Tập đoàn Thiên Mỹ, phòng Chủ tịch.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của Dương Mỹ. Cô nhíu mày nhìn vào màn hình điện thoại hiện lên dãy số vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Đã bao lâu rồi người đó chưa gọi cho cô, ừm, hình như là đã 2 năm rồi.
“ Thần?” Dương Mỹ lạnh nhạt nói.
Đầu dây bên kia một hồi trầm mặc, lúc sau mới có giọng nam trầm đáp lại
“ Ừm, là tôi. Cô khỏe chứ, Mỹ?”
Biết được người gọi đến, đôi lông mà khẽ nhíu của Dương Mỹ cũng giãn ra, nở nụ cười nhàn nhạt khó thấy, giọng nói cũng mang theo tia vui vẻ.
“ Tôi khỏe, mọi người vẫn ổn chứ?”
“ Mọi người vẫn vậy, có điều, họ rất nhớ cô.”
Đầu dây bên kia, người đàn ông đang nói chuyện gương mặt góc cạnh, mũi cao, môi mỏng, mày kiếm, mười phần anh khí lúc này bàn tay cầm máy hơi run, môi mỏng mấp máy nặn ra mấy chữ.
Không ai biết trong lòng anh đang run rẩy như thế nào? Đã 2 năm rồi mới nghe được giọng nói đó, giọng nói của người con gái anh yêu. “ Mỹ, không chỉ họ nhớ cô, tôi cũng rất nhớ, nhớ đến phát điên đi được. Cô, có từng một chút nào đấy nhớ đến tôi không?” Những lời này anh cũng chỉ dám lặp lại trăm ngàn lần trong lòng chưa bao giờ nói ra.
“ Tôi cũng rất nhớ họ, có thời gian tôi sẽ về thăm mọi người.”
Lại một hồi trầm mặc nữa, không ai nói thêm gì.
Cuối cùng, Dương Mỹ lại là người lên tiếng trước “ Thần, cậu và Tĩnh thế nào rồi?”
Người đàn ông bàn tay càng run rẩy, ánh mắt mang theo tia đau khổ nói “ Chúng tôi vẫn vậy, tôi coi cô ấy như em gái của mình, cô biết mà.”
Dương Mỹ nhíu mày trầm giọng nói “ Vũ Thần, cậu hiểu Tĩnh không coi cậu là anh trai của cô ấy. Sao cậu không cho cô ấy một cơ hội? 7 năm rồi, đừng tự hành hạ bản thân và cô ấy nữa.”
“ Dương Mỹ, cô thật tàn nhẫn, cô cũng biết tôi chưa bao giờ coi cô chỉ là bạn. Tôi đã đợi cô 10 năm rồi, cô không yêu tôi cũng được sao ngay cả quyền lợi được yêu cô mà cô cũng nhẫn tâm cướp nó đi. Cô nghĩ đến cảm nhận của Tĩnh sao không thử nghĩ đến cảm nhận của tôi? Tôi chỉ muốn im lặng đứng sau bảo vệ và yêu cô tại sao lại không thể? Mỹ, tôi yêu em.” Vũ thần đau khổ hét vào điện thoại, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe mơ hồ thấy một tia máu.
“ Thật xin lỗi, Thần, tôi không yêu cậu, không thể đáp trả tình cảm của cậu. Cậu đợi tôi 10 năm, tôi không muốn cậu tiếp tục lún sâu hơn nữa. Thần, nghe tôi, từ bỏ đi thôi, tôi và cậu sẽ không có kết quả gì đâu. Trên đời này người con gái tốt hơn tôi nhiều vô số kể, Tĩnh cũng là một cô gái tốt, hãy trân trọng cô ấy. Hãy tìm cho mình hạnh phúc, tôi không phải người con gái kiếp này của cậu.”
Dương Mỹ cũng thực buồn lòng. Không phải cô không biết tình cảm của Thần dành cho cô, có điều cô không thể đáp trả lại nó. Cô vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Thần. Ròi khỏi tổ chức một phần cũng là vì lí do này.
“ Ha ha ha…Cô vẫn không hề thay đổi, vẫn thực lạnh lùng và tàn nhẫn.Cô chẳng lẽ không thể cho tôi nghe một lời nói dối được hay sao? Yêu cô là tôi cam tâm tình nguyện, không nên cảm thấy áy náy với tôi. Dù cho không có được tình cảm của cô, tôi cũng thực mãn nguyện rồi. Đừng ngay cả quyên lợi nhỏ bé này cũng nhẫn tâm tước đoạt của tôi, được chứ?”
