Khi tiệc tàn, cũng là lúc tất cả mọi người giải tán, Tần Mặc Sâm và Mạc Thiên Kỳ cũng không ngoại lệ, cả hai đứng trên sân thượng nhìn ngắm cảnh Thành Đô phồn hoa rất lâu. Không một ai nói gì, chỉ đứng đó, lẳng lặng ngắm nhìn, nhưng nội tâm lại gợn lên những ngọn sóng lăn tăn, tâm sự trùng trùng điệp điệp ẩn giấu trong đó, nhưng lại do dự không nói ra.
Tất cả cứ im lặng như vậy, đến khi có người đến nhắc nhở họ mới thoát khỏi mớ kí ức hỗn loạn đó, cùng nhau đi xuống dưới sảnh.
Đến cửa ra vào, Mạc Thiên Kỳ khẽ quay người lại nhìn Tần Mặc Sâm, vẫn ánh mắt ảm đạm nhìn chú út của mình, điềm đạm lên tiếng.
"Chú không cần cảm thấy áy náy đâu, cháu sống rất tốt, vậy nên chúng ta vẫn là ít gặp mặt hơn đi. Chắc hẳn người của Tần gia không hy vọng chú có quan hệ thân thiết với cháu, họ sẽ không dễ dàng gì bỏ qua."
Mạc Thiên Kỳ suy nghĩ hồi lâu bèn nói lên ý nghĩ của mình, anh không muốn Tần Mặc Sâm bị kéo vào vòng xoáy hận thù không lối thoát này. Trong Tần gia, từ trước tới nay duy nhất chỉ có Tần Mặc Sâm là đối xử thật lòng với hai mẹ con anh, chính vì điều đó anh kính trọng Tần Mặc Sâm hơn bất kì ai trong Tần gia, gọi anh bằng một tiếng 'chú út'.
Ngay cả người trên danh nghĩa là ông nội hay cha ruột đều không một ai đối xử tốt với anh, hết thảy họ chỉ tìm cách trèn ép mẹ con anh vào đường cùng, khiến mẹ anh phải mất mạng. Nhưng họ lại chẳng mảy may quan tâm, nhẫn tâm trà đạp lên lòng tự trọng của anh, nhẫn tâm tổn thương cả thể xác lẫn tâm hồn của anh.
Trước đây anh không hiểu tại sao là người một nhà nhưng lại có sự đối xử khác biệt đến như vậy, nhưng sau đó dần dà anh đã hiểu, bởi lẽ họ không thích mẹ anh, vì trong mắt Tần lão gia bà ấy mang trong mình một thân phận thấp hèn, không xứng với con trai trưởng của ông. Họ đâu biết rằng sau lưng mẹ anh là cả một gia tộc hùng mạnh hơn cả Tần gia hậu thuẫn.
Nhưng bất quá vì mẹ anh mang thai anh nên ông ta mới nhẫn nhịn cho phép người cha trên danh nghĩa kia cưới mẹ, vốn dĩ bà ấy cứ ngỡ mình sẽ hạnh phúc khi được gả cho người mình yêu, nhưng ngờ đâu đó mới chỉ là khởi đầu cho quãng thời gian bất hạnh của mình.
Khi anh được sinh ra, Tần lão gia đã dùng thủ đoạn khiến người cha trên danh nghĩa kia hiểu lầm mẹ anh, nói anh là nghiệt chủng, dần dần kéo xa khoảng cách của họ. Bởi lẽ đó anh dần trưởng thành trong một gia đình không có tình thương của cha, hay ông nội, suốt quãng thời gian dài anh chỉ thấy sự đau khổ của mẹ mình cùng với những giọt nước mắt đắng cay theo thời gian.
Phải chăng có chút tình thương cũng chỉ từ Tần Mặc Sâm, nhưng rồi cũng bị Tần lão gia trèn ép khiến chú ấy phải rời xa nhà một thời gian dài, vì vậy khi không có mặt chú ấy, họ đã ra tay với mẹ anh.
