Tiêu Thái lại chỉ cái giỏ nhỏ kia: “Sư phụ, lúc chúng con trở về mua một ít bánh bao cùng rượu vàng. Nương tử con nói, bánh bao không thể để lâu, trong hai ngày phải ăn hết.”
Tôn Trường Minh nhìn đồ vật mà đồ đệ mang đến hiếu kính, lấy rượu vàng ra, sau đó đưa cái rổ nhỏ cho Tiêu Giản.
“Ta không ăn bánh bao. A Giản thích ăn, ngươi mang về cho nó ăn.”
Tiêu Giản ngẩng đầu nhìn nét mặt của ca ca, sau đó giấu đôi tay nhỏ nhắn ra phía sau lưng, không tiếp nhận.
Tiêu Thái mở miệng khuyên nhủ: “Trong nhà cũng mua cho A Giản rồi. Đây là mua cho sư phụ, nếu ngài không muốn làm cơm thì ăn luôn cho nóng, tiện lợi!”
“Nếu không, ngài trở về cùng con, chúng ta tụ họp một chỗ cùng ăn cơm với nhau càng tiện hơn.”
Tiêu Thái nhắc lại lời đã từng nói trước kia.
Sư phụ vừa là thầy, vừa là cha. Một mình sư phụ ở trong núi, tuổi tác ngày càng cao, tuy thân thủ còn khỏe mạnh, nhưng Tiêu Thái cũng không yên tâm lắm.
Trước đây đã khuyên Tôn Trường Minh xuống núi ở cùng với bọn họ, Tôn Trường Minh không đồng ý.
Chờ đến khi hắn thành thân có gia đình riêng, Tôn Trường Minh càng không muốn quấy rầy cả nhà bọn họ.
Không lay chuyển được đồ đệ, cũng không muốn nghe hắn nhắc lại những lời nói cũ, thấy trời không còn sớm nữa, Tôn Trường Minh thúc giục bọn họ nhanh đi xuống núi.
Tiêu Giản ngoan ngoãn chào từ biệt Trường Minh thúc thúc, được ca ca bế lên, xuống núi về nhà.
Bằng không với đôi chân ngắn ngủn của cậu bé thì không biết đến khi nào mới có thể về đến nhà.
**
Khi về đến nhà, Phó Nguyệt đã làm xong bữa tối chờ bọn họ trở về.
3 đồ ăn, một món canh, có cả bánh bao thịt vẫn còn nóng mà A Giản thích ăn.
Tiêu Giản mải ăn đến mức không ngẩng đầu lên, vô cùng thỏa mãn.
Hơi nóng bốc lên nghi ngút, Phó Nguyệt và Tiêu Thái vừa ăn nói chuyện về việc trong nhà.
“A Thái ca, ta muốn làm cái lò nướng, thuận tiện để ta nướng bánh mì và điểm tâm.”
Phó Nguyệt muốn mở cửa hàng để buôn bán, Tiêu Thái không có ý kiến gì. Nương tử hắn muốn làm cái gì thì hắn đều ủng hộ hết.
Có điều, lò nướng là gì? Đây là đồ vật mới mà hắn chưa từng nhìn thấy, cũng chưa nghe nói đến.
“Nàng muốn làm thì làm. Nhưng mà cái lò nướng này ta chưa từng nghe nói đến, không biết có người nào có thể làm ra được cho nàng hay không.”
“Để ta thử xem. Đại khái ta biết nó có hình dạng gì, chờ ta vẽ phác họa ra, chúng ta thử làm.”
Phó Nguyệt kỳ thật cũng không nắm chắc.
Lúc ở hiện đại, khi nàng di chuyển ra ngoại ô đã từng thấy một cái lò nướng bằng gạch tự chế của hộ nhà nông, nàng đại khái biết cấu tạo và chức năng của nó.
Nhưng khi ở hiện đại, nàng làm điểm tâm đều trực tiếp dùng lò nướng điện, không cần lò nướng tự chế!
Hiện tại tới nơi này, chỉ có thể tự mình mày mò cách làm lò nướng.
Sau khi ăn xong, Tiêu Thái dọn dẹp ổn thỏa mọi thứ, nấu xong thuốc cho Tiêu Giản uống.
