Dì Wendy bị cơn đau làm cho tỉnh lại, tiếng kêu cũng rất thấp, dường như đã mất hết sức lực, hoặc có thể là vì không muốn bọn họ lo lắng cho dì.
“Thay vì để cho dì đau đớn thì không bằng để cho dì ra đi êm ái vẫn hơn.” Sắc mặt của Phong Triển Nặc rất bình tĩnh, có lẽ Feston sẽ không đồng ý quan điểm của hắn nhưng hắn vẫn chuẩn bị nổ súng.
“Vẫn chưa đến lúc bỏ cuộc.” Feston bỗng nhiên đè tay của Phong Triển Nặc lại, dùng ánh mắt ra hiệu, ngay sau lưng Bạch quỷ có người bỗng nhiên tiến đến gần cửa cái, giơ súng lên.
“Cần người hỗ trợ không?” Viên đạn bắn về phía Bạch quỷ, dù sao thì Bạch quỷ cũng có kinh nghiệm phong phú, khi bị trúng đạn thì hắn đồng thời xoay người một vòng ra phía trước, mà người nổ súng lại chính là Rắn mối.
Sau lưng của Bạch quỷ bị trúng đạn nhưng chỉ sát ngay bả vai, không bắn trúng chỗ nguy hiểm, Rắn mối lập tức lui về sau.
Hiện tại hắn xuất hiện ở nơi này, nhất định là đã theo dõi hành động của Bạch quỷ được một thời gian, nếu không phải tình huống nguy cấp thì Rắn mối có lẽ sẽ không xuất hiện, Feston có thể đóan được lý do mà Rắn mối đến nơi này, mặc kệ đối phương nói như thế nào thì Feston vẫn có thể thấy rõ lý do đó của Rắn mối.
“Giúp giết chết Bạch quỷ, tiền thù lao tùy cậu quyết định.” Móc ra một mớ đạn từ trong túi quần, Feston nhanh chóng lắp chúng vào băng đạn, động tác thuần thục, khi nói chuyện thì hắn liền nâng tay giải quyết một tên sát thủ che giữa hắn và Rắn mối.
Rắn mối hừ cười, lời nói của Feston đang vạch ra một giới hạn, Feston muốn chứng minh là sự giúp đỡ của Rắn mối không vì lý do cá nhân mà đây chỉ đơn giản là một vụ giao dịch.
Rắn mối vốn định đồng ý nhưng lại đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của U Linh lướt qua trước mặt, còn có ánh mắt nhìn chằm chằm của Feston, hắn bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ trong đầu, “Tôi từ chối.”
Vẻ mặt của Feston bất chợt trở nên âm trầm, Rắn mối giống như rất cao hứng, Phong Triển Nặc nghe thấy đoạn đối thoại của hai người bọn họ thì bất chợt lại cười rộ lên, nhướng mày một cách hứng thú, Rắn mối nhìn nhìn hắn, giống như để giải thích điều gì đó, nhanh chóng lên tiếng, “Tôi muốn làm cái gì là chuyện của tôi, giết không được U Linh thì giết Bạch quỷ, như vậy vẫn có thể đề cao danh dự của tôi.”
“Không mất tiền mà có thể được giúp đỡ miễn phí, vì sao lại từ chối, hoan nghênh cậu đã gia nhập.” Phong Triển Nặc chỉ nhìn Rắn mối một cái rồi đi về phía của Feston, “Không thấy dì Wendy đâu cả.”
“Cũng không thấy Bạch quỷ.” Hai tay của Feston đều cầm súng, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua toàn bộ phòng khách, không bao lâu thì nơi này chỉ còn lại ba người bọn họ.
Đám sát thủ biết bọn họ lợi hại cho nên không dám liều mạng xông lên mà chỉ nấp ở chỗ tối, chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Trên sàn la liệt vết máu, xác chết nằm ngổn ngang, Bạch quỷ bị thương nhưng chưa đủ trí mạng, nếu dì Wendy lại rơi vào tay của hắn thì hậu quả rất khó lường.
