Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa

Chương 22: Thiếu

/125


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, nốt dị ứng trên mặt Thời Mộ cuối cùng đã khỏi hẳn, biến trở lại trắng sáng mềm mại.

Cũng không biết là do ăn hồn ma, hay vì sữa tươi có hiệu quả, Thời Mộ nhận ra mình cao thêm hai centimet, không xem là nhiều, nhưng đủ khiến cô hài lòng. Cô quyết định chờ cao thêm chút nữa, rồi lại đổi “ớt” khác, để Phó Vân Thâm khỏi nói cô nhỏ nữa. Thuận tiện nghĩ cách làm hai cái “trứng” giả, lỡ như có người đụng cô, phát hiện không có trứng gà, vậy không phải là chuyện lạ thế gian sao.

Tiết cuối cùng chiều thứ tư là tiết thể dục, ba lớp học cùng nhau, trừ lớp 11A15 [1] ra, còn có một lớp mười và mười một khác nữa, cũng do một mình lão Hoàng phụ trách. Tiết của lão Hoàng khá là nhẹ nhõm, chẳng qua nam sinh có hơi sợ anh ta, ngược lại nữ sinh thì rất thích đùa giỡn với lão Hoàng, vóc dáng anh ta cao to, là người hài hước, nếu có nam sinh ức hiếp bạn học nữ, lão Hoàng sẽ là người đầu tiên tức giận.

[1] bên Trung chia ra theo kiểu cao nhất, cao nhị, cao trung rồi từ đó phân ra từng lớp, nên từ giờ mình sẽ để giống bên Việt mình là lớp rồi kèm thứ tự phía sau nhé.

Mặc dù lão Hoàng không tệ, nhưng lớp 11A15 rất không thích tiết thể dục, bởi vì, chẳng qua không muốn học cùng lớp khác.

Giai cấp trong trường trung học liên kết Anh Nam rất nặng, lớp một kỳ thị lớp hai, lớp hai kỳ lớp ba, mà ở tầng dưới cùng của chuỗi mắc xích là 11A15, bị kỳ thị nhất, bọn họ quậy phá, thấp kém, thô thiển, không có văn hóa, dù gia đình liều mạng, cũng phải liều mạng hết mức để giành được một suất cao đẳng quyền quý. Hơn nữa từ khi Phó Vân Thâm chuyển qua, mấy lớp khác càng xem thường lớp 11A15.

Vì vậy, 11A15 cực ghét tiết thể dục, việc này bày tỏ bọn họ sẽ bị hai lớp chèn ép và cười nhạo, cũng vì vậy, họ càng ghét Phó Vân Thâm.

Tiết học bắt đầu, các lớp xếp hàng đứng ngay ngắn khởi động làm nóng người.

Vì chiếu cố Thời Mộ, lão Hoàng cố ý sắp xếp cô ở hàng đầu tiên, vô cùng bắt mắt.

11A15 đứng chính giữa, bên trái đụng phải lớp 10A1, bên phải là lớp 11A1.

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

Bọn nhỏ không hứng thú với bài tập thể dục, mỗi đứa đều làm động tác xiêu xiêu vẹo vẹo, không hề có tinh thần. Chỉ có Thời Mộ là nghiêm túc, động tác đâu ra đấy, có lớp lang, tìm không ra khuyết điểm. Cô biết bây giờ thể trạng của mình quá mức nhỏ thó gầy yếu, rèn luyện những môn quá nặng có thể sẽ làm tổn thương bắp thịt, loại bài tập thể dục đơn giản này ngược lại có thể giúp cô nhanh chóng khỏe mạnh hơn.

Lão Hoàng dạy học sinh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy một người tập thể dục có thần như vậy.

Lập tức, anh ta thổi còi: “Dừng lại, dừng lại.”

“Muốn tự do hoạt động không?!” Phía dưới hoan hô vang dội.

“Hoạt động con khỉ!” Lão Hoàng chửi một câu. “Thời Mộ, em lên đây.”

Đứng đầu, Thời Mộ sợ run lên, đi ra khỏi hàng.

Nghe được cái tên này, Bối Linh đứng ở hàng thứ ba không được bình tĩnh cho lắm, ánh mắt của cô sáng long lanh nhìn theo bóng lưng Thời Mộ, gương mặt được ánh mặt trời chiếu sáng trở nên mềm mại hồng hào.

Đàm Lâm bên tay trái thấy vậy, nhỏ giọng hỏi: “Đấy chính là Thời Mộ đó hả?”

Đàm Lâm cùng ký túc với các cô, lần trước bởi vì bệnh về nhà, hiện nay đã khỏi hẳn, nghe nói sự tích trục quỷ của Thời Mộ, trong lòng cô vô cùng hiếu kỳ.

Lý Vi Vi phía sau gật đầu nói: “Mặc dù Thời Mộ nổi đậu trông khá xấu xí, vóc dáng vừa lùn vừa quá nữ tính, nhưng cậu ấy lại rất đẹp trai!”

Cảm giác tự hào tràn ngập trong lời nói.

Đàm Lâm: “...? Cậu đang khen người ta đấy à?”

Lý Vi Vi kiêu ngạo: “Tớ cận 2000 độ.”

Đàm Lâm nghệch mặt ra, rồi lại quay đầu lại, thấy Triệu Tuyết Chân cùng phòng cũng đang đang si ngốc.

Bởi vậy, Đàm Lâm càng tò mò về Thời Mộ này, không khỏi nhón chân lên cố nhìn lên phía trước.

“Thời Mộ, em làm lại cho mọi người xem những động tác khởi động đó đi.”

Thời Mộ trợn to mắt: “Hả?”

Lão Hoàng cau mày: “Hả cái gì mà hả, bảo em làm thì làm đi.”

Khóe môi Thời Mộ co quắp khẽ giật giật, khúm núm nói: “Không, không được đâu ạ, xấu hổ lắm...”

“Có gì đâu mà xấu hổ, mau lên, đừng có câu giờ.”

“À vâng.”

Thời Mộ đáp lời, bất đắc dĩ quay người sang, giờ phút này, Đàm Lâm ở phía sau rướn cổ lên.

Hôm nay ánh mặt trời thật ấm áp thoải mái, những tia sáng vụn nhỏ trông như thủy tinh vươn trên sợi tóc đen nhánh của cô, kiểu tóc của cô hơi dài, ôm trọn phần trán, lông mày Thời Mộ trông rất đẹp, có nét, đuôi lông mày hơi xếch, rất có ý vị, đôi mắt hoa đào quyến rũ bên dưới hàng mày rậm.

Sống mũi cô thanh tú, cánh môi hồng phấn lấp lánh khẽ mím.

Gương mặt này tinh xảo rực rỡ, câu hồn dẫn phách, quanh thân tỏa ra nét sang trọng, như bước ra từ trong tranh.

Đàm Lâm hoàn toàn ngây người, đôi mắt trợn to, lắp bắp nói: “Tớ, tớ tin vì sao cậu cận


/125

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status