Khi tin tức đến tay A Mạch đã là trung thu, quân chủ lực Giang Bắc vừa mới di chuyển đến dãy núi Thập Tự. Đúng như nàng dự đoán Chu Chí Nhẫn không tấn công Ký Châu, đây là một tin vui, nhưng mà hắn lại chia quân thành mấy đường đuổi theo sát quân Giang Bắc vào núi Thái Hành, đây lại là một tin buồn. Buồn vui lẫn lộn, tâm tình A Mạch rất phức tạp. Trái lại Từ Tĩnh nghĩ rất thoáng, cười nói: “Mạc Hải đang ở La Thành giằng co cùng Phó Duyệt, quân Chu Chí Nhẫn quá vội vàng mà bỏ quên miếng thịt béo, không nên đuổi theo sau mông chúng ta, xem ra trước đó Trần Khởi đã dặn, trước tiên nhất định phải đánh tan quân chủ lực của chúng ta rồi hãy nói.”
A Mạch từ từ gật đầu, nếu là Trần Khởi nàng cũng sẽ như vậy, năm ấy cũng bởi vì coi thường mà thả quân Giang Bắc vào núi Ô Lan, bây giờ mới sinh ra rất nhiều phiền toái theo sau, cho nên lần này Trần Khởi quyết sẽ không cho nàng cơ hội tạm nghỉ lần nữa.
Từ Tĩnh thấy khuôn mặt A Mạch nặng nề, không khỏi khuyên nhủ: “Tuy tình hình hiện tại của chúng ta khó khăn, nhưng mà cũng không phải không đủ sức vùng lên, Chu Chí Nhẫn vì đuổi theo chúng ta đã vài lần phải chia quân ra, hắn tuy là một vị lão tướng thế nhưng lại phạm vào điều đại kỵ của nhà binh, có thể thấy được Trần Khởi rất vội vàng truy đuổi. Việc này nói lên điều gì?”
A Mạch nhìn Từ Tĩnh một cái, sau một phen suy tính, đáp: “Chiến sự ở Lĩnh Nam đã gần đến hồi kết, Trần Khởi đã không đợi được nữa, hiện nay thứ tất cả mọi người đều giành giật chính là thời gian, một khi vị kia dẹp yên Lĩnh Nam ở phương nam xong xoay người trở lại, Trần Khởi sẽ không còn cơ hội xuống phía nam.”
Mắt nhỏ của Từ Tĩnh híp lại, theo thói quen vuốt mấy sợi râu ở cằm mãi vẫn không thấy dài thêm kia, cười nói: “Ngươi đã có thể nghĩ thông suốt những việc này, liền không có gì phải lo âu nữa rồi, chúng ta chỉ cần ngăn chặn Chu Chí Nhẫn đã là lập đại công.”
A Mạch im lặng một lát, lại khẽ nói: “Ta lại không muốn kéo dài thời gian chờ phía nam tới cứu, dựa vào người khác dù sao vẫn không bằng dựa vào chính mình.”
Từ Tĩnh bất giác có chút ngạc nhiên, trố mắt trong chốc lát lại nở nụ cười, nhìn A Mạch nói: “A Mạch ơi A Mạch, càng ngày ngươi càng làm cho ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa a.”
A Mạch cũng nhẹ nhàng cười cười, cũng không nói tiếp.
Thân vệ chuẩn bị xong đồ ăn, mời A Mạch cùng Từ Tĩnh đi ăn cơm. Hai người bọn họ vừa ngồi xuống bên cạnh bàn, Lâm Mẫn Thận từ bên ngoài vội vàng tiến vào, tiến đến bên tai A Mạch nói nhỏ vài câu. A Mạch nghe xong trên mặt hơi hơi biến sắc, quay đầu hỏi Lâm Mẫn Thận: “Hắn không nhìn lầm?”
Lâm Mẫn Thận đáp: “Tiểu Ngũ vào trong thôn mua đồ, đúng lúc đi qua đối diện với nàng kia, tuy rằng thân hình thay đổi rất nhiều, nhưng mà khuôn mặt cũng ít biến đổi. Ta cũng tự mình đi dò xét, mặc dù nàng ta nói mình chính là người ở vùng núi Thập Tự, trượng phu đã đi ra ngoài làm công, nghe giọng nói của nàng không phải giọng của người địa phương.”
Từ Tĩnh bên cạnh nghe thấy khó hiểu, không nhịn được hỏi: “Đã gặp được ai sao?”
A Mạch đáp: “Tiểu Ngũ tới thôn bên cạnh gặp được một cô gái, bộ dạng rất giống Từ Tú Nhi.” Nàng vừa nói, vừa đứng dậy khỏi bàn, không quân tâm nói tỉ mỉ với Từ Tĩnh, chỉ dặn dò Lâm Mẫn Thận: “Ngươi dẫn ta đi nhìn xem.”
Lâm Mẫn Thận lập tức liền dẫn A Mạch đi tìm nữ tử có bộ dạng rất giống Từ Tú Nhi kia.