“Bob đâu?” Nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng của Bob, Feston cũng có cùng nghi vấn với Phong Triển Nặc, “Chết tiệt, đáng lý anh ấy phải ở dưới lầu để tiếp ứng cho dì Wendy chứ!” fynnz.wordpress.com
“Tôi không thấy anh ấy.” Rắn mối từ bên ngoài đi vào, hắn không nhìn thấy Bob, nói cách khác là Bob không ở nơi này.
Ngay thời khắc quan trọng mà Bob lại đi đâu, vì sao lại đột ngột rời đi, nụ cười lạnh lẽo của Phong Triển Nặc chứng tỏ hắn đang tức giận. Sau gáy đột nhiên bị vỗ nhẹ vài cái, tràn đầy ý tứ an ủi, Phong Triển Nặc nở nụ cười rồi hôn lên môi của Feston, “Đừng lo, anh cũng biết sở trường của tôi là gì mà.”
Bình tĩnh và khả năng tự khống chế, đây là thế mạnh của sát thủ U Linh, Feston không hề nói nhiều, “Chúng ta tìm kiếm ở tầng trệt trước đi.”
Rắn mối nhìn thấy động tác nhỏ nhặt nhưng lại vô cùng thân thiết của bọn họ, hắn liền quay mặt sang chỗ khác, đột nhiên nghe thấy tiếng động truyền đến từ nhà bếp, “Ở trong đó!”
Một phát bắn chết tên sát thủ nhảy ra từ trong góc, Feston là người đầu tiên tiến vào nhà bếp, Phong Triển Nặc ở ngay tại phía sau, cũng vừa ngừng lại, Rắn mối không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, hắn lập tức bám theo.
Tình cảnh trước mắt vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, trong nhà bếp có dì Wendy, cũng có Bạch quỷ, nhưng tình cảnh lại không như bọn họ đã nghĩ, Bạch quỷ cầm súng, không biết vì sao lại không dám ra tay, dường như kiêng kỵ điều gì đó.
Dì Wendy với khuôn mặt lấm lem vết máu đang im lặng đứng nơi đó, tay của dì đặt trên van mở thùng gas, không khí nhanh chóng tràn ngập mùi gas ngột ngạt, “Ông nổ súng đi, chúng ta cùng chết, như vậy tôi cũng có thể báo thù cho con trai của tôi.”
Cho dù Bạch quỷ có điên cuồng, thích giết người, nhưng vẫn rất coi trọng tánh mạng của mình, hành động bất ngờ của dì Wendy đã tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với hắn, chỉ cần hắn bóp cò thì xem như tất cả cùng chết.
“Nơi này có rất nhiều dao, nhưng chỉ cần ông dám nhúc nhích thì tôi sẽ đốt lửa.” Chỉ cần cẩn thận phân tích thì có thể nghe thấy giọng nói run rẩy của dì Wendy, dì vẫn còn đứng ở nơi đó, hơn nữa đang uy hiếp Bạch quỷ, “Nếu ông muốn chạy trốn thì tôi cũng sẽ lập tức đốt lửa.”
Khí gas càng ngày càng nồng nặc, rốt cục khuếch tán trong nhà bếp, nhanh chóng lấp đầy từng ngóc ngách, lúc này chỉ cần có một tia lửa thì sẽ dẫn đến một vụ nổ lớn.
Ánh mắt của dì Wendy để lộ quyết tâm của dì, không ngờ là Bạch quỷ nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, sau đó mới lạnh lùng cất lên vài tiếng cười, “Bà muốn để cho bọn họ chết cùng với bà hay sao? Bà không có gan như vậy, bà cũng không thể ra tay được.”
Dì Wendy nhìn Feston và Phong Triển Nặc, “Các con đi đi, cứ để một mình dì ở đây.”
Ánh mắt của dì Wendy vừa nhúc nhích thì Phong Triển Nặc và Feston liền biết sẽ có chuyện, Bạch quỷ kinh nghiệm dày dặn như thế thì làm sao lại bỏ qua tầm mắt dời đi của dì Wendy, “Cẩn thận!”
