Lâm Tĩnh Dao vừa đi, Thủy Linh Ương lại lâm vào hôn mê, sốt cao đã được giảm xuống, nhưng lần này thần trí có chút mơ hồ, thời điểm trong một ngày tỉnh táo rất ít.
Cảm giác này giống như là bản thân bị người hạ dược, rõ ràng muốn biến mình thành người vô dụng.
Trong mơ màng chỉ cảm thấy khát nước, không đợi Thủy Linh Ương mở miệng phân phó, chợt thân mình bị người nâng dậy, tiếp đó xuôi theo cái chén môi tiếp xúc được ấm áp, liền há miệng uống nước trà xuống. Trong bụng cảm thấy thoải mái một chút, Thủy Linh Ương liền liếm bờ môi hồng nhuận lại khô khốc lại, vừa nặng nề ngủ.
Trong mơ màng, chỉ cảm thấy thân thể lại một lần nữa bắt đầu sốt cao, cảm thấy lửa cháy lan ra đồng cỏ (dục hỏa trong người), làm toàn thân nóng lên.
Bên cạnh, nữ tử xinh đẹp cởi sạch xiêm y của mình, thân thể xích lỏa trèo lên long sàng, hôn ở khóe môi Thủy Linh Ương một chút, bám vào bên tai hắn hỏi: "Hoàng thượng, nếu ta mang thai hoàng tử, ngài cho ta một cái thân phận phải không?"
Nữ nhân này nói, chân tay vụng về mở áo ngủ của Thủy Linh Ương, xem da thịt trơn bóng trắng nõn như ngọc, đột nhiên cảm thấy mình buôn bán thật lời.
Đều nói hồng nhan họa thủy, rõ ràng đế vương trước mắt mới là mị hoặc khuynh thành.
Da thịt tiếp xúc lẫn nhau, bản năng của Thủy Linh Ương phát ra một tiếng kêu rên sung sướng, chỉ cảm thấy thân thể càng khô nóng, đột nhiên theo bản năng bắt đầu sung sướng trầm luân.
"Tĩnh Dao". Chỉ nghe cổ họng hắn khàn khàn thì thào một tiếng, đưa tay xoa lên đôi chân đang vòng lên eo mình.
Lại nói Lâm Tĩnh Dao có cảm giác nam nhân của mình đang vụng trộm với người khác, hắt xì một cái, tiếp đó gác lại ngự bút, phân phó với Minh Nhi nói: "Ngươi về ‘Tước Linh Cung ’ giúp bổn cung mang tới một cái áo khoác, giữa ngày hè, sao lại cảm thấy lạnh chứ."
Minh Nhi liền lên tiếng, không bao lâu hai tay trống trơn trở về, sắc mặt khó khăn nói: "Chủ tử, hoàng thượng bên kia có điều không tiện, nếu không, nếu không. . . . . ."
"Thế nào?" Lâm Tĩnh Dao nhíu mày.
"Ai nha, chủ tử, thứ cho nô tài mạo muội, bản thân ngài mau đi một chuyến đi." Minh Nhi nói xong, cắn cắn môi, trên mặt cảm thấy tức giận bất bình.
Tình cảm của hoàng thượng cố ý chi mở vì chủ tử nhà mình, vậy mà sau lưng lại vụng trộm vui sướng.
Lâm Tĩnh Dao nhíu nhíu mày, dứt khoát không hỏi nhiều, đã ra đây một canh giờ, cũng nên trở về nhìn bệnh tình cuả hoàng thượng một chút, vì thế tự tạo ra một cái ô che nắng, lầm bầm một đường đi đến "Tước Linh Cung".
Đi tới cửa, chỉ thấy thủ vệ và tiểu thái giám cúi đầu, thở mạnh giống chó con, vừa thấy Lâm Tĩnh Dao tối, định chuẩn bị hành lễ lại bị nàng vẫy tay ngăn cản, không muốn quấy rầy hoàng thượng nghỉ ngơi.
Thu hồi ô che nắng, Lâm Tĩnh Dao nhẹ nhàng rảo bước tiến lên bậc cửa, vừa thấy trong phòng từ đầu đến cuối không có nha hoàn hầu hạ, liền có chút tức giận, thầm nghĩ mấy tiểu cô nương này thật sự là bị mình chiều riết quen, trời nóng không biết chạy đến nơi nào hóng mát rồi.
