Mấy ngàykế tiếp, cuộc sống của Mộ Chỉ Ly cũng không có gì khác thường, nhưng thỉnh thoảngnàng có thể cảm nhận được một ánh mắt âm u lạnh lẽo chiếu lên lưng mình, khôngthể nghi ngờ, ngoài Mạc Linh San thì người này còn có thể là ai chứ?
Đối với lầnnày, Mộ Chỉ Ly lại làm như không nhìn thấy, căn bản không thèm để vào mắt. Vìngại thực lực của Mộ Chỉ Ly nên Mạc Linh Sang cũng không dám có hành động gì vớiMộ Chỉ Ly, thời gian này có thể nói là cuộc sống của nàng vẫn yên ổn vô sự.
Mỗi ngày,lúc Mộ Chỉ Ly chăm sóc dược điền, đều có tử di giúp nàng một tay. Tử Di dườngnhư không cảm giác được vẻ thờ ơ của Mộ Chỉ Ly. Một ngày kia, lúc Mộ Chỉ Ly điđến dược điền, Tử Di đã ở đó chờ nàng.
Đối với MộChỉ Ly, thân ảnh màu tím này dần dần đã trở thành thói quen, cùng chung sống ởnơi này một thời gian, nàng cảm thấy Tử Di dường như cũng không có ôm tâm tưphá hoại gì, dẫu sao muốn lấy lòng Đồng Mẫn Nhi cũng không cần hao tâm tốn sứcnhư thế.
Lúc haingười đang chăm sóc dược điền, Trầm Hướng Thiên cũng bước nhanh đến. Đây là lầnđầu tiên Mộ Chỉ Ly gặp Trầm Hướng Thiên, từ khi trở về từ Mỏ Tinh Thạch, hắn vẫngiống hệt lúc trước, phong độ hiên ngang, tác phong nhanh nhẹn.
Nhưng màlúc này, giữa đôi lông mày của hắn đang nhíu chặt lại, bước nhanh đến cạnh dượcđiền, nói với Tử Di:
- Tử Dià! Muội mau đi với huynh một chuyến đi, dược điền của muội xảy ra vấn đề rồi.
Nghe đượclời của Trầm Hướng Thiên, Tử Di hoảng hốt ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi:
- Dược điềnđã xảy ra chuyện gì?
- Tất cảBách Mị Hoa đã bị chết khô, cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra nữa, nhìnhình dáng của chúng giống như là trúng độc vậy. Hôm qua, lúc huynh chăm sóc nóvẫn còn rất tốt; hôm nay, huynh mới vừa đi một chuyến mà nó đã biến thành bộdáng như vậy rồi.
Trầm HướngThiên nhíu mày nói, trực giác nói cho hắn biết chuyện này tuyệt đối không phảilà chuyện trùng hợp, nhất định là đã có người âm thầm giở trò.
Bằngkhông thì cho dù do ảnh hưởng của khí trời hay là những yếu tố khác thì chắc chắnkhông thể nào khiến cho vườn Bách Hoa Mị trong một đêm biến thành hình dạng nhưvậy được! Chẳng lẽ là mấy ngày nay, Tử Di đã đắc tội người nào?
- Tại saocó thể như vậy?
Tử Di trừngto hai mắt, hoảng hốt kêu lên, đối với vườn Bách Mị Hoa này, nàng thật sự đãphí hết một năm tâm tư mới có thể trồng thành công, cách ngày thu hoạch cũngkhông còn bao xa, bây giờ lại bị phá hủy toàn bộ?
Tử Di vộivàng xoay đầu lại, nói với Mộ Chỉ Ly đang đứng ở một bên:
- Chỉ Lyà! Hôm nay muội không thể giúp tỷ chăm sóc dược điền được, muội phải sang đóxem xét một chút!
Vừa dứt lời,Tử Di liền kéo Trầm Hướng Thiên nhanh chóng rời khỏi.
Mộ Chỉ Lychậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng rời đi của Tử Di và Trầm HướngThiên, đáy mắt nổi lên một tia rung động. Nàng đứng dậy, thở một hơi thật dài,tựa hồ nàng đã đưa ra một quyết định gì đó vậy, sau đó liền nhanh chóng bướctheo phương hướng rời đi của Tử Di và Trầm Hướng Thiên.
Lời nói củaTrầm Hướng Thiên rất rõ ràng, vườn Bách Hoa Mị ấy chắc chắn đã bị người kháclàm hỏng. Chuyện này có phải cũng giống như chuyện của mình, cũng bị người khácác ý phá hoại? Nếu như Tử Di là thật tâm muốn cùng mình làm bằng hữu, mà khôngphải là người của Đồng Mẫn Nhi, vậy thì có phải là hành động mấy ngày nay củanàng đã khiến cho Đồng Mẫn Nhi tức giận, và cô ta đã sai người làm chuyện nàycũng không có gì lạ.
Lúc Mộ ChỉLy đi đến dược điền của Tử Di thì trong mắt nàng cũng hiện lên vẻ khiếp sợ. Sốlượng Bách Mị Hoa trong vườn này nằm ngoài dự đoán của nàng, hai khối dược điềnBách Mị Hoa đều chết khô. Mà những đóa Bách Mị Hoa rõ ràng đã sắp đến ngày thuhoạch rồi, nhưng chúng lại bị chết khô như vậy thực sự quá đáng tiếc.
Tử Di taychân luống cuống nhìn hai khối dược điền trước mặt, hốc mắt có chút phiếm hồng,giọng nói xen lẫn chút nghẹn ngào, nói:
- Tại saocó thể như vậy chứ? Rốt cuộc là ai phá hủy dược điền của ta?
Nhìn bộdáng bối rối không biết làm sao của Tử Di, trong mắt Trầm Hướng Thiên xẹt qua mộttia đau thương, lắc lư cánh tay của Tử Di, nói:
- Tử Dià! Đừng buồn nữa, huynh nhất định sẽ giúp muội điều tra chuyện này!
- Tra đượccũng vô ích, đã không còn kịp nữa rồi! Ngày mai, sẽ có trưởng lão đến đây kiểmtra tình hình sinh trưởng của dược thảo. Hiện tại, dược thảo biến thành bộ dángnhư vậy, ngày mai muội lấy cái gì cho trưởng lão xem đây?
Tử Di hoảnghốt nói, một đôi mắt ngơ ngác không biết làm sao như một con nai con nhìn sang TrầmHướng Thiên, sau đó chậm rãi ngồi chồm hổm dưới đất, cúi đầu, không nói tiếp nữa.
Trầm HướngThiên cũng phát giác đây là một việc rất nan giản, rất dễ nhận thấy, trước kia,những người đó vẫn một mực không ra tay, bởi vì muốn nhìn thấy tình huống thảmhại vào ngày mai Tử Di sẽ. Nếu như bị trưởng lão phát hiện thì lần này Tử Di sẽkhông tránh khỏi bị trách phạt.
Sơ sơcũng khoảng hai khối dược điền Bách Mị Hoa, nếu như số lượng không nhiều như vậythì hắn còn có thể đến những nơi khác mượn cho đủ số, nhưng nhiều như vậy thìhiển nhiên là không thể nào làm được rồi. Hắn cũng không thể giương mắt đứngnhìn Tử Di chịu phạt, chuyện này nên làm như thế nào cho phải đây? Trầm HướngThiên nhíu mày, trưởng lão căn bản sẽ không thể nào tin chuyện Tử Di bị ngườikhác hảm hại. Những trưởng lão trong môn phái luôn chỉ nhìn kết quả mà khôngxem xét đến quá trình, về điểm này thì hắn lại rất rõ ràng.
Lúc này,Mộ Chỉ Ly vốn đang đứng cách đó không xa, cũng đi đến bên cạnh Tử Di. Trầm HướngThiên ngước nhìn Mộ Chỉ Ly đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt có chút phức tạp. Hắncảm thấy sở dĩ Tử Di bị người khác đối đãi như thế là bởi vì nàng có quan hệ thânthiết với Mộ Chỉ Ly. Nhưng hắn thực sự không thể đổ mọi trách nhiệm trong chuyệnnày lên người Mộ Chỉ Ly được, bởi vì từ đầu tới cuối đều là Tử Di chủ động tiếpcận Mộ Chỉ Ly mà thôi.