Tuy quân Giang Bắc đồn trú ở trong dãy núi Thập Tự, nhưng mà bởi vì sợ quấy nhiễu dân chúng địa phương, nơi đóng quân của đại quân cách thôn trang một đoạn, A Mạch đi một đoạn đường mới vào thôn, sau khi đi theo Lâm Mẫn Thận vào thôn tới ngoài một căn nhà gạch mộc hết sức đơn sơ.
Cửa phòng đóng chặt, thân vệ Tiểu Ngũ cùng hai sĩ binh quân Giang Bắc đang ở trong sân canh chừng, bốn phía còn có một số thôn dân lớn gan thò đầu nhìn vào trong này. A Mạch tiến lên, gõ nhẹ cửa phòng nói: “Ta là nguyên soái quân Giang Bắc Mạch Tuệ, xin đại tẩu mở cửa dùm.”
Trong phòng vẫn im lặng không tiếng động, A Mạch ngừng lại trong chốc lát, mấp máy môi, thấp giọng nói: “Tú Nhi, mở cửa, ta là A Mạch.”
Lại qua một lúc lâu, cửa phòng mới “chi nha” (đây là tiếng két két của cửa nha^^) một tiếng mở ra từ bên trong, Từ Tú Nhi đôi mắt đỏ lên đứng ở bên trong cửa, hướng về phía A Mạch khẽ kêu lên: “Mạch đại ca.”
A Mạch cũng sửng sốt trong chốc lát, ngạc nhiên nhìn Từ Tú Nhi nói không nên lời. Giờ phút này nàng mới hiểu được thân hình thay đổi theo lời Tiểu Ngũ là như thế nào, chỉ thấy bụng Từ Tú Nhi nổi cao cao lên, hiển nhiên là bộ dáng mang thai tầm tám tháng. Hai người cứng người ở cửa trong chốc lát, một lúc lâu sau, Từ Tú Nhi mới theo bản năng dùng ống tay áo che che bụng, tránh sang một bên cửa, thấp giọng nói: “Mạch đại ca, vào trong ngồi đi.”
A Mạch cứng đờ như khúc gỗ đi theo Từ Tú Nhi vào nhà, đến tận khi ngồi xuống trên ghế dài thần trí mới trở lại, hướng về phía Từ Tú Nhi đang vội vàng thu dọn phòng ở nói: “Ngươi đừng vội làm việc, ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Tâm tình Từ Tú Nhi đã ổn định lại, đem quần áo trẻ con đang may được một nửa ở trên bàn thu vào, lại rót chén nước đưa tới tay A Mạch, vô cùng xin lỗi nói: “Trong nhà không có trà, Mạch đại ca dùng tạm.”
A Mạch cúi đầu uống một hớp, trong miệng chỉ cảm thấy chát, cũng không biết có thể nói gì với Từ Tú Nhi, bụng nàng lớn như vậy, hiển nhiên là trước khi đến Thanh Châu đã có bầu, cách ăn mặc toàn thân nàng lại là người chưa lập gia đình, có thể thấy được cũng chưa từng chính thức gả cho người. A Mạch uống nước liên tục để che đậy, một chén nước rất nhanh liền thấy đáy. Từ Tú Nhi im lặng cầm lấy chén gốm, lại rót thêm một chén từ trong siêu, bưng đến trước mặt A Mạch.
A Mạch nhìn một vòng xung quanh phòng, thấp giọng nói: “Ngươi… việc gì mà phải như vậy?”
Khóe miệng Từ Tú Nhi khẽ mấp máy, tươi cười rất hời hợt, ngồi xuống một bên, cúi đầu nói: “Sống như vậy cũng rất tốt.” Nàng dừng một chút, lại hỏi: “Tiểu công tử ở đó có tốt không?”
“Tốt.” A Mạch gật đầu đáp, “Ta cho người dẫn nó đi tới Giang Nam, ở cùng bên cạnh ta khó tránh gặp phải nguy hiểm.”
Từ Tú Nhi chậm rãi gật gật đầu, trên nét mặt bất giác lộ ra một chút nhớ lại: “Giang Nam tốt, bên đó còn thái bình.”
A Mạch nghe xong liền mềm giọng: “Đừng tự làm khổ chính mình, đi theo ta về thôi, đợi tình hình bên này ổn định, ta liền cho người đưa ngươi đi tìm tiểu công tử, ngươi ở chung một chỗ với nó, Đường đại ca ở đây cũng yên tâm.”
Từ Tú Nhi cúi đầu không nói, lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn về phía A Mạch, khẽ nói: “Mạch đại ca, ý tốt của ngươi ta xin ghi ở trong lòng, nhưng mà ta vẫn muốn sống một mình ở đây.”
Khuôn mặt Từ Tú Nhi dịu dàng, vẻ mặt lại vô cùng kiên định, đã cùng tiểu cô nương chỉ biết khóc ở trong thành Hán Bảo trước kia giống như hai người khác nhau. A Mạch ngẩn ra nhìn nàng một lát, thầm nghĩ mỗi người có cách sống của mình, nếu Từ Tú Nhi lựa chọn như thế, vậy tùy theo nàng ấy đi.
