Nghịch Tiểu Nhi mặc chiếc váy trắng trễ một bên vai bước vào hiệu sách có cảm giác cổ kính cách khá xa nhà nghỉ dưỡng, nơi này khiến cô có cảm giác như đang ở nhà, tông sơn màu gỗ, mùi sách lan tỏa khắp mọi nơi, nơi đây còn phục vụ thêm cả dịch vụ viết tiểu thuyết kiếm thu nhập, lại còn nhận học viên.
Cô bước vào hiệu sách tự do leo trèo tìm quyển sách mình yêu thích mà không có bất kì một ai đến làm phiền, thanh toán cũng tự động bằng thẻ tín dụng, tầng trên hình như là nơi để học viên đến trải nghiệm cảm giác viết lách. Nghịch Tiểu Nhi học văn không tốt lắm, cô không thể hòa mình vào làng chữ để cho ra một bài văn lay động lòng người vì nó cần khá nhiều cảm xúc để thấu hiểu hết.
Có lần cô đã bày tỏ nỗi lòng này với giáo viên dạy văn, cô ấy là một người có tuổi, đeo kính dưới sóng mũi và có tính gác thi cực kì nghiêm khắc! Cô ấy bảo Nghịch Nhi không thể viết văn tốt là do cảm xúc chưa được khơi mở, đối với người nghiêng về khối tự nhiên hơn xã hội như cô muốn tập trung khơi mở cảm xúc phải mất rất nhiều thời gian. Từng có một bài phốt các khối học nói rằng, học tự nhiên toàn là những con mọt sách, mặt nổi đầy mụn, khô khóc khô khan như khúc củi khô, đầu óc lúc nào cũng căng thẳng... học xã hội thì lúc nào cũng sống ảo, mơ mộng hảo huyền suốt ngày không biết chán, học bài đến bạc đầu cũng không hết.... Nhắc đến thiên thần sẽ nhớ đến ác quỷ, có cực dương sẽ có cực âm, đũa có hai đầu, dao có hai lưỡi... sự vật cũng có hai mặt, đối với những người vừa nhìn vào đã thấy ngay cái tốt tức họ đã được khai thông, được trải nghiệm lâu dài, gắn bó với điều đó; với người vừa nhìn đã thấy ngay cái xấu tức họ có cái nhìn sâu rộng, không vì lợi ích trước mắt mà quên đi tai hại về sau. Mọi thứ trên đời đều vô thường, mọi cái hay cái tốt hay cái xấu tất do mình mà ra.
Suy nghĩ cho sâu xa rồi cũng quy về cũng khái niệm ban đầu, rốt cuộc, "Khơi mở cảm xúc là cái gì? Mình còn không nâng cấp khả năng viết lên có khi ở lại vì môn đó thì lại khổ".
"Muốn khơi mở cảm xúc? Tôi có thể giúp em".
"Sao cậu biết tôi ở đây?", Nghịch Nhi nghe giọng đã biết ngay là ai, cả hiệu sách có lai rai vài đầu người qua lại, cái đầu trắng cam của hắn từ ngoài đi vào hẳn khiến nhiều người chú ý đến mà xù xì bàn tán.
"Tôi đánh hơi!", hắn chỉ vào mũi, đưa tay đỡ cô từ trên bậc thang lấy sách xuống bên dưới, hắn cười khúc khích khiến cô cũng buồn cười theo, con cáo này khi nhỏ rất thích cười, mỗi lần nó cười đều khiến cô phải cười theo mới thôi.
Kỷ Hành Dục tóc trắng loe lói chút cam, bộ outfit nhuộm xanh nion từ trên xuống dưới, hắn phát sáng như sao băng trên bầu trời, Nghịch Tiểu Nhi tóc đen nhánh, bộ outfit trắng từ trên xuống dưới, như nữ chính ngôn tình bước ra từ trong tiểu thuyết. Vì là người ngoại quốc nên trên đường không ít người lấy điện thoại ra chỉa về phía bọn họ, cô thật muốn đi đến nói rằng nếu muốn xin thông tin của người bên cạnh thì cứ tới hỏi dù sao hắn cũng không có, còn muốn xin thông tin về cô thì khỏi phải hỏi vì Nghịch Nhi cũng không có nốt, nói chủ nào tớ nấy cũng không sai!
