với tôi: “Mộ Nhi, không thể để ma khí tiết ra ngoài ra Cửu Châu.” Thấy tôi nhíu mày, hắn lại nói: “Nếu à không thể, có lẽ trễ thời gian chút, ta sẽ đi ra ngoài tìm các nàng.”

Này chỉ sợ là lui bước hắn có thể làm được lớn nhất.

Tách ra tôi và Bạch Diễm, trong lòng Mặc Hàn khẳng định đều khó chịu hơn ai khác. Hắn vẫn luôn nghĩ cảm nhận của tôi và Bạch Diễm, không màng đau lòng chính mình.

Mặc dù tôi muốn trở về với hắn, nhưng cũng không thể lại tùy hứng nữa.

“ĐƯợc, anh nói, anh phải trở về tìm chúng em…” Tôi tin tưởng Mặc Hàn nhất định sẽ có biện pháp khống chế chính mình, thoát khỏi ảnh hưởng của kỳ lân thối kia.

Nhưng vì sao cảm giác trên mặt ướt dầm dề?

Hắn đau lòng lau đi nước mắt trên mặt tôi, tay lạnh lẽo như tùy thời đều sẽ biến mất: “Ngoan, ta sẽ không có việc gì, đừng khóc.”

“Ừ…” Tôi nức nở một chút, cố gắng kìm nén nước mắt.

Mặc Hàn luôn nói là làm với tôi, hắn nói sẽ trở về tìm chúng tôi, vậy nhất định sẽ trở về!

Hắn thu Hắc Kỳ Lân lại, mang theo tôi rơi xuống bên người Nhị Nhị.

Cửa vào là ở trên đỉnh kim tự tháp, bên trên có một cửa đá dày nặng cao ngất cũ kỹ.

Cửa đá đã bị Nhị Nhị và Tề Thiên mở ra, trên mặt đất lưu tại hai vết chém thật sâu, hiện rõ trọng lượng của hai cửa đá này.

Ánh sáng u ám đánh vào bên trong cửa đá, cách một bước ở ngoài, toàn là hắc ám.

“Ba ba, con không nhìn thấy tình huống bên trong… Thật kỳ quái…” Bạch Diễm khó hiểu quay đầu lại, hắn sinh ra là quỷ thai, không cần bằng vào ánh sáng cũng có thể coi vật trong bóng đêm, vẫn là lần đầu tiên đụng tới loại tình huống này.

“Ngươi có thể thấy rõ không?” Nhị Nhị hỏi Mặc Hàn.

“Chỉ có thể nhìn ra bên trong có tầm mắt trận pháp lẫn lộn, không thấy rõ tình huống cụ thể.” Mặc Hàn nói.

“Ta tới!” Tiểu Tiểu hiện vẻ hưng phấn, cảm thấy đây là lúc nàng hiện ra thần uy. Giơ tay thú nhận một hỏa cầu, dùng sức ném vào trong bóng tối.

Ngọn lửa mà vàng xẹt qua đường đi hắc ám, xua tan hắc ám, chỗ nhìn thấy được, chỉ có thạch gạch mà đen.

Mỗi nơi cách xa nhau bốn năm chục mét, hai bên tường đứng sừng sững hai tôn thạch điêu thật lớn. Những thạch điêu đó cầm trong tay binh khí, hoặc trường kiếm, hoặc đao rìu. Binh khí giao thành một tam giác ở đỉnh đầu chúng tôi, dưới uy áp nghiêm trang, pho tượng càng có vẻ điêu hủ như có sinh mệnh.

Hỏa cầu biến mất, bên trong lại khôi phục hắc ám một lần nữa.

Tề Thiên nói với Nhị Nhị: “Thử xem có cơ quan hoặc trận pháp khác hay không.”

Nhị Nhị vươn ngón tay bắn ra một hỏa cầu ở phía trên thạch gạch kia, hỏa cầu xinh xắn như bóng cao su nhảy lên trên mặt đất, chậm rãi thu nhỏ biến mất ở trong bóng đêm.

