Sáng sớm, đang lúc ngủ chết đi sống lại thì Lục Bất Phá bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Hắn mơ mơ màng màng kéo chăn lên, dịch người nằm sát lại bên cạnh người nào đó, che lỗ tai tiếp tục ngủ. Chuông điện thoại vang lên được ba tiếng rồi ngưng, loáng thoáng, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện.
“Alô” có người nghe điện thoại.
“Bất Phá?” Hác Giai kinh ngạc nhìn lại điện thoại của mình, là số tên kia, đúng rồi mà “Alô? Bất Phá?”.
“Cậu ấy đang ngủ, xin hỏi ai đó?” người nhận cuộc gọi thấp giọng hỏi, người nằm bên cạnh không có dấu hiệu tỉnh lại. Anh nhẹ nhàng xuống giường, đi vào phòng tắm.
“Đang ngủ? Xin hỏi anh là…”.
“Tôi là bạn của cậu ấy. Tối qua cậu ấy khá mệt nên giờ vẫn còn ngủ”.
“Khá mệt?” Hác Giai đối với từ này thực mẫn cảm, “Anh gọi anh ấy dậy được không, bảo anh ấy tiếp điện thoại, tôi là người yêu của anh ấy”.
Ánh lam âm trầm như đại dương sâu thẳm.
“Có chuyện quan trọng sao? Đợi cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ bảo cậu ấy gọi lại cho, nếu không giờ có gì cô cứ bảo với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại”.
“Anh là ai? Tôi biết hết bạn bè của Bất Phá mà”.
“Tôi là bạn ở New York của cậu ấy, cô chưa từng gặp tôi”.
Đối phương lặng yên trong chốc lát, sau đó không chút để ý nói tiếp: “Tôi mặc kệ anh ấy có phải đang ngủ hay không, anh gọi anh ấy rời giường hộ tôi, hôm nay đội bóng tham gia buổi tiệc giao lưu với mười đội của bên đại học Mĩ . 10 giờ chúng tôi sẽ xuất phát từ khách sạn”.
Buổi tiệc giao lưu? Mười trường đại học? ánh mắt màu lam lóe sáng.
“Cô đọc cho tôi địa chỉ nơi tổ chức buổi tiệc, đợi cậu ấy truyền dịch xong tôi sẽ trực tiếp đưa cậu ấy đến đó”.
“Truyền dịch? Anh ấy lại bị bệnh?”.
“Ừ, tối qua cậu ấy bị sốt, bác sĩ bảo tại cậu ấy chưa quen với khí hậu ở đây”.
“Sao lại thế?” Hác Giai che lại ống nghe điện thoại “Huấn luyện viên, Bất Phá đang ở nhà bạn anh ấy, bạn anh ấy bảo anh ấy bị bệnh, đang sốt a”.
Mạnh Hoài Đông đi tới, Hác Giai đưa điện thoại cho ông.
“Chào cậu, tôi là huấn viên của Lục Bất Phá, Mạnh Hoài Đông”.
“Chào huấn luyện viên”.
“Tình hình của Bất Phá bây giờ sao rồi?”.
“Đầu có hơi nóng một chút, không phải quá nghiêm trọng, bác sĩ bảo cậu ấy nghỉ ngơi tầm hai ngày là ổn”.
“Cậu là bạn của em ấy?”
“Vâng. Cậu ấy hiện đang ở nhà tôi, cha mẹ tôi chăm sóc cậu ấy”.
“Bất Phá từng bị tai nạn giao thông, nhờ cậu nói với bác sĩ là đừng cho em ấy dùng thuốc hạ sốt hay tiêm thuốc, em ấy kháng mấy thuốc đó. Mẹ của em ấy hẳn đã chuẩn bị cho em ấy thuốc Đông y, phiền cậu cho em ấy uống nhiều nước chút. Hiện tại tôi chưa thể tới được, đợi chốc nữa, tôi sẽ dẫn cả đội của em ấy đến thăm, không biết như thế có được không?”.
“Được. Ngài đọc cho tôi địa chỉ của mọi người, tôi sẽ cử xe tới đón”.
“Không cần, chúng tôi sẽ tự tới”.
“Đã là huấn luyện viên và bạn bè của Bất Phá thì tôi nhất định phải đón tiếp chu đáo, nếu để mọi người tự đến thì cậu ấy sẽ trách tôi chiêu đãi không chu toàn. Ngài cứ nói cho tôi địa chỉ đi”.
“Vậy phiền cậu. Chúng tôi ở khách sạn Lộ Địch Đăng, sau khi buổi tiệc kết thúc tôi sẽ gọi điện cho cậu. Chỗ chúng tôi có mười bốn người”
“Được, tôi sẽ phái xe tới đón mọi người. Không thể tham dự buổi tiệc giao lưu Bất Phá nhất định sẽ rất thất vọng, có thể đừng nhắc tới việc này trước mặt cậu ấy không? Cậu ấy vẫn còn không vui vì chuyện sức khỏe”.
“Tôi biết rồi, cảm ơn vì đã chăm sóc em ấy”.
Cúp điện thoại, Mạnh Hoài Đông đem di động trả lại cho Hác Giai. Khuôn mặt không giấu nổi vẻ lo lắng, ông quay sang nói với nhóm đội viên cũng lo lắng không kém bên cạnh: “Bất Phá không tới được, em ấy bị sốt. Bạn của em ấy nói em ấy bị mệt mấy hôm nay rồi”.
“Bất Phá đến New York trước để làm gì vậy? Là vì bạn của cậu ấy sao?” Vạn phần mong chờ được cùng Lục Bất Phá tham buổi tiệc giao lưu, Trần Quân Thụy thất vọng.
“Bất Phá có chuyện mà mình cần làm, chúng ta không nên đoán mò. Bữa tiệc giao lưu ngày hôm nay bạn của em ấy hi vọng rằng chúng ta sẽ không nhắc tới trước mặt Bất Phá, miễn cho em ấy buồn. Tối nay, sau khi trận đấu chấm dứt, bạn của em ấy sẽ cử xe tới đón chúng ta. Chúng ta sẽ đi thăm Bất Phá”.
“Vâng!” mọi người đồng ý.
