Yêu Vật

Chương 16

/53


Thành phố bên cạnh không xa, lái xe ba giờ, chạy bộ một giờ là đến.

Thông qua mạng lưới tình báo tôi đã hỏi thăm về tư liệu của người đàn ông này. Hắn tên Trương Hổ, vào tù hai lần nghe nói là do đánh nhau. Bắt cóc tống tiền, mở sòng bạc, buôn bán thuốc phiện, buôn bán mại dâm, chuyện xấu nào cũng có phần hắn. Cơ quan công an ba lần bốn lượt muốn bắt hắn, nhưng hắn thủ đoạn xảo trá, mạng lưới quan hệ rộng rãi, làm việc không để lại chứng cớ, mỗi lần đều dùng người gánh tội thay là xong việc. Hắn là hoàng đế ngầm ở nơi này, là Hỗn thế ma vương mọi người hận thấu xương.

Mặt trời rất lớn, tôi bật ô, ăn cá muối khô, nhàn nhã đi thang máy lên tầng, ấn chuông cửa nhà hắn.

Hắn nhìn qua mắt mèo nhìn tôi: “Ai vậy?”

Tôi hướng về phía hắn cười ngọt ngào: “Chú à! Xin quyên tiền cứu trợ động vật nhỏ không có nhà.”

Có lẽ hắn cảm thấy cô nhóc mười sáu, mười bảy tuổi không có sức uy hiếp lực nên thả lỏng cảnh giác, mở chốt cửa, dùng ánh mắt mê đắm đánh giá tôi từ đầu đến chân: “Nóng như vậy mà cũng đi quyên tiền sao?”

“Yêu quý động vật, mỗi người đều có trách nhiệm” tôi dùng vẻ mặt hồn nhiên hỏi, “Chú có nước không? Có thể cho cháu vào xin một cốc không?”

Hắn mở cửa, đưa tôi vào trong: “Có, Coca hay bia đều có.”

Tôi lười biếng ngồi trên sô pha da dê, cả người chìm hẳn vào ghế, đánh giá xung quanh, xác định trong phòng không có camera. Sau đó tôi cầm cốc côca hắn đưa, ngửi thấy vị thuốc trong đó liền nhẹ nhàng đặt sang bên cạnh, cười tủm tỉm nói: “Thật ra tôi tới đây không phải để quyên tiền.”

Trương Hổ cảnh giác, trút bỏ lớp ngụy trang dịu dàng, trong ánh mắt chứa đầy tàn nhẫn.

Tôi không nhìn hắn, tiếp tục nói: “Tôi có một người bạn là người đẹp khí chất cổ điển, cô ấy rất thích anh, muốn cùng anh làm tình nhân ba ngày.”

Trương Hổ nghe thế thì hơi mơ hồ, hắn không dám tin hỏi: “Người đẹp? Làm tình nhân với tôi?”

Tôi bổ sung: “Là người đẹp đã chết.”

Trương Hổ sửng sốt, sau giận quá thành cười, hắn hỏi: “Cô dám đùa giỡn tôi? Biết tôi là người như thế nào không?”

“Biết.” Tôi rất nghiêm túc gật đầu, “Thế ngươi có biết ta là người như thế nào à?”

Trương Hổ rút dao trên bàn ăn ra, đặt ở cổ tôi, khẽ cười nói: “Có cần chú dạy cháu một ít đạo lý làm người không?”

Tôi dùng hai ngón tay kẹp lấy dao, hơi hơi dùng sức đã bẻ cong nó thành chín mươi độ. Đồng tử cũng đột nhiên thu hẹp lại, biến thành kiểu dẹt thẳng dựng đứng, trên đầu tai mèo vươn ra, trong miệng lộ ra hai cái răng nanh, mang theo sát khí nhìn hắn: “Ngươi muốn cùng ta học đạo lý làm yêu quái, hay là muốn bị ăn luôn hả?”

“Có yêu quái! Yêu quái!” Hắn sợ tới mức giọng nói cũng vặn vẹo, bỏ lại dao chạy ra bên ngoài, định gọi bọn đàn em ở sát vách tới.

Tôi búng tay, cửa mở.

William từ bên ngoài đi vào, giơ chân đá cửa, gương mặt thiếu niên tóc vàng đáng yêu đã biến mất, chỉ còn lại một cái đầu chó, uy hiếp nói với hắn: “Đám thủ hạ của ngươi đã bị ta hạ chú cho đi ngủ hết rồi!”

Trương Hổ còn định phản kháng, sờ súng.

Tôi đá văng súng, khuyên bảo: “Chỉ làm tình nhân ba ngày thôi, giúp nữ quỷ chấm dứt tâm nguyện. Dù sao ngươi cũng chơi đùa nhiều phụ nữ như vậy rồi, hẳn là rất có thiên phú lừa phụ nữ đúng không? Coi như phát huy sở trường đi.”

