Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 133: Thiếu

/249


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trong nháy mắt hai chữ mẹ đã ùa vào chỗ sâu nhất trong lòng tôi, tôi ôm chặt tiểu bao tử, thấy nó vẫn kéo góc áo của tôi. Lúc này tôi mới phát hiện, trên người còn có một dẫn lực kỳ quái, muốn hút tôi đến một địa phương khác.

Tôi quay đầu lại nhìn theo nơi đó, tiểu bao tử lập tức ôm chặt tôi hơn nữa: “Không cần đi! Mẹ không cần đi!”

Giọng nó của mang theo ba phần sợ hãi, tôi vội quay đầu lại: “Mẹ không đi, yên tâm, đừng vội!” Chỉ là, trái tim còn có chút hoài nghi.

Nơi đó, chẳng lẽ là nơi vừa rồi tôi nhìn thấy hình ảnh Mặc Hàn và cô gái kia?

“Nơi đó là nơi nào?” Tôi hỏi bảo bảo.

Bảo bảo sợ hãi nhìn nơi đó một cái, thấp giọng nói: “Nơi người xấu… Người xấu thật xấu thật xấu! Hung dữ! Đoạt đồ vật! Mẹ không cần đi!”

“Mẹ không đi.” Tôi an ủi hắn, bế hắn lên: “Vừa rồi là con dẫn mẹ từ nơi đó đến đây sao?”

Tiểu bao tử gật đầu, tôi vui mừng cười: “Thật dũng cảm!”

Được khích lệ, ánh mắt tiểu bao tử lập tức trở nên sáng long lanh: “Mẹ…”

Bảo bảo gọi tôi một tiếng, tôi cúi đầu nhìn về phía hắn: “Mẹ ở đây, làm sao vậy?”

“Mẹ, con muốn ăn linh lực… Linh lực không đủ… Thật đói thật đói…” Bảo bảo nói lên cái này có chút chột dạ, đoán chừng là còn nhớ chuyện lần trước bị Mặc Hàn dạy dỗ.

Chỉ là chút linh lực mà thôi, bảo bảo muốn, cho nó là được.

“Được, mẹ đi nói với ba ba, để hắn sửa trận pháp một chút, để con ăn nhiều linh lực chút.” Tôi cười đáp ứng, thấy bảo bảo vui rạo rực hôn tôi một cái.

“Mẹ thật tốt!”

Bảo bảo con cũng thật tốt, lần lượt cứu mẹ ra từ trong thế giới của cô gái kia.

Cảnh tượng trước mắt dần mơ hồ, loáng thoáng nghe thấy tiếng bảo bảo nói buồn ngủ quá, tôi cũng mất đi tri giác.

Lúc tỉnh lại lần nữa là ở tẩm cung, Mặc Hàn canh giữ ở một bên, tự độ chút pháp lực và quỷ khí cho bụng nhỏ của tôi.

Thấy tôi tỉnh lại, hắn vội hỏi: “Có còn không thoải mái hay không?”

Tôi kiểm tra cơ thể của mình một chút, trừ đầu có chút choáng váng ra, cái khác đều rất tốt: “Không có việc gì, chỉ là có chút choáng váng.”

Mặc Hàn thay tôi kiểm tra, nói: “Hẳn là hôn mê lâu mới đau đầu, một lát sẽ tốt thôi.”

“Bảo bảo làm sao vậy? Nhìn thấy anh tự độ pháp lực cho nó.” Tôi có chút lo lắng.

Nhắc tới việc này, Mặc Hàn cũng hơi nhíu mày lại: “Nó đang sử dụng pháp lực, hao tổn có chút nhiều, ta đang bổ sung cho nó.”

Chẳng lẽ là vì cứu tôi mới hao phí?

“vậy có sao không?” Tôi vội hỏi.

Mặc Hàn lắc đầu: “Không sao, chỉ là nó sẽ có chút mệt, ta bổ sung cho nó là có thể tốt hơn.”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, Mặc Hàn ôm tôi vào trong lòng, hỏi: “Thính Lam nói trước khi nàng ngất xỉu là đang nói chuyện với ai đó, phải không?”

Tôi nhớ tới hình ảnh với bảo bảo bên trong hôn mê cô gái kia cho tôi xem.

Trong lòng giãy giụa một phen, tôi nhìn vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của Mặc Hàn, vẫn không có dũng khí nói cho hắn chuyện mình nghe được giọng nói của cô gái kia.

Tôi đang sợ hãi, sợ phân lượng của cô gái kia ở trong lòng Mặc Hàn đều nặng hơn tôi và con.

“Mặc Hàn, em mơ thấy bảo bảo, bảo bảo nói linh lực không đủ, rất đói. Anh sửa pháp trận một chút, chia một ít linh lực cho bảo bảo nhiều chút.” Tôi nói.