Đang chuẩn rót một ly trà để uống, chợt nghe thấy hai tiếng rên xen kẽ nhau truyền đến, cho dù nàng nghe không ra tiếng của nữ nhân kia, nhưng giọng dặc biệt của nam nhân kia làm sao nàng có thể không phân biệt được chứ.
Rón rén đi tới nơi phát ra, Lâm Tĩnh Dao bị một màn trước mắt phát sinh sợ hãi.
Hai thân thể điên cuồng dây dưa, theo nhu cầu, liều mạng buông thả chính mình.
Rõ ràng là mùa hè, tâm trí của Lâm Tĩnh Dao lại cảm thấy giống như trong hầm băng, thầm nghĩ mỗi khi quay về đều dùng lòng đồng cảm, vì sao mình cứ dẫn tới mầm tai họa chứ, lúc trước là Phượng Ngữ Linh, trước mắt là Tạ Vũ Yến.
Quả nhiên làm việc thiện nhiều ngược lại tự mình tìm chết sao?
Thủy Linh Ương, thằng nhãi này ngươi nói là trung thành không hai lòng, nói là giữ mình trong sạch, nói là ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nha, lão nương thật sự là đã tin lầm ngươi!
Lui về sau mấy bước, Lâm Tĩnh Dao cầm ly trà lên ra sức đập về phía nam nhân đang hưởng thụ, thầm nghĩ ta xem qua vô số bưc họa, không dễ dàng có một lần hiện trường thật, làm sao diễn viên chính lại là lão công của ta hả!
Bởi vì gần đây bản thân khổ luyện bắn tên, nên bây giờ chính xác là chuyên quá đỗi bình thường, ly trà không nghiên lệch liền đập trúng ót của Thủy Linh Ương, chỉ thấy nam nhân kia kêu rên một tiếng, máu đỗ như bị trúng chú.
Không tính là hành thích vua đi? Lâm Tĩnh Dao cắn chặt răng, nhìn về phía người đang có vẻ mặt hoảng sợ, người bị bắt gian trên giường Tạ Vũ Yến, âm u cười, nói: "Dám ngủ cùng nam nhân của bản cung, nữ nhân, ngươi thật là can đảm đấy!"
Nói xong lời này thật sảng khoái, chỉ là tiếng nói vừa dứt, bàn chân của Lâm Tĩnh Dao vừa thu lại, chờ Tạ Vũ Yến phản ứng trở lại, hơn nữa còn mặc xong y phục thì hô to"Hoàng thượng bị ám sát", nữ nhân kia đã vội vàng điều khiển ngựa trốn khỏi cung rồi.
"Hiện thời, ngươi là Hoàng đế trong thiên hạ, nhưng chỉ là nam nhân của một mình ta, nếu có tâm địa gian xảo gì, ta liền ――"
"Như thế nào?"
"Bỏ ngươi!"
Bên tai vọng lại đối thoại không lâu của hai người, Lâm Tĩnh Dao cười dài một tiếng, thầm nghĩ từ xưa đế vương đa tình, trong cung mỹ nhân gầy mập tụ tập nhiều như vậy, nếu đổi lại là bản thân cũng sợ duy trì không được, huống chi là cái ấy ** nổi lên ham muốn chứ.
Chỉ là, nàng nguyện ý vào hậu cung, trông nom địa vị Hoàng hậu, bởi vì nàng tình nguyện tin tưởng, hắn nguyện ý vì mình mà hoàn toàn buông tha sắc đẹp.
Sự thật chứng minh, nam nhân vĩnh viễn là động vật dùng nữa thân dưới suy xét.
Nên trốn đi đâu đây? Sợ là không về Lâm phủ được, nhất định "Thiên Thượng Nhân Gian" cũng trở thành địa điểm lùng bắt, không bằng ――
Lâm Tĩnh Dao do dự một lúc, một đường đến vương phủ, vì phòng ngừa Liên công chúa bán đứng mình, đầu tiên là ra sức bi thương tố giác nhị ca của nàng ta một chút, tranh thủ sự đồng tình của nàng, sau đó lại dây dưa không ngớt yêu cầu mượn dùng mấy ngày.
Ngọc Linh Liên cùng Lâm Tĩnh Dao vốn là hợp tính, PHI một ngụm, nói: "Đã sớm cảm thấy nhị ca không tốt lành gì, đầu tiên là vắng vẻ Tiểu Tuyết tỷ tỷ, bây giờ lại thông đồng cùng cung nữ rồi."