Mộ Chỉ Lyngồi chồm hổm bên cạnh Tử Di. Nhận thấy bên cạnh có người đến gần, Tử Di chậmrãi ngẩng đầu lên. Lúc này, hai tròng mắt linh động, sáng tỏ như ánh mặt trời đãướt đẫm, chẳng qua là nàng quật cường không cho nước mắt chảy xuống mà thôi.
Nàng vẫnkhông thể nào kiên cường được như Mộ Chỉ Ly, nhìn thấy tâm huyết của mình bị hủyhoại trong chốc lát như vậy thì trong lòng nàng có vô vàn khó chịu không thể thốtthành lời. Nàng không biết là rốt cuộc Mộ Chỉ Ly làm sao có thể chịu đựng tất cảnhững ủy khuất đó, hơn nữa nàng chỉ phẫn nộ chốc lát, sau đó lại khôi phục lạivẻ bình tĩnh như cũ. Có lẽ cả đời này Tử Di - nàng cũng không thể làm được chuyệnđó.
- Đừngđau lòng nữa, dù sao cũng là chuyện đã rồi, ông trời sẽ không tuyệt đường conngười, cho dù có khóc lóc cũng sẽ không có người nào đồng cảm với muội cả!
Mộ Chỉ Lynhàn nhạt nói, tuy giọng nói rất lạnh lùng, nhưng Tử Di lại có thể nghe đượctrong giọng nói của nàng có chút quan tâm.
- Thếnhưng... Thế nhưng ngày mai trưởng lão sẽ đến, một khi người thấy dược điền củamuội thì chẳng phải là...
Tử Di nóiđứt quãng.
Khóe miệngMộ Chỉ Ly vẽ nên một đường cong nhàn nhạt, nói:
- Ngàymai, trưởng lão đến kiểm tra, cũng không phải chỉ kiểm tra dược điền của muội,dược điền của tỷ không phải cũng có chủng loại tốt sao? Huống chi, muội phảitin rằng, sự tình cũng không phải do muội làm hỏng.
Nghe vậy,Tử Di kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, không biết vì sao ở tình huống như thế mà nàngvẫn có thể thản nhiên vậy, quả thực không thể nào tưởng tượng nổi, chẳng lẽ nàngkhông biết một khi bị trách phạt, muốn trở về địa vị như bây giờ là một chuyệnkhông hề dễ dàng sao?
Mộ Chỉ Lykéo Tử Di đứng lên, cười nhạt nói:
- Muội cótin tỷ hay không?
Tử dinhìn nụ cười tự tin trên môi Mộ Chỉ Ly, chẳng biết tại sao mà nàng liền bị lâyvẻ tử tin của Mộ Chỉ Ly, không kềm được mà gật đầu, nói:
- Tin!
Nghe câutrả lời của Tử Di, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc kia, nụ cười trên môi Mộ Chỉ Ly lạithêm sâu hơn. Tử Di như vậy thật rất dễ thương, sau đó nói:
- Nếu nhưmuội đã tin tưởng tỷ, vậy thì bây giờ đừng lo lắng chuyện dược điền nữa, trở vềnghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa. Ngày mai chắc chắn sẽkhông có vấn đề gì, được không?
- Thếnhưng ... toàn bộ dược thảo trong dược điền của muội đều chết khô hết rồi!
Tử Dinhíu mày nói.
Mộ Chỉ Lykhoát tay nói:
- Yên tâmđi, không có việc gì đâu!
Lúc này,Trầm Hướng Thiên cũng lên tiếng:
- Tử Dià! Lần này, muội hãy nghe theo Mộ cô nương một lần đi, về nghỉ ngơi thật tốt, tấtcả chuyện còn lại cứ giao cho chúng ta.
Nhìn dángvẻ bình tĩnh của Mộ Chỉ Ly, hắn cảm thấy Mộ Chỉ Ly chắc chắn có biện pháp, nếukhông nàng ta cũng không tự tin như vậy.
Tử Dinhìn Mộ Chỉ Ly cùng với Trầm Hướng Thiên đang đứng trước mặt, liên tục khuyên bảomình, nàng khẽ gật đầu, sau đó để cho hai người đưa nàng trở về. Trên thực tế,chỉ còn lại một ngày, cho dù nàng có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể thayđổi kết quả được, chi bằng cứ không làm bất cứ chuyện gì cả.
Đợi saukhi Tử Di trở về phòng, Mộ Chỉ Ly cùng với Trầm Hướng Thiên, hai người không hẹnmà cùng đi đến một nơi khác. Mộ Chỉ Ly nhìn Trầm Hướng Thiên đang đứng ở trướcmặt, trong con ngươi tràn đầy vẻ cơ trí, nói:
- Ngươicó biện pháp tra xét xem đến tột cùng là người phương nào gây nên không? Tuy rằngLưu Ly Viện này có không ít người nhắm vào ta, nhưng người nguyện ý làm việc cho Đồng Mẫn Nhi hẳn chỉ có mấy người.
Trầm HướngThiên khẽ gật đầu:
- Chuyệnnày cứ giao cho ta, rất nhanh ta sẽ tra ra được đến tột cùng là người phươngnào gây nên thôi.
Với địa vịcủa hắn, làm được chuyện này cũng không phải là việc khó khăn gì, ai dám thươngtổn đến Tử Di của hắn, chính là đang chống đối với hắn!
- Ngươichỉ cần giúp ta tra ra việc này là được rồi.
Mộ Chỉ Lynói, xem ra ngày mai chắc chắn có trò hay để xem rồi...
- Vậy còndược điền của Tử Di thì thế nào? Những đóa Bách Mị Hoa đó đã hoàn toàn héo khô,không thể nào cứu sống được nữa.
Trầm HướngThiên nhíu mày nói, đây mới là điểm quan trọng nhất. Nếu như ngày mai có thể giảiquyết được cái người hạ độc thủ kia thì chuyện dược thảo này cũng không thể kéodài được nữa.
- Việcnày cứ giao cho ta, ta sẽ không để cho Tử Di xảy ra chuyện gì đâu.
Mộ Chỉ Lynói, mấy ngày nay Tử Di đối với nàng rất tốt, tất cả nàng đều thấy rất rõ ràng.Hiện tại, Tử Di gặp chuyện không mai, nàng hiển nhiên không thể bỏ mặc Tử Di được.Thật sự tín nhiệm còn phải chờ một khoảng thời gian nữa, nhưng ít ra bây giờnàng đã dần dần tin tưởng Tử Di.
Trầm HướngThiên dùng ánh mắt sâu sắc quan sát Mộ Chỉ Ly, trong giọng nói mang theo ý dòxét.
- Ngươitin tưởng Tử Di?
Từ miệngcủa Tử Di, hắn biết Mộ Chỉ Ly vẫn luôn không tin tưởng nàng, vì vậy đối vớihành vi đột nhiên trợ giúp hôm nay của Mộ Chỉ Ly, hắn cũng có chút ngờ vực.
Mộ Chỉ Lycười nhạt, trên mặt không biểu hiện chút cảm xúc nào, khiến Trầm Hướng Thiênnhìn không ra suy nghĩ của nàng:
- Ngươi cảmthấy ta chắc chắn phải tin tưởng sao?
Ánh mắtTrầm Hướng Thiên nhìn Mộ Chỉ Ly chăm chú, tức giận nói:
- Nàngđáng để ngươi tin tưởng.
Cùng vớigiọng nói vừa vang lên của Trầm Hướng Thiên, nụ cười nơi khóe miệng của Mộ ChỉLy dần dần khuếch trương, nàng nói:
- Như vậyđủ rồi, chúng ta cũng đều không muốn Tử Di gặp chuyện không may, ngươi hãynhanh chóng đi tra xét xem cuối cùng làngười phương nào đã gây nên chuyện này.
- Dược điềnkia....nhờ cả vào ngươi!
Trầm HướngThiên trầm giọng nói, giọng nói có chút khàn khàn, ánh mắt cũng vô cùng tin tưởng.
- Chuyệngì ta đã đáp ứng thì chắc chắn sẽ làm được, đừng lo.
Trầm HướngThiên không hề do dự, nhanh chóng rời khỏi. Bất luận là người nào dám động thủvới người con gái hắn yêu thì hắn nhất định không buông tha cho người ấy!
Mộ Chỉ Lycũng trở lại căn cứ bí mật, bắt đầu trồng Bách Mị Hoa trong dược điền. Tuy rằngtrong dược điền cũng có không ít Bách Mị Hoa nhưng tất cả Bách Mị Hoa trưởngthành đều bị nàng hái, số lượng hiện giờ vẫn không đủ hai khối dược điền, huốngchi ngoại trừ Bách Mị Hoa của Tử Di, nàng cũng cần phải chuẩn bị đủ Băng Tâm Thảocho mình nữa.
