“Con không cần biết những chuyện đó do ai làm, cũng không quan tâm. Cho dù ngày mai phải lên mặt báo, đối với con cũng không có vấn đề gì.”- Triệu Mạn Di châm một điếu thuốc, trước mặt cha mẹ ông bà cũng Dương Nhậm Vũ hút một chút.
Cha Triệu nhìn những tấm ảnh được gửi đến, xoa xoa thái dương.
“Cha biết con không lo, nhưng chính là ta không muốn ai gây ra sức ép kiểu này.”- lẽ ra ngay từ đầu để cô ra mặt luôn sẽ tốt hơn, bây giờ thế nào cũng khó.
Ông bà nội của cô chỉ nhìn vào tấm ảnh cô dựa vào ngực nam nhân kia, hai người suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Cái cậu kia chính là tổng giám đốc Cố thị sao?”
“Nghe nói cậu ta chính là rất tài giỏi, lại hoàn hảo như vậy, xem ra…”
Triệu Mạn Di nhìn ông bà mình, này là sao? Lẽ ra hai người phải quan tâm làm sao giải quyết vụ này chứ? Quan tâm đến người còn lại làm gì?
Triệu Mạn Di thở dài một hơi, điếu thuốc cháy dở cũng bị cô vùi vào gạt tàn. Đứng dậy đi lên phòng, những lúc này ở lại, thật sự cô sẽ bị hành chết.
“Này, Tiểu Mạn, vậy con với cái cậu Cố Hạo Thần đó là thế nào?”
“Hai đứa có tình cảm lâu chưa?”
“…”
Dương Nhậm Vũ thấy thật bội phục người con gái kém anh tận bốn tuổi kia, giữa làn sóng của gia đình dồn dập kéo đến vẫn mặt lạnh bình tĩnh bước đi.
Thôi, nếu cô đã đi, anh cũng nên về luôn, đề phòng cái làn sóng đáng sợ kia lan sang cả anh.
“À phải rồi, Dương Nhậm Vũ, cậu có biết gì về người kia không vậy?”- mẹ Triệu hướng Dương Nhậm Vũ đang lẩn về phía sau mà ra đòn, làm anh khóc không ra nước mắt.
“À… chuyện này…”- anh biểu cảm quẫn bách, cứng ngắc ngồi xuống sofa. Định chuồn êm đẹp rồi sao lại khổ thế này chứ?
Và thế là dưới sự tra hỏi của đại gia đình Triệu gia, Dương Nhậm Vũ đành ngồi kể lể hết sự tình. Vừa kể vừa nhìn lên cầu thang xem Triệu tổng cao cao tại thượng có trên đó không, áp lực vô cùng lớn.
Ngồi trên phòng, Triệu Mạn Di nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ai làm ra thứ chuyện này, đương nhiên cô biết rất rõ. Cô không phải kẻ hồ đồ mà không biết. Nhưng anh nhất định phải như vậy hay sao? Hay do cô trước kia đã quá tin tưởng anh? Đã quá dành tình cảm cho anh?
Anh yêu cô, cô biết, nhưng đó là chuyện trước kia. Còn bây giờ thì sao? Cô tin là anh chẳng còn gì cả.
Nếu cô công khai những chứng cớ đó, anh chỉ còn đường chết. Cô sẽ không công khai nếu như anh biết điều một chút, không lợi dụng người này người khác để đạt được thứ mình muốn. Nếu anh không lừa dối cô, không dùng cái thứ mưu trò con nít này, cô sẽ không đến nỗi tuyệt tình với anh như vậy.
“Tất cả là lỗi của anh.”- Triệu Mạn Di nhìn tấm ảnh nhỏ trên tủ khẽ nói.
“Triệu Mạn Di em không phải một con ngu, càng không phải một đứa chỉ biết nghe lời người khác mà không có chính kiến. Em cũng có thủ đoạn của riêng em, Cố Thiên Tự ạ.”
Nếu không anh nghĩ sao mà cô có thể ngồi lên cái vị trí này trong thời buổi kinh tế biến động như vậy?
Có tin nhắn gửi đến.
