Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 126: Thiếu

/249


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tinh Bác Hiểu ngạc nhiên nhìn đóa sen kia, qua một hồi lâu mới phản ứng lại: “Không được, đây là đồ chuyên dụng của minh vương đại nhân!”

Lợi hại như vậy sao…

Nhưng Mặc Hàn đều cho tôi làm đồ ăn vặt…

“Không sao, anh cầm đi, Mặc Hàn không phải là cái loại quỷ hẹp hòi này.” Tôi nói.

Sắc mặt của Tinh Bác Hiểu đỏ lên: “Thuộc hạ không phải là ý tứ kia! Là, là… Thuộc hạ thẹn không dám nhận!”

“Cầm đi, Mặc Hàn để anh bảo hộ tôi, pháp lực của anh tiêu hao quá độ, sao bảo vệ tôi.” Tôi đưa sen đến càng gần.

Tinh Bác Hiểu ngẩn người, do dự tiếp nhận: “Cảm ơn phu nhân!”

“Khách khí ~”

Tinh Bác Hiểu trịnh trọng tiếp nhận sen, quan sát một hồi lâu, cũng không trực tiếp luyện hóa, mà là thật cẩn thận thu lại.

Có lẽ là hiện tại tình huống còn loạn, hắn không dám thả lỏng cảnh giác nên mới như vậy.

Các đạo sĩ đã bắt đầu nghi thức siêu độ đại hình rồi, nhưng các oán linh lại không yên tĩnh lại, ngược lại càng thêm phản kháng kịch liệt.

Đạo sĩ siêu độ bên ngoài không thiếu người già đầu bạc, theo lý không phải là vấn đề ở siêu độ, tôi khó hiểu nhìn về phía Quân Chi: “Quân chi, đây là có chuyện gì?”

Quân Chi cũng ở trong nửa dại ra, nhìn tình huống hỗn loạn bên ngoài kia, một hồi lâu mới nói: “Em cũng không phải rất rõ ràng, nhưng…… Nếu đoán không sai, năm đó bọn họ lấp đất đắp bờ chôn sống, nói không chừng có quan hệ với đạo môn… Nếu không tập thể bọn họ sẽ không phản kháng kịch liệt như vậy…”

Nhưng mà, hắn nói đến ngay cả mình cũng đều không tin: “Nhưng sao đạo môn sẽ làm loại chuyện này! Chẳng lẽ là độ ra cặn bã? Nhưng công trình lớn như vậy, một hai cặn bã còn không làm được…”

Hắn lại nhìn về phía Lam Cảnh Nhuận: “Sư huynh, anh nghe nói qua đạo môn có chuyện gì chạy trốn quy mô lớn không?”

Lam Cảnh Nhuận nghĩ chút, nhíu mày nói: “Không có.”

Những đệ tử khác cũng không nghe nói qua.

Đệ tử thu quỷ tiến vào kết giới đã có không người vì oán linh tức giận mà bị tổn thương tới, bọn họ muốn lui ra ngoài, nhưng con đường lui về phía sau đã bị các oán linh ngăn cản.

Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị các oán linh xé nát.

Tôi nghĩ tới khúc an hồn, vội hóa ra sáo nhỏ, thổi lên.

Trong cơ thể linh lực có thể thuyên chuyển ít đến đáng thương, nhưng nếu thoáng dùng sức một ít, những linh lực chảy về phía bụng nhỏ đó là có thể chia ra một ít để tôi sử dụng.

Nếu chiến đấu quy mô lớn ngày thường, chút linh lực này khẳng định không đủ, nhưng ở kết giới thổi khúc an hồn, như vậy là đủ rồi.

Dần dần làn điệu chậm rãi vang lên, những oán linh đang ở trạng thái cuồng bạo đó dần an tĩnh rất nhiều.