Trong mắt Hác Giai lóe lên một tia ẩn ý, cô liếc mắt đưa tình về phía đội trưởng: “Thương Triệt, hôm nay Bất Phá không ở, đến chỗ đó anh phải bảo vệ em”.
Thương Triệt tránh ánh mắt của Hác Giai: “Anh sẽ chăm sóc em”.
…
Cúp điện thoại, nam nhân mở danh bạ trong di động ra, xem xét từng cái một, hầu hết đều là tên của đàn ông, về phần phụ nữ thì có “Hác Giai”, “Lão mẹ” với chị “Lily”. Ánh mắt màu lam ngày càng trầm. Từ toilet đi ra phát hiện người nằm trên giường vẫn còn ngủ, anh liền nhẹ nhàng lại gần, nằm xuống. Thiếu niên chắc hẳn rất mệt nên mới ngủ không biết trời trăng gì, đến khi nam nhân quay trở lại giường, hắn lại dán chặt vào người mà ai-cũng-biết-là-ai đó. Đôi mắt màu lam lóe sáng, khóa miệng của nam nhân hơi nhếch lên một chút. Nằm ngay ngắn lại, nam nhân nhắm mắt, cùng thiếu niên tiếp tục ngủ.
…
Đảo Maldives, nơi luôn là lựa chọn hàng đầu của các đôi uyên ương khi đi nghỉ tuần trăng mật, trời xanh, mây trắng, cát vàng, người đẹp. Ở bãi biển tràn ngập không khí lãng mạn này, nhìn khắp nơi, những người đẹp mặc bikini chỗ nào cũng có. Tại bãi biển tư của khách sạn bảy sao duy nhất trên hòn đảo, một người đẹp cực kỳ khiêu gợi nằm trên ghế, phía trên là một chiếc ô to để che nắng. Người đẹp đeo kính, thắt một tấm vải hồng với hoa văn màu trắng ngang hông làm thành váy, chiếc áo bikini mặc trên người không che đi nổi khuôn ngực đầy đặn. Những lọn tóc uốn xoăn bồng bềnh thả trước ngực, đôi chân thon dài lộ ra dưới lớp váy. Mấy vị khách và bồi bàn mỗi lần đi qua đều không nhịn được quay lại liếc người đẹp để rồi đến khi nhìn thấy một người đàn ông đang nằm bên cạnh người đẹp họ đều âm thầm lắc đầu, đúng là người đẹp và quái vật.
“ Phương Phương”.
“ Vâng?”
Nữ thần đang mải mê với việc đào hố cát mới.
“Quấn thêm cái khăn tắm nữa được không?”.
Lục Duy Thành nhìn chằm chằm vào một tên đi ngang qua.
“Nóng”.
Nữ thần gợi cảm không biết là cố ý hay vẫn là chậm hiểu.
“Phương Phương” vừa nằm xuống không được mấy phút, Lục Duy Thành đã tính quay về khách sạn.
Suy nghĩ bị gián đoạn nhiều lần, nữ thần cuối cùng cũng chịu quay lại nhìn chồng, đúng lúc này có một gã đàn ông nước ngoài cực kỳ hấp dẫn đi đến bên cạnh nữ thần, ngả ngớn hướng nữ thần huýt sáo, gương mặt tươi cười của Lục Duy Thành nhanh chóng biến mất , sau đó … nữ thần đứng lên, đi về phía gã trai đẹp kia. Gã này liền đắc ý liếc nhìn Lục Duy Thành, thể hiện nụ cười mê hoặc nhất của bản thân. Nữ thần đi đến bên cạnh hắn, hướng hắn cười cười .
“Phương Phương!” Không đợi ngài Duy Thành đây phun hỏa vì ghen, nữ thần đã dơ chân đá vào đũng quần gã đẹp mã kia. Gã thống khổ ôm tiểu huynh đệ té ngã trên đất.
“Mẹ ngươi không dạy phải tôn trọng phụ nữ à?” tiếp tục dơ chân nhấn xuống mặt gã đẹp mã, nữ thần dùng sức “Xem ra bố ngươi cũng không dạy là không được tự tiện đùa giỡn với vợ người khác nhỉ?”.
“Phương Phương” Lục Duy Thành tiến tới, ôm bà xã vào trong ngực “Đừng tức giận, em tức lòng anh đau”.
“Hắn trêu ghẹo em” tặng cho gã kia ngón giữa, nữ thần ôm lấy cánh tay ông xã “Trở về phòng đi, bên ngoài nóng quá, em muốn tắm”.
“Được, được” Lục Duy Thành lập tức dùng khăn tắm đem bà xã nhà mình bọc kín rồi rước bà xã trở về phòng. Mọi người trợn mắt, há mồm nhìn nữ thần gợi cảm đầy bạo lực lắc eo rời đi. Nhìn gã đang nằm trên mặt đất bò dậy không nổi kia, không ít người cảm thấy bản thân thật may mắn vì đã không xúc động.
Vừa mới vào phòng không kịp tháo khăn tắm ra, chuông di động của Lục Đường Phương Phương đã vang lên, Lục Duy Thành lấy điện thoại giúp vợ, thuận tiện nhìn xem là ai gọi. Hác Giai, có thể yên tâm. Đi đến chỗ ghế dựa ngoài ban công, Lục Đường Phương Phương nghe điện thoại.
“Dì à, là con, Hác Giai”.
“Ừ. Đã gặp Bất Phá chưa?”.
“Rồi. Con có chuyện muốn báo cáo với dì”.
Bà xã đại nhân cùng Hác Giai nói chuyện, vừa mới uống một vò dấm chua, dã thú nhịn không được muốn cùng bà xã nhà mình làm một số việc. Lục Đường Phương Phương cũng không đẩy ông chồng không được thành thật ở trên người mình ra, có điều càng nghe điện thoại sắc mặt nữ thần càng âm trầm. Đang hôn đến ngực của bà xã, Lục Duy Thành nhận ra vợ mình mất hứng liền ngừng lại.