Chờ đệ đệ ngủ say, Tiêu Thái mới mang theo nước ấm vào căn phòng phía đông để rửa mặt.
Phó Nguyệt vẽ thêm một nét bút cuối cùng, cầm bản vẽ lên nhìn nhìn. Những thứ nàng nhớ rõ đã cố gắng viết ra, những thứ còn lại thì chịu bó tay.
Phó Nguyệt đưa giấy vẽ cho Tiêu Thái: “Hình dạng của lò nướng đại khái là như vậy. Ta chỉ nhớ rõ là dùng hỗn hợp đất đỏ và hạt cát để đắp thành, cụ thể số lượng đất đỏ bao nhiêu, trộn lẫn với bao nhiêu cát thì ta không nhớ rõ.”
Tiêu Thái nhìn về hình ảnh trên bản vẽ, bên trên là một hình tròn. Phía dưới là bếp lò để cho củi vào đốt, phía trên là nơi bịt kín để nướng, còn có một ống khói nhỏ để thông hơi.
Tiêu Thái nhìn thấy hơi quen mắt: “Ta thấy cái này hình như giống với kiểu lò gạch thu nhỏ thì phải.”
Phó Nguyệt đem hai cái so sánh với nhau, đúng là cùng một loại, đều lợi dụng tính năng cách nhiệt của thân lò.
Phó Nguyệt gật đầu: “Nói giống cũng đúng. Một cái để hong gạch, một cái để hong đồ ăn.”
Tiêu Thái nhìn vào bản vẽ chi tết, thấy rõ kết cấu và cấu tạo của đồ vật, trong lòng cũng có ý tưởng: “Dương Tứ gia gia ở trong thôn khi còn trẻ từng ra ngoài làm công cho lò gạch. Ngày mai ta sẽ đi mời ông lão tới xin ý kiến, nhờ ông giúp đỡ làm mấy chi tiết.”
Tiêu Thái khom lưng, thân mật mà chọc chọc vào cái mũi nhỏ của Phó Nguyệt: “Được rồi, cứ để ta lo những việc còn lại. Nàng mau đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, bôn ba một ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hôm nay đúng là rất mệt, Phó Nguyệt nhíu nhíu cái mũi nhỏ, đẩy tay hắn ra, nhẹ đấm vào eo rồi đứng dậy đi rửa mặt.
Tôn Trường Minh nhìn đồ vật mà đồ đệ mang đến hiếu kính, lấy rượu vàng ra, sau đó đưa cái rổ nhỏ cho Tiêu Giản.
“Ta không ăn bánh bao. A Giản thích ăn, ngươi mang về cho nó ăn.”
Tiêu Giản ngẩng đầu nhìn nét mặt của ca ca, sau đó giấu đôi tay nhỏ nhắn ra phía sau lưng, không tiếp nhận.
Tiêu Thái mở miệng khuyên nhủ: “Trong nhà cũng mua cho A Giản rồi. Đây là mua cho sư phụ, nếu ngài không muốn làm cơm thì ăn luôn cho nóng, tiện lợi!”
“Nếu không, ngài trở về cùng con, chúng ta tụ họp một chỗ cùng ăn cơm với nhau càng tiện hơn.”
Tiêu Thái nhắc lại lời đã từng nói trước kia.
Sư phụ vừa là thầy, vừa là cha. Một mình sư phụ ở trong núi, tuổi tác ngày càng cao, tuy thân thủ còn khỏe mạnh, nhưng Tiêu Thái cũng không yên tâm lắm.
Trước đây đã khuyên Tôn Trường Minh xuống núi ở cùng với bọn họ, Tôn Trường Minh không đồng ý.
Chờ đến khi hắn thành thân có gia đình riêng, Tôn Trường Minh càng không muốn quấy rầy cả nhà bọn họ.
Không lay chuyển được đồ đệ, cũng không muốn nghe hắn nhắc lại những lời nói cũ, thấy trời không còn sớm nữa, Tôn Trường Minh thúc giục bọn họ nhanh đi xuống núi.
Tiêu Giản ngoan ngoãn chào từ biệt Trường Minh thúc thúc, được ca ca bế lên, xuống núi về nhà.
Bằng không với đôi chân ngắn ngủn của cậu bé thì không biết đến khi nào mới có thể về đến nhà.
