Ác Ma Xấu Xa Lão Đại

Chương 17: chương 17

/18


Một quán trọ nhỏ ở Tân Trúc tên “Thì Y” (thời gian tốt đẹp), ý tứ là khách nhân tới đây đều có thể trải qua một đoạn thời gian tốt đẹp.

Bà chủ quán trọ tên Kỉ Lôi, tuổi chừng ba mươi, là người ở địa phương này nhưng sinh sống ở thành phố khác. Hai năm trước được kế thừa nhà trọ có từ mấy đời này của cha, liền cùng trượng phu (ông xã a) trở lại cố hương kinh doanh nhà trọ, vợ chồng mới có đứa con được hai tháng tuổi.

Bảy tháng trước, Kỉ Lôi giữ lại Hà Hương Dục bộ dáng đau thương. Không để nàng có thời gian thương tâm khổ sở, sau một đợt huấn luyện thần tốc, một đóa hoa kiều diễm đã xuất hiện ở quầy bar khiến không ít khách nhân từ địa phương khác đến nơi đây mua đồ uống, vì thế lợi nhuận của quán trọ tăng không ít.

Một tháng sau lại thu lưu bạn của em họ nàng-Đường Tiểu Oánh, đồng dạng với Hương Dục thất tình khóc sướt mướt. Kỉ Lôi đành đem mảnh vườn sau nhà trọ giao cho nàng chăm sóc các loại rau dưa, giảm bớt phí bên ngoài mà khách nhân ăn cũng an tâm, ăn vừa bổ vừa không sợ bị ngộ độc, mỗi ngày ở nhà trọ đều chật ních. (TN: sao ta có cảm tưởng cái nhà trọ này dành cho những ai thất tình đi dạt thế nhỉ *ngoáy mũi*)

“Tiểu Oánh, Tiểu Oánh, mau đến ăn cơm.”

“Hảo.”

Đường Tiểu Oánh vội vàng rửa tay, đi vào nhà ăn thấy cả nhà đang chờ nàng ăn cơm.

Bình thường nhà trọ chia làm hai, ba gian, bởi vậy đoàn người đều tụ họp một chỗ ăn cơm. Ở đây nửa năm nàng đã quen với lối sinh hoạt này.

Nửa năm trước nàng không ngoan ngoãn chờ Tôn Hạo Trạch, trực tiếp từ bệnh viện về công ty, còn tưởng rằng nam nhân kia sẽ về công ty tìm nàng tính sổ, nhưng là mãi đến tan tầm hắn cũng không về công ty.

Hôm sau, Tề tổng vội vàng đến công ty chỉ để làm một việc, đó là nói cho nàng biết Tôn Hạo Trạch hôm qua đã lên mấy bay về Mĩ, mà Tề tổng bây giờ cũng phải đưa em họ về, vài ngày nữa sẽ không đến công ty.

Hạo Trạch hôm qua đã về Mĩ?

Nhìn bộ dáng Tề tổng có vẻ bận rộn, nàng cũng không hỏi nhiều, bất quá nàng đoán nam nhân kia hẳn là không nhờ Tề tổng nhắn nàng cái gì. Nếu có, Tề tổng tất sẽ nói.

Vậy… bọn họ cứ như vậy chia tay?

Có lẽ nàng không nên khổ sở thương tâm, bởi vì là chính nàng đưa ra đề nghị chia tay, không phải sao?

Chia tay xong, hắn lập tức trở về Mĩ. Không phải là hắn rất giận nàng chứ? Hay là kỳ thật hắn cũng đang muốn cùng nàng chia tay?

Nàng không biết nguyên nhân, nhưng cũng không có truy cứu rõ ràng. Có lẽ do trong lòng quá đau thương, đến công ty thấy cảnh lại thương tâm, mà nàng không muốn yếu đuối khóc lóc trước mặt mọi người, cho nên nàng gặp chủ nhiệm nhân sự đưa đơn từ chức. Đúng lúc ấy Hương Dục gọi điện thoại mời nàng đến nhà trọ chơi, kết quả nàng chơi xong liền ở lại.