Nghĩ điều này, A Mạch liền gật đầu nói: “Cũng tốt, vậy thì tùy ngươi đi, ta để lại hai người cho ngươi, có việc gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Thấy Từ Tú Nhi lại muốn từ chối, A Mạch đứng dậy nói thẳng: “Cứ quyết định như vậy, ngươi đừng nói nữa. Hiện giờ đang thời loạn lạc, ngươi là một nữ tử yếu đuối, lại sắp sinh con, ta để ngươi một mình ở đây sao yên tâm được! Lại nói nếu sau này Đường đại ca biết được, ta cũng không có ai giúp anh ta nén giận được. Ta để lại người ở đây cho ngươi, đợi đến sau khi ngươi sinh con xong bình an vô sự, nếu ngươi còn muốn sống một mình, ta sẽ đưa người rời đi.”
Từ Tú Nhi thấy thái độ cương quyết của A Mạch, đành phải gật đầu, đứng dậy tạ ơn A Mạch: “Đa tạ Mạch đại ca quan tâm.”
A Mạch nhìn thấy động tác của nàng đã lộ vẻ nặng nề, trong lòng nhất thời phức tạp khó hiểu, nếu nói nữa cũng không hơn gì, đành hướng về phía Từ Tú Nhi khoát tay áo, xoay người ra khỏi phòng. Lâm Mẫn Thận cùng thân vệ Tiểu Ngũ vẫn chờ ở trong sân, A Mạch phân phó Tiểu Ngũ dẫn theo một người thật sự tháo vát cùng ở lại chiếu cố Từ Tú Nhi, bản thân mình xoay người bước nhanh ra khỏi sân. Lâm Mẫn Thận nhìn cảm xúc A Mạch có chút không bình thường, vội đi theo phía sau.
Trở lại trong quân, Từ Tĩnh còn ở trong trướng chở A Mạch cùng ăn cơm. Thân vệ mang thức ăn ra ngoài hâm lại qua một lần, A Mạch nhân cơ hội liền nói qua tình hình của Từ Tú Nhi với Từ Tĩnh. Từ Tĩnh cũng không quen biết với Từ Tú Nhi, chỉ biết nàng ta theo Đường Thiệu Nghĩa và A Mạch chạy ra khỏi Hán Bảo, sau đó ở lại trong phủ Thạch Đạt Xuân chăm sóc đứa con côi của thủ thành Hán Bảo. Nhưng mà khi Từ Tĩnh nghe biết Từ Tú Nhi đang có bầu, nhất thời cũng rất ngạc nhiên, không nhịn được hỏi: “Cha của đứa trẻ là ai?”
A Mạch im lặng một lát, nói: “Ta không hỏi, chẳng qua nhìn nàng vô cùng yêu thích đứa bé kia, xác định nàng tình nguyện mang huyết mạch của người này.”
Tuy rằng Từ Tĩnh túc trí đa mưu, nhưng lại không hiểu được tâm tư này của nữ tử, nghe xong ngạc nhiên nói: “Làm sao ngươi biết?”
Trước mắt A mạch liền hiện lên bộ quần áo trẻ con mới may được một nửa, mặc dù đều là vải bông bình thường, nhưng mà thủ công vô cùng tinh xảo, rất tốn công sức, nếu không phải yêu thích đứa bé này làm sao có tâm tư này được?
Nghĩ tới đây, trái lại trong lòng A Mạch không hề có chó chịu giống như lúc nãy, Từ Tĩnh vẫn đang chờ A Mạch trả lời, A Mạch lại không muốn nói những việc này với ông ấy, chỉ thở dài lắc lắc đầu.
Có lính truyền tin tiến vào bẩm báo tin tức, nói thống lĩnh tân quân Hắc Diện đã theo quân lệnh dẫn tân quân âm thầm tiến về hướng đông bắc đến huyện Lăng Hòa vận động. Thân vệ bên cạnh nhanh chóng trải bản đồ lên trên bàn, Từ Tĩnh lại từ trên địa đồ tìm được Lăng Hòa, chỉ ngón tay vào nói: “Ở chỗ này, nơi này đã ra khỏi núi Thái Hành, địa thế khá rộng rãi, vô cùng thích hợp cho binh đoàn lớn tác chiến, lại gần La Thành, kỵ binh của Trương Sinh rất nhanh có thể tới đây được.”
A Mạch gật đầu, nàng hao tâm tổn sức vạch kế hoạch chính là muốn quân Giang Bắc tiến hành quyết chiến với Chu Chí Nhẫn ở Lăng Hòa. Hạ Ngôn Chiêu giữ vững Thanh Châu đã chia đi một phần binh lực của Chu Chí Nhẫn, Mạc Hải lại ngăn cản Phó Duyệt ở phía bắc La Thành, binh lực trong tay Chu Chí Nhẫn cũng chỉ còn lại hơn mười vạn, chỉ cần vạch kế hoạch tốt, quân Giang Bắc không hắn không có cơ hội xoay chuyển tình hình chiến sự.