“An toàn!” Tiểu Tiểu hoan hô.

Nhị Nhị lại nhíu mày: “Bên trong chỉ sợ có trận pháp suy yếu pháp lực, nếu không, hỏa cầu của ta sẽ không biến mất nhanh như vậy.”

Mặc Hàn cũng ném ma trơi vào, quỷ hỏa màu lam lơ lửng trong chốc lát, cũng chậm rãi biến mất.

“Tước mấy thành pháp lực?” Tề Thiên hỏi.

“Bảy thành.” Mặc Hàn nói.

“Năm thành.” Nhị Nhị nói.

Hai người đồng thời nói, lại đồng thời nhìn về phía đối phương, kinh ngạc nói: “Ngươi không cảm giác sai?”

“Không có.” Hai người lại một lần trăm miệng một lời.

Vậy thì quái……

Lúc này Bạch Diễm cũng học cha hắn ném hỏa cầu vào, yếu ớt xen mồm nói: “Không phải một thành sao…”

“Không có suy yếu nha!” Tiểu Tiểu khó hiểu nói.

“Chẳng lẽ là trận pháp này với trình độ suy yếu pháp lực của mỗi người đều không giống nhau?” Tôi phỏng đoán nói.

Tề Thiên cũng thử, khẳng định ý nghĩ của tôi: “Ta suy yếu đại khái có ba thành công lực, Đồng Đồng đoán không sai.”

“Vào xem đi.” Nhị Nhị ý bảo Tiểu Tiểu và Bạch Diễm vào không gian tùy thân của hắn, bước vào bên trong cánh cửa đầu tiên.

Tề Thiên theo sau, Mặc Hàn nắm chặt tay của tôi, hai người cũng đi vào.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng đóng cửa, tôi xoay người sang chỗ khác, cửa đá thật lớn vốn còn dựng ở hai bên, không biết khi nào đã khép lại.

“Xem ra là vào cửa dễ ra cửa khó.” Tề Thiên hơi trào phúng nói.

Tôi lườm hắn một cái: “Miệng quạ đen!”

Đang nói, Bạch Diễm và Tiểu Tiểu bỗng nhiên cũng xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.

“Đi vào!” Nhị Nhị vội nói.

Tiểu Tiểu lại chu miệng: “Không phải chúng ta tự mình ra!”

Nhị Nhị kinh ngạc, ngay sau đó sắc mặt khẽ biến, tôi thử cảm ứng liên hệ với mặc ngọc, cảm ứng vẫn có, lại không cách nào tiến vào trong đó.

Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu và Bạch Diễm cũng bởi vì vậy mới bị ném ra…

Tôi thở dài, Bạch Diễm lại vui mừng kéo tay tôi và Mặc Hàn lại: “Con muốn ở bên ba mẹ!”

Tôi với Mặc Hàn nhìn nhau một cái, cũng chỉ có thể như vậy.

Tôi bế hắn lên, Mặc Hàn che chở chúng tôi, Nhị Nhị lại dắt tay của Tiểu Tiểu, đoàn người thật cẩn thận đi về phía trước.

Chỗ lửa mặt trời màu vàng chiếu đến như ban ngày.

Không biết đi qua mấy đối pho tượng, tôi dần bắt đầu cảm giác được không thích hợp. Ánh mắt những pho tượng đó nhìn chúng tôi, như thay đổi…

“Mặc Hàn…” Tô khẽ gọi Mặc Hàn một tiếng, thấy hắn gật đầu, xem ra hắn cũng phát hiện.

Đúng lúc này, trước mắt xẹt qua một bóng dáng, Mặc Hàn nhanh chóng kéo thân thể của tôi lên.

Chắn ngang ở trước mặt chúng tôi, lại là một thanh rìu còn to hơn người tôi!