Cuộc sống nơi này thực đơn thuần, mọi người đều rất nhiệt tình hiếu khách, làm cho tâm tình của nàng dần dần bình tĩnh trở lại.

“Này, nam nhân kia bộ dạng hảo suất nha.” Kỉ Lôi nhìn tivi, thiếu chút nữa chảy nước miếng.

“Chị Lôi à, em cũng thấy hắn suất ngây người.” Hà Hương Dục nói phụ họa.

Lúc này tivi đang chiếu tin tức nhân vật đình đam trong năm, là Tôn Hạo Trạch-tổng tài tập đoàn Lohr-Newyork, hắn diện mạo anh tuấn làm cho hai nữ nhân nhìn chằm chằm vào màn hình tivi không dời mắt.

“Uy, bà chủ à, chị làm gì mà nhìn mê mẩn vậy, hắn cùng lắm là bề ngoài đẹp mà thôi.” Người nói chuyện là đầu bếp A Cường, tuổi ba mươi, đồng thời cũng là bạn trai Hương Dục.

Hương Dục khi mới tới đây được A Cường dạy chuyện bếp núc, một thời gian sau lửa gần rơm, hai người bắt đầu kết giao. A Cường biết nàng từng bị một tên không ra gì khi dễ, cho nên đối nàng thập phần yêu thương, cũng đã định rõ hôn ước.

“Hình như có người đang ghen.” Kỉ lôi cười nói, nhìn qua thấy Đường Tiểu Oánh biểu tình có chút quái dị.

“Tiểu Oánh, em sao vậy? Làm gì có người nào xem tivi mà con mắt muốn lòi ra ngoài. Hay là cũng nghĩ tổng tài tập đoàn Lohr rất tuấn tú?”

Đường Tiểu Oánh nở nụ cười cứng ngắc, cúi đầu ăn nhanh, trong lòng tim đập không thôi.

Hắn trở về Đài Loan? Nhưng lại dùng thân phận tổng tài tập đoàn Lohr hiện thân.

Lúc này thấy hắn trên tivi nàng thật sự hoảng sợ, nàng cứ nghĩ sẽ không còn được gặp lại hắn nữa.

Nửa năm không gặp hắn càng trở nên đẹp mắt hơn, mặc vào tây trang lại anh tuấn mị lực mười phần.

Bất quá hắn suất hay không suất đều không lien quan đến nàng.

“Tôn tổng tài, ngài nói ngài đã kết hôn?”

“Đúng.”

Hắn đã kết hôn? Nghe thấy MC hỏi như vậy Đường Tiểu Oánh nâng mắt kinh ngạc, vẻ mặt bị thương nhìn chằm chằm tivi. Chẳng lẽ hắn cùng Mẫn Tư Viện kết hôn?

Ngày hôm sau khi hắn về Mĩ, Tề tổng và Mẫn Tư Viện cũng đi Mĩ. Tề tổng đi một mạch nửa tháng, ngay cả lúc nàng xin nghỉ việc vẫn chưa trở về, chẳng lẽ là vì tham gia hôn lễ?

Vốn tưởng rằng chính mình đã quên, không còn thương tâm, nhưng giờ phút này nghe thấy hắn nói đã kết hôn, như trước làm cho nàng đau lòng.

“Nhưng sao không thấy ngài đeo nhẫn cưới?”

“Tôi có đeo.”

“Đeo? Ở đâu?” MC nhìn trên tay hắn tìm kiếm ‘nhẫn’.

“Có nghe qua ‘Bộ đồ mới của vua’ chưa? Tôi là đang đeo nhẫn của vua.”

Đường Tiểu Oánh hô hấp cứng ngắc.

Nhìn hắn đang vuốt bàn tay trái, không lẽ nhẫn cưới là chỉ ‘cái kia’? Vậy lão bà của hắn không lẽ…

“Nhẫn của vua? Ha ha, Tôn tổng tài, ngài thật sự vui tính.”

