Cách mấy tháng, An Cửu lại lần nữa gặp được bà vú của nguyên chủ, kỳ thật hai bên nhiều năm không gặp, cũng không có nhiều giao tình, bởi vậy đoàn người cũng không ở Cửu Phương Thành lâu, chỉ ngây người ngắn ngủi mấy ngày liền rời đi.
An Cửu cũng bớt chút thời gian đi gặp những cô nương mình cứu về từ Ám Trang, thấy các nàng ở tú trang của Chu Ngọc Như cũng không tệ lắm, liền yên tâm.
Thời điểm đoàn người rời khỏi Cửu Phương Thành, đặc biệt đến Ám Trang trước để khảo sát một phen.
Hang động địa đạo thông bốn phía dưới đất đều bị lấp, không còn tìm thấy dấu vết, miếu nát nơi mấy người gặp nhau lần đầu vẫn đứng sừng sững ở ngoài thành, An Cửu nhìn tượng thần trong miếu nát, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Đây là nơi bắt đầu hết thảy.
"Nghĩ cái gì vậy?" Bên tai truyền đến tiếng nam nhân trầm thấp, cùng lúc đó, trên vai nặng xuống.
An Cửu nghiêng mặt, liền thấy công tử bạch y chậm rãi thu hồi tay, trên vai mình khoác một cái áo trắng.
"Trời vừa mưa, cẩn thận cảm lạnh."
An Cửu trầm ngâm một chốc, nhẹ giọng nói: "Ta vừa mới nghĩ đến, ngày đó ta gặp nạn ở chỗ này, sau đó được cứu."
Sắc mặt Bùi Tịch hơi thay đổi, ngay sau đó mi mắt hơi rũ, mất tự nhiên mở quạt bạch ngọc trong tay, thấp giọng nói: "Chuyện quá khứ, cứ để nó qua đi, đừng suy nghĩ nữa."
An Cửu nhìn hắn, rất muốn nói với hắn ngày mưa không nóng còn quạt thật sự rất kỳ quái, nhưng lại thôi, nói: "Ta chỉ tò mò, Phi Y, cũng chính là Tiên Vô Mệnh, hắn không quen biết ta lại tốt bụng cứu ta, vì sao sau đó lại biến thành như vậy chứ?"
Bùi Tịch ho một tiếng: "Nàng rất quan tâm đến Tiên Vô Mệnh?"
An Cửu vội vàng lắc đầu, giống trống bỏi: "Không phải, ta hận hắn còn không kịp, hắn làm ra những chuyện đó với ta, ta cả đời sẽ không quên. Ta muốn biết càng nhiều chuyện hắn làm, là muốn tìm nhược điểm của hắn, dù sao biết người biết ta trăm trận trăm thắng không phải sao?"
Khi thiếu nữ nói lời này ngữ khí rất nghiêm túc, từ biểu tình kiên định của nàng cũng có thể nhìn ra, nàng nói xuất phát từ đáy lòng.
Nói xong lại hỏi hắn: "Chàng có biết hắn ở bên ngoài làm chuyện xấu gì không?"
Động tác phẩy quạt của Bùi Tịch vô thức nhanh hơn, thanh âm phát ra càng thấp, lộ ra sự chột dạ: "Ta...... Không biết."
"A, chàng không biết? Vậy ta đi hỏi mấy người Lâm Thanh Nghiên."
An Cửu vừa xoay người đi, lập tức bị gọi lại: "Đừng đi, ta nói cho nàng."
Thiếu nữ nghe vậy, hồ nghi mà nhìn hắn: "Không phải chàng nói không biết sao?"
Trên trán công tử bạch y toát ra một lớp mồ hôi mỏng, không dấu vết lau lau, nói: "Ta cũng chỉ biết một chút, Tiên Vô Mệnh người này rất thần bí, tin tức về hắn không nhiều lắm......"