Nhìn màn hình muốn chướng mắt, Triệu Mạn Di nhận lời rồi tắt đi.
Xem chừng mai sẽ là một ngày dài đây.
Cô tắt điện thoại, nặng nề thiếp đi.
Sáng hôm sau, cô giao hết việc cho Dương Nhậm Vũ và Cung Dương Á Miên thì lái xe tới quán coffee như mọi lần.
Người kia đang ngồi ở đó, hướng ánh mắt ra bên ngoài, khi thấy cô thì khẽ mỉm cười.
Tại sao nụ cười của anh vẫn duy trì được như năm đó, anh không có chút gì cảm thấy ân hận hay sao? Anh nhìn cô tiến tới, lại tự gọi cho cô thứ nước cô thích uống nhất.
“Anh cứ nghĩ em sẽ không đồng ý.”
Triệu Mạn Di hơi khựng lại, rồi lại mỉm cười nhìn anh.
“Em đã đến rồi không phải sao? Chúng ta vẫn là bạn mà.”
Cố Thiên Tự thay vào một vẻ buồn bã, anh thở dài.
“Anh không mong em nói câu đó, chúng ta đã chấm dứt quá nhanh vì em muốn, mà anh lại không nhận được bất cứ một lí do nào.”
Cố Thiên Tự không thể nghĩ Triệu Mạn Di có thể dễ dàng buông đi chuyện của hai người như vậy. Thời gian qua ở Mĩ, anh đã suy nghĩ về chuyện của hai người, cũng không thấy cô có biểu hiện gì, nhưng cuối cùng vẫn là tìm ra được.
“Di, em có muốn chúng ta làm lại từ đầu không?”
Triệu Mạn Di cụp mi mắt.
“Làm lại? Để được cái gì hả anh? Em không cảm thấy là tốt.”
Cố Thiên Tự cười khổ, anh nhìn cô.
“Em vẫn như ngày trước Di ạ, không ai có thể bắt em làm điều mà em không muốn.”
Triệu Mạn Di mỉm cười. Cô chính là như vậy được không? Nhưng nếu như có bất cứ ai đụng chạm hay làm điều gì bất lợi cho cô. Nhất định cô sẽ không bao giờ bỏ qua.
“Em vẫn vậy. Anh hồi đó luôn là người hiểu em nhất mà phải không?”- chỉ tiếc giờ anh đã không còn như trước nữa.
Uống thêm chút nước, nhận thấy Cung Dương Á Miên nhắn tin cho cô, xem chừng cô nàng đã chịu hết nổi cái cảnh làm không công với hàng đống công việc rồi.
“Có lẽ em phải về đây, có cuộc họp gấp.”
“Dự án Âu Dương thị đã có kết quả rồi.”
Cố Thiên Tự nói một câu không rõ đầu đuôi.
“Thiên Kỳ giành được hợp tác đó rồi. Bên anh thua.”- Cố Thiên Tự không ngờ tới Thiên Kì lại ra đòn hiểm ác như vậy, một cái vung tay đã là giá tiền của cả mấy tập đoàn hợp lại.
Đương nhiên Thiên Kỳ giành chiến thắng.
Triệu Mạn Di chỉ cười nhẹ, cô đứng dậy.
“Em về đây, có gì gặp sau.”- muốn trách cô sao? Không, muốn trách hãy tự đi mà trách chính mình, cô không cần nghe anh than thở.
Có lẽ bọn họ chính là như vậy, chia tay, một người kia cố níu kéo, nhưng kết quả… lại chẳng được gì.
Cô đã từng yêu anh, nhưng giờ thì khác. Cô không phản bội anh, bất quá chỉ là cô làm những việc giống như anh từng làm với cô mà thôi.
Nhưng không ngờ, cô lại ngày càng yêu thích.
“Triệu Mạn Di, cậu mau trở lại làm việc đi a…”- Cung Dương Á Miên nằm bẹp trên sofa- “Tôi nghĩ lại rồi, kẻ kia dù tôi chạy đi đâu cũng không thoát khỏi ma chưởng của hắn mà.”- hắn thật độc ác.
