Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Trí nhìn chung quanh một vòng, nói: “Không biết viện điều dưỡng này còn thuê người làm việc lặt vặt hay không, chú có thể đến đây hỗ trợ kiếm chút tiền, còn có thể thuận tiện chăm sóc Tiểu Tiêu một chút.”
Lăng Vi cầm tay ông ta nói: “Chú… không cần người đi ra ngoài làm việc, con bây giờ có tiền lương. Hơn nữa, con còn có thể vẽ manga, quyển manga này của con đã bán bản quyền rồi, chờ ngày con nộp bản thảo lên trên, đối phương liền đưa tiền cho con. Chú không cần quá bận tâm! Đi thôi, chúng ta đi chọn cho Tiểu Tiêu một cây đàn.”
Lăng Vi kéo Lăng Trí đi ra ngoài, Diệp Đình vẫn nhìn hai người bọn họ không nói gì. Vào lúc này, anh ta đột nhiên nói: “Hai người đi mua đàn đi, tôi có chút việc phải làm.”
Lăng Vi nhìn anh ta một cái.
Đột nhiên ý thức được, Diệp Đình chắc là muốn an bài một công việc cho chú…
Cô vội vàng đi đến bên cạnh anh ta, lầm bầm nói nhỏ: “Anh không cần giúp chú thay em, em không muốn chú ấy khổ cực như vậy. Thật sự…”
Diệp Đình cười một chút: “Em cũng biết anh sẽ an bài công việc cho chú sao?”
Lăng Vi mím miệng một cái, nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh ta nó: “Anh cho rằng như vậy em sẽ không biết sao?” Cô giơ ngón tay lên, vẽ một vòng trên ngực anh ta nói: “Ở nơi này em đang dần dần lớn lên.”
Diệp Đình để tay lên trán cô, rồi xoa xoa tóc cô: “Em đi đi, anh sẽ không an bài công việc cho chú. Anh có việc khác.”
“Được rồi.” Lăng Vi khẽ hôn lên môi anh ta, khoát khoát tay: “Anh đáp ứng em rồi nha!”
Diệp Đình gật đầu một cái để cô yên tâm.
Lăng Vi cùng Lăng Trí ngồi lên xe đi mua đàn.
Diệp Đình cười một chút, trong đầu nghĩ: “Trực tiếp mua viện điều dưỡng cho chú, thì không phải thay chú an bài công việc…
Diệp Đình đi gặp mặt viện trưởng viện điều dưỡng này, cũng nói ra điều kiện phong phú, muốn mua viện điều dưỡng.
Nhưng là, Diệp Đình đưa ra một điều kiện…
Chính là… phải giữ bí mật!
Lương viện trưởng gật đầu liên tục đáp ứng: “Điều này đơn giản! Lão Lương tôi nhất định giữ kín!”
“Lương viện trưởng, ngài xem hợp đồng một chút, nếu như không có chỗ nào muốn sửa đổi, vậy liền có thể ký tên.” Jason mang hợp đồng đẩy đến trước mặt viện trưởng.
Lương viện trưởng xem một chút, có chút cảm thán gật đầu một cái: “Không có gì cần đổi! Điều kiện của các người thật sự quá tốt. Thật sự không dối gạt gì các người, viện điều dưỡng này của tôi cũng sắp không trụ được… Các người đưa ra giá tiền cao như vậy, thật sự khiến tôi…hazz! Thật xấu hổ!” Ông ta băn khoăn nhìn hợp đồng, liên tục cảm khái: “Nhiều tiền như vậy, lão già tôi dùng mấy đời cũng không hết…”
Vừa nói xong, còn có chút do dự không muốn ký tên, dường như nếu ký tên thì chính là lừa người ta vậy.
Lúc này, Diệp Đình nói: “Lương viện trưởng, ngài không cần áy náy. Tôi mua viện điều dưỡng này, tất nhiên sẽ khiến nó phát triển. Ngoài ra, còn có một việc muốn thỉnh cầu ngài giúp.”
Khuôn mặt Lương viện trưởng đầy nghi ngờ ngẩng đầu lên, trợ lý Jason vội vàng giải thích: “Lương viện trưởng, chuyện này sở dĩ phải giữ bí mật, là bởi vì… tổng tài của chúng tôi không muốn để phu nhân và chú của cô ấy biết. Vì vậy… ông vẫn còn phải đảm đương chức viện trưởng. Tiền lương, chúng tôi có thể trả ngài gấp đôi.”
“A… thì ra là như vậy!” Lương viện trưởng liền vội vàng nói: “Để cho tôi làm viện trưởng, chuyện này thật tốt! Không cần cho tôi nhiều tiền như vậy, con tôi cũng không có ở bên cạnh, một lão già cô độc như tôi không tìm chút chuyện để làm, lâu dài sẽ rảnh rỗi thành bệnh. Vừa đúng vừa đúng!”
Nói xong liền cầm bút lên, vui vẻ ký tên.
Diệp Đình nhìn thấy ông ta ký tên liền nói: “Ngài xem trong viện có gì có việc gì thích hợp với chú của tôi không? Ngài có thể tùy tiện an bài một chút chuyện an nhàn cho ông ấy làm không?”