“Tôi không nói giỡn, thật sự tôi đang đeo nhẫn, hơn nữa nhẫn này là bà xã tự tay đeo cho, hơn nữa phương bằng thức rất đặc biệt.”

“Như thế nào gọi là đặc biệt?”

Trong nháy mắt, Đường Tiểu Oánh đã quên cả hô hấp. Không phải hắn sẽ nõi ra chứ?

“Xin lỗi chuyện này không thể công khai, đây là bí mật của chúng tôi.”

“Tôn tổng tài, ngài có vẻ rất yêu vợ mình a.”

“Cô ấy càng yêu hơn.”

“Nào có chuyện đó!”

Đường Tiểu Oánh kêu lên, mọi người trên bàn cơm nhất thời dừng tất cả mọi hoạt động, người đang gắp thịt, người thì há mồm nhai, tất cả đều ngạc nhiên nhìn về phía nàng.

Phát hiện ra ánh mắt của mọi người, Đường Tiểu Oánh mặt ửng đỏ, vội giải thích: “Ách, là em thấy nam nhân kia dường như quá mức tự tin đi, lại còn nói bà xã hắn so với hắn chỉ có hơn chứ không kém.”

“Kia là chuyện của vợ chồng người ta, em thay người ta trả lời cái gì?” A cường hỏi.

“Cái kia…… em……” Đường Tiểu Oánh ấp úng.

“Người ta thường nói diễn quá nhập tâm, không nghĩ đến xem tivi cũng vậy nha, ha ha a, Tiểu Oánh, em thật thú vị.” Kỉ Lôi cảm thấy rất buồn cười.

Nàng xấu hổ không thôi. “Em no rồi, em ra quầy bar trước.” Nàng buông bát đũa nhanh rời đi, miễn để mọi người nhận ra cái gì.

Vừa đến quầy bar, nàng rót một cốc nước mát, tim còn đập không thôi.

Hắn nói đã kết hôn, nhưng lại nói đeo ‘nhẫn’ do nàng đeo, đây là có chuyện gì?

Bất quá vừa nãy may mắn hắn không đem chuyện trao nhẫn nói ra, nếu không nàng cả đời cũng khống dám gặp người nữa.

Nhưng mà nàng làm sao có thể là vợ hắn được, đừng nói bọn họ chưa kết hôn, ngay cả nửa năm qua bọn họ hoàn toàn không có liên lạc. Nàng còn đang tưởng hắn đã quên nàng a.

Hắn nói đã kết hôn có lẽ không phải nàng mà là một người khác, có lẽ bọn họ cũng từng trao đổi nhẫn như vậy…… Không nên nghĩ nữa, không phải nói đã quên sao?

Mấy ngày nay Hương Dục vẫn hay giới thiệu Tiểu Cường- đệ đệ của A Cường cho nàng, nhưng đều bị nàng cự tuyệt, bởi vì nàng vốn ái ngại Tiểu Cường. Nghe cái tên đó liền cảm thấy là lạ, hơn nữa nàng biết chính mình còn chưa quên được Tôn Hạo Trạch, hoặc là nói căn bản là không quên được, nàng có lẽ không thể yêu thêm ai nữa.

‘Nhẫn’ ? Nàng không tự chủ vuốt ngón áp út của chính mình, tựa hồ còn có thể cảm nhận được cảm giác bị hắn cắn lúc ấy……

Lúc này có khách đến mua đồ uống, Đường Tiểu Oánh thu tâm, tiếp đón khách nhân.

“Tề Diệc Vĩ, ta thật sự là tin lầm ngươi, ba ngày qua không thấy Tiểu Oánh đâu?”

Tại nhà trọ, Tôn Hạo Trạch tức giận hỏi.

Vài ngày trước hắn trở lại Đài Loan vốn muốn trực tiếp đi tìm Đường Tiểu Oánh, hắn biết nàng đang ở Tân Trúc, nhưng Tề Diệc Vĩ lại nghĩ ra một cái mưu ma chước quỷ, muốn hắn đi phỏng vấn trên tivi, nói cái gì mà Đường Tiểu Oánh sau khi xem xong nhất định sẽ cảm động mà chủ động trở lại bên người hắn.

Kết quả a?

Ba ngày qua, ngay cả cái bóng cũng không thấy.

Nửa năm trước hắn vội vàng trở lại Mĩ, Cha hắn mặc dù không có trở ngại gì, nhưng là nên hảo hảo tĩnh dưỡng, bởi vậy hắn trực tiếp tiếp quản sự nghiệp. Từ trước đến nay hắn vốn vẫn liên lạc với Hoàng thư ký, cho nên chuyện của công ty hắn đều nắm rõ, công việc cũng không gặp trở ngại gì.

Chính là liên tiếp nhân mấy dự án đầu tư lớn làm cho hắn bận đến mỗi ngày ngủ không quá vài giờ, còn phiền Tề Diệc Vĩ đến Mĩ phụ giúp, cho đến khi bên Điển Á không có người không có người lãnh đạo không được mới thả hắn về Đài Loan.

Về phần Tư Viện, nghe nói nàng hiện tại trọ ở trường, mỗi ngày trôi qua bình thường. Hắn thật tâm chúc phúc cho Tư Viện tương lai có thể gặp được người đàn ông chân chính, có được đoạn tình yêu mỹ mãn.

Mấy ngày hôm nay, hắn mấy lần định gội điện cho Tiểu Oánh, nhưng mà mọi chuyện nói qua điện thoại đều không tiện. Vô luận như thế nào vẫn là gặp mặt có vẻ tốt hơn, cho nên hắn thường gọi điện nửa chừng liền cúp máy.

Mặt khác hắn cũng đem chuyện vị hôn thê giải quyết gọn gàng, dù sao hắn không đáp ứng thì cha mẹ hắn cũng không có cách, lại nghe hắn nói đã kết hôn ở Đài Loan, đương nhiên chỉ có thể đáp ứng lập tức giải trừ hôn ước.

Gần đây hắn cuối cùng cũng sắp xếp được một tuần nghỉ để về Đài Loan đón nàng. Nửa năm không gặp, nàng có khỏe không?

Nhớ tới tiểu nữ nhân kia dám to gan nói chia tay làm hắn tức giận không thôi, hắn muốn nàng ngoan ngoãn chủ động trở lại bên hắn bởi vậy mới đáp ứng cái mưu kế kia của bạn tốt.

“Kỳ quái, bình thường không phải là rất cảm động sao?” Tề Diệc Vĩ hoang mang nói: “Ngươi tự mình đến Đài Loan tìm cô ấy, hơn nữa xem tivi xong, ta cũng không biết khóc hết mấy cái khăn tay, chẳng lẽ cô ấy không xem tivi?” Nhưng là báo chí đều đăng tin rất nhiều.

“Không đợi nữa, ta trực tiếp đi tìm cô ấy.”

Nữ nhân kia đầu óc rất đơn thuần, có khi làm việc nếu phải nghĩ nhiều, nàng sẽ giống như lạc đường. Có khi nàng không hiểu được ý tứ của hắn, hắn là nên trực tiếp đi tìm nàng thì hơn.

Hắn thật sự rất muốn biết, sau khi nàng thấy hắn sẽ có biểu tình gì? Khẳng định rất kinh ngạc đi.

Cho dù là nửa băn không gặp, cũng không liên lạc, nhưng hắn vẫn tin tiểu nữ nhân kia còn yêu hắn, giống như cảm giác của hắn đối với nàng vẫn như cũ không đổi, còn có nhớ nhung.

Tình cảnh bọn họ trong lúc đó giống như trò chơi trốn tìm, rốt chịu không nổi phải đem trái tim nắm chặt, bất kể thiếu đối phương không thể sống được.


/18

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status