Sữa bò, trứng gà, nước sốt hòa quyện khiến hương vị của nó càng thêm phong phú.
Đông Đông nhấm nháp xong, quyết đoán gật đầu: “Ngon quá!”
Uyển Nhi nghĩ nghĩ, mới nói: “Ngọt ngào, mềm mại, chỉ là có hơi khô.”
Tiêu Bình Thịnh tấm tắc: “Ngon lắm ngon lắm!”
Ba hài tử nói xong, tất cả đều nhất trí nhìn về phía người thứ tư, trước kia vào thời điểm này A Hoàn đều sẽ chủ động nói hương vị ra sao, nhưng Chu Chiêu Cảnh lại không thói quen như vậy, nên vẫn chậm chạp không nhúc nhích.
Kết quả là bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm.
Hắn đã khẩn trương tới mức tim đập nhanh, chỉ là sau khi phản ứng lại Chu Chiêu Cảnh thử mở miệng: “Rất ngon! Thơm quá thơm quá!”
Ba đứa trẻ: Thỏa mãn.
Bọn họ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Yến Thu Xuân, Yến Thu Xuân vừa lúc cũng đang nhấm nháp, thấy trọn một màn bọn họ nhìn về phía Chu Chiêu Cảnh kia, chưa kịp nói chuyện, cũng mang theo vài phần dung túng, muốn bọn họ chiếu cố hài tử này, nên cũng không lập tức mở miệng.
Không nghĩ tới Chu Chiêu Cảnh lại phối hợp tích cực đến vậy, nhấp môi một ngụm nhỏ, nuốt miếng bánh mì trong miệng xuống, cười nói: “Còn có thứ ngon hơn nhiều so với cái này!”
Đông Đông: “Oa!”
“Là cái gì?” “Ăn luôn sao?”
Yến Thu Xuân cười gật đầu, Hứa ma ma lấy lò than đã được chuẩn bị sẵn, giống như dùng để nướng thịt nướng vậy, sau đó cho một miếng bơ xuống, bơ gặp được tấm sắt nóng, thuận lợi hòa tan, tiếp theo, nàng cắt một lát bánh mì nướng rồi đặt nó sang một bên, sau đó lại nhanh chóng phết mặt, mỗi mặt bánh đều dính đầy bơ.
Cứ tiếp tục nướng như vậy, thời gian không cần quá dài, nhưng phải nướng hết cả hai mặt.
Chờ khi mặt ngoài có một lớp mỏng vàng và có cảm giác giòn, nàng lấy những lát bánh mì này ra, phết một lớp sốt đào tươi đã được làm lạnh bằng đá viên vào giữa, cắt làm tư, bày lên đĩa trước mặt.
Thứ này vốn chỉ là một lát nhỏ, hiện tại chia làm bốn miếng, mỗi hài tử đều chỉ được ăn một ngụm nhỏ.
Bọn họ không nghĩ tới còn có thể làm như vậy, cứ nhìn nàng không chớp mắt, mãi đến khi đồ ăn đã đặt ở trước mặt, cả đám nhanh như chớp vồ lấy bỏ vào miệng.
“Ồ!!!” Biểu cảm của Đông Đông là khoa trương nhất, đôi mắt hơi hơi trừng lớn, phát ra một trận thỏa mãn hừ nhẹ, cái miệng nhỏ nhấm nuốt liến thoắng, ăn xong mới giật mình nói: “Cái này ngon hơn nhiều!!!”
Bánh mì vừa rồi tuy rằng cũng khá ngon, nhưng vị của loại mới này lại mềm xốp. Sau khi nướng với bơ, mặt ngoài bánh hơi hơi khô vàng, có chút xốp giòn, nhưng loại xốp giòn này lại hơi mỏng, chỉ cần cắn nhẹ một chút đã tách ra rồi, lộ ra nhân bên trong mềm mại nõn nà.
Cứ như thể cái trước làm nổi bật cái sau, lớp bơ bên trên càng làm tăng thêm hương vị.
Thêm một chút mứt đào vào, vị ngọt và lạnh chạm nhau, cùng nhau xuất hiện trong miệng, loại trải nghiệm mới lạ đó hoàn toàn vượt qua hương vị của một món ăn bình thường, mỹ vị dường như đã chạm đến một tầng cao mới.
Uyển Nhi cũng ăn chưa đã thèm, khẽ l.i.ế.m môi.
Chu Chiêu Cảnh ăn xong hai mắt cũng sáng lấp lánh.