Trong đêm mưa lạnh giá đó, anh đã chứng kiến cảnh người cha mà anh yêu quý nhất nhẫn tâm vì một người phụ nữ xa lạ đẩy mẹ anh từ cầu thang lầu hai xuống dưới. Khi anh khóc lóc cầu xin họ cứu mẹ anh thì chỉ nhận lại những tếng hừ lạnh cùng ánh mắt lạnh lẽo của những người mà anh coi là người thân. Họ bỏ ngoài tai những lời cầu xin của anh, bỏ qua mẹ anh đang nằm thoi thóp giữa vũng máu lạnh lẽo dưới sàn, họ đã nhẫn tâm như vậy, bỏ mặc mẹ anh cứ vậy mà ra đi.
Vì lo lắng danh tiếng Tần gia bị tổn hại, Tần lão gia đã cho người tung tin đồn rằng mẹ anh bị bệnh mà qua đời, họ ngoài mặt tổ chức tang lễ rất long trọng cho mẹ, nhưng thực chất bên trong là cả một dàn âm mưu sâu không thấy đáy.
Khi tang lễ qua đi, anh cứ ngỡ họ sẽ ngừng lại, nào ngờ anh lại bị họ tính kế đuổi ra khỏi nhà, trong đêm mưa giá rét ấy, cậu bé gầy gò 15 tuổi đã cầu xin được nhận lấy di vật cuối cùng của mẹ. Nhưng lại bị người phụ nữ xấu xa mới vào cửa Tần gia kia chửi mắng thậm tệ, thậm trí là dùng vũ lực với anh, tất cả điều đó cha anh_Tần Dư Chí đều biết, nhưng ông ta chỉ lẳng lặng lướt qua.
"Thứ nghiệt chủng như mày đúng là không biết liêm sỉ, y hệt mẹ mày, không biết gia giáo! Cút đi! Đừng ở đây làm bẩn mắt Tần gia chúng tôi!"
"Thứ dơ bẩn như mày không xứng ở Tần gia!"
"Cút đi!"
"Đừng nghĩ mình là tiểu thiếu gia nhà này, thật kinh tởm!"
"Đồ nghiệt chủng!"
"..."
Rất nhiều câu mắng chửng thậm tệ của người phụ nữ xấu xa đó, cùng đám người hầu của bà ta rót vào tai anh, nhưng lại chẳng có một ai giúp đỡ. Ngay cả Tần Dư Chí cũng lạnh lùng lướt qua anh, dùng ánh mặt ghét bỏ nhìn anh, coi anh như người xa lạ.
Lúc đó anh mới hiểu, hóa ra trên đời này chẳng có gì gọi là huyết mạch tình thâm cả, hết thảy đều là giả dối, đều là lừa gạt người, ngay cả con đường sống của anh họ cũng không muốn chừa lại.
Anh quỳ suốt một đêm bên ngoài cửa Tần gia, cơ thể gầy gò ốm yếu ấy suốt đêm bị những giọt mưa lạnh lẽo tạt vào, run rẩy đến đáng thương nhưng lại chẳng có một ai quan tâm.
Sau đó anh đã ngất đi, rồi may mắn được người của ông ngoại cứu giúp, bắt đầu từ đó anh mang một thân phận mới, một thân phận mà bất kì ai cũng không dám đụng đến.
Khép lại dòng hồi ức đau khổ, Mạc Thiên Kỳ nhìn Tần Mặc Sâm tiếp tục nói:
"Cửa "Mạc phủ" luôn chào đón chú ghé thăm, hẹn gặp lại."
"Được, giải quyết xong công việc chú sẽ đến. Còn những lời khi nãy cháu nói chú đã hiểu, cháu không cần lo lắng, chú đã rời khỏi Tần gia rồi, từ nay sẽ không liên quan nữa."
Tần Mặc Sâm khẽ đáp, dùng ánh mắt thương xót nhìn Mạc Thiên Kỳ hồi lâu mới rời tầm mắt, khóe mắt khẽ ươn ướt. Trong thâm tâm không ngừng suy nghĩ, thật sự Tiểu Kỳ đã trưởng thành rồi, có lẽ anh không cần phải lo lắng nữa, bởi hiện tại sẽ không một ai có thể bắt nạt Tiểu Kỳ nữa rồi.
"Ừ. Tạm biệt." Mạc Thiên Kỳ chào tạm biệt rồi quay lưng bước đi.