“Không!” Hắn lại hét lên như heo bị chọc tiết, vẻ mặt trinh tiết liệt phu, liều chết không theo.

Để thuận lợi làm chuyện xấu, phòng hắn có trang bị thiết bị cách âm, thật thuận tiện.

Đáng tiếc tai mèo rất thính, hắn hét vậy khiến tôi đau đầu khó chịu. Tôi trực tiếp túm lấy hắn, vặn xương cổ tay kêu răng rắc, đang định cho hắn hai bạt tai để hắn ngoan ngoãn, bỗng nhiên nhớ ra lát nữa hắn còn phải gặp Phùng Nguyệt Nga. Nếu như làm hắn tàn phế, có thể sẽ bị trách tội, nếu như hạ chú Cấm âm, lại không thuận tiện nói chuyện. Tôi thật do dự.

Quân sư quạt mo bày mưu: “Không nghe lời thì dùng kim đâm hắn!”

Dạo này hôm nào anh ta cũng xem 《 Hoàn Châu cách cách 》, biết cách áp dụng những gì đã được học, thật đáng quý.

Tôi mừng rỡ, khen ngợi anh ta.

Không đợi William tìm được châm, Trương Hổ bỗng nhiên thông suốt, hiểu ra đấu với yêu quái sẽ không có kết cục tốt đẹp, lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Tôi thuận thế dặn dò mọi việc, cũng thử dùng pháp thuật trí nhớ để khiến hắn nhớ lại kiếp trước. Đáng tiếc tôi thao tác không tinh tế, thử mười mấy lần cũng không thành công. Tôi phẫn nộ hung ác gõ lên đầu hắn, hùng hồn lên án: “Ngươi quá ngu ngốc!”

Rất nhiều người trong hắc đạo làm việc trái với lương tâm nên sợ quỷ quái như rắn rết. Trương Hổ lại là nhân tài kiệt xuất trong đó nên gần như tôi bảo gì hắn cũng nghe. Chỉ xin tôi sau khi hắn hẹn hò với nữ quỷ xong thì tha mạng cho hắn. Hại tôi chuẩn bị chú toàn tâm, phệ hồn pháp, còn có châm William tìm đến không được phát huy công dụng. Chúng tôi thật uể oải.

Trên đường trở về, hắn mời chúng tôi món bò hầm để nhận lỗi, sau đó tôi đến Trường quay Thiên Long Bát Bộ trộm một bộ quần áo cổ trang, William cống hiến bộ tóc giả dài màu đen ngày trước anh ta dùng để COS, tôi thêm ít phấn lên khuôn mặt suy sụp xanh lét của hắn. Ngoại trừ quần lót CK bên trong và giày da đen hàng ngoại ở dưới chân, nhìn chung cũng có chút dáng dấp công tử cổ đại thanh tú. Sau đó bị chúng tôi dắt đi tìm Phùng Nguyệt Nga.

Phùng Nguyệt Nga nhìn thấy người trong lòng, lập tức nhào tới.

Tôi đã sớm dùng thuật ngưng phách để cô ta tạm thời có thực thể. Nay bộ quần áo dính máu đỏ như lửa, gương mặt bi thảm trắng hếu, cùng với gió đêm âm u tịch mịch, có vẻ vô cùng đau thương động lòng người.

Cả người Trương Hổ “Hưng phấn” phát run, hai mắt nhìn đối phương chằm chằm, giống như nhìn mãi cũng không đủ, ngay cả mặt cũng chuyển sang màu trắng để phối hợp cho phù hợp với tình nhân.

Hai người xa nhau lâu ngày gặp lại, kể tâm sự cùng nhau.

Trên trời còn rất hợp tình hình cho ít mưa phùn, thật sự là “Tình thâm thâm vũ mông mông, xử xử tương tư xử xử tình…”

William đỏ mắt cảm thán: “Ghost, thật quá cảm động!”

Tôi kêu sợ hãi nhắc nhở: “Nguyệt Nga! Cẩn thận đầu của cô! Lại lệch rồi kìa!”

Phùng Nguyệt Nga lại chỉnh lại đầu, thẹn thùng nói với Trương Hổ: “Phu quân, ngày ấy từ biệt bên miếu đổ nát, ta đã cho rằng sẽ không bao giờ được gặp lại chàng nữa.”

Trương Hổ xiêu vẹo tê liệt ngã xuống đất, chân giật giật hai lần không đứng dậy nổi, ngoại trừ gật đầu thì không nói được gì.

