Trời tờ mờ sáng, tại cửa sau tiệm rượu Hà Ký, bọn tiểu nhị đã vội vã mở cửa.
Đám người lái buôn bán đồ ăn, đồ tể, người đánh cá đã đội gió đội sương sớm để tới giao hàng hóa.
Chỗ cửa hậu viện tiếng người ồn ào, bọn tiểu nhị hết sức bận rộn.
Tiêu Thái dắt Phó Nguyệt đứng xa một chút: “Nương tử à, chúng ta đứng ở chỗ này chờ một lát đi. Mỗi một buổi sáng trong ngày, tiệm rượu Hà Ký đều sẽ thu nguyên liệu tươi mới để nấu ăn, thanh toán ngay tại chỗ, chờ bọn họ hết bận đợt này thì chúng ta sẽ qua đó.”
Phó Nguyệt gật đầu.
“Chàng có đói bụng không?” Vội vàng dậy sớm để giao hàng. Sáng nay Tiêu Thái đưa Tiêu Giản vẫn còn ngủ tới nhà sư phụ, chưa kịp ăn cơm sáng, đầu giờ Mẹo (5 giờ) đã vào thành rồi.
Bọn họ đi suốt nửa canh giờ, trời tháng tư còn hơi se lạnh một chút, buổi sáng còn có sương sớm. Thấy sắc mặt của Phó Nguyệt hơi hơi trắng bệch, Tiêu Thái d1ch bước chân chặn gió lạnh thổi vào người Phó Nguyệt.
Tiêu Thái cúi đầu: “Chờ giao xong thỏ, chúng ta sẽ đi ăn cơm sáng trước đã nhé.”
“Được. Ta không sao hết, ta có thể đợi được.” Phó Nguyệt không có ý kiến gì.
Đứng trong chốc lát, một người tính tiền thấy bọn họ, vội vàng vung cánh tay hô to: “Tiêu ca! Sao các ngươi lại đứng ở chỗ đó!”
Tiểu nhị nhiệt tình gạt bỏ đám người, đi đến trước mặt Tiêu Thái. Nhìn thấy sau lưng Tiêu Thái có một phụ nhân yêu kiều đứng, dung nhan xinh đẹp, cả người mặc y phục bằng vải bố cũng khó nén được phong hoa, không nhịn được hơi hơi đỏ mặt lên, vội vàng chuyển tầm mắt không dám nhìn nhiều.
“Đây là tẩu tử phải không?!” Bản lĩnh săn thú của Tiêu Thái lợi hại như vậy, tiệm rượu cần đồ hoang dã chủ yếu nhập hàng từ chỗ hắn, Hà chưởng quầy rất coi trọng Tiêu Thái, nhờ vậy bọn tiểu nhị trong tiệm rượu cũng rất khách sáo với Tiêu Thái.
Lần này gần một tháng chưa đi vào thành, nghe nói là muốn làm hỉ sự.
Tiêu Thái gật gật đầu, đưa lồ ng sắt nhốt thỏ cho tiểu nhị: “Nơi này có sáu con thỏ còn sống đã giao hẹn với Hà chưởng quầy, tổng cộng 22 cân, các ngươi cân lại di.”
Tiểu nhị tiếp nhận lồ ng sắt, dẫn bọn họ vào sân.
“Không sai, xấp xỉ mức ấy, cứ quyết định tính theo 22 cân.” Tề tiên sinh ở phòng thu chi đi tới, thấy bọn tiểu nhị cân xong liền tính sổ thanh toán: “Một cân hai mươi đồng, tổng cộng là 440 đồng, trước đó chưởng quầy đã đưa cho một trăm đồng tiền đặt cọc, rồi, còn đây là 340 đồng còn lại, ngươi đếm đi.”
Tiêu Thái tiếp nhận 340 đồng mà Tề tiên sinh đưa qua, sau khi xác nhận không nhầm lẫn thì đưa cho Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt ăn ý tiếp nhận tiền, để vào cái giỏ trong tay, một lần nữa lấy vải che cái giỏ lại.