Đệ tử trong kết giới còn chưa phản ứng lại, Quân Chi đã nhịn không được, xông tới cạnh kết giới hét với bọn họ: “Còn không mau siêu độ thu quỷ! Chị của tôi không giữ được bao lâu!”

Lúc này mọi người mới kịp thời phản ứng lại, thu quỷ, siêu độ.

Nghi thức siêu độ tiến hành đâu vào đấy, tiểu đội bắt quỷ trong kết giới cũng thay đổi vài lần, tôi lại dần cảm thấy không thoải mái.

Cả người đều bị một trận hàn ý bao vây, mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ giọt.

Bụng nhỏ thoáng truyền đến cảm giác dị dạng, linh lực khi ngắt khi chảy, rốt cuộc sau khi thổi xong một âm điệu, rốt cuộc linh lực không thuyên chuyển nổi nữa, toàn bộ chảy về phía bụng nhỏ.

Vô Cực Ngọc Giản biến thành ngọc giản đeo trên cổ tay của tôi một lần nữa, đau đớn chỗ bụng nhỏ lại càng thêm rõ ràng.

“Chị! Chị làm sao vậy?” Quân Chi vội đi tới nâng tôi ngã trên mặt đất dậy.

Bụng đau, tôi há miệng thở dốc, lại không thể nói ra.

Nếu để Quân Chi biết chuyện này, hắn nhất định càng thêm đề phòng đứa nhỏ này.

Cắn chặt răng, tôi nói: “Chị không có việc gì, muốn vào mặc ngọc một chuyến.” Nói xong, cũng không đợi hắn đồng ý, đã trốn vào mặc ngọc.

Mặc ngọc tràn ngập linh khí và quỷ khí nồng đậm, tôi hấp thu một chút linh lực, đau đớn chỗ bụng nhỏ được giảm bớt không ít.

Chẳng lẽ là bởi vì tôi vừa mới dùng chút linh lực, đứa trẻ không hấp thu đủ linh lực, mới có thể đau bụng? Hơn nữa, tôi nhận thấy được, quỷ khí trong không gian cũng chậm rãi xông về phía bụng nhỏ, bị đứa nhỏ bên trong hấp thu.

Ánh mắt tôi không tự giác nhìn về phía hồ hoa sen dự trữ nuôi dưỡng bên trong nước.

Tuy tôi không thể trực tiếp luyện hóa tu luyện hoa sen như Mặc Hàn, nhưng mỗi lần Mặc Hàn cho tôi ăn qua một cánh hoa, tôi đều cảm thấy linh lực trong cơ thể tràn ngập không ít.

Nghĩ đến đây, tôi đi tới bên cạnh ao, cầm lấy đóa đã bị hái mất ba cánh cánh hoa kia, lại hái xuống một cánh hoa, tinh tế nhai nuốt vào.

Theo cánh hoa sen bị hấp thu, linh lực nồng đậm tràn đầy ở trong cơ thể tôi, lại chậm rãi chảy về phía bụng nhỏ, biến mất ở nơi đó.

Mà đau đớn cũng chậm rãi biến mất.

Quả nhiên, đứa nhỏ này là muốn hấp thu linh lực.

Tôi không dám lại tùy tiện sử dụng linh lực.

“Bảo bảo, con phải ngoan ngoãn, hấp thu chút linh lực thì thôi, ba nuôi nổi con. Nhưng ngàn vạn đừng học những quỷ thai khác, đừng làm cho mẹ khó xử, ngoan.” Tôi khẽ vỗ về bụng nhỏ, lòng bàn tay truyền đến hàn ý rất nhỏ, lại không hề làm tôi cảm thấy khó chịu như lúc trước, ngược lại có chút tê ngứa.

Nghỉ ngơi một lát, tôi ra khỏi mặc ngọc.

Quân Chi thấy tôi bình yên đi ra, nhẹ nhàng thở ra.

Tinh Bác Hiểu có chút khác thường đánh giá tôi, hỏi: “Phu nhân, ngài không thoải mái?”

