Yêu Em Thật Không?

Chương 15

/46


Tập đoàn Thiên Mỹ.

“ Thư kí Ngô, gọi cho tôi Giám đốc Chu vào phong làm việc.” Dương Mỹ nhíu mày nhìn vào tập tài liệu trước mặt, nhấc máy gọi cho thư kí Ngô.

“ Vâng, thưa Chủ Tịch.” Đầu bên kia, thư kí Ngô cung kính đáp.

Kể từ sau lần Dương Mỹ trừng trị các cổ đông của Tập đoàn, mọi người đã phải nhìn nhận lại vị Chủ Tịch mới này. Người ta thường nói: “ Tiếng lành thì chẳng ai biết nhưng tiếng xấu thì lại truyền rất xa”, mọi người đều bàn tán nhau về Dương Mỹ, nói cô thủ đoạn, cô ỷ thế nhưng lại không dám có nửa điểm nào bất kính trước mặt cô.

Đó cũng là điều mà Dương Mỹ muốn thấy. Cô là muốn “ rung cây dọa khỉ”. Nếu không cho mấy lão nếm thử chút thủ đoạn của cô thì cái Tập đoàn này đã bị bọn họ làm loạn lên một đoàn rồi.

Cúi đầu nhìn tập tài liệu, Dương Mỹ cười khổ, cô có cảm giác như đầu mình sắp nổ ra vậy.

Mấy đêm rồi cô chưa từng chợp mắt. Bao nhiêu công việc đều đổ dồn lên đầu cô.

CÒn Phương Du, nói là về trợ giúp cho cô nhưng mấy ngày nay đã lặn mất tăm đâu rồi, làm gì thấy bóng dáng.

Cộc…cộc…cộc

Tiếng gõ cửa làm Dương Mỹ tỉnh lại, lạnh going nói “ Vào đi”

Một nam nhân khoảng hơn 25 tuổi, mặt chữ điền, nước da sậm, dáng người cao lớn bước vào. Ánh mắt anh ta từ khi đi vào đều nhìn thẳng vào người đang ngồi sau bàn làm việc, không hề có nửa điểm sợ hãi.

Dương Mỹ hài long nhìn người đàn ông trước mặt. Ít ra nhìn anh ta cũng không có dáng vẻ của một kẻ vô dụng. Trẻ như vậy mà đã được làm Giám đốc, cô cũng có chút khâm phục người đàn ông này. Chỉ là không biết người này có thể tin tưởng được không mà thôi.

Trong khi Dương Mỹ đánh giá anh ta thì người kia cũng đánh giá lại cô.

Chu Minh nếu không tận mắt chứng kiến thì nhất định sẽ không tin lời đồn đại.

Hôm họp hội đồng quản trị anh không được phép tham gia nên vẫn chưa biết mặt vị CHủ Tịch mới này.

Nghe mọi người nói, cô đã khiến mấy lão già cổ hủ kia phải ăn quả đắng thật lớn mà không dám có nửa điểm ý kiến

Chu Minh nghe xong trong long cũng là rất thoải mái. Cuối cùng thì cũng có người có thể trị được mấy lão già đó, không để cho bọn họ tác oai tác quái nữa.

Hôm nay tận mắt trông thấy, quả không sai. Ánh mắt này, khí thế này tuyệt không thua kém Dương Trí Chung.

“ Ngồi xuống đi Giám đốc Chu. Tôi gọi anh đến là có chuyện muốn hỏi. Đây, anh xem đi. Sao dự án này đang thi công lại bỏ dở giữa chừng vậy?”

Dương Mỹ chỉ tay vào chiếc ghế đối diện, lạnh giọng hướng Chu Minh hỏi.

Chu Minh nâng tập tập tài liệu trên bàn lên, nhíu mày đọc nội dung trong đó.