Ngày mai,nàng sẽ tặng cho Đồng Mẫn Nhi một sự ngạc nhiên thật lớn! Ma cao một thước, đạocao một trượng, nàng muốn nhìn xem đến cuối cùng ai mới là ma?
Hiệu suấtlàm việc của Trầm Hướng Thiên cũng không tệ, đợi đến lúc chạng vạng tối, khi hắnxuất hiện trước mặt Mộ Chỉ Ly lần thứ hai, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn đã xuấthiện vẻ cực kỳ tức giận. Trầm Hướng Thiên nhìn Mộ Chỉ Ly đang đứng trước mắt,nói:
- Kẻ cốtình phá hủy dược điền chính là Vưu Thanh Lăng cùng với Kỷ Phỉ Linh của Lưu LyViện, dược điền của ngươi cũng bị bọn họ phá hủy.
Sau khinghe được lời nói của Trầm Hướng Thiên, sắc mặt của Mộ Chỉ Ly vẫn vô cùng bìnhthản, nàng đối với hai người này cũng không hề có ấn tượng ấn tượng sâu sắc. Cólẽ ở toàn bộ Lưu Ly Viện này, ngoại trừ hai người nàng có ấn tượng là Tử Di vàMạc Linh San ra thì những người khác đều không hề có ảnh hưởng gì với nàng.
- Ta biếtrồi!
Giọng nóicủa Mộ Chỉ Ly vừa bình thản vừa lạnh lùng, trong con ngươi màu đen óng ánhthoáng xuất hiện vẻ cơ trí hơn người.
- Chuyệntiếp theo cứ giao cho ta xử lý, đợi ngày mai xem kết quả đi.
Dứt lời,Mộ Chỉ Ly cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Trầm Hướng Thiên, xoay ngườiđi đến Lưu Ly Viện. Đây không phải là nàng giả vờ thanh cao, mà là việc nàynàng căn bản không có biện pháp giải thích rõ ràng, nàng cũng không thể nóimình có tồn trữ rất nhiều dược thảo được. Cho nên điều duy nhất nàng có thể làmbây giờ chính là cố làm ra vẻ thần bí.
Trầm HướngThiên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly dần dần biến mất, ánh mắt có hơibiến đổi, nhưng bước chân cũng có vài phần buông lỏng hơn so với trước kia.
Lúc này,Đồng Mẫn Nhi vẫn đang vô cùng đắc ý nghe lời cấp báo của Vưu Thanh Lăng và KỷPhi Linh, sau khi nàng biết được chuyện trưởng lão đến đây thẩm tra, nàng ngaytức khắc vạch ra một kế hoạch.
Vốn nàngchỉ định đối phó với Mộ Chỉ Ly, nhưng lại thấy Tử Di thân cận với Mộ Chỉ Ly nhưvậy, rõ ràng là nàng ta cố tình đối địch với nàng. Nàng nhất quyết không chophép chuyện như vậy phát sinh, cho nên chi bằng mượn cơ hội này dùng một hòn đá ném chết hai con chim.
- Cácngươi khẳng định đã độc chết toàn bộ Bách Mị Hoa trong dược điền của Tử Di?
Đồng MẫnNhi mở miệng hỏi.
- Chuyệnnày cũng sẽ không xảy ra biến cố gì chứ?
Trướcđây, nàng đã thiết kế cạm bẫy hạm hại Mộ Chỉ Ly, nhưng lại thất bại, lần này nhấtđịnh phải thành công! Nếu không thì sau này muốn ra tay cũng không phải là chuyệnđơn giản.
Trên mặtcủa Vưu Thanh Lăng nở nụ cười nịnh nọt, nói những lời lấy lòng:
- Chấp sự!Chúng tôi làm việc người cứ yên tâm đi! Chúng tôi đã đem tất cả Bách Mị Hoa trồngtrong hai khối dược điền của Tự Di độc chết hết, tuyệt đối không có cây nào cònkhả năng cứu chữa!
Tối hômqua, bọn họ bận rộn rất lâu, mới có thể độc chết tất cả Bách Mị Hoa, thậm chí bọnhọ còn kiểm tra kỹ càng lại một lần. Dù sao thì đây cũng là nhiệm vụ mà Đồng MẫnNhi giao phó cho bọn họ, nhất định không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.
Nghe vậy,Đồng Mẫn Nhi hài lòng gật đầu, nói:
- Nếu nhưvậy thì rất tốt, ngày mai ta sẽ dẫn trưởng lão đến dược điền của Mộ Chỉ Ly và TửDi kiểm tra. Dược điền của các ngươi cũng phải chăm sóc thật tốt, đến lúc đó tasẽ nói tốt cho các ngươi.
Hai ngườinghe được Đồng Mẫn Nhi đồng ý nói tốt cho bọn họ, trên mặt Vưu Thanh Lăng và KỷPhỉ Linh không nén nổi vẻ vui mừng, vội vàng nói:
- Đa tạ chấpsự, sau này nếu người có việc gì cần chúng tôi cống hiến thì chúng tôi có chếtcũng không chối từ.
Ánh mắt củaĐồng Mẫn Nhi đảo qua hai người, hài lòng gật đầu, nói:
- Cácngươi cố gắng biểu hiện tốt một chút đi.
Ngày kế.
Tất cảngười trong Lưu Ly Viện đều thức dậy từ rất sớm, phân chia đi đến dược điền củamình. Hôm nay, trưởng lão sẽ đến kiểm tra thành tích của bọn họ, bọn hắn đươngnhiên phải tới sớm một chút, như vậy mới có thể khiến để cho trưởng lão có ấntượng tốt được.
So với nhữngngười khác thì tâm tình của Tử Di có chút sa sút, có thể hôm nay chính là ngàycuối cùng mà nàng có thể sống ở Lưu Ly Viện này. Trước đó nàng luôn mong đợimình có thể có được biểu hiện tốt, lấy được sự khen ngợi. Bây giờ, đừng nói làbiểu hiện tốt, mà chỉ sợ là không biết nàng sẽ bị đuổi đến tiểu viện nào nữađây?
Lúc Mộ ChỉLy mở cửa phòng, cũng là lúc này thấy được tâm tình của Tử Di đang sa sút, nàngkhông kềm được mà mỉm cười đi đến bên cạnh Tử Di, nói:
- Tất cảmọi người đã xuất phát rồi, chúng ta cũng mau chóng lên đường thôi.
Tử Di cảmnhận được thái độ của Mộ Chỉ Ly đối với nàng đã thân cận hơn trước kia, tâmtình của Tử Di liền tốt lên vài phần. Nhưng nơi đáy mắt tràn ngập ưu thương vàlo lắng vẫn không hề tản đi, vẻ mặt không nén được sự đau khổ nói:
- Chỉ Ly tỷà! Qua ngày hôm nay, chúng ta có thể sẽ không còn ở chung một chỗ nữa rồi!
Nhìn dángvẻ mất mát của Tử Di, khóe môi Mộ Chỉ Ly hơi nhấc lên:
- Bây giờ,còn chưa biết kết quả mà, muội ủ rủ như vậy có phải quá sớm không?
Tử Dinhìn dáng vẻ vui vẻ của Mộ Chỉ Ly, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, trênkhuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng lòng bàn tay cuối cùng cũng nở một nụ cười, nói:
- Đúng vậy,hiện tại bất kể là loại kết quả gì cũng còn chưa biết được mà!
Dứt lời,đôi mắt sâu như nước hồ thu của Tử Di hướng sang Mộ Chỉ Ly, xúc động nói:
- Chỉ Lyà! Cám ơn tỷ!
- Muội giúpmuội chăm sóc dược điền nhiều ngày như vậy, tỷ còn chưa cám tạ muội!
Mộ Chỉ Lymỉm cười, giờ khắc này, nàng đã bắt đầu xác định Tử Di không hề có tâm tư bấtchính với nàng. Tử Di không thể nào dùng thủ đoạn như vậy để đi lấy lòng Đồng MẫnNhi được, mặc dù ở Bách Thảo Viên này, địa vị của Đồng Mẫn Nhi không hề nhỏ,nhưng vẫn không thể so sánh với trưởng lão được.