Tần Mặc Sâm đứng đó hồi lâu, khi bóng lưng kia đã khuất dần sau cửa kính xe bóng loáng, anh mới thu hồi tầm mắt. Bản thân chậm chạp bước ra ngoài cửa, ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm đầy sao kia, lòng trở nên thanh thản hơn rất nhiều. Cuối cùng sau ngần ấy năm, mọi chuyện đã trở nên tốt đẹp hơn, người con gái anh yêu anh sẽ sớm được gặp lại, người cháu anh thương nhất cũng đã trưởng thành.
Tất cả thật tốt!
Tần Mặc Sâm hạ tầm mắt xuống dưới đường phố tấp nập xe cô qua lại, khẽ thở ra một hơi, vốn dĩ định quay đầu về phía xe đã được trợ lý đỗ bên đường thì bất chợt một hình bóng quen thuộc bên kia đường lọt vào tầm mắt anh. Trái tim anh trở nên rộn ràng, từng hô hấp, từng nhịp thở trở nên hoảng loạn, bất chấp phía trước xe cộ đang qua lại mà lao nhanh sang đường. Khiến cô trợ lý há hốc mồm sợ hãi, vội vã xuống xe gọi với theo.
"Tần tổng, anh làm gì vậy? Nguy hiểm đó!"
Mặc kệ những lời gào thét của cô trợ lý phía sau lưng, cùng những tiếng phanh xe gấp gáp của người qua đường, hay những lời chửi mắng của họ, anh vẫn lao nhanh về phía hình bóng quen thuộc kia.
Bởi anh sợ nếu mình không làm vậy sẽ bỏ lỡ cô, điều đó anh không muốn một chút nào, anh nhớ cô đến phát điên lên rồi...
Bên này Tần Tố Ân với thân thể mệt mỏi vừa từ quán bar nơi cô làm việc đi về, nay cô quyết định xin nghỉ việc, cô không muốn bản thân phải sa lầy trong vũng bùn tối tăm kia nữa. Cô muốn thay đổi, và cũng muốn sớm trở về gặp anh, gặp người mà cô yêu nhất cuộc đời này.
Đang thẫn thờ suy nghĩ, bất chợt một thân ảnh lao tới ôm lấy cô, Tần Tố Ân theo bản năng mà vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay ấy, nhưng giọng nói nghẹn ngào cùng mùi hương quen thuộc mà cô ngày nhớ đêm mong rót thẳng vào tai, vào mũi khiến cô dừng động tác kháng cự lại.
"Ân Ân...rốt cuộc thì anh cũng được gặp em rồi..."
Tần Mặc Sâm cất giọng nỉ non, bao nhiêu nỗi nhớ nhung bộc lộ hết thảy qua cái ôm thắm thiết này, cơ thể bé nhỏ gầy yếu của cô khẽ run rẩy, nước mắt theo đó mà chảy dài trên đôi gò má.
"A Sâm...huhu...em nhớ anh lắm..."
Tần Tố Ân cũng nghẹn ngào khóc nấc lên từng hồi, không màng đến hình tượng mà ôm chặt lấy thắt lưng anh, cuối cùng người cô mong nhớ nhất cũng đã xuất hiện.
"Anh xin lỗi..."
Tần Mặc Sâm nghẹn ngào nói lời xin lỗi muộn màng, khóe mắt giờ đây đã đỏ hoe, đâu còn dáng vẻ lạnh lùng ngày nào. Thay vào đó là cả một vẻ mặt hạnh phúc đến ngập tràn, khiến cô trợ lý vừa mới chạy đuổi theo sau nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.
Ây...vị tổng tài ngàn năm lạnh giá của cô đâu rồi, người trước mặt kia là ai, ai đó làm ơn cứu cô khỏi bể kinh ngạc này đi. Cô trợ lý chỉ biết đứng đó với vô vàn thắc mắc cùng ngạc nhiên nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau thắm thiết giữa đại lộ đông người.
"A Sâm...em có phải là đang mơ không?"
Tần Tố Ân vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng, khẽ buông người anh ra, ngước nhìn khuôn mặt mà cô ngày nhớ đêm mong, nghẹn ngào hỏi lại.
"Ừ. Anh ở đây. Em không có mơ." Anh chắc nịch đáp lại.
Tần Tố Ân nghe vậy mà vui mừng khôn xiết, cô không có mơ, vậy là ước muốn được gặp lại anh đã thành hiện thực. Nhưng sự vui mừng không duy trì được bao lâu, cô lại nghĩ đến mối quan hệ loạn luân của hai người họ, tâm trạng bất giác trở nên mù mịt. Tần Mặc Sâm như nhìn ra suy nghĩ của cô, bèn nắm lấy tay cô kéo đi về phía chiếc xe đậu bên kia đường của anh.