Phùng Nguyệt Nga đỡ đầu, giọng nói vui vẻ như tiểu cô nương: “Chàng còn nhớ không? Lúc ta đến miếu thổ địa này dâng hương, chàng cũng lén đi theo, còn thề muốn sinh cùng áo chết cùng huyệt.”

Trương Hổ dường như ngoài gật đầu thì không biết làm gì hết.

Hình như họ đã hết đề tài để nói, rơi vào yên lặng ta nhìn chàng, chàng cũng nhìn ta.

William hỏi: “Kế tiếp là gì?”

Tôi liếm liếm móng vuốt, quyết đoán nói: “Động phòng hoa chúc! Nếu không thật thiếu sót!”

William vui vẻ hỏi: “Cô ấy là người, Trương Hổ là quỷ ( nguyên văn ), bất đồng chủng tộc, có thể sao?”

Tôi: “Ngốc! Trong 《 Liêu Trai 》 không phải có chuyện vợ quỷ sao? Mấy buổi tối không sao đâu! Sau khi kết hôn mà không động phòng sẽ chết rất đáng thương. Dù sao cũng để cho người ta chấm dứt tâm nguyện, an tâm đi chết chứ.”

Phùng Nguyệt Nga thẹn thùng cúi đầu, không nói có thể, cũng không nói không thể, đưa tay nâng Trương Hổ dậy.

Trương Hổ sợ hãi, đẩy nàng một cái, kết quả đầu Phùng Nguyệt Nga lại rơi xuống dưới, nghiêng lệch sang bên bả vai, tình cảnh rất là quỷ dị.

“A a a a a a a a a a! !” Trương Hổ không chịu nổi nữa, hắn điên cuồng gào lên, tóc giả rơi xuống đất, khóe mắt chảy ra hai hàng lệ, giống như dùng hết sức lực cuối cùng đứng lên, sử dụng cả tay lẫn chân cố sống cố chết chạy ra ngoài.

Phùng Nguyệt Nga ở phía sau không hiểu hỏi: “Phu quân? !”

Tôi thấy con vịt đã nấu chín còn định bay mất, lập tức ra tay ngăn cản.

Trương Hổ quỳ xuống, liều mạng dập đầu, nước mũi nước mắt tèm nhem: “Mèo bà nội, tha cho tiểu nhân đi!”

Tôi cào cho hắn một phát, quát khẽ: “Trở về! Tên ác ôn như người mà còn sợ quỷ à?”

Trương Hổ khóc cầu xin tha thứ: “Tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ! Trở về xin thay đổi hoàn toàn làm người một lần nữa, từ nay không dám làm chuyện xấu nữa!”

Tôi kéo hắn về: “Ai quản ngươi có làm chuyện xấu hay không chứ? !”

“Không! Tôi không về!” Trương Hổ giãy dụa gào thét, “Tôi đến sở cảnh sát tự thú! Để bọn họ nhốt tôi lại!”

Tôi không quan tâm: “Muốn tự thú cũng phải làm xong chuyện ta giao đã, nếu không ta ăn ngươi luôn bây giờ!”

William cũng khuyên nhủ: “Đi động phòng cùng Nguyệt Nga đi, tình yêu là phải vượt qua sinh tử! Thật lãng mạn!”

Trương Hổ: “Người đâu! Cứu mạng! Cảnh sát đâu? !”

Trên mặt đất bị kéo ra hai dấu chân thật dài, áo bào màu xanh dính đầy bùn đất. Lão đại hắc đạo ngày trước hét ra phong vân giờ khóc đến là thê thảm, quả là đáng thương.

Phùng Nguyệt Nga nhìn Trương Hổ như vậy, cũng có vẻ không chắc chắn lắm, lặng lẽ hỏi tôi: “Đây thật sự là Trương Sinh sao?”

“Yên tâm!” Cho dù là hắn con thỏ, tôi cũng sẽ bắt hắn mở miệng thừa nhận mình là Trương Sinh!

Không đợi tôi dùng hình, xa xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Hai chiếc xe cảnh sát nhanh chóng mở cửa, đứng trên sân thể dục. Lam Lăng dẫn theo vài đồng nghiệp trong ban tội phạm đặc biệt xuống xe.

Trương Hổ giống như nhìn thấy người thân lâu ngày mới gặp, cảm động đến rơi nước mắt. Hắn thừa dịp tôi bị ánh đèn sáng chiếu chói mắt, cắn một phát lên móng vuốt tôi, dùng sức lùi ra xa, sau đó lao đến ôm ấp mấy người kia, nước mắt lưng tròng nói: “Đồng chí cảnh sát! Mau dẫn tôi đi với, tôi tự thú, thà rằng ở trong tù cũng không muốn ở đây.”


/53

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status