Hắn giải thích nửa ngày trong ánh mắt nghi hoặc của thiếu nữ, cuối cùng chọn nói một số bát quái lưu truyền về Tiên Vô Mệnh cho nàng, hơn nữa đều là phiên bản bị thiếu, phiên bản Tiên Vô Mệnh thật quả thực là tội ác chồng chất, cực kỳ hung ác.
Cứ như thế, thiếu nữ nghe được lòng đầy căm phẫn như cũ, phẫn hận không thôi, Bùi Tịch ở một bên chỉ lo lau mồ hôi, không dám nói một tiếng.
"Sao chàng đổ mồ hôi nhiều như vậy? Không phải còn có thể sống một hai năm sao? Không phải hiện tại bắt đầu yếu rồi chứ?"
Thấy biểu hiện của hắn như thế, thiếu nữ mở to mắt sáng ngời, nghi hoặc nhìn hắn.
Bùi Tịch: "......"
"Trời có chút nóng."
Ánh mắt An Cửu nhìn hắn tức khắc ngạc nhiên hơn, "Hôm nay còn nóng? Có phải chàng phát sốt rồi?"
Mới vừa mưa to, gió thổi lạnh lẽo, nếu không sao hắn khoác y phục cho nàng?
Mắt thấy thiếu nữ hiểu lầm càng sâu, Bùi Tịch cố gắng lắm, mới khiến nàng tin hắn không bệnh.
Nhưng chờ đến buổi tối đoàn người tới thành trấn tiếp theo nghỉ ngơi, thời điểm dùng cơm ở khách điếm, thiếu nữ liên tục gắp thịt cho hắn, biểu hiện chỉ thiếu nói hắn bồi bổ nhiều vào, thân thể quá yếu.
Bùi Tịch: Tự mình tạo nghiệt, còn có thể làm sao bây giờ? Đành phải chịu thôi.
Ngày hôm sau tiếp tục xuất phát, hai người ngồi ở trên xe ngựa, An Cửu đột nhiên tò mò về cây quạt của Bùi Tịch.
Lúc trước nàng chưa từng chạm vào cây quạt bạch ngọc đó, bởi vì sợ nếu không cẩn thận đụng phải chỗ nào sẽ bị độc chết, cho dù không chết cũng phải đau khổ một phen, cho nên không hiếu kỳ. Hiện tại có thể nói là "Cậy sủng sinh kiều", đừng nói cây quạt của hắn, ngón tay hắn, đai lưng, tóc, các loại đồ vật nàng đều có thể chạm vào, muốn chạm vào bao lâu thì chạm vào bấy lâu, chạm vào một chút hắn càng vui.
Giống chó nhỏ chờ mong chủ nhân rủ lòng thương, chủ nhân sờ một cái liền dùng sức vẫy đuôi.
An Cửu nói một câu: "Cho ta xem cây quạt của chàng được không?"
Giây tiếp theo cây quạt không bao giờ rời khỏi người Bùi Tịch được đưa tới.
An Cửu duỗi tay tiếp nhận, cảm giác ôn nhuận như ngọc, nhưng lại toát ra hơi lạnh, sờ lên không tồi.
Khó trách luôn thấy hắn cầm cây quạt không rời tay.
Tổng cộng 36 nan quạt, nan bóng như bôi mỡ dê, khi mở mặt quạt rất dày chắc, tựa hồ được làm từ một loại vật liệu độc đáo, mặt trên dùng bút pháp phong lưu viết một chữ "Y" lớn.
An Cửu thưởng thức một hồi, thân thể cũng không xuất hiện bất kì khác thường nào.
Cũng không biết sao hắn thu phát thuốc độc tự nhiên như vậy, ở trong tay hắn là một hung khí, ở trong tay nàng lại là một món đồ chơi.
Nàng một bên chơi quạt, một bên không chút để ý nói: "Lại nói, dường như Tiên Vô Mệnh cũng rất am hiểu dùng độc, điểm này hai người rất giống nha?"
Lời vừa nói ra, nam nhân vốn mỉm cười nhìn nàng chợt cứng môi, tuy rất nhanh khôi phục như thường, nhưng vẫn bị An Cửu nhạy bén bắt được.