Mặc Hàn khẽ mày nhíu, duỗi tay thăm ở trên bụng nhỏ của tôi.

Lạnh lẽo nhè nhẹ thổi qua bụng nhỏ của tôi, hắn nói: “Trận pháp sẽ dựa theo hài tử trưởng thành cho lượng linh lực khác nhau, hiện tại trận pháp không sao, hài tử không nên sẽ đói.”

“Có lẽ bảo bảo thiên phú dị bẩm, cho nên cần nhiều linh lực.” Tôi nói.

Mặc Hàn nhìn bụng nhỏ của tôi như suy nghĩ gì đó: “Thiên phú dị bẩm là ở bên trong tu luyện, không có khả năng sẽ có khác biệt trên hấp thu linh lực.”

Tôi cũng không phải rất hiểu những thứ này, nhưng con nói đói, tôi không thể để con đói: “Anh sửa trận pháp một chút đi, con đều đã nói là đói bụng, cũng không thể để bảo bảo chịu đói được.”

“Không thể chiều nó.” Mặc Hàn có chút bất đắc dĩ.

“Chỉ chiều nó lần này, hơn nữa em đã gặp qua bảo bảo, bảo bảo sẽ không nói dối, anh sửa một chút đi!”

Bị tôi dây dưa, Mặc Hàn vẫn sửa lại trận pháp, chia nhiều một phần linh lực trong cơ thể tôi chảy về phía bảo bảo.

“Chỉ một lần này.” Mặc Hàn xụ mặt nhìn tôi, lại nhìn về phía đứa bé.

Tôi cười đáp ứng.

Có lẽ là đã nhận ra tôi không muốn nhắc đến chuyện trước khi ngất xỉu, vì không cho tôi khó xử, Mặc Hàn cũng không hỏi lại.

Chỉ là tôi bởi vì linh lực bị phân đi hơn phân nửa, thân thể lại không tự chủ được có chút mệt.

Mặc Hàn cách mỗi ba ngày cho tôi ăn một mảnh cánh Hắc Liên Hoa, cũng kịp thời bổ sung linh lực xói mòn trong cơ thể tôi. Đồng thời, tôi cũng cảm giác được bảo bảo đã được bổ sung linh lực, cũng trở nên càng thêm hoạt bát.

Căn cứ theo phỏng đoán của Mặc Hàn, bảo bảo hẳn là đã có thể nói, chỉ là đến nay cũng chưa nghe thấy nó mở miệng nói chuyện qua, tôi vẫn có chút lo lắng.

Mặc Hàn hoài nghi là bởi vì linh lực bảo bảo hấp thu không đủ, nhưng hắn lại tra xét năng lực xói mòn trong cơ thể tôi, với bảo bảo mà nói, hẳn là còn có thể nhiều ra không ít, bảo bảo không có khả năng không hấp thu đủ linh lực.

Tôi bỗng nhiên có một ý tưởng lớn mật.

“Mặc Hàn, anh nói, có thể có người đang đoạt linh lực của em với bảo bảo hay không?”

Mặc Hàn lập tức nhíu mày lại, một đạo quỷ khí tinh thuần từ trên người hắn nổ tung, đóng lại tất cả cửa sổ tẩm cung, còn thiết hạ một đạo kết giới.

Tôi không hiểu, lại thấy hắn duỗi tay kéo đai lưng trên người tôi xuống.

Tôi tới Minh giới chỉ do ngoài ý muốn, cho nên cũng không mang quần áo tắm rửa. Mấy ngày này ở Minh Cung, tôi mặc đều là cổ trang Mặc Hàn chuẩn bị cho tôi.

Hắn tháo đai lưng thông thường đều là khúc nhạc dạo lăn giường, nhưng hiện tại hiển nhiên còn không phải lúc này, tôi không khỏi kỳ quái: “Mặc Hàn làm sao vậy?”

“Ta kiểm tra linh lực trong cơ thể nàng chảy về đâu một chút.” Hắn nói.

Quần áo bị hắn kéo xuống toàn bộ, tôi trần trụi đứng ở trước mặt hắn, thấy ánh mắt Mặc Hàn lưu luyến ở địa phương không nên xem, vội duỗi tay che kín mắt hắn.

“Làm chính sự!”

“Ta đều nhìn qua.” Mặc Hàn nghiêm trang nói.

“Nhìn qua cũng không được nhìn! Chính sự quan trọng hơn!” Sắc quỷ này!

“Được.” Giọng nói của Hắn có chút ách, đoán chừng đang cố gắng khắc chế dục vọng của mình.