Triệu Mạn Di xem xét tài liệu Cung Dương Á Miên vừa xử lí hôm qua- “Tốt lắm, cậu có thể bãi công được rồi.”- Cung Dương Á Miên đã giúp cô xử lí bao nhiêu công việc, giờ cho cô ta nghỉ cũng là cách tốt.
“Mà cậu không định nói cho tôi về người kia à?”- Triệu Mạn Di hỏi Cung Dương Á Miên, thấy cô im lặng, Triệu Mạn Di lại tiếp- “Quên đi, dù sao tôi cũng có thể tra ra được. Cậu cứ trốn ở đâu thì trốn.”
“Nhưng là vẫn bị phát hiện nha…”- Cung Dương Á Miên không ngờ kẻ kia lại dễ dàng biết cô đang trốn ở đâu như vậy, chẳng lẽ hắn có tai mắt khắp nơi?
Vũ Bảo Lĩnh đứng một bên nhìn Cung Dương Á Miên đang vật vã đau khổ, không đành nói ra anh chính là tay trong, nếu không, khẳng định cái đầu anh không còn nguyên vẹn.
Dương Nhậm Vũ hiểu ngay ra mọi vấn đề, hừ, thì ra kẻ làm công ăn lương Vũ Bảo Lĩnh kia cũng như anh, mong sao tổng giám đốc của mình sớm rơi vào tay một người nào đó, để tránh khỏi số kiếp bị tổng giám đốc bắt nạt.
Thế giới này… à không, chỉ cần trong một mét vuông cũng có đủ trăm loại người rồi.
Biệt thự của Cố Hạo Thần, anh nhìn màn hình điện thoại, cha mẹ gọi anh về có chuyện gì chứ? Hôm nay đâu phải chủ nhật.
Nhớ tới lần trước về nhà, cha mẹ có hỏi qua chuyện tình yêu của anh, rồi nói dẫn bạn gái về ra mắt. Anh vẫn chưa biết nên làm thế nào. Lần này trở về, liệu có nên cho cha mẹ xem qua ảnh của cô trước không?
Thế nhưng, cô còn chưa có đồng ý làm bạn gái anh, tuy rằng đã nói thích anh. Thật không biết phải làm sao.
Cha Triệu nhìn những tấm ảnh được gửi đến, xoa xoa thái dương.
“Cha biết con không lo, nhưng chính là ta không muốn ai gây ra sức ép kiểu này.”- lẽ ra ngay từ đầu để cô ra mặt luôn sẽ tốt hơn, bây giờ thế nào cũng khó.
Ông bà nội của cô chỉ nhìn vào tấm ảnh cô dựa vào ngực nam nhân kia, hai người suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Cái cậu kia chính là tổng giám đốc Cố thị sao?”
“Nghe nói cậu ta chính là rất tài giỏi, lại hoàn hảo như vậy, xem ra…”
Triệu Mạn Di nhìn ông bà mình, này là sao? Lẽ ra hai người phải quan tâm làm sao giải quyết vụ này chứ? Quan tâm đến người còn lại làm gì?
Triệu Mạn Di thở dài một hơi, điếu thuốc cháy dở cũng bị cô vùi vào gạt tàn. Đứng dậy đi lên phòng, những lúc này ở lại, thật sự cô sẽ bị hành chết.
“Này, Tiểu Mạn, vậy con với cái cậu Cố Hạo Thần đó là thế nào?”
“Hai đứa có tình cảm lâu chưa?”
“…”
Dương Nhậm Vũ thấy thật bội phục người con gái kém anh tận bốn tuổi kia, giữa làn sóng của gia đình dồn dập kéo đến vẫn mặt lạnh bình tĩnh bước đi.
Thôi, nếu cô đã đi, anh cũng nên về luôn, đề phòng cái làn sóng đáng sợ kia lan sang cả anh.
“À phải rồi, Dương Nhậm Vũ, cậu có biết gì về người kia không vậy?”- mẹ Triệu hướng Dương Nhậm Vũ đang lẩn về phía sau mà ra đòn, làm anh khóc không ra nước mắt.