Từ Tĩnh suy nghĩ còn xa hơn một chút so với A Mạch, ngón tay dọc theo núi Thái Hành trượt xuống: “Chỉ cần Hạ Ngôn Chiêu có thể bảo vệ Thanh Châu, một khi chúng ta chiến thắng ở Lăng Hòa, lập tức trở về phía nam cứu viện Thanh Châu, trong ngoài giáp công nuốt sạch mấy vạn nhân mã của Chu Chí Nhẫn ở ngoài khe núi Phi Long, sau đó nhanh chóng dẫn binh tới Tây Bắc, qua Vũ An đoạt Tân Dã nhắm thẳng vào Tĩnh Dương, chiếm lĩnh Tĩnh Dương, là có thể vây Trần Khởi ở bên trong quan ải!”
A Mạch nghe xong khẽ giật mình, cũng nhìn Từ Tĩnh nở nụ cười, nói: “Tiên sinh, ngươi vẽ cho ta một cái bành mỳ thật lớn, nhưng mà loại lúa mạch này của ta còn chưa gieo xuống đất đâu!”
Từ Tĩnh cũng không nhịn được nở nụ cười, khe khẽ vuốt vuốt râu, nói: “Yên tâm, nhanh lắm. Cho dù ngươi không vội, cũng sẽ có người vội thay ngươi!”
A Mạch lại hỏi lính truyền tin kia tin tức của xưởng quân giới, lính truyền tin đáp: “Trương đại nhân đã đem xưởng quân giới dời vào sâu trong núi sau Thanh Phong Trại, nói có người Thanh Phong Trại giúp đỡ, mọi chuyện đều tốt, xin Nguyên soái yên tâm.”
Tranh Phong Trại chính là đầu sỏ trong núi Thái Hành, chỉ cần có bọn họ giúp đỡ, Trương Sĩ Cường ở đó đương nhiên sẽ bình an vô sự. A Mạch nghe xong liền yên lòng. Ai ngờ không quá hai ngày, Trương Sĩ Cường lại cùng Tức Vinh Nương đến đây.
Sau khi từ biệt ở Dự Châu, đã nửa năm A Mạch không gặp Tức Vinh Nương. Sau một chuyến A Mạch đi tới Dự Châu, hai người tốt xấu gì cũng coi như đã một lần là chiến hữu, thái độ của Tức Vinh Nương đối với mình ít nhiều có thể có chút cải thiện, không nghĩ tới lần này gặp lại, mặt Tức Vinh Nương lạnh lùng như cũ, không thấy nửa phần ý cười. Quay đầu lại nhìn Trương Sĩ Cường, khuôn mặt cũng rất trầm.
A Mạch đè nén kinh ngạc trong lòng, cười chào hỏi Tức Vinh Nương: “Tại sao Tức đại đương gia cũng tới đây?”
Tức Vinh Nương lễ phép ôm quyền hướng về phía A Mạch, rất lạnh nhạt nói: “Lúc trước Đường đại ca có dặn dò, bảo binh mã trong trại chúng ta đều nghe nguyên soái chỉ huy, hiện tại thát tử vào núi, ta đặc biệt tới hỏi nguyên soái có điều gì phân phó.”
A Mạch chỉ nhìn bộ dạng vẻ mặt này của Tức Vinh Nương, liền biết lời này nàng ta không tình nguyện nói, dứt khoát cũng không tính toán với nàng ta, cười cười nói: “Ý tốt của Tức đại đương gia A Mạch xin ghi nhận, nếu có việc cần, nhất định sẽ mở miệng nói với Tức đại đương gia. Chẳng qua lúc này, xin Tức đại đương gia hãy giúp đỡ bọn Trương Sĩ Cường nhiều hơn, ngàn vạn lần đừng để xưởng quân giới rơi vào trong tay thát tử.”
Tức Vinh Nương lạnh mặt gật đầu, không nói gì. A Mạch lại nói qua cho nàng ta tin chiến báo Đường Thiệu Nghĩa gần đây truyền về, rồi gọi thân vệ đưa nàng đi nghỉ ngơi, đợi khi trong trướng chỉ còn một mình Trương Sĩ Cường, lúc này A Mạch mới quay người lại hỏi Trương Sĩ Cường: “Sao đột nhiên ngươi lại trở về? chỗ Xưởng quân giới ngươi xử lý thế nào?”
Trương Sĩ Cường thấy vẻ mặt A Mạch lạnh lùng, trong lòng liền trống rỗng, nhanh chóng nói: “Ở đó đã có Trịnh Lam trông coi, ta không có chuyện gì, liền nghĩ nên đi theo bên người nguyên soái, nguyên soái có chuyện gì dặn dò ta cũng thuận tiện hơn một chút.”
