“Mua cho A Giản cuốn “Thiên Tự Văn” vỡ lòng, sau đó lại mua quyển viết tên những người nổi tiếng theo nhiều thể chữ để chàng và A Giản đều có thể tập viết chữ theo.” Phó Nguyệt nhỏ giọng thương lượng.
Mấy ngày này, Phó Nguyệt đã dạy Tiêu Giản biết chữ, cũng dạy bổ sung chữ cho Tiêu Thái lúc hắn rảnh rỗi.
Còn về khung cảnh học một kèm một riêng tư này… Khụ khụ…… Không đi sâu vào chi tiết nữa!
Tuy Tiêu Thái đã từng được mẫu thân dạy rải rác vài từ không được lâu, nhưng chữ viết của hắn vẫn còn rất xấu. Nếu đã có có lòng quyết tâm muốn học, vậy thì phải luyện viết nhiều.
Thấy Phó Nguyệt đặt hắn ở trong lòng, mọi chuyện đều suy xét nghiêm túc vì hắn, Tiêu Thái cảm thấy như được tắm trong nước đường, vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
Nương tử đã ủng hộ hắn, Tiêu Thái không hề có cảm giác thấp kém và phẫn nộ vì không biết chữ.
Sẽ không? Học là được!
Sau khi ăn xong, Phó Nguyệt tìm tiệm sách, chọn xong sách vở, giấy, mực theo yêu cầu, không hề nán lại lâu, cùng Tiêu Thái trở về thôn.
Hôm nay bọn họ chọn mua nhiều đồ vật, bao lớn bao nhỏ, Tiêu Thái còn cõng cả đồ sau lưng.
Từ con đường cái đi vào thôn nhất định phải đi qua sân phơi lúa, dưới cây đa lớn vẫn là đám bà thím, mẹ chồng trong thôn đang ngồi.
Chẳng qua lúc này, Trương Thẩm nhà thôn trưởng cũng đang ở đó.
Biết hai nhà bọn họ thân thiết với nhau, những nhà thân thiết với Thôi Hạnh Hoa từ trước đến nay liền lén lút mắt qua mày lại. Nhưng trước đó không lâu Thôi Hạnh Hoa mới vừa bị Tôn Trường Minh hù dọa một trận, giờ phút này lại có Trương Thẩm tọa trấn, mặc dù nhìn thấy đám đồ vật trong tay Tiêu Thái mà thèm thuồng đến mức ghen tị, nhưng chỉ có thể nhịn xuống không dám hé răng nửa lời.
Chỉ dám nhỏ giọng chửi thề…
Từ phía xa Phó Nguyệt chào hỏi đám người Trương Thẩm, đương nhiên cũng không để ý tới Thôi Hạnh Hoa có ý nghĩ quái quỷ gì, trực tiếp về nhà.
Trời không còn sớm, bọn họ còn phải lên núi đón Tiêu Giản về nhà nữa.
Vào cửa nhà, Tiêu Thái đưa cái giỏ đựng tiền cho Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt tiếp nhận, trực tiếp mang vào căn phòng phía đông của bọn họ, vừa đi vừa dặn dò: “Ta đi tính sổ, chàng sửa soạn lại đồ vật mua cho sư phụ, còn lại thì để đó lát nữa thu dọn.”
Tiêu Thái ngoài miệng đáp lời, nhưng trên tay cũng không chậm trễ thu dọn.
Tiện tay liền làm.
Trước hết hắn lấy bánh bao thịt, rượu vàng mua cho sư phụ ra, mặt khác cũng khuân vác sửa sang lại ổn thỏa, ai về chỗ người nấy.
Chờ đến khi Tiêu Thái đem đám bút mực sách vở cuối cùng trong đám đồ vật tiến vào căn phòng phía đông thì Phó Nguyệt cũng dừng bút ghi sổ.
Phó Nguyệt vẫy tay, sau khi chờ Tiêu Thái đi vào trước mặt nàng thì đưa một tờ giấy nhỏ cho hắn.
Trên tờ giấy viết ngắn gọn rõ ràng số lượng hàng hóa của Tôn Trường Minh, đơn giá cùng tổng số tiền.