Cô trợ lý lắc đầu ngao ngán thở dài chạy theo sau, trong lòng không ngừng oán hận ông chủ của mình, đã cho cô ăn một bụng no cẩu lưng rồi thì không nói, hại cô phải lo lắng chạy theo, còn có cả một rổ bơ khổng lồ theo sau.
Aaaa...cuộc đời làm công của cô thật mệt mỏi, trời ơi cô muốn từ chức, nhưng nghĩ đến khoản tiền lương kếch xù kia, nội tâm cô bắt đầu giằng co, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Tiền vẫn là ưu tiên hàng đầu, chịu chút ủy khuất vẫn không sao, nghĩ vậy cô trợ lý trở nên phấn trấn hơi bao giờ hết, hiệu xuất làm việc cũng như diều gặp gió.
Tần Tố Ân kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt mở to hết cỡ như không tin vào những gì anh vừa nói, bàn tay được anh nắm trở nên run rẩy, nhìn anh hỏi lại.
"A Sâm, em không phải con gái của ba mẹ thật ư? Chúng ta có thể ở bên nhau thật sao?"
Tần Mặc Sâm yên vị trên xe, ôm lấy Tần Tố Ân ngồi lên đùi mình, sau đó khẽ gật đầu thay cho lời đáp. Ánh mắt mang theo vô vàn yêu thương nhìn người con gái trước mặt, trong lòng hạnh phúc đến khó tả.
"Thật tốt!" Tần Tố Ân lau khóe mắt, nở một nụ cười rạng rỡ nhìn anh.
Tần Mặc Sâm cũng khẽ mỉm cười nhìn cô, sau đó cúi đầu khẽ hôn lên trán cô một nụ hôn tràn đầy thâm tình. Cả hai cứ như vậy mà ôm nhau, không màng mọi thứ xung quanh, hòng thỏa mãn lòng nhớ nhung của đối phương.
Cô trợ lý cũng biết điều mà chuyên tâm lái xe về căn hộ mới mua của Tần Mặc Sâm, không dám quay đầu lại nhìn phía sau, cơ mà nói trắng ra là cô bị nghẹn cẩu lương đến ngán ngẩm rồi.
Cứ xem như là không khí đi!
Tất cả cứ im lặng như vậy, đến khi có người đến nhắc nhở họ mới thoát khỏi mớ kí ức hỗn loạn đó, cùng nhau đi xuống dưới sảnh.
Đến cửa ra vào, Mạc Thiên Kỳ khẽ quay người lại nhìn Tần Mặc Sâm, vẫn ánh mắt ảm đạm nhìn chú út của mình, điềm đạm lên tiếng.
"Chú không cần cảm thấy áy náy đâu, cháu sống rất tốt, vậy nên chúng ta vẫn là ít gặp mặt hơn đi. Chắc hẳn người của Tần gia không hy vọng chú có quan hệ thân thiết với cháu, họ sẽ không dễ dàng gì bỏ qua."
Mạc Thiên Kỳ suy nghĩ hồi lâu bèn nói lên ý nghĩ của mình, anh không muốn Tần Mặc Sâm bị kéo vào vòng xoáy hận thù không lối thoát này. Trong Tần gia, từ trước tới nay duy nhất chỉ có Tần Mặc Sâm là đối xử thật lòng với hai mẹ con anh, chính vì điều đó anh kính trọng Tần Mặc Sâm hơn bất kì ai trong Tần gia, gọi anh bằng một tiếng 'chú út'.
Ngay cả người trên danh nghĩa là ông nội hay cha ruột đều không một ai đối xử tốt với anh, hết thảy họ chỉ tìm cách trèn ép mẹ con anh vào đường cùng, khiến mẹ anh phải mất mạng. Nhưng họ lại chẳng mảy may quan tâm, nhẫn tâm trà đạp lên lòng tự trọng của anh, nhẫn tâm tổn thương cả thể xác lẫn tâm hồn của anh.