Thật lâu sau, Dương Mỹ mới khàn giọng đáp lại “ Thật xin lỗi cậu, ngoài xin lỗi ra tôi cũng không biết nên nói gì.”
“ Không cần xin lỗi tôi, cô không có lỗi gì cả.” Vũ Thần đau khổ nhắm mắt lại một hồi bình tĩnh mới lại nói “Thôi, không nói đến vấn đề này nữa, có chuyện này tôi cần nói với cô. Có người đã thuê chúng tôi ám sát cô. Không biết nên nói hắn ngốc hay là bị bệnh nữa. Dù sao, cũng may là cô ta thuê chúng tôi, cô định làm thế nào?”
Dương Mỹ nghe đến đây ánh mắt cũng phát lạnh, mơ hồ tỏa ra sát khí, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần “ Vậy sao? Còn làm thế nào nữa, hay là cậu cho người đến ám sát tôi đi.”
“ Mỹ, cô còn tâm trạng để đùa được sao? Cô không muốn biết người đã thuê chúng tôi là ai sao?” Vũ Thần nhíu mày cười khổ nói. Cô ấy vẫn không thay đổi, dường như chẳng có việc gì có thể khiến cô bận tâm. Cái vẻ mặt bất cần của cô nhiều lúc khiến người khác thực tức giận nhưng cũng làm người ta có cảm giác an toàn, ỷ lại.
“ Ha ha ha… bạn tốt, cậu nghĩ tôi mới đi hơn 2 năm mà đã quên luật của hội rồi sao? Điều thứ 2, không được tiết lộ thông tin khách hàng. Trái, đuổi.” Dương Mỹ ha ha cười to trêu trọc. Chỉ có ở bên những người bạn chí cốt này cô mới có thể thoải mái cười nói như vậy.
Vũ Thần cười khổ nói “ Cô đương nhiên là một ngoại lệ rồi. Anh em trong hội nghe đến tên cô đã sợ vỡ mật rồi, có cho thêm 10 lá gan cũng chẳng ai dám đi ám sát Satan đâu.”
Dương Mỹ nhíu mày trầm giọng nói “ Vũ Thần, Satan đã chết, bây giờ chỉ còn Dương Mỹ. Lần sau đừng nhắc cái tên đấy trước mặt tôi nữa.”
Vũ Thần giật mình nhớ lại, năm đó khi cô bỏ tổ chức đã tuyên bố với Thế Giới Satan đã chết. Nhớ hồi đó, giới sát thủ đã có luồng sóng dư âm mạnh cỡ nào khi nghe được tin này. Có người tiếc hận, có người đau khổ nhưng vẫn phần nhiều là thỏa mãn, nhẹ nhõm.
“ Xin lỗi, tôi sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. Vì là thành viên cũ nên tôi sẽ thông qua cuộc họp hủy bỏ giao dịch lần này. Còn người đó, giành cho cô.”
“Ừm. Thế cũng được. Thôi, tôi phải họp rồi, có thời gian thì sang thăm tôi. Thế nhé! Tạm biệt!”
Dương Mỹ nhíu mày nhìn vào đồng hồ nói.
“ Ừm. tạm biệt, nhớ giũ gìn sức khỏe.” Vũ Thần có chút mất mát nhìn vào điện thoại hiện lên dòng chữ “cuộc gọi chấm dứt.”
“ Mỹ, em luôn là người tắt điện thoại trước. Cả đời này, tôi sẽ luôn luôn đợi em. Chỉ cần quay đầu lại, em sẽ nhìn thấy tôi. Như vậy là đủ rồi.”
Sau cánh cửa, người con gái nhỏ bé vẫn núp ở đấy nghe từ đầu đến cuối. Dù đã biết trước nhưng tận tai nghe thấy, tận mắt chứng kiến khiến tim cô cũng thật đau đớn, quặn thắt từng hồi tưởng như không thử nổi. Cô nắm tay bụm chặt miệng mình lại không phát ra tiếng nấc nghẹn ngào “ Thần, cả đời này anh đợi chị ấy được thì em cũng đợi anh cả đời này. Tuyệt không hối hận.”
