Liễu Kháng Nhật cắn răng, lúc cúi đầu xuống, ánh mắt ôm hận, nhưng ông ta nhanh chóng ngẩng đầu, lập tức thay bằng một gương mặt tươi cười: “Tất nhiên không thể để cậu Chu làm rồi, để tôi làm việc này cho!”
Mẹ nó, đợi sau khi ông ta dựa vào nhà họ Chu lên như diều gặp gió, nhất định sẽ khiến cho con rùa con nghé Chu Tư Minh này hiểu rõ sự lợi hại của ông ta!
Chỉ được cái tốt số, chảnh trước mặt ông ta làm gì chứ?
Liễu Kháng Nhật căng da đầu bước vào hang làm việc, đáng tiếc là từ nhỏ cơ thể ông ta đã yếu đuối chậm chạp, thật sự chưa từng nếm qua loại khổ này, ngay cả nâng nửa tảng đá cũng không chịu nổi, cứ đi xiêu vẹo, không dễ gì mới khiêng ra được, nhưng lại ngã ngay cửa hang một cái, mắt kính cũng rớt vỡ.
Chu Tư Minh nhíu chặt lông mày, đúng thật là đồ bỏ đi!
Liễu Kháng Nhật sờ mắt kính, đã vỡ một bên kính, còn đúng ngay bên mắt trái bị độ nặng nhất của ông ta, chỉ còn một bên kính, sau khi đeo vào ông ta nhìn cái gì cũng thấy mơ mơ hồ hồ, đi mấy bước lại thiếu điều muốn té.
Chu Tư Minh lạnh lùng nhìn bóng dáng lảo đảo nghiêng ngả của ông ta, mặt không chút biểu tình, ánh mắt xem thường, nhưng không kêu dừng.
Liễu Kháng Nhật đợi hồi lâu, cũng không đợi được đến lúc Chu Tư Minh lên tiếng, hận thù trong lòng đã đạt đến đỉnh điểm, nhưng ông ta không để lộ ra trên mặt, vẫn ngoan ngoãn đi khiêng đá.
Ông ta nhịn!
Sau này sẽ có lúc báo thù!
“Ầm ầm…”
Một tiếng sấm vang lên, Liễu Kháng Nhật đúng lúc ra tới cửa hang, sợ tới mức lảo đảo, lại thiếu chút nữa té ngã.
“Còn bao lâu nữa?” Chu Tư Minh lạnh giọng hỏi.
“Khoảng mười phút!”
Cấp dưới trả lời.
Lông mày Chu Tư Minh giãn ra, lúc này trên trời rớt xuống vài giọt mưa, đáp trên mặt anh ta.
“Cậu chủ lớn, cậu vào hang tránh mưa đi ạ.”
Một cấp dưới kêu lên.
Chu Tư Minh nhẹ gật đầu, sau đó đi vào hang.
Trong hang không tính là rộng, hơi ẩm rất nồng, bùn nát trên đất giống y như phân, Chu Tư Minh tự tìm một chỗ sạch sẽ để đứng.
“Ầm…”
Tiếng sấm ngày càng vang dội, mưa rơi xuống ngày càng dày đặc, người của Chu Tư Minh đội mưa làm việc, sau mười mấy phút, cuối cùng cũng dọn hết đá.
“Đi!”
Chu Tư Minh không giấu được hưng phấn, giọng nói cao lên, ngay cả bùn nhão trên đất cũng thấy thuận mắt, anh ta mang theo cấp dưới đi vào trong hang, người đi sau cùng là Liễu Kháng Nhật.
Đường Niệm Niệm từ trong bụi cỏ chui ra, trong miệng còn đang nhai cỏ, cô lau đi nước mưa trên mặt, nhẹ nhàng leo lên trên hang, chỗ cô đang đứng chính là chỗ cô đã dùng búa đập nứt ra.
