Tiêu Thái đi dạo chợ cùng Phó Nguyệt, tiện thể nghe nàng dặn dò mua một đống đồ vật linh tinh.
Bột nếp, mật ong, táo đỏ…… Toàn đồ linh tinh vụn vặt.
Thậm chí, bọn họ còn tìm được khu chợ buôn bán súc vật.
Phó Nguyệt hỏi một vòng, rốt cuộc tìm được một nông phu. Nhà hắn chuyên môn cho thuê và mua bán bò, trong nhà cũng buôn bán cả bê con do mười con bò đẻ ra.
Đây là điều mà Phó Nguyệt nhắm đến.
Triều Lý mở cửa mậu dịch trên biển, nguyên liệu nấu ăn phong phú. Các loại đồ ăn như khoai tây, khoai lang, bắp v…v đều có.
Nhưng bò sữa thì Phó Nguyệt chưa từng thấy, mặc dù nàng chủ động dò hỏi, nhưng nhóm nông phu ở chợ cũng liên tục xua tay tỏ vẻ chưa từng nghe thấy.
Bò… Chẳng phải là những con gia súc cày ruộng ở ngoài đồng hay sao. Bò sữa là loại bò gì?
Loại bò cày ruộng ngoài đồng, phần lớn là loại bò vàng bản địa hoặc là trâu. Bò bản địa sau khi sinh bê con thì sữa bò cũng có thể dùng để ăn được.
Phó Nguyệt cũng không kén chọn. Có thể tìm được sữa bò là được, trong kế hoạch mở cửa hàng buôn bán của nàng sau này không thể thiếu sữa bò.
Sữa bò không thể bảo tồn trong thời gian dài, cực dễ biến chất. Phó Nguyệt liền thương lượng ổn thỏa với hộ nhà nông này, 5 ngày sau mang sữa tươi trong ngày đến nhà bọn họ.
Có thể buôn bán kiếm thêm nhiều tiền hơn, đương nhiên hắn ta mừng rỡ chạy một chuyến.
Thành Thạch Châu chủ yếu phân thành hai khu. Phía nam thành chủ yếu là chỗ ở của quan lại như quan phủ thành, phía đông phần lớn là nơi ở của nhà giàu, quý tộc, cho nên chợ phía đông thấy phồn hoa phú quý hơn, một số tiệm rượu xa hoa, cửa hàng cũng nằm ở vị trí này.
Một con sông cái chảy qua phía Tây Bắc Thạch Châu, vận chuyển đường thuỷ tiện lợi, vì vậy cần rất nhiều lao động ở bến tàu. Dân nghèo làm khuân vác đồ cũng tụ họp về đây sinh sống, từ từ hình thành chợ phía tây tuy giá rẻ hơn nhưng cũng hỗn loạn hơn.
Phó Nguyệt đi mua sắm suốt cả một đường, chủ yếu để ý quan sát tiệm rượu, tiệm cơm cùng cửa hàng điểm tâm ở khu chợ phía đông.
Vì vận tải đường thuỷ tiện lợi nên kinh tế Thạch Châu phát triển không tệ. Là thành thị trực thuộc phủ nên khu chợ phía đông có các tiệm ăn san sát. Nổi tiếng xa hoa hàng đầu phải kể đến bốn tiệm ăn lớn. Những tiệm rượu, tiệm cơm chất lượng bình thường cũng phân tán ở các nơi.
Các món ăn khác nhau, thành phần nguyên liệu nấu ăn, phương pháp nấu nướng, loại thức ăn đa dạng phong phú, có thể thấy được sự cạnh tranh khốc liệt.
Nhưng cửa hàng điểm tâm lại rải rác, cũng không thấy nhiều. Những cửa hàng trưng bày điểm tâm cũng chủ yếu là điểm tâm tương đối phổ biến ở Giang Nam hoặc phương bắc. Đi qua đi lại, chủ yếu giống nhau, không có khác biệt nhiều.
Quan sát suy tính một phen, trong lòng Phó Nguyệt đã có dự tính trước.