“Không có! Chị của tôi rất tốt!” Tôi còn chưa mở miệng, Quân Chi đã thay tôi trả lời trước một bước.

Tôi thấy trên mặt hắn mang theo đề phòng, hiểu được hắn là lo lắng để Tinh Bác Hiểu biết tôi mang thai, hắn sẽ lập tức nói cho Mặc Hàn. Đến lúc đó Quân Chi lại muốn xử lý quỷ thai trong bụng tôi sẽ phiền toái.

Hắn cũng là lo lắng cho tôi, tôi cũng không nói thêm cái gì.

“Tôi không có việc gì, chỉ là có chút mệt, vào mặc ngọc nghỉ tạm một chút.” Tôi nói.

Tinh Bác Hiểu bán tín bán nghi, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Những người khác đều nhận lấy oán linh còn thừa, lúc tôi không chống đỡ được, tuy còn có không ít oán linh ở bên ngoài, nhưng số lượng đã giảm rất nhiều, bọn họ đối phó nhẹ nhàng rất nhiều.

Lam Cảnh Nhuận thấy oán linh đã giải quyết, thu kết giới lại.

“Tử Đồng, cảm ơn cô!” Hắn đi đến bên người tôi, thật dài hộc ra một hơi: “Ít nhiều các cô cũng kịp thời chạy đến!”

Hắn nói lại nhìn về phía Tinh Bác Hiểu: “Tuy đạo bất đồng khó lòng hợp tác, nhưng cũng cảm ơn anh!”

“Ta cũng chỉ vì bảo vệ phu nhân chúng ta, không muốn tới muốn giúp các ngươi.” Tinh Bác Hiểu đen mặt nói.

May mà tính tình của Lam Cảnh Nhuận tốt, biết loại lão quỷ đạo hạnh sâu này đều không có thiện cảm với đạo sĩ, cũng sẽ không theo Tinh Bác Hiểu so đo, cười cho qua.

Ra ngoài còn có người của Hư Không Cung, Lam Cảnh Nhuận cũng nói lời cảm ơn.

Vô Vọng cũng ở đây, nhìn thấy tôi, sắc mặt biến đổi.

Tôi làm bộ không phát hiện ông ta, sau khi dẫn đám người Quân Chi cùnvàg Lam Cảnh Nhuận cáo biệt, thì trở về.

Về đến nhà, ba mẹ tôi còn chưa ngủ, lo lắng hỏi chúng tôi đã xảy ra cái gì.

Tôi nói dối cho qua có lệ, vừa trở về phòng lại ngủ tới giữa trưa.

Nghe nói, thai phụ sống cuộc sống như heo, tôi cảm thấy tôi sắp đạt tiêu chuẩn rồi.

Lúc xuống Quân Chi đã tỉnh lại, một mình ngồi ở trên sô pha phòng khách nhíu mày tự hỏi cái gì đó.

Tôi ăn cơm sáng mẹ tôi để cho tôi, vẫn là cảm thấy có chút đói, bà đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, tôi đi qua.

“Đồng Đồng, con tới vừa lúc, giúp mẹ rửa những xương sườn đó một chút.” Mẹ tôi đưa qua một rổ xương sườn, tôi tiếp nhận, bụng đột nhiên kêu hai cái ùng ục.

Bộ dáng xương sườn này hình như rất thơm…

Tôi có một loại xúc động muốn trực tiếp nuốt những xương sườn đó vào.

Nuốt nước miếng, mẹ tôi xào đồ ăn thấy tôi còn sững sờ ở tại chỗ: “Đồng Đồng, đừng đứng ngốc, trời lạnh, đi lấy chút nước ấm rửa sạch xương sườn, giữa trưa hầm canh xương sườn cho các con!”

Tôi gật đầu, đổ chút nước ấm, thịt tươi bị nước ấm dội qua, phát ra hương vị thịt nồng đậm, lại làm tôi nuốt nước miếng lần nữa.