Có Trương Sĩ Cường ở bên người, A Mạch không cần tiếp tục cố ý che dấu giới tính với hắn, quả thật so với dùng thân vệ khác sẽ thuận tiện hơn nhiều, A Mạch liền gật đầu: “Nếu đã trở về liền ở lại đi, chỉ có điều.” Giọng của A Mạch thay đổi, lại hỏi: “Ngươi đã xảy ra chuyện gì với Tức Vinh Nương? Có tranh chấp gì sao?”
Trương Sĩ Cường nghe xong sắc mặt liền có chút khó coi, im lặng một lát rồi nói: “Ta là nam tử hán đại trượng phu, không cùng chấp nhặt với một nữ nhân như nàng ta!”
A Mạch từ từ gật đầu, nếu là Trần Khởi nàng cũng sẽ như vậy, năm ấy cũng bởi vì coi thường mà thả quân Giang Bắc vào núi Ô Lan, bây giờ mới sinh ra rất nhiều phiền toái theo sau, cho nên lần này Trần Khởi quyết sẽ không cho nàng cơ hội tạm nghỉ lần nữa.
Từ Tĩnh thấy khuôn mặt A Mạch nặng nề, không khỏi khuyên nhủ: “Tuy tình hình hiện tại của chúng ta khó khăn, nhưng mà cũng không phải không đủ sức vùng lên, Chu Chí Nhẫn vì đuổi theo chúng ta đã vài lần phải chia quân ra, hắn tuy là một vị lão tướng thế nhưng lại phạm vào điều đại kỵ của nhà binh, có thể thấy được Trần Khởi rất vội vàng truy đuổi. Việc này nói lên điều gì?”
A Mạch nhìn Từ Tĩnh một cái, sau một phen suy tính, đáp: “Chiến sự ở Lĩnh Nam đã gần đến hồi kết, Trần Khởi đã không đợi được nữa, hiện nay thứ tất cả mọi người đều giành giật chính là thời gian, một khi vị kia dẹp yên Lĩnh Nam ở phương nam xong xoay người trở lại, Trần Khởi sẽ không còn cơ hội xuống phía nam.”
Mắt nhỏ của Từ Tĩnh híp lại, theo thói quen vuốt mấy sợi râu ở cằm mãi vẫn không thấy dài thêm kia, cười nói: “Ngươi đã có thể nghĩ thông suốt những việc này, liền không có gì phải lo âu nữa rồi, chúng ta chỉ cần ngăn chặn Chu Chí Nhẫn đã là lập đại công.”
A Mạch im lặng một lát, lại khẽ nói: “Ta lại không muốn kéo dài thời gian chờ phía nam tới cứu, dựa vào người khác dù sao vẫn không bằng dựa vào chính mình.”
Từ Tĩnh bất giác có chút ngạc nhiên, trố mắt trong chốc lát lại nở nụ cười, nhìn A Mạch nói: “A Mạch ơi A Mạch, càng ngày ngươi càng làm cho ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa a.”
A Mạch cũng nhẹ nhàng cười cười, cũng không nói tiếp.
Thân vệ chuẩn bị xong đồ ăn, mời A Mạch cùng Từ Tĩnh đi ăn cơm. Hai người bọn họ vừa ngồi xuống bên cạnh bàn, Lâm Mẫn Thận từ bên ngoài vội vàng tiến vào, tiến đến bên tai A Mạch nói nhỏ vài câu. A Mạch nghe xong trên mặt hơi hơi biến sắc, quay đầu hỏi Lâm Mẫn Thận: “Hắn không nhìn lầm?”
Lâm Mẫn Thận đáp: “Tiểu Ngũ vào trong thôn mua đồ, đúng lúc đi qua đối diện với nàng kia, tuy rằng thân hình thay đổi rất nhiều, nhưng mà khuôn mặt cũng ít biến đổi. Ta cũng tự mình đi dò xét, mặc dù nàng ta nói mình chính là người ở vùng núi Thập Tự, trượng phu đã đi ra ngoài làm công, nghe giọng nói của nàng không phải giọng của người địa phương.”
Từ Tĩnh bên cạnh nghe thấy khó hiểu, không nhịn được hỏi: “Đã gặp được ai sao?”
A Mạch đáp: “Tiểu Ngũ tới thôn bên cạnh gặp được một cô gái, bộ dạng rất giống Từ Tú Nhi.” Nàng vừa nói, vừa đứng dậy khỏi bàn, không quân tâm nói tỉ mỉ với Từ Tĩnh, chỉ dặn dò Lâm Mẫn Thận: “Ngươi dẫn ta đi nhìn xem.”
Lâm Mẫn Thận lập tức liền dẫn A Mạch đi tìm nữ tử có bộ dạng rất giống Từ Tú Nhi kia.
Tuy quân Giang Bắc đồn trú ở trong dãy núi Thập Tự, nhưng mà bởi vì sợ quấy nhiễu dân chúng địa phương, nơi đóng quân của đại quân cách thôn trang một đoạn, A Mạch đi một đoạn đường mới vào thôn, sau khi đi theo Lâm Mẫn Thận vào thôn tới ngoài một căn nhà gạch mộc hết sức đơn sơ.
