Sau khi chính thức xác nhận mối quan hệ với Mạc Thiên Kỳ, số lần Âu Nam Diệp lui tới “Mạc Phủ” càng nhiều, điều đó khiến cho Dạ Bắc Đình và Tony cảm thấy khó chịu. Nhưng hiển nhiên không thể làm gì khác ngoài việc trơ mắt nhìn người con gái mà mình yêu thầm ở cạnh một nam nhân khác.
Trái ngược với họ, Âu Nam Diệp lại rất vui vẻ và hạnh phúc, cô vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được sự hạnh phúc khi ở gần nam nhân mà mình yêu. Cái cảm giác đó không hề giống như trước kia cô ở bên cạnh Tư Đồ Hoằng, có lẽ tình cảm trước kia của cô đối với Tư Đồ Hoằng cũng chỉ là sự rung động nhất thời, còn đối với Mạc Thiên Kỳ là khác.
Cô yêu Mạc Thiên Kỳ, bởi khi cô thấy anh vì mình mà ngay cả mạng sống cũng không cần thì trái tim cô đau lắm, đau đến muốn vỡ vụn ra từng mảnh. Khi thấy anh gục ngã ngay trước mặt mình với toàn thân đầy máu cô rất sợ, sợ anh vì cô mà không bao giờ tỉnh lại nữa, cả thế giới của cô lúc đó dường như trở lại đêm kinh hoàng kia.
Cái đêm mà cô chỉ biết trơ mắt nhìn cha mẹ cùng những người trong Âu gia trôn vùi trong biển lửa, tất cả đều khiến cô đau khổ đến muốn chết đi.
Từ cái giây phút ấy, cô đã xác định được cô yêu anh và cô thật sự cần có anh bên cạnh, không có anh có lẽ cuộc đời cô đã bước vào vực sâu tăm tối từ lâu rồi. Tất cả mọi thứ đã thay đổi khi có sự xuất hiện của Mạc Thiên Kỳ, và trên con đường trả thù của cô xuất hiện thêm anh, dù không biết sau này sẽ ra sao nhưng chí ít hiện tại cô có anh là đủ rồi.
“Chị dâu, chị đến đây tìm lão đại sao? Sao chị lại đứng ở chỗ này vậy?”
Bạch Nam tay cầm cốc cafe từ phòng nghỉ đi ra, thấy Âu Nam Diệp đứng ở ngoài hành lang thì ngạc nhiên, tiến lại gần chào hỏi. Ban đầu khi biết tin Mạc Thiên Kỳ có bạn gái, cả ba người Bắc Nhiễm, Tề Thiên, Bạch Nam đều kinh ngạc há hốc mồm, nhưng sau đó vẫn là chấp nhận sự thật không thể tin nổi này.
“A đúng rồi, tôi đến tìm anh ấy. Nhưng mà tôi không biết phòng làm việc của anh ấy ở đâu, nên mới lưỡng lự đứng ở chỗ này…”
Âu Nam Diệp cười ái ngại đáp Bạch Nam, trên khuôn mặt có chút phiếm hồng khi được gọi là ‘chị dâu’, dù đã nghe nhiều lần nhưng cô vẫn không thấy được tự nhiên cho lắm.
“Vậy sao, chắc giờ lão đại đang họp rồi. Hiện tại tôi cũng đang rảnh, để tôi dẫn chị đi lên phòng làm việc của lão đại.”
Bạch Nam hăng hái xung phong làm người dẫn đường, Âu Nam Diệp cũng không từ chối ý tốt của anh, khẽ gật đầu cười đi theo sau Bạch Nam lên tầng khác. Đây là lần đầu tiên cô đến nơi làm việc của anh nên không thể tránh khỏi việc đi lạc loanh quanh khu này.
Còn nữa, chỗ này rất rộng lớn may còn gặp được Bạch Nam, nếu không cô không biết bản thân còn loanh quanh đến bao giờ nữa. Sau vài phút đồng hồ, Âu Nam Diệp đã được Bạch Nam dẫn đến phòng làm việc của Mạc Thiên Kỳ, nó nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, tầng này có vẻ rất yên tĩnh.