Rất muốn ăn!

Thật sự rất muốn ăn!

Tôi cảm thấy trong thân thể của tôi có thứ gì đang kêu gào!

Tôi rửa sạch tơ máu còn dính ở trên xương sườn đi, rất nhiều lần, đều nhịn không được thiếu chút nữa muốn trực tiếp cầm lấy xương sườn gặm.

Tôi biết tôi như vậy rất không bình thường, nhưng ý niệm muốn ăn thịt chính là không vứt đi được ở trong đầu.

Ăn một chút?

Chỉ một cái?

Hẳn là không có vấn đề gì đi?

Tôi cảm thấy vấn đề rất lớn, nhưng tay đã không chịu khống chế cầm lên một rẻ xương sườn muốn đưa lên miệng…

Bỗng nhiên, một bàn tay mạnh mẽ vỗ rớt xương sườn trên tay tôi.

Không có thịt đến miệng, tôi giận tím mặt, lập tức muốn tát gia hỏa không có mắt này một cái, đột nhiên trên trán bị rót vào một đạo linh khí trong sạch, tôi lập tức tỉnh táo lại.

Mặt của Quân Chi đứng ở đối diện tôi, vừa rồi chính là hắn rót cho tôi một tia linh lực, mới khiến tôi tỉnh lại.

Tôi còn không biết đã xảy ra cái gì, đã nghe được mẹ tôi quở trách tôi: “Đồng Đồng con đói đến mụ đầu à! Thịt tươi cũng dám để lên miệng!” Bà mắng xong đột nhiên đau lòng: “Đồng Đồng đôi mắt của con làm sao vậy? Sao lại đỏ? Có phải không ngủ ngon hay không? Không đúng, vừa rồi vẫn còn tốt mà!”

Tôi nghiêng đầu, từ trên cửa kính phòng bếp nhìn thấy ảnh chiếu của tôi, tất cả đều bình thường, trừ tôi có một đôi mắt đỏ máu ra.

Tôi cả kinh trong lòng, nói qua với mẹ tôi, chuồn ra khỏi phòng bếp làm tôi mất khống chế kia.

Quân Chi và tôi vào phòng ngủ của tôi, bên trong có kết giới cách âm Mặc Hàn thiết hạ, có thể không cho mẹ tôi nghe được động tĩnh.

Vào phòng, hắn đã hỏi: “Có phải tiểu quỷ kia khống chế chị hay không?”

“Không phải…”

“Không phải thì chị là một người sống lại ăn thịt tươi? Bò bít tết bảy phần chín chị đều ngại cắn, chỉ ăn chín phần chín! Hiện tại ăn thịt tươi?” Quân Chi lườm tôi một cái, nhìn chằm chằm bụng của tôi, hận không thể xách tiểu quỷ bên trong ra.

Tôi nhận thấy được đứa bé bên trong như run rẩy một chút, đôi tay che bụng lại ngăn cách tầm mắt của Quân Chi, nói với hắn: “Nó có thể chỉ là tò mò…”

Quân Chi mới không tin.

Tôi nghĩ một chút, lại nói: “Nó vẫn là một đứa bé không hiểu chuyện, chị sẽ dạy lại nó.”

Quân Chi cầm lấy gương trên tủ đầu giường của tôi, giơ lên trước mặt tôi: “Chị nhìn lại bộ dáng bây giờ của chị xem! Lại không bị bệnh đau mắt, có đôi mắt người sống nào có thể đỏ thành thế này?”

Trong gương, đôi mắt tôi đỏ bừng, ngay cả đồng tử đều biến thành màu đỏ. Không giống người sống, ngược lại thật sự giống ác quỷ.

Tôi nhớ rõ lúc tôi vừa mới lên rửa mặt, đôi mắt vẫn bình thường, vậy đây hẳn là lúc vừa mới muốn ăn thịt mới biến đỏ.