Mà chủ nhân của trường rìu kia, đúng là một trong hai pho tượng vốn yên lặng trang nghiêm đứng sừng sững ở hai bên.

Trường rìu bị pho tượng rút ra, lại một lần múa may về phía chúng tôi.

“Mộ Nhi lui về phía sau!” Mặc Hàn kéo tôi về phía sau, nâng kiếm đỡ được lưỡi dao trường rìu sắc bén kia.

Cùng lúc đó, Nhị Nhị và Tề Thiên nơi đó, cũng đã bị một pho tượng khác công kích.

Mấy người hợp lực, phí chút sức lực, hữu kinh vô hiểm toàn diệt hai tôn pho tượng.

Tề Thiên đào đào mảnh nhỏ xếp thành pho tượng ở trong phế tích, lấy ra hai kết tinh to bằng móng tay, cười nói: “Chiến lợi phẩm!”

“Đó là cái gì?” Bạch Diễm tò mò hỏi.

“Kết tinh hỗn độn chi lực.” Mặc Hàn quét mắt nói.

Tề Thiên cũng hào phóng, thấy đôi mắt Tiểu Tiểu và Bạch Diễm đều sáng long lanh nhìn kết tinh trong tay hắn, đưa kết tinh cho bọn họ.

Một đường đi, lại thu thập vài pho tượng, Tề Thiên cũng lấy được không ít kết tinh.

Bỗng nhiên, xuất hiện một lối rẽ.

Thái Dương Thần Hỏa đều không thể thăm dò đến hai đường đi cuối, đang hết sức do dự, Bạch Diễm chỉ đường đi bên trái kia: “Đi nơi này!”

“Ngươi nhìn ra cái gì sao?” Tề Thiên vội hỏi.

“Ninh Ninh a di nói, nam tả nữ hữu nha! Ta là nam hài tử, chúng ta nơi này nhiều nam hài tử, cho nên đi bên trái!” Bạch Diễm nói có sách mách có chứng.

Vài người chúng tôi hai mặt nhìn nhau, giãy giụa một phen, dù sao cũng không suy nghĩ, dựa theo Bạch Diễm nói đi bên trái.

Lên đường bình an, cho đến giao lộ thứ hai.

“Tiểu Bạch Diễm, vẫn là bên trái sao?” Tề Thiên hỏi.

“Đương nhiên là bên phải!” Bạch Diễm nói.

“Lý do.” Nhị nhị hỏi.

“Không có lý do, chính là bên phải.”

“Được!” Tiểu Tiểu đầu tàu gương mẫu, lắc hai đuôi ngựa của nàng chạy vào đường đi bên phải.

Nhị Nhị đuổi theo một đường đi đến, pho tượng hai bên đều an tĩnh quỷ dị, lại không xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

Giao lộ thứ ba, Bạch Diễm nói đi bên trái.

Tề Thiên tìm đường chết, một hai phải thử xem bên phải, kết quả bị pho tượng đuổi giết một đường.

Đến tận đây, mọi người đều không thể không lau mắt mà nhìn với Bạch Diễm của nhà chúng tôi.

“Tiểu bạch diễm này vận khí tốt, quả thực không biết nên nói cái gì… Trách không được lão nhân Hồng Hoang đều phải đuổi giết ngươi! Đến ta nhìn đều ghen ghét!” Tề Thiên liên thanh cảm thán.

Nhị Nhị hơi ghé mắt, đi đến bên người Mặc Hàn, nhẹ giọng nói: “Lãnh Mặc Hàn, có chuyện ngươi phải chú ý, thịnh vận mà…”

“Ta biết.” Hắn còn chưa nói xong, Mặc Hàn đã chặn ngang hắn.

Trong đầu tôi không tự giác nhớ tới có một đêm Mặc Hàn từng thở dài ở bên tai tôi.

“Vi phụ tình nguyện nàng bỉ cực thái lai, mà không phải thịnh vận mà yêu.”