Cô theo chân Bạch Nam đi vào phòng làm việc của Mạc Thiên Kỳ, bên trong căn phòng rất rộng lớn, với hai màu chủ đạo là đen trắng xen kẽ. Trong phòng rất gọn gàng và ngăn nắp, từ những sấp tài liệu trên bàn, hay những cuốn sách được sếp gọn trên kệ sách, tất cả mọi thứ bên trong rất hoàn hảo giống như chủ nhân của nó vậy.
“Chị dâu cứ ngồi đây chờ lão đại nhé, cuộc họp chắc là sắp kết thúc rồi, xin lỗi tôi còn có chút việc gấp nên không thể ở đây với chị được.”
Bạch Nam cất chiếc điện thoại vào túi quần, ngẩng đầu nhìn Âu Nam Diệp nói, khi nãy người trong bệnh viện vừa gọi điện đến nói rằng có một ca bệnh nhân cần anh có mặt. Anh không thể ở lại nơi này nữa, mạng sống của những người bệnh nhân kia rất quan trọng, nên anh đành thất lễ với chị dâu vậy.
“Không sao, anh có việc thì đi trước đi.”
Âu Nam Diệp cũng không phải người không biết điều, dọc đường đi cô thấy sắc mặt Bạch Nam có chút tệ sau khi nhận cuộc điện thoại kia, hẳn là có chuyện gấp. Cô không ngu ngốc đến mức không nhận ra đâu, hơn hết Bạch Nam chính là một bác sĩ, hiển nhiên chắc chắn anh ta cần phải đi cứu người.
“Vậy tôi đi trước đây.”
Bạch Nam cũng không nói gì thêm, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của lão đại, nhanh chóng đi đến bệnh viện. Nhất thời trong căn phòng rộng lớn kia chỉ còn lại một mình Âu Nam Diệp đứng đó, cô bắt đầu không giấu nổi tò mò mà quan sát xung quanh, tất cả mọi thứ đều được cô ghi nhớ.
Rất lâu sau đó, cô đi đến ghế sofa bên cửa sổ sát đất ngồi xuống, hướng ánh mắt về phía xa xăm. Theo tầm mắt cô, hiện lên là một bãi cỏ xanh mươn mướt rộng lớn, xung quanh nơi đó là hai hàng phong trơ trọi phủ đầy những mảng tuyết trắng xóa.
Âu Nam Diệp có chút bất ngờ, giữa một nơi lạnh lẽo phủ đầy tuyết này tại sao lại có một bãi cỏ xanh mướt như vậy, chưa kịp suy nghĩ thêm thì tiếng mở cửa truyền đến khiến cho Âu Nam Diệp giật mình quay lại.
Tầm mắt cả hai giao nhau, Mạc Thiên Kỳ khẽ nở một nụ cười nhìn Âu Nam Diệp, bất giác khiến hai má cô trở nên phiếm hồng, vội vã thu lại tầm mắt. Mạc Thiên Kỳ tiến về phía sofa, ngồi xuống bên cạnh cô, tâm trạng phiền muộn vì cuộc họp kia như tan biến hết, ở bên cạnh cô khiến anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Anh họp xong rồi sao?” Âu Nam Diệp khẽ lên tiếng phá vỡ bầu không khí có phần ngượng ngùng.
“Ừ.”
Mạc Thiên Kỳ khẽ đáp, không ngần ngại ôm lấy cô vào lòng, khẽ tựa đầu vào hõm vai cô, cất giọng nỉ non.
“Cho anh ôm em một chút nhé?”
Dù có chút bất ngờ vì hành động của anh, nhưng cô không có cự tuyệt, cô dường như cảm nhận được anh thật sự rất mệt mỏi. Có lẽ ngay giờ phút này đây, anh muốn có một nơi để dựa vào, anh muốn ôm cô để vơi bớt đi những phiền muộn trong lòng.
Rất lâu sau đó, cô chỉ nghe tiếng thở đều đều của anh phát ra, cứ ngỡ anh ngủ quên, nhưng không, bỗng nhiên anh buông người cô ra. Ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy dục vọng, trong đôi mắt chim ưng sắc bén ấy dường như có một khao khát mãnh liệt nào đó đang trào dâng, nó thôi thúc anh phải tiến lên.
“Tiểu Diệp…anh yêu em…” Anh khẽ nỉ non.
Không đợi cô phản ứng thêm, anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, dường như muốn khảm sâu cô vào trong người anh vậy.