Lắc đầu, ý bảo không phải do lỗi của ông xã, lại tặng ông xã một cái hôn, Lục Đường Phương Phương tiếp tục nghe điện thoại. Cơn ghen của Lục Duy Thành nhanh chóng bị trừ khử, ngoan ngoãn ôm lấy bà xã. Nói chuyện với Hác Giai suốt một tiếng, Lục Đường Phương Phương cuối cùng mới cúp điện thoại.
“Phương Phương, nếu em lo lắng chúng ta đi New York nhìn xem” dã thú rất muốn đi khỏi địa phương có rất nhiều tên muốn léng phéng bà xã của mình.
Lục Đường Phương Phương nghĩ nghĩ: “Không đi. Chúng ta về nhà đi, sinh nhật của em sắp tới rồi, cho anh đủ thời gian để chuẩn bị quà cho em”.
Lục Duy Thành cao hứng: “Vậy anh đi đặt vé máy bay”. Dã thú trở vào phòng gọi điện thoại, Lục Đường Phương Phương nhìn bờ cát cùng đại dương trước mặt, vẻ mặt đầy âm trầm, ác độc.
…
Duỗi thẳng lưng đầy lười biếng, cái tên còn chưa mở nổi mắt cảm thấy hôm nay ngủ thực đã. Mở to mắt, phát hiện có một người ngồi bên cạnh, còn bản thân thì đang nằm gác đầu lên đùi đối phương! Đầu tiên hắn hoảng sợ, chờ cho nhớ ra được đây rốt cuộc là sao, hắn nhanh chóng lui lại, hai gò má nóng lên.
“Ưm, chào buổi sáng” xấu hổ cất tiếng, thiếu niên xốc chăn lên xuống giường.
“Thuốc đông y mẹ sắc xong rồi, cậu còn ngủ nên tôi cũng không đánh thức”.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sắp mười giờ rồi!
“A! Giờ tôi phải đi có chút việc”.
“Ở phòng bếp”.
“Ừm”.
Thiếu niên mở cửa chạy, nhưng chốc lát sau cửa lại bị đẩy ra, thiếu niên vọt vào phòng tắm mau chóng rửa mặt đánh răng rồi lại chạy ra ngoài. Nam nhân chậm rãi ngồi dậy, tựa vào đầu giường.
Mười phút sau, thiếu niên quay trở lại, bưng theo một cái khay vào, trên đó có một bát cháo, một đĩa bánh bao với một ít dưa chua. Đặt bữa sáng xuống tủ đầu giường, thiếu niên không được vui cho lắm hỏi: “Dậy rồi sao còn không ăn sáng?”.
“Cùng ăn” nam nhân cầm đôi đũa gắp lấy một cái bánh báo rồi đưa đến bên miệng thiếu niên, khóe môi người kia vẫn còn lưu lại mùi thuốc Đông y.
“Tôi ăn ở dưới nhà”.
Nam nhân lại tiếp tục vươn tay về phía người đối diện, tuy nhiên hình như do động đến miệng vết thương nên anh rên lên một tiếng. Thiếu niên lập tức há mồm cắn bánh bao rồi nhanh chóng cướp lấy đôi đũa trong tay đối phương.
“Để tôi gắp cho cậu” thiếu niên ngồi xuống.
“Cậu xuống dưới nhà ăn cơm đi, tôi tự ăn được. Đừng để đói bụng, như thế không tốt cho cơ thể” động tác cực kì thong thả, nam nhân cầm lấy bát.
Thiếu niên cắn nhẹ vào môi: “Tôi xuống mang bữa sáng lên”. Nói xong, hắn liền đứng dậy rời đi. Nam nhân thu hồi tay, im lặng ngồi yên.
Rất nhanh, thiếu niên quay trở lại, cầm theo bữa sáng của mình. Ngồi xuống bên cạnh giường, hắn xúc cho tên kia một miếng sau đó nhân lúc tên đó còn nhai hắn liền xúc cho bản thân một miếng. Một chút bữa sáng, hai người ăn mất nửa tiếng, mãi tới gần lúc ăn cơm trưa mới ăn xong.
“Tối hôm qua cậu bị sốt” vào lúc thiếu niên chuẩn bị rời đi, nam nhân nói.
“Hả?” thiếu niên sờ sờ cái trán của mình, vẫn bình thường mà.
“Sáng này, cả người cậu đầy mồ hôi, hiện tại, hẳn cũng hết sốt rồi” sắc mặt của nam nhân thực bình tĩnh.
Thiếu niên nhức đầu: “Ah, thỉnh thoảng tôi cũng bị sốt nhẹ, nhưng mà ra mồ hôi cái là không sao rồi”. Chẳng lẽ vì dạo gần đây hay làm cố sức nên cơ thể kêu ca chút chăng? Nhưng mà chẳng cảm nhận được tí gì cả, hắn chỉ cảm thấy hôm nay ngủ rất ngon mà thôi. Tuy nhiên tối hôm qua cũng hơi nóng, có lẽ hắn thật sự bị sốt mà không biết.
“Sáng nay bạn gái cậu gọi điện tới, lúc đó cậu còn sốt nên tôi không gọi cậu dậy”.
“Hác Giai?” Lục Bất Phá nhất thời khẩn trương, nhích lại gần hỏi: “Cô ấy có bảo gì không?”.
“Cô ấy bảo đội cậu hôm nay sẽ có buổi tiệc giao lưu với mấy đội bóng rổ khác, tôi định gọi cậu dậy thì cô ấy nói chỉ là đi ăn một bữa với một đám người lạ nên không cần đánh thức cậu. Bởi vì là mấy đội trong giải nên tối nay khả năng sẽ bị ép uống rượu, sức khỏe cậu vốn không tốt, mà còn phải tham gia trận đấu nên cô ấy bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt. Cô ấy gọi đến chỉ báo có vậy thôi”.
“Đây là lời của Hác Giai?” Lục Bất Phá không tin, mấy lời săn sóc nhẹ nhàng, dịu dàng như vậy mà phát ra được từ miệng ác nữ kia sao?
Nam nhân bình tĩnh đáp: “Lúc đầu cô ấy có chút không vui, về sau tôi bảo cậu bị sốt , cô ấy mới không nói gì thêm”.
“À” gật gật đầu, thiếu niên tin, dù sao mỗi lần hắn bị bệnh thì ác nữ đó cũng dịu dàng hơn.
