Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình hít vào một hơi, áp chế cảm xúc xoa xoa tóc cô: “Em cảm thấy áp lực?”
“Ừm...” Lăng Vi gật gật đầu: “Nói thật, em không có kinh nghiệm xã hội gì, đối với việc xây xưởng, sản xuất, mời người cũng không thành thạo. Nhưng, về mặt thiết kế kiểu hình xe em còn khá tự tin. Ừm... Em còn một đoạn đường dài phải đi, còn nhiều thứ phải học tập. Có chút mê mang.”
Diệp Đình khẽ hôn lên trán cô: “Có cái gì mê mang, không hiểu thì cố gắng học. Lấy trí tuệ cùng sự dẻo dai của em, anh tin em, không có chuyện gì em không làm được. Hơn nữa, còn anh nữa mà... Anh sẽ giúp em.”
Ánh mắt anh sáng rực, lộ ra một cỗ khí phách thâm trầm, trong mắt là kiệt ngạo và tự tin mà cô thấy đó chính là phong vị đàn ông!
Lăng Vi khẽ khép mắt, lắc lắc đầu: “Em biết anh sẽ giúp em. Nhưng em nói với anh những lời này, cũng không phải vì muốn anh giúp em. Em chỉ muốn nói với anh những lời trong lòng mình...”
Diệp Đình cứng đờ, cánh tay đột nhiên dùng sức ôm chặt cô vào lòng. Cằm anh tựa lên đầu cô: “Em có thể mở rộng lòng mình với anh, anh rất vui. Thật sự... Cực kỳ vui sướng. Chuyện của em anh sẽ không cố ý nhúng tay vào, ngược lại anh cảm thấy, một người muốn thành công không thể nào không gặp phải khó khăn. Em nếu thật sự muốn trở nên mạnh mẽ, thật đúng là cần thông qua việc này để rèn luyện một chút.”
Lăng Vi cảm kích nhìn anh cười: “Cảm ơn anh đã ủng hộ em...” Cô dõi theo ánh mắt anh, may mắn Diệp Đình là người thông minh cơ trí như vậy.
Cô không muốn làm một cô công chúa bị chiều hư, cô phải cố gắng làm cho bản thân mình cường đại!
Cô lấy tay chống bàn làm việc, mắt long lanh nước nhìn anh: “Diệp Đình, trong tim em thật sự có anh, nhưng đôi khi vẫn luôn lo được lo mất... Đôi khi cảm giác cạnh anh rất gần, đôi khi lại cảm thấy cách anh rất xa... Em biết, anh đứng ở chỗ quá cao, cho nên, em phải càng không ngừng bước lên trên...”
Cô đột nhiên thở dài: “Diệp Đình, em không biết khi nào mới có thể kề vai sát cánh với anh... Cho tới bây giờ em cũng không tin được, một nam một nữ có thể vì tình yêu mà sống tới thiên trường cửu, nếu không có tâm hồn đồng điệu, không có tiếng nói chung, ngay cả một chuyện nhỏ cũng không nói rõ được với nhau, có yêu điên cuồng nồng nhiệt đến như thế nào, cũng sớm muộn gì cũng sẽ lụi tắt... Cho nên, em sẽ càng thêm cố gắng, khiến anh càng ngày càng thích em.”
Cô ôm lấy cổ anh, có chút ngượng ngùng dán lên môi anh, run rẩy, ngậm lấy. Anh ôm sát cô, hơi hơi mở miệng, để cô tiến vào.
Anh giữ chặt khuôn mặt cô, cuốn lấy đôi môi cô: “Anh sẽ không để mình em cô đơn bước lên trên, anh sẽ giúp em dựng cầu thang. Anh sẽ kéo tay em, chúng ta cùng trải qua nhân sinh điên cuồng. Anh cũng sẽ cố gắng khiến em càng ngày càng thích anh.”
Lăng Vi tim đập càng lúc càng nhanh! Chưa bao giờ kích động như vậy! Tình yêu thật đẹp… Phải may mắn đến thế nào cô mới gặp được anh, có thể cùng cô tâm ý tương thông!
Cô ôm lấy cổ anh, thân thể cuốn lấy nhau!
Cả người Diệp Đình như bập bềnh trước sóng! Trong đầu Lăng Vi cũng như pháo hoa nổ tung đủ mọi sắc màu, tỏa sáng đầy trời ——
Lăng Vi chủ động nhiệt liệt hôn anh, giờ khắc này, cô cảm thấy linh hồn mình và anh như tương hợp!
Hoàn mỹ không có khuyết điểm!
“Diệp Đình, trên đời này... Người hiểu em không nhiều lắm, may mắn... để em gặp được anh...”
Từ hừng đông đến chạng vạng.
Hôn môi, ôm, dựa sát vào nhau, có được lẫn nhau!
Anh một lần lại một lần hôn cô, nhưng như thế nào cũng hôn không đủ.
Anh biết, tuy cô thích anh, ỷ lại anh, thậm chí làm bộ chủ động giao toàn bộ bản thân mình cho anh, nhưng trong lòng cô còn một bức tường vô hinh, cô vẫn không thể giống anh điên cuồng yêu anh được!
Đây là một quá trình lâu dài mà lại gian nan, nhưng anh có cũng đủ kiên nhẫn.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Đình mở một bưu kiện. Đây là bác sĩ Từ gửi tới, trên đó có viết: “Ông chủ, báo cáo kiểm tra sức khoẻ của phu nhân có rồi, màng trong của tử cung phu nhân quá mỏng, cô ấy lại không biết chăm sóc bản thân mình, khiến thể chất hư hàn... Càng nghiêm trọng là hai ống dẫn trứng đều tắc đến biến hình... Cho nên, tỷ lệ thụ thai cực thấp...”