"Hệ thống ngươi thấy không, hắn luống cuống."
Hệ thống: 【 Ký chủ, ngài làm như vậy có ý nghĩa gì chứ? 】
An Cửu trả lời trong lòng: "Đây là mở đường."
【 Mở đường cái gì? 】
"Mở đường ta phát hiện ra chân tướng."
An Cửu khẽ mỉm cười, thu vào ánh mắt thấp thỏm của nam nhân, như không có việc gì nói: "Nếu hai người đều sử dụng độc, chàng lợi hại hơn hay hắn lợi hại hơn?"
Thấy sắc mặt nàng bình thường, không giống như là phát hiện gì đó, Bùi Tịch khẽ buông lỏng, cười: "Chưa từng so qua, ta cũng không biết."
An Cửu gật gật đầu, thuận miệng nói: "Cũng đúng, có cơ hội có thể so một lần."
Nghe thấy vậy Bùi Tịch lại toát mồ hôi lạnh.
Rất nhanh nàng liền chuyển đề tài, tinh thần đang căng chặt của Bùi Tịch cũng thoáng thả lỏng.
Nhưng hắn luôn nhớ tới mối tai hoạ ngầm này, hôm nay liền tìm cơ hội, một mình nói chuyện với A Thất, bảo hắn xuất phát đi Dược Vương Cốc trước một bước, tiêu huỷ tất cả thứ có thể liên kết hắn với Tiên Vô Mệnh, đừng lưu lại bất kì dấu vết nào.
Trước đây Bùi Tịch còn muốn lấy thân phận Tiên Vô Mệnh âm thầm khống chế võ lâm, hiện giờ lại hoàn toàn từ bỏ, chỉ muốn vạch rõ giới hạn với cái tên "Tiên Vô Mệnh".
Hắn sẽ chỉ là Thiếu cốc chủ của Dược Vương Cốc, là Bùi thần y người người kính ngưỡng, từ bi vì hoài.
Sau khi hắn giải độc trong người, sẽ âm thầm chuyển quyền Ngàn Sát Các, không bao giờ quản nữa.
Về sau, hắn chỉ muốn cùng nàng bạch đầu giai lão ở Dược Vương Cốc.
A Thất nghe xong Bùi Tịch phân phó, tất nhiên không chút do dự đáp ứng, mặc dù hành động này của Bùi Tịch, có thể nói là m phá huỷ công sức những năm gần đây của bọn họ.
Trong lòng A Thất, hết thảy chỉ cần công tử vui là được.
"Đúng rồi công tử, A Thất có một việc phải thẳng thắn với người." A Thất sau khi tiếp nhận nhiệm vụ vẫn chưa rời đi, mà cúi đầu nói.
"Chuyện gì?"
A Thất nói: "Khi người đưa An tiểu thư đến Ngàn Sát Các, ta gạt người ở bên ngoài tìm nữ tử giải độc cho người, lúc ấy chỉ muốn chuẩn bị...... Hiện giờ người nọ đã tìm được, chỉ là thân thể nàng ta gầy yếu, còn cần người tới điều dưỡng cơ thể cho nàng ta mới có thể giải độc cho người, hôm nay đã đưa đến Dược Vương Cốc, chờ người xử lý."
Lời còn chưa dứt, A Thất quỳ xuống nói: "Công tử, hết thảy là ta tự chủ trương, vẫn luôn gạt công tử, xin công tử trách phạt."
Bùi Tịch nhìn tôi tớ quỳ gối trước mặt, A Thất không hổ là người bên cạnh hắn lâu nhất, rất hiểu rõ tâm ý của hắn.
Đúng vậy, nếu Bùi Tịch không tính dùng An Cửu giải độc nữa, đương nhiên phải tìm người khác.
Giết một người mà thôi, đối với hắn mà nói đơn giản như giết một con gà.
Hắn sẽ không có bất kì cảm giác tội lỗi nào, nếu có, lúc trước cũng sẽ không lừa gạt An Cửu, khiến nàng trở thành thuốc giải của hắn.