Mặc Hàn lúc ấy là nói như vậy sao?

Thịnh vận mà yêu, là có ý gì?

Tôi muốn hỏi rõ ràng, Bạch Diễm và Tiểu Tiểu cũng đã giơ chân chọn tốt đường ở phía trước chạy như bay. Sợ bọn họ xảy ra ngoài ý muốn, tôi vội vàng đuổi theo.

Dọc theo đường đi, Bạch Diễm lại đánh bậy đánh bạ giải khai không ít cơ quan, cũng làm chúng tôi bình an đi xuống dưới kim tự tháp không ít đường.

Nhưng mà, vận khí tốt cũng có lúc hết tác dụng.

Bạch Diễm dẫn theo chúng tôi đi ra một thông đạo, hiện ra ở trước mắt chúng tôi chính là một thông đạo càng rộng lớn hơn, trong đó còn có không ít địa phương nối tiếp thông đạo khác.

Lần này, Bạch Diễm không có chủ ý.

Nhị Nhị chủ trương đi đường, chúng tôi đi thử, nhưng mà mới đi được vài bước, tôi đã nghe được đường đi hai bên thông đạo truyền đến một tiếng rất kỳ quái.

Một bóng người bỗng nhiên từ bên trong vọt ra, nhào thẳng về phía tôi, bị Mặc Hàn chém về một kiếm.

Kia lại là một người quần áo tả tơi!

Chỉ là hai mắt người nọ đỏ bừng, răng nanh, khuôn mặt cũng mọc vảy không bình thường, vừa thấy đã biết là bị ma khí xâm lấn.

Mặc Hàn thu thập tên kia, đường đi khác lại rối rít bò ra không ít người ma hóa như vậy, đều chiến đấu với chúng tôi.

“Mộ Nhi, đừng cách ta quá xa!” Mặc Hàn thấy khoảng cách giữa tôi và hắn bởi vì tình hình chiến đấu không thể không bị kéo xa, sợ tôi có nguy hiểm, truyền âm cho tôi.

Tôi hiểu ý đến gần chỗ hắn, lại không ngờ bóng dáng của hắn đột nhiên động, bóp lấy cổ tôi.

“Ba ba!” Bạch Diễm kinh hô, một chân đá văng ra quái vật trước mắt hắn bay về phía chúng tôi, cầm tay Mặc Hàn.

Trong nháy mắt Mặc Hàn khôi phục thanh minh, Bạch Diễm bảo vệ ở trước người tôi, đề phòng nhìn Mặc Hàn. Nhìn một lát, hắn lại cảm thấy kỳ quái: “Là ba ba… Nhưng ba ba sẽ không khi dễ mẹ…”

“Bạch Diễm, không có việc gì, con nhìn lầm rồi, ba ba đang xem mẹ có bị thương hay không.” Tôi ôm chặt tiểu gia hỏa, Mặc Hàn đánh lui một quái vật khác chỉ muốn lại đây đánh lén.

“Như vậy sao…” Tuy Bạch Diễm cảm thấy kỳ quái, vẫn lựa chọn tin tưởng tôi.

“Tiện nhân, ngươi cần gì phải lừa mình dối người!” Đột nhiên, một bên truyền đến một tiếng cười chán ghét của nữ nhân.

Bóng dáng Linh Anh Quyết dần hiện ra ở đối diện, ở trong rất nhiều quái vật ma hóa, khác thường thấy được.

“Ha hả…” Nàng vui vẻ cười hai tiếng, trào phúng nói: “Mặc Hàn rõ ràng là muốn giết ngươi! Ngươi còn còn lừa nhi tử ngươi!”

“Ngươi nói bậy!” Tôi còn chưa mở miệng, Bạch Diễm giành trước phản bác: “Ba ba mới sẽ không tổn thương mẹ đâu!”

“Vậy vừa rồi ngươi nhìn thấy chính là cái gì?” Linh Anh Quyết hỏi hắn.