Trước đây anh không hiểu tại sao là người một nhà nhưng lại có sự đối xử khác biệt đến như vậy, nhưng sau đó dần dà anh đã hiểu, bởi lẽ họ không thích mẹ anh, vì trong mắt Tần lão gia bà ấy mang trong mình một thân phận thấp hèn, không xứng với con trai trưởng của ông. Họ đâu biết rằng sau lưng mẹ anh là cả một gia tộc hùng mạnh hơn cả Tần gia hậu thuẫn.
Nhưng bất quá vì mẹ anh mang thai anh nên ông ta mới nhẫn nhịn cho phép người cha trên danh nghĩa kia cưới mẹ, vốn dĩ bà ấy cứ ngỡ mình sẽ hạnh phúc khi được gả cho người mình yêu, nhưng ngờ đâu đó mới chỉ là khởi đầu cho quãng thời gian bất hạnh của mình.
Khi anh được sinh ra, Tần lão gia đã dùng thủ đoạn khiến người cha trên danh nghĩa kia hiểu lầm mẹ anh, nói anh là nghiệt chủng, dần dần kéo xa khoảng cách của họ. Bởi lẽ đó anh dần trưởng thành trong một gia đình không có tình thương của cha, hay ông nội, suốt quãng thời gian dài anh chỉ thấy sự đau khổ của mẹ mình cùng với những giọt nước mắt đắng cay theo thời gian.
Phải chăng có chút tình thương cũng chỉ từ Tần Mặc Sâm, nhưng rồi cũng bị Tần lão gia trèn ép khiến chú ấy phải rời xa nhà một thời gian dài, vì vậy khi không có mặt chú ấy, họ đã ra tay với mẹ anh.
Trong đêm mưa lạnh giá đó, anh đã chứng kiến cảnh người cha mà anh yêu quý nhất nhẫn tâm vì một người phụ nữ xa lạ đẩy mẹ anh từ cầu thang lầu hai xuống dưới. Khi anh khóc lóc cầu xin họ cứu mẹ anh thì chỉ nhận lại những tếng hừ lạnh cùng ánh mắt lạnh lẽo của những người mà anh coi là người thân. Họ bỏ ngoài tai những lời cầu xin của anh, bỏ qua mẹ anh đang nằm thoi thóp giữa vũng máu lạnh lẽo dưới sàn, họ đã nhẫn tâm như vậy, bỏ mặc mẹ anh cứ vậy mà ra đi.
Vì lo lắng danh tiếng Tần gia bị tổn hại, Tần lão gia đã cho người tung tin đồn rằng mẹ anh bị bệnh mà qua đời, họ ngoài mặt tổ chức tang lễ rất long trọng cho mẹ, nhưng thực chất bên trong là cả một dàn âm mưu sâu không thấy đáy.
Khi tang lễ qua đi, anh cứ ngỡ họ sẽ ngừng lại, nào ngờ anh lại bị họ tính kế đuổi ra khỏi nhà, trong đêm mưa giá rét ấy, cậu bé gầy gò 15 tuổi đã cầu xin được nhận lấy di vật cuối cùng của mẹ. Nhưng lại bị người phụ nữ xấu xa mới vào cửa Tần gia kia chửi mắng thậm tệ, thậm trí là dùng vũ lực với anh, tất cả điều đó cha anh_Tần Dư Chí đều biết, nhưng ông ta chỉ lẳng lặng lướt qua.
"Thứ nghiệt chủng như mày đúng là không biết liêm sỉ, y hệt mẹ mày, không biết gia giáo! Cút đi! Đừng ở đây làm bẩn mắt Tần gia chúng tôi!"
"Thứ dơ bẩn như mày không xứng ở Tần gia!"
"Cút đi!"
"Đừng nghĩ mình là tiểu thiếu gia nhà này, thật kinh tởm!"
"Đồ nghiệt chủng!"
"..."
Rất nhiều câu mắng chửng thậm tệ của người phụ nữ xấu xa đó, cùng đám người hầu của bà ta rót vào tai anh, nhưng lại chẳng có một ai giúp đỡ. Ngay cả Tần Dư Chí cũng lạnh lùng lướt qua anh, dùng ánh mặt ghét bỏ nhìn anh, coi anh như người xa lạ.
Lúc đó anh mới hiểu, hóa ra trên đời này chẳng có gì gọi là huyết mạch tình thâm cả, hết thảy đều là giả dối, đều là lừa gạt người, ngay cả con đường sống của anh họ cũng không muốn chừa lại.