Lương viện trưởng có chút buồn rầu nói: “Nơi này của chúng ta cũng nhiều nhân viên rồi. Không có vị trí nào muốn tuyển người…”
Lăng Trí nhìn chung quanh một vòng, nói: “Không biết viện điều dưỡng này còn thuê người làm việc lặt vặt hay không, chú có thể đến đây hỗ trợ kiếm chút tiền, còn có thể thuận tiện chăm sóc Tiểu Tiêu một chút.”
Lăng Vi cầm tay ông ta nói: “Chú… không cần người đi ra ngoài làm việc, con bây giờ có tiền lương. Hơn nữa, con còn có thể vẽ manga, quyển manga này của con đã bán bản quyền rồi, chờ ngày con nộp bản thảo lên trên, đối phương liền đưa tiền cho con. Chú không cần quá bận tâm! Đi thôi, chúng ta đi chọn cho Tiểu Tiêu một cây đàn.”
Lăng Vi kéo Lăng Trí đi ra ngoài, Diệp Đình vẫn nhìn hai người bọn họ không nói gì. Vào lúc này, anh ta đột nhiên nói: “Hai người đi mua đàn đi, tôi có chút việc phải làm.”
Lăng Vi nhìn anh ta một cái.
Đột nhiên ý thức được, Diệp Đình chắc là muốn an bài một công việc cho chú…
Cô vội vàng đi đến bên cạnh anh ta, lầm bầm nói nhỏ: “Anh không cần giúp chú thay em, em không muốn chú ấy khổ cực như vậy. Thật sự…”
Diệp Đình cười một chút: “Em cũng biết anh sẽ an bài công việc cho chú sao?”
Lăng Vi mím miệng một cái, nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh ta nó: “Anh cho rằng như vậy em sẽ không biết sao?” Cô giơ ngón tay lên, vẽ một vòng trên ngực anh ta nói: “Ở nơi này em đang dần dần lớn lên.”
Diệp Đình để tay lên trán cô, rồi xoa xoa tóc cô: “Em đi đi, anh sẽ không an bài công việc cho chú. Anh có việc khác.”
“Được rồi.” Lăng Vi khẽ hôn lên môi anh ta, khoát khoát tay: “Anh đáp ứng em rồi nha!”
Diệp Đình gật đầu một cái để cô yên tâm.
Lăng Vi cùng Lăng Trí ngồi lên xe đi mua đàn.
Diệp Đình cười một chút, trong đầu nghĩ: “Trực tiếp mua viện điều dưỡng cho chú, thì không phải thay chú an bài công việc…
Diệp Đình đi gặp mặt viện trưởng viện điều dưỡng này, cũng nói ra điều kiện phong phú, muốn mua viện điều dưỡng.
Nhưng là, Diệp Đình đưa ra một điều kiện…
Chính là… phải giữ bí mật!
Lương viện trưởng gật đầu liên tục đáp ứng: “Điều này đơn giản! Lão Lương tôi nhất định giữ kín!”
“Lương viện trưởng, ngài xem hợp đồng một chút, nếu như không có chỗ nào muốn sửa đổi, vậy liền có thể ký tên.” Jason mang hợp đồng đẩy đến trước mặt viện trưởng.
Lương viện trưởng xem một chút, có chút cảm thán gật đầu một cái: “Không có gì cần đổi! Điều kiện của các người thật sự quá tốt. Thật sự không dối gạt gì các người, viện điều dưỡng này của tôi cũng sắp không trụ được… Các người đưa ra giá tiền cao như vậy, thật sự khiến tôi…hazz! Thật xấu hổ!” Ông ta băn khoăn nhìn hợp đồng, liên tục cảm khái: “Nhiều tiền như vậy, lão già tôi dùng mấy đời cũng không hết…”
Vừa nói xong, còn có chút do dự không muốn ký tên, dường như nếu ký tên thì chính là lừa người ta vậy.
Lúc này, Diệp Đình nói: “Lương viện trưởng, ngài không cần áy náy. Tôi mua viện điều dưỡng này, tất nhiên sẽ khiến nó phát triển. Ngoài ra, còn có một việc muốn thỉnh cầu ngài giúp.”
Khuôn mặt Lương viện trưởng đầy nghi ngờ ngẩng đầu lên, trợ lý Jason vội vàng giải thích: “Lương viện trưởng, chuyện này sở dĩ phải giữ bí mật, là bởi vì… tổng tài của chúng tôi không muốn để phu nhân và chú của cô ấy biết. Vì vậy… ông vẫn còn phải đảm đương chức viện trưởng. Tiền lương, chúng tôi có thể trả ngài gấp đôi.”
“A… thì ra là như vậy!” Lương viện trưởng liền vội vàng nói: “Để cho tôi làm viện trưởng, chuyện này thật tốt! Không cần cho tôi nhiều tiền như vậy, con tôi cũng không có ở bên cạnh, một lão già cô độc như tôi không tìm chút chuyện để làm, lâu dài sẽ rảnh rỗi thành bệnh. Vừa đúng vừa đúng!”
Nói xong liền cầm bút lên, vui vẻ ký tên.
Diệp Đình nhìn thấy ông ta ký tên liền nói: “Ngài xem trong viện có gì có việc gì thích hợp với chú của tôi không? Ngài có thể tùy tiện an bài một chút chuyện an nhàn cho ông ấy làm không?”
Lương viện trưởng có chút buồn rầu nói: “Nơi này của chúng ta cũng nhiều nhân viên rồi. Không có vị trí nào muốn tuyển người…”
/1906
|