Phó Nguyệt chỉ chỉ tờ giấy: “Chàng nhìn xem, ta có nhớ lầm hay không.”
Tiêu Thái nhìn lướt qua, không sai chỗ nào.
Hắn lắc đầu, vừa định đưa tờ giấy cho Phó Nguyệt, Phó Nguyệt lại đẩy tay hắn trở về.
“Tờ giấy này chàng mang cho sư phụ đi. Tiện thể chàng cũng nói rõ ràng, cũng có thể để sư phụ giữ giấy tờ này lại.”
Huynh đệ ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng.
Sư phụ đối xử rất tốt với bọn họ, Phó Nguyệt không muốn vì chuyện tiền bạc tầm thường mà làm mọi người nổi lên hiềm khích và xa cách.
Đôi mắt nặng nề của Tiêu Thái dần dần chứa đầy niềm vui.
Tiêu Thái cũng có thể đoán được một chút suy nghĩ của Phó Nguyệt, tóm lại vẫn là tính toán vì hắn. Nhưng hắn sẽ mãi nhớ rõ ân tình của sư phụ đối với nhà bọn họ!
Tiêu Thái khẽ vuốt mái tóc dài mềm mại của Phó Nguyệt, cử chỉ chứa đầy tình yêu.
Hắn thu tờ giấy và tay nải nhỏ mà Phó Nguyệt đưa qua: “Ta đi đón A Giản, sẽ quay về ngay.”
Phó Nguyệt vừa thấy ánh mắt cùng cử chỉ động chạm của hắn mà hơi ngượng ngùng một chút, trên vành tai trắng nõn cũng ửng đỏ. Nàng nhẹ nhàng đẩy Tiêu Thái ra cửa, vừa xấu hổ vừa cáu giận mà mở miệng: “Biết rồi, biết rồi, chàng mau mau đi đi. A Giản còn đang chờ đó!”
Theo sức đẩy của nàng, Tiêu Thái chậm rãi dịch ra ngoài cửa.
Không trêu chọc nàng nữa, Tiêu Thái nhấc đồ vật trong sân lên, bước nhanh lên núi.
Mấy ngày này, Phó Nguyệt đã dạy Tiêu Giản biết chữ, cũng dạy bổ sung chữ cho Tiêu Thái lúc hắn rảnh rỗi.
Còn về khung cảnh học một kèm một riêng tư này… Khụ khụ…… Không đi sâu vào chi tiết nữa!
Tuy Tiêu Thái đã từng được mẫu thân dạy rải rác vài từ không được lâu, nhưng chữ viết của hắn vẫn còn rất xấu. Nếu đã có có lòng quyết tâm muốn học, vậy thì phải luyện viết nhiều.
Thấy Phó Nguyệt đặt hắn ở trong lòng, mọi chuyện đều suy xét nghiêm túc vì hắn, Tiêu Thái cảm thấy như được tắm trong nước đường, vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
Nương tử đã ủng hộ hắn, Tiêu Thái không hề có cảm giác thấp kém và phẫn nộ vì không biết chữ.
Sẽ không? Học là được!
Sau khi ăn xong, Phó Nguyệt tìm tiệm sách, chọn xong sách vở, giấy, mực theo yêu cầu, không hề nán lại lâu, cùng Tiêu Thái trở về thôn.
Hôm nay bọn họ chọn mua nhiều đồ vật, bao lớn bao nhỏ, Tiêu Thái còn cõng cả đồ sau lưng.
Từ con đường cái đi vào thôn nhất định phải đi qua sân phơi lúa, dưới cây đa lớn vẫn là đám bà thím, mẹ chồng trong thôn đang ngồi.
Chẳng qua lúc này, Trương Thẩm nhà thôn trưởng cũng đang ở đó.