Tử Di cănbản không cần phải mạo hiểm đặc cược một khoản lớn như vậy, trừ khi muội ấy làngười ngu ngốc. Đây cũng là lý do mà Mộ Chỉ Ly quyết định vì Tử Di dàn xếp vụnày.
Mộ Chỉ Lycũng không phải là người vô tâm, miễn là Tử Di thật lòng với nàng, nàng cũng sẽthật lòng đối đãi với Tử Di. Trên cõi đời này, người có thể đi vào lòng nàng rấtít, nhưng một khi đã đi vào lòng của nàng rồi thì người đó chính là bằng hữu cảđời của nàng!
Trướctiên Mộ Chỉ Ly cùng Tử Di đi đến dược điền của nàng, lúc Tử Di nhìn thấy dượcđiền của mình, vẻ mặt nàng không thể tin được, chỉ vào hai khối dược điền nói:
- Điềunày sao có thể xảy ra? Toàn bộ Bách Mị Hoa của muội đã chết khô rồi mà, chỉdùng khoảng thời gian một ngày sao có thể khôi phục lại được chứ? Hơn nữa nhữngđóa Bách Mị Hoa này dường như vô cùng xanh tốt.
Mộ Chỉ Lycười nhạt, nói:
- Bởi vì muộiđối xử với nó rất tốt, cho nên bọn chúng mới có thể hồi phục lại được. Muộicũng không cần lo lắng về ngày hôm nay nữa, muội cảm thấy tốt hơn chưa? Về phầnngười hại muội, tỷ tin tưởng Trầm Hướng Thiên sẽ báo thù cho muội. Tỷ phải đếndược điền của tỷ đây.
Tử Dikinh ngạc nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Mộ Chỉ Ly, trong đáy mắt tràn đầysự khiếp sợ. Nàng biết chuyện này tuyệt đối có quan hệ sâu sắc với Mộ Chỉ Ly! Bởivì Chỉ Ly nắm chắc sẽ thành công, cho nên hôm qua, Chỉ Ly mới có thể nói với mình không có vấn đềgì!
Tử Dinhìn theo thân ảnh màu trắng cao ngạo kia, hốc mắt của nàng dần dần phiếm hồng,hướng bóng lưng của Mộ Chỉ Ly mà la lớn:
- Chỉ Lyà! Cám ơn tỷ!
Nghe lờinói của Tử Di, bước chân của Mộ Chỉ Ly dừng lại trong tích tắc, nàng cũng khôngquay đầu lại, mà bước vững vàng đi về phía trước. Nhưng trên gương mặt tinh xảokia, không tự chủ được mà nở một nụ cười thản nhiên, nụ cười ấy thuần khiết,tao nhã như Thanh Liên vậy, nhưng lại khiến tâm hồn người khác xao xuyến khôngrời.
Trầm HướngThiên cũng đứng ở phía xa nhìn theo bóng lưng của Mộ Chỉ Ly, trong mắt cũngthoáng hiện lên vẻ cảm kích. Hôm qua, hắn đã thức suốt đêm, quan sát dược điềncủa Tử Di, giữa đêm khuya hắn gặp được một thân ảnh màu trắng liên tục bận rộntrên dược điền, mãi cho đến sáng tinh mơ mới rời khỏi.
Mộ Chỉ Lytrở lại dược điền của mình, tất cả Băng Tâm Thảo vốn vừa mới đâm chồi đã bịnàng thay thế. Lúc này, trong dược điền toàn là những gốc Băng Tâm Thảo sinhtrưởng sum suê tươi tốt.
Ở căn cứ bí mật, việc trồng những loại dược thảo nàycũng không tính là gì, lúc trước nàng đã sớm chuẩn bị đầy đủ Băng Tâm Thảo rồi,chỉ có Bách Mị Hoa của Tử Di là hao tốn không ít thời gian của nàng.
Chỉ là vớicăn cứ bí mật mà nói, việc trồng những loại dược thảo này cũng không tính làchuyện khó khăn! Bây giờ toàn bộ đã chuẩn bị ổn thỏa, nàng cần đến trước đợi ĐồngMẫn Nhi cùng với trưởng lão đến xem xét!
Khóe miệngMộ Chỉ Ly chậm rãi vẽ nên một đường cong, nàng tin rằng tình huống kế tiếp sẽ rấtđặc sắc!
Lúc này,Đồng Mẫn Nhi đang cùng Tề Ngộ trưởng lão đi kiểm tra dược điền của Lưu Ly Viện.Đồng Mẫn Nhi cũng không dẫn Tề Ngộ đến xem xét dược điền của Mộ Chỉ Ly và Tử Ditrước, như vậy thì có vẻ quá mức lộ liễu. Huống chi trước hết cứ để cho Tề Ngộxem xét những dược diền sum suê tươi tốt trước, sau đó lại đi xem dược điền củabọn người Mộ Chỉ Ly, chắc chắn nàng ta sẽ thu hoạch được sự ngạc nhiên ngoàimong đợi.
Tề Ngộđánh giá những dược điền của Lưu Ly Viện, thỉnh thoảng gật đầu, nhìn bộ dáng củahắn rõ ràng có vẻ rất hài lòng với thành tựu này.
Xem xét hồilâu sau, Tề Ngộ không kềm được mà lên tiếng:
- Đồng chấpsự, những đệ tử của Lưu Ly Viện do ngươi phụ trách không tệ, thành tích rất tốt,ngươi chắc hẳn tốn không ít tâm huyết phải không?
Nghe lờicủa Tề Ngộ nói, trong mắt Đồng Mẫn Nhi xẹt qua vẻ kinh ngạc, ngoài mặt nàng ta lạibiểu hiện vô cùng khiêm tốn, nói:
- Tề trưởnglão quá khen rồi, tất cả công lao đều do tự bản thân những đệ tử Lưu Ly Việnnày nỗ lực thôi ạ! Trong tất cả đệ tử của môn phái thì những đệ tử ở Bách ThảoViên đều là những người có thực lực yếu và thời gian tu luyện ngắn nhất, hiểnnhiên bọn họ phải nổ lực nhiều hơn ở phương diện trồng trọt rồi, bởi thế nên bọnhọ mới đạt được thành tựu như vậy.
Nhìn bộdáng khiêm tốn đó của Đồng Mẫn Nhi, vẻ hài lòng trong mắt Tề Ngộ càng sâu. ĐồngMẫn Nhi này quả thật không tệ, mặc dù có thành tích như vậy nhưng cũng khôngkiêu căng, quả thật là nhân tài.
- Đồng chấpsự quá khiêm nhường rồi, tuy rằng bọn họ có cố gắng, nhưng vẫn không thoát khỏiquan hệ với sự quản lý của ngươi.
Tề Ngộ cườinói.
Sự vui vẻtrong mắt Đồng Mẫn Nhi sâu thêm vài phần, nói:
- Tề trưởnglão, đệ tử dẫn người đi xem thêm vài dược điền khác, đây chính là dược điền củahai đệ tử thường ngày rất cố gắng, hơn nữa bọn họ còn rất chịu khó nghiên cứudược thảo.
Nghe lờinói của Đồng Mẫn Nhi, trong mắt của Tề Ngộ thoáng xuất hiện vẻ kinh ngạc, chợtmỉm cười nói:
- Như thếrất tốt, vậy thì cứ nghe theo lời của Đồng chấp sự, đi xem xét một chút!
Vừa dứt lời,Đồng Mẫn Nhi liền dẫn Tề Ngộ đi về hướng dược điền của Vưu Thanh Lăng và Kỷ PhỉLinh. Hai người bọn họ rất tận tâm làm việc cho mình, nàng hiển nhiên cũng phảicho bọn họ chút ít lợi lộc, nếu không thì bọn họ làm sao có thể một lòng làm việccho nàng được chứ?
- Tề trưởnglão! Sáu khối dược điền phía trước, tin tưởng người xem xong chắc chắn sẽ rấthài lòng!
Đồng MẫnNhi mỉm cười nói.
Tề Ngộcũng có chút chờ mong, một mạch đi về phía trước. Khi hắn thấy rõ hình dáng nhữngdược liệu trong những khối dược điền kia thì sắc mặt hắn có chút kỳ lạ. Nụ cườitrên mặt Đồng Mẫn gần như đông cứng lại, bàn tay kia cũng lúng túng dừng ở giữakhông trung, kinh ngạc nhìn sáu khối dược điền trước mặt.