“Cậu có muốn đi không? Tôi bảo người lái xe chở cậu đi, giờ hẳn vẫn kịp”.
Thiếu niên nhún nhún vai: “Không cần, tôi cũng không muốn uống rượu, ngày kia sẽ có trận đấu, mấy ngày nay tôi chưa luyện tập được gì, giờ phải ra dãn gân cốt để miễn cho hôm ra sân lại chẳng làm ăn được gì”.
“Trong phòng để dụng cụ có bóng rổ đấy”.
“Tốt, vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi tập luyện”.
“Vừa mới ăn xong đừng vận động mạnh”.
“Biết rồi”.
Vì mải bưng khay đồ ăn rời đi nên thiếu niên đã bỏ lỡ mất tia sáng bất thường chớp nhoáng ánh lên trong mắt nam nhân.
Ngồi ở phòng khách hàn huyên với cha mẹ nuôi đến gần trưa, tiêu hóa xong hết thức ăn, Lục Bất Phá ôm bóng ra sân bóng rổ ở sau nhà để luyện tập. Trong một gian phòng trên tầng ba của biệt thự, có một người ngồi bên cửa sổ si ngốc nhìn hắn. Nửa giờ sau, người đó nhìn thấy một đứa bé ôm một quả bóng cao su nhỏ lũn cũn chạy đến sân bóng. Thiếu niên ngừng lại, chạy về phía đứa nhỏ, bế nó lên.
Không rõ thiếu niên nói gì với đứa nhỏ mà đứa nhỏ lại cầm lấy quả bóng nhỏ của mình ném về phía rổ. Quả bóng không lọt rổ, đứa nhỏ giãy dụa đòi xuống. Thiếu niên nhặt lấy quả bóng rổ của mình, bật nhẹ lên ném một cái, bóng vào. Đứa nhỏ lẽo đẽo theo sau hắn, cũng muốn bắt chước hắn ném bóng, thiếu niên ôm lấy đứa bé, nói mấy câu, đứa nhỏ ôm quả bóng ném về phía rổ, quả bóng vẫn không vào.
Thiếu niên buông đứa nhỏ ra, có chút trầm tư sau đó hắn chạy đi, đứa nhỏ ôm lấy quả bóng đuổi theo sau. Sân bóng chỉ còn lại quả bóng rổ ban nãy của thiếu niên. Đợi chừng mười phút sau, thiếu niên cùng đứa nhỏ đã quay trở lại, tuy nhiên lúc này trên tay thiếu niên đã có thêm một bộ rổ bóng dành cho trẻ em. Thiếu niên đem rổ mới này đặt bên cạnh trụ bóng rổ lớn sau đó cố định nó lại, xong xuôi mới kéo đứa nhỏ đứng cách ra xa một khoảng, ngồi xổm đằng sau đứa nhỏ chỉ đạo nó ném bóng vào rổ. Đứa nhỏ cầm quả bóng trong tay theo như lời chỉ dẫn của thiếu niên, bắt đầu ném, lúc này đây, bóng vào, đứa nhỏ vui mừng, cười toe toét, ngó sang, thiếu niên đứng cạnh coi bộ còn vui mừng hơn cả nó. Một lớn một nhỏ nhảy loi choi trên sân đầy phấn khích.
“Trúc Âm, con nói cho ta biết, rốt cuộc con có yêu Đoạn Hoa không” người đàn ông trung tuổi đứng phía sau nam nhân cất tiếng hỏi.
“Yêu” Nam nhân vẫn chăm chú nhìn sân bóng.
Tây Môn lão gia nhíu mày: “Vậy lúc đó tại sao con lại làm thế với thằng bé?”.
Nam nhân quay đầu nhìn về phía cha mình, qua thật lâu, đến lúc Tây Môn lão gia nghĩ rằng đứa con này sẽ không trả lời câu hỏi của mình thì nam nhân mở miệng: “Con nghĩ làm thế là tốt nhất cho cậu ấy”.
Tây Môn lão gia yên lặng nghe đứa con giải thích nguyên nhân dẫn tới cơ sự khi đó, càng nghe ông càng kích động
…
Lẳng lặng kể hết, Tây Môn Trúc Âm thản nhiên nói: “Ba, ba đừng kể cho cậu ấy, chuyện này con muốn tự mình giải thích”.
Đôi mắt của Tây Môn lão gia phiếm hồng, ông khàn khàn đáp: “Con định khi nào giải thích cho thằng bé?”.
“Chờ đến lúc con có đủ sức để ôm cậu ấy vào lòng” Tây Môn Trúc Âm đặt tay lên miệng vết thương.
Tây Môn lão gia gật gật đầu, sau đó nói mấy lời thật tâm: “Nhớ lấy bài học này. May mắn thằng bé, xuyên qua… còn có thể sống lại được, nếu không cái nhà này thật bị sự hồ đồ của con phá cho nát bét. Ai! Sao việc này lại phát sinh cơ chứ! Đúng là nhân họa”.
“Ba, hết thảy đều là lỗi của con”.
Tây Môn lão gia hít sâu vài hơi, bình tâm lại để hạ huyết áp: “Ta và mẹ con đã có cháu trai để bồng bế, cũng không còn gì tiếc nuối nữa. Chuyện của con và Đoạn Hoa, chúng ta không quản. Nhưng con cố mà giải quyết cho tốt quan hệ giữa hai đứa, còn cả cha mẹ hiện tại của Đoạn Hoa nữa, bên đó họ chưa chắc đã đồng ý, con phải lo lắng cho chu toàn, đồng tính luyến ái phải chịu rất nhiều áp lực. Tính cách của Đoạn Hoa vốn thẳng thắn, dù có giải thích chưa chắc nó đã tha thứ cho con, mấy việc này con phải suy nghĩ cho kĩ”.
“Vâng con biết rồi. Ba, cảm ơn ba và mẹ”.
Tây Môn lão gia khoát tay: “Đừng làm những việc khiến ba mẹ phải trải qua sự dày vò như thế nữa”, nói xong, ông rời khỏi phòng. Nam nhân quay đầu lại, chăm chú nhìn thiếu niên đang chạy trên sân bóng. Bên chân thiếu niên là một cây kẹo dính nho nhỏ. Nam nhân thản nhiên nở nụ cười
“Alô” có người nghe điện thoại.