“Tề tiên sinh, Thế Thịnh dạo gần đây thế nào? Cha của hắn nhờ ta nhắn đến hắn, ngày 25 tháng tư là sinh nhật nương hắn, muốn hắn về nhà hai ngày.” Tôn Thế Thịnh chính là con nhà trưởng thôn, làm tiểu nhị ở trong thành này.
Hai năm trước, sau khi Tiêu Thái quen biết với Hà chưởng quầy, biết ông ta đang tuyển tiểu nhị mới liền đề cử Tôn Thế Thịnh đã đọc và viết được chữ tới đây. Tôn Thế Thịnh thông minh, biết ăn nói, còn biết chữ, Tề tiên sinh mừng thầm trong lòng, nhận thiếu niên làm đồ đệ, dạy tính sổ sách, ngày sau cũng tính toán chọn làm con rể, cho nên dồn tâm huyết bồi dưỡng.
Cũng vì việc này mà nhà trưởng thôn đối xử với Tiêu Thái hết sức thân thiết.
Tề tiên sinh nói: “Tiểu tử kia còn đang đứng ở trước quầy tính tiền. Ta biết rồi, sẽ chuyển lời cho hắn.”
Tiêu Thái gật đầu, trong viện có nhiều người, mọi người đều đang bận, Tiêu Thái liền không quấy rầy nữa, xoay người mang theo Phó Nguyệt rời đi.
Ánh nắng dần chiếu tỏ, ven đường các sạp hàng bận rộn bày hàng hóa để buôn bán đã sắp xếp xong, hô to hết đợt này đến đợt khác.
Hôm nay ngày họp chợ, trên đường đặc biệt có rất nhiều người qua lại.
Tiêu Thái bảo vệ Phó Nguyệt đi ở lề đường, nắm cổ tay nàng, ngăn cách dòng người chen chúc.
“A Thái ca, ta đi lên tiệm bánh bao phía trước đi.” Quá nhiều người ồn ào, Phó Nguyệt nhón mũi chân tiến đến cạnh tai Tiêu Thái nói.
“Được rồi, tới nhà kia đi.”
Ăn xong bánh bao sữa đậu nành, Tiêu Thái mang theo bao tải đi tới tiệm tạp hóa Nam Bắc.
Đám người lái buôn bán đồ ăn, đồ tể, người đánh cá đã đội gió đội sương sớm để tới giao hàng hóa.
Chỗ cửa hậu viện tiếng người ồn ào, bọn tiểu nhị hết sức bận rộn.
Tiêu Thái dắt Phó Nguyệt đứng xa một chút: “Nương tử à, chúng ta đứng ở chỗ này chờ một lát đi. Mỗi một buổi sáng trong ngày, tiệm rượu Hà Ký đều sẽ thu nguyên liệu tươi mới để nấu ăn, thanh toán ngay tại chỗ, chờ bọn họ hết bận đợt này thì chúng ta sẽ qua đó.”
Phó Nguyệt gật đầu.
“Chàng có đói bụng không?” Vội vàng dậy sớm để giao hàng. Sáng nay Tiêu Thái đưa Tiêu Giản vẫn còn ngủ tới nhà sư phụ, chưa kịp ăn cơm sáng, đầu giờ Mẹo (5 giờ) đã vào thành rồi.
Bọn họ đi suốt nửa canh giờ, trời tháng tư còn hơi se lạnh một chút, buổi sáng còn có sương sớm. Thấy sắc mặt của Phó Nguyệt hơi hơi trắng bệch, Tiêu Thái d1ch bước chân chặn gió lạnh thổi vào người Phó Nguyệt.
Tiêu Thái cúi đầu: “Chờ giao xong thỏ, chúng ta sẽ đi ăn cơm sáng trước đã nhé.”
“Được. Ta không sao hết, ta có thể đợi được.” Phó Nguyệt không có ý kiến gì.
Đứng trong chốc lát, một người tính tiền thấy bọn họ, vội vàng vung cánh tay hô to: “Tiêu ca! Sao các ngươi lại đứng ở chỗ đó!”