Nàng nhìn một đống đồ vật trong tay hai người, Tiêu Thái mang vác theo nhiều đồ hơn nên mồ hôi toát ra nhiều hơn.
“A Thái ca, ta thấy đã khá đủ rồi, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm nghỉ ngơi một lát đi.”
Vừa vặn cách bọn họ không xa có một tiệm ăn nhỏ, liền lựa chọn nó.
Tuy tiệm ăn nhỏ, nhưng đồ ăn thông thường lại không rẻ chút nào.
Tiêu Thái nghĩ rằng hiếm khi đưa nương tử đi ăn một bữa ngon, vốn định chọn vài món ăn ngon, nhưng lại bị Phó Nguyệt duỗi tay ngăn lại.
Vừa rồi khi bọn họ tiến vào sảnh, Phó Nguyệt đã để ý đồ ăn trên bàn của khách.
Hương vị, màu sắc hoàn toàn giống nhau, có một số khách khi rời đi, trong chén còn thừa lại một ít đồ ăn chưa đụng vào.
Phó Nguyệt nhìn, không phải khoe khoang, thật sự không bằng tay nghề của chính mình.
Bọn họ cũng chỉ ăn no bụng, không cần chọn nhiều.
Phó Nguyệt gọi tiểu nhị, chọn một hai món ăn chủ đạo tầm thường trong tiệm ăn này, cơm thì gọi nhiều thêm cho Tiêu Thái một chút.
Ngồi xuống vừa ăn vừa nghỉ ngơi, sau khi hồi phục sức lực, Phó Nguyệt nhẩm tính lại đồ vật đã mua hôm nay một phen, chỉ thiếu một ít bút mực và trang giấy.
“A Thái ca, một lát nữa chúng ta đi đến hiệu sách một chuyến, mua một ít bút mực, trang giấy và sách vở cho A Giản. Chàng có muốn mua cái gì không?”
Tiêu Thái lắc đầu, hôm nay hắn bán xong vật hoang dã, chỉ muốn đi cùng Phó Nguyệt, không muốn mua cái gì.
Bột nếp, mật ong, táo đỏ…… Toàn đồ linh tinh vụn vặt.
Thậm chí, bọn họ còn tìm được khu chợ buôn bán súc vật.
Phó Nguyệt hỏi một vòng, rốt cuộc tìm được một nông phu. Nhà hắn chuyên môn cho thuê và mua bán bò, trong nhà cũng buôn bán cả bê con do mười con bò đẻ ra.
Đây là điều mà Phó Nguyệt nhắm đến.
Triều Lý mở cửa mậu dịch trên biển, nguyên liệu nấu ăn phong phú. Các loại đồ ăn như khoai tây, khoai lang, bắp v…v đều có.
Nhưng bò sữa thì Phó Nguyệt chưa từng thấy, mặc dù nàng chủ động dò hỏi, nhưng nhóm nông phu ở chợ cũng liên tục xua tay tỏ vẻ chưa từng nghe thấy.
Bò… Chẳng phải là những con gia súc cày ruộng ở ngoài đồng hay sao. Bò sữa là loại bò gì?
Loại bò cày ruộng ngoài đồng, phần lớn là loại bò vàng bản địa hoặc là trâu. Bò bản địa sau khi sinh bê con thì sữa bò cũng có thể dùng để ăn được.
Phó Nguyệt cũng không kén chọn. Có thể tìm được sữa bò là được, trong kế hoạch mở cửa hàng buôn bán của nàng sau này không thể thiếu sữa bò.
Sữa bò không thể bảo tồn trong thời gian dài, cực dễ biến chất. Phó Nguyệt liền thương lượng ổn thỏa với hộ nhà nông này, 5 ngày sau mang sữa tươi trong ngày đến nhà bọn họ.
Có thể buôn bán kiếm thêm nhiều tiền hơn, đương nhiên hắn ta mừng rỡ chạy một chuyến.