Cô chỉ biết ở im mặc anh càn quấy, không hề phản kháng, bởi lúc này đây trong tâm trí cô đều trở nên trống rỗng. Cô chỉ biết phát ra những âm thanh rên rỉ theo từng động tác càn quấy của anh, một lòng đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào có phần mãnh liệt ấy.
Không biết qua bao lâu, Mạc Thiên Kỳ mới lưu luyến buông đôi môi anh đào đỏ mọng kia ra, ánh mắt chìm trong bể tình nhìn cô.
Thấy người con gái trong lòng bị anh hôn đến thần trí mơ hồ thì có chút hài lòng, khẽ nở một nụ cười, ôm lấy thân thể kia đi vào phòng nghỉ ở bên cạnh.
Âu Nam Diệp vẫn chìm đắm trong nụ hôn kia đến khi tỉnh táo lại đã thấy bản thân nằm trên giường rồi, phía trên cô là thân thể cao lớn của anh, điều này không khỏi khiến cô ngại ngùng mà đỏ mặt. Trái tim đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài, lòng trở nên rối bời, cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nên không tránh khỏi khẩn trương mà mở to đôi mắt nhìn anh.
Mạc Thiên Kỳ cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cô, khẽ đan hai tay của mình vào tay cô, ôn nhu nhìn thẳng vào mắt cô, cất giọng dụ hoặc.
“Tiểu Diệp, cho anh nhé?”
Sự ngọt ngào chết người kia khiến cô không có cách nào cự tuyệt được, khẽ quay đầu, tránh đi ánh mắt nóng bỏng kia, nhẹ nhàng gật đầu. Sau này dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cô vẫn sẽ nguyện ý yêu anh, yêu anh đến thiên trường địa cửu.
Bởi cô đã quyết định, từ giây phút này đây anh chính thức là nam nhân của cô, chỉ một mình cô mà thôi… Nghĩ như vậy, Âu Nam Diệp bỏ qua hết ngại ngùng, khẽ vòng tay ôm lấy cổ anh, trao anh một nụ hôn.
Mạc Thiên Kỳ nhận được sự đồng ý của cô, khẽ nở một nụ cười, sau đó mãnh liệt đáp trả lại nụ hôn của cô. Rất nhanh cả hai cơ thể đã thoát ly khỏi những bộ trang phục rườm rà, hai tay Mạc Thiên Kỳ không an phận mà trượt xuống đôi gò bồng của cô mà xoa nắn, nụ hôn trên môi cũng kết thúc.
Theo đó là tiếng rên rỉ chìm đắm trong khoái cảm của cô, anh từ từ hôn lên xương quay xanh, để lại những dấu hôn đỏ chót đến mê hồn.
“Ưm…ân…aa…”
Anh khẽ thở dốc nhìn vào cơ thể quyến rũ của cô trước mặt, dục vọng mãnh liệt trong người kìm nén bao lâu nay trỗi dậy, bàn tay hư hỏng trượt xuống vùng tam giác bí ẩn mà vuốt ve. Theo những động tác mê mẩn tâm trí của anh, như muốn đưa cô lên tận chính tầng mây, cứ thế bay bổng trên đó mặc kệ tất cả mọi thứ xung quanh, phát ra những âm thanh khiến người khác phải đỏ mặt tía tai.
“Kỳ…ưm…aa…”
Cô không ngừng rên rỉ gọi tên anh, điều đó càng khiến dục vọng trong anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, bàn tay hư hỏng vuốt ve bên ngoài vùng tam giác bí ẩn hồi lâu. Sau đó không ngần ngại đi vào bên trong, theo từng động tác khiến cơ thể cô biến đổi, đến khi mật dịch thấm ướt cả ga giường anh mới buông tay.
“Tiểu Diệp, thả lỏng nào, rất nhanh sẽ hết đau…”
Anh động thân đi vào *** ***** chật hẹp kia, một cách nhẹ nhàng và ôn nhu, theo đó là lời dụ dỗ ngon ngọt khiến cô thả lỏng. Nhân cơ hội đó, anh mạnh mẽ động thân thật mạnh phá vỡ lớp màng mỏng bên trong, dòng máu tượng trưng cho sự thuần khiết của cô theo đó mà chảy ra.