Cửa phòng đóng chặt, thân vệ Tiểu Ngũ cùng hai sĩ binh quân Giang Bắc đang ở trong sân canh chừng, bốn phía còn có một số thôn dân lớn gan thò đầu nhìn vào trong này. A Mạch tiến lên, gõ nhẹ cửa phòng nói: “Ta là nguyên soái quân Giang Bắc Mạch Tuệ, xin đại tẩu mở cửa dùm.”
Trong phòng vẫn im lặng không tiếng động, A Mạch ngừng lại trong chốc lát, mấp máy môi, thấp giọng nói: “Tú Nhi, mở cửa, ta là A Mạch.”
Lại qua một lúc lâu, cửa phòng mới “chi nha” (đây là tiếng két két của cửa nha^^) một tiếng mở ra từ bên trong, Từ Tú Nhi đôi mắt đỏ lên đứng ở bên trong cửa, hướng về phía A Mạch khẽ kêu lên: “Mạch đại ca.”
A Mạch cũng sửng sốt trong chốc lát, ngạc nhiên nhìn Từ Tú Nhi nói không nên lời. Giờ phút này nàng mới hiểu được thân hình thay đổi theo lời Tiểu Ngũ là như thế nào, chỉ thấy bụng Từ Tú Nhi nổi cao cao lên, hiển nhiên là bộ dáng mang thai tầm tám tháng. Hai người cứng người ở cửa trong chốc lát, một lúc lâu sau, Từ Tú Nhi mới theo bản năng dùng ống tay áo che che bụng, tránh sang một bên cửa, thấp giọng nói: “Mạch đại ca, vào trong ngồi đi.”
A Mạch cứng đờ như khúc gỗ đi theo Từ Tú Nhi vào nhà, đến tận khi ngồi xuống trên ghế dài thần trí mới trở lại, hướng về phía Từ Tú Nhi đang vội vàng thu dọn phòng ở nói: “Ngươi đừng vội làm việc, ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Tâm tình Từ Tú Nhi đã ổn định lại, đem quần áo trẻ con đang may được một nửa ở trên bàn thu vào, lại rót chén nước đưa tới tay A Mạch, vô cùng xin lỗi nói: “Trong nhà không có trà, Mạch đại ca dùng tạm.”
A Mạch cúi đầu uống một hớp, trong miệng chỉ cảm thấy chát, cũng không biết có thể nói gì với Từ Tú Nhi, bụng nàng lớn như vậy, hiển nhiên là trước khi đến Thanh Châu đã có bầu, cách ăn mặc toàn thân nàng lại là người chưa lập gia đình, có thể thấy được cũng chưa từng chính thức gả cho người. A Mạch uống nước liên tục để che đậy, một chén nước rất nhanh liền thấy đáy. Từ Tú Nhi im lặng cầm lấy chén gốm, lại rót thêm một chén từ trong siêu, bưng đến trước mặt A Mạch.
A Mạch nhìn một vòng xung quanh phòng, thấp giọng nói: “Ngươi… việc gì mà phải như vậy?”
Khóe miệng Từ Tú Nhi khẽ mấp máy, tươi cười rất hời hợt, ngồi xuống một bên, cúi đầu nói: “Sống như vậy cũng rất tốt.” Nàng dừng một chút, lại hỏi: “Tiểu công tử ở đó có tốt không?”
“Tốt.” A Mạch gật đầu đáp, “Ta cho người dẫn nó đi tới Giang Nam, ở cùng bên cạnh ta khó tránh gặp phải nguy hiểm.”
Từ Tú Nhi chậm rãi gật gật đầu, trên nét mặt bất giác lộ ra một chút nhớ lại: “Giang Nam tốt, bên đó còn thái bình.”
A Mạch nghe xong liền mềm giọng: “Đừng tự làm khổ chính mình, đi theo ta về thôi, đợi tình hình bên này ổn định, ta liền cho người đưa ngươi đi tìm tiểu công tử, ngươi ở chung một chỗ với nó, Đường đại ca ở đây cũng yên tâm.”
Từ Tú Nhi cúi đầu không nói, lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn về phía A Mạch, khẽ nói: “Mạch đại ca, ý tốt của ngươi ta xin ghi ở trong lòng, nhưng mà ta vẫn muốn sống một mình ở đây.”
Khuôn mặt Từ Tú Nhi dịu dàng, vẻ mặt lại vô cùng kiên định, đã cùng tiểu cô nương chỉ biết khóc ở trong thành Hán Bảo trước kia giống như hai người khác nhau. A Mạch ngẩn ra nhìn nàng một lát, thầm nghĩ mỗi người có cách sống của mình, nếu Từ Tú Nhi lựa chọn như thế, vậy tùy theo nàng ấy đi.