“Ầm…”
Một tia chớp lớn chợt xuất hiện, chém bầu trời thành hai nửa, ngay sau đó có rất nhiều tia sấm lớn, mưa rào tầm tã theo nhau mà tới.
Đường Niệm Niệm nhếch miệng, ông trời cũng ra sức đến vậy, thật không tệ!
Cô lấy một cái búa lớn từ trong không gian ra, vận hết sức ở đan điền rồi đập xuống, tiếng đập to đã bị tiếng sấm che lấp, sau đó cô đập xuống ba lần.
“Ầm…”
Đường Niệm Niệm đứng ngay chỗ bị sập, sau đó nhanh chóng lùi ra, rồi tiếp tục đập vào.
Tiếng đập liên tục vang lên theo tiếng sấm, tốc độ của Đường Niệm Niệm rất nhanh, trong hang đám Chu Tư Minh còn chưa nhận ra có một tảng đá đang chặn lại đường ra.
Đường Niệm Niệm ngừng lại, tính khoảng cách bị sạt lở, ước chừng khoảng mười lăm mét, chắc hẳn đã đủ chôn người.
Đám Chu Tư Minh không mang theo dụng cụ vào trong, tất cả đều ném ở bên ngoài, dù bọn họ có mang mấy dụng cụ như dao găm thì cũng không đào nhanh được như vậy.
Bên trong có nước nhưng không có đồ ăn, những người này nhiều lắm chỉ chống đỡ được mười ngày.
Đường Niệm Niệm nhảy xuống dưới, thu hết tất cả dụng cụ ở cửa hang vào trong không gian, sau đó xóa đi dấu chân và dấu vết trên đất, rồi mới theo vách đá leo xuống dưới, đội mưa chạy về nhà.
Về tới nhà đã bị dội đến ướt sũng, Đường Niệm Niệm hắt hơi một cái, vội vàng nấu nước tắm rửa.
Trận mưa này kéo dài đến tối cũng không ngừng lại, chỉ mưa nhỏ đi một chút, sau khi Đường Niệm Niệm tắm rửa xong, bèn chạy tới bên bếp lò ngồi xuống, lấy cái cớ tốt là giúp bà cụ Đường nhóm lửa, nhưng thật ra là muốn nướng khoai lang.
Đường Niệm Niệm ném vài quả khoai lang và khoai tây vào trong, thỉnh thoảng còn gẩy gẩy xem có chín chưa, kiểu khoai tây khoai lang nướng củi lửa này rất thơm, nhưng mỗi lần ăn xong môi đều sẽ đen thui.
“Thêm chút lửa vào đi!”
Bà cụ Đường xào xào đồ ăn, nhắc nhở phải thêm lửa vào, nhưng bà ấy nói đã nửa ngày, lửa lại ngày càng yếu, dáng vẻ muốn chết chứ không muốn sống, xào đồ ăn cũng không còn hơi nóng, bà ấy đi qua xem, chỉ thấy Đường Niệm Niệm đang gẩy gẩy trong bếp lò, cả lửa cũng bị gẩy đến tắt ngúm.
“Gần đến giờ ăn cơm rồi mà cháu còn nướng, lửa đang cháy đều bị cháu khẩy tắt hết rồi, xích sang một bên cho bà đi!”
Bà cụ Đường nổi trận lôi đình, giơ tay cao, vỗ nhẹ vài cái lên người Đường Niệm Niệm, túm cổ áo cô kéo sang một bên, còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Chưa thấy ai tham ăn lười làm như cô nhóc này, nếu không phải có cái đầu thông minh thì cô nhóc này sớm muộn gì cũng chết đói!
“Bà ơi, khoai lang và khoai tây của cháu!”
Đường Niệm Niệm đang nhớ thương tới món ngon của mình, bị kéo cổ áo còn không quên kêu la.
Cô vẫn chưa được ăn đâu đấy!