“Aaaa…”
Âu Nam Diệp hét lên đầy đau đớn, theo đó nước mắt chảy ra, Mạc Thiên Kỳ ôn nhu nhẹ hôn lên mi mắt cô, như một lời an ủi. Đợi đến khi cô bắt đầu thích ứng với anh, anh mới nhẹ nhàng luật động theo từng nhịp, khoái cảm cứ thế lan tràn khắp cơ thể hai người, khiến họ không ngừng đắm chìm trong đó.
Cứ thế cả hai cơ thể quấn quýt trên giường, cả thế giới xung quanh họ như không tồn tại, chỉ có hai người họ hòa quyện vào làm một.
Giữa mùa Đông lạnh giá, cả hai không hề cảm thấy lạnh một chút nào, bởi hiện tại trong họ có ngọn lửa tình đang không ngừng rực cháy, thiêu đốt cả tâm hồn lẫn thể xác của họ.
Không biết qua bao lâu, Mạc Thiên Kỳ gầm mình phóng thích hết tất cả vào trong cô, rồi gục đầu xuống cổ cô mà thở dốc. Còn bản thân Âu Nam Diệp đã thiếp đi lúc nào không hay, bởi đã bị ai đó khiến cho mệt mỏi, nhìn người con gái mình yêu trong lòng Mạc Thiên Kỳ lại khẽ nở nụ cười thỏa mãn nhìn cô.
Sau đó anh bế cô vào phòng tắm, giúp cô tắm rửa rồi thay đồ cho cả hai, rồi lại nhẹ nhàng ôm cô trở lại phòng nghỉ. Anh khẽ đắp chăn gọn gàng cho cô, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, rồi đi ra ngoài phòng làm việc.
Anh còn một số chuyện cần giải quyết nên không thể ôm cô ngủ được, dù có chút tiếc nuối nhưng không thể bỏ mặc chính sự. Bởi sắp tới anh dự định trở về nước T, lần này trở lại có lẽ sẽ rất nhiều chuyện nguy hiểm phải đối mặt, anh đã chuẩn bị tất cả 10 năm rồi.
Tuyệt đối anh không thể lơ là được, việc trả thù Tần gia mới chỉ là bắt đầu mà thôi, anh sẽ cho họ thấy Mạc Thiên Kỳ anh đã không còn là đứa trẻ yếu đuối 10 năm trước, chỉ biết phó mặc cho cuộc đời đầy bi kịch nữa.
Bởi anh đã thay đổi rồi…
Trái ngược với họ, Âu Nam Diệp lại rất vui vẻ và hạnh phúc, cô vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được sự hạnh phúc khi ở gần nam nhân mà mình yêu. Cái cảm giác đó không hề giống như trước kia cô ở bên cạnh Tư Đồ Hoằng, có lẽ tình cảm trước kia của cô đối với Tư Đồ Hoằng cũng chỉ là sự rung động nhất thời, còn đối với Mạc Thiên Kỳ là khác.
Cô yêu Mạc Thiên Kỳ, bởi khi cô thấy anh vì mình mà ngay cả mạng sống cũng không cần thì trái tim cô đau lắm, đau đến muốn vỡ vụn ra từng mảnh. Khi thấy anh gục ngã ngay trước mặt mình với toàn thân đầy máu cô rất sợ, sợ anh vì cô mà không bao giờ tỉnh lại nữa, cả thế giới của cô lúc đó dường như trở lại đêm kinh hoàng kia.
Cái đêm mà cô chỉ biết trơ mắt nhìn cha mẹ cùng những người trong Âu gia trôn vùi trong biển lửa, tất cả đều khiến cô đau khổ đến muốn chết đi.
Từ cái giây phút ấy, cô đã xác định được cô yêu anh và cô thật sự cần có anh bên cạnh, không có anh có lẽ cuộc đời cô đã bước vào vực sâu tăm tối từ lâu rồi. Tất cả mọi thứ đã thay đổi khi có sự xuất hiện của Mạc Thiên Kỳ, và trên con đường trả thù của cô xuất hiện thêm anh, dù không biết sau này sẽ ra sao nhưng chí ít hiện tại cô có anh là đủ rồi.
“Chị dâu, chị đến đây tìm lão đại sao? Sao chị lại đứng ở chỗ này vậy?”