“Bất Phá?” Hác Giai kinh ngạc nhìn lại điện thoại của mình, là số tên kia, đúng rồi mà “Alô? Bất Phá?”.
“Cậu ấy đang ngủ, xin hỏi ai đó?” người nhận cuộc gọi thấp giọng hỏi, người nằm bên cạnh không có dấu hiệu tỉnh lại. Anh nhẹ nhàng xuống giường, đi vào phòng tắm.
“Đang ngủ? Xin hỏi anh là…”.
“Tôi là bạn của cậu ấy. Tối qua cậu ấy khá mệt nên giờ vẫn còn ngủ”.
“Khá mệt?” Hác Giai đối với từ này thực mẫn cảm, “Anh gọi anh ấy dậy được không, bảo anh ấy tiếp điện thoại, tôi là người yêu của anh ấy”.
Ánh lam âm trầm như đại dương sâu thẳm.
“Có chuyện quan trọng sao? Đợi cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ bảo cậu ấy gọi lại cho, nếu không giờ có gì cô cứ bảo với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại”.
“Anh là ai? Tôi biết hết bạn bè của Bất Phá mà”.
“Tôi là bạn ở New York của cậu ấy, cô chưa từng gặp tôi”.
Đối phương lặng yên trong chốc lát, sau đó không chút để ý nói tiếp: “Tôi mặc kệ anh ấy có phải đang ngủ hay không, anh gọi anh ấy rời giường hộ tôi, hôm nay đội bóng tham gia buổi tiệc giao lưu với mười đội của bên đại học Mĩ . 10 giờ chúng tôi sẽ xuất phát từ khách sạn”.
Buổi tiệc giao lưu? Mười trường đại học? ánh mắt màu lam lóe sáng.
“Cô đọc cho tôi địa chỉ nơi tổ chức buổi tiệc, đợi cậu ấy truyền dịch xong tôi sẽ trực tiếp đưa cậu ấy đến đó”.
“Truyền dịch? Anh ấy lại bị bệnh?”.
“Ừ, tối qua cậu ấy bị sốt, bác sĩ bảo tại cậu ấy chưa quen với khí hậu ở đây”.
“Sao lại thế?” Hác Giai che lại ống nghe điện thoại “Huấn luyện viên, Bất Phá đang ở nhà bạn anh ấy, bạn anh ấy bảo anh ấy bị bệnh, đang sốt a”.
Mạnh Hoài Đông đi tới, Hác Giai đưa điện thoại cho ông.
“Chào cậu, tôi là huấn viên của Lục Bất Phá, Mạnh Hoài Đông”.
“Chào huấn luyện viên”.
“Tình hình của Bất Phá bây giờ sao rồi?”.
“Đầu có hơi nóng một chút, không phải quá nghiêm trọng, bác sĩ bảo cậu ấy nghỉ ngơi tầm hai ngày là ổn”.
“Cậu là bạn của em ấy?”
“Vâng. Cậu ấy hiện đang ở nhà tôi, cha mẹ tôi chăm sóc cậu ấy”.
“Bất Phá từng bị tai nạn giao thông, nhờ cậu nói với bác sĩ là đừng cho em ấy dùng thuốc hạ sốt hay tiêm thuốc, em ấy kháng mấy thuốc đó. Mẹ của em ấy hẳn đã chuẩn bị cho em ấy thuốc Đông y, phiền cậu cho em ấy uống nhiều nước chút. Hiện tại tôi chưa thể tới được, đợi chốc nữa, tôi sẽ dẫn cả đội của em ấy đến thăm, không biết như thế có được không?”.
“Được. Ngài đọc cho tôi địa chỉ của mọi người, tôi sẽ cử xe tới đón”.
“Không cần, chúng tôi sẽ tự tới”.
“Đã là huấn luyện viên và bạn bè của Bất Phá thì tôi nhất định phải đón tiếp chu đáo, nếu để mọi người tự đến thì cậu ấy sẽ trách tôi chiêu đãi không chu toàn. Ngài cứ nói cho tôi địa chỉ đi”.
“Vậy phiền cậu. Chúng tôi ở khách sạn Lộ Địch Đăng, sau khi buổi tiệc kết thúc tôi sẽ gọi điện cho cậu. Chỗ chúng tôi có mười bốn người”
“Được, tôi sẽ phái xe tới đón mọi người. Không thể tham dự buổi tiệc giao lưu Bất Phá nhất định sẽ rất thất vọng, có thể đừng nhắc tới việc này trước mặt cậu ấy không? Cậu ấy vẫn còn không vui vì chuyện sức khỏe”.
“Tôi biết rồi, cảm ơn vì đã chăm sóc em ấy”.
Cúp điện thoại, Mạnh Hoài Đông đem di động trả lại cho Hác Giai. Khuôn mặt không giấu nổi vẻ lo lắng, ông quay sang nói với nhóm đội viên cũng lo lắng không kém bên cạnh: “Bất Phá không tới được, em ấy bị sốt. Bạn của em ấy nói em ấy bị mệt mấy hôm nay rồi”.
“Bất Phá đến New York trước để làm gì vậy? Là vì bạn của cậu ấy sao?” Vạn phần mong chờ được cùng Lục Bất Phá tham buổi tiệc giao lưu, Trần Quân Thụy thất vọng.
“Bất Phá có chuyện mà mình cần làm, chúng ta không nên đoán mò. Bữa tiệc giao lưu ngày hôm nay bạn của em ấy hi vọng rằng chúng ta sẽ không nhắc tới trước mặt Bất Phá, miễn cho em ấy buồn. Tối nay, sau khi trận đấu chấm dứt, bạn của em ấy sẽ cử xe tới đón chúng ta. Chúng ta sẽ đi thăm Bất Phá”.
“Vâng!” mọi người đồng ý.
Trong mắt Hác Giai lóe lên một tia ẩn ý, cô liếc mắt đưa tình về phía đội trưởng: “Thương Triệt, hôm nay Bất Phá không ở, đến chỗ đó anh phải bảo vệ em”.