Lâm Tĩnh Dao cười gượng hai tiếng, chấp tay hành lễ, thỉnh cầu nói: "Công chúa, ta là nhất thời não nóng làm hoàng thượng bị thương nặng, hiện tại đoán chừng bọn quan binh lật toàn thành đuổi bắt ta, xin ngài thương xót, ngàn vạn lần đừng đem ta bán."
Ngọc Linh Liên gật đầu tán thưởng, an bày chỗ ở cho Lâm Tĩnh Dao, sau đó nói: "Vương Gia đang ở Diêu phủ tướng quân, đoán chừng nhà người ta muốn giữ hắn lại ăn cơm, ta kêu hạ nhân sắp xếp cơm, đợi lát nữa ngươi với ta cùng nhau đi ăn, Vương Gia từ lúc cuốn vào chiến sự luôn luôn hối hả ngược xuôi, trái lại xin cơm chung quanh, đồ ăn trong vương phủ giảm đi."
Lúc tối chạng vạng, Thủy Nguyệt Ngân về tới quý phủ, vừa thấy Lâm Tĩnh Dao ngồi yên ở bên hồ Lạc Nhật Hạ, sắc mặt hơi đổi, tiến lên hỏi: "Nương nương, sao người lại tới đây?"
Lâm Tĩnh Dao cười cười, nói: "Kêu ta Tĩnh Dao là được rồi, cần gì xa lạ như vậy, chính là hiện giờ ta đang chạy án, chắc hẳn ngươi cũng nghe được phong phanh chứ."
Sắc mặt Thủy Nguyệt Ngân cứng đờ, nói: "Ta có nghe thấy chuyện này, đoán chừng là hoàng thượng không muốn truy cứu, cho nên vẫn chưa làm to chuyện, không biết nương nương ―― không biết Tĩnh Dao ngươi vì sao phải ra tay với hoàng thượng chứ?"
"Ừh, bắt gian tại giường, nhất thời não nóng, kết quả xuống tay độc ác với hoàng thượng." Lâm Tĩnh Dao phong đạm vân khinh (gió mây nhè nhẹ) trả lời.
Thủy Nguyệt Ngân cười khổ một cái, thầm nghĩ khắp thiên hạ đều là của hoàng thượng , huống chi là các nữ nhân trong hậu cung, lại thế nào bắt gian cũng không có khả năng bắt đến trên đầu hoàng thượng.
An ủi một câu, Thủy Nguyệt Ngân dò hỏi: "Ngươi dự định ở đến khi nào?"
"Xem thử đến khi nào Vương Gia nguyện ý thu lưu ta rồi." Lâm Tĩnh Dao nói xong, vùi mặt vào đầu gối, nói: "Ta không tính làm nữ nhân của Thủy Linh Ương, nhưng ít nhất vẫn là triều thần quốc gia, ở trong vương phủ, trong triều đình có chuyện gì, Vương Gia cũng có thể kịp thời báo cho biết ta một tiếng."
"Nói ngu ngốc cái gì, hoàng thượng không rời bỏ ngươi, sợ không đến hai ngày đã tìm tới cửa." Thủy Nguyệt Ngân nói một câu, vươn tay đứng giữa không trung, hiện thời, vỗ bờ vai coi như là đưa nàng về đi.
Mặc kệ thế nào, bởi vì Lâm Tĩnh Dao tạm ở quý phủ, số lần ra ngoài của Thủy Nguyệt Ngân rõ ràng ít đi, rảnh liền cùng Lâm Tĩnh Dao giết thượng tổng thể(đánh cờ), hoặc là nói một vài chuyện lý thú bên ngoài, giúp nàng xua tan một chút buồn khổ.
Không ngờ mấy ngày đã qua.
Tuy là trong lòng Lâm Tĩnh Dao như có tảng đá đè nặng, nhưng mỗi ngày ở trong vương phủ coi như là ung dung tự tai, chỉ cần Thủy Linh Ương không ba quỳ chín lạy cầu xin mình trở về, nàng cứ ở nơi này không đi nữa.
Mặc dù chí hướng cố chấp, nhưng theo thời gian mỗi ngày trôi qua, tâm tình của nàng ngược lại càng trầm trọng, thầm nghĩ Thủy Linh Ương nếu có lòng bảo mình trở về, thế nào cũng sẽ tìm đến vương phủ, hiện giờ hắn chậm trễ không chịu lộ mặt dỗ mình, chẳng lẽ có tình yêu mới mà quên đi người cũ sao?