Một người phụ nữ bên đường đã thốt lên rằng, "Anh đẹp trai, tối nay có rảnh không?", bằng tiếng mẹ đẻ, Nghịch Nhi nghe được liền nhếch mép cười, đáp lại thay anh, người phụ nữ kia nghe xong liền im bặt quay đi chỗ khác, vừa qua khỏi chỗ đó Kỷ Hành Dục đã níu tay áo hỏi người phụ nữ kia và cô vừa nói gì. Nét mặt hắn ngây thơ, ngốc nghếch khiến Nghịch Nhi muốn trêu ghẹo.
"Cô ấy hỏi tối nay cậu có rảnh không? Muốn xin địa chỉ để tối nay đến tìm cậu", hắn nghe xong mặt mày liền căng thẳng, "Rảnh gì mà rảnh, người ta bận ôm Nghịch Nhi rồi. Vậy em nói sao?".
"Tôi nói cậu rất rảnh, còn nói cậu là trai tân, lại đang sống một mình nên hãy đến sớm sớm chút!".
"Gì??? Nghịch Nhi, tấm thân này của tôi cho em rồi, em lại đem cho người khác. Nghịch Nhi, tối nay tôi phải thịt e... áaaa", còn chưa nói tròn câu đã bị cô đạp một phát ngã ôm lề đường rưng rưng nước mắt đứng dậy chạy đuổi theo Nghịch Nhi năn nỉ, "Tôi sai rồi, không thịt, chỉ ôm!".
"Cái mặt này mà bị đấm tới phụt máu chắc khó coi lắm!", cô giơ nấm đấm tới trước mặt anh. Hắn lấy tay che mặt lại, mếu máo một cách đáng thương, "Đến lúc đó Nghịch Nhi sẽ không cần tôi nữa!! Không được, không được, Nghịch Nhi, tôi hứa sẽ không thịt em trước mà sẽ chờ em chủ động đến thịt tôi, vậy được không?", cô lẳng lặng bỏ đi không quan tâm tới hắn, mặc hắn có nài nỉ đến gãy lưỡi cũng không quan tâm, con cáo biến thái, đầu óc lúc nào cũng toàn "Thịt".
Cô bước vào hiệu sách tự do leo trèo tìm quyển sách mình yêu thích mà không có bất kì một ai đến làm phiền, thanh toán cũng tự động bằng thẻ tín dụng, tầng trên hình như là nơi để học viên đến trải nghiệm cảm giác viết lách. Nghịch Tiểu Nhi học văn không tốt lắm, cô không thể hòa mình vào làng chữ để cho ra một bài văn lay động lòng người vì nó cần khá nhiều cảm xúc để thấu hiểu hết.
Có lần cô đã bày tỏ nỗi lòng này với giáo viên dạy văn, cô ấy là một người có tuổi, đeo kính dưới sóng mũi và có tính gác thi cực kì nghiêm khắc! Cô ấy bảo Nghịch Nhi không thể viết văn tốt là do cảm xúc chưa được khơi mở, đối với người nghiêng về khối tự nhiên hơn xã hội như cô muốn tập trung khơi mở cảm xúc phải mất rất nhiều thời gian. Từng có một bài phốt các khối học nói rằng, học tự nhiên toàn là những con mọt sách, mặt nổi đầy mụn, khô khóc khô khan như khúc củi khô, đầu óc lúc nào cũng căng thẳng... học xã hội thì lúc nào cũng sống ảo, mơ mộng hảo huyền suốt ngày không biết chán, học bài đến bạc đầu cũng không hết.... Nhắc đến thiên thần sẽ nhớ đến ác quỷ, có cực dương sẽ có cực âm, đũa có hai đầu, dao có hai lưỡi... sự vật cũng có hai mặt, đối với những người vừa nhìn vào đã thấy ngay cái tốt tức họ đã được khai thông, được trải nghiệm lâu dài, gắn bó với điều đó; với người vừa nhìn đã thấy ngay cái xấu tức họ có cái nhìn sâu rộng, không vì lợi ích trước mắt mà quên đi tai hại về sau. Mọi thứ trên đời đều vô thường, mọi cái hay cái tốt hay cái xấu tất do mình mà ra.
Suy nghĩ cho sâu xa rồi cũng quy về cũng khái niệm ban đầu, rốt cuộc, "Khơi mở cảm xúc là cái gì? Mình còn không nâng cấp khả năng viết lên có khi ở lại vì môn đó thì lại khổ".
"Muốn khơi mở cảm xúc? Tôi có thể giúp em".
"Sao cậu biết tôi ở đây?", Nghịch Nhi nghe giọng đã biết ngay là ai, cả hiệu sách có lai rai vài đầu người qua lại, cái đầu trắng cam của hắn từ ngoài đi vào hẳn khiến nhiều người chú ý đến mà xù xì bàn tán.
"Tôi đánh hơi!", hắn chỉ vào mũi, đưa tay đỡ cô từ trên bậc thang lấy sách xuống bên dưới, hắn cười khúc khích khiến cô cũng buồn cười theo, con cáo này khi nhỏ rất thích cười, mỗi lần nó cười đều khiến cô phải cười theo mới thôi.
Kỷ Hành Dục tóc trắng loe lói chút cam, bộ outfit nhuộm xanh nion từ trên xuống dưới, hắn phát sáng như sao băng trên bầu trời, Nghịch Tiểu Nhi tóc đen nhánh, bộ outfit trắng từ trên xuống dưới, như nữ chính ngôn tình bước ra từ trong tiểu thuyết. Vì là người ngoại quốc nên trên đường không ít người lấy điện thoại ra chỉa về phía bọn họ, cô thật muốn đi đến nói rằng nếu muốn xin thông tin của người bên cạnh thì cứ tới hỏi dù sao hắn cũng không có, còn muốn xin thông tin về cô thì khỏi phải hỏi vì Nghịch Nhi cũng không có nốt, nói chủ nào tớ nấy cũng không sai!
Một người phụ nữ bên đường đã thốt lên rằng, "Anh đẹp trai, tối nay có rảnh không?", bằng tiếng mẹ đẻ, Nghịch Nhi nghe được liền nhếch mép cười, đáp lại thay anh, người phụ nữ kia nghe xong liền im bặt quay đi chỗ khác, vừa qua khỏi chỗ đó Kỷ Hành Dục đã níu tay áo hỏi người phụ nữ kia và cô vừa nói gì. Nét mặt hắn ngây thơ, ngốc nghếch khiến Nghịch Nhi muốn trêu ghẹo.
"Cô ấy hỏi tối nay cậu có rảnh không? Muốn xin địa chỉ để tối nay đến tìm cậu", hắn nghe xong mặt mày liền căng thẳng, "Rảnh gì mà rảnh, người ta bận ôm Nghịch Nhi rồi. Vậy em nói sao?".
"Tôi nói cậu rất rảnh, còn nói cậu là trai tân, lại đang sống một mình nên hãy đến sớm sớm chút!".
"Gì??? Nghịch Nhi, tấm thân này của tôi cho em rồi, em lại đem cho người khác. Nghịch Nhi, tối nay tôi phải thịt e... áaaa", còn chưa nói tròn câu đã bị cô đạp một phát ngã ôm lề đường rưng rưng nước mắt đứng dậy chạy đuổi theo Nghịch Nhi năn nỉ, "Tôi sai rồi, không thịt, chỉ ôm!".
"Cái mặt này mà bị đấm tới phụt máu chắc khó coi lắm!", cô giơ nấm đấm tới trước mặt anh. Hắn lấy tay che mặt lại, mếu máo một cách đáng thương, "Đến lúc đó Nghịch Nhi sẽ không cần tôi nữa!! Không được, không được, Nghịch Nhi, tôi hứa sẽ không thịt em trước mà sẽ chờ em chủ động đến thịt tôi, vậy được không?", cô lẳng lặng bỏ đi không quan tâm tới hắn, mặc hắn có nài nỉ đến gãy lưỡi cũng không quan tâm, con cáo biến thái, đầu óc lúc nào cũng toàn "Thịt".
/94
|