Bùi Tịch vốn nghĩ, mặc dù thuốc giải khó tìm, hắn còn có một hai năm để sống, hắn có thể chờ.
Lại không nghĩ rằng, còn có kinh hỉ như vậy chờ hắn.
"Đứng lên đi, chuyện này không truy cứu nữa, ngươi làm rất tốt." Hắn khẽ mỉm cười, nói với A Thất, "Đưa nàng ta đến Dược Vương Cốc, đừng nói cho bất kì ai về chuyện này, coi như nàng ta tới tìm thầy trị bệnh hỏi thuốc."
Tạm dừng một lát, hắn lại dặn dò thêm một câu: "An bài nàng ta ở sân xa một chút, ngày thường đừng để nàng ta gặp An Cửu."
"Vâng, công tử."
A Thất gật đầu, lĩnh mệnh rời đi.
Hai người nói chuyện trong một khu rừng rậm, xung quanh không có một bóng người, không ai trong bọn họ có thể tưởng được, một màn này bị An Cửu xem được ở trong xe ngựa.
"Quả nhiên, ta nói mà, Bùi Tịch không phải người vì tình yêu mà không màng sống chết của mình."
An Cửu nói với hệ thống như vậy.
Hệ thống: 【...... Hắn là phản diện. 】
"Không sai, hắn là phản diện, làm như vậy mới bình thường, nếu thật sự vì tình yêu đi tìm chết, ta cũng hoài nghi hắn OOC*."
* OOC: Là từ viết tắt của Out of character, nghĩa là nhân vật không xử sự như tính cách vốn có.
An Cửu có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng sâu trong nội tâm, lại mơ hồ có chút mất mát trống rỗng.
Trên đời sao có thể có người vì yêu cam nguyện đi tìm chết chứ?
Sao nàng lại có thể đạt được tình yêu này?
"Hắn như vậy càng tốt, đúng lúc cho ta cơ hội phát huy. Nếu nhược điểm của hắn bị ta nắm trong tay, vậy chớ có trách ta nhẫn tâm."
An Cửu hơi mỉm cười, trong lòng không còn có gánh nặng.
Chờ Bùi Tịch trở về, không thấy bóng dáng A Thất, An Cửu biết rõ còn cố hỏi: "A Thất đi đâu rồi?"
Thần sắc Bùi Tịch không thay đổi, trước sau như một tươi cười ôn hòa: "Ta bảo hắn về trước dọn dẹp một chút, sau này trong cốc thêm một người, rất nhiều nơi phải thay đổi."
Đón tầm mắt nam nhân, An Cửu đỏ mặt quay đầu đi, đáy mắt lại là một mảnh bình tĩnh hờ hững.
Cửu Phương Thành cách Dược Vương Cốc không tính là xa, mấy người không nhanh không chậm đi hai ngày, tới sơn trang đúc kiếm trước.
An Cửu cùng Bùi Tịch tới sơn trang đúc kiếm làm khách, gặp được cha mẹ cùng huynh đệ tỷ muội của Lâm Thanh Nghiên.
Sơn trang đúc kiếm không tính là thế gia võ lâm chính thống, người Lâm gia tuy học võ, nhưng đều không phải cao thủ, trái lại họ thành thạo kỹ năng đúc kiếm. Người võ lâm cần binh khí đều tới nơi này mua, cũng là cho Lâm gia một chút mặt mũi, mới có thể có địa vị ở trên giang hồ.
An Cửu xem màn nam nữ chính gặp cha mẹ, trong đó có hài hước có cảm động, cuối cùng hai người có tình vẫn được cha mẹ chúc phúc, định ra hôn ước trước, hôn sự thật ra không vội, hai người quyết định năm sau thành thân.
Năm sau à...... Hiện tại là tháng bảy, vậy còn non nửa năm.
Sau khi định hôn sự của mình, Lâm Thanh Nghiên lại tới hỏi An Cửu, chuẩn bị khi nào thành hôn với Bùi Tịch?
Lúc ấy An Cửu đỏ mặt nói xem Bùi Tịch nghĩ như thế nào, trong lòng lại không nhịn được thở dài.