Tề Ngộnhíu mày, nhìn Đồng Mẫn Nhi nói:
- Đây chính là dược điền mà Đồng chấp sự nói làtrồng rất tốt đó sao? Quả nhiên là khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc mà!
Đối với lầnnày, Mộ Chỉ Ly lại làm như không nhìn thấy, căn bản không thèm để vào mắt. Vìngại thực lực của Mộ Chỉ Ly nên Mạc Linh Sang cũng không dám có hành động gì vớiMộ Chỉ Ly, thời gian này có thể nói là cuộc sống của nàng vẫn yên ổn vô sự.
Mỗi ngày,lúc Mộ Chỉ Ly chăm sóc dược điền, đều có tử di giúp nàng một tay. Tử Di dườngnhư không cảm giác được vẻ thờ ơ của Mộ Chỉ Ly. Một ngày kia, lúc Mộ Chỉ Ly điđến dược điền, Tử Di đã ở đó chờ nàng.
Đối với MộChỉ Ly, thân ảnh màu tím này dần dần đã trở thành thói quen, cùng chung sống ởnơi này một thời gian, nàng cảm thấy Tử Di dường như cũng không có ôm tâm tưphá hoại gì, dẫu sao muốn lấy lòng Đồng Mẫn Nhi cũng không cần hao tâm tốn sứcnhư thế.
Lúc haingười đang chăm sóc dược điền, Trầm Hướng Thiên cũng bước nhanh đến. Đây là lầnđầu tiên Mộ Chỉ Ly gặp Trầm Hướng Thiên, từ khi trở về từ Mỏ Tinh Thạch, hắn vẫngiống hệt lúc trước, phong độ hiên ngang, tác phong nhanh nhẹn.
Nhưng màlúc này, giữa đôi lông mày của hắn đang nhíu chặt lại, bước nhanh đến cạnh dượcđiền, nói với Tử Di:
- Tử Dià! Muội mau đi với huynh một chuyến đi, dược điền của muội xảy ra vấn đề rồi.
Nghe đượclời của Trầm Hướng Thiên, Tử Di hoảng hốt ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi:
- Dược điềnđã xảy ra chuyện gì?
- Tất cảBách Mị Hoa đã bị chết khô, cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra nữa, nhìnhình dáng của chúng giống như là trúng độc vậy. Hôm qua, lúc huynh chăm sóc nóvẫn còn rất tốt; hôm nay, huynh mới vừa đi một chuyến mà nó đã biến thành bộdáng như vậy rồi.
Trầm HướngThiên nhíu mày nói, trực giác nói cho hắn biết chuyện này tuyệt đối không phảilà chuyện trùng hợp, nhất định là đã có người âm thầm giở trò.
Bằngkhông thì cho dù do ảnh hưởng của khí trời hay là những yếu tố khác thì chắc chắnkhông thể nào khiến cho vườn Bách Hoa Mị trong một đêm biến thành hình dạng nhưvậy được! Chẳng lẽ là mấy ngày nay, Tử Di đã đắc tội người nào?
- Tại saocó thể như vậy?
Tử Di trừngto hai mắt, hoảng hốt kêu lên, đối với vườn Bách Mị Hoa này, nàng thật sự đãphí hết một năm tâm tư mới có thể trồng thành công, cách ngày thu hoạch cũngkhông còn bao xa, bây giờ lại bị phá hủy toàn bộ?
Tử Di vộivàng xoay đầu lại, nói với Mộ Chỉ Ly đang đứng ở một bên:
- Chỉ Lyà! Hôm nay muội không thể giúp tỷ chăm sóc dược điền được, muội phải sang đóxem xét một chút!
Vừa dứt lời,Tử Di liền kéo Trầm Hướng Thiên nhanh chóng rời khỏi.
Mộ Chỉ Lychậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng rời đi của Tử Di và Trầm HướngThiên, đáy mắt nổi lên một tia rung động. Nàng đứng dậy, thở một hơi thật dài,tựa hồ nàng đã đưa ra một quyết định gì đó vậy, sau đó liền nhanh chóng bướctheo phương hướng rời đi của Tử Di và Trầm Hướng Thiên.
Lời nói củaTrầm Hướng Thiên rất rõ ràng, vườn Bách Hoa Mị ấy chắc chắn đã bị người kháclàm hỏng. Chuyện này có phải cũng giống như chuyện của mình, cũng bị người khácác ý phá hoại? Nếu như Tử Di là thật tâm muốn cùng mình làm bằng hữu, mà khôngphải là người của Đồng Mẫn Nhi, vậy thì có phải là hành động mấy ngày nay củanàng đã khiến cho Đồng Mẫn Nhi tức giận, và cô ta đã sai người làm chuyện nàycũng không có gì lạ.
Lúc Mộ ChỉLy đi đến dược điền của Tử Di thì trong mắt nàng cũng hiện lên vẻ khiếp sợ. Sốlượng Bách Mị Hoa trong vườn này nằm ngoài dự đoán của nàng, hai khối dược điềnBách Mị Hoa đều chết khô. Mà những đóa Bách Mị Hoa rõ ràng đã sắp đến ngày thuhoạch rồi, nhưng chúng lại bị chết khô như vậy thực sự quá đáng tiếc.
Tử Di taychân luống cuống nhìn hai khối dược điền trước mặt, hốc mắt có chút phiếm hồng,giọng nói xen lẫn chút nghẹn ngào, nói:
- Tại saocó thể như vậy chứ? Rốt cuộc là ai phá hủy dược điền của ta?
Nhìn bộdáng bối rối không biết làm sao của Tử Di, trong mắt Trầm Hướng Thiên xẹt qua mộttia đau thương, lắc lư cánh tay của Tử Di, nói:
- Tử Dià! Đừng buồn nữa, huynh nhất định sẽ giúp muội điều tra chuyện này!
- Tra đượccũng vô ích, đã không còn kịp nữa rồi! Ngày mai, sẽ có trưởng lão đến đây kiểmtra tình hình sinh trưởng của dược thảo. Hiện tại, dược thảo biến thành bộ dángnhư vậy, ngày mai muội lấy cái gì cho trưởng lão xem đây?
Tử Di hoảnghốt nói, một đôi mắt ngơ ngác không biết làm sao như một con nai con nhìn sang TrầmHướng Thiên, sau đó chậm rãi ngồi chồm hổm dưới đất, cúi đầu, không nói tiếp nữa.
Trầm HướngThiên cũng phát giác đây là một việc rất nan giản, rất dễ nhận thấy, trước kia,những người đó vẫn một mực không ra tay, bởi vì muốn nhìn thấy tình huống thảmhại vào ngày mai Tử Di sẽ. Nếu như bị trưởng lão phát hiện thì lần này Tử Di sẽkhông tránh khỏi bị trách phạt.
Sơ sơcũng khoảng hai khối dược điền Bách Mị Hoa, nếu như số lượng không nhiều như vậythì hắn còn có thể đến những nơi khác mượn cho đủ số, nhưng nhiều như vậy thìhiển nhiên là không thể nào làm được rồi. Hắn cũng không thể giương mắt đứngnhìn Tử Di chịu phạt, chuyện này nên làm như thế nào cho phải đây? Trầm HướngThiên nhíu mày, trưởng lão căn bản sẽ không thể nào tin chuyện Tử Di bị ngườikhác hảm hại. Những trưởng lão trong môn phái luôn chỉ nhìn kết quả mà khôngxem xét đến quá trình, về điểm này thì hắn lại rất rõ ràng.
Lúc này,Mộ Chỉ Ly vốn đang đứng cách đó không xa, cũng đi đến bên cạnh Tử Di. Trầm HướngThiên ngước nhìn Mộ Chỉ Ly đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt có chút phức tạp. Hắncảm thấy sở dĩ Tử Di bị người khác đối đãi như thế là bởi vì nàng có quan hệ thânthiết với Mộ Chỉ Ly. Nhưng hắn thực sự không thể đổ mọi trách nhiệm trong chuyệnnày lên người Mộ Chỉ Ly được, bởi vì từ đầu tới cuối đều là Tử Di chủ động tiếpcận Mộ Chỉ Ly mà thôi.
Mộ Chỉ Lyngồi chồm hổm bên cạnh Tử Di. Nhận thấy bên cạnh có người đến gần, Tử Di chậmrãi ngẩng đầu lên. Lúc này, hai tròng mắt linh động, sáng tỏ như ánh mặt trời đãướt đẫm, chẳng qua là nàng quật cường không cho nước mắt chảy xuống mà thôi.