Bạch Diễm ngây ra một lúc, hiển nhiên hắn vẫn là hoài nghi lời tôi nói, bị Linh Anh Quyết hỏi lại như vậy, không khỏi càng thêm nghi hoặc.

“Mẹ…” Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía tôi chứng thực.

“Bạch Diễm, không cần để ý người xấu nói.” Tôi nói, lại hỏi Linh Anh Quyết: “Sao ngươi ở chỗ này? Vì sao những quái vật này không công kích ngươi?”

Linh Anh Quyết cười lạnh một tiếng, giơ cao tay, những quái vật đó xông về phía chúng tôi!

Linh Anh Quyết có thể khống chế những quái vật đó!

Chúng tôi ứng phó những quái vật đó, Linh Bắc Phong và Linh Nam Thiên cũng từ trong bóng đêm hiện thân.

“Lãnh Mặc Hàn, không nghĩ tới ngươi cũng nhập ma.” Linh Nam Thiên cười lạnh.

Mặc Hàn nhíu mày lại, thấy tình hình chiến đấu của chúng tôi nơi này không tính căng thẳng, hắn đá văng quái vật ra, tấn công về phía Linh Nam Thiên.

Tề Thiên thấy thế, kinh ngạc một chút: “Ta lại quên mất, Linh Bắc Phong thông linh thuật triệu hoán, có thể triệu hoán huynh muội này đến bên người!”

Linh Nam Thiên và Mặc Hàn giao thủ, ngắn ngủn mấy ngày, thân thủ của hắn nhanh nhẹn hơn lúc trước rất nhiều. Xem ra, Linh Bắc Phong cũng chưa cho hắn chỗ tốt.

Nhị Nhị dùng lửa đốt quái vật gần chúng tôi, ném một đoàn hỏa về phía Linh Bắc Phong.

Trong tay Linh Bắc Phong ngưng tụ ra một trường thương màu ngân bạch, phía trên thân thương lại kín hoa văn quỷ dị mà đen.

Linh Nam Thiên cũng là giống vậy.

“Tề Thiên, giúp tôi chăm sóc Bạch Diễm và Tiểu Tiểu!” Tôi buông Bạch Diễm ra, ý bảo hắn đi đến chỗ Tề Thiên, nâng kiếm tấn công về phía Linh Anh Quyết.

Bên trong pháp lực Linh Anh Quyết chứa không ít ma khí, ý thức lại còn thanh tỉnh, nhưng còn lợi hại hơn trước không ít.

Tôi cũng không rơi ở phía sau, mấy ngày nay Tổ Long dạy tôi không ít pháp thuật. So với truyền thừa lúc trước tôi nhận được từ Cơ thị, thứ Tổ Long giáo dạy là có chất bay vọt.

Linh Anh Quyết vẫn không phải là đối thủ của tôi!

Sau khi Mặc Hàn đánh Linh Nam Thiên răng rơi đầy đất, tôi cũng chém một kiếm đứt cánh tay cầm kiếm của Linh Anh Quyết.

Sau khi hét thảm một tiếng, nàng giận dữ: “Tiện nhân!”

“Gọi ai là tiện nhân!” Tôi hỏi.

“Gọi ngươi!”

“Ngươi tiện nhân này gọi ta làm gì!”

Linh Anh Quyết nghe vậy ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Tề Thiên ở một bên nhìn chúng tôi vô sỉ cười ra tiếng.

Lúc này Linh Anh Quyết mới ý thức được nàng bị tôi hố, càng giận dữ hơn.

Ma khí mà đen dũng mãnh xông về tay cụt của nàng, lại từ trong mọc ra một cánh tay mới!

“Lão yêu bà!” Bạch Diễm thấy, nổi giận đùng đùng cũng mắng một tiếng.

