Phó Nguyệt lấy cái trâm ra và ngắm nhìn nhiều lần dưới ánh mặt trời, càng nhìn càng thích. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Thái, giọng nói đầy phấn khích: “A Thái ca, ta rất thích. Nào, chàng giúp ta cài lên đi.”
Tiêu Thái tiếp nhận trâm bạc, cẩn thận mà c ắm vào trong tóc mây đen dày của Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt lắc lắc đầu, lục lạc nhỏ đong đưa rung động theo phát ra tiếng “Leng keng”, tiếng vang rất nhỏ nhưng rõ ràng và dễ nghe.
“Đẹp không?”
Dưới ánh mặt trời, gương mặt trắng mịn của Phó Nguyệt như tỏa ánh sáng nhẹ nhàng, bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu giống như một suối nước ở trên núi đổ vào hồ nước trong lòng Tiêu Thái, tạo ra từng cơn sóng gợn, trong lòng sung sướng hân hoan.
Tiêu Thái chưa từng đọc sách, không biết nên dùng từ ngữ gì mới có thể miêu tả được ý nghĩ và sự khen ngợi vô tận trong lòng hắn.
Hắn chỉ có thể trố mắt ra nhìn, không nhịn được mà chọc chọc vào khuôn mặt trắng nõn như tiểu tiên nữ của nàng mà nói: “Nguyệt Nhi của ta, nhìn thật là đẹp!”
Sau nỗi vui sướng, Phó Nguyệt lại hơi thấy xót ruột vì số bạc đã chi ra. Rốt cuộc hiện tại bọn họ cái gì cũng phải dùng tiền, còn phải tích cóp bạc mở cửa hàng nữa!
“A Thái ca, trâm này chàng mua hết bao nhiêu tiền vậy?”
“Không…… Không nhiều lắm…… Ta chi hai lượng.” Tiêu Thái đã từng thấy hộp trang sức của Phó Nguyệt, bên trong có cả khuyên tai vàng cùng trâm bạc, vòng tay bạc, trông còn tinh xảo và đẹp hơn cái này. Tiêu Thái lo lắng Phó Nguyệt sẽ ghét bỏ liền nói: “Nàng cứ dùng trước, chờ sau này ta có tiền, ta lại mua vàng cho nàng!”
Phó Nguyệt bật cười thành tiếng: “Được, ta chờ A Thái ca mua trang sức mới cho ta đó!”
Phó Nguyệt không phải là người khiến người ta mất hứng, Tiêu Thái yêu thương nàng tình nguyện tiêu tiền tặng nàng, nàng vui mừng còn không hết.
Nếu đã mua, đương nhiên nàng sẽ không quở trách hắn.
“Chẳng qua ta cũng có rất nhiều trâm rồi, A Thái ca không cần phải vội vàng lại mua tiếp cho ta. Chờ sau này chúng ta có nhiều tiền, chàng đi cùng ta từ từ chọn mua…”
Bọn họ lại lên đường một lần nữa, nghe Phó Nguyệt tưởng tượng về ngày tháng tốt đẹp trong tương lai, trong mắt Tiêu Thái liền tràn đầy niềm vui.
**
Trước đó.
Khi Tiêu Thái ngồi ở quán trà uống trà, phía bàn cách vách có một cặp mẹ con tới ngồi xuống nghỉ chân.
Dựa theo quần áo, cách trang điểm cùng lời nói của bọn họ cũng biết là hộ gia đình ở trong thành, gia cảnh chắc là giàu có.
Hai người bọn họ cất giọng to lớn vang vọng, trong lúc vô tình Tiêu Thái nghe được bọn họ tranh luận.
Phu nhân đang oán giận con trai mình, ghét bỏ nhà cô nương đính hôn nhiều sính lễ nhiều quy tắc. Ngoài trang sức và bạc cơ bản cho lễ hỏi ra còn đòi hỏi cái này cái kia. Chi bằng cưới nàng cháu gái nhà mẹ đẻ của bà ta, chỉ cần mười sáu lượng bạc sính lễ là xong.