Bạch Nam tay cầm cốc cafe từ phòng nghỉ đi ra, thấy Âu Nam Diệp đứng ở ngoài hành lang thì ngạc nhiên, tiến lại gần chào hỏi. Ban đầu khi biết tin Mạc Thiên Kỳ có bạn gái, cả ba người Bắc Nhiễm, Tề Thiên, Bạch Nam đều kinh ngạc há hốc mồm, nhưng sau đó vẫn là chấp nhận sự thật không thể tin nổi này.
“A đúng rồi, tôi đến tìm anh ấy. Nhưng mà tôi không biết phòng làm việc của anh ấy ở đâu, nên mới lưỡng lự đứng ở chỗ này…”
Âu Nam Diệp cười ái ngại đáp Bạch Nam, trên khuôn mặt có chút phiếm hồng khi được gọi là ‘chị dâu’, dù đã nghe nhiều lần nhưng cô vẫn không thấy được tự nhiên cho lắm.
“Vậy sao, chắc giờ lão đại đang họp rồi. Hiện tại tôi cũng đang rảnh, để tôi dẫn chị đi lên phòng làm việc của lão đại.”
Bạch Nam hăng hái xung phong làm người dẫn đường, Âu Nam Diệp cũng không từ chối ý tốt của anh, khẽ gật đầu cười đi theo sau Bạch Nam lên tầng khác. Đây là lần đầu tiên cô đến nơi làm việc của anh nên không thể tránh khỏi việc đi lạc loanh quanh khu này.
Còn nữa, chỗ này rất rộng lớn may còn gặp được Bạch Nam, nếu không cô không biết bản thân còn loanh quanh đến bao giờ nữa. Sau vài phút đồng hồ, Âu Nam Diệp đã được Bạch Nam dẫn đến phòng làm việc của Mạc Thiên Kỳ, nó nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, tầng này có vẻ rất yên tĩnh.
Cô theo chân Bạch Nam đi vào phòng làm việc của Mạc Thiên Kỳ, bên trong căn phòng rất rộng lớn, với hai màu chủ đạo là đen trắng xen kẽ. Trong phòng rất gọn gàng và ngăn nắp, từ những sấp tài liệu trên bàn, hay những cuốn sách được sếp gọn trên kệ sách, tất cả mọi thứ bên trong rất hoàn hảo giống như chủ nhân của nó vậy.
“Chị dâu cứ ngồi đây chờ lão đại nhé, cuộc họp chắc là sắp kết thúc rồi, xin lỗi tôi còn có chút việc gấp nên không thể ở đây với chị được.”
Bạch Nam cất chiếc điện thoại vào túi quần, ngẩng đầu nhìn Âu Nam Diệp nói, khi nãy người trong bệnh viện vừa gọi điện đến nói rằng có một ca bệnh nhân cần anh có mặt. Anh không thể ở lại nơi này nữa, mạng sống của những người bệnh nhân kia rất quan trọng, nên anh đành thất lễ với chị dâu vậy.
“Không sao, anh có việc thì đi trước đi.”
Âu Nam Diệp cũng không phải người không biết điều, dọc đường đi cô thấy sắc mặt Bạch Nam có chút tệ sau khi nhận cuộc điện thoại kia, hẳn là có chuyện gấp. Cô không ngu ngốc đến mức không nhận ra đâu, hơn hết Bạch Nam chính là một bác sĩ, hiển nhiên chắc chắn anh ta cần phải đi cứu người.
“Vậy tôi đi trước đây.”
Bạch Nam cũng không nói gì thêm, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của lão đại, nhanh chóng đi đến bệnh viện. Nhất thời trong căn phòng rộng lớn kia chỉ còn lại một mình Âu Nam Diệp đứng đó, cô bắt đầu không giấu nổi tò mò mà quan sát xung quanh, tất cả mọi thứ đều được cô ghi nhớ.
Rất lâu sau đó, cô đi đến ghế sofa bên cửa sổ sát đất ngồi xuống, hướng ánh mắt về phía xa xăm. Theo tầm mắt cô, hiện lên là một bãi cỏ xanh mươn mướt rộng lớn, xung quanh nơi đó là hai hàng phong trơ trọi phủ đầy những mảng tuyết trắng xóa.
Âu Nam Diệp có chút bất ngờ, giữa một nơi lạnh lẽo phủ đầy tuyết này tại sao lại có một bãi cỏ xanh mướt như vậy, chưa kịp suy nghĩ thêm thì tiếng mở cửa truyền đến khiến cho Âu Nam Diệp giật mình quay lại.