Diệp Đình hít vào một hơi, áp chế cảm xúc xoa xoa tóc cô: “Em cảm thấy áp lực?”
“Ừm...” Lăng Vi gật gật đầu: “Nói thật, em không có kinh nghiệm xã hội gì, đối với việc xây xưởng, sản xuất, mời người cũng không thành thạo. Nhưng, về mặt thiết kế kiểu hình xe em còn khá tự tin. Ừm... Em còn một đoạn đường dài phải đi, còn nhiều thứ phải học tập. Có chút mê mang.”
Diệp Đình khẽ hôn lên trán cô: “Có cái gì mê mang, không hiểu thì cố gắng học. Lấy trí tuệ cùng sự dẻo dai của em, anh tin em, không có chuyện gì em không làm được. Hơn nữa, còn anh nữa mà... Anh sẽ giúp em.”
Ánh mắt anh sáng rực, lộ ra một cỗ khí phách thâm trầm, trong mắt là kiệt ngạo và tự tin mà cô thấy đó chính là phong vị đàn ông!
Lăng Vi khẽ khép mắt, lắc lắc đầu: “Em biết anh sẽ giúp em. Nhưng em nói với anh những lời này, cũng không phải vì muốn anh giúp em. Em chỉ muốn nói với anh những lời trong lòng mình...”
Diệp Đình cứng đờ, cánh tay đột nhiên dùng sức ôm chặt cô vào lòng. Cằm anh tựa lên đầu cô: “Em có thể mở rộng lòng mình với anh, anh rất vui. Thật sự... Cực kỳ vui sướng. Chuyện của em anh sẽ không cố ý nhúng tay vào, ngược lại anh cảm thấy, một người muốn thành công không thể nào không gặp phải khó khăn. Em nếu thật sự muốn trở nên mạnh mẽ, thật đúng là cần thông qua việc này để rèn luyện một chút.”
Lăng Vi cảm kích nhìn anh cười: “Cảm ơn anh đã ủng hộ em...” Cô dõi theo ánh mắt anh, may mắn Diệp Đình là người thông minh cơ trí như vậy.
Cô không muốn làm một cô công chúa bị chiều hư, cô phải cố gắng làm cho bản thân mình cường đại!
Cô lấy tay chống bàn làm việc, mắt long lanh nước nhìn anh: “Diệp Đình, trong tim em thật sự có anh, nhưng đôi khi vẫn luôn lo được lo mất... Đôi khi cảm giác cạnh anh rất gần, đôi khi lại cảm thấy cách anh rất xa... Em biết, anh đứng ở chỗ quá cao, cho nên, em phải càng không ngừng bước lên trên...”
Cô đột nhiên thở dài: “Diệp Đình, em không biết khi nào mới có thể kề vai sát cánh với anh... Cho tới bây giờ em cũng không tin được, một nam một nữ có thể vì tình yêu mà sống tới thiên trường cửu, nếu không có tâm hồn đồng điệu, không có tiếng nói chung, ngay cả một chuyện nhỏ cũng không nói rõ được với nhau, có yêu điên cuồng nồng nhiệt đến như thế nào, cũng sớm muộn gì cũng sẽ lụi tắt... Cho nên, em sẽ càng thêm cố gắng, khiến anh càng ngày càng thích em.”
Cô ôm lấy cổ anh, có chút ngượng ngùng dán lên môi anh, run rẩy, ngậm lấy. Anh ôm sát cô, hơi hơi mở miệng, để cô tiến vào.
Anh giữ chặt khuôn mặt cô, cuốn lấy đôi môi cô: “Anh sẽ không để mình em cô đơn bước lên trên, anh sẽ giúp em dựng cầu thang. Anh sẽ kéo tay em, chúng ta cùng trải qua nhân sinh điên cuồng. Anh cũng sẽ cố gắng khiến em càng ngày càng thích anh.”
Lăng Vi tim đập càng lúc càng nhanh! Chưa bao giờ kích động như vậy! Tình yêu thật đẹp… Phải may mắn đến thế nào cô mới gặp được anh, có thể cùng cô tâm ý tương thông!
Cô ôm lấy cổ anh, thân thể cuốn lấy nhau!
Cả người Diệp Đình như bập bềnh trước sóng! Trong đầu Lăng Vi cũng như pháo hoa nổ tung đủ mọi sắc màu, tỏa sáng đầy trời ——
Lăng Vi chủ động nhiệt liệt hôn anh, giờ khắc này, cô cảm thấy linh hồn mình và anh như tương hợp!
Hoàn mỹ không có khuyết điểm!
“Diệp Đình, trên đời này... Người hiểu em không nhiều lắm, may mắn... để em gặp được anh...”
Từ hừng đông đến chạng vạng.
Hôn môi, ôm, dựa sát vào nhau, có được lẫn nhau!
Anh một lần lại một lần hôn cô, nhưng như thế nào cũng hôn không đủ.
Anh biết, tuy cô thích anh, ỷ lại anh, thậm chí làm bộ chủ động giao toàn bộ bản thân mình cho anh, nhưng trong lòng cô còn một bức tường vô hinh, cô vẫn không thể giống anh điên cuồng yêu anh được!
Đây là một quá trình lâu dài mà lại gian nan, nhưng anh có cũng đủ kiên nhẫn.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Đình mở một bưu kiện. Đây là bác sĩ Từ gửi tới, trên đó có viết: “Ông chủ, báo cáo kiểm tra sức khoẻ của phu nhân có rồi, màng trong của tử cung phu nhân quá mỏng, cô ấy lại không biết chăm sóc bản thân mình, khiến thể chất hư hàn... Càng nghiêm trọng là hai ống dẫn trứng đều tắc đến biến hình... Cho nên, tỷ lệ thụ thai cực thấp...”
/1906
|