Đứa con trai thì lại đang khuyên giải an ủi mẫu thân, phân tích với bà. Nếu có thể cưới cô nương này về thì cửa hàng nhà bọn họ sau này có thể được hưởng nhiều lợi ích.
Hai người thảo luận quá to, quá khôn khéo, không thèm bận tâm tới ánh mắt của những người chung quanh, sau khi uống trà xong liền đi.
Tiêu Thái cũng không quan tâm tới chuyện của bọn họ, chẳng qua nhớ tới hai mẹ con nhà kia nói tới sính lễ và trang sức cơ bản rồi lâm vào trầm tư……
Khi hắn thành thân với Phó Nguyệt, hắn nhờ Trương Thẩm nhà trưởng thôn hỗ trợ.
Trương Thẩm dựa theo phong tục trong thôn mà đưa sính lễ, chỉ có bạc cùng một ít đồ thành thân thường dùng.
Không hề chuẩn bị đồ trang sức.
Nghĩ đến việc hắn chưa bao giờ mua trang sức cho Phó Nguyệt, Tiêu Thái liền chuyển ánh mắt về phía cửa hàng trang sức ở bên cạnh.
Uống trà xong, Phó Nguyệt vẫn chưa đi ra. Tiêu Thái chờ một chút, cuối cùng lại cất bước vào cửa hàng trang sức.
Trang sức bằng vàng giá cao, chế tạo tinh xảo vượt quá số bạc trên người hắn có.
Tiêu Thái vừa lưu ý cửa hàng thêu, vừa chọn trái chọn phải, cuối cùng ưng ý một cái trâm bạc có lục lạc nhỏ.
Nghĩ đến bộ dáng của Phó Nguyệt khi đeo nó lên, Tiêu Thái quyết đoán mà thanh toán hai lượng bạc.
Tiền thì hắn có thể kiếm lại được, thứ mà nương tử người khác có thì nương tử hắn cũng không thể thiếu được!
Tiêu Thái tiếp nhận trâm bạc, cẩn thận mà c ắm vào trong tóc mây đen dày của Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt lắc lắc đầu, lục lạc nhỏ đong đưa rung động theo phát ra tiếng “Leng keng”, tiếng vang rất nhỏ nhưng rõ ràng và dễ nghe.
“Đẹp không?”
Dưới ánh mặt trời, gương mặt trắng mịn của Phó Nguyệt như tỏa ánh sáng nhẹ nhàng, bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu giống như một suối nước ở trên núi đổ vào hồ nước trong lòng Tiêu Thái, tạo ra từng cơn sóng gợn, trong lòng sung sướng hân hoan.
Tiêu Thái chưa từng đọc sách, không biết nên dùng từ ngữ gì mới có thể miêu tả được ý nghĩ và sự khen ngợi vô tận trong lòng hắn.
Hắn chỉ có thể trố mắt ra nhìn, không nhịn được mà chọc chọc vào khuôn mặt trắng nõn như tiểu tiên nữ của nàng mà nói: “Nguyệt Nhi của ta, nhìn thật là đẹp!”
Sau nỗi vui sướng, Phó Nguyệt lại hơi thấy xót ruột vì số bạc đã chi ra. Rốt cuộc hiện tại bọn họ cái gì cũng phải dùng tiền, còn phải tích cóp bạc mở cửa hàng nữa!
“A Thái ca, trâm này chàng mua hết bao nhiêu tiền vậy?”
“Không…… Không nhiều lắm…… Ta chi hai lượng.” Tiêu Thái đã từng thấy hộp trang sức của Phó Nguyệt, bên trong có cả khuyên tai vàng cùng trâm bạc, vòng tay bạc, trông còn tinh xảo và đẹp hơn cái này. Tiêu Thái lo lắng Phó Nguyệt sẽ ghét bỏ liền nói: “Nàng cứ dùng trước, chờ sau này ta có tiền, ta lại mua vàng cho nàng!”