“Muốn ăn bánh roi không? Lăn sang một bên coi!”
Bà cụ Đường đen mặt, hùng hổ một trận, nhưng vẫn chuyển khoai lang và khoai tây của Đường Niệm Niệm sang một bên bếp, lại nhét chút củi vào bên trong, kéo ống thổi vài cái, lửa cháy phừng phực.
“Trân Châu, con tới nhóm lửa đi!”
Bà cụ Đường kêu ra phía bên ngoài, để con nhóc lười này nhóm lửa thì có tới nửa đêm cũng không ăn được cơm nóng.
Tuyên Trân Châu đang giặt quần áo trong sân, nghe thấy vậy thì xoa tay, chạy vào trong.
“Thím hai, thím đừng quên nướng khoai lang và khoai tây của cháu nhá!”
Đường Niệm Niệm lại gần nhắc nhở, hiện tại cô vô cùng muốn ăn, thèm chết mất.
“Biết rồi!”
Tuyên Trân Châu buồn cười, không khỏi nghĩ tới Đường Niệm Niệm lúc nhỏ cũng giống hệt thế này.
Khi bà ấy mới gả tới đây, Đường Niệm Niệm mới ba bốn tuổi, là một cái bánh bao nhỏ vô cùng xinh đẹp, lúc bà ấy đang nhóm lửa thì thò tay qua, mỗi tay một củ khoai lang và khoai tây, giọng ngọt ngào nói: “Thím hai ơi, nướng giúp cháu được không?”
Nghĩ tới chuyện xưa, Tuyên Trân Châu không khỏi nhẹ nhàng xoa đầu Đường Niệm Niệm, thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt mà bánh bao nhỏ năm đó đã lớn tới vậy rồi.
Một tháng kiếm được 98 đồng, còn có thể xây được nhà máy đấy!
Kỹ thuật nhóm lửa của Tuyên Trân Châu rất đỉnh, hai người mẹ chồng nàng dâu hợp tác ăn ý, nhanh chóng làm xong một bữa cơm, khoai lang và khoai tây cũng được nướng chín, lớp vỏ đen tuyền, giống như than.
Mẹ nó, đợi sau khi ông ta dựa vào nhà họ Chu lên như diều gặp gió, nhất định sẽ khiến cho con rùa con nghé Chu Tư Minh này hiểu rõ sự lợi hại của ông ta!
Chỉ được cái tốt số, chảnh trước mặt ông ta làm gì chứ?
Liễu Kháng Nhật căng da đầu bước vào hang làm việc, đáng tiếc là từ nhỏ cơ thể ông ta đã yếu đuối chậm chạp, thật sự chưa từng nếm qua loại khổ này, ngay cả nâng nửa tảng đá cũng không chịu nổi, cứ đi xiêu vẹo, không dễ gì mới khiêng ra được, nhưng lại ngã ngay cửa hang một cái, mắt kính cũng rớt vỡ.
Chu Tư Minh nhíu chặt lông mày, đúng thật là đồ bỏ đi!
Liễu Kháng Nhật sờ mắt kính, đã vỡ một bên kính, còn đúng ngay bên mắt trái bị độ nặng nhất của ông ta, chỉ còn một bên kính, sau khi đeo vào ông ta nhìn cái gì cũng thấy mơ mơ hồ hồ, đi mấy bước lại thiếu điều muốn té.
Chu Tư Minh lạnh lùng nhìn bóng dáng lảo đảo nghiêng ngả của ông ta, mặt không chút biểu tình, ánh mắt xem thường, nhưng không kêu dừng.
Liễu Kháng Nhật đợi hồi lâu, cũng không đợi được đến lúc Chu Tư Minh lên tiếng, hận thù trong lòng đã đạt đến đỉnh điểm, nhưng ông ta không để lộ ra trên mặt, vẫn ngoan ngoãn đi khiêng đá.
Ông ta nhịn!
