1001 Đêm Tân Hôn full

CHƯƠNG 466: HÃY GỌI TÔI LÀ THÁI THÁI

/520


Màn đêm buông xuống hoàn toàn, cơn mưa nặng hạt đổ xuống.

Một đêm mưa ầm ầm sấm sét.

Lương Nặc giật mình tỉnh dậy trong cơn mơ, cảm giác đầu đau như búa bổ, dường như có thứ gì đó đang đâm thẳng vào đầu cô, từng cảnh tượng, từng câu nói, không ngừng chạy vào trong đầu cô.

【Anh là Bắc Minh Dục , là chồng em.....anh yêu em! 】

【Nhưng đó là người anh cả mà từ trước tới nay đều rất tin tưởng anh, anh đúng là thật nhẫn tâm, nói lấy mạng là lấy mạng, không sợ ngay đến cả trong mơ ông ấy cũng tìm anh để tính sổ à?】

【Ta là ba của con....】

“A....”

Lương Nặc ôm chặt lấy đầu, tất cả mọi ký ức và lí trí đã trở lại, cô chưa bao giờ nghĩ khi ký ức được khôi phục, ngày đầu tiên lại nhớ tới những chuyện này, rằng Đặng Vũ chính là cha cô, ông ta còn hại chết cha của Bắc Minh Dục.

Cốc cốc.

Cửa phòng truyền tới một thứ âm thanh yếu ớt, ngay sau đó, đèn phòng sáng lên, cả căn phòng sáng trắng như ban ngày.

Bắc Minh Dục từ thư phòng chạy về, nhìn thấy Lương Nặc đang sợ hãi ôm chặt lấy đầu nằm co ro lại ở góc giường, cả người đang run lên cầm cập, dường như cô vừa mới gặp phải một cơn ác mộng rất khủng khiếp.

“Em sao thế?” anh tiến lên phía trước, ôm cô vào lòng, áp sát đầu cô vào ngực mình: “Có phải em gặp ác mộng không?”

Lương Nặc đột nhiên không biết phải đối mặt với Bắc Minh Dục thế nào.

Cô đã yêu anh năm năm....

Tới cuối cùng thì được biết tới một “người cha xa lạ”, và cũng từ đây cô sẽ trở thành sự thù hận của anh.

Đôi môi cô mím chặt lại, không dám nhìn vào đôi mắt quan tâm của anh: “Không....không có gì, sấm sét....em sợ sấm sét.....”

Bắc Minh Dục khẽ cười, trước đây đã bao giờ nghe thấy cô nói là cô sợ sấm sét đâu!

“Anh ở đây với em, ngủ đi.”

Bầu trời ngoài kia lúc sáng lúc tối, tiếng sấm vẫn vang lên ầm ầm, Lương Nặc bám chắc lấy cổ áo anh không cho anh đi: “Em nhớ lại rồi, toàn bộ mọi việc em nhớ lại hết rồi.”

“Em nhớ lại rồi?” Bắc Minh Dục nheo mắt nhìn cô, thử tìm trong ánh mắt cô những suy nghĩ và tâm trạng khác nhưng đa phần vẫn là sự sợ hãi và hoảng loạng, anh nắm chặt bàn tay cô, nói: “Không sợ gì cả, mọi chuyện anh sẽ giải quyết.”

Lương Nặc do dự rồi giọng nói run lên: “Thiếu...thiếu gia, nếu, em nói là nếu có một ngày anh phát hiện trên thế giới này người luôn đối xử rất tốt với anh lại là người phản bội anh thì anh sẽ thế nào?”

Bắc Minh Dục đột nhiên cười lạnh lùng, anh phát ra hơi thở làm cho mọi thứ xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo.

“Từ giây phút sau khi trở về Âu Thành anh đã bắt đầu tự thề với lòng mình, chỉ cần người khác không đụng tới anh thì anh sẽ không đụng tới họ, còn nếu họ hại anh một thì anh phải trả lại mười! Em nghĩ anh sẽ làm thế nào?”