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của Dương Mỹ. Cô nhíu mày nhìn vào màn hình điện thoại hiện lên dãy số vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Đã bao lâu rồi người đó chưa gọi cho cô, ừm, hình như là đã 2 năm rồi.
“ Thần?” Dương Mỹ lạnh nhạt nói.
Đầu dây bên kia một hồi trầm mặc, lúc sau mới có giọng nam trầm đáp lại
“ Ừm, là tôi. Cô khỏe chứ, Mỹ?”
Biết được người gọi đến, đôi lông mà khẽ nhíu của Dương Mỹ cũng giãn ra, nở nụ cười nhàn nhạt khó thấy, giọng nói cũng mang theo tia vui vẻ.
“ Tôi khỏe, mọi người vẫn ổn chứ?”
“ Mọi người vẫn vậy, có điều, họ rất nhớ cô.”
Đầu dây bên kia, người đàn ông đang nói chuyện gương mặt góc cạnh, mũi cao, môi mỏng, mày kiếm, mười phần anh khí lúc này bàn tay cầm máy hơi run, môi mỏng mấp máy nặn ra mấy chữ.
Không ai biết trong lòng anh đang run rẩy như thế nào? Đã 2 năm rồi mới nghe được giọng nói đó, giọng nói của người con gái anh yêu. “ Mỹ, không chỉ họ nhớ cô, tôi cũng rất nhớ, nhớ đến phát điên đi được. Cô, có từng một chút nào đấy nhớ đến tôi không?” Những lời này anh cũng chỉ dám lặp lại trăm ngàn lần trong lòng chưa bao giờ nói ra.
“ Tôi cũng rất nhớ họ, có thời gian tôi sẽ về thăm mọi người.”
Lại một hồi trầm mặc nữa, không ai nói thêm gì.
Cuối cùng, Dương Mỹ lại là người lên tiếng trước “ Thần, cậu và Tĩnh thế nào rồi?”
Người đàn ông bàn tay càng run rẩy, ánh mắt mang theo tia đau khổ nói “ Chúng tôi vẫn vậy, tôi coi cô ấy như em gái của mình, cô biết mà.”
Dương Mỹ nhíu mày trầm giọng nói “ Vũ Thần, cậu hiểu Tĩnh không coi cậu là anh trai của cô ấy. Sao cậu không cho cô ấy một cơ hội? 7 năm rồi, đừng tự hành hạ bản thân và cô ấy nữa.”
“ Dương Mỹ, cô thật tàn nhẫn, cô cũng biết tôi chưa bao giờ coi cô chỉ là bạn. Tôi đã đợi cô 10 năm rồi, cô không yêu tôi cũng được sao ngay cả quyền lợi được yêu cô mà cô cũng nhẫn tâm cướp nó đi. Cô nghĩ đến cảm nhận của Tĩnh sao không thử nghĩ đến cảm nhận của tôi? Tôi chỉ muốn im lặng đứng sau bảo vệ và yêu cô tại sao lại không thể? Mỹ, tôi yêu em.” Vũ thần đau khổ hét vào điện thoại, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe mơ hồ thấy một tia máu.
“ Thật xin lỗi, Thần, tôi không yêu cậu, không thể đáp trả tình cảm của cậu. Cậu đợi tôi 10 năm, tôi không muốn cậu tiếp tục lún sâu hơn nữa. Thần, nghe tôi, từ bỏ đi thôi, tôi và cậu sẽ không có kết quả gì đâu. Trên đời này người con gái tốt hơn tôi nhiều vô số kể, Tĩnh cũng là một cô gái tốt, hãy trân trọng cô ấy. Hãy tìm cho mình hạnh phúc, tôi không phải người con gái kiếp này của cậu.”
Dương Mỹ cũng thực buồn lòng. Không phải cô không biết tình cảm của Thần dành cho cô, có điều cô không thể đáp trả lại nó. Cô vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Thần. Ròi khỏi tổ chức một phần cũng là vì lí do này.
“ Ha ha ha…Cô vẫn không hề thay đổi, vẫn thực lạnh lùng và tàn nhẫn.Cô chẳng lẽ không thể cho tôi nghe một lời nói dối được hay sao? Yêu cô là tôi cam tâm tình nguyện, không nên cảm thấy áy náy với tôi. Dù cho không có được tình cảm của cô, tôi cũng thực mãn nguyện rồi. Đừng ngay cả quyên lợi nhỏ bé này cũng nhẫn tâm tước đoạt của tôi, được chứ?”