Lúc này sau khi bốn hài tử ăn xong thứ trong miệng, quyết đoán chờ mong, tha thiết nhìn Yến Thu Xuân, không tiếng động chờ động tác tiếp theo của nàng.
Yến Thu Xuân vẫn đang nướng lát thứ hai.
Nhưng lát thứ hai thì thuộc về nàng.
Nàng và Thủy Mai mỗi người một nửa, ăn hai miếng nhỏ, lát bánh mì nóng hầm hập hòa quyện cùng mứt đào lạnh, hai loại hương vị lửa và băng, tuyệt!
Kem bánh mì, ăn ngon thật!!!
Nhưng chỉ tiếc là hiện tại nàng chưa thể làm được kem, chỉ có thể dùng mứt quả đóng băng để thay thế.
Lúc nàng ăn, bốn hài tử đều trông mong nhìn, nhưng vẫn rất hiểu chuyện không dám nói gì, cũng không thể cứ bắt Yến Thu Xuân làm cho bọn họ mãi được.
Sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?
Chu Chiêu Cảnh thật ra có chút kỳ quái, hắn bị người ta hầu hạ quen, lúc này tuy rằng muốn ăn, nhưng thấy Yến Thu Xuân ăn, hắn có thất vọng một chút, nhưng rất nhanh đã nhìn về phía người bên cạnh, lại ý thức được cái gì, một lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Đây không phải là phủ đệ cũ, người trước mắt người cũng không phải là nô bộc đã từng hầu hạ hắn.
Hắn đã bắt đầu đã hiểu vì sao một đêm kia, mẫu thân ôm hắn không ngừng nói hắn nên hiểu chuyện rồi.
Bánh mì nướng mứt trái cây, cuối cùng đều đạt được sự yêu thích của mọi người.
Chỉ là độ ngọt của loại này cũng cao, dễ đầy bụng, sau khi ăn hai miếng thì Yến Thu Xuân không cho bọn họ ăn nữa, cơ hội vẫn còn nhiều, lần sau ăn cũng được.
Thừa dịp thời gian còn sớm, mặt khác bánh quy cũng đã làm xong.
Trừ hình tròn mộc mạc ban đầu, số còn lại đều là do ba người Yến Thu Xuân, Thủy Mai, Hứa ma ma cố ý làm ra các loại hình dạng đặc thù, có thỏ con, có gấu nhỏ, có heo con.
Đông Đông nhấm nháp xong, quyết đoán gật đầu: “Ngon quá!”
Uyển Nhi nghĩ nghĩ, mới nói: “Ngọt ngào, mềm mại, chỉ là có hơi khô.”
Tiêu Bình Thịnh tấm tắc: “Ngon lắm ngon lắm!”
Ba hài tử nói xong, tất cả đều nhất trí nhìn về phía người thứ tư, trước kia vào thời điểm này A Hoàn đều sẽ chủ động nói hương vị ra sao, nhưng Chu Chiêu Cảnh lại không thói quen như vậy, nên vẫn chậm chạp không nhúc nhích.
Kết quả là bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm.
Hắn đã khẩn trương tới mức tim đập nhanh, chỉ là sau khi phản ứng lại Chu Chiêu Cảnh thử mở miệng: “Rất ngon! Thơm quá thơm quá!”
Ba đứa trẻ: Thỏa mãn.
Bọn họ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Yến Thu Xuân, Yến Thu Xuân vừa lúc cũng đang nhấm nháp, thấy trọn một màn bọn họ nhìn về phía Chu Chiêu Cảnh kia, chưa kịp nói chuyện, cũng mang theo vài phần dung túng, muốn bọn họ chiếu cố hài tử này, nên cũng không lập tức mở miệng.
Không nghĩ tới Chu Chiêu Cảnh lại phối hợp tích cực đến vậy, nhấp môi một ngụm nhỏ, nuốt miếng bánh mì trong miệng xuống, cười nói: “Còn có thứ ngon hơn nhiều so với cái này!”
Đông Đông: “Oa!”
“Là cái gì?” “Ăn luôn sao?”
Yến Thu Xuân cười gật đầu, Hứa ma ma lấy lò than đã được chuẩn bị sẵn, giống như dùng để nướng thịt nướng vậy, sau đó cho một miếng bơ xuống, bơ gặp được tấm sắt nóng, thuận lợi hòa tan, tiếp theo, nàng cắt một lát bánh mì nướng rồi đặt nó sang một bên, sau đó lại nhanh chóng phết mặt, mỗi mặt bánh đều dính đầy bơ.