Thương Triệt tránh ánh mắt của Hác Giai: “Anh sẽ chăm sóc em”.
…
Cúp điện thoại, nam nhân mở danh bạ trong di động ra, xem xét từng cái một, hầu hết đều là tên của đàn ông, về phần phụ nữ thì có “Hác Giai”, “Lão mẹ” với chị “Lily”. Ánh mắt màu lam ngày càng trầm. Từ toilet đi ra phát hiện người nằm trên giường vẫn còn ngủ, anh liền nhẹ nhàng lại gần, nằm xuống. Thiếu niên chắc hẳn rất mệt nên mới ngủ không biết trời trăng gì, đến khi nam nhân quay trở lại giường, hắn lại dán chặt vào người mà ai-cũng-biết-là-ai đó. Đôi mắt màu lam lóe sáng, khóa miệng của nam nhân hơi nhếch lên một chút. Nằm ngay ngắn lại, nam nhân nhắm mắt, cùng thiếu niên tiếp tục ngủ.
…
Đảo Maldives, nơi luôn là lựa chọn hàng đầu của các đôi uyên ương khi đi nghỉ tuần trăng mật, trời xanh, mây trắng, cát vàng, người đẹp. Ở bãi biển tràn ngập không khí lãng mạn này, nhìn khắp nơi, những người đẹp mặc bikini chỗ nào cũng có. Tại bãi biển tư của khách sạn bảy sao duy nhất trên hòn đảo, một người đẹp cực kỳ khiêu gợi nằm trên ghế, phía trên là một chiếc ô to để che nắng. Người đẹp đeo kính, thắt một tấm vải hồng với hoa văn màu trắng ngang hông làm thành váy, chiếc áo bikini mặc trên người không che đi nổi khuôn ngực đầy đặn. Những lọn tóc uốn xoăn bồng bềnh thả trước ngực, đôi chân thon dài lộ ra dưới lớp váy. Mấy vị khách và bồi bàn mỗi lần đi qua đều không nhịn được quay lại liếc người đẹp để rồi đến khi nhìn thấy một người đàn ông đang nằm bên cạnh người đẹp họ đều âm thầm lắc đầu, đúng là người đẹp và quái vật.
“ Phương Phương”.
“ Vâng?”
Nữ thần đang mải mê với việc đào hố cát mới.
“Quấn thêm cái khăn tắm nữa được không?”.
Lục Duy Thành nhìn chằm chằm vào một tên đi ngang qua.
“Nóng”.
Nữ thần gợi cảm không biết là cố ý hay vẫn là chậm hiểu.
“Phương Phương” vừa nằm xuống không được mấy phút, Lục Duy Thành đã tính quay về khách sạn.
Suy nghĩ bị gián đoạn nhiều lần, nữ thần cuối cùng cũng chịu quay lại nhìn chồng, đúng lúc này có một gã đàn ông nước ngoài cực kỳ hấp dẫn đi đến bên cạnh nữ thần, ngả ngớn hướng nữ thần huýt sáo, gương mặt tươi cười của Lục Duy Thành nhanh chóng biến mất , sau đó … nữ thần đứng lên, đi về phía gã trai đẹp kia. Gã này liền đắc ý liếc nhìn Lục Duy Thành, thể hiện nụ cười mê hoặc nhất của bản thân. Nữ thần đi đến bên cạnh hắn, hướng hắn cười cười .
“Phương Phương!” Không đợi ngài Duy Thành đây phun hỏa vì ghen, nữ thần đã dơ chân đá vào đũng quần gã đẹp mã kia. Gã thống khổ ôm tiểu huynh đệ té ngã trên đất.
“Mẹ ngươi không dạy phải tôn trọng phụ nữ à?” tiếp tục dơ chân nhấn xuống mặt gã đẹp mã, nữ thần dùng sức “Xem ra bố ngươi cũng không dạy là không được tự tiện đùa giỡn với vợ người khác nhỉ?”.
“Phương Phương” Lục Duy Thành tiến tới, ôm bà xã vào trong ngực “Đừng tức giận, em tức lòng anh đau”.
“Hắn trêu ghẹo em” tặng cho gã kia ngón giữa, nữ thần ôm lấy cánh tay ông xã “Trở về phòng đi, bên ngoài nóng quá, em muốn tắm”.
“Được, được” Lục Duy Thành lập tức dùng khăn tắm đem bà xã nhà mình bọc kín rồi rước bà xã trở về phòng. Mọi người trợn mắt, há mồm nhìn nữ thần gợi cảm đầy bạo lực lắc eo rời đi. Nhìn gã đang nằm trên mặt đất bò dậy không nổi kia, không ít người cảm thấy bản thân thật may mắn vì đã không xúc động.
Vừa mới vào phòng không kịp tháo khăn tắm ra, chuông di động của Lục Đường Phương Phương đã vang lên, Lục Duy Thành lấy điện thoại giúp vợ, thuận tiện nhìn xem là ai gọi. Hác Giai, có thể yên tâm. Đi đến chỗ ghế dựa ngoài ban công, Lục Đường Phương Phương nghe điện thoại.
“Dì à, là con, Hác Giai”.
“Ừ. Đã gặp Bất Phá chưa?”.
“Rồi. Con có chuyện muốn báo cáo với dì”.
Bà xã đại nhân cùng Hác Giai nói chuyện, vừa mới uống một vò dấm chua, dã thú nhịn không được muốn cùng bà xã nhà mình làm một số việc. Lục Đường Phương Phương cũng không đẩy ông chồng không được thành thật ở trên người mình ra, có điều càng nghe điện thoại sắc mặt nữ thần càng âm trầm. Đang hôn đến ngực của bà xã, Lục Duy Thành nhận ra vợ mình mất hứng liền ngừng lại.
Lắc đầu, ý bảo không phải do lỗi của ông xã, lại tặng ông xã một cái hôn, Lục Đường Phương Phương tiếp tục nghe điện thoại. Cơn ghen của Lục Duy Thành nhanh chóng bị trừ khử, ngoan ngoãn ôm lấy bà xã. Nói chuyện với Hác Giai suốt một tiếng, Lục Đường Phương Phương cuối cùng mới cúp điện thoại.