Phó Nguyệt bật cười thành tiếng: “Được, ta chờ A Thái ca mua trang sức mới cho ta đó!”
Phó Nguyệt không phải là người khiến người ta mất hứng, Tiêu Thái yêu thương nàng tình nguyện tiêu tiền tặng nàng, nàng vui mừng còn không hết.
Nếu đã mua, đương nhiên nàng sẽ không quở trách hắn.
“Chẳng qua ta cũng có rất nhiều trâm rồi, A Thái ca không cần phải vội vàng lại mua tiếp cho ta. Chờ sau này chúng ta có nhiều tiền, chàng đi cùng ta từ từ chọn mua…”
Bọn họ lại lên đường một lần nữa, nghe Phó Nguyệt tưởng tượng về ngày tháng tốt đẹp trong tương lai, trong mắt Tiêu Thái liền tràn đầy niềm vui.
**
Trước đó.
Khi Tiêu Thái ngồi ở quán trà uống trà, phía bàn cách vách có một cặp mẹ con tới ngồi xuống nghỉ chân.
Dựa theo quần áo, cách trang điểm cùng lời nói của bọn họ cũng biết là hộ gia đình ở trong thành, gia cảnh chắc là giàu có.
Hai người bọn họ cất giọng to lớn vang vọng, trong lúc vô tình Tiêu Thái nghe được bọn họ tranh luận.
Phu nhân đang oán giận con trai mình, ghét bỏ nhà cô nương đính hôn nhiều sính lễ nhiều quy tắc. Ngoài trang sức và bạc cơ bản cho lễ hỏi ra còn đòi hỏi cái này cái kia. Chi bằng cưới nàng cháu gái nhà mẹ đẻ của bà ta, chỉ cần mười sáu lượng bạc sính lễ là xong.
Đứa con trai thì lại đang khuyên giải an ủi mẫu thân, phân tích với bà. Nếu có thể cưới cô nương này về thì cửa hàng nhà bọn họ sau này có thể được hưởng nhiều lợi ích.
Hai người thảo luận quá to, quá khôn khéo, không thèm bận tâm tới ánh mắt của những người chung quanh, sau khi uống trà xong liền đi.
Tiêu Thái cũng không quan tâm tới chuyện của bọn họ, chẳng qua nhớ tới hai mẹ con nhà kia nói tới sính lễ và trang sức cơ bản rồi lâm vào trầm tư……
Khi hắn thành thân với Phó Nguyệt, hắn nhờ Trương Thẩm nhà trưởng thôn hỗ trợ.
Trương Thẩm dựa theo phong tục trong thôn mà đưa sính lễ, chỉ có bạc cùng một ít đồ thành thân thường dùng.
Không hề chuẩn bị đồ trang sức.
Nghĩ đến việc hắn chưa bao giờ mua trang sức cho Phó Nguyệt, Tiêu Thái liền chuyển ánh mắt về phía cửa hàng trang sức ở bên cạnh.
Uống trà xong, Phó Nguyệt vẫn chưa đi ra. Tiêu Thái chờ một chút, cuối cùng lại cất bước vào cửa hàng trang sức.
Trang sức bằng vàng giá cao, chế tạo tinh xảo vượt quá số bạc trên người hắn có.
Tiêu Thái vừa lưu ý cửa hàng thêu, vừa chọn trái chọn phải, cuối cùng ưng ý một cái trâm bạc có lục lạc nhỏ.
Nghĩ đến bộ dáng của Phó Nguyệt khi đeo nó lên, Tiêu Thái quyết đoán mà thanh toán hai lượng bạc.
Tiền thì hắn có thể kiếm lại được, thứ mà nương tử người khác có thì nương tử hắn cũng không thể thiếu được!
/484
|