Sau này sẽ có lúc báo thù!
“Ầm ầm…”
Một tiếng sấm vang lên, Liễu Kháng Nhật đúng lúc ra tới cửa hang, sợ tới mức lảo đảo, lại thiếu chút nữa té ngã.
“Còn bao lâu nữa?” Chu Tư Minh lạnh giọng hỏi.
“Khoảng mười phút!”
Cấp dưới trả lời.
Lông mày Chu Tư Minh giãn ra, lúc này trên trời rớt xuống vài giọt mưa, đáp trên mặt anh ta.
“Cậu chủ lớn, cậu vào hang tránh mưa đi ạ.”
Một cấp dưới kêu lên.
Chu Tư Minh nhẹ gật đầu, sau đó đi vào hang.
Trong hang không tính là rộng, hơi ẩm rất nồng, bùn nát trên đất giống y như phân, Chu Tư Minh tự tìm một chỗ sạch sẽ để đứng.
“Ầm…”
Tiếng sấm ngày càng vang dội, mưa rơi xuống ngày càng dày đặc, người của Chu Tư Minh đội mưa làm việc, sau mười mấy phút, cuối cùng cũng dọn hết đá.
“Đi!”
Chu Tư Minh không giấu được hưng phấn, giọng nói cao lên, ngay cả bùn nhão trên đất cũng thấy thuận mắt, anh ta mang theo cấp dưới đi vào trong hang, người đi sau cùng là Liễu Kháng Nhật.
Đường Niệm Niệm từ trong bụi cỏ chui ra, trong miệng còn đang nhai cỏ, cô lau đi nước mưa trên mặt, nhẹ nhàng leo lên trên hang, chỗ cô đang đứng chính là chỗ cô đã dùng búa đập nứt ra.
“Ầm…”
Một tia chớp lớn chợt xuất hiện, chém bầu trời thành hai nửa, ngay sau đó có rất nhiều tia sấm lớn, mưa rào tầm tã theo nhau mà tới.
Đường Niệm Niệm nhếch miệng, ông trời cũng ra sức đến vậy, thật không tệ!
Cô lấy một cái búa lớn từ trong không gian ra, vận hết sức ở đan điền rồi đập xuống, tiếng đập to đã bị tiếng sấm che lấp, sau đó cô đập xuống ba lần.
“Ầm…”
Đường Niệm Niệm đứng ngay chỗ bị sập, sau đó nhanh chóng lùi ra, rồi tiếp tục đập vào.
Tiếng đập liên tục vang lên theo tiếng sấm, tốc độ của Đường Niệm Niệm rất nhanh, trong hang đám Chu Tư Minh còn chưa nhận ra có một tảng đá đang chặn lại đường ra.
Đường Niệm Niệm ngừng lại, tính khoảng cách bị sạt lở, ước chừng khoảng mười lăm mét, chắc hẳn đã đủ chôn người.
Đám Chu Tư Minh không mang theo dụng cụ vào trong, tất cả đều ném ở bên ngoài, dù bọn họ có mang mấy dụng cụ như dao găm thì cũng không đào nhanh được như vậy.
Bên trong có nước nhưng không có đồ ăn, những người này nhiều lắm chỉ chống đỡ được mười ngày.
Đường Niệm Niệm nhảy xuống dưới, thu hết tất cả dụng cụ ở cửa hang vào trong không gian, sau đó xóa đi dấu chân và dấu vết trên đất, rồi mới theo vách đá leo xuống dưới, đội mưa chạy về nhà.
Về tới nhà đã bị dội đến ướt sũng, Đường Niệm Niệm hắt hơi một cái, vội vàng nấu nước tắm rửa.
Trận mưa này kéo dài đến tối cũng không ngừng lại, chỉ mưa nhỏ đi một chút, sau khi Đường Niệm Niệm tắm rửa xong, bèn chạy tới bên bếp lò ngồi xuống, lấy cái cớ tốt là giúp bà cụ Đường nhóm lửa, nhưng thật ra là muốn nướng khoai lang.