“Phương Phương, nếu em lo lắng chúng ta đi New York nhìn xem” dã thú rất muốn đi khỏi địa phương có rất nhiều tên muốn léng phéng bà xã của mình.
Lục Đường Phương Phương nghĩ nghĩ: “Không đi. Chúng ta về nhà đi, sinh nhật của em sắp tới rồi, cho anh đủ thời gian để chuẩn bị quà cho em”.
Lục Duy Thành cao hứng: “Vậy anh đi đặt vé máy bay”. Dã thú trở vào phòng gọi điện thoại, Lục Đường Phương Phương nhìn bờ cát cùng đại dương trước mặt, vẻ mặt đầy âm trầm, ác độc.
…
Duỗi thẳng lưng đầy lười biếng, cái tên còn chưa mở nổi mắt cảm thấy hôm nay ngủ thực đã. Mở to mắt, phát hiện có một người ngồi bên cạnh, còn bản thân thì đang nằm gác đầu lên đùi đối phương! Đầu tiên hắn hoảng sợ, chờ cho nhớ ra được đây rốt cuộc là sao, hắn nhanh chóng lui lại, hai gò má nóng lên.
“Ưm, chào buổi sáng” xấu hổ cất tiếng, thiếu niên xốc chăn lên xuống giường.
“Thuốc đông y mẹ sắc xong rồi, cậu còn ngủ nên tôi cũng không đánh thức”.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sắp mười giờ rồi!
“A! Giờ tôi phải đi có chút việc”.
“Ở phòng bếp”.
“Ừm”.
Thiếu niên mở cửa chạy, nhưng chốc lát sau cửa lại bị đẩy ra, thiếu niên vọt vào phòng tắm mau chóng rửa mặt đánh răng rồi lại chạy ra ngoài. Nam nhân chậm rãi ngồi dậy, tựa vào đầu giường.
Mười phút sau, thiếu niên quay trở lại, bưng theo một cái khay vào, trên đó có một bát cháo, một đĩa bánh bao với một ít dưa chua. Đặt bữa sáng xuống tủ đầu giường, thiếu niên không được vui cho lắm hỏi: “Dậy rồi sao còn không ăn sáng?”.
“Cùng ăn” nam nhân cầm đôi đũa gắp lấy một cái bánh báo rồi đưa đến bên miệng thiếu niên, khóe môi người kia vẫn còn lưu lại mùi thuốc Đông y.
“Tôi ăn ở dưới nhà”.
Nam nhân lại tiếp tục vươn tay về phía người đối diện, tuy nhiên hình như do động đến miệng vết thương nên anh rên lên một tiếng. Thiếu niên lập tức há mồm cắn bánh bao rồi nhanh chóng cướp lấy đôi đũa trong tay đối phương.
“Để tôi gắp cho cậu” thiếu niên ngồi xuống.
“Cậu xuống dưới nhà ăn cơm đi, tôi tự ăn được. Đừng để đói bụng, như thế không tốt cho cơ thể” động tác cực kì thong thả, nam nhân cầm lấy bát.
Thiếu niên cắn nhẹ vào môi: “Tôi xuống mang bữa sáng lên”. Nói xong, hắn liền đứng dậy rời đi. Nam nhân thu hồi tay, im lặng ngồi yên.
Rất nhanh, thiếu niên quay trở lại, cầm theo bữa sáng của mình. Ngồi xuống bên cạnh giường, hắn xúc cho tên kia một miếng sau đó nhân lúc tên đó còn nhai hắn liền xúc cho bản thân một miếng. Một chút bữa sáng, hai người ăn mất nửa tiếng, mãi tới gần lúc ăn cơm trưa mới ăn xong.
“Tối hôm qua cậu bị sốt” vào lúc thiếu niên chuẩn bị rời đi, nam nhân nói.
“Hả?” thiếu niên sờ sờ cái trán của mình, vẫn bình thường mà.
“Sáng này, cả người cậu đầy mồ hôi, hiện tại, hẳn cũng hết sốt rồi” sắc mặt của nam nhân thực bình tĩnh.
Thiếu niên nhức đầu: “Ah, thỉnh thoảng tôi cũng bị sốt nhẹ, nhưng mà ra mồ hôi cái là không sao rồi”. Chẳng lẽ vì dạo gần đây hay làm cố sức nên cơ thể kêu ca chút chăng? Nhưng mà chẳng cảm nhận được tí gì cả, hắn chỉ cảm thấy hôm nay ngủ rất ngon mà thôi. Tuy nhiên tối hôm qua cũng hơi nóng, có lẽ hắn thật sự bị sốt mà không biết.
“Sáng nay bạn gái cậu gọi điện tới, lúc đó cậu còn sốt nên tôi không gọi cậu dậy”.
“Hác Giai?” Lục Bất Phá nhất thời khẩn trương, nhích lại gần hỏi: “Cô ấy có bảo gì không?”.
“Cô ấy bảo đội cậu hôm nay sẽ có buổi tiệc giao lưu với mấy đội bóng rổ khác, tôi định gọi cậu dậy thì cô ấy nói chỉ là đi ăn một bữa với một đám người lạ nên không cần đánh thức cậu. Bởi vì là mấy đội trong giải nên tối nay khả năng sẽ bị ép uống rượu, sức khỏe cậu vốn không tốt, mà còn phải tham gia trận đấu nên cô ấy bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt. Cô ấy gọi đến chỉ báo có vậy thôi”.
“Đây là lời của Hác Giai?” Lục Bất Phá không tin, mấy lời săn sóc nhẹ nhàng, dịu dàng như vậy mà phát ra được từ miệng ác nữ kia sao?
Nam nhân bình tĩnh đáp: “Lúc đầu cô ấy có chút không vui, về sau tôi bảo cậu bị sốt , cô ấy mới không nói gì thêm”.
“À” gật gật đầu, thiếu niên tin, dù sao mỗi lần hắn bị bệnh thì ác nữ đó cũng dịu dàng hơn.
“Cậu có muốn đi không? Tôi bảo người lái xe chở cậu đi, giờ hẳn vẫn kịp”.