Anh quỳ suốt một đêm bên ngoài cửa Tần gia, cơ thể gầy gò ốm yếu ấy suốt đêm bị những giọt mưa lạnh lẽo tạt vào, run rẩy đến đáng thương nhưng lại chẳng có một ai quan tâm.
Sau đó anh đã ngất đi, rồi may mắn được người của ông ngoại cứu giúp, bắt đầu từ đó anh mang một thân phận mới, một thân phận mà bất kì ai cũng không dám đụng đến.
Khép lại dòng hồi ức đau khổ, Mạc Thiên Kỳ nhìn Tần Mặc Sâm tiếp tục nói:
"Cửa "Mạc phủ" luôn chào đón chú ghé thăm, hẹn gặp lại."
"Được, giải quyết xong công việc chú sẽ đến. Còn những lời khi nãy cháu nói chú đã hiểu, cháu không cần lo lắng, chú đã rời khỏi Tần gia rồi, từ nay sẽ không liên quan nữa."
Tần Mặc Sâm khẽ đáp, dùng ánh mắt thương xót nhìn Mạc Thiên Kỳ hồi lâu mới rời tầm mắt, khóe mắt khẽ ươn ướt. Trong thâm tâm không ngừng suy nghĩ, thật sự Tiểu Kỳ đã trưởng thành rồi, có lẽ anh không cần phải lo lắng nữa, bởi hiện tại sẽ không một ai có thể bắt nạt Tiểu Kỳ nữa rồi.
"Ừ. Tạm biệt." Mạc Thiên Kỳ chào tạm biệt rồi quay lưng bước đi.
Tần Mặc Sâm đứng đó hồi lâu, khi bóng lưng kia đã khuất dần sau cửa kính xe bóng loáng, anh mới thu hồi tầm mắt. Bản thân chậm chạp bước ra ngoài cửa, ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm đầy sao kia, lòng trở nên thanh thản hơn rất nhiều. Cuối cùng sau ngần ấy năm, mọi chuyện đã trở nên tốt đẹp hơn, người con gái anh yêu anh sẽ sớm được gặp lại, người cháu anh thương nhất cũng đã trưởng thành.
Tất cả thật tốt!
Tần Mặc Sâm hạ tầm mắt xuống dưới đường phố tấp nập xe cô qua lại, khẽ thở ra một hơi, vốn dĩ định quay đầu về phía xe đã được trợ lý đỗ bên đường thì bất chợt một hình bóng quen thuộc bên kia đường lọt vào tầm mắt anh. Trái tim anh trở nên rộn ràng, từng hô hấp, từng nhịp thở trở nên hoảng loạn, bất chấp phía trước xe cộ đang qua lại mà lao nhanh sang đường. Khiến cô trợ lý há hốc mồm sợ hãi, vội vã xuống xe gọi với theo.
"Tần tổng, anh làm gì vậy? Nguy hiểm đó!"
Mặc kệ những lời gào thét của cô trợ lý phía sau lưng, cùng những tiếng phanh xe gấp gáp của người qua đường, hay những lời chửi mắng của họ, anh vẫn lao nhanh về phía hình bóng quen thuộc kia.
Bởi anh sợ nếu mình không làm vậy sẽ bỏ lỡ cô, điều đó anh không muốn một chút nào, anh nhớ cô đến phát điên lên rồi...
Bên này Tần Tố Ân với thân thể mệt mỏi vừa từ quán bar nơi cô làm việc đi về, nay cô quyết định xin nghỉ việc, cô không muốn bản thân phải sa lầy trong vũng bùn tối tăm kia nữa. Cô muốn thay đổi, và cũng muốn sớm trở về gặp anh, gặp người mà cô yêu nhất cuộc đời này.
Đang thẫn thờ suy nghĩ, bất chợt một thân ảnh lao tới ôm lấy cô, Tần Tố Ân theo bản năng mà vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay ấy, nhưng giọng nói nghẹn ngào cùng mùi hương quen thuộc mà cô ngày nhớ đêm mong rót thẳng vào tai, vào mũi khiến cô dừng động tác kháng cự lại.
"Ân Ân...rốt cuộc thì anh cũng được gặp em rồi..."