Thành Thạch Châu chủ yếu phân thành hai khu. Phía nam thành chủ yếu là chỗ ở của quan lại như quan phủ thành, phía đông phần lớn là nơi ở của nhà giàu, quý tộc, cho nên chợ phía đông thấy phồn hoa phú quý hơn, một số tiệm rượu xa hoa, cửa hàng cũng nằm ở vị trí này.
Một con sông cái chảy qua phía Tây Bắc Thạch Châu, vận chuyển đường thuỷ tiện lợi, vì vậy cần rất nhiều lao động ở bến tàu. Dân nghèo làm khuân vác đồ cũng tụ họp về đây sinh sống, từ từ hình thành chợ phía tây tuy giá rẻ hơn nhưng cũng hỗn loạn hơn.
Phó Nguyệt đi mua sắm suốt cả một đường, chủ yếu để ý quan sát tiệm rượu, tiệm cơm cùng cửa hàng điểm tâm ở khu chợ phía đông.
Vì vận tải đường thuỷ tiện lợi nên kinh tế Thạch Châu phát triển không tệ. Là thành thị trực thuộc phủ nên khu chợ phía đông có các tiệm ăn san sát. Nổi tiếng xa hoa hàng đầu phải kể đến bốn tiệm ăn lớn. Những tiệm rượu, tiệm cơm chất lượng bình thường cũng phân tán ở các nơi.
Các món ăn khác nhau, thành phần nguyên liệu nấu ăn, phương pháp nấu nướng, loại thức ăn đa dạng phong phú, có thể thấy được sự cạnh tranh khốc liệt.
Nhưng cửa hàng điểm tâm lại rải rác, cũng không thấy nhiều. Những cửa hàng trưng bày điểm tâm cũng chủ yếu là điểm tâm tương đối phổ biến ở Giang Nam hoặc phương bắc. Đi qua đi lại, chủ yếu giống nhau, không có khác biệt nhiều.
Quan sát suy tính một phen, trong lòng Phó Nguyệt đã có dự tính trước.
Nàng nhìn một đống đồ vật trong tay hai người, Tiêu Thái mang vác theo nhiều đồ hơn nên mồ hôi toát ra nhiều hơn.
“A Thái ca, ta thấy đã khá đủ rồi, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm nghỉ ngơi một lát đi.”
Vừa vặn cách bọn họ không xa có một tiệm ăn nhỏ, liền lựa chọn nó.
Tuy tiệm ăn nhỏ, nhưng đồ ăn thông thường lại không rẻ chút nào.
Tiêu Thái nghĩ rằng hiếm khi đưa nương tử đi ăn một bữa ngon, vốn định chọn vài món ăn ngon, nhưng lại bị Phó Nguyệt duỗi tay ngăn lại.
Vừa rồi khi bọn họ tiến vào sảnh, Phó Nguyệt đã để ý đồ ăn trên bàn của khách.
Hương vị, màu sắc hoàn toàn giống nhau, có một số khách khi rời đi, trong chén còn thừa lại một ít đồ ăn chưa đụng vào.
Phó Nguyệt nhìn, không phải khoe khoang, thật sự không bằng tay nghề của chính mình.
Bọn họ cũng chỉ ăn no bụng, không cần chọn nhiều.
Phó Nguyệt gọi tiểu nhị, chọn một hai món ăn chủ đạo tầm thường trong tiệm ăn này, cơm thì gọi nhiều thêm cho Tiêu Thái một chút.
Ngồi xuống vừa ăn vừa nghỉ ngơi, sau khi hồi phục sức lực, Phó Nguyệt nhẩm tính lại đồ vật đã mua hôm nay một phen, chỉ thiếu một ít bút mực và trang giấy.
“A Thái ca, một lát nữa chúng ta đi đến hiệu sách một chuyến, mua một ít bút mực, trang giấy và sách vở cho A Giản. Chàng có muốn mua cái gì không?”
Tiêu Thái lắc đầu, hôm nay hắn bán xong vật hoang dã, chỉ muốn đi cùng Phó Nguyệt, không muốn mua cái gì.
/484
|