Tầm mắt cả hai giao nhau, Mạc Thiên Kỳ khẽ nở một nụ cười nhìn Âu Nam Diệp, bất giác khiến hai má cô trở nên phiếm hồng, vội vã thu lại tầm mắt. Mạc Thiên Kỳ tiến về phía sofa, ngồi xuống bên cạnh cô, tâm trạng phiền muộn vì cuộc họp kia như tan biến hết, ở bên cạnh cô khiến anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Anh họp xong rồi sao?” Âu Nam Diệp khẽ lên tiếng phá vỡ bầu không khí có phần ngượng ngùng.
“Ừ.”
Mạc Thiên Kỳ khẽ đáp, không ngần ngại ôm lấy cô vào lòng, khẽ tựa đầu vào hõm vai cô, cất giọng nỉ non.
“Cho anh ôm em một chút nhé?”
Dù có chút bất ngờ vì hành động của anh, nhưng cô không có cự tuyệt, cô dường như cảm nhận được anh thật sự rất mệt mỏi. Có lẽ ngay giờ phút này đây, anh muốn có một nơi để dựa vào, anh muốn ôm cô để vơi bớt đi những phiền muộn trong lòng.
Rất lâu sau đó, cô chỉ nghe tiếng thở đều đều của anh phát ra, cứ ngỡ anh ngủ quên, nhưng không, bỗng nhiên anh buông người cô ra. Ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy dục vọng, trong đôi mắt chim ưng sắc bén ấy dường như có một khao khát mãnh liệt nào đó đang trào dâng, nó thôi thúc anh phải tiến lên.
“Tiểu Diệp…anh yêu em…” Anh khẽ nỉ non.
Không đợi cô phản ứng thêm, anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, dường như muốn khảm sâu cô vào trong người anh vậy.
Cô chỉ biết ở im mặc anh càn quấy, không hề phản kháng, bởi lúc này đây trong tâm trí cô đều trở nên trống rỗng. Cô chỉ biết phát ra những âm thanh rên rỉ theo từng động tác càn quấy của anh, một lòng đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào có phần mãnh liệt ấy.
Không biết qua bao lâu, Mạc Thiên Kỳ mới lưu luyến buông đôi môi anh đào đỏ mọng kia ra, ánh mắt chìm trong bể tình nhìn cô.
Thấy người con gái trong lòng bị anh hôn đến thần trí mơ hồ thì có chút hài lòng, khẽ nở một nụ cười, ôm lấy thân thể kia đi vào phòng nghỉ ở bên cạnh.
Âu Nam Diệp vẫn chìm đắm trong nụ hôn kia đến khi tỉnh táo lại đã thấy bản thân nằm trên giường rồi, phía trên cô là thân thể cao lớn của anh, điều này không khỏi khiến cô ngại ngùng mà đỏ mặt. Trái tim đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài, lòng trở nên rối bời, cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nên không tránh khỏi khẩn trương mà mở to đôi mắt nhìn anh.
Mạc Thiên Kỳ cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cô, khẽ đan hai tay của mình vào tay cô, ôn nhu nhìn thẳng vào mắt cô, cất giọng dụ hoặc.
“Tiểu Diệp, cho anh nhé?”
Sự ngọt ngào chết người kia khiến cô không có cách nào cự tuyệt được, khẽ quay đầu, tránh đi ánh mắt nóng bỏng kia, nhẹ nhàng gật đầu. Sau này dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cô vẫn sẽ nguyện ý yêu anh, yêu anh đến thiên trường địa cửu.
Bởi cô đã quyết định, từ giây phút này đây anh chính thức là nam nhân của cô, chỉ một mình cô mà thôi… Nghĩ như vậy, Âu Nam Diệp bỏ qua hết ngại ngùng, khẽ vòng tay ôm lấy cổ anh, trao anh một nụ hôn.
Mạc Thiên Kỳ nhận được sự đồng ý của cô, khẽ nở một nụ cười, sau đó mãnh liệt đáp trả lại nụ hôn của cô. Rất nhanh cả hai cơ thể đã thoát ly khỏi những bộ trang phục rườm rà, hai tay Mạc Thiên Kỳ không an phận mà trượt xuống đôi gò bồng của cô mà xoa nắn, nụ hôn trên môi cũng kết thúc.
Theo đó là tiếng rên rỉ chìm đắm trong khoái cảm của cô, anh từ từ hôn lên xương quay xanh, để lại những dấu hôn đỏ chót đến mê hồn.
“Ưm…ân…aa…”
Anh khẽ thở dốc nhìn vào cơ thể quyến rũ của cô trước mặt, dục vọng mãnh liệt trong người kìm nén bao lâu nay trỗi dậy, bàn tay hư hỏng trượt xuống vùng tam giác bí ẩn mà vuốt ve. Theo những động tác mê mẩn tâm trí của anh, như muốn đưa cô lên tận chính tầng mây, cứ thế bay bổng trên đó mặc kệ tất cả mọi thứ xung quanh, phát ra những âm thanh khiến người khác phải đỏ mặt tía tai.
“Kỳ…ưm…aa…”
Cô không ngừng rên rỉ gọi tên anh, điều đó càng khiến dục vọng trong anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, bàn tay hư hỏng vuốt ve bên ngoài vùng tam giác bí ẩn hồi lâu. Sau đó không ngần ngại đi vào bên trong, theo từng động tác khiến cơ thể cô biến đổi, đến khi mật dịch thấm ướt cả ga giường anh mới buông tay.
“Tiểu Diệp, thả lỏng nào, rất nhanh sẽ hết đau…”
Anh động thân đi vào *** ***** chật hẹp kia, một cách nhẹ nhàng và ôn nhu, theo đó là lời dụ dỗ ngon ngọt khiến cô thả lỏng. Nhân cơ hội đó, anh mạnh mẽ động thân thật mạnh phá vỡ lớp màng mỏng bên trong, dòng máu tượng trưng cho sự thuần khiết của cô theo đó mà chảy ra.
“Aaaa…”
Âu Nam Diệp hét lên đầy đau đớn, theo đó nước mắt chảy ra, Mạc Thiên Kỳ ôn nhu nhẹ hôn lên mi mắt cô, như một lời an ủi. Đợi đến khi cô bắt đầu thích ứng với anh, anh mới nhẹ nhàng luật động theo từng nhịp, khoái cảm cứ thế lan tràn khắp cơ thể hai người, khiến họ không ngừng đắm chìm trong đó.
Cứ thế cả hai cơ thể quấn quýt trên giường, cả thế giới xung quanh họ như không tồn tại, chỉ có hai người họ hòa quyện vào làm một.
Giữa mùa Đông lạnh giá, cả hai không hề cảm thấy lạnh một chút nào, bởi hiện tại trong họ có ngọn lửa tình đang không ngừng rực cháy, thiêu đốt cả tâm hồn lẫn thể xác của họ.
Không biết qua bao lâu, Mạc Thiên Kỳ gầm mình phóng thích hết tất cả vào trong cô, rồi gục đầu xuống cổ cô mà thở dốc. Còn bản thân Âu Nam Diệp đã thiếp đi lúc nào không hay, bởi đã bị ai đó khiến cho mệt mỏi, nhìn người con gái mình yêu trong lòng Mạc Thiên Kỳ lại khẽ nở nụ cười thỏa mãn nhìn cô.
Sau đó anh bế cô vào phòng tắm, giúp cô tắm rửa rồi thay đồ cho cả hai, rồi lại nhẹ nhàng ôm cô trở lại phòng nghỉ. Anh khẽ đắp chăn gọn gàng cho cô, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, rồi đi ra ngoài phòng làm việc.
Anh còn một số chuyện cần giải quyết nên không thể ôm cô ngủ được, dù có chút tiếc nuối nhưng không thể bỏ mặc chính sự. Bởi sắp tới anh dự định trở về nước T, lần này trở lại có lẽ sẽ rất nhiều chuyện nguy hiểm phải đối mặt, anh đã chuẩn bị tất cả 10 năm rồi.
Tuyệt đối anh không thể lơ là được, việc trả thù Tần gia mới chỉ là bắt đầu mà thôi, anh sẽ cho họ thấy Mạc Thiên Kỳ anh đã không còn là đứa trẻ yếu đuối 10 năm trước, chỉ biết phó mặc cho cuộc đời đầy bi kịch nữa.
Bởi anh đã thay đổi rồi…
/68
|