Hồi lâu mới trả lời “ Chủ Tịch, đây là dự án Khu nghỉ dưỡng hiện đại nhất Châu Âu. Chúng ta đã chuẩn bị dự án này từ 2 năm trước rồi nhưng mãi đến tận đầu năm ngoái Tập Đoàn mới thông qua. Lẽ ra là cuối năm nay đã có thể khai trương nhưng lại gặp phải một số vấn đề về quyền sở hữu đất. Chúng ta vẫn chưa thể thu mua hết được khoảnh đất cần thiết cho dự án.Tập Đoàn đã cử người đi đàm phán nhưng vẫn chưa có kết quả. Theo tôi thấy hay là nên hoãn dự án này lại.”

Dương Mỹ chăm chú nghe báo cáo lại, càng nghe mày càng nhíu chặt.

“ Không được. Dự án này không thể bỏ qua. Theo tôi được biết, mấy năm qua, người già có xu hướng đi nghỉ dưỡng lão rất nhiều, tăng gấp năm lần so với những năm trước đó. Đây là một cơ hội cho chúng ta. Chúng ta có thể lợi dụng điều này để quảng bá cho hình tượng tập đoàn. Ở Châu Âu, cũng chỉ có khu nghĩ dưỡng Ammas là nổi tiếng và hiện đại nhất. Nếu dự án này của chúng ta hoàn thành, sẽ là trọng điểm tiếp theo của lĩnh vực này. Như thế, cơ hội này, chúng ta lại càng không thể bỏ qua.” Dương Mỹ tỉ mỉ phân tích từng vấn đề.

Chu Minh ngạc nhiên nhìn cô, không thể tin được cô gái trước mắt có đầu óc nhanh nhạy như vậy. Anh mới nói có một chút của vấn đề mà cô đã phân tích ra nhiều mặt khác.

“ Nhưng là vấn đề này cũng không thuộc quyền kiểm soát của tôi. Nếu cứ để như vậy, Tập đoàn sẽ không có vốn đầu tư cho các dự án khác.” Chu Minh cười khổ nói với Dương Mỹ

“ Vậy, vấn đề bây giờ là quyền sở hữu đất phải không? Sao không cho chuyên gia đến phân tích để bọn họ sớm dời đi?” Dương Mỹ cũng khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt.

“ Không phải cái này, vấn đề không phải ở họ, họ đã đông ý rời ý theo khoản bồi thường của chúng ta rồi, nhưng là, chuyện này còn lien quan đến nhiều thứ khác nữa. Tỉ như là Tập đoàn Lăng Thị, mảnh đất đấy trên giấy tờ pháp lí là của họ, họ nếu không đông ý thì chúng ta cũng hết cách.” Nói đến vấn đề này, Chu Minh cũng nhịn không được nhíu mày.

Dương Mỹ nghe còn có cách giải quyết thì tâm tình cũng buông lỏng hơn một chút. Nếu chỉ là vấn đề tiền bạc thì Tập đoàn sẽ trả cho họ một khoản xứng đáng.

Dường như biết trước suy nghĩ của Dương Mỹ, Chu Minh liền hướng cô mỉm cười giải thích “ Chủ tịch, họ không cần tiền đâu. Cô biết rồi đấy, Tập đoàn Lăng Thị hoàn toàn có thể xếp ngang hàng với chúng ta. Bên chúng ta đã mấy lần phái người đến đàm phán nhưng đều bị họ từ chối gặp mặt. Tôi, thực sự cũng là hết cách.”

Dương Mỹ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định sẽ tự mình đi gặp họ. Có lẽ chuyện này cần có người có trọng lượng ra mặt sẽ dễ giải quyết hơn “ Được rồi, Giám đốc Chu, tôi đã quyết định sẽ đến Tập đoàn Lăng thị để bàn bạc lại vấn đề này. Anh đi chuẩn bị một chút, lát sẽ đi cùng tôi sang đó.”

Chu Minh ngạc nhiên nhìn người trước mặt, muốn nói nhưng lại thôi. Có lẽ như cô nói, vẫn còn cách để giải quyết việc này. Nhân đây cũng coi như là thử thách cô một chút đi. Để xem vị CHủ Tịch này có thật là có tài anwng hay không?

Nghĩ vậy, Chu Minh liền mỉm cười hướng về phía Dương Mỹ mỉm cười tả lời rồi đi ra ngoài.