Bởi vì càng để lâu oán niệm càng sâu, chờ băng vải quấn trên đầu Thủy Linh Ương bình phục hơn nữa thời điểm một mình đi đến vương phủ, Lâm Tĩnh Dao cũng không nhìn đến hắn, chỉ để ý xem bàn cờ, kéo quai hàm, trở lại nói với Thủy Nguyệt Ngân: "Vương Gia, xem ngươi chần chừ, lòng tham không đáy, giành một chút thành quả nhỏ làm rạng rỡ, nhưng mà nhìn thấy, đều bị quân cờ của ta vây khốn, mất nhiều hơn được hả."
Thủy Nguyệt Ngân tự nhiên biết nàng nói là có ngụ ý, xấu hổ liếc mắt nhìn sắc mặt không tốt của Thủy Linh Ương, nói: "Hoàng thượng, thần lập tức sai người đi chuẩn bị trà."
"Chuẩn bị trà gì chứ, nhị ca, ngươi bệnh nặng mới khỏi, phải quan tâm chính sự nhiều hơn một chút đi, đừng lãng phí thời gian tại quý phủ, nếu như không có việc, mời trở về đi." Ngọc Linh Liên và Thủy Linh Ương từ trước tới nay không có khách khí, lúc này nói ra trong lời nói đúng là kỳ quái, có chút khó nghe.
Thủy Linh Ương chính là sĩ diện, thầm nghĩ tự mình mang Lâm Tĩnh Dao trở về, ai ngờ đúng là chán nản chạm mặt, nhất thời trên mặt không nhịn được, tính tình cũng táo bạo lên, ác ngôn nói: "Lâm Tĩnh Dao ám sát trẫm sợ tội lẩn trốn, vương phủ các ngươi chứa chấp tội phạm, biết mà không báo, phải bị tội gì!"
Chỉ thấy Lâm Tĩnh Dao cười cười, đứng dậy, đi đến trước mặt của Thủy Linh Ương, vươn hai tay, nói: "Hoàng thượng giam giữ ta đi, hành thích vua là tội tru di cửu tộc(giết 9 họ), giết ta được rồi."
Cảm giác này giống như là bản thân bị người hạ dược, rõ ràng muốn biến mình thành người vô dụng.
Trong mơ màng chỉ cảm thấy khát nước, không đợi Thủy Linh Ương mở miệng phân phó, chợt thân mình bị người nâng dậy, tiếp đó xuôi theo cái chén môi tiếp xúc được ấm áp, liền há miệng uống nước trà xuống. Trong bụng cảm thấy thoải mái một chút, Thủy Linh Ương liền liếm bờ môi hồng nhuận lại khô khốc lại, vừa nặng nề ngủ.
Trong mơ màng, chỉ cảm thấy thân thể lại một lần nữa bắt đầu sốt cao, cảm thấy lửa cháy lan ra đồng cỏ (dục hỏa trong người), làm toàn thân nóng lên.
Bên cạnh, nữ tử xinh đẹp cởi sạch xiêm y của mình, thân thể xích lỏa trèo lên long sàng, hôn ở khóe môi Thủy Linh Ương một chút, bám vào bên tai hắn hỏi: "Hoàng thượng, nếu ta mang thai hoàng tử, ngài cho ta một cái thân phận phải không?"
Nữ nhân này nói, chân tay vụng về mở áo ngủ của Thủy Linh Ương, xem da thịt trơn bóng trắng nõn như ngọc, đột nhiên cảm thấy mình buôn bán thật lời.
Đều nói hồng nhan họa thủy, rõ ràng đế vương trước mắt mới là mị hoặc khuynh thành.
Da thịt tiếp xúc lẫn nhau, bản năng của Thủy Linh Ương phát ra một tiếng kêu rên sung sướng, chỉ cảm thấy thân thể càng khô nóng, đột nhiên theo bản năng bắt đầu sung sướng trầm luân.
"Tĩnh Dao". Chỉ nghe cổ họng hắn khàn khàn thì thào một tiếng, đưa tay xoa lên đôi chân đang vòng lên eo mình.