Ma khí trên người Linh Anh Quyết càng nặng thêm rọng vài phần, ở trong chiêu thức hỗn loạn tấn công về phía tôi, nhất thời có chút khó giải quyết.

“Tiện nhân, hôm nay ta cũng muốn biến ngươi thành quái vật trong miệng ngươi! A ——” Lời còn chưa dứt, tôi thấy nàng đột nhiên thống khổ cuộn tròn trên mặt đất, rõ ràng là bị cái gì đó ám toán.

Một bên, Linh Bắc Phong mắt lạnh nhìn nàng.

So với tôi và Mặc Hàn trước áp lực của huynh muội Linh thị, tình hình chiến đấu nơi đó của Nhị Nhị có vẻ càng thêm giằng co.

Linh Bắc Phong bởi vì Linh Anh Quyết nói, hơi phân tâm, bị Nhị Nhị bắt được khe hở, đánh một chưởng lửa ở ngực hắn thành một dấu bàn tay đốt trọi.

Linh Bắc Phong liên tiếp lui về sau vài bước, vừa ngăn cản Nhị Nhị đuổi theo, vừa nhìn Linh Anh Quyết một cái.

Linh Anh Quyết bị ánh mắt giàu tính uy hiếp kia thoáng nhìn, cả người đều sợ hãi run rẩy. Tôi nắm chặt cơ hội này, tăng mạnh pháp lực tấn công về phía nàng, nàng liên tục bại lui.

Đang ở lúc tôi ấp ủ đại chiêu, Mặc Hàn đột nhiên gọi tôi lại: “Mộ Nhi trở về!”

Tôi sửng sốt, đang muốn lui về, dưới chân lại đột nhiên bị cái gì đó kiềm giữ không động đậy nổi!

Linh Anh Quyết đứng ở đối diện tôi cách đó không xa lại cười.

Bộ dáng nàng phía trước chật vật, khóe mắt phi dương nhìn tôi: “Tiện nhân, ngươi đã bị lừa!”

Lời còn chưa dứt, tôi cảm giác dưới chân hiện lên một pháp trận, cũng đã tới một địa phương khác.

Dưới chân có một pháp trận vây khốn tôi, linh lực tôi cũng bị toàn bộ pháp trận phong bế, không thể dùng.

Bóng dáng Linh Anh Quyết xuất hiện ở cách đó không xa, nụ cười kia rất xán lạn: “Tiện nhân! Nếu không phải đại ca ta muốn hấp thu pháp lực Bàn Phượng trong cơ thể ngươi, hôm nay ta nhất định bầm thây vạn đoạn ngươi!”

Nếu không phải bổn phu nhân bị trận pháp quỷ dị này vây khốn, bổn phu nhân muốn bầm thây vạn đoạn ngươi mới là thật!

“Nhưng, gương mặt kia của ngươi, ta có thể huỷ hoại trước!” Linh Anh Quyết hung tợn lại nói, giơ tay biến ra một thanh chủy thủ, đâm về phía tôi: “Chờ khuôn mặt hồ mị này của ngươi biến thành nát nhừ! Ta xem ngươi còn lấy cái gì quyến rũ Mặc Hàn!”

Mặc Hàn của nhà chúng tôi có thuật chữa trị, sợ ngươi cái cầu!

Tôi lườm nàng, đang muốn chuẩn bị phản kích, lại không ngờ chủy thủ Linh Anh Quyết mới tiến vào phạm vi pháp trận, đã bị bắn ngược ra ngoài.

“Đại ca lại che chở ngươi tiện nhân này!” Linh Anh Quyết cả giận nói, trong ánh mắt hỗn loạn nhìn về phía tôi càng ghen ghét mãnh liệt vài phần.

Thì ra trận pháp này của Linh Bắc Phong, trách không được pháp lực không ở một cấp bậc với Linh Anh Quyết.

Nghĩ đến đây, là Linh Bắc Phong vì đề cao sức chiến đấu của huynh muội Linh Anh Quyết, truyền bí pháp khống chế ma khí cho bọn họ.