Thật lâu sau, Dương Mỹ mới khàn giọng đáp lại “ Thật xin lỗi cậu, ngoài xin lỗi ra tôi cũng không biết nên nói gì.”
“ Không cần xin lỗi tôi, cô không có lỗi gì cả.” Vũ Thần đau khổ nhắm mắt lại một hồi bình tĩnh mới lại nói “Thôi, không nói đến vấn đề này nữa, có chuyện này tôi cần nói với cô. Có người đã thuê chúng tôi ám sát cô. Không biết nên nói hắn ngốc hay là bị bệnh nữa. Dù sao, cũng may là cô ta thuê chúng tôi, cô định làm thế nào?”
Dương Mỹ nghe đến đây ánh mắt cũng phát lạnh, mơ hồ tỏa ra sát khí, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần “ Vậy sao? Còn làm thế nào nữa, hay là cậu cho người đến ám sát tôi đi.”
“ Mỹ, cô còn tâm trạng để đùa được sao? Cô không muốn biết người đã thuê chúng tôi là ai sao?” Vũ Thần nhíu mày cười khổ nói. Cô ấy vẫn không thay đổi, dường như chẳng có việc gì có thể khiến cô bận tâm. Cái vẻ mặt bất cần của cô nhiều lúc khiến người khác thực tức giận nhưng cũng làm người ta có cảm giác an toàn, ỷ lại.
“ Ha ha ha… bạn tốt, cậu nghĩ tôi mới đi hơn 2 năm mà đã quên luật của hội rồi sao? Điều thứ 2, không được tiết lộ thông tin khách hàng. Trái, đuổi.” Dương Mỹ ha ha cười to trêu trọc. Chỉ có ở bên những người bạn chí cốt này cô mới có thể thoải mái cười nói như vậy.
Vũ Thần cười khổ nói “ Cô đương nhiên là một ngoại lệ rồi. Anh em trong hội nghe đến tên cô đã sợ vỡ mật rồi, có cho thêm 10 lá gan cũng chẳng ai dám đi ám sát Satan đâu.”
Dương Mỹ nhíu mày trầm giọng nói “ Vũ Thần, Satan đã chết, bây giờ chỉ còn Dương Mỹ. Lần sau đừng nhắc cái tên đấy trước mặt tôi nữa.”
Vũ Thần giật mình nhớ lại, năm đó khi cô bỏ tổ chức đã tuyên bố với Thế Giới Satan đã chết. Nhớ hồi đó, giới sát thủ đã có luồng sóng dư âm mạnh cỡ nào khi nghe được tin này. Có người tiếc hận, có người đau khổ nhưng vẫn phần nhiều là thỏa mãn, nhẹ nhõm.
“ Xin lỗi, tôi sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. Vì là thành viên cũ nên tôi sẽ thông qua cuộc họp hủy bỏ giao dịch lần này. Còn người đó, giành cho cô.”
“Ừm. Thế cũng được. Thôi, tôi phải họp rồi, có thời gian thì sang thăm tôi. Thế nhé! Tạm biệt!”
Dương Mỹ nhíu mày nhìn vào đồng hồ nói.
“ Ừm. tạm biệt, nhớ giũ gìn sức khỏe.” Vũ Thần có chút mất mát nhìn vào điện thoại hiện lên dòng chữ “cuộc gọi chấm dứt.”
“ Mỹ, em luôn là người tắt điện thoại trước. Cả đời này, tôi sẽ luôn luôn đợi em. Chỉ cần quay đầu lại, em sẽ nhìn thấy tôi. Như vậy là đủ rồi.”
Sau cánh cửa, người con gái nhỏ bé vẫn núp ở đấy nghe từ đầu đến cuối. Dù đã biết trước nhưng tận tai nghe thấy, tận mắt chứng kiến khiến tim cô cũng thật đau đớn, quặn thắt từng hồi tưởng như không thử nổi. Cô nắm tay bụm chặt miệng mình lại không phát ra tiếng nấc nghẹn ngào “ Thần, cả đời này anh đợi chị ấy được thì em cũng đợi anh cả đời này. Tuyệt không hối hận.”
/46
|