Thiếu niên nhún nhún vai: “Không cần, tôi cũng không muốn uống rượu, ngày kia sẽ có trận đấu, mấy ngày nay tôi chưa luyện tập được gì, giờ phải ra dãn gân cốt để miễn cho hôm ra sân lại chẳng làm ăn được gì”.
“Trong phòng để dụng cụ có bóng rổ đấy”.
“Tốt, vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi tập luyện”.
“Vừa mới ăn xong đừng vận động mạnh”.
“Biết rồi”.
Vì mải bưng khay đồ ăn rời đi nên thiếu niên đã bỏ lỡ mất tia sáng bất thường chớp nhoáng ánh lên trong mắt nam nhân.
Ngồi ở phòng khách hàn huyên với cha mẹ nuôi đến gần trưa, tiêu hóa xong hết thức ăn, Lục Bất Phá ôm bóng ra sân bóng rổ ở sau nhà để luyện tập. Trong một gian phòng trên tầng ba của biệt thự, có một người ngồi bên cửa sổ si ngốc nhìn hắn. Nửa giờ sau, người đó nhìn thấy một đứa bé ôm một quả bóng cao su nhỏ lũn cũn chạy đến sân bóng. Thiếu niên ngừng lại, chạy về phía đứa nhỏ, bế nó lên.
Không rõ thiếu niên nói gì với đứa nhỏ mà đứa nhỏ lại cầm lấy quả bóng nhỏ của mình ném về phía rổ. Quả bóng không lọt rổ, đứa nhỏ giãy dụa đòi xuống. Thiếu niên nhặt lấy quả bóng rổ của mình, bật nhẹ lên ném một cái, bóng vào. Đứa nhỏ lẽo đẽo theo sau hắn, cũng muốn bắt chước hắn ném bóng, thiếu niên ôm lấy đứa bé, nói mấy câu, đứa nhỏ ôm quả bóng ném về phía rổ, quả bóng vẫn không vào.
Thiếu niên buông đứa nhỏ ra, có chút trầm tư sau đó hắn chạy đi, đứa nhỏ ôm lấy quả bóng đuổi theo sau. Sân bóng chỉ còn lại quả bóng rổ ban nãy của thiếu niên. Đợi chừng mười phút sau, thiếu niên cùng đứa nhỏ đã quay trở lại, tuy nhiên lúc này trên tay thiếu niên đã có thêm một bộ rổ bóng dành cho trẻ em. Thiếu niên đem rổ mới này đặt bên cạnh trụ bóng rổ lớn sau đó cố định nó lại, xong xuôi mới kéo đứa nhỏ đứng cách ra xa một khoảng, ngồi xổm đằng sau đứa nhỏ chỉ đạo nó ném bóng vào rổ. Đứa nhỏ cầm quả bóng trong tay theo như lời chỉ dẫn của thiếu niên, bắt đầu ném, lúc này đây, bóng vào, đứa nhỏ vui mừng, cười toe toét, ngó sang, thiếu niên đứng cạnh coi bộ còn vui mừng hơn cả nó. Một lớn một nhỏ nhảy loi choi trên sân đầy phấn khích.
“Trúc Âm, con nói cho ta biết, rốt cuộc con có yêu Đoạn Hoa không” người đàn ông trung tuổi đứng phía sau nam nhân cất tiếng hỏi.
“Yêu” Nam nhân vẫn chăm chú nhìn sân bóng.
Tây Môn lão gia nhíu mày: “Vậy lúc đó tại sao con lại làm thế với thằng bé?”.
Nam nhân quay đầu nhìn về phía cha mình, qua thật lâu, đến lúc Tây Môn lão gia nghĩ rằng đứa con này sẽ không trả lời câu hỏi của mình thì nam nhân mở miệng: “Con nghĩ làm thế là tốt nhất cho cậu ấy”.
Tây Môn lão gia yên lặng nghe đứa con giải thích nguyên nhân dẫn tới cơ sự khi đó, càng nghe ông càng kích động
…
Lẳng lặng kể hết, Tây Môn Trúc Âm thản nhiên nói: “Ba, ba đừng kể cho cậu ấy, chuyện này con muốn tự mình giải thích”.
Đôi mắt của Tây Môn lão gia phiếm hồng, ông khàn khàn đáp: “Con định khi nào giải thích cho thằng bé?”.
“Chờ đến lúc con có đủ sức để ôm cậu ấy vào lòng” Tây Môn Trúc Âm đặt tay lên miệng vết thương.
Tây Môn lão gia gật gật đầu, sau đó nói mấy lời thật tâm: “Nhớ lấy bài học này. May mắn thằng bé, xuyên qua… còn có thể sống lại được, nếu không cái nhà này thật bị sự hồ đồ của con phá cho nát bét. Ai! Sao việc này lại phát sinh cơ chứ! Đúng là nhân họa”.
“Ba, hết thảy đều là lỗi của con”.
Tây Môn lão gia hít sâu vài hơi, bình tâm lại để hạ huyết áp: “Ta và mẹ con đã có cháu trai để bồng bế, cũng không còn gì tiếc nuối nữa. Chuyện của con và Đoạn Hoa, chúng ta không quản. Nhưng con cố mà giải quyết cho tốt quan hệ giữa hai đứa, còn cả cha mẹ hiện tại của Đoạn Hoa nữa, bên đó họ chưa chắc đã đồng ý, con phải lo lắng cho chu toàn, đồng tính luyến ái phải chịu rất nhiều áp lực. Tính cách của Đoạn Hoa vốn thẳng thắn, dù có giải thích chưa chắc nó đã tha thứ cho con, mấy việc này con phải suy nghĩ cho kĩ”.
“Vâng con biết rồi. Ba, cảm ơn ba và mẹ”.
Tây Môn lão gia khoát tay: “Đừng làm những việc khiến ba mẹ phải trải qua sự dày vò như thế nữa”, nói xong, ông rời khỏi phòng. Nam nhân quay đầu lại, chăm chú nhìn thiếu niên đang chạy trên sân bóng. Bên chân thiếu niên là một cây kẹo dính nho nhỏ. Nam nhân thản nhiên nở nụ cười
/47
|