Linh Anh Quyết không tin tà, rút trường kiếm ra liều mạng công kích đến pháp trận chỗ tôi. Không biết, còn tưởng rằng nàng là muốn cứu tôi.

Đúng lúc này, một tia ma khí truyền đến, Linh Anh Quyết chợt lóe, bị đẩy lùi.

Linh Bắc Phong từ trong bóng đêm đi ra, trước ngực hắn còn tàn lưu dấu bàn tay lửa của Nhị Nhị.

“Đại, đại ca…” Linh Anh Quyết giãy giụa bò dậy từ trên mặt đất, Linh Bắc Phong làm như không thấy nàng, đi thẳng về phía tôi.

Ánh mắt kia, lóe tia sáng làm tôi e ngại.

“Linh Thể Thuần Âm…” Hắn lạnh nhạt nỉ non, thấy trong mắt tôi chán ghét mấy chữ này, không nói thêm gì nữa, mà thay đổi đề tài nói: “Về sau ngươi đi theo tôi thế nào?”

“Cút!” Tôi lườm hắn một cái.

“Tiện nhân! Đại ca ta đây là để mắt ngươi! Ngươi đừng cho mặt lại không cần!” Linh Anh Quyết lập tức giận mắng.

“Ngươi tiện nhân này cũng cút cho ta!” Tôi tức giận nói.

Linh Bắc Phong hơi mỉm cười: “Không nghĩ tới lãnh Mặc Hàn thú là bạo tính tình.”

Anh còn biết tôi là vợ của Mặc Hàn sao!

“Đi theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi……”

“Ít nói những lời vô nghĩa này đi.” Tôi không kiên nhẫn chặn nganh hắn: “Ta cũng không phải không biết thể chất của mình là cái gì, mục đích gì đó của ngươi ta cũng rất rõ ràng. Còn không phải là hấp thu công lực của ta và pháp lực của Bàn Phượng, giúp ngươi tu đến thật thể sao, ta nói cho ngươi, mơ tưởng!”

Linh Bắc Phong cũng không có nửa điểm kinh ngạc vì tâm tư bị chọc thủng, mà mặt không đổi sắc nói: “Khi mới gặp, ta từng có ý nghĩ như vậy. Ngươi là Linh Thể Thuần Âm, còn mang theo pháp lực thuần túy nhất của Bàn Phượng. Ta muốn nói không có ý tưởng như vậy, thật là lừa ngươi. Nhưng hiện tại, ta thay đổi chủ ý, nếu Lãnh Mặc Hàn có thể thú ngươi, ta cũng có thể.”

“Đại ca!” Linh Anh Quyết khiếp sợ nhìn Linh Bắc Phong, nhắc nhở nói: “Đại ca, tiện nhân này ở trong tay chúng ta, ngươi muốn làm cái gì với nàng đều có thể! Hà tất thú nàng!”

“Bốp ——”

Bỗng nhiên Linh Bắc Phong giơ tay lên, Linh Anh Quyết bị đại ca nàng tát một cái.

Nhìn tia ủy khuất trên mặt nàng kia, tôi trộm vui vẻ ở trong lòng một phen.

“Không được nói nàng bất kì cái gì không phải! Đặc biệt là hai chữ kia!” Linh Bắc Phong lạnh lùng nói, mỗi chữ đều mang theo uy hiếp.

Linh Anh Quyết thấp giọng lên tiếng, đang âm thầm lườm tôi một cái.

Linh Bắc Phong mỉm cười nhìn về phía tôi: “Ta sẽ không khiến người lại nói ngươi nửa câu không tốt.”

Tôi trợn trắng mắt: “Dối trá! Ngươi ngay cả tên của ta cũng không biết, còn tới giả vờ? Huống chi, muốn thật sự không để muội muội ngươi mắng ta, mới rồi nàng mở miệng ngươi sẽ động thủ, sao lại chờ đến khi nàng nói xong, mới cố tình làm như vậy? Diễn trò cũng phải thành tâm chút, người xem mới nguyện ý mua đơn.”