Nếu dựa theo kế hoạch, hôn sự của nàng đại khái cũng không xa.
An Cửu cũng bớt chút thời gian đi gặp những cô nương mình cứu về từ Ám Trang, thấy các nàng ở tú trang của Chu Ngọc Như cũng không tệ lắm, liền yên tâm.
Thời điểm đoàn người rời khỏi Cửu Phương Thành, đặc biệt đến Ám Trang trước để khảo sát một phen.
Hang động địa đạo thông bốn phía dưới đất đều bị lấp, không còn tìm thấy dấu vết, miếu nát nơi mấy người gặp nhau lần đầu vẫn đứng sừng sững ở ngoài thành, An Cửu nhìn tượng thần trong miếu nát, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Đây là nơi bắt đầu hết thảy.
"Nghĩ cái gì vậy?" Bên tai truyền đến tiếng nam nhân trầm thấp, cùng lúc đó, trên vai nặng xuống.
An Cửu nghiêng mặt, liền thấy công tử bạch y chậm rãi thu hồi tay, trên vai mình khoác một cái áo trắng.
"Trời vừa mưa, cẩn thận cảm lạnh."
An Cửu trầm ngâm một chốc, nhẹ giọng nói: "Ta vừa mới nghĩ đến, ngày đó ta gặp nạn ở chỗ này, sau đó được cứu."
Sắc mặt Bùi Tịch hơi thay đổi, ngay sau đó mi mắt hơi rũ, mất tự nhiên mở quạt bạch ngọc trong tay, thấp giọng nói: "Chuyện quá khứ, cứ để nó qua đi, đừng suy nghĩ nữa."
An Cửu nhìn hắn, rất muốn nói với hắn ngày mưa không nóng còn quạt thật sự rất kỳ quái, nhưng lại thôi, nói: "Ta chỉ tò mò, Phi Y, cũng chính là Tiên Vô Mệnh, hắn không quen biết ta lại tốt bụng cứu ta, vì sao sau đó lại biến thành như vậy chứ?"
Bùi Tịch ho một tiếng: "Nàng rất quan tâm đến Tiên Vô Mệnh?"
An Cửu vội vàng lắc đầu, giống trống bỏi: "Không phải, ta hận hắn còn không kịp, hắn làm ra những chuyện đó với ta, ta cả đời sẽ không quên. Ta muốn biết càng nhiều chuyện hắn làm, là muốn tìm nhược điểm của hắn, dù sao biết người biết ta trăm trận trăm thắng không phải sao?"
Khi thiếu nữ nói lời này ngữ khí rất nghiêm túc, từ biểu tình kiên định của nàng cũng có thể nhìn ra, nàng nói xuất phát từ đáy lòng.
Nói xong lại hỏi hắn: "Chàng có biết hắn ở bên ngoài làm chuyện xấu gì không?"
Động tác phẩy quạt của Bùi Tịch vô thức nhanh hơn, thanh âm phát ra càng thấp, lộ ra sự chột dạ: "Ta...... Không biết."
"A, chàng không biết? Vậy ta đi hỏi mấy người Lâm Thanh Nghiên."
An Cửu vừa xoay người đi, lập tức bị gọi lại: "Đừng đi, ta nói cho nàng."
Thiếu nữ nghe vậy, hồ nghi mà nhìn hắn: "Không phải chàng nói không biết sao?"
Trên trán công tử bạch y toát ra một lớp mồ hôi mỏng, không dấu vết lau lau, nói: "Ta cũng chỉ biết một chút, Tiên Vô Mệnh người này rất thần bí, tin tức về hắn không nhiều lắm......"
Hắn giải thích nửa ngày trong ánh mắt nghi hoặc của thiếu nữ, cuối cùng chọn nói một số bát quái lưu truyền về Tiên Vô Mệnh cho nàng, hơn nữa đều là phiên bản bị thiếu, phiên bản Tiên Vô Mệnh thật quả thực là tội ác chồng chất, cực kỳ hung ác.