Khi bọn họ la lên thì Bạch quỷ nhanh tay đâm ra một nhát, dì Wendy theo bản năng mà mở bật lửa, “Đi nhanh–”
Tiếng kêu to của dì Wendy vang lên cùng với tiếng nổ lớn, oành, ống dẫn gas ở kế bên nổ tung, Feston ở phía trước, Phong Triển Nặc nhào về phía hắn, ngọn lửa táp qua ngay đỉnh đầu của bọn họ.
“Hai đứa đi nhanh đi–” Giọng nói truyền ra từ trong biển lửa là của dì Wendy, không biết là có cái gì thúc đẩy mà dì Wendy lại có sức nắm chặt Bạch quỷ như vậy, cho dù bị ngọn lửa cắn nuốt thì cũng không buông tay.
Phong Triển Nặc và Feston bị khí gas bắn ra khỏi nhà bếp, té trên mặt đất, hai người đồng thời bắn vô số phát vào Bạch quỷ đang kẹt trong biển lửa.
Rắn mối ở cách bọn họ một khoảng khá xa cho nên không bị ảnh hưởng, hắn phủi đốm lửa trên người rồi đứng dậy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cũng nhất thời kinh sợ, không thể nói nên lời.
“Đừng cứu dì…” Hơi gas vẫn không ngừng thoát ra ngoài, dì Wendy nắm chặt tay của Bạch quỷ cho dù hiện tại hắn đã chết, dì ấy nhìn về phía bọn họ, trong mắt có một loại hào quang nào đó, dì đang mỉm cười, giống như trên người không còn đau đớn nữa.
“Hai đứa nhất định phải hạnh phúc.” Dì Wendy mở miệng, tựa hồ muốn nói những lời này.
Nhưng dì đã không thể nói nên lời, chỉ có ánh mắt ấm áp chuyển từ người của Feston sang người của Phong Triển Nặc, nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của bọn họ, dì Wendy cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Giờ phút này dì ấy cũng không cảm thấy bản thân của mình bị thiệt thòi, dì chỉ là một người phụ nữ lớn tuổi, từ sau khi mất con, thỉnh thoảng Feston sẽ đến thăm dì, mặc dù đại đa số thời điểm thì hắn chỉ nghe dì lải nhải một ít chuyện, mà rất ít khi nói về chuyện của mình, nhưng dì vẫn âm thầm xem hắn là con của mình.
Trước mặt người khác thì hắn nhất định rất uy nghiêm, rất nhiều người kính trọng hắn, sợ hắn, điều này có thể cảm giác được ở trên người của hắn, chỉ là hắn không phát hiện mà thôi, hắn không phải khó thân cận mà có lẽ người khác kính sợ hắn là vì không hiểu hắn. fynnz810
Hắn rất ít khi nhắc đến người thân của mình, cũng không nhắc đến người yêu, vì thế dì Wendy từng âm thầm lo lắng cho hắn, nhưng mà hiện tại thì rốt cục dì cũng an tâm.
Dì Wendy còn rất nhiều điều muốn nói nhưng hiện tại dì đã không thể nói được nữa, ánh mắt của dì dường như đã truyền lại hết thảy, bao gồm tất cả ngôn ngữ, dì sẽ nhanh chóng đi gặp con trai Danny của dì, vì thế mà dì cảm thấy hạnh phúc.
Tự đáy lòng dì rất cao hứng, dì không trở thành trói buộc, không liên lụy đến hai cậu trai trẻ này, mà là trở thành trợ lực giúp bọn họ giải quyết vấn đề, dì đang muốn nói dì rất cao hứng…thật cao hứng…
Nhà bếp bị đốt sạch, biển lửa dần dần lan tràn, nơi này có thể sẽ tiếp tục nổ tung, Bạch quỷ đã chết, kẻ thù lớn nhất đã bị giải quyết, Phong Triển Nặc và Feston nhìn vào biển lửa trong nhà bếp, bọn họ đều không nhúc nhích.