Lại nói Lâm Tĩnh Dao có cảm giác nam nhân của mình đang vụng trộm với người khác, hắt xì một cái, tiếp đó gác lại ngự bút, phân phó với Minh Nhi nói: "Ngươi về ‘Tước Linh Cung ’ giúp bổn cung mang tới một cái áo khoác, giữa ngày hè, sao lại cảm thấy lạnh chứ."
Minh Nhi liền lên tiếng, không bao lâu hai tay trống trơn trở về, sắc mặt khó khăn nói: "Chủ tử, hoàng thượng bên kia có điều không tiện, nếu không, nếu không. . . . . ."
"Thế nào?" Lâm Tĩnh Dao nhíu mày.
"Ai nha, chủ tử, thứ cho nô tài mạo muội, bản thân ngài mau đi một chuyến đi." Minh Nhi nói xong, cắn cắn môi, trên mặt cảm thấy tức giận bất bình.
Tình cảm của hoàng thượng cố ý chi mở vì chủ tử nhà mình, vậy mà sau lưng lại vụng trộm vui sướng.
Lâm Tĩnh Dao nhíu nhíu mày, dứt khoát không hỏi nhiều, đã ra đây một canh giờ, cũng nên trở về nhìn bệnh tình cuả hoàng thượng một chút, vì thế tự tạo ra một cái ô che nắng, lầm bầm một đường đi đến "Tước Linh Cung".
Đi tới cửa, chỉ thấy thủ vệ và tiểu thái giám cúi đầu, thở mạnh giống chó con, vừa thấy Lâm Tĩnh Dao tối, định chuẩn bị hành lễ lại bị nàng vẫy tay ngăn cản, không muốn quấy rầy hoàng thượng nghỉ ngơi.
Thu hồi ô che nắng, Lâm Tĩnh Dao nhẹ nhàng rảo bước tiến lên bậc cửa, vừa thấy trong phòng từ đầu đến cuối không có nha hoàn hầu hạ, liền có chút tức giận, thầm nghĩ mấy tiểu cô nương này thật sự là bị mình chiều riết quen, trời nóng không biết chạy đến nơi nào hóng mát rồi.
Đang chuẩn rót một ly trà để uống, chợt nghe thấy hai tiếng rên xen kẽ nhau truyền đến, cho dù nàng nghe không ra tiếng của nữ nhân kia, nhưng giọng dặc biệt của nam nhân kia làm sao nàng có thể không phân biệt được chứ.
Rón rén đi tới nơi phát ra, Lâm Tĩnh Dao bị một màn trước mắt phát sinh sợ hãi.
Hai thân thể điên cuồng dây dưa, theo nhu cầu, liều mạng buông thả chính mình.
Rõ ràng là mùa hè, tâm trí của Lâm Tĩnh Dao lại cảm thấy giống như trong hầm băng, thầm nghĩ mỗi khi quay về đều dùng lòng đồng cảm, vì sao mình cứ dẫn tới mầm tai họa chứ, lúc trước là Phượng Ngữ Linh, trước mắt là Tạ Vũ Yến.
Quả nhiên làm việc thiện nhiều ngược lại tự mình tìm chết sao?
Thủy Linh Ương, thằng nhãi này ngươi nói là trung thành không hai lòng, nói là giữ mình trong sạch, nói là ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nha, lão nương thật sự là đã tin lầm ngươi!
Lui về sau mấy bước, Lâm Tĩnh Dao cầm ly trà lên ra sức đập về phía nam nhân đang hưởng thụ, thầm nghĩ ta xem qua vô số bưc họa, không dễ dàng có một lần hiện trường thật, làm sao diễn viên chính lại là lão công của ta hả!
Bởi vì gần đây bản thân khổ luyện bắn tên, nên bây giờ chính xác là chuyên quá đỗi bình thường, ly trà không nghiên lệch liền đập trúng ót của Thủy Linh Ương, chỉ thấy nam nhân kia kêu rên một tiếng, máu đỗ như bị trúng chú.
Không tính là hành thích vua đi? Lâm Tĩnh Dao cắn chặt răng, nhìn về phía người đang có vẻ mặt hoảng sợ, người bị bắt gian trên giường Tạ Vũ Yến, âm u cười, nói: "Dám ngủ cùng nam nhân của bản cung, nữ nhân, ngươi thật là can đảm đấy!"