Tiểu nhị nhiệt tình gạt bỏ đám người, đi đến trước mặt Tiêu Thái. Nhìn thấy sau lưng Tiêu Thái có một phụ nhân yêu kiều đứng, dung nhan xinh đẹp, cả người mặc y phục bằng vải bố cũng khó nén được phong hoa, không nhịn được hơi hơi đỏ mặt lên, vội vàng chuyển tầm mắt không dám nhìn nhiều.
“Đây là tẩu tử phải không?!” Bản lĩnh săn thú của Tiêu Thái lợi hại như vậy, tiệm rượu cần đồ hoang dã chủ yếu nhập hàng từ chỗ hắn, Hà chưởng quầy rất coi trọng Tiêu Thái, nhờ vậy bọn tiểu nhị trong tiệm rượu cũng rất khách sáo với Tiêu Thái.
Lần này gần một tháng chưa đi vào thành, nghe nói là muốn làm hỉ sự.
Tiêu Thái gật gật đầu, đưa lồ ng sắt nhốt thỏ cho tiểu nhị: “Nơi này có sáu con thỏ còn sống đã giao hẹn với Hà chưởng quầy, tổng cộng 22 cân, các ngươi cân lại di.”
Tiểu nhị tiếp nhận lồ ng sắt, dẫn bọn họ vào sân.
“Không sai, xấp xỉ mức ấy, cứ quyết định tính theo 22 cân.” Tề tiên sinh ở phòng thu chi đi tới, thấy bọn tiểu nhị cân xong liền tính sổ thanh toán: “Một cân hai mươi đồng, tổng cộng là 440 đồng, trước đó chưởng quầy đã đưa cho một trăm đồng tiền đặt cọc, rồi, còn đây là 340 đồng còn lại, ngươi đếm đi.”
Tiêu Thái tiếp nhận 340 đồng mà Tề tiên sinh đưa qua, sau khi xác nhận không nhầm lẫn thì đưa cho Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt ăn ý tiếp nhận tiền, để vào cái giỏ trong tay, một lần nữa lấy vải che cái giỏ lại.
“Tề tiên sinh, Thế Thịnh dạo gần đây thế nào? Cha của hắn nhờ ta nhắn đến hắn, ngày 25 tháng tư là sinh nhật nương hắn, muốn hắn về nhà hai ngày.” Tôn Thế Thịnh chính là con nhà trưởng thôn, làm tiểu nhị ở trong thành này.
Hai năm trước, sau khi Tiêu Thái quen biết với Hà chưởng quầy, biết ông ta đang tuyển tiểu nhị mới liền đề cử Tôn Thế Thịnh đã đọc và viết được chữ tới đây. Tôn Thế Thịnh thông minh, biết ăn nói, còn biết chữ, Tề tiên sinh mừng thầm trong lòng, nhận thiếu niên làm đồ đệ, dạy tính sổ sách, ngày sau cũng tính toán chọn làm con rể, cho nên dồn tâm huyết bồi dưỡng.
Cũng vì việc này mà nhà trưởng thôn đối xử với Tiêu Thái hết sức thân thiết.
Tề tiên sinh nói: “Tiểu tử kia còn đang đứng ở trước quầy tính tiền. Ta biết rồi, sẽ chuyển lời cho hắn.”
Tiêu Thái gật đầu, trong viện có nhiều người, mọi người đều đang bận, Tiêu Thái liền không quấy rầy nữa, xoay người mang theo Phó Nguyệt rời đi.
Ánh nắng dần chiếu tỏ, ven đường các sạp hàng bận rộn bày hàng hóa để buôn bán đã sắp xếp xong, hô to hết đợt này đến đợt khác.
Hôm nay ngày họp chợ, trên đường đặc biệt có rất nhiều người qua lại.
Tiêu Thái bảo vệ Phó Nguyệt đi ở lề đường, nắm cổ tay nàng, ngăn cách dòng người chen chúc.
“A Thái ca, ta đi lên tiệm bánh bao phía trước đi.” Quá nhiều người ồn ào, Phó Nguyệt nhón mũi chân tiến đến cạnh tai Tiêu Thái nói.
“Được rồi, tới nhà kia đi.”
Ăn xong bánh bao sữa đậu nành, Tiêu Thái mang theo bao tải đi tới tiệm tạp hóa Nam Bắc.
/484
|