“À… chuyện này…”- anh biểu cảm quẫn bách, cứng ngắc ngồi xuống sofa. Định chuồn êm đẹp rồi sao lại khổ thế này chứ?
Và thế là dưới sự tra hỏi của đại gia đình Triệu gia, Dương Nhậm Vũ đành ngồi kể lể hết sự tình. Vừa kể vừa nhìn lên cầu thang xem Triệu tổng cao cao tại thượng có trên đó không, áp lực vô cùng lớn.
Ngồi trên phòng, Triệu Mạn Di nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ai làm ra thứ chuyện này, đương nhiên cô biết rất rõ. Cô không phải kẻ hồ đồ mà không biết. Nhưng anh nhất định phải như vậy hay sao? Hay do cô trước kia đã quá tin tưởng anh? Đã quá dành tình cảm cho anh?
Anh yêu cô, cô biết, nhưng đó là chuyện trước kia. Còn bây giờ thì sao? Cô tin là anh chẳng còn gì cả.
Nếu cô công khai những chứng cớ đó, anh chỉ còn đường chết. Cô sẽ không công khai nếu như anh biết điều một chút, không lợi dụng người này người khác để đạt được thứ mình muốn. Nếu anh không lừa dối cô, không dùng cái thứ mưu trò con nít này, cô sẽ không đến nỗi tuyệt tình với anh như vậy.
“Tất cả là lỗi của anh.”- Triệu Mạn Di nhìn tấm ảnh nhỏ trên tủ khẽ nói.
“Triệu Mạn Di em không phải một con ngu, càng không phải một đứa chỉ biết nghe lời người khác mà không có chính kiến. Em cũng có thủ đoạn của riêng em, Cố Thiên Tự ạ.”
Nếu không anh nghĩ sao mà cô có thể ngồi lên cái vị trí này trong thời buổi kinh tế biến động như vậy?
Có tin nhắn gửi đến.
Nhìn màn hình muốn chướng mắt, Triệu Mạn Di nhận lời rồi tắt đi.
Xem chừng mai sẽ là một ngày dài đây.
Cô tắt điện thoại, nặng nề thiếp đi.
Sáng hôm sau, cô giao hết việc cho Dương Nhậm Vũ và Cung Dương Á Miên thì lái xe tới quán coffee như mọi lần.
Người kia đang ngồi ở đó, hướng ánh mắt ra bên ngoài, khi thấy cô thì khẽ mỉm cười.
Tại sao nụ cười của anh vẫn duy trì được như năm đó, anh không có chút gì cảm thấy ân hận hay sao? Anh nhìn cô tiến tới, lại tự gọi cho cô thứ nước cô thích uống nhất.
“Anh cứ nghĩ em sẽ không đồng ý.”
Triệu Mạn Di hơi khựng lại, rồi lại mỉm cười nhìn anh.
“Em đã đến rồi không phải sao? Chúng ta vẫn là bạn mà.”
Cố Thiên Tự thay vào một vẻ buồn bã, anh thở dài.
“Anh không mong em nói câu đó, chúng ta đã chấm dứt quá nhanh vì em muốn, mà anh lại không nhận được bất cứ một lí do nào.”
Cố Thiên Tự không thể nghĩ Triệu Mạn Di có thể dễ dàng buông đi chuyện của hai người như vậy. Thời gian qua ở Mĩ, anh đã suy nghĩ về chuyện của hai người, cũng không thấy cô có biểu hiện gì, nhưng cuối cùng vẫn là tìm ra được.
“Di, em có muốn chúng ta làm lại từ đầu không?”
Triệu Mạn Di cụp mi mắt.
“Làm lại? Để được cái gì hả anh? Em không cảm thấy là tốt.”
Cố Thiên Tự cười khổ, anh nhìn cô.
“Em vẫn như ngày trước Di ạ, không ai có thể bắt em làm điều mà em không muốn.”
Triệu Mạn Di mỉm cười. Cô chính là như vậy được không? Nhưng nếu như có bất cứ ai đụng chạm hay làm điều gì bất lợi cho cô. Nhất định cô sẽ không bao giờ bỏ qua.