Cứ như thế, thiếu nữ nghe được lòng đầy căm phẫn như cũ, phẫn hận không thôi, Bùi Tịch ở một bên chỉ lo lau mồ hôi, không dám nói một tiếng.
"Sao chàng đổ mồ hôi nhiều như vậy? Không phải còn có thể sống một hai năm sao? Không phải hiện tại bắt đầu yếu rồi chứ?"
Thấy biểu hiện của hắn như thế, thiếu nữ mở to mắt sáng ngời, nghi hoặc nhìn hắn.
Bùi Tịch: "......"
"Trời có chút nóng."
Ánh mắt An Cửu nhìn hắn tức khắc ngạc nhiên hơn, "Hôm nay còn nóng? Có phải chàng phát sốt rồi?"
Mới vừa mưa to, gió thổi lạnh lẽo, nếu không sao hắn khoác y phục cho nàng?
Mắt thấy thiếu nữ hiểu lầm càng sâu, Bùi Tịch cố gắng lắm, mới khiến nàng tin hắn không bệnh.
Nhưng chờ đến buổi tối đoàn người tới thành trấn tiếp theo nghỉ ngơi, thời điểm dùng cơm ở khách điếm, thiếu nữ liên tục gắp thịt cho hắn, biểu hiện chỉ thiếu nói hắn bồi bổ nhiều vào, thân thể quá yếu.
Bùi Tịch: Tự mình tạo nghiệt, còn có thể làm sao bây giờ? Đành phải chịu thôi.
Ngày hôm sau tiếp tục xuất phát, hai người ngồi ở trên xe ngựa, An Cửu đột nhiên tò mò về cây quạt của Bùi Tịch.
Lúc trước nàng chưa từng chạm vào cây quạt bạch ngọc đó, bởi vì sợ nếu không cẩn thận đụng phải chỗ nào sẽ bị độc chết, cho dù không chết cũng phải đau khổ một phen, cho nên không hiếu kỳ. Hiện tại có thể nói là "Cậy sủng sinh kiều", đừng nói cây quạt của hắn, ngón tay hắn, đai lưng, tóc, các loại đồ vật nàng đều có thể chạm vào, muốn chạm vào bao lâu thì chạm vào bấy lâu, chạm vào một chút hắn càng vui.
Giống chó nhỏ chờ mong chủ nhân rủ lòng thương, chủ nhân sờ một cái liền dùng sức vẫy đuôi.
An Cửu nói một câu: "Cho ta xem cây quạt của chàng được không?"
Giây tiếp theo cây quạt không bao giờ rời khỏi người Bùi Tịch được đưa tới.
An Cửu duỗi tay tiếp nhận, cảm giác ôn nhuận như ngọc, nhưng lại toát ra hơi lạnh, sờ lên không tồi.
Khó trách luôn thấy hắn cầm cây quạt không rời tay.
Tổng cộng 36 nan quạt, nan bóng như bôi mỡ dê, khi mở mặt quạt rất dày chắc, tựa hồ được làm từ một loại vật liệu độc đáo, mặt trên dùng bút pháp phong lưu viết một chữ "Y" lớn.
An Cửu thưởng thức một hồi, thân thể cũng không xuất hiện bất kì khác thường nào.
Cũng không biết sao hắn thu phát thuốc độc tự nhiên như vậy, ở trong tay hắn là một hung khí, ở trong tay nàng lại là một món đồ chơi.
Nàng một bên chơi quạt, một bên không chút để ý nói: "Lại nói, dường như Tiên Vô Mệnh cũng rất am hiểu dùng độc, điểm này hai người rất giống nha?"
Lời vừa nói ra, nam nhân vốn mỉm cười nhìn nàng chợt cứng môi, tuy rất nhanh khôi phục như thường, nhưng vẫn bị An Cửu nhạy bén bắt được.
"Hệ thống ngươi thấy không, hắn luống cuống."
Hệ thống: 【 Ký chủ, ngài làm như vậy có ý nghĩa gì chứ? 】
An Cửu trả lời trong lòng: "Đây là mở đường."