Cứ tiếp tục nướng như vậy, thời gian không cần quá dài, nhưng phải nướng hết cả hai mặt.
Chờ khi mặt ngoài có một lớp mỏng vàng và có cảm giác giòn, nàng lấy những lát bánh mì này ra, phết một lớp sốt đào tươi đã được làm lạnh bằng đá viên vào giữa, cắt làm tư, bày lên đĩa trước mặt.
Thứ này vốn chỉ là một lát nhỏ, hiện tại chia làm bốn miếng, mỗi hài tử đều chỉ được ăn một ngụm nhỏ.
Bọn họ không nghĩ tới còn có thể làm như vậy, cứ nhìn nàng không chớp mắt, mãi đến khi đồ ăn đã đặt ở trước mặt, cả đám nhanh như chớp vồ lấy bỏ vào miệng.
“Ồ!!!” Biểu cảm của Đông Đông là khoa trương nhất, đôi mắt hơi hơi trừng lớn, phát ra một trận thỏa mãn hừ nhẹ, cái miệng nhỏ nhấm nuốt liến thoắng, ăn xong mới giật mình nói: “Cái này ngon hơn nhiều!!!”
Bánh mì vừa rồi tuy rằng cũng khá ngon, nhưng vị của loại mới này lại mềm xốp. Sau khi nướng với bơ, mặt ngoài bánh hơi hơi khô vàng, có chút xốp giòn, nhưng loại xốp giòn này lại hơi mỏng, chỉ cần cắn nhẹ một chút đã tách ra rồi, lộ ra nhân bên trong mềm mại nõn nà.
Cứ như thể cái trước làm nổi bật cái sau, lớp bơ bên trên càng làm tăng thêm hương vị.
Thêm một chút mứt đào vào, vị ngọt và lạnh chạm nhau, cùng nhau xuất hiện trong miệng, loại trải nghiệm mới lạ đó hoàn toàn vượt qua hương vị của một món ăn bình thường, mỹ vị dường như đã chạm đến một tầng cao mới.
Uyển Nhi cũng ăn chưa đã thèm, khẽ l.i.ế.m môi.
Chu Chiêu Cảnh ăn xong hai mắt cũng sáng lấp lánh.
Lúc này sau khi bốn hài tử ăn xong thứ trong miệng, quyết đoán chờ mong, tha thiết nhìn Yến Thu Xuân, không tiếng động chờ động tác tiếp theo của nàng.
Yến Thu Xuân vẫn đang nướng lát thứ hai.
Nhưng lát thứ hai thì thuộc về nàng.
Nàng và Thủy Mai mỗi người một nửa, ăn hai miếng nhỏ, lát bánh mì nóng hầm hập hòa quyện cùng mứt đào lạnh, hai loại hương vị lửa và băng, tuyệt!
Kem bánh mì, ăn ngon thật!!!
Nhưng chỉ tiếc là hiện tại nàng chưa thể làm được kem, chỉ có thể dùng mứt quả đóng băng để thay thế.
Lúc nàng ăn, bốn hài tử đều trông mong nhìn, nhưng vẫn rất hiểu chuyện không dám nói gì, cũng không thể cứ bắt Yến Thu Xuân làm cho bọn họ mãi được.
Sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?
Chu Chiêu Cảnh thật ra có chút kỳ quái, hắn bị người ta hầu hạ quen, lúc này tuy rằng muốn ăn, nhưng thấy Yến Thu Xuân ăn, hắn có thất vọng một chút, nhưng rất nhanh đã nhìn về phía người bên cạnh, lại ý thức được cái gì, một lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Đây không phải là phủ đệ cũ, người trước mắt người cũng không phải là nô bộc đã từng hầu hạ hắn.
Hắn đã bắt đầu đã hiểu vì sao một đêm kia, mẫu thân ôm hắn không ngừng nói hắn nên hiểu chuyện rồi.
Bánh mì nướng mứt trái cây, cuối cùng đều đạt được sự yêu thích của mọi người.
Chỉ là độ ngọt của loại này cũng cao, dễ đầy bụng, sau khi ăn hai miếng thì Yến Thu Xuân không cho bọn họ ăn nữa, cơ hội vẫn còn nhiều, lần sau ăn cũng được.
Thừa dịp thời gian còn sớm, mặt khác bánh quy cũng đã làm xong.
Trừ hình tròn mộc mạc ban đầu, số còn lại đều là do ba người Yến Thu Xuân, Thủy Mai, Hứa ma ma cố ý làm ra các loại hình dạng đặc thù, có thỏ con, có gấu nhỏ, có heo con.
/385
|