**
Khi về đến nhà, Phó Nguyệt đã làm xong bữa tối chờ bọn họ trở về.
3 đồ ăn, một món canh, có cả bánh bao thịt vẫn còn nóng mà A Giản thích ăn.
Tiêu Giản mải ăn đến mức không ngẩng đầu lên, vô cùng thỏa mãn.
Hơi nóng bốc lên nghi ngút, Phó Nguyệt và Tiêu Thái vừa ăn nói chuyện về việc trong nhà.
“A Thái ca, ta muốn làm cái lò nướng, thuận tiện để ta nướng bánh mì và điểm tâm.”
Phó Nguyệt muốn mở cửa hàng để buôn bán, Tiêu Thái không có ý kiến gì. Nương tử hắn muốn làm cái gì thì hắn đều ủng hộ hết.
Có điều, lò nướng là gì? Đây là đồ vật mới mà hắn chưa từng nhìn thấy, cũng chưa nghe nói đến.
“Nàng muốn làm thì làm. Nhưng mà cái lò nướng này ta chưa từng nghe nói đến, không biết có người nào có thể làm ra được cho nàng hay không.”
“Để ta thử xem. Đại khái ta biết nó có hình dạng gì, chờ ta vẽ phác họa ra, chúng ta thử làm.”
Phó Nguyệt kỳ thật cũng không nắm chắc.
Lúc ở hiện đại, khi nàng di chuyển ra ngoại ô đã từng thấy một cái lò nướng bằng gạch tự chế của hộ nhà nông, nàng đại khái biết cấu tạo và chức năng của nó.
Nhưng khi ở hiện đại, nàng làm điểm tâm đều trực tiếp dùng lò nướng điện, không cần lò nướng tự chế!
Hiện tại tới nơi này, chỉ có thể tự mình mày mò cách làm lò nướng.
Sau khi ăn xong, Tiêu Thái dọn dẹp ổn thỏa mọi thứ, nấu xong thuốc cho Tiêu Giản uống.
Chờ đệ đệ ngủ say, Tiêu Thái mới mang theo nước ấm vào căn phòng phía đông để rửa mặt.
Phó Nguyệt vẽ thêm một nét bút cuối cùng, cầm bản vẽ lên nhìn nhìn. Những thứ nàng nhớ rõ đã cố gắng viết ra, những thứ còn lại thì chịu bó tay.
Phó Nguyệt đưa giấy vẽ cho Tiêu Thái: “Hình dạng của lò nướng đại khái là như vậy. Ta chỉ nhớ rõ là dùng hỗn hợp đất đỏ và hạt cát để đắp thành, cụ thể số lượng đất đỏ bao nhiêu, trộn lẫn với bao nhiêu cát thì ta không nhớ rõ.”
Tiêu Thái nhìn về hình ảnh trên bản vẽ, bên trên là một hình tròn. Phía dưới là bếp lò để cho củi vào đốt, phía trên là nơi bịt kín để nướng, còn có một ống khói nhỏ để thông hơi.
Tiêu Thái nhìn thấy hơi quen mắt: “Ta thấy cái này hình như giống với kiểu lò gạch thu nhỏ thì phải.”
Phó Nguyệt đem hai cái so sánh với nhau, đúng là cùng một loại, đều lợi dụng tính năng cách nhiệt của thân lò.
Phó Nguyệt gật đầu: “Nói giống cũng đúng. Một cái để hong gạch, một cái để hong đồ ăn.”
Tiêu Thái nhìn vào bản vẽ chi tết, thấy rõ kết cấu và cấu tạo của đồ vật, trong lòng cũng có ý tưởng: “Dương Tứ gia gia ở trong thôn khi còn trẻ từng ra ngoài làm công cho lò gạch. Ngày mai ta sẽ đi mời ông lão tới xin ý kiến, nhờ ông giúp đỡ làm mấy chi tiết.”
Tiêu Thái khom lưng, thân mật mà chọc chọc vào cái mũi nhỏ của Phó Nguyệt: “Được rồi, cứ để ta lo những việc còn lại. Nàng mau đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, bôn ba một ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hôm nay đúng là rất mệt, Phó Nguyệt nhíu nhíu cái mũi nhỏ, đẩy tay hắn ra, nhẹ đấm vào eo rồi đứng dậy đi rửa mặt.
/484
|