Lại nói tiếp, trong khoảng thời gian này, tôi cũng thật sự là kén ăn rất nhiều, gần như là một chút rau dưa đều không dính, vẫn luôn ăn thịt.

Vốn dĩ không chú ý, mẹ tôi còn rất vui vẻ vì tôi ăn thịt nhiều, bảo tôi dưỡng thân mình thật tốt. Sau lần này, lòng tôi nổi lên thầm nghĩ, chẳng lẽ nói là bởi vì đứa bé trong bụng tôi, mới làm tôi không thịt không vui?

Chuyện Hoa Duyệt ăn người sống chợt lóe ở trong đầu tôi, tôi đánh cái rùng mình, vẫn quyết định không thèm nghĩ những việc này.

“Quân Chi, chị sẽ giao lưu tình cảm với bảo bảo, dạy dỗ nó thật tốt! Em đi ra ngoài trước đi!” Tôi nửa đẩy nửa đuổi Quân Chi đi ra, khóa cửa phòng lại nằm lên trên giường.

Bụng còn chưa hiện vẻ mang thai, nhưng thoáng ấn xuống có thể sờ đến một chỗ cứng cứng.

Nơi đó, hẳn chính là bảo bảo đi?

Quỷ thai thật đúng là không giống nhau, nhanh như vậy đã sờ ra.

“Bảo bảo?” Tôi khẽ gọi một tiếng, đứa bé bên trong không có phản ứng.

Nó hẳn là có thể nghe được tôi nói chuyện, tôi tiếp tục nói: “Bảo bảo, con muốn ăn thịt thì có thể, nhưng chúng ta không thể ăn thịt tươi, được không? Về sau, thịt cá đều có thể để bà ngoại làm, nhưng nhất quyết không thể ăn thịt tươi! Được không?”

Trên bụng cảm giác được bị gì đó đá một chút, bảo bảo bên trong như là có chút không rõ.

Tôi kiên nhẫn giải thích: “Bảo bảo ngoan, mẹ là người sống, không phải là quỷ, không thể ăn người sống. Con xem, ba cũng là quỷ, nhưng ba cũng không ăn thịt người, cho nên, con không được ăn thịt tươi, càng không được ăn thịt người, được không?”

Bụng không có động tĩnh, tôi xem như là đứa bé đồng ý: “Mẹ biết con ngoan nhất.”

Giọng nói mới dứt, trong bụng lại truyền đến xúc động rất nhỏ, được khích lệ hắn nhất định rất vui vẻ.

“Bảo bảo, ngoan ngoãn chờ ba trở về với mẹ.” Tôi lại sờ bụng.

Nếu đoán không sai, hẳn là trong khoảng thời gian này đứa bé mới có ý thức, nếu không lấy tu vi của Mặc Hàn, đứa bé ở trong bụng tôi có dị động, hắn nhất định có thể biết được.

Có lẽ là nghe tôi nhắc tới ba, tôi lại cảm thấy đứa bé trong bụng có chút hưng phấn và chờ mong.

Mặc Hàn chưa gặp qua bảo bảo, bảo bảo cũng chưa gặp qua Mặc Hàn đâu.

Hôm nay mẹ tôi xin nghỉ riêng nửa ngày ở nhà nấu cơm cho tôi và Quân Chi, ăn qua cơm trưa bà lại đi làm.

Lúc tôi ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt Quân Chi còn nghiêm túc nhìn chằm chằm tôi.

“Xem, chị vẫn bình thường.” Tôi cho em tôi nhìn đôi mắt của tôi hồi phục bình thường: “Bảo bảo nói rõ, nó sẽ không lại như vậy!”

“Nó có thể nói?” Quân Chi tỏ vẻ hoài nghi.

Tôi mới không nói là tôi đoán đâu!

“Mẫu tử liên tâm!”

Quân Chi tặng cho tôi vẻ mặt ha hả.