Tần Mặc Sâm cất giọng nỉ non, bao nhiêu nỗi nhớ nhung bộc lộ hết thảy qua cái ôm thắm thiết này, cơ thể bé nhỏ gầy yếu của cô khẽ run rẩy, nước mắt theo đó mà chảy dài trên đôi gò má.
"A Sâm...huhu...em nhớ anh lắm..."
Tần Tố Ân cũng nghẹn ngào khóc nấc lên từng hồi, không màng đến hình tượng mà ôm chặt lấy thắt lưng anh, cuối cùng người cô mong nhớ nhất cũng đã xuất hiện.
"Anh xin lỗi..."
Tần Mặc Sâm nghẹn ngào nói lời xin lỗi muộn màng, khóe mắt giờ đây đã đỏ hoe, đâu còn dáng vẻ lạnh lùng ngày nào. Thay vào đó là cả một vẻ mặt hạnh phúc đến ngập tràn, khiến cô trợ lý vừa mới chạy đuổi theo sau nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.
Ây...vị tổng tài ngàn năm lạnh giá của cô đâu rồi, người trước mặt kia là ai, ai đó làm ơn cứu cô khỏi bể kinh ngạc này đi. Cô trợ lý chỉ biết đứng đó với vô vàn thắc mắc cùng ngạc nhiên nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau thắm thiết giữa đại lộ đông người.
"A Sâm...em có phải là đang mơ không?"
Tần Tố Ân vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng, khẽ buông người anh ra, ngước nhìn khuôn mặt mà cô ngày nhớ đêm mong, nghẹn ngào hỏi lại.
"Ừ. Anh ở đây. Em không có mơ." Anh chắc nịch đáp lại.
Tần Tố Ân nghe vậy mà vui mừng khôn xiết, cô không có mơ, vậy là ước muốn được gặp lại anh đã thành hiện thực. Nhưng sự vui mừng không duy trì được bao lâu, cô lại nghĩ đến mối quan hệ loạn luân của hai người họ, tâm trạng bất giác trở nên mù mịt. Tần Mặc Sâm như nhìn ra suy nghĩ của cô, bèn nắm lấy tay cô kéo đi về phía chiếc xe đậu bên kia đường của anh.
Cô trợ lý lắc đầu ngao ngán thở dài chạy theo sau, trong lòng không ngừng oán hận ông chủ của mình, đã cho cô ăn một bụng no cẩu lưng rồi thì không nói, hại cô phải lo lắng chạy theo, còn có cả một rổ bơ khổng lồ theo sau.
Aaaa...cuộc đời làm công của cô thật mệt mỏi, trời ơi cô muốn từ chức, nhưng nghĩ đến khoản tiền lương kếch xù kia, nội tâm cô bắt đầu giằng co, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Tiền vẫn là ưu tiên hàng đầu, chịu chút ủy khuất vẫn không sao, nghĩ vậy cô trợ lý trở nên phấn trấn hơi bao giờ hết, hiệu xuất làm việc cũng như diều gặp gió.
Tần Tố Ân kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt mở to hết cỡ như không tin vào những gì anh vừa nói, bàn tay được anh nắm trở nên run rẩy, nhìn anh hỏi lại.
"A Sâm, em không phải con gái của ba mẹ thật ư? Chúng ta có thể ở bên nhau thật sao?"
Tần Mặc Sâm yên vị trên xe, ôm lấy Tần Tố Ân ngồi lên đùi mình, sau đó khẽ gật đầu thay cho lời đáp. Ánh mắt mang theo vô vàn yêu thương nhìn người con gái trước mặt, trong lòng hạnh phúc đến khó tả.
"Thật tốt!" Tần Tố Ân lau khóe mắt, nở một nụ cười rạng rỡ nhìn anh.
Tần Mặc Sâm cũng khẽ mỉm cười nhìn cô, sau đó cúi đầu khẽ hôn lên trán cô một nụ hôn tràn đầy thâm tình. Cả hai cứ như vậy mà ôm nhau, không màng mọi thứ xung quanh, hòng thỏa mãn lòng nhớ nhung của đối phương.
Cô trợ lý cũng biết điều mà chuyên tâm lái xe về căn hộ mới mua của Tần Mặc Sâm, không dám quay đầu lại nhìn phía sau, cơ mà nói trắng ra là cô bị nghẹn cẩu lương đến ngán ngẩm rồi.
Cứ xem như là không khí đi!
/68
|