“Em vẫn vậy. Anh hồi đó luôn là người hiểu em nhất mà phải không?”- chỉ tiếc giờ anh đã không còn như trước nữa.
Uống thêm chút nước, nhận thấy Cung Dương Á Miên nhắn tin cho cô, xem chừng cô nàng đã chịu hết nổi cái cảnh làm không công với hàng đống công việc rồi.
“Có lẽ em phải về đây, có cuộc họp gấp.”
“Dự án Âu Dương thị đã có kết quả rồi.”
Cố Thiên Tự nói một câu không rõ đầu đuôi.
“Thiên Kỳ giành được hợp tác đó rồi. Bên anh thua.”- Cố Thiên Tự không ngờ tới Thiên Kì lại ra đòn hiểm ác như vậy, một cái vung tay đã là giá tiền của cả mấy tập đoàn hợp lại.
Đương nhiên Thiên Kỳ giành chiến thắng.
Triệu Mạn Di chỉ cười nhẹ, cô đứng dậy.
“Em về đây, có gì gặp sau.”- muốn trách cô sao? Không, muốn trách hãy tự đi mà trách chính mình, cô không cần nghe anh than thở.
Có lẽ bọn họ chính là như vậy, chia tay, một người kia cố níu kéo, nhưng kết quả… lại chẳng được gì.
Cô đã từng yêu anh, nhưng giờ thì khác. Cô không phản bội anh, bất quá chỉ là cô làm những việc giống như anh từng làm với cô mà thôi.
Nhưng không ngờ, cô lại ngày càng yêu thích.
“Triệu Mạn Di, cậu mau trở lại làm việc đi a…”- Cung Dương Á Miên nằm bẹp trên sofa- “Tôi nghĩ lại rồi, kẻ kia dù tôi chạy đi đâu cũng không thoát khỏi ma chưởng của hắn mà.”- hắn thật độc ác.
Triệu Mạn Di xem xét tài liệu Cung Dương Á Miên vừa xử lí hôm qua- “Tốt lắm, cậu có thể bãi công được rồi.”- Cung Dương Á Miên đã giúp cô xử lí bao nhiêu công việc, giờ cho cô ta nghỉ cũng là cách tốt.
“Mà cậu không định nói cho tôi về người kia à?”- Triệu Mạn Di hỏi Cung Dương Á Miên, thấy cô im lặng, Triệu Mạn Di lại tiếp- “Quên đi, dù sao tôi cũng có thể tra ra được. Cậu cứ trốn ở đâu thì trốn.”
“Nhưng là vẫn bị phát hiện nha…”- Cung Dương Á Miên không ngờ kẻ kia lại dễ dàng biết cô đang trốn ở đâu như vậy, chẳng lẽ hắn có tai mắt khắp nơi?
Vũ Bảo Lĩnh đứng một bên nhìn Cung Dương Á Miên đang vật vã đau khổ, không đành nói ra anh chính là tay trong, nếu không, khẳng định cái đầu anh không còn nguyên vẹn.
Dương Nhậm Vũ hiểu ngay ra mọi vấn đề, hừ, thì ra kẻ làm công ăn lương Vũ Bảo Lĩnh kia cũng như anh, mong sao tổng giám đốc của mình sớm rơi vào tay một người nào đó, để tránh khỏi số kiếp bị tổng giám đốc bắt nạt.
Thế giới này… à không, chỉ cần trong một mét vuông cũng có đủ trăm loại người rồi.
Biệt thự của Cố Hạo Thần, anh nhìn màn hình điện thoại, cha mẹ gọi anh về có chuyện gì chứ? Hôm nay đâu phải chủ nhật.
Nhớ tới lần trước về nhà, cha mẹ có hỏi qua chuyện tình yêu của anh, rồi nói dẫn bạn gái về ra mắt. Anh vẫn chưa biết nên làm thế nào. Lần này trở về, liệu có nên cho cha mẹ xem qua ảnh của cô trước không?
Thế nhưng, cô còn chưa có đồng ý làm bạn gái anh, tuy rằng đã nói thích anh. Thật không biết phải làm sao.
/55
|