【 Mở đường cái gì? 】
"Mở đường ta phát hiện ra chân tướng."
An Cửu khẽ mỉm cười, thu vào ánh mắt thấp thỏm của nam nhân, như không có việc gì nói: "Nếu hai người đều sử dụng độc, chàng lợi hại hơn hay hắn lợi hại hơn?"
Thấy sắc mặt nàng bình thường, không giống như là phát hiện gì đó, Bùi Tịch khẽ buông lỏng, cười: "Chưa từng so qua, ta cũng không biết."
An Cửu gật gật đầu, thuận miệng nói: "Cũng đúng, có cơ hội có thể so một lần."
Nghe thấy vậy Bùi Tịch lại toát mồ hôi lạnh.
Rất nhanh nàng liền chuyển đề tài, tinh thần đang căng chặt của Bùi Tịch cũng thoáng thả lỏng.
Nhưng hắn luôn nhớ tới mối tai hoạ ngầm này, hôm nay liền tìm cơ hội, một mình nói chuyện với A Thất, bảo hắn xuất phát đi Dược Vương Cốc trước một bước, tiêu huỷ tất cả thứ có thể liên kết hắn với Tiên Vô Mệnh, đừng lưu lại bất kì dấu vết nào.
Trước đây Bùi Tịch còn muốn lấy thân phận Tiên Vô Mệnh âm thầm khống chế võ lâm, hiện giờ lại hoàn toàn từ bỏ, chỉ muốn vạch rõ giới hạn với cái tên "Tiên Vô Mệnh".
Hắn sẽ chỉ là Thiếu cốc chủ của Dược Vương Cốc, là Bùi thần y người người kính ngưỡng, từ bi vì hoài.
Sau khi hắn giải độc trong người, sẽ âm thầm chuyển quyền Ngàn Sát Các, không bao giờ quản nữa.
Về sau, hắn chỉ muốn cùng nàng bạch đầu giai lão ở Dược Vương Cốc.
A Thất nghe xong Bùi Tịch phân phó, tất nhiên không chút do dự đáp ứng, mặc dù hành động này của Bùi Tịch, có thể nói là m phá huỷ công sức những năm gần đây của bọn họ.
Trong lòng A Thất, hết thảy chỉ cần công tử vui là được.
"Đúng rồi công tử, A Thất có một việc phải thẳng thắn với người." A Thất sau khi tiếp nhận nhiệm vụ vẫn chưa rời đi, mà cúi đầu nói.
"Chuyện gì?"
A Thất nói: "Khi người đưa An tiểu thư đến Ngàn Sát Các, ta gạt người ở bên ngoài tìm nữ tử giải độc cho người, lúc ấy chỉ muốn chuẩn bị...... Hiện giờ người nọ đã tìm được, chỉ là thân thể nàng ta gầy yếu, còn cần người tới điều dưỡng cơ thể cho nàng ta mới có thể giải độc cho người, hôm nay đã đưa đến Dược Vương Cốc, chờ người xử lý."
Lời còn chưa dứt, A Thất quỳ xuống nói: "Công tử, hết thảy là ta tự chủ trương, vẫn luôn gạt công tử, xin công tử trách phạt."
Bùi Tịch nhìn tôi tớ quỳ gối trước mặt, A Thất không hổ là người bên cạnh hắn lâu nhất, rất hiểu rõ tâm ý của hắn.
Đúng vậy, nếu Bùi Tịch không tính dùng An Cửu giải độc nữa, đương nhiên phải tìm người khác.
Giết một người mà thôi, đối với hắn mà nói đơn giản như giết một con gà.
Hắn sẽ không có bất kì cảm giác tội lỗi nào, nếu có, lúc trước cũng sẽ không lừa gạt An Cửu, khiến nàng trở thành thuốc giải của hắn.
Bùi Tịch vốn nghĩ, mặc dù thuốc giải khó tìm, hắn còn có một hai năm để sống, hắn có thể chờ.
Lại không nghĩ rằng, còn có kinh hỉ như vậy chờ hắn.