Đường Niệm Niệm ném vài quả khoai lang và khoai tây vào trong, thỉnh thoảng còn gẩy gẩy xem có chín chưa, kiểu khoai tây khoai lang nướng củi lửa này rất thơm, nhưng mỗi lần ăn xong môi đều sẽ đen thui.
“Thêm chút lửa vào đi!”
Bà cụ Đường xào xào đồ ăn, nhắc nhở phải thêm lửa vào, nhưng bà ấy nói đã nửa ngày, lửa lại ngày càng yếu, dáng vẻ muốn chết chứ không muốn sống, xào đồ ăn cũng không còn hơi nóng, bà ấy đi qua xem, chỉ thấy Đường Niệm Niệm đang gẩy gẩy trong bếp lò, cả lửa cũng bị gẩy đến tắt ngúm.
“Gần đến giờ ăn cơm rồi mà cháu còn nướng, lửa đang cháy đều bị cháu khẩy tắt hết rồi, xích sang một bên cho bà đi!”
Bà cụ Đường nổi trận lôi đình, giơ tay cao, vỗ nhẹ vài cái lên người Đường Niệm Niệm, túm cổ áo cô kéo sang một bên, còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Chưa thấy ai tham ăn lười làm như cô nhóc này, nếu không phải có cái đầu thông minh thì cô nhóc này sớm muộn gì cũng chết đói!
“Bà ơi, khoai lang và khoai tây của cháu!”
Đường Niệm Niệm đang nhớ thương tới món ngon của mình, bị kéo cổ áo còn không quên kêu la.
Cô vẫn chưa được ăn đâu đấy!
“Muốn ăn bánh roi không? Lăn sang một bên coi!”
Bà cụ Đường đen mặt, hùng hổ một trận, nhưng vẫn chuyển khoai lang và khoai tây của Đường Niệm Niệm sang một bên bếp, lại nhét chút củi vào bên trong, kéo ống thổi vài cái, lửa cháy phừng phực.
“Trân Châu, con tới nhóm lửa đi!”
Bà cụ Đường kêu ra phía bên ngoài, để con nhóc lười này nhóm lửa thì có tới nửa đêm cũng không ăn được cơm nóng.
Tuyên Trân Châu đang giặt quần áo trong sân, nghe thấy vậy thì xoa tay, chạy vào trong.
“Thím hai, thím đừng quên nướng khoai lang và khoai tây của cháu nhá!”
Đường Niệm Niệm lại gần nhắc nhở, hiện tại cô vô cùng muốn ăn, thèm chết mất.
“Biết rồi!”
Tuyên Trân Châu buồn cười, không khỏi nghĩ tới Đường Niệm Niệm lúc nhỏ cũng giống hệt thế này.
Khi bà ấy mới gả tới đây, Đường Niệm Niệm mới ba bốn tuổi, là một cái bánh bao nhỏ vô cùng xinh đẹp, lúc bà ấy đang nhóm lửa thì thò tay qua, mỗi tay một củ khoai lang và khoai tây, giọng ngọt ngào nói: “Thím hai ơi, nướng giúp cháu được không?”
Nghĩ tới chuyện xưa, Tuyên Trân Châu không khỏi nhẹ nhàng xoa đầu Đường Niệm Niệm, thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt mà bánh bao nhỏ năm đó đã lớn tới vậy rồi.
Một tháng kiếm được 98 đồng, còn có thể xây được nhà máy đấy!
Kỹ thuật nhóm lửa của Tuyên Trân Châu rất đỉnh, hai người mẹ chồng nàng dâu hợp tác ăn ý, nhanh chóng làm xong một bữa cơm, khoai lang và khoai tây cũng được nướng chín, lớp vỏ đen tuyền, giống như than.
/690
|