Nói xong lời này thật sảng khoái, chỉ là tiếng nói vừa dứt, bàn chân của Lâm Tĩnh Dao vừa thu lại, chờ Tạ Vũ Yến phản ứng trở lại, hơn nữa còn mặc xong y phục thì hô to"Hoàng thượng bị ám sát", nữ nhân kia đã vội vàng điều khiển ngựa trốn khỏi cung rồi.
"Hiện thời, ngươi là Hoàng đế trong thiên hạ, nhưng chỉ là nam nhân của một mình ta, nếu có tâm địa gian xảo gì, ta liền ――"
"Như thế nào?"
"Bỏ ngươi!"
Bên tai vọng lại đối thoại không lâu của hai người, Lâm Tĩnh Dao cười dài một tiếng, thầm nghĩ từ xưa đế vương đa tình, trong cung mỹ nhân gầy mập tụ tập nhiều như vậy, nếu đổi lại là bản thân cũng sợ duy trì không được, huống chi là cái ấy ** nổi lên ham muốn chứ.
Chỉ là, nàng nguyện ý vào hậu cung, trông nom địa vị Hoàng hậu, bởi vì nàng tình nguyện tin tưởng, hắn nguyện ý vì mình mà hoàn toàn buông tha sắc đẹp.
Sự thật chứng minh, nam nhân vĩnh viễn là động vật dùng nữa thân dưới suy xét.
Nên trốn đi đâu đây? Sợ là không về Lâm phủ được, nhất định "Thiên Thượng Nhân Gian" cũng trở thành địa điểm lùng bắt, không bằng ――
Lâm Tĩnh Dao do dự một lúc, một đường đến vương phủ, vì phòng ngừa Liên công chúa bán đứng mình, đầu tiên là ra sức bi thương tố giác nhị ca của nàng ta một chút, tranh thủ sự đồng tình của nàng, sau đó lại dây dưa không ngớt yêu cầu mượn dùng mấy ngày.
Ngọc Linh Liên cùng Lâm Tĩnh Dao vốn là hợp tính, PHI một ngụm, nói: "Đã sớm cảm thấy nhị ca không tốt lành gì, đầu tiên là vắng vẻ Tiểu Tuyết tỷ tỷ, bây giờ lại thông đồng cùng cung nữ rồi."
Lâm Tĩnh Dao cười gượng hai tiếng, chấp tay hành lễ, thỉnh cầu nói: "Công chúa, ta là nhất thời não nóng làm hoàng thượng bị thương nặng, hiện tại đoán chừng bọn quan binh lật toàn thành đuổi bắt ta, xin ngài thương xót, ngàn vạn lần đừng đem ta bán."
Ngọc Linh Liên gật đầu tán thưởng, an bày chỗ ở cho Lâm Tĩnh Dao, sau đó nói: "Vương Gia đang ở Diêu phủ tướng quân, đoán chừng nhà người ta muốn giữ hắn lại ăn cơm, ta kêu hạ nhân sắp xếp cơm, đợi lát nữa ngươi với ta cùng nhau đi ăn, Vương Gia từ lúc cuốn vào chiến sự luôn luôn hối hả ngược xuôi, trái lại xin cơm chung quanh, đồ ăn trong vương phủ giảm đi."
Lúc tối chạng vạng, Thủy Nguyệt Ngân về tới quý phủ, vừa thấy Lâm Tĩnh Dao ngồi yên ở bên hồ Lạc Nhật Hạ, sắc mặt hơi đổi, tiến lên hỏi: "Nương nương, sao người lại tới đây?"
Lâm Tĩnh Dao cười cười, nói: "Kêu ta Tĩnh Dao là được rồi, cần gì xa lạ như vậy, chính là hiện giờ ta đang chạy án, chắc hẳn ngươi cũng nghe được phong phanh chứ."
Sắc mặt Thủy Nguyệt Ngân cứng đờ, nói: "Ta có nghe thấy chuyện này, đoán chừng là hoàng thượng không muốn truy cứu, cho nên vẫn chưa làm to chuyện, không biết nương nương ―― không biết Tĩnh Dao ngươi vì sao phải ra tay với hoàng thượng chứ?"
"Ừh, bắt gian tại giường, nhất thời não nóng, kết quả xuống tay độc ác với hoàng thượng." Lâm Tĩnh Dao phong đạm vân khinh (gió mây nhè nhẹ) trả lời.