"Đứng lên đi, chuyện này không truy cứu nữa, ngươi làm rất tốt." Hắn khẽ mỉm cười, nói với A Thất, "Đưa nàng ta đến Dược Vương Cốc, đừng nói cho bất kì ai về chuyện này, coi như nàng ta tới tìm thầy trị bệnh hỏi thuốc."
Tạm dừng một lát, hắn lại dặn dò thêm một câu: "An bài nàng ta ở sân xa một chút, ngày thường đừng để nàng ta gặp An Cửu."
"Vâng, công tử."
A Thất gật đầu, lĩnh mệnh rời đi.
Hai người nói chuyện trong một khu rừng rậm, xung quanh không có một bóng người, không ai trong bọn họ có thể tưởng được, một màn này bị An Cửu xem được ở trong xe ngựa.
"Quả nhiên, ta nói mà, Bùi Tịch không phải người vì tình yêu mà không màng sống chết của mình."
An Cửu nói với hệ thống như vậy.
Hệ thống: 【...... Hắn là phản diện. 】
"Không sai, hắn là phản diện, làm như vậy mới bình thường, nếu thật sự vì tình yêu đi tìm chết, ta cũng hoài nghi hắn OOC*."
* OOC: Là từ viết tắt của Out of character, nghĩa là nhân vật không xử sự như tính cách vốn có.
An Cửu có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng sâu trong nội tâm, lại mơ hồ có chút mất mát trống rỗng.
Trên đời sao có thể có người vì yêu cam nguyện đi tìm chết chứ?
Sao nàng lại có thể đạt được tình yêu này?
"Hắn như vậy càng tốt, đúng lúc cho ta cơ hội phát huy. Nếu nhược điểm của hắn bị ta nắm trong tay, vậy chớ có trách ta nhẫn tâm."
An Cửu hơi mỉm cười, trong lòng không còn có gánh nặng.
Chờ Bùi Tịch trở về, không thấy bóng dáng A Thất, An Cửu biết rõ còn cố hỏi: "A Thất đi đâu rồi?"
Thần sắc Bùi Tịch không thay đổi, trước sau như một tươi cười ôn hòa: "Ta bảo hắn về trước dọn dẹp một chút, sau này trong cốc thêm một người, rất nhiều nơi phải thay đổi."
Đón tầm mắt nam nhân, An Cửu đỏ mặt quay đầu đi, đáy mắt lại là một mảnh bình tĩnh hờ hững.
Cửu Phương Thành cách Dược Vương Cốc không tính là xa, mấy người không nhanh không chậm đi hai ngày, tới sơn trang đúc kiếm trước.
An Cửu cùng Bùi Tịch tới sơn trang đúc kiếm làm khách, gặp được cha mẹ cùng huynh đệ tỷ muội của Lâm Thanh Nghiên.
Sơn trang đúc kiếm không tính là thế gia võ lâm chính thống, người Lâm gia tuy học võ, nhưng đều không phải cao thủ, trái lại họ thành thạo kỹ năng đúc kiếm. Người võ lâm cần binh khí đều tới nơi này mua, cũng là cho Lâm gia một chút mặt mũi, mới có thể có địa vị ở trên giang hồ.
An Cửu xem màn nam nữ chính gặp cha mẹ, trong đó có hài hước có cảm động, cuối cùng hai người có tình vẫn được cha mẹ chúc phúc, định ra hôn ước trước, hôn sự thật ra không vội, hai người quyết định năm sau thành thân.
Năm sau à...... Hiện tại là tháng bảy, vậy còn non nửa năm.
Sau khi định hôn sự của mình, Lâm Thanh Nghiên lại tới hỏi An Cửu, chuẩn bị khi nào thành hôn với Bùi Tịch?
Lúc ấy An Cửu đỏ mặt nói xem Bùi Tịch nghĩ như thế nào, trong lòng lại không nhịn được thở dài.
Nếu dựa theo kế hoạch, hôn sự của nàng đại khái cũng không xa.
/130
|