“ Thư kí Ngô, trưa nay hẹn cho tôi LĂng tổng bên LĂng thị đi ra goài ăn cơm. Nói là bàn về vấn đề mảnh đất ở Phú thị.” Dương Mỹ nhấc máy gọi điện cho thư kí Ngô, nói mục đích chính.

Tập đoàn Lăng thị.

“ Tổng tài, người bên Tập đoàn Thiên Mỹ gọi điện nói muốn hẹn ngài dùng cơm trưa. Họ nói muốn bàn về chuyện mảnh đất ở Phú thị. Ngài có muốn dùng cơm cùng họ không ạ?” Một cô gái xinh đẹp, dáng người nóng bỏng mềm mại tựa người vào Lăng Thiên, cọ cọ bầu ngực sữa cao vút vào cánh tay canh. Cố ý nghiêng người xuống để lộ một mảng phấn trắng trước ngực ra trước mặt Lăng Thiên.

Lăng Thiên lạnh lùng gạt ả ra khỏi người, đứng dậy đi vầ phía ghế sa lông.

Cô gái thấy Lăng Thiên gạt mình ra cũng có chút tức giận nhưng lại không dám phát tác, chỉ mỉm cời quyến rũ hướng Lăng Thiên đi đến.

Chỉ là không đợi ả đến gần, Lăng Thiên đã lạnh lùng thốt “ Đứng đấy đi, gọi điện lại cho bọn họ bảo tôi đồng ý. Nhân tiện, gọi Giám đốc Vân vào đây. Được rồi, cô ra ngoài đi.” Nói rồi còn cố ý phất tay lên ý muốn rất rõ ràn muốn đuổi cô ra ngoài.

Ả ta chỉ còn cách hậm hực bước ra khỏi phòng

“ Lăng Thiên, cậu gọi tôi có chuyện gì? Cậu biết là tôi là người rất bận rộn, không có việc gì gấp cũng đừng có gọi tôi về đây.” Bước vào phòng, chưa nhìn thấy Lăng Thiên đâu nhưng Vân Phong đã khó chịu cằn nhằn với anh.

“ Vân phong, cậu có thể tiếp tục đi tìm mấy cô nàng chân dài của cậu. Có điều sau này cũng đừng hối hận là tôi đã không báo trước với cậu. Cơ hội gặp thần tượng không có nhiều như vậy đâu.” Lăng Thiên không để ý nâng lên tách tà tiếp tục uống.

Nhắc đến cái tên kia khiến Vân Phong giật nảy mình, ánh mắt phát sáng hướng về phia Lăng Thiên khiến anh rung mình.

“ Thiên yêu dấu, Thiên của lòng tôi, cậu không đùa tôi chứ? Tôi sẽ được gặp sư tỉ trong truyền thuyết sao? Thật là sư tỉ sao? Cậu không được đùa giỡn với trái tim mong manh dễ vỡ của tôi đâu đấy.” Vân Phong giang rộng cánh tay về phía Lăng Thiên ý đồ muốn sàm sỡ.

Cũng may là Lăng thiên lịp thời tránh khỏi móng vuốt của hắn nhưng vẫn nhịn không được rùng mình nổi một tầng da gà.

“ Câm ngay, Vân Phong. Thu lại móng vuốt bẩn thỉu của cậu nếu không đừng trách tôi vứt lại cậu. Mau đi chuẩn bị đi, thay ngay cái bộ đồ lòe loẹt này ra, đừng để mất mặt tôi.” Lăng Thiên tức giận chỉ tay về phía Vân Phong gầm lên

Lúc này, Vân Phong mới để ý đến bộ đồ trên người. Lúc sáng đi bơi cùng mấy cô người mẫu, quên chưa thay quần đã chạy về đây. Trên người hắn bây giờ vẫn là chiêc áo phông Super man và chiếc quần đùi hoa. Thảo nào trên đường có mấy cô gái cứ nhìn hắn che miệng cười, hăn còn tưởng là do

mình đẹp trai nên mới được nhiều người để ý. Ai ngờ, là chê hắn thần kinh.

Vân Phong xấu hổ gãi đầu chạy ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại Lăng Thiên, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh.

/46

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status