Biết hai nhà bọn họ thân thiết với nhau, những nhà thân thiết với Thôi Hạnh Hoa từ trước đến nay liền lén lút mắt qua mày lại. Nhưng trước đó không lâu Thôi Hạnh Hoa mới vừa bị Tôn Trường Minh hù dọa một trận, giờ phút này lại có Trương Thẩm tọa trấn, mặc dù nhìn thấy đám đồ vật trong tay Tiêu Thái mà thèm thuồng đến mức ghen tị, nhưng chỉ có thể nhịn xuống không dám hé răng nửa lời.
Chỉ dám nhỏ giọng chửi thề…
Từ phía xa Phó Nguyệt chào hỏi đám người Trương Thẩm, đương nhiên cũng không để ý tới Thôi Hạnh Hoa có ý nghĩ quái quỷ gì, trực tiếp về nhà.
Trời không còn sớm, bọn họ còn phải lên núi đón Tiêu Giản về nhà nữa.
Vào cửa nhà, Tiêu Thái đưa cái giỏ đựng tiền cho Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt tiếp nhận, trực tiếp mang vào căn phòng phía đông của bọn họ, vừa đi vừa dặn dò: “Ta đi tính sổ, chàng sửa soạn lại đồ vật mua cho sư phụ, còn lại thì để đó lát nữa thu dọn.”
Tiêu Thái ngoài miệng đáp lời, nhưng trên tay cũng không chậm trễ thu dọn.
Tiện tay liền làm.
Trước hết hắn lấy bánh bao thịt, rượu vàng mua cho sư phụ ra, mặt khác cũng khuân vác sửa sang lại ổn thỏa, ai về chỗ người nấy.
Chờ đến khi Tiêu Thái đem đám bút mực sách vở cuối cùng trong đám đồ vật tiến vào căn phòng phía đông thì Phó Nguyệt cũng dừng bút ghi sổ.
Phó Nguyệt vẫy tay, sau khi chờ Tiêu Thái đi vào trước mặt nàng thì đưa một tờ giấy nhỏ cho hắn.
Trên tờ giấy viết ngắn gọn rõ ràng số lượng hàng hóa của Tôn Trường Minh, đơn giá cùng tổng số tiền.
Phó Nguyệt chỉ chỉ tờ giấy: “Chàng nhìn xem, ta có nhớ lầm hay không.”
Tiêu Thái nhìn lướt qua, không sai chỗ nào.
Hắn lắc đầu, vừa định đưa tờ giấy cho Phó Nguyệt, Phó Nguyệt lại đẩy tay hắn trở về.
“Tờ giấy này chàng mang cho sư phụ đi. Tiện thể chàng cũng nói rõ ràng, cũng có thể để sư phụ giữ giấy tờ này lại.”
Huynh đệ ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng.
Sư phụ đối xử rất tốt với bọn họ, Phó Nguyệt không muốn vì chuyện tiền bạc tầm thường mà làm mọi người nổi lên hiềm khích và xa cách.
Đôi mắt nặng nề của Tiêu Thái dần dần chứa đầy niềm vui.
Tiêu Thái cũng có thể đoán được một chút suy nghĩ của Phó Nguyệt, tóm lại vẫn là tính toán vì hắn. Nhưng hắn sẽ mãi nhớ rõ ân tình của sư phụ đối với nhà bọn họ!
Tiêu Thái khẽ vuốt mái tóc dài mềm mại của Phó Nguyệt, cử chỉ chứa đầy tình yêu.
Hắn thu tờ giấy và tay nải nhỏ mà Phó Nguyệt đưa qua: “Ta đi đón A Giản, sẽ quay về ngay.”
Phó Nguyệt vừa thấy ánh mắt cùng cử chỉ động chạm của hắn mà hơi ngượng ngùng một chút, trên vành tai trắng nõn cũng ửng đỏ. Nàng nhẹ nhàng đẩy Tiêu Thái ra cửa, vừa xấu hổ vừa cáu giận mà mở miệng: “Biết rồi, biết rồi, chàng mau mau đi đi. A Giản còn đang chờ đó!”
Theo sức đẩy của nàng, Tiêu Thái chậm rãi dịch ra ngoài cửa.
Không trêu chọc nàng nữa, Tiêu Thái nhấc đồ vật trong sân lên, bước nhanh lên núi.
/484
|