Nàng vẫnkhông thể nào kiên cường được như Mộ Chỉ Ly, nhìn thấy tâm huyết của mình bị hủyhoại trong chốc lát như vậy thì trong lòng nàng có vô vàn khó chịu không thể thốtthành lời. Nàng không biết là rốt cuộc Mộ Chỉ Ly làm sao có thể chịu đựng tất cảnhững ủy khuất đó, hơn nữa nàng chỉ phẫn nộ chốc lát, sau đó lại khôi phục lạivẻ bình tĩnh như cũ. Có lẽ cả đời này Tử Di - nàng cũng không thể làm được chuyệnđó.
- Đừngđau lòng nữa, dù sao cũng là chuyện đã rồi, ông trời sẽ không tuyệt đường conngười, cho dù có khóc lóc cũng sẽ không có người nào đồng cảm với muội cả!
Mộ Chỉ Lynhàn nhạt nói, tuy giọng nói rất lạnh lùng, nhưng Tử Di lại có thể nghe đượctrong giọng nói của nàng có chút quan tâm.
- Thếnhưng... Thế nhưng ngày mai trưởng lão sẽ đến, một khi người thấy dược điền củamuội thì chẳng phải là...
Tử Di nóiđứt quãng.
Khóe miệngMộ Chỉ Ly vẽ nên một đường cong nhàn nhạt, nói:
- Ngàymai, trưởng lão đến kiểm tra, cũng không phải chỉ kiểm tra dược điền của muội,dược điền của tỷ không phải cũng có chủng loại tốt sao? Huống chi, muội phảitin rằng, sự tình cũng không phải do muội làm hỏng.
Nghe vậy,Tử Di kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, không biết vì sao ở tình huống như thế mà nàngvẫn có thể thản nhiên vậy, quả thực không thể nào tưởng tượng nổi, chẳng lẽ nàngkhông biết một khi bị trách phạt, muốn trở về địa vị như bây giờ là một chuyệnkhông hề dễ dàng sao?
Mộ Chỉ Lykéo Tử Di đứng lên, cười nhạt nói:
- Muội cótin tỷ hay không?
Tử dinhìn nụ cười tự tin trên môi Mộ Chỉ Ly, chẳng biết tại sao mà nàng liền bị lâyvẻ tử tin của Mộ Chỉ Ly, không kềm được mà gật đầu, nói:
- Tin!
Nghe câutrả lời của Tử Di, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc kia, nụ cười trên môi Mộ Chỉ Ly lạithêm sâu hơn. Tử Di như vậy thật rất dễ thương, sau đó nói:
- Nếu nhưmuội đã tin tưởng tỷ, vậy thì bây giờ đừng lo lắng chuyện dược điền nữa, trở vềnghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa. Ngày mai chắc chắn sẽkhông có vấn đề gì, được không?
- Thếnhưng ... toàn bộ dược thảo trong dược điền của muội đều chết khô hết rồi!
Tử Dinhíu mày nói.
Mộ Chỉ Lykhoát tay nói:
- Yên tâmđi, không có việc gì đâu!
Lúc này,Trầm Hướng Thiên cũng lên tiếng:
- Tử Dià! Lần này, muội hãy nghe theo Mộ cô nương một lần đi, về nghỉ ngơi thật tốt, tấtcả chuyện còn lại cứ giao cho chúng ta.
Nhìn dángvẻ bình tĩnh của Mộ Chỉ Ly, hắn cảm thấy Mộ Chỉ Ly chắc chắn có biện pháp, nếukhông nàng ta cũng không tự tin như vậy.
Tử Dinhìn Mộ Chỉ Ly cùng với Trầm Hướng Thiên đang đứng trước mặt, liên tục khuyên bảomình, nàng khẽ gật đầu, sau đó để cho hai người đưa nàng trở về. Trên thực tế,chỉ còn lại một ngày, cho dù nàng có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể thayđổi kết quả được, chi bằng cứ không làm bất cứ chuyện gì cả.
Đợi saukhi Tử Di trở về phòng, Mộ Chỉ Ly cùng với Trầm Hướng Thiên, hai người không hẹnmà cùng đi đến một nơi khác. Mộ Chỉ Ly nhìn Trầm Hướng Thiên đang đứng ở trướcmặt, trong con ngươi tràn đầy vẻ cơ trí, nói:
- Ngươicó biện pháp tra xét xem đến tột cùng là người phương nào gây nên không? Tuy rằngLưu Ly Viện này có không ít người nhắm vào ta, nhưng người nguyện ý làm việc cho Đồng Mẫn Nhi hẳn chỉ có mấy người.
Trầm HướngThiên khẽ gật đầu:
- Chuyệnnày cứ giao cho ta, rất nhanh ta sẽ tra ra được đến tột cùng là người phươngnào gây nên thôi.
Với địa vịcủa hắn, làm được chuyện này cũng không phải là việc khó khăn gì, ai dám thươngtổn đến Tử Di của hắn, chính là đang chống đối với hắn!
- Ngươichỉ cần giúp ta tra ra việc này là được rồi.
Mộ Chỉ Lynói, xem ra ngày mai chắc chắn có trò hay để xem rồi...
- Vậy còndược điền của Tử Di thì thế nào? Những đóa Bách Mị Hoa đó đã hoàn toàn héo khô,không thể nào cứu sống được nữa.
Trầm HướngThiên nhíu mày nói, đây mới là điểm quan trọng nhất. Nếu như ngày mai có thể giảiquyết được cái người hạ độc thủ kia thì chuyện dược thảo này cũng không thể kéodài được nữa.
- Việcnày cứ giao cho ta, ta sẽ không để cho Tử Di xảy ra chuyện gì đâu.
Mộ Chỉ Lynói, mấy ngày nay Tử Di đối với nàng rất tốt, tất cả nàng đều thấy rất rõ ràng.Hiện tại, Tử Di gặp chuyện không mai, nàng hiển nhiên không thể bỏ mặc Tử Di được.Thật sự tín nhiệm còn phải chờ một khoảng thời gian nữa, nhưng ít ra bây giờnàng đã dần dần tin tưởng Tử Di.
Trầm HướngThiên dùng ánh mắt sâu sắc quan sát Mộ Chỉ Ly, trong giọng nói mang theo ý dòxét.
- Ngươitin tưởng Tử Di?
Từ miệngcủa Tử Di, hắn biết Mộ Chỉ Ly vẫn luôn không tin tưởng nàng, vì vậy đối vớihành vi đột nhiên trợ giúp hôm nay của Mộ Chỉ Ly, hắn cũng có chút ngờ vực.
Mộ Chỉ Lycười nhạt, trên mặt không biểu hiện chút cảm xúc nào, khiến Trầm Hướng Thiênnhìn không ra suy nghĩ của nàng:
- Ngươi cảmthấy ta chắc chắn phải tin tưởng sao?
Ánh mắtTrầm Hướng Thiên nhìn Mộ Chỉ Ly chăm chú, tức giận nói:
- Nàngđáng để ngươi tin tưởng.
Cùng vớigiọng nói vừa vang lên của Trầm Hướng Thiên, nụ cười nơi khóe miệng của Mộ ChỉLy dần dần khuếch trương, nàng nói:
- Như vậyđủ rồi, chúng ta cũng đều không muốn Tử Di gặp chuyện không may, ngươi hãynhanh chóng đi tra xét xem cuối cùng làngười phương nào đã gây nên chuyện này.
- Dược điềnkia....nhờ cả vào ngươi!
Trầm HướngThiên trầm giọng nói, giọng nói có chút khàn khàn, ánh mắt cũng vô cùng tin tưởng.
- Chuyệngì ta đã đáp ứng thì chắc chắn sẽ làm được, đừng lo.
Trầm HướngThiên không hề do dự, nhanh chóng rời khỏi. Bất luận là người nào dám động thủvới người con gái hắn yêu thì hắn nhất định không buông tha cho người ấy!
Mộ Chỉ Lycũng trở lại căn cứ bí mật, bắt đầu trồng Bách Mị Hoa trong dược điền. Tuy rằngtrong dược điền cũng có không ít Bách Mị Hoa nhưng tất cả Bách Mị Hoa trưởngthành đều bị nàng hái, số lượng hiện giờ vẫn không đủ hai khối dược điền, huốngchi ngoại trừ Bách Mị Hoa của Tử Di, nàng cũng cần phải chuẩn bị đủ Băng Tâm Thảocho mình nữa.