Nghĩ điều này, A Mạch liền gật đầu nói: “Cũng tốt, vậy thì tùy ngươi đi, ta để lại hai người cho ngươi, có việc gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Thấy Từ Tú Nhi lại muốn từ chối, A Mạch đứng dậy nói thẳng: “Cứ quyết định như vậy, ngươi đừng nói nữa. Hiện giờ đang thời loạn lạc, ngươi là một nữ tử yếu đuối, lại sắp sinh con, ta để ngươi một mình ở đây sao yên tâm được! Lại nói nếu sau này Đường đại ca biết được, ta cũng không có ai giúp anh ta nén giận được. Ta để lại người ở đây cho ngươi, đợi đến sau khi ngươi sinh con xong bình an vô sự, nếu ngươi còn muốn sống một mình, ta sẽ đưa người rời đi.”
Từ Tú Nhi thấy thái độ cương quyết của A Mạch, đành phải gật đầu, đứng dậy tạ ơn A Mạch: “Đa tạ Mạch đại ca quan tâm.”
A Mạch nhìn thấy động tác của nàng đã lộ vẻ nặng nề, trong lòng nhất thời phức tạp khó hiểu, nếu nói nữa cũng không hơn gì, đành hướng về phía Từ Tú Nhi khoát tay áo, xoay người ra khỏi phòng. Lâm Mẫn Thận cùng thân vệ Tiểu Ngũ vẫn chờ ở trong sân, A Mạch phân phó Tiểu Ngũ dẫn theo một người thật sự tháo vát cùng ở lại chiếu cố Từ Tú Nhi, bản thân mình xoay người bước nhanh ra khỏi sân. Lâm Mẫn Thận nhìn cảm xúc A Mạch có chút không bình thường, vội đi theo phía sau.
Trở lại trong quân, Từ Tĩnh còn ở trong trướng chở A Mạch cùng ăn cơm. Thân vệ mang thức ăn ra ngoài hâm lại qua một lần, A Mạch nhân cơ hội liền nói qua tình hình của Từ Tú Nhi với Từ Tĩnh. Từ Tĩnh cũng không quen biết với Từ Tú Nhi, chỉ biết nàng ta theo Đường Thiệu Nghĩa và A Mạch chạy ra khỏi Hán Bảo, sau đó ở lại trong phủ Thạch Đạt Xuân chăm sóc đứa con côi của thủ thành Hán Bảo. Nhưng mà khi Từ Tĩnh nghe biết Từ Tú Nhi đang có bầu, nhất thời cũng rất ngạc nhiên, không nhịn được hỏi: “Cha của đứa trẻ là ai?”
A Mạch im lặng một lát, nói: “Ta không hỏi, chẳng qua nhìn nàng vô cùng yêu thích đứa bé kia, xác định nàng tình nguyện mang huyết mạch của người này.”
Tuy rằng Từ Tĩnh túc trí đa mưu, nhưng lại không hiểu được tâm tư này của nữ tử, nghe xong ngạc nhiên nói: “Làm sao ngươi biết?”
Trước mắt A mạch liền hiện lên bộ quần áo trẻ con mới may được một nửa, mặc dù đều là vải bông bình thường, nhưng mà thủ công vô cùng tinh xảo, rất tốn công sức, nếu không phải yêu thích đứa bé này làm sao có tâm tư này được?
Nghĩ tới đây, trái lại trong lòng A Mạch không hề có chó chịu giống như lúc nãy, Từ Tĩnh vẫn đang chờ A Mạch trả lời, A Mạch lại không muốn nói những việc này với ông ấy, chỉ thở dài lắc lắc đầu.
Có lính truyền tin tiến vào bẩm báo tin tức, nói thống lĩnh tân quân Hắc Diện đã theo quân lệnh dẫn tân quân âm thầm tiến về hướng đông bắc đến huyện Lăng Hòa vận động. Thân vệ bên cạnh nhanh chóng trải bản đồ lên trên bàn, Từ Tĩnh lại từ trên địa đồ tìm được Lăng Hòa, chỉ ngón tay vào nói: “Ở chỗ này, nơi này đã ra khỏi núi Thái Hành, địa thế khá rộng rãi, vô cùng thích hợp cho binh đoàn lớn tác chiến, lại gần La Thành, kỵ binh của Trương Sinh rất nhanh có thể tới đây được.”
A Mạch gật đầu, nàng hao tâm tổn sức vạch kế hoạch chính là muốn quân Giang Bắc tiến hành quyết chiến với Chu Chí Nhẫn ở Lăng Hòa. Hạ Ngôn Chiêu giữ vững Thanh Châu đã chia đi một phần binh lực của Chu Chí Nhẫn, Mạc Hải lại ngăn cản Phó Duyệt ở phía bắc La Thành, binh lực trong tay Chu Chí Nhẫn cũng chỉ còn lại hơn mười vạn, chỉ cần vạch kế hoạch tốt, quân Giang Bắc không hắn không có cơ hội xoay chuyển tình hình chiến sự.
Từ Tĩnh suy nghĩ còn xa hơn một chút so với A Mạch, ngón tay dọc theo núi Thái Hành trượt xuống: “Chỉ cần Hạ Ngôn Chiêu có thể bảo vệ Thanh Châu, một khi chúng ta chiến thắng ở Lăng Hòa, lập tức trở về phía nam cứu viện Thanh Châu, trong ngoài giáp công nuốt sạch mấy vạn nhân mã của Chu Chí Nhẫn ở ngoài khe núi Phi Long, sau đó nhanh chóng dẫn binh tới Tây Bắc, qua Vũ An đoạt Tân Dã nhắm thẳng vào Tĩnh Dương, chiếm lĩnh Tĩnh Dương, là có thể vây Trần Khởi ở bên trong quan ải!”