“Ngươi muốn thành tâm gì?” Hắn tự động xem nhẹ hai vấn đề phía trước hỏi tôi.

“Thả ta ra.” Tôi được nước làm tới.

“Đổi một cái khác.” Hắn nhàn nhạt cười.

Tôi trực tiếp không muốn với nói chuyện hắn.

Hắn hơi suy nghĩ, hỏi ta: “Ngươi vì sao nguyện ý đi theo Lãnh Mặc Hàn?”

“Mặc Hàn rất tốt với ta! Mặc Hàn của nhà chúng ta mới sẽ không giam ta lại!”

“Không biết xấu hổ!” Linh Anh Quyết lại muốn mắng, bị ánh mắt cảnh cáo của Linh Bắc Phong liếc qua, nuốt lời xuống.

“Ngươi cảm thấy, trong lòng Lãnh Mặc Hàn chỉ có một mình ngươi sao?” Linh Bắc Phong hỏi tôi.

“Không có ta, chẳng lẽ có ngươi?” Tôi tức giận hỏi lại.

Linh Bắc Phong cười mà không nói, tôi cảm nhận được một đạo quỷ khí quen thuộc vọt tới, trái tim đại hỉ.

Là Mặc Hàn chạy đến!

“Ngươi nhìn xem đi, ở phía sau ngươi, đến tột cùng trong lòng hắn có ngươi hay không.” Linh Bắc Phong nói xuyên qua kết giới, tiến vào bên trong pháp trận của tôi.

Tôi lập tức lui về sau, duy trì khoảng cách với hắn.

Cũng may hắn cũng không đi lại đây, mà là cho Linh Anh Quyết một ánh mắt.

Linh Anh Quyết hiểu ý, dùng pháp lực đơn giản dọn dẹp mình một phen, giả bộ dịu dàng đứng ở cạnh kết giới của chúng ta.

Lòng tôi dần đoán được cái gì.

Không bao lâu, bóng dáng Mặc Hàn từ nơi xa nhanh chóng bay tớ,. nhìn thấy Linh Anh Quyết, hắn nhíu mày, ngừng lại.

“Mặc Hàn! Ta ở chỗ này!” Tôi vội phất tay với hắn.

Nhưng hắn lại như là không nhìn thấy tôi, muốn hỏi Linh Anh Quyết: “Mộ Nhi đâu?”

Quả nhiên! Huynh muội Linh Bắc Phong suy đoán giống tôi!

Bên trong pháp trận, không chỉ có thể làm Mặc Hàn không nhìn thấy tôi, cũng có thể ngăn cách hơi thở của tôi.

Chỉ là, không biết Linh Anh Quyết chờ ở nơi này, đến tột cùng là tính toán gì.

“Mặc Hàn, nàng bị đại ca ta mang đi.” Linh Anh Quyết dịu dàng nói.

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, tôi cũng không dám tin tưởng nữ nhân nói chuyện ôn nhu như vậy, một giây trước còn ở đây nhảy chân mắng tôi tiện nhân.

Tiểu kỹ nữ trong ngoài không đồng nhất!

Mặc Hàn thả quỷ khí ra tra xét một phen, không phát hiện ra hơi thở của tôi, nhíu mày hỏi: “Mang đi nơi nào?”

Linh Anh Quyết ra vẻ ngượng ngùng, còn lộ ra vài phần thẹn thùng của tiểu nữ nhi gia: “Nàng là Linh Thể Thuần Âm, ngươi cũng biết, còn có thể mang đi làm gì…”

Tiểu kỹ nữ! Mặc Hàn hỏi chính là đi đâu! Không phải đi làm gì! Nàng cố ý nói nhầm với hắn là muốn làm gì!

/249

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status