Bỏa qua chuyện quỷ thai này, tôi thấy hắn vẫn là một bộ dáng cừu thâm khổ đại, cảm thấy thú vị: “Nghĩ cái gì vậy? Chuyện sông đào sao?”

Quân Chi do dự gật đầu, nói: “Sư huynh nói, ở đê và đáy sông vớt lên mấy trăm bộ hài cốt, đều đã xử lý, phía dưới đáy sông ngoài hài cốt còn có không ít quan tài, hẳn là dùng để đặt cương thi.”

“Sao lại có người chôn ở nơi đó?” Tôi khó hiểu.

“Bên trên vốn có trận pháp, nhưng lúc cương thi ra khỏi quan tài và vớt thi thể, vô ý đã hủy hoại trận pháp, nhìn không ra nguyên trạng.” Hắn nói thì dừng một chút: “Nhưng em đoán, khả năng giống đại mộ chúng ta nhìn thấy ở kia, là dùng để tăng thực lực của cương thi lên.”

Tôi líu lưỡi, tăng thực lực của quỷ lên tôi còn có thể lý giải, dù sao quỷ còn có ý thức, còn có thể câu thông gì đó.

Tăng thực lực cương thi lên làm gì? Kia là quái vật huyết tinh chỉ biết giết chóc…

“Chị, chị nói, có thể có người muốn thành lập quân đội cương thi hay không?” Quân Chi đột nhiên trầm giọng hỏi một câu như vậy.

Nếu dựa theo ý nghĩ này, ngược lại cũng có khả năng, nhưng mấu chốt là, sao để cương thi nghe lời?

Chẳng lẽ là Hóa Cương Trận người sống?

Mặc Hàn từng nói, từ Hóa Cương Trận luyện chế ra cương thi, là có thể chịu khống chế người luyện chế!

Nhưng chúng tôi gặp được những cương thi đó, ít nhất đều là cương thi mấy trăm năm trước, nói cách khác, nếu thật sự có người muốn tạo quân đội cương thi, ít nhất mấy trăm năm trước đã phải bắt đầu chuẩn bị.

Mà thọ mệnh người sống chỉ vài chục năm, căn bản không thể hoàn thành mục đích này.

Chờ một chút!

Nếu không phải là người sống thì sao?

Lúc trước đồ vật liên quan với người sống hóa cương, đều là Mặc Uyên đi xử lý, hắn đã là minh vương cao quý, quân đội toàn Minh Giới hắn sử dụng, hẳn là sẽ không mất công đi tạo loại quân đội cương thi mà hắn nhắc tới đều ghét bỏ này.

Đó chính là người đối nghịch với hắn đi?

Nhưng hình như Minh Giới là một nơi rất hài hòa, gia tộc Lăng Tuyền Ki bị giết, còn êm đẹp gả cho Mặc Uyên, Hồng Quỷ thân là quỷ Lăng gia, còn là thống lĩnh cấm quân Minh Cung.

Bọn họ có thù nhà lớn như vậy đều khăng khăng một mực đi theo Mặc Uyên, ai sẽ đối nghịch với Mặc Uyên chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không ra kết quả, tôi cũng không biết nên tiếp tục phân tích với Quân Chi như thế nào, đơn giản không đi quản nữa.

Tôi là thai phụ, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu là an thai, loại chuyện phiền não này, ai thích thì làm đi!

Tôi lười nhác dựa vào trên sô pha, cúi đầu nhìn cái cốc của tôi, phát hiện bên trong đã không có nước.

Quân Chi thấy thế, chủ động cầm đi: “Em đi rót nước giúp chị.”

A, thằng nhóc lười cũng có lúc này, tôi đưa cái cốc cho hắn: “Vậy cảm ơn em!”

Quân Chi hơi mang tầm mắt mất tự nhiên né tránh tôi, là khó được khen hắn một câu, nên xấu hổ sao?

Tôi cầm lấy điều


/249

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status