A Mạch nghe xong khẽ giật mình, cũng nhìn Từ Tĩnh nở nụ cười, nói: “Tiên sinh, ngươi vẽ cho ta một cái bành mỳ thật lớn, nhưng mà loại lúa mạch này của ta còn chưa gieo xuống đất đâu!”
Từ Tĩnh cũng không nhịn được nở nụ cười, khe khẽ vuốt vuốt râu, nói: “Yên tâm, nhanh lắm. Cho dù ngươi không vội, cũng sẽ có người vội thay ngươi!”
A Mạch lại hỏi lính truyền tin kia tin tức của xưởng quân giới, lính truyền tin đáp: “Trương đại nhân đã đem xưởng quân giới dời vào sâu trong núi sau Thanh Phong Trại, nói có người Thanh Phong Trại giúp đỡ, mọi chuyện đều tốt, xin Nguyên soái yên tâm.”
Tranh Phong Trại chính là đầu sỏ trong núi Thái Hành, chỉ cần có bọn họ giúp đỡ, Trương Sĩ Cường ở đó đương nhiên sẽ bình an vô sự. A Mạch nghe xong liền yên lòng. Ai ngờ không quá hai ngày, Trương Sĩ Cường lại cùng Tức Vinh Nương đến đây.
Sau khi từ biệt ở Dự Châu, đã nửa năm A Mạch không gặp Tức Vinh Nương. Sau một chuyến A Mạch đi tới Dự Châu, hai người tốt xấu gì cũng coi như đã một lần là chiến hữu, thái độ của Tức Vinh Nương đối với mình ít nhiều có thể có chút cải thiện, không nghĩ tới lần này gặp lại, mặt Tức Vinh Nương lạnh lùng như cũ, không thấy nửa phần ý cười. Quay đầu lại nhìn Trương Sĩ Cường, khuôn mặt cũng rất trầm.
A Mạch đè nén kinh ngạc trong lòng, cười chào hỏi Tức Vinh Nương: “Tại sao Tức đại đương gia cũng tới đây?”
Tức Vinh Nương lễ phép ôm quyền hướng về phía A Mạch, rất lạnh nhạt nói: “Lúc trước Đường đại ca có dặn dò, bảo binh mã trong trại chúng ta đều nghe nguyên soái chỉ huy, hiện tại thát tử vào núi, ta đặc biệt tới hỏi nguyên soái có điều gì phân phó.”
A Mạch chỉ nhìn bộ dạng vẻ mặt này của Tức Vinh Nương, liền biết lời này nàng ta không tình nguyện nói, dứt khoát cũng không tính toán với nàng ta, cười cười nói: “Ý tốt của Tức đại đương gia A Mạch xin ghi nhận, nếu có việc cần, nhất định sẽ mở miệng nói với Tức đại đương gia. Chẳng qua lúc này, xin Tức đại đương gia hãy giúp đỡ bọn Trương Sĩ Cường nhiều hơn, ngàn vạn lần đừng để xưởng quân giới rơi vào trong tay thát tử.”
Tức Vinh Nương lạnh mặt gật đầu, không nói gì. A Mạch lại nói qua cho nàng ta tin chiến báo Đường Thiệu Nghĩa gần đây truyền về, rồi gọi thân vệ đưa nàng đi nghỉ ngơi, đợi khi trong trướng chỉ còn một mình Trương Sĩ Cường, lúc này A Mạch mới quay người lại hỏi Trương Sĩ Cường: “Sao đột nhiên ngươi lại trở về? chỗ Xưởng quân giới ngươi xử lý thế nào?”
Trương Sĩ Cường thấy vẻ mặt A Mạch lạnh lùng, trong lòng liền trống rỗng, nhanh chóng nói: “Ở đó đã có Trịnh Lam trông coi, ta không có chuyện gì, liền nghĩ nên đi theo bên người nguyên soái, nguyên soái có chuyện gì dặn dò ta cũng thuận tiện hơn một chút.”
Có Trương Sĩ Cường ở bên người, A Mạch không cần tiếp tục cố ý che dấu giới tính với hắn, quả thật so với dùng thân vệ khác sẽ thuận tiện hơn nhiều, A Mạch liền gật đầu: “Nếu đã trở về liền ở lại đi, chỉ có điều.” Giọng của A Mạch thay đổi, lại hỏi: “Ngươi đã xảy ra chuyện gì với Tức Vinh Nương? Có tranh chấp gì sao?”
Trương Sĩ Cường nghe xong sắc mặt liền có chút khó coi, im lặng một lát rồi nói: “Ta là nam tử hán đại trượng phu, không cùng chấp nhặt với một nữ nhân như nàng ta!”
/156
|