Ngày mai,nàng sẽ tặng cho Đồng Mẫn Nhi một sự ngạc nhiên thật lớn! Ma cao một thước, đạocao một trượng, nàng muốn nhìn xem đến cuối cùng ai mới là ma?
Hiệu suấtlàm việc của Trầm Hướng Thiên cũng không tệ, đợi đến lúc chạng vạng tối, khi hắnxuất hiện trước mặt Mộ Chỉ Ly lần thứ hai, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn đã xuấthiện vẻ cực kỳ tức giận. Trầm Hướng Thiên nhìn Mộ Chỉ Ly đang đứng trước mắt,nói:
- Kẻ cốtình phá hủy dược điền chính là Vưu Thanh Lăng cùng với Kỷ Phỉ Linh của Lưu LyViện, dược điền của ngươi cũng bị bọn họ phá hủy.
Sau khinghe được lời nói của Trầm Hướng Thiên, sắc mặt của Mộ Chỉ Ly vẫn vô cùng bìnhthản, nàng đối với hai người này cũng không hề có ấn tượng ấn tượng sâu sắc. Cólẽ ở toàn bộ Lưu Ly Viện này, ngoại trừ hai người nàng có ấn tượng là Tử Di vàMạc Linh San ra thì những người khác đều không hề có ảnh hưởng gì với nàng.
- Ta biếtrồi!
Giọng nóicủa Mộ Chỉ Ly vừa bình thản vừa lạnh lùng, trong con ngươi màu đen óng ánhthoáng xuất hiện vẻ cơ trí hơn người.
- Chuyệntiếp theo cứ giao cho ta xử lý, đợi ngày mai xem kết quả đi.
Dứt lời,Mộ Chỉ Ly cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Trầm Hướng Thiên, xoay ngườiđi đến Lưu Ly Viện. Đây không phải là nàng giả vờ thanh cao, mà là việc nàynàng căn bản không có biện pháp giải thích rõ ràng, nàng cũng không thể nóimình có tồn trữ rất nhiều dược thảo được. Cho nên điều duy nhất nàng có thể làmbây giờ chính là cố làm ra vẻ thần bí.
Trầm HướngThiên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly dần dần biến mất, ánh mắt có hơibiến đổi, nhưng bước chân cũng có vài phần buông lỏng hơn so với trước kia.
Lúc này,Đồng Mẫn Nhi vẫn đang vô cùng đắc ý nghe lời cấp báo của Vưu Thanh Lăng và KỷPhi Linh, sau khi nàng biết được chuyện trưởng lão đến đây thẩm tra, nàng ngaytức khắc vạch ra một kế hoạch.
Vốn nàngchỉ định đối phó với Mộ Chỉ Ly, nhưng lại thấy Tử Di thân cận với Mộ Chỉ Ly nhưvậy, rõ ràng là nàng ta cố tình đối địch với nàng. Nàng nhất quyết không chophép chuyện như vậy phát sinh, cho nên chi bằng mượn cơ hội này dùng một hòn đá ném chết hai con chim.
- Cácngươi khẳng định đã độc chết toàn bộ Bách Mị Hoa trong dược điền của Tử Di?
Đồng MẫnNhi mở miệng hỏi.
- Chuyệnnày cũng sẽ không xảy ra biến cố gì chứ?
Trướcđây, nàng đã thiết kế cạm bẫy hạm hại Mộ Chỉ Ly, nhưng lại thất bại, lần này nhấtđịnh phải thành công! Nếu không thì sau này muốn ra tay cũng không phải là chuyệnđơn giản.
Trên mặtcủa Vưu Thanh Lăng nở nụ cười nịnh nọt, nói những lời lấy lòng:
- Chấp sự!Chúng tôi làm việc người cứ yên tâm đi! Chúng tôi đã đem tất cả Bách Mị Hoa trồngtrong hai khối dược điền của Tự Di độc chết hết, tuyệt đối không có cây nào cònkhả năng cứu chữa!
Tối hômqua, bọn họ bận rộn rất lâu, mới có thể độc chết tất cả Bách Mị Hoa, thậm chí bọnhọ còn kiểm tra kỹ càng lại một lần. Dù sao thì đây cũng là nhiệm vụ mà Đồng MẫnNhi giao phó cho bọn họ, nhất định không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.
Nghe vậy,Đồng Mẫn Nhi hài lòng gật đầu, nói:
- Nếu nhưvậy thì rất tốt, ngày mai ta sẽ dẫn trưởng lão đến dược điền của Mộ Chỉ Ly và TửDi kiểm tra. Dược điền của các ngươi cũng phải chăm sóc thật tốt, đến lúc đó tasẽ nói tốt cho các ngươi.
Hai ngườinghe được Đồng Mẫn Nhi đồng ý nói tốt cho bọn họ, trên mặt Vưu Thanh Lăng và KỷPhỉ Linh không nén nổi vẻ vui mừng, vội vàng nói:
- Đa tạ chấpsự, sau này nếu người có việc gì cần chúng tôi cống hiến thì chúng tôi có chếtcũng không chối từ.
Ánh mắt củaĐồng Mẫn Nhi đảo qua hai người, hài lòng gật đầu, nói:
- Cácngươi cố gắng biểu hiện tốt một chút đi.
Ngày kế.
Tất cảngười trong Lưu Ly Viện đều thức dậy từ rất sớm, phân chia đi đến dược điền củamình. Hôm nay, trưởng lão sẽ đến kiểm tra thành tích của bọn họ, bọn hắn đươngnhiên phải tới sớm một chút, như vậy mới có thể khiến để cho trưởng lão có ấntượng tốt được.
So với nhữngngười khác thì tâm tình của Tử Di có chút sa sút, có thể hôm nay chính là ngàycuối cùng mà nàng có thể sống ở Lưu Ly Viện này. Trước đó nàng luôn mong đợimình có thể có được biểu hiện tốt, lấy được sự khen ngợi. Bây giờ, đừng nói làbiểu hiện tốt, mà chỉ sợ là không biết nàng sẽ bị đuổi đến tiểu viện nào nữađây?
Lúc Mộ ChỉLy mở cửa phòng, cũng là lúc này thấy được tâm tình của Tử Di đang sa sút, nàngkhông kềm được mà mỉm cười đi đến bên cạnh Tử Di, nói:
- Tất cảmọi người đã xuất phát rồi, chúng ta cũng mau chóng lên đường thôi.
Tử Di cảmnhận được thái độ của Mộ Chỉ Ly đối với nàng đã thân cận hơn trước kia, tâmtình của Tử Di liền tốt lên vài phần. Nhưng nơi đáy mắt tràn ngập ưu thương vàlo lắng vẫn không hề tản đi, vẻ mặt không nén được sự đau khổ nói:
- Chỉ Ly tỷà! Qua ngày hôm nay, chúng ta có thể sẽ không còn ở chung một chỗ nữa rồi!
Nhìn dángvẻ mất mát của Tử Di, khóe môi Mộ Chỉ Ly hơi nhấc lên:
- Bây giờ,còn chưa biết kết quả mà, muội ủ rủ như vậy có phải quá sớm không?
Tử Dinhìn dáng vẻ vui vẻ của Mộ Chỉ Ly, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, trênkhuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng lòng bàn tay cuối cùng cũng nở một nụ cười, nói:
- Đúng vậy,hiện tại bất kể là loại kết quả gì cũng còn chưa biết được mà!
Dứt lời,đôi mắt sâu như nước hồ thu của Tử Di hướng sang Mộ Chỉ Ly, xúc động nói:
- Chỉ Lyà! Cám ơn tỷ!
- Muội giúpmuội chăm sóc dược điền nhiều ngày như vậy, tỷ còn chưa cám tạ muội!
Mộ Chỉ Lymỉm cười, giờ khắc này, nàng đã bắt đầu xác định Tử Di không hề có tâm tư bấtchính với nàng. Tử Di không thể nào dùng thủ đoạn như vậy để đi lấy lòng Đồng MẫnNhi được, mặc dù ở Bách Thảo Viên này, địa vị của Đồng Mẫn Nhi không hề nhỏ,nhưng vẫn không thể so sánh với trưởng lão được.
Tử Di cănbản không cần phải mạo hiểm đặc cược một khoản lớn như vậy, trừ khi muội ấy làngười ngu ngốc. Đây cũng là lý do mà Mộ Chỉ Ly quyết định vì Tử Di dàn xếp vụnày.