Hắn bắt lấy tay của tôi, đặt ở bên môi hôn một cái, tiến đến bên tai tôi nhẹ giọng nói: “Xong chính sự lại làm nàng.”

tôi thẹn thùng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Chuyện bảo bảo quan trọng hơn!”

Hắn hôn tôi một cái, lấy ra một bình nhỏ: “Uống xong cái này, có thể cho linh lực ở trong cơ thể nàng sáng lên.” Hắn đưa bình nhỏ tới bên môi tôi, bón tôi uống xong.

Không trong chốc lát, tôi đã nhìn thấy kinh mạch quanh người tôi đều phát ra ánh sáng màu xám.

Trong đó, ánh sáng chỗ bảo bảo trong bụng nhỏ là rõ ràng nhất.

Linh lực quanh người từ trong cơ thể chậm rãi chảy ra khỏi bụng nhỏ, cuối cùng chậm rãi biến mất ở nơi đó, bộ dáng tất cả đều rất bình thường.

Nhưng mà, tôi lại ở trong màu xám chỗ bụng nhỏ, thấy được một chấm đen nhỏ không dễ phát hiện.

“Mặc Hàn!” Tôi vội gọi hắn, phát hiện hắn cũng chú ý tới điểm này.

Bế tôi lên đặt ở trên giường, tôi vội hỏi hắn: “Là thật sự có người đang đoạt linh lực với bảo bảo sao?”

Hắn gật đầu, tức giận nhìn về phía chỗ chấm đen nhỏ kia: “Lại dám đánh chủ ý lên hài tử của ta!”

Tay hắn đặt ở trên bụng nhỏ của tôi, một tia lạnh lẽo theo bàn tay hắn lan vào trong cơ thể của tôi, nhanh chóng tấn công về phía chấm đen nhỏ kia.

Tôi nhận thấy được trong cơ thể như có thứ gì đó đang nhanh chóng bỏ chạy, còn không kịp đi tinh tế xem xét, đã cảm giác được chỗ bụng nhỏ truyền đến một trận quặn đau kịch liệt.

Mặc Hàn sợ tôi bị thương lập tức dừng tay, chấm đen kia cũng đã biến mất, như thế nào cũng không tìm thấy.

Tôi rất nhanh khôi phục lại, nói với Mặc Hàn lo lắng: “Em không có việc gì, anh mau đi xem chấm đen nhỏ kia một chút là tình huống như thế nào đi.”

Mặc Hàn lại đánh vào một cổ linh lực dò xét lần nữa, nhưng cái gì cũng đều không tìm được.

“Chạy thoát.” Giọng nói của mang theo một tia ảo não, đoán chừng là trước nay không cảm thấy thất bại như vậy

“Vậy bảo bảo thì sao? Linh lực còn sẽ bị cướp đi sao?” Tôi lại hỏi.

“Ta lại thêm một trận pháp bảo vệ linh lực cho nó.” Mặc Hàn nói.

Tôi gật đầu, Mặc Hàn vẽ một trận pháp, đánh vào chỗ sâu trong bụng nhỏ của tôi.

Tôi lại vẫn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.

Trực giác nói cho tôi, hẳn là cô gái kia thừa dịp đứa bé muốn hấp thu linh lực của tôi, nàng ta cũng hấp thu.

Cho nên bảo bảo sẽ nói nàng đoạt đồ vật.

Mặc Hàn biết là cô ta sao?

Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, trên mặt hắn vẫn chứa vẻ phẫn nộ, tôi giãy giụa một phen, vẫn quyết định tin hắn.

“Mặc Hàn, có thể là bắt được tàn hồn bám vào trên người em đang đoạt pháp lực với bảo bảo hay không?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn gật đầu: “Ừ.” Tay hắn nắm chặt thành quyền, thoạt nhìn rất tức giận.

Tôi khó hiểu: “Nhưng vì sao nàng muốn đợi cho đến hiện tại mới bắt đầu đoạt?

Lúc trước còn không có bảo bảo, không phải nàng có thể độc chiếm sao?”

“Đại khái là bởi vì phương pháp nàng ta bám vào người không thể trực tiếp đoạt linh lực với nàng.” Mặc Hàn nói.

Tôi không phải rất hiểu, Mặc Hàn tiếp tục giải thích nói: “Nàng ta hẳn là bám vào trên người của nàng bằng một loại phương thức rất đặc thù, cho nên ta và Mặc Uyên ai cũng đều không nhìn ra. Phương thức bám vào người như vậy có lợi có hại, chỗ tốt ở chỗ không dễ bị người phát hiện, chỗ hại thì ngược với vì không bị người phát hiện, nàng ta sẽ không thể có động tác lớn.”

Dừng một chút, Mặc Hàn xoa bụng nhỏ của tôi: “Mà hài tử ngẫu nhiên xuất hiện, cho


/249

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status