“Đi mau!” Rắn mối thức tỉnh bọn họ, “Hai người muốn bị chết cháy sao?!”
“Vì sao dì ấy lại muốn làm như vậy? Đây mới là lần đầu tiên tôi và dì ấy gặp mặt, dì ấy lại vì tôi, vì chúng ta…” Phong Triển Nặc muốn cười khổ nhưng nụ cười lại cương cứng trên mặt, Feston cau mày thật sâu, tràn đầy vẻ lo lắng, “Dì ấy thật dũng cảm–”
Hắn tựa hồ không có cách nào để tiếp tục nói nên lời, Phong Triển Nặc hiểu rõ cảm giác của Feston, “Dì ấy nhất định sẽ được lên thiên đàng.”
Phong Triển Nặc cũng không tin tưởng vào Chúa, mặc dù thỉnh thoảng hắn sẽ nhắc đến Chúa nhưng Feston biết rõ hắn không tin vào thần linh, hắn chỉ tin tưởng vào chính mình, hôm nay đây là lần đầu tiên hắn đánh giá một người như vậy, nhắc đến thiên đàng, đây cũng là lần cuối cùng.
Sau đó Phong Triển Nặc không còn nhắc đến dì Wendy nữa, Feston cũng vậy, cái tên của người phụ nữ đáng mến này tựa hồ đã trở thành một sự ăn ý của bọn họ, bọn họ đều tránh nhắc đến, đây không phải là kiêng kị mà là xuất phát từ kính trọng.
Hoa hồng trong vườn bị lửa lan đến, những đóa hoa nở rộ dần dần héo úa, không ai cứu hỏa bởi vì hết thảy đều đã quá muộn.
Ba người đàn ông đứng nhìn biển lửa, nhìn hoa hồng dần dần bị lửa cắn nuốt, đóa hoa diễm lệ cháy đen, giống như một một trang giấy đỏ sẫm bị ngọn lửa cuốn lấy, toát ra khói đặc, biển lửa hừng hực bao quanh.
Dưới ánh mặt trời, cảnh tượng này tựa như một sân khấu tráng lệ mà bi thương, cũng giống như một giấc mộng.
“Có ai ngờ cuối cùng Bạch quỷ lại chết trong tay một bà lão cơ chứ.” Không biết Bob từ nơi nào xông ra, hắn cầm bình rượu trong tay, đôi mắt đỏ bừng, nghe thấy giọng nói của hắn, có người lập tức xoay lưng lại.
“Bob.” Một họng súng màu đen đối diện với hắn, cổ áo bị nhấc lên, đôi mắt màu xanh biển tràn ngập sát ý.
“Ian….” Bàn tay của Bob bởi vì rượu mà trở nên run run, hắn chống lại ánh mắt của sát thủ, “Noy.”
Hắn đang sợ hãi, Phong Triển Nặc cau mày lại, “Anh đang sợ cái gì, Bob, vừa rồi anh đi đâu?!” Mỉm cười nhưng lại rất đáng sợ, là điềm báo muốn giết người.
“Tôi không phải cố ý muốn hại chết bà ta, tôi thề.” Bob làm sao lại không biết rõ thói quen của Ian, “Noy, đừng dọa tôi, tôi có lý do của mình.”
Hắn bỗng nhiên cười rộ lên một cách kỳ lạ, “Chẳng qua Bạch quỷ đã chết, đây là chuyện tốt.”
“Anh không muốn nhìn thấy Bạch quỷ.” Feston vừa dứt lời thì Bob lập tức cứng đờ, Feston nhìn hắn, đôi mắt màu xám tro dưới ánh mặt trời tựa như có thể nhìn thấu lòng người, có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng của hắn.
“Anh đang che giấu điều gì? Bob, anh biết chuyện gì đó nhưng cho đến nay anh vẫn không nói có phải hay không?” Chậm rãi tiến đến, sức quan sát của Feston thật sự đáng sợ, Bob cố gắng trấn tĩnh, “Tôi không biết cậu đang nói cái gì cả.”
……..
P/S: Tội dì Wendy…
/240
|