Thủy Nguyệt Ngân cười khổ một cái, thầm nghĩ khắp thiên hạ đều là của hoàng thượng , huống chi là các nữ nhân trong hậu cung, lại thế nào bắt gian cũng không có khả năng bắt đến trên đầu hoàng thượng.
An ủi một câu, Thủy Nguyệt Ngân dò hỏi: "Ngươi dự định ở đến khi nào?"
"Xem thử đến khi nào Vương Gia nguyện ý thu lưu ta rồi." Lâm Tĩnh Dao nói xong, vùi mặt vào đầu gối, nói: "Ta không tính làm nữ nhân của Thủy Linh Ương, nhưng ít nhất vẫn là triều thần quốc gia, ở trong vương phủ, trong triều đình có chuyện gì, Vương Gia cũng có thể kịp thời báo cho biết ta một tiếng."
"Nói ngu ngốc cái gì, hoàng thượng không rời bỏ ngươi, sợ không đến hai ngày đã tìm tới cửa." Thủy Nguyệt Ngân nói một câu, vươn tay đứng giữa không trung, hiện thời, vỗ bờ vai coi như là đưa nàng về đi.
Mặc kệ thế nào, bởi vì Lâm Tĩnh Dao tạm ở quý phủ, số lần ra ngoài của Thủy Nguyệt Ngân rõ ràng ít đi, rảnh liền cùng Lâm Tĩnh Dao giết thượng tổng thể(đánh cờ), hoặc là nói một vài chuyện lý thú bên ngoài, giúp nàng xua tan một chút buồn khổ.
Không ngờ mấy ngày đã qua.
Tuy là trong lòng Lâm Tĩnh Dao như có tảng đá đè nặng, nhưng mỗi ngày ở trong vương phủ coi như là ung dung tự tai, chỉ cần Thủy Linh Ương không ba quỳ chín lạy cầu xin mình trở về, nàng cứ ở nơi này không đi nữa.
Mặc dù chí hướng cố chấp, nhưng theo thời gian mỗi ngày trôi qua, tâm tình của nàng ngược lại càng trầm trọng, thầm nghĩ Thủy Linh Ương nếu có lòng bảo mình trở về, thế nào cũng sẽ tìm đến vương phủ, hiện giờ hắn chậm trễ không chịu lộ mặt dỗ mình, chẳng lẽ có tình yêu mới mà quên đi người cũ sao?
Bởi vì càng để lâu oán niệm càng sâu, chờ băng vải quấn trên đầu Thủy Linh Ương bình phục hơn nữa thời điểm một mình đi đến vương phủ, Lâm Tĩnh Dao cũng không nhìn đến hắn, chỉ để ý xem bàn cờ, kéo quai hàm, trở lại nói với Thủy Nguyệt Ngân: "Vương Gia, xem ngươi chần chừ, lòng tham không đáy, giành một chút thành quả nhỏ làm rạng rỡ, nhưng mà nhìn thấy, đều bị quân cờ của ta vây khốn, mất nhiều hơn được hả."
Thủy Nguyệt Ngân tự nhiên biết nàng nói là có ngụ ý, xấu hổ liếc mắt nhìn sắc mặt không tốt của Thủy Linh Ương, nói: "Hoàng thượng, thần lập tức sai người đi chuẩn bị trà."
"Chuẩn bị trà gì chứ, nhị ca, ngươi bệnh nặng mới khỏi, phải quan tâm chính sự nhiều hơn một chút đi, đừng lãng phí thời gian tại quý phủ, nếu như không có việc, mời trở về đi." Ngọc Linh Liên và Thủy Linh Ương từ trước tới nay không có khách khí, lúc này nói ra trong lời nói đúng là kỳ quái, có chút khó nghe.
Thủy Linh Ương chính là sĩ diện, thầm nghĩ tự mình mang Lâm Tĩnh Dao trở về, ai ngờ đúng là chán nản chạm mặt, nhất thời trên mặt không nhịn được, tính tình cũng táo bạo lên, ác ngôn nói: "Lâm Tĩnh Dao ám sát trẫm sợ tội lẩn trốn, vương phủ các ngươi chứa chấp tội phạm, biết mà không báo, phải bị tội gì!"
Chỉ thấy Lâm Tĩnh Dao cười cười, đứng dậy, đi đến trước mặt của Thủy Linh Ương, vươn hai tay, nói: "Hoàng thượng giam giữ ta đi, hành thích vua là tội tru di cửu tộc(giết 9 họ), giết ta được rồi."
/67
|