Mộ Chỉ Lycũng không phải là người vô tâm, miễn là Tử Di thật lòng với nàng, nàng cũng sẽthật lòng đối đãi với Tử Di. Trên cõi đời này, người có thể đi vào lòng nàng rấtít, nhưng một khi đã đi vào lòng của nàng rồi thì người đó chính là bằng hữu cảđời của nàng!
Trướctiên Mộ Chỉ Ly cùng Tử Di đi đến dược điền của nàng, lúc Tử Di nhìn thấy dượcđiền của mình, vẻ mặt nàng không thể tin được, chỉ vào hai khối dược điền nói:
- Điềunày sao có thể xảy ra? Toàn bộ Bách Mị Hoa của muội đã chết khô rồi mà, chỉdùng khoảng thời gian một ngày sao có thể khôi phục lại được chứ? Hơn nữa nhữngđóa Bách Mị Hoa này dường như vô cùng xanh tốt.
Mộ Chỉ Lycười nhạt, nói:
- Bởi vì muộiđối xử với nó rất tốt, cho nên bọn chúng mới có thể hồi phục lại được. Muộicũng không cần lo lắng về ngày hôm nay nữa, muội cảm thấy tốt hơn chưa? Về phầnngười hại muội, tỷ tin tưởng Trầm Hướng Thiên sẽ báo thù cho muội. Tỷ phải đếndược điền của tỷ đây.
Tử Dikinh ngạc nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Mộ Chỉ Ly, trong đáy mắt tràn đầysự khiếp sợ. Nàng biết chuyện này tuyệt đối có quan hệ sâu sắc với Mộ Chỉ Ly! Bởivì Chỉ Ly nắm chắc sẽ thành công, cho nên hôm qua, Chỉ Ly mới có thể nói với mình không có vấn đềgì!
Tử Dinhìn theo thân ảnh màu trắng cao ngạo kia, hốc mắt của nàng dần dần phiếm hồng,hướng bóng lưng của Mộ Chỉ Ly mà la lớn:
- Chỉ Lyà! Cám ơn tỷ!
Nghe lờinói của Tử Di, bước chân của Mộ Chỉ Ly dừng lại trong tích tắc, nàng cũng khôngquay đầu lại, mà bước vững vàng đi về phía trước. Nhưng trên gương mặt tinh xảokia, không tự chủ được mà nở một nụ cười thản nhiên, nụ cười ấy thuần khiết,tao nhã như Thanh Liên vậy, nhưng lại khiến tâm hồn người khác xao xuyến khôngrời.
Trầm HướngThiên cũng đứng ở phía xa nhìn theo bóng lưng của Mộ Chỉ Ly, trong mắt cũngthoáng hiện lên vẻ cảm kích. Hôm qua, hắn đã thức suốt đêm, quan sát dược điềncủa Tử Di, giữa đêm khuya hắn gặp được một thân ảnh màu trắng liên tục bận rộntrên dược điền, mãi cho đến sáng tinh mơ mới rời khỏi.
Mộ Chỉ Lytrở lại dược điền của mình, tất cả Băng Tâm Thảo vốn vừa mới đâm chồi đã bịnàng thay thế. Lúc này, trong dược điền toàn là những gốc Băng Tâm Thảo sinhtrưởng sum suê tươi tốt.
Ở căn cứ bí mật, việc trồng những loại dược thảo nàycũng không tính là gì, lúc trước nàng đã sớm chuẩn bị đầy đủ Băng Tâm Thảo rồi,chỉ có Bách Mị Hoa của Tử Di là hao tốn không ít thời gian của nàng.
Chỉ là vớicăn cứ bí mật mà nói, việc trồng những loại dược thảo này cũng không tính làchuyện khó khăn! Bây giờ toàn bộ đã chuẩn bị ổn thỏa, nàng cần đến trước đợi ĐồngMẫn Nhi cùng với trưởng lão đến xem xét!
Khóe miệngMộ Chỉ Ly chậm rãi vẽ nên một đường cong, nàng tin rằng tình huống kế tiếp sẽ rấtđặc sắc!
Lúc này,Đồng Mẫn Nhi đang cùng Tề Ngộ trưởng lão đi kiểm tra dược điền của Lưu Ly Viện.Đồng Mẫn Nhi cũng không dẫn Tề Ngộ đến xem xét dược điền của Mộ Chỉ Ly và Tử Ditrước, như vậy thì có vẻ quá mức lộ liễu. Huống chi trước hết cứ để cho Tề Ngộxem xét những dược diền sum suê tươi tốt trước, sau đó lại đi xem dược điền củabọn người Mộ Chỉ Ly, chắc chắn nàng ta sẽ thu hoạch được sự ngạc nhiên ngoàimong đợi.
Tề Ngộđánh giá những dược điền của Lưu Ly Viện, thỉnh thoảng gật đầu, nhìn bộ dáng củahắn rõ ràng có vẻ rất hài lòng với thành tựu này.
Xem xét hồilâu sau, Tề Ngộ không kềm được mà lên tiếng:
- Đồng chấpsự, những đệ tử của Lưu Ly Viện do ngươi phụ trách không tệ, thành tích rất tốt,ngươi chắc hẳn tốn không ít tâm huyết phải không?
Nghe lờicủa Tề Ngộ nói, trong mắt Đồng Mẫn Nhi xẹt qua vẻ kinh ngạc, ngoài mặt nàng ta lạibiểu hiện vô cùng khiêm tốn, nói:
- Tề trưởnglão quá khen rồi, tất cả công lao đều do tự bản thân những đệ tử Lưu Ly Việnnày nỗ lực thôi ạ! Trong tất cả đệ tử của môn phái thì những đệ tử ở Bách ThảoViên đều là những người có thực lực yếu và thời gian tu luyện ngắn nhất, hiểnnhiên bọn họ phải nổ lực nhiều hơn ở phương diện trồng trọt rồi, bởi thế nên bọnhọ mới đạt được thành tựu như vậy.
Nhìn bộdáng khiêm tốn đó của Đồng Mẫn Nhi, vẻ hài lòng trong mắt Tề Ngộ càng sâu. ĐồngMẫn Nhi này quả thật không tệ, mặc dù có thành tích như vậy nhưng cũng khôngkiêu căng, quả thật là nhân tài.
- Đồng chấpsự quá khiêm nhường rồi, tuy rằng bọn họ có cố gắng, nhưng vẫn không thoát khỏiquan hệ với sự quản lý của ngươi.
Tề Ngộ cườinói.
Sự vui vẻtrong mắt Đồng Mẫn Nhi sâu thêm vài phần, nói:
- Tề trưởnglão, đệ tử dẫn người đi xem thêm vài dược điền khác, đây chính là dược điền củahai đệ tử thường ngày rất cố gắng, hơn nữa bọn họ còn rất chịu khó nghiên cứudược thảo.
Nghe lờinói của Đồng Mẫn Nhi, trong mắt của Tề Ngộ thoáng xuất hiện vẻ kinh ngạc, chợtmỉm cười nói:
- Như thếrất tốt, vậy thì cứ nghe theo lời của Đồng chấp sự, đi xem xét một chút!
Vừa dứt lời,Đồng Mẫn Nhi liền dẫn Tề Ngộ đi về hướng dược điền của Vưu Thanh Lăng và Kỷ PhỉLinh. Hai người bọn họ rất tận tâm làm việc cho mình, nàng hiển nhiên cũng phảicho bọn họ chút ít lợi lộc, nếu không thì bọn họ làm sao có thể một lòng làm việccho nàng được chứ?
- Tề trưởnglão! Sáu khối dược điền phía trước, tin tưởng người xem xong chắc chắn sẽ rấthài lòng!
Đồng MẫnNhi mỉm cười nói.
Tề Ngộcũng có chút chờ mong, một mạch đi về phía trước. Khi hắn thấy rõ hình dáng nhữngdược liệu trong những khối dược điền kia thì sắc mặt hắn có chút kỳ lạ. Nụ cườitrên mặt Đồng Mẫn gần như đông cứng lại, bàn tay kia cũng lúng túng dừng ở giữakhông trung, kinh ngạc nhìn sáu khối dược điền trước mặt.
Tề Ngộnhíu mày, nhìn Đồng Mẫn Nhi nói:
- Đây chính là dược điền mà Đồng chấp sự nói làtrồng rất tốt đó sao? Quả nhiên là khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc mà!
/655
|