Lương Nặc không dám nói thêm nữa, cô sợ anh sẽ hoài nghi, vội vàng chuyển chủ đề câu chuyện.

“Vậy em ngủ đây, em ngủ một lát, anh đừng đi có được không?”

“Ừm!”

Vốn dĩ vẫn còn một số việc phải làm, nhưng bây giờ cô đã tỉnh lại rồi, lại còn sợ sấm sét nữa, anh đương nhiên sẽ không rời đi, sẽ ở đây cùng cô một lúc, ngày mai sẽ có sự thay đổi mới.

.............

Ngày mới đã tới.

Khi Lương Nặc tỉnh dậy đã không còn nhìn thấy Bắc Minh Dục đâu nữa.

Thư ký Tôn với nét mặt bất lực đi vào, trong tay kéo một chiếc va li hành lý, nói vẻ xin lỗi: “Thiếu phu nhân, thiếu gia nói....mời cô tạm thời chuyển tới phòng dành cho khách.”

Lương Nặc chớp chớp mắt: “Tại sao?”

“Bởi vì....”

Lời của thư ký Tôn còn chưa nói hết, đầu cô đột nhiên thấy đau như sắp tách ra làm đôi, giống như những mũi kim đang chọc vào, hơn nữa từng cơn từng cơn một , cơn này đau hơn cơn trước, làm cho cô ôm lấy đầu như muốn phát điên lên.

“Đau quá!”

“Thiếu phu nhân!” Thư ký Tôn sợ hãi, khuôn mặt biến sắc, vứt chiếc vali xuống vội vàng chạy đi tìm bác sĩ.

Tăng Du đến nhanh nhất, cô ta không hề cảm thấy có gì lạ.

Bắc Minh Dục đến ngay sau đó, trên người như đang thấm sương sớm và chút hơi lạnh, giống như vừa về từ căn biệt thự bên ngoài.

Vừa đẩy cửa vào phòng, liền nhìn thấy Lương Nặc ôm đầu đau như sắp không chịu nổi, cô vùng ra khỏi sự khống chế của thư ký Tôn sau đó đem đầu mình đập vào tường, đập mạnh tới mức phát ra cả tiếng kêu, trên miệng cô xuất hiện nụ cười nhè nhẹ như được giải thoát.

Anh sải bước tiến lên phía trước, ôm cô vào lòng, ánh mắt sắc như dao nhìn Tăng Du: “Cô đã làm gì với cô ấy?”

Tăng Du hai tay khoanh trước ngực, nói vẻ vô cùng tự tin: “Tôi nói tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho cô ta giúp cô ta hồi phục trí nhớ, nhưng tôi không nói là tôi sẽ làm cho cô ta trở về thành một người hoàn toàn bình thường như trước đây, ngộ nhỡ cô ta khỏi bệnh rồi anh liền lật mặt không nhận người thì làm thế nào? Anh tưởng tất cả mọi người đều là kẻ ngốc à?”

Sắc mặt Lương Nặc lúc này tái xanh đi, cô dụi đầu mình vào lòng anh dường như cơn đau vẫn chưa dứt, trên trán ướt đẫm mồ hôi.

“Thiếu gia....em đau lắm!” Lương Nặc vẫn ôm lấy đầu, khuôn mặt đầy sự tuyệt vọng, không ngừng nói: “Anh giết chết em đi....đau quá....đau quá! A....”

Thư ký Tôn nghiến răng nói: “Tôi đi lấy thuốc an thần.”

“Không cần đâu!”

“Thiếu gia, cậu...”

Một giây sau thư ký Tôn liền nhìn thấy Bắc Minh Dục đưa tay lên đập mạnh vào gáy Lương Nặc, đầu cô rũ xuống ngất đi, mái tóc dài rối tung che hết khuôn mặt cô.

Bắc Minh Dục bế cô đặt lên giường, đắp chăn lại, đột nhiên quay người, cánh tay anh nhanh như chớp bóp chặt lấy cổ Tăng Du.

“Nói, rốt cuộc cô đã làm gì cô ấy?”

Một cơn đau từ cổ họng lan truyền ra khắp cơ thể, Tăng Du nhìn Bắc Minh Dục với ánh mắt lạnh lùng, cô ta nhếch mép cười, nói giọng khàn khàn: “Anh bóp chết tôi thì chỉ làm cho cô ta sống không bằng chết, anh làm thế này là muốn cô ta chết cùng tôi à?”

Bắc Minh Dục hít một hơi thật sâu, hất cô ta ngã xuống đất.

Sau đó anh từ trong túi quần rút ra một tờ giấy màu đỏ ném lên đầu cô ta, nói lời sắc lạnh: “Giấy kết hôn cô muốn! Còn nữa, hôm nay cô ấy sẽ chuyển ra khỏi căn phòng này, bây giờ tôi muốn cô lập tức ngăn lại cơn đau cho cô ấy!”

Tăng Du nhặt lấy tờ giấy kết hôn nhìn một lượt, tuy đến ảnh hai người cũng là được ghép lại, nhưng không vội, nhưng điều quan trọng nhất đó là bây giờ cô ta đã danh chính ngôn thuận là Bắc Minh phu nhân rồi.

“Sớm đưa giấy kết hôn cho tôi thì tôi cũng sẽ không để cô ta chịu cơn đau vô ích lâu như thế.”

Nói rồi, cô ra rút ra từ trong túi một chiếc lọ nhỏ màu trắng, đưa cho Bắc Minh Dục: “Khi tiến hành trị liệu tôi đã kìm nén dây thần kinh não bộ của cô ta, thuốc này có thể làm cơn đau chấm dứt, một tháng một viên, liên tiếp ba năm thì sẽ không sao.

Bắc Minh Dục giật lấy chiếc lọ, bên trong chỉ có sáu viên thuốc.

“Còn nữa đâu?”

“Một năm sau tình cảm của chúng ta ổn định rồi tôi sẽ đưa số còn lại trong một lần cho cô ta.”

Bắc Minh Dục với ánh mắt hung ác, lấy ra một viên thuốc màu nâu cho vào miệng Lương Nặc, mười mấy phút sau, sắc mặt cô không khó coi như lúc trước nữa, Tăng Du lại nói: “Đúng rồi, giấy kết hôn có rồi, vậy chúng ta khi nào sẽ tổ chức lễ cưới?”

Bắc Minh Dục đã phải rất cố để kìm nén cơn tức giận rồi, chẳng thèm quan tâm tới lời cô ta nói nữa.

Thư ký Tôn đứng nhìn toàn bộ cảnh này, anh nói giọng cứng nhắc: “Thiếu gia không có ý kiến gì, Tăng tiểu thư muốn khi nào tổ chức thì tổ chức.”

“Vẫn còn gọi tôi là Tăng tiểu thư?” Tăng Du nhếch mép cười, nói kiêu ngạo: “Bây giờ, hãy gọi tôi là thái thái! Nhớ lấy, đừng gọi tôi cái gì mà phu nhân, nghe già chết đi được, cũng chỉ có cái đồ ngốc Lương Nặc mới thích.”

Thư ký Tôn dường như nghe thấy đâu đó tiếng nghiến răng kèn kẹt.

Kỷ Sênh biết tin Lương Nặc bị đưa tới phòng dành cho khách ở, lập tức đến để an ủi và động viên cô.

“Nặc Nặc cậu đừng lo lắng, lão Bắc nhất định không phải là loại người phụ bạc, anh ấy đồng ý với Tăng Du kết hôn chẳng qua cũng là vì có nỗi khổ trong lòng! Cậu yên tâm, Tăng Du cái loại người rác rưởi như thế nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”


/520

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status