Công cũng nghiêm túc bàn bạc. Bàn ổn thoả xong, công gật đầu: "Chuyện còn lại, tôi sẽ để thư ký liên lạc với quý công ty."
Dứt lời công liền đứng dậy, gật đầu làm lễ, quay người rời đi.
Thụ ở phía sau vẫn trầm mặc, mắt nhìn công đi về phía cửa phòng làm việc, sắp rời đi.
Công nắm chốt cửa, đột nhiên dừng động tác lại. Anh liếc đồng hồ đeo tay, xoay người nhìn về phía thụ: "Không biết Tiêu tiên sinh có nể mặt, cùng tôi ăn một bữa trưa không?"
Thụ không lộ vẻ gì, bầu không khí có chút ngưng trọng. Một lúc lâu sau, cậu mới chớp mắt: "Thật không may, tôi có việc rồi."
Công gật đầu: "Mọi chuyện thuận lợi." Nói xong, anh mở cửa thật sự ra ngoài.
Chờ tiếng bước chân của công càng ngày càng xa, thụ ném bút máy đang cầm trong tay xuống, ôm mặt.
Cậu nghĩ, quá mất mặt rồi. Ở nước ngoài 2 năm, ban đầu cậu rất hận công, cũng hận chính mình.
Hận công không yêu còn cho cậu hy vọng. Mẹ cậu nói công đối xử tốt với cậu cũng chỉ vì gia thế. Công lúc đó lợi dụng cậu mới có thể lấy được của nhà họ Mục nửa chén canh.
Thụ thời gian đó cực kỳ tuyệt vọng, cả người đều sa sút. Cậu rất muốn hỏi một câu: "Tại sao? Tại sao?"
Nếu quả thật công là người giống như mẹ cậu nói, tại sao anh không lừa cậu đến cuối cùng.
Bởi vì cậu không có tác dụng sao? Cho nên công mới xem thường việc lợi dụng cậu. Cho nên công không nhìn cậu cái nào. Bởi vì cậu không có tác dụng.
Cậu quá ngu. Ngu ngốc mà làm phẫu thuật. Ngu ngốc trả giá tất cả vì tình yêu.
Hận ý này giúp cậu chống đỡ qua mấy ngày, ở nước ngoài nghiêm nghiêm túc túc học tập.
Thực ra cậu cũng chỉ là muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, quay trở về kế thừa gia nghiệp, sau đó trả thù công.
Cậu nghĩ rất tốt, cũng đã làm như vậy rồi.
Hợp đồng công ký lần này, cậu đặt bẫy bên trong.
Cậu trở về biết được quan hệ của công và Mục gia vô cùng tồi tệ. Nếu như lúc này công ty công gặp vấn đề khó khăn, tài chính thiếu hụt, Mục gia cũng sẽ không ra tay giúp đỡ.
Cậu đối với công đã bước vào trạng thái cố chấp. Cậu cũng đã đi gặp bác sĩ tâm lý vài lần.
Nhưng bác sĩ lại nói cái gì buông bỏ.
Bác sĩ muốn cho cậu uống thuốc, nói cậu thế này không chỉ là vấn đề tâm lý, mà còn do ảnh hưởng của tuyến thể nhân tạo. Tin tức tố của cậu đã tiến vào giai đoạn hỗn loạn.
Thụ cảm thấy mình rất bình thường, tại sao phải uống thuốc.
Cậu rốt cuộc không tới chỗ bác sĩ kia nữa.
Cậu giống như bị chia làm hai nửa, một nửa khuyên, công coi như lợi dụng cậu, cũng chưa thật sự làm gì, cần gì phải trả thù như vậy.
Một nửa lại dụ dỗ, chỉ có hoàn toàn phá huỷ công, mới khiến trong mắt công chỉ có cậu.
Có lẽ chỉ có mạnh mẽ hơn công, hoàn toàn chiếm thế chủ đạo
Cậu mới có thể là cậu.
Nhất định là thế.
Dứt lời công liền đứng dậy, gật đầu làm lễ, quay người rời đi.
Thụ ở phía sau vẫn trầm mặc, mắt nhìn công đi về phía cửa phòng làm việc, sắp rời đi.
Công nắm chốt cửa, đột nhiên dừng động tác lại. Anh liếc đồng hồ đeo tay, xoay người nhìn về phía thụ: "Không biết Tiêu tiên sinh có nể mặt, cùng tôi ăn một bữa trưa không?"
Thụ không lộ vẻ gì, bầu không khí có chút ngưng trọng. Một lúc lâu sau, cậu mới chớp mắt: "Thật không may, tôi có việc rồi."
Công gật đầu: "Mọi chuyện thuận lợi." Nói xong, anh mở cửa thật sự ra ngoài.
Chờ tiếng bước chân của công càng ngày càng xa, thụ ném bút máy đang cầm trong tay xuống, ôm mặt.
Cậu nghĩ, quá mất mặt rồi. Ở nước ngoài 2 năm, ban đầu cậu rất hận công, cũng hận chính mình.
Hận công không yêu còn cho cậu hy vọng. Mẹ cậu nói công đối xử tốt với cậu cũng chỉ vì gia thế. Công lúc đó lợi dụng cậu mới có thể lấy được của nhà họ Mục nửa chén canh.
Thụ thời gian đó cực kỳ tuyệt vọng, cả người đều sa sút. Cậu rất muốn hỏi một câu: "Tại sao? Tại sao?"
Nếu quả thật công là người giống như mẹ cậu nói, tại sao anh không lừa cậu đến cuối cùng.
Bởi vì cậu không có tác dụng sao? Cho nên công mới xem thường việc lợi dụng cậu. Cho nên công không nhìn cậu cái nào. Bởi vì cậu không có tác dụng.
Cậu quá ngu. Ngu ngốc mà làm phẫu thuật. Ngu ngốc trả giá tất cả vì tình yêu.
Hận ý này giúp cậu chống đỡ qua mấy ngày, ở nước ngoài nghiêm nghiêm túc túc học tập.
Thực ra cậu cũng chỉ là muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, quay trở về kế thừa gia nghiệp, sau đó trả thù công.
Cậu nghĩ rất tốt, cũng đã làm như vậy rồi.
Hợp đồng công ký lần này, cậu đặt bẫy bên trong.
Cậu trở về biết được quan hệ của công và Mục gia vô cùng tồi tệ. Nếu như lúc này công ty công gặp vấn đề khó khăn, tài chính thiếu hụt, Mục gia cũng sẽ không ra tay giúp đỡ.
Cậu đối với công đã bước vào trạng thái cố chấp. Cậu cũng đã đi gặp bác sĩ tâm lý vài lần.
Nhưng bác sĩ lại nói cái gì buông bỏ.
Bác sĩ muốn cho cậu uống thuốc, nói cậu thế này không chỉ là vấn đề tâm lý, mà còn do ảnh hưởng của tuyến thể nhân tạo. Tin tức tố của cậu đã tiến vào giai đoạn hỗn loạn.
Thụ cảm thấy mình rất bình thường, tại sao phải uống thuốc.
Cậu rốt cuộc không tới chỗ bác sĩ kia nữa.
Cậu giống như bị chia làm hai nửa, một nửa khuyên, công coi như lợi dụng cậu, cũng chưa thật sự làm gì, cần gì phải trả thù như vậy.
Một nửa lại dụ dỗ, chỉ có hoàn toàn phá huỷ công, mới khiến trong mắt công chỉ có cậu.
Có lẽ chỉ có mạnh mẽ hơn công, hoàn toàn chiếm thế chủ đạo
Cậu